ZingTruyen.Info

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Chương 36

kery1408


Buổi sáng ngày hôm sau.

"Mày nói cái gì? Mày lặp lại một lần nữa."

"Tối hôm qua, mày bảo tao theo giỏi cô ta, tao tận mắt nhìn thấy cô ta cùng Hạ Húc lên xe đi về nhà."

Vân Nguyệt cúp điện thoại, bàn tay siết chặt như thể muốn bóp nát nó.

Tối hôm qua cô ta đã sai người theo dõi Nguyễn Tinh Loan, cô ta muốn chặn đường giáo huấn cô một trận, kết quả...

Vừa hay nhìn thấy Hạ Húc cùng với cô ta cùng trở về nhà, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, Vân Nguyệt ghen ghét đến cực độ.

Trở lại phòng học, Vân Nguyệt mấy lần muốn tìm Hạ Húc hỏi rõ ràng, kết quả Hạ Húc đều không thèm để ý tới.

Mãi mới đến tiết thứ hai, Hạ Húc đi ra ngoài, Vân Nguyệt ngay lập tức đuổi theo.

Vừa ra khỏi phòng học, Vân Nguyệt liền đem người ngăn lại.

"Hạ Húc, cậu cùng Nguyễn Tinh Loan rốt cuộc là như thế nào? Cô ta vì sao ở nhà cậu?" Vân Nguyệt ép hỏi.

Hạ Húc lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Có liên quan gì với cô sao?"

Vân Nguyệt thanh âm nghẹn ngào: "Tại sao lại không có quan hệ chứ, Hạ Húc, trong lòng cậu có chút yêu mến tớ đúng không? Cậu nếu không thích tớ, tại sao khi đó lại giúp tớ?"

Lớp mười, Vân Nguyệt bị một đám lưu manh chặn lại đùa giỡn, là Hạ Húc ra tay cứu cô, ngay từ lúc đó cô đã thích Hạ Húc, cho tới tận bây giờ vẫn như vậy.

Hạ Húc đẩy người: "Lần thứ nhất lúc cô thổ lộ với tôi, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích cô."

"Vậy tại sao cậu lại giúp tớ?" Vân Nguyệt không cam lòng.

Bên cạnh, các bạn học đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ như thế, xôn xao thì thầm vài câu, nhưng cũng vội đi ngay không dám nhìn lâu.

"Lúc đó tôi trùng hợp đi ngang qua, cho dù không phải cô, tôi cũng sẽ ra tay cứu giúp."

Nói xong, Hạ Húc lạnh lùng rời đi, Vân Nguyệt tức giận đến cứng đờ. Cô ta trở lại phòng học, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan cùng Kỷ Tu Trạch bọn họ đang chơi đùa, trong lòng càng tức tối.

Hạ Tuyết hỏi cô: "Tinh Loan, ngày mai cậu dự định sẽ làm gì? Ở nhà ôn tập sao?"

Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại tớ, tớ muốn trở về ngõ nhỏ một chuyến"

Vân Nguyệt nghe được đoạn đối thoại của các cô, bất động thanh sắc ngồi xuống.

Lúc Hạ Húc trở về, mấy người hợp bọn nói không biết bao nhiêu chủ đề.

Buổi tối lúc Nguyễn Tinh Loan trở về, cô liền nói với dì Mai ngày mai cô muốn ra ngoài, Hạ Húc sau khi nghe thấy, hỏi cô: "Cô đi đâu? Có muốn tôi đi cùng hay không?"

"Không cần, ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại, tớ muốn tự mình trở về."

Hạ Húc xác nhận nói: "Thật không cần?"

Nguyễn Tinh Loan gật đầu.

"Vậy được rồi, cô đi đường cẩn thận một chút, có việc gì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi."

Sáng sớm ngày chủ, Nguyễn Tinh Loan không ở lại dùng bữa sáng, liền đã vội vã đi ra ngoài.

