ZingTruyen.Info

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Phiên ngoại 2

kery1408

Tại công ty.

Cổ Nguyễn Tinh Loan có chút khô khốc, cô dự định đi pha một bình trà, lúc đi đến phòng giải khát, vừa vặn cô nghe được cuộc trò chuyện sôi nổi của nhân viên——

"Cậu nghe tin gì chưa, tớ nghe nói quan hệ của Hạ Húc và Tôn Vân không tầm thường đâu, còn có người nói hai người bọn họ kỳ thật đã lén lút kết hôn với nhau."

"Tớ cũng nghe nói, lúc trước Hạ Húc tham gia « ca sĩ » đã tự mình công khai chính mình đã kết hôn, tớ cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi nha."

". . ."



Nguyễn Tinh Loan pha xong ấm trà liền ra ngoài, đôi mi thanh tú của cô hơi cau lại, lúc tham dự buổi họp cũng không được tập trung.

Mãi mới chờ đến lúc đến tan tầm về nhà, Hạ Húc gửi cho cô mấy tin nhắn.

Nhưng đều không được cô trả lời.

Hạ Húc liền gọi điện thoại đến.

Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt nhìn lướt qua, rồi nhấn kết nối.

"Vừa rồi tại sao không trả lời tin nhắn của anh, hôm nay có nhớ anh hay không?" Hạ Húc giọng nói thập phần ôn nhu, tuy bọn họ đã kết hôn hai năm, nhưng tình cảm giữa họ vẫn luôn khắng khắt, mặn nồng.

"Ừm." Cô nhẹ nhàng đáp.

Hạ Húc lập tức phát giác có điều gì đó không thích hợp, anh cảm nhận được cô có chút không vui, anh lo lắng nói: "Sao vậy? Em có phải có chuyện không vui hay không?"

"Không có việc gì, hôm nay công việc bận rộn, nên em có hơi mệt."

Hạ Húc tính tình con nít lại phát tác, không vui nói: "Không làm nữa, anh cưng em như vậy việc gì cũng không nỡ để em làm, bọn họ sao có thể làm em mệt mỏi như vậy."

Nguyễn Tinh Loan an ủi anh vài câu, lại hàn huyên một hồi, lúc này Hạ Húc mới ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Hôm nay Hạ Húc không trở về nhà, ban đêm còn phải chụp ảnh tạp chí, chụp xong đã đến khuya cho nên đành phải ở lại khách sạn.

Buổi tối Nguyễn Tinh Loan ăn qua loa đôi chút, sau đó đi ngủ.

Lúc đồng hồ điểm đến 12 giờ, Nguyễn Tinh Loan nghe bên ngoài có động tĩnh, cô lập tức giật mình. Từ trong phòng ngủ cô tùy tiện cầm lấy một thứ gì đó, thận trọng bước ra ngoài, ở bên ngoài Hạ Húc đưa tay bật đèn, ánh sáng lan tỏa khắp nơi.

Nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan trong tay cầm lấy vũ khí phòng thân, khóe miệng Hạ Húc khẽ nở nụ cười.

Nguyễn Tinh Loan liền thả đồ trên tay xuống.

Hạ Húc cởi áo khoác trên người mình ra, một lát sau mới bước đến ôm cô, thấp giọng mở miệng nói: "Vừa rồi nhìn thấy em anh liền muốn ôm em, thế nhưng trên người quá lạnh, anh sợ sẽ đông lạnh em mất."

Trong lòng Nguyễn Tinh Loan tràn ngập ấm áp.

Cô nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Hôm nay không phải anh nói không trở lại sao?"

Hạ Húc cười yếu ớt: "Tiểu cô nương của anh hôm nay giống như có chút không mấy vui vẻ, anh không trở lại làm sao có thể yên lòng, cho nên hoàn thành xong công việc anh liền trở lại."

Nguyễn Tinh Loan vùi sâu trong ngực anh, thấp giọng mở miệng: "Em không có không vui."

Hạ Húc hỏi lại: "Phải không?"

Trên mặt đều lộ rõ vẻ không tin tưởng.

Nguyễn Tinh Loan chột dạ, cô không giải thích, thoát ra khỏi ngực anh đi một mạch trở về phòng, Hạ Húc đứng phía sau cười híp mắt đuổi theo.

