ZingTruyen.Info

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 52 Lập cho hắn một khối bia

AnhThuVi

Editor: Trứng muối

Ở trong lòng Phù Bích, Tống Minh Hi kỳ thật không xem như người tốt, nhưng cũng không thực sự xấu, những chuyện ái muội giữa nàng và hắn, bây giờ nghĩ lại, vẫn sẽ khiến trong lòng Phù Bích rung động một hồi.

Phù Thanh thấy nàng tâm tình không yên, hỏi một chút, Phù Bích lắc đầu, chỉ nói chính mình uống hơi nhiều.

Trở về lều, nàng xoa xoa gương mặt tươi cười đến cứng ngắt, đem nến trên giá thổi tắt.

Đã từng có một cái giá cắm nến, trong đêm lạnh mang cho nàng ấm áp, khi đó nàng quá mức ngây thơ, chỉ có một chút ánh sáng cùng hơi ấm như vậy, liền có thể bị lấp đầy, hiện giờ cảm nhận qua lửa nóng cháy, mới hiểu được thứ mình muốn chính là cái gì.

Một giấc này Phù Bích ngủ thật sự sâu, trong mộng có hoa có cỏ, có thân nhân đã mất, chỉ là không có Tống Minh Hi.

Có lương thảo, sĩ khí bạo trướng, hơn nữa Phù Thanh có chiến thuật, bọn họ đột phá vòng vây, liên tiếp đạt được vài lần thắng lợi.

Thời điểm Phù Bích giúp người bị thương băng bó vết thương, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, "Tim bị thương, người sẽ chết sao?"

Đại phu kỳ quái: "Tim đều đã bị thương, còn không chết, người này thật là thiên tuyển chi tử*."

Phù Bích: "..."

Lại qua mấy ngày, mật thám truyền tin, cũng vẫn không có bóng dáng Tống Minh Hi, Phù Bích chỉ nghĩ rằng hắn đã chết, yên lặng lấy tấm gỗ lập cho hắn một khối bia, giấu ở dưới đáy rương đựng đồ lặt vặt của chính mình, sau đó ngồi xuống, cầm lấy nó nói: "Tống Minh Hi, từ nay về sau ngươi và ta đã thanh toán xong, ngươi thành quỷ, cũng đừng tới tìm ta, đi tìm Thái Tử đi."

Nếu không phải ngươi làm việc cho hắn, liền sẽ không tới tìm ta, cũng sẽ không trúng kiếm ta, càng sẽ không chết, cho nên, đều là Thái Tử hại ngươi.

Phù Bích nghĩ như vậy, trong lòng liền dễ chịu rất nhiều.

Hai tháng sau, một cái phòng thủ cuối cùng ở ngoài kinh thành cũng bị Phù Thanh công phá, binh lính đưa tin hô to "Tin mừng", thanh âm chúc mừng truyền khắp quân doanh.

Lại một tháng, hoàng đế bệnh nặng, truyền ngôi cho Thái Tử, kinh thành bị phá, bị bao vây, tân hoàng đầu hàng, quân Phù Thanh chiếm lĩnh kinh thành.

Phù Bích cùng ca ca tiến vào Kim Loan Điện, tân hoàng, không, là hiện giờ phế đế, một thân hoàng bào ngồi trên minh đường, hắn tựa hồ uống say, lắc bình rượu trong tay: "Thấy trẫm vì sao không quỳ?"

"Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đã trở thành tù nhân, còn ngồi đấy kiêu ngạo cái gì?" Phù Thanh nói.

Phế đế cất cao giọng nói: "Không làm hoàng đế, ta cũng vẫn là cữu cữu của các ngươi, cháu trai cháu gái thấy cữu cữu không phải nên quỳ xuống sao?"

Phù Bích cắn răng nói: "Ta lại không có cái cữu cữu sẽ tự tay đâm chết thân muội muội!"

"A, nguyên lai các ngươi đã sớm biết, Đức Dung công chúa là ta giết, nàng chỉ là một nữ lưu, dám si tâm vọng tưởng xưng đế, ta làm sao có thể không giết nàng?! Các ngươi còn cùng ta, kẻ thù giết mẹ lá mặt lá trái nhiều năm như vậy." Phế đế cười to nói: "Thật là vất vả, này không uổng là Việt Vương Câu Tiễn, cần phải ghi vào sử sách, để hậu thế ca tụng! Ha ha ha ha!"

Phù Thanh nhắm ngay vào cái đầu điên loạn của hắn, kéo căng dây cung.

Máu bắn đầy minh đường, chuỗi ngọc trên mũ miện rơi xuống trên mặt đất, châu ngọc va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy, lưu châu** lăn đầy đất.

Một viên tiểu châu màu đỏ đậm lăn đến cạnh chân Phù Bích, nàng khom người nhặt lên, nắm ở trong lòng bàn tay.

Cung nữ đều bỏ trốn, trong cung liền người có thể thể phân phó cũng không, chỉ có thể kêu binh lính đi thu thập.

Hiện giờ đại cục đã định, hòn đá trong lòng Phù Bích rơi xuống, một mình đến trước Ngự Hoa Viên giải sầu, ở lối rẽ bị một cái cung nữ hốt hoảng đụng phải.

Hộ vệ nhanh chóng tiến lên, dùng trường mâu chỉ vào cung nữ kia.

Nàng ta ngẩng đầu, Phù Bích mới phát hiện, này thế nhưng lại là một gương mặt quen thuộc.

"Ngư Thiền, ngươi như thế nào lại ở đây?"

"Như thế nào là ngươi?"

Hai người đồng thời nói.

Nay đã khác xưa, Phù Bích không còn là cái thông phòng ti tiện mặc nàng ta đánh giết, ra lệnh một tiếng, Ngư Thiền bị mang vào đại lao.

——

Tác giả:

Thật muốn mau viết đến đoạn A Bích mở hậu cung dưỡng nam sủng, nhưng tay lại không nghe lời, viết quá chậm

__________

* Tui hiểu là con nhà trời ý

** Chuổi ngọc trên mũ vua thời xưa

_________

Editor: Tui hứa từ nay sẽ chăm chỉ để đào hố mới a~~~, Ai hóng nam9 làm nam sủng cho nu9 k ta???

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info