ZingTruyen.Com

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 65 Làm sao lại tới cấp bổn cung làm nam sủng ( hơi H)

AnhThuVi

Editor: Trứng muối

Phù Bích rũ mắt, mi mắt che đi nồng đậm kinh ngạc trong mắt, bình ổn cảm xúc chính mình, hoãn thần, mới nâng mắt nhìn hắn.

Cũng vừa lúc hắn ngẩng đầu, cùng Phù Bích đối mặt.

"Tại hạ Tống Minh Hi, gặp qua trưởng công chúa điện hạ."

Ma ma nhiều chuyện từ nãy đến giờ cũng không nói chuyện, mọi người đều yên lặng lui đến bên cạnh, lúc này đại điện trống trải tựa như chỉ có hai người bọn họ.

Sau khi Phù Bích nhìn hắn thật lâu, lúc này mới dùng ngữ khí mang chút trào phúng cười nói: " Đây không phải là ngọc thụ lan chi Tống thế tử sao, làm sao lại hạ mình tới cấp bổn cung làm nam sủng?"

Cặp mắt hồ ly của Tống Minh Hi hết nhắm lại mở, nhấp nhấp môi: "Điện hạ, hiện giờ ta chỉ là một tên thứ dân, gánh không dậy nổi hai chữ' hạ mình ' của điện hạ, có thể ở lại bên người điện hạ, là phúc phận của Tống mỗ."

Phù Bích không ngờ tới, đã từng là thiên chi kiêu tử Tống Minh Hi, thế nhưng lại có một ngày có thể ở trước mặt nàng nói ra những lời hèn mọn như thế, nàng cười lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay, đứng dậy, từ trên điện đi xuống.

Vung tay lên, thị nữ cầm quạt lông hai bên cùng quản sự ma ma và những người khác, toàn bộ lui ra.

Nàng gần đây cả ngày lười nhác, xiêm y mặc cũng không chỉnh tề, tuy là hoa phục, nhưng vạt áo đai lưng lại không đoan chính, giày cũng không mang, chỉ mang vớ minh hoàng thêu long phượng.

Nàng từng bước từng bước đi đến trước mặt Tống Minh Hi, dùng ngón tay thon gầy trắng nõn nâng mặt Tống Minh Hi lên, ngón tay ái muội mà vuốt ve, khinh miệt nói: "Nói là đặc biệt, bổn cung cảm thấy, ngươi so với bọn họ, bất quá cũng chỉ như thế."

"Điện hạ thích sao?" Tống Minh Hi không dè dặt nhìn nàng, ánh mắt kia làm trong lòng Phù Bích có một tia lùi bước.

"Làm càn!" Trong lòng Phù Bích chợt loạn, buột miệng thốt ra, "Ai cho ngươi nhìn thẳng ta? Quỳ xuống."

Tống Minh Hi nghe lời quỳ xuống, chân đoan chính khép lại, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp, thần sắc thu liễm, khóe môi còn dư lại một chút ý cười nhàn nhạt.

Phù Bích đi một vòng quanh hắn, trên dưới đánh giá Tống Minh Hi, không thể không nói, người này nếu là muốn làm việc này, thật là làm sao cũng không bắt được lỗi.

Trong lòng nàng tức khắc hụt hẫng, vốn là muốn cho Tống Minh Hi giáo huấn một chút, chân ngọc giơ lên, một chân đạp lên vị trí giữa hai chân hắn.

Tống Minh Hi nhấp môi, hai chân kẹp chặt, để cho Phù Bích tỳ ý dẫm hắn.

Phù Bích nhớ tới trước kia hắn luôn thích dùng nơi này khi dễ nàng, lại sử chút lực, muốn cho Tống Minh Hi biết, nay đã khác xưa, địa vị thân phận bọn họ đều đã thay đổi, nàng chỉ cần một chân là có thể nhục nhã hắn.

Chân ngọc ở giữa hai chân hắn di chuyển, thỉnh thoảng dùng sức dẫm mấy cái.

Nàng từ trên cao nhìn xuống Tống Minh Hi đang quỳ, chỉ có thể thấy búi tóc của hắn cùng một chút sườn mặt.

Hắn bị nhục nhã, thế mới biết thành thật, Phù Bích kinh thường trong lòng, lại có chút đắc ý.

Chính là Phù Bích dẫm mấy cái, cảm thấy có chút không thích hợp, vật dưới thân hắn lớn lên rõ ràng, xúc cảm dưới chân cũng càng thêm cứng rắn.

Nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt hắn, chỉ thấy Tống Minh Hi nhắm hai mắt, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, lúc này Phù Bích mới biết chính mình lại để cho hắn tiện nghi!

Nàng giận sôi máu, đang muốn đem chân thu lại, đột nhiên có một cổ lạnh lẽo đánh úp lại.

Phù Bích dời chân ngọc đi, phía dưới Tống Minh Hi thế nhưng lại ướt một mảnh, "Ngươi, ngươi đồ lưu manh!"

Tống Minh Hi nâng mắt hồ ly lên, đáy mắt còn có vệt nước nhợt nhạt, nhìn như thập phần vô tội, nói: "Điện hạ, cái gì ta cũng không có làm, chỉ là nghe ngài nói, thành thật quỳ."

Tay Phù Bích có chút run rẩy, giận không thể át, một cái tát đập ngay vào mặt Tống Minh Hi, nàng sinh khí, tay có chút run, sức lực cũng không phải quá lớn, Tống Minh Hi nương theo tay nàng nghiêng đầu, chỉ để lại ba đạo vết đỏ nhợt nhạt, dưới sự trợ giúp của làn da trắng noãn, càng hiện lên ủy khuất.

"Người tới a!" Phù Bích quát.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: Hehe, vỏ quýt dày có mọng tay nhọn nha chị ơiiii

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com