Lúc trở về phòng, Hạ Húc đổi một bộ ngủ, sau đó ngay ngắn nằm xuống bên cạnh cô.

Nguyễn Tinh Loan đưa lưng về phía anh.

Lồng ngực Hạ Húc dán chặt vào lưng cô, hai cánh tay ôm lấy vòng eo của cô, đầu tựa lên vai, hơi thở ấm áp lập tức phủ lên bên tai cô.

Tai Nguyễn Tinh Loan luôn luôn là nơi mẫn cảm nhất, cô không chịu được dạng trêu ghẹo này của Hạ Húc, liền đưa tay đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không đẩy được Hạ Húc đang dính trên người cô kia.

Thỉnh thoảng anh còn phát ra tiếng cười nhỏ vụn.

Một lát sau, Nguyễn Tinh Loan không thèm vùng vẫy nữa, cô yên tĩnh nằm bên cạnh anh.

Hạ Húc lúc này mới lên tiếng: "Nói cho anh thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì."

Hạ Húc đem người kéo lại, đưa mặt cô quay về phía mình, hai cánh tay không an phận di chuyển khắp trên người cô.

"Thật không nói?" Hạ Húc uy hiếp nói.

Nguyễn Tinh Loan cũng không phải sợ anh giở chiêu trò giày vò cô, chỉ là nhìn xem bộ dáng anh nếu không nghe cô trả lời nhất quyết sẽ không bỏ qua, lúc này cô mới đầu hàng.

"Hôm nay tại công ty em nghe thấy mọi người bàn luận quan hệ giữa anh và Tôn Vân."

Dứt lời, Hạ Húc thoáng ngơ ngác một chút, sau đó tranh thủ thời gian giải thích nói: "Em đừng nghe bọn họ nói mò, anh cùng Tôn Vân không có quan hệ. Lúc trước anh cùng cô ta chỉ tham gia chung một cái tiết mục, bọn họ liền một mực đòi kéo anh để lăng xê độ hot, anh đã bảo Giang Hải đưa ám hiệu nói rõ với bọn họ."

Hạ Húc có chút bực bội, càng nghĩ càng thấy phải đáng ghét, ngay trước mặt Nguyễn Tinh Loan liền gọi cho Giang Hải.

"Đại gia, cậu xem thời gian đi, hiện tại đã là mấy giờ rồi, khuya như vậy còn gọi điện cho tôi làm gì?"

Hạ Húc mặt lạnh nói: "Lúc trước tôi không phải đã nói ông gặp Tôn Vân giải quyết sao, thế nào bên kia một điểm động tĩnh cũng đều không có?"

Giang Hải vô tội nói: "Tôi đã nói, bọn họ lại không nghe theo, ngày mai tôi qua đó lại trình bày một lần nữa."

Hạ Húc không vui nói: "Được rồi, chuyện này để tôi tự xử lý."

Nguyễn Tinh Loan kéo lấy góc áo của anh.

Hạ Húc quay người lại, mặt mày nháy mắt liền trở nên nhu hòa.

Ôn nhu mở miệng: "Em nghe thấy được, đời này anh chỉ duy nhất có mình em. Những lời nói của đám người ngoài kia, em không cần để trong lòng, tất cả đều là giả."

Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu.

Lúc trước cô sẽ không suy nghĩ lung tung, chủ yếu là gần đây Hạ Húc quả thực quá bận rộn, thu lại, quảng cáo, quay chụp,... có đôi khi một tuần lễ cũng không về nhà, cho nên cô mới. . .

Hạ Húc vuốt vuốt đầu của cô, an ủi: "Được rồi, không sao, em ngủ đi."

-

Buổi sáng hôm sau, lúc Nguyễn Tinh Loan đến công ty đi làm.

Lúc ăn cơm buổi trưa, người trong phòng làm việc đều thập phần hưng phấn.

Có người kích động nói ——

"Hại, tớ đã nói với các cậu rồi thấy không, Hạ Húc đã trực tiếp giải thích, nói anh ấy cùng Tôn Vân căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, còn bảo fan hâm mộ về sau không nên tuyên truyền loạn thất bát tao, ảnh hưởng tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ ha ha ha ha ha."

"Hạ Húc quả thật là một người cuồng vợ, tớ thật muốn biết, anh ấy soái như vậy, ca hát còn rất êm tai, lại là nam nhân bá đạo ôn nhu, rốt cuộc vợ anh ấy là người như thế nào."