Đồng hồ điểm đến mười giờ Hạ Húc mới thức giấc, sau khi ăn bữa sáng anh liền nằm dài trên ghế sa lon xem tivi, xem một lát, mí mắt phải luôn luôn không ngừng giật giật, trong lòng anh bỗng dưng có chút lo âu.

Anh từ trên ghế salon đứng dậy, bước lên lầu đổi một bộ quần áo.

Thấy anh muốn đi ra ngoài, dì Mai hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn đi đâu vậy?"

Hạ Húc nói: "Tôi tùy tiện ra ngoài chơi một lát."

Ở trong nhà cũng quá buồn chán.

Nguyễn Tinh Loan trở lại trong con hẻm trước kia mình ở, xuyên qua ngõ nhỏ trở về, vừa đến nhà cô liền đem túi sách trên tay buông xuống, quét tước xung quanh, các vết bẩn ô uế đều được lau sạch.

Sống tại Hạ gia, quá lâu cô không làm qua những chuyện này, ngược lại bây giờ có chút cảm giác mới lạ,  quần quật một hồi cô liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện đi rửa mặt, đột nhiên cô nghe bên ngoài có tiếng nói.

Nguyễn Tinh Loan đóng cửa lại, thông qua khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Người ngoài cửa mở miệng hỏi: "Lão đại, nơi này nhiều phòng như vậy, liệu cô ta ở gian phòng nào?"

Người được gọi là lão đại đập hắn một phát: "Thật ngu, không biết tìm người khác hỏi thăm một chút sao."

Thân hình Nguyễn Tinh Loan lập tức cứng đờ,cô nhìn điện thoại trong tay, dùng sức nắm chặt lấy điện thoại, sau đó cô gửi tin tức cho Hao Tử Nha Thiêm.

Vừa gửi xong, Hạ Húc đột nhiên gọi đến.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền dừng lại tại cửa nhà cô.

Nguyễn Tinh Loan vội vàng bắt máy đem thanh âm giảm đến mức thấp nhất, bên ngoài tụ tập rất đông người, tựa hồ bọn họ đến để gây sự .

Hạ Hú gọi được vài giây, đầu dây bên kia đều không có trả lời, tuy nhiên vẫn có thể nghe thấy được vài tiếng âm thanh nhỏ vụn.

Anh còn đang suy nghĩ điện thoại di động của cô có phải đã xảy ra vấn đề hay không, sau đó đột nhiên anh nghe thấy một tiếng rầm thật to, cửa phòng bị đá văng.

"Lão đại, chính là cô ta."

"Mắt của tao không mù."

Ánh mắt tên côn đồ dừng lại trên người cô quan sát một lúc, cười đê tiện nói: "Cô lớn lên cũng thật dễ nhìn, đợi tí nữa làm xong sự tình có thể..."

Tên lưu manh kia lộ ra ý cười đầy buồn nôn, Nguyễn Tinh Loan thoáng run lên một hồi.

"Đem cô ta mang đi."

"Vâng, đại ca."

Mấy tên côn đồ lập tức xông lên muốn đến bắt người,Nguyễn Tinh Loan cấp tốc tránh lùi về sau muốn chạy trốn.

Kết quả bị hai người ngăn lại tên kia cười lạnh nói: "Còn dám chạy, bắt lấy cô ta."

Nguyễn Tinh Loan theo bản năng muốn phản kháng, với sức lực của mình, hạ gục hai người hẳn là không có vấn đề gì, nhưng trước mắt cô chí ít có bảy tám tên.

Vùng vẫy không tới mấy phút, Nguyễn Tinh Loan liền bị người bắt được.

"Tiểu nha đầu, thật tinh ranh."

Nam nhân quay người mắng chửi bọn đàn em xung quanh: "Nhìn lại bộ dáng của các ngươi đi, so với nữ nhân cũng không bằng, nuôi các ngươi thật không được tích sự gì cả."

