ZingTruyen.Info

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 30 Để Tống Minh Hi ngắm trăng giúp nàng

AnhThuVi

Editor: Trứng muối

Nam tử đồng ý, hỏi Phù Bích: "Có cần thuộc hạ đỡ quận chúa xuống núi? Hoặc là tìm người khác tới?"

Lúc này sắc trời đã tối, chỉ còn lại một ít dân cư thưa thớt, liền không dễ dàng bại lộ thân phận, Phù Bích còn chưa kịp khoa tay múa chân, chợt nghe phương xa truyền đến một trận âm thanh, có ánh lửa chợt lóe qua, nàng liền nói: Ngươi mau mau đi đi, có người tới.

Nam tử hành lễ cáo từ, biến mất trong bóng đêm, Phù Bích chậm rãi ngồi dựa vào dưới tàng cây, nhắm mắt lại.

Rất mau, tiếng gọi ầm ĩ cùng tiếng bước chân càng lúc càng lớn, một cái người câm như nàng liền không thể trả lời, chỉ có thể nhặt lên một cục đá, dùng sức ném về phía tổ chim trên cây, cành cây động đậy, chim sẻ bay loạn.

Âm thanh nam tử trầm thấp nói: "Hướng kia, lục soát."

Phù Bích một thân bạch y, rất dễ nhận ra, rất nhanh thuộc hạ Tống Minh Hi phát hiện ra, hắn đẩy cành lá bụi cây ra, thân ảnh từ ngoài bụi rậm đi tới, bế Phù Bích lên, yên lặng đặt nàng lên ngựa, giơ roi hồi phủ.

Phù Bích là thanh tỉnh, nhưng nàng vẫn luôn nhắm hai mắt, không muốn hao tổn khí lực đi ứng phó Tống Minh Hi, bất quá một đường này lại thực an tĩnh, Tống Minh Hi không nói một lời, chỉ có hô hấp ấm áp tỏa ra trên Phù Bích.

Chờ đến lúc không còn xốc nảy, nghe thấy tiếng nói quen thuộc, nàng liền biết đã trở về Tống phủ, nàng bị đặt lên giường, bị dùng khăn ướt mặt và tay, nàng đoán Tống Minh Hi đại khái đi rồi, muốn mở mắt thả lỏng gân cốt, bỗng nhiên trên trán chợt lạnh, hai cánh môi mềm mại dán lên trán nàng, thân mình Phù Bích vừa thả lại căng thẳng.

Tống Minh Hi bước chân thật nhẹ, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa mới biết hắn đã rời đi.

Hôm nay là ngày mười lăm, ánh trăng chắc chắn thực tròn, Phù bích sinh ra lớn lên ở Kinh thành, kinh thành chính là nhà nàng, nhưng mẫu thân lại mất sớm, phụ thân chìm sâu vào trà tửu, ca ca ly tán, ở kinh thành rộng lớn như vậy lại chỉ có mình nàng, thật muốn ra cửa ngắm ánh trăng một chút.

Phù Bích ngồi dậy, trước cửa có một bóng người đang đứng, là Tống Minh Hi, nguyên lai hắn trông chừng ở cửa a.

Không ngắm được ánh trăng, vậy để cho Tống Minh Hi bên kia giúp nàng ngắm đi.

Nàng nhìn ánh trăng Tống Minh Hi.

Chẳng trách kinh thành quý nữ đều đem Tống Minh Hi liệt vào song bích chi nhất*, hắn ngay cả ở dưới ánh trăng cũng liền chọc người ngắm nhìn, giống như người vừa sinh ra đã được hưởng vôn vàn ưu ái .

Đáng tiếc, nam tử thanh phong lãng nguyệt** như thế, lại đứng về phe Thái Tử.

Không bao lâu, có không ít người vây quanh lại đây.

"Tỷ phu, ngươi sẽ không trách chúng ta đi, hôm nay muốn mang tỷ tỷ làm quen kinh thành, không nghĩ tới lại làm Tiểu tẩu tẩu bị thương, nàng sớm muộn gì cũng sẽ gả vào Tống gia, kỳ thật chúng ta không nên ra cửa chơi vào thời điểm này."

"Đều là ta không tốt, nếu ta không có ý ra cửa, liền sẽ không xảy ra chuyện này, nếu có thể, ta tình nguyện để người rơi xuống núi, nằm ở trên giường là ta, bỗng nhiên ta rất hâm mộ nàng, có thể được thế tử quan tâm đến như vậy, ở trong lòng ngươi, ta là tội nhân sao?"

Phù Bích nghe xong muốn trợn mắt trắng, nhưng lại tò mò Tống Minh Hi sẽ nói cái gì, đầu hướng ra ngoài giường, muốn tới gần để nghe.

Nhưng Tống Minh Hi cái gì cũng chưa có nói, qua một hồi lâu, Ngư Thiền nhỏ giọng khóc nức nở, Phù Bích mới nghe thấy hắn nói: "Có chuyện gì cũng đừng ở chỗ này nói, A Bích đang ngủ."

Phù Bích cười ra tiếng, quả nhiên Tống Minh Hi là sợ nữ nhân khóc, lấy nàng ra làm bình phong, nàng cũng không ý kiến, dù sao nàng ở Tống phủ cũng không còn lâu, tùy hắn đi.

Chỉ là, hôm nay Tống Minh Hi, còn giống bộ dạng con người.

Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Phù Bích nhanh chóng trở về nằm, một trận âm thanh nhỏ vụn vang lên, Tống Minh Hi tùy tiện ném y phục và đai lưng lên ghế, cũng chui vào ổ chăn.

Phù Bích liền bị hắn ôm vào trong ngực, trên người nàng còn có vết thương, có chút bất mãn Tống Minh Hi ôm nàng chặt như vậy làm gì, nhưng giây tiếp theo nàng lại không dám oán giận.

Tống Minh Hi nói: "Đừng giả bộ ngủ."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

*ý chỉ hai người đẹp, tài giỏi nhất kinh thành; tui thấy bữa có nhắc đến 1 là n9, 2 là n8 Từ Tri Yến các cô ạ

** Thanh phong lãng nguyệt: Gió mát trăng thanh ( huhu tui cũng k hiểu, chắc ý chỉ tuấn lãng, ôn nhu,... kiểu vậy a)

_________________

Editor: Tui edit chương Nội dung có vẻ nhanh hơn a....

Chuẩn bị có thịt cho bà con, sau đó sẽ ăn chay thật dài đợi ngược nam đủ đã mới có thịt nhóe mụi ngừi =))))))

Tiếp đến là 4 chương Thịt lận, nên tui off đủ 4 chương ròi đăng 1 lần nha bà con

__________________

Nguồn: Vespertine & Tami .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info