"Ai biết được, thật làm cho người khác ghen tị."

"Tớ cũng vậy, thật hâm mộ ô ô ô QAQ "

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Loan bật máy tính lên, gửi tin nhắn cho Hạ Húc ——

[ không cần phải vì em làm sáng tỏ, em không ngại. ]

Hạ Húc lập tức trả lời: [ vậy không được, em không ngại nhưng anh để ý, có lần thứ nhất liền có lần thứ hai. Chồng của em bộ dạng soái như thế, vạn nhất về sau ai cũng muốn bám víu với anh tạo quan hệ, anh đây làm sao chịu được. Anh hi vọng toàn bộ người trên thế giới đều biết, ta chỉ có một người vợ, chính là em. ]

Giữa ban ngày, Hạ Húc gửi đến những lời buồn nôn sến súa như vậy, làm Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy gương mặt đỏ cả lên, cô ngẩng đầu một cái, thư kí liền nhìn thấy.

Thư kí hỏi cô: "Giám đốc Nguyễn, chị không thoải mái sao?"

Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, nói khẽ: "Không có việc gì."

Thư kí sau khi rời khỏi văn phòng, Nguyễn Tinh Loan tiếp tục công việc, lúc sắp tan việc, Giang Hải gọi điện thoại đến cho cô.

Giang Hải nói: "Tinh Loan, em đừng suy nghĩ nhiều, Hạ Húc cùng những người kia thật không quan hệ. Hắn người này, chỉ ở trước mặt em mới ôn nhu nói nhiều như vậy, ở trước mặt người khác, đừng nói đến lãnh đạm, cậu ta dường như một cục băng không bao giờ chảy vậy."

Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Anh ấy bảo anh gọi tới?"

Giang Hải trả lời: "Không phải, cậu ta hôm nay đột nhiên phát Weibo làm sáng tỏ, tôi sợ em hiểu lầm cái gì, cho nên mới gọi đến giải thích rõ với em, Hạ Húc không biết việc này."

"Em đã biết, cám ơn Giang ca."

"Khách khí."

Sau khi cúp điện thoại, cô lại chăm chỉ làm việc, đến lúc tan việc, thư kí đưa đến một bảng báo cáo, nói có chút vấn đề, phó tổng nhờ cô kiểm tra đối chiếu lại một lần.

Nguyễn Tinh Loan vốn dĩ muốn trở về nhà, nghe vậy cô đành bận rộn làm hoàn tất xong công việc mới rời khỏi.

Hạ Húc đã bảo tiểu trợ lý đi mua thức ăn, kết quả từ sáu giờ đợi đến bảy giờ, lại đợi đến tám giờ, cũng không thấy bóng cô đâu.

Thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.

Hạ Húc gọi điện thoại cho cô, biết được lúc này cô còn ở công ty, Hạ Húc ủy khuất ba ba nói: "Đồ ăn đều đã lạnh, em đừng trở về, anh đến đón em, chúng ta cùng ra ngoài ăn."

Nguyễn Tinh Loan đáp được.

Hạ Húc thu thập đơn giản một chút, đội kính râm cùng khẩu trang.

Lái chiếc xe ngừng dưới lầu công ty cao ốc nơi cô làm việc, Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy biển số xe quen thuộc, liền ngồi lên.

Vừa lên xe, Hạ Húc liền quay qua, đưa cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm lấy vào lòng, cái ôm đầy ôn nhu cùng lưu luyến.

Chú lái xe phía trước nhẹ nhàng gõ gõ, Hạ Húc không đành lòng đem người buông ra.

Chú lái xe nói: "Nơi này không cho phép ngừng quá lâu, về nhà lại tiếp tục."

"Tốt, biết rồi."

Lái xe vừa rời đi, Hạ Húc ở trong xe lên tiếng cười ha hả. Nguyễn Tinh Loan cúi thấp đầu, vừa nghĩ đến những lời ông ấy nói, gương mặt cô liền đỏ bừng.

Bình thường ở công ty cô đều là bộ dáng đứng đắn nghiêm túc, đột nhiên bị trêu ghẹo thành dạng này. . .

Hạ Húc không xấu hổ ngược lại còn cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc đến, Nguyễn Tinh Loan trừng mắt liếc anh một cái, nhắc nhở: "Anh lo lái xe đi."