Hai lưu manh bị mắng xối xả không dám lên tiếng.

Ánh mắt Nguyễn Tinh Loan lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tên lưu manh kia đầy hứng thú mà nhìn cô:"Thế nào? Cô không phục có phải không?"

Nguyễn Tinh Loan cắn răng quật cường hỏi:"Các người muốn làm gì?"

Tên kia đen tối cười trả lời.

"Đợi tí nữa cô sẽ biết, mang người đi."

Đi đến ngõ nhỏ được một nửa, Nguyễn Tinh Loan bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lao đến.

"Buông cô ấy ra." Hạ Húc gấp gáp thở hồng hộc , con ngươi hung ác nham hiểm phảng phất ánh lửa hừng hực, toàn thân cao thấp của anh đều tản ra hơi thở của tử thần.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Húc, cô từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của anh, ngạo kiểu, tùy hứng, bá đạo,chơi đùa, duy chỉ dáng vẻ như thế này chưa bao giờ xuất hiện.

Anh sợ hãi, bất an xuất hiện ở trước mặt cô.

"Tên nhóc con, tao khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi."

Hạ Húc lạnh giọng cảnh cáo: "Mày dám đụng vào cô ấy thử xem?"

Vẻ độc ác trong đáy mắt ngập tràn, tựa như một con báo săn rình mò sắp vồ lấy con mồi.

Tên lưu manh giễu cợt: "Tao không chỉ muốnchạm vào cô ta, đợi tí nữa tao còn muốn làm cô ta, mày có thể làm gì tao nào?"

Ánh mắt Hạ Húc hung ác, anh trực tiếp vung một quyền đấm thẳng vào mặt tên này.

Phía dưới cả đám lưu manh, nhình thấy gặpđại ca nhà mình bị đánh, nhao nhao vọt lên.

Hạ Húc thân hình thon dài, đưa tay cũng mười phần khí thế, động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác lại hung ác.

Tên kia hiển nhiên không ngờ tới tiểu tử này đánh nhau cũng thật hung hăng, tự trách mình ngay từ đầu đã buông lỏng cảnh giác.

Hắn đi về sau đi tóm lấy cô, đe dọa nói với Hạ Húc: "Nếu mày không dừng tay, tao liền ra tay với đứa con gái này."

Vừa dứt lời tên đại ca liền cầm ra một con dao từ trong túi quần, Hạ Húc lập tức ngừng tay. Mấy tên vừa mới bị anh hung hăng đánh đập, lập tức thừa lúc này cả bọn xông vào, bọn chúng ra tay dùng sức đạp vào người Hạ Húc.

Nguyễn Tinh Loan cắn cánh môi đến vươn máu, cô nhìn vào Hạ Húc, dùng ánh mắt ra hiệu anh mau chóng rời đi, Hạ Húc cười nói:"Tôi sẽ không vứt bỏ cô đâu."

Đột nhiên Hạ Húc bị người đạp ngã khụy trên mặt đất, trên lưng nặng nề bị giáng một cước, anh phun ra một ngụm máu. Một tên tiểu lưu manh cúi người xuống, đánh thẳng vào mặt anh mấy quyền, đánh đến sưng mặt sưng mũi.

Tên lưu manh hỏi anh: "Tiểu tử, còn dám hung hăngsao?

Hạ Húc không có trả lời, ánh mắt toàn tâm chú ý vào con dao trên tay tên đại ca, anh sợ hắn ra tay với Nguyễn Tinh Loan.

Chân Hạ Húc bị người dùng lực giẫm lên, anh nhíu mày, trên gương mặt toát ra mồ hôi lạnh, anh cố nén không có lên tiếng. Nhưng thông qua vẻ mặt, người khác nhìn vào liền biết, lúc này anh đau đến như thế nào.

Lúc này bọn Hao Tử dẫn người vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy Hạ Húc bị đánh thành bộ dạng này, Hao Tử liền mắng một câu thô tục.

