ZingTruyen.Com

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 41 Nắm tay nàng, viết sổ con cấp Từ Tri Yến

AnhThuVi

Editor: Trứng muối

Dưới sự thỉnh cầu của Phù Bích, Tống Minh Hi kêu người dùng sa mành che nàng lại, chắn trước giường, ngự y liền cách mành bắt mạch cho Phù Bích.

Ngự y bắt mạch xong, nói lại với Tống Minh Hi rằng Phù Bích chịu qua trượng hình cùng hàn khí, đói khát quá độ nên cần phải tĩnh dưỡng, lại khai chút dược, hắn gọi Phù Bích là "Phu nhân", Phù Bích nghĩ thầm, nếu là biết nàng chỉ là cái thông phòng, sợ rằng ngự y không chịu tới.

Hắn viết xong phương thuốc, do dự nói: "Phu nhân là bị trúng độc qua?"

Tống Minh Hi nắm chặt quyền, "Gần đây ai đem đồ vật cấp A Bích?"

Ngự y cân nhắc nói: "Độc này không giống như mới hạ gần đây, mà hẳn là độc đã tích tụ từ lâu."

Tống Minh Hi đẩy sa mành ra, đem Phù Bích ôm vào trong lòng ngực, "A Bích, trước đây ngươi từng bị hạ độc?"

Phù Bích nghĩ thầm, cũng không còn ở Tống phủ mấy ngày, không cần thiết phải để cho Tống Minh Hi vì nàng bất cứ chuyện gì, bất luận là tra người hạ độc phía sau là ai, hay là chữa trị như thế nào, nàng đều không muốn nợ hắn, vì thế lắc đầu, ở trong lòng bàn tay hắn viết: Ta không biết.

Tống Minh Hi mày nhíu chặt thành chữ "Xuyên", hướng thái y nói: "Thỉnh tiên sinh thanh trừ dư độc cho A Bích."

Một trận gió thổi bay sa mành, lộ ra khuôn mặt Phù Bích đang ghé vào trong lồng ngực Tống Minh Hi, thái y sửng sốt, liền quay mặt đi, cúi đầu không dám nhiều lời.

Thái y nói có một phương dược liệu rất khó kiếm, phải về Thái Y Viện nhìn xem, không biết còn có trong kho hay không, nếu không có, liền lấy loại khác thay thế.

Tống Minh Hi đồng ý, để hắn trở về.

Phù Bích dựa vào trước ngực Tống Minh Hi, nghe hắn khẽ thở dài, nói: "Vật nhỏ, ngươi như thế nào mới làm cho người ta bớt lo đây?"

Phù Bích kêu hắn đi xem công văn, Tống Minh Hi quấn lấy nàng không muốn đi, đến khi không cẩn thận đụng tới trên vết thương trên người nàng, Phù Bích "Tê" một tiếng, hắn mới ngượng ngùng buông tay, nhưng vẫn luôn nhìn nàng: "Tổng cảm thấy, một khi không cẩn thận ngươi liền rời khỏi ta mà đi."

Trong lòng Phù Bích lộp bộp một cái, không biết làm sao, chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng Tống Minh Hi, an ủi hắn, ở trong lòng bàn tay hắn viết: Ta sẽ bồi ngươi.

Tống Minh Hi bị loa qua đáp ứng, cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Phù Bích, ở trên giường chợp mắt, hắn không hề biết rằng người kia bồi hắn là mang theo một cái kì hạn.

Lúc Phù Bích tỉnh lại, Tống Minh Hi đã kêu người đem công văn dọn đến trong phòng ngủ, Phù Bích đứng dậy ghé vào trên lưng Tống Minh Hi, nhìn xem hắn viết thứ gì.

Tống Minh Hi cũng không kiêng dè nàng, tiếp tục lưu loát viết sổ con, Phù Bích dùng tay cọ qua chỗ hắn vừa viết xuống, tạo ra một nét mực thực dài, sau đó dùng vẻ mặt vô tội nhìn Tống Minh Hi.

Tống Minh Hi cười: "A Bích, ngươi nếu là đối với chính sự có hứng thú, có muốn ta dạy cho ngươi hay không?"

Phù Bích có chút giật mình, đảo mắt một cáiTống Minh Hi đã đem nàng ôm đến trên đùi, nắm lấy tay nàng, nói: "Đây là Đại Lý Tự Khanh Từ lang đưa tới, nói muốn tố cáo với ta, kêu ta đi một chuyến đến chỗ đại phu nhân, ngươi nói ta nên trả lời như thế nào đây?"

Thân thể Phù Bích cứng đờ, Tống Minh Hi ở sau tai nàng lành lạnh nói: "Hắn muốn ta tố cáo là chuyện của hắn, ta lại thực sự tò mò rằng, nếu hắn biết, sổ con này là ngươi ta cùng viết, sẽ có cảm tưởng gì đây."

Hắn nắm lấy tay Phù Bích lưu loát viết xuống thập phần chính thức đáp lại, cuối văn tự còn không quên giễu cợt, Hà Nam chiến sự căng thẳng, Đại Lý Tự Khanh thế nhưng còn có thể để tâm đến việc quản chuyện nhà người khác, quả thật đồng lứa như ta không thể sánh kịp, Tống mỗ thán phục, đặc biệt nắm lấy tay gia quyến viết xuống án văn này, để bày tỏ lòng kính phục Từ công tử.

Phù Bích nhát thời vô ngữ*, sợ rằng Tống Minh Hi chính là bình dấm chua trăm năm chuyển thế, trước lúc đầu thai trước còn rớt vỡ bình, một thân chua lè.

——

*không còn gì để nói

Editor: Hủ giấm nhà nam9 =))))))

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com