Hạ Húc dừng trước một nhà hàng tương đối lịch sự tao nhã, anh đem xe ngừng lại, sau đó Hạ Húc nắm lấy tay cô bước vào.

Ánh mắt nhân viên phục vụ nhịn không được nhìn thật lâu trên người hai bọn họ, cô gái thật xinh đẹp, nam nhân đi bên cạnh tuy mang theo khẩu trang, nhưng là chỉ cần nhìn qua đôi mắt lộ ra bên ngoài, còn có vóc người này, cũng đủ khiến cho lòng người pháo hoa nở rộ.

Quan trọng nhất chính là, nhân viên phục vụ cảm thấy người này đặc biệt nhìn thật quen mắt, nhưng lại không dám xác nhận.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tiến vào phòng vip, Hạ Húc quét menu về sau, gọi liên tiếp năm sáu món ăn, anh còn muốn gọi thêm, Nguyễn Tinh Loan lieenff đem người ngăn lại.

"Đủ rồi."

Hai người ăn một lúc lâu, lúc từ phòng vip đi ra ngoài, Hạ Húc liền nắm chặt lấy tay cô, thể hiện lòng chiếm hữu vô cùng rõ ràng.

Nhân viên phục vụ đợi đến lúc hai người bọn họ ra ngoài, vừa mừng vừa sợ mở miệng nói: "Cái kia Hạ Húc, anh có thể ký cái tên giúp em không? Em thật thật thật thật sự rất thích ngươi, em là fan trung thành của anh, đều thích anh thật lâu rồi."

Hạ Húc khẽ giật mình, vô ý thức cùng Nguyễn Tinh Loan liếc nhau một cái.

Sau đó giật mình hỏi: "Tôi che khuất như vậy cô vẫn có thể nhận ra?"

Nhân viên phục vụ ngượng ngùng cười nói: "Ban đầu không dám xác định, vừa rồi lúc anh gọi món ăn, nghe được thanh âm của anh, em liền xác nhận."

Hạ Húc cười khẽ một tiếng, quả thật đúng là fan hâm mộ trung thành.

Anh ký cái tên cho nhân viên, sau đó mới ra ngoài.

Lúc lên xe, Hạ Húc nhịn không được lại kéo Nguyễn Tinh Loan ôm vào trong ngực, hai người triền miên hôn một lúc lâu. Cách đó không xa, mấy đám chó săn len lén chụp vài tấm ảnh, Hạ Húc không có chú ý, hôn đến vô cùng nghiêm túc.

Cô gái nhỏ giọng nức nở, trên mặt phiếm hồng, lông mi nháy nháy, hệt như lông vũ mềm mại, lượt nhẹ lên tâm người.

Hạ Húc đem người buông ra, sau đó một đường lái trở về nhà.

Ngày thứ hai.

# Hạ Húc trong xe kích hôn # lên hotsearch, phía dưới còn có mấy hình ảnh hôn môi.

Cũng may hoàn cảnh tương đối tối, lại có cửa sổ xe cản trở, ảnh chụp không phải đặc biệt rõ ràng.

Hạ Húc ngay lập tức phát Weibo: Lão bà của tôi không phải người trong vòng, hi vọng mọi người cho cô ấy không gian riêng tư, không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy.

Phía dưới nhao nhao khiển trách đám chó săn làm hành vi bất lương, bất quá bên Weibo bình luận đầu tiên làm mọi người sôi trào chính là ——

[ hôm qua ta thấy được húc tử cùng bạn gái của anh ấy, còn được kí tên. Bạn gái của Hạ Húc đặc biệt ôn nhu cùng xinh đẹp, nói chuyện vô cùng dịu dàng nhỏ nhẹ, chính là cô gái thiện lương ôn nhu. Hạ Húc cùng bạn gái của anh ấy đều đặc biệt tốt, hi vọng mọi người không nên quấy rầy bọn họ. ]

Lúc nhìn thấy bình luận này, Hạ Húc cười khúc khích trả lời người ta một cái ——

[ Bạn nói rất hay, nhưng có một chút không đúng. Cô ấy không phải bạn gái, là lão bà của ta. ]

Một đám fan hâm mộ: Hôm nay chúng ta đều bị nhét một miệng thức ăn cho chó đến no rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info