Tên lưu manh kia hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp như vậy, hắn chỉ muốn đến đây bắt một đứa con gái mà thôi, làm sao lại phải đối đầu với nhiều người như vậy.

Nhân lúc hắn phân tâm, Nguyễn Tinh Loan tránh thoát khỏi tay hắn, cô chạy tới bên người Hạ Húc.

Hao Tử nghiêm nghị quát: "Đánh cho tôi."

Trong lúc nhất thời, ngõ nhỏ đột nhiên náo động, ngẫu nhiên có vài người đi ngang qua còn dắt theo đứa nhỏ, bọn họ thấy vậy vội vội vàng vàng bỏ chạy.

Hao Tử vừa đánh vừa mắng: "Tiên sư tổ cha nhà mày, dám đến địa bàn của ông đây khi dễ người, hôm nay tao đánh cho mày không còn xác để về."

Nguyễn Tinh Loan im lặng ôm lấy Hạ Húc, thân thể tiểu nha đầu không ngừng mà run lên. Hạ Húc muốn an ủi cô, trên tay đột nhiên cảm giác ẩm ướt một dòng chất lỏng ấm áp rơi tí tách trên tay anh.

Hạ Húc gượng sức dùng hai tay chống thân thể đối mặt với cô, anh muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, Nguyễn Tinh Loan cúi thấp đầu, nức nở nói:"Cậu đừng nhúc nhích."

Lúc này Hạ Húc mới phát giác, tiểu nha đầu của anh, cô đang khóc. Tiểu nha đầu tính tình lạnh như băng, bất kể chuyện gì đều không quản, cô thờ ơ với mọi thứ, ấy vậy mà lúc này NguyễnTinh Loan lại khóc vì anh.

Nước mắt cô rơi, làm lòng anh quoặn thắt, nóng hổi mà nóng rực.

"Tớ không sao, cậu đừng khóc." Hạ Húc vừa nói xong, liền hừ lạnh một tiếng.

Nguyễn Tinh Loan bối rối nâng đầu, Hạ Húc nhìn thấy mặt mũi cô lem luốc nước mắt, trong lòng đột nhiên khó chịu, anh tự trách cùng áy náy.

Anh vươn tay ra, thay cô đem nước mắt từng chút từng chút lau đi, ẩn nhẫn mà khắc chế dụ dỗ nói: "Không khóc có được hay không?"

Nguyễn Tinh Loan kinh ngạc nhìn anh,nghe vậy cô khóc càng thêm lợi hại hơn. Trước giờ mọi thứ cô đều tự một mình cắn răng mà gánh vác, cô không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, lúc này đột nhiên lại có người sẵn sàng dang tay che chở cô, mọi cảm xúc cố gắng kiềm ném bao lâu nay bỗng chốc tuôn trào không thể nào ngăn nổi, nước mắt vô thức mà rơi dài.

Hạ Húc nhịn đau đem cô ôm vào lòng, một lần lại một lần anh vỗ về, an ủi cô.

Cuối cùng cả bọn Hao Tử  cũng đem đám lưu manh tóm gọn, hắn bước tới lo lắng mà hỏi thăm: "Húc ca, các cậu không sao chứ?"

Hạ Húc khó khăn từ dưới đất gượng dậy, anh nói với Hao Tử: "Chăm sóc tốt cho cô ấy."

Hao Tử đỡ lấy Tinh Loan, đáp: "Ừm."

Hạ Húc đi đến trước mặt nam nhân kia, mỗi một bước đi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hạ Húc dùng chân không bị thương dùng sức giẫm lên ngón chân tên lưu manh kia dò hỏi: "Là ai thuê mày?"

Tên lưu manh kia thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi, so với Hạ Húc cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, hắn từ đầu đến cuối cho rằng đám người bọn anh là đám con nít chưa mọc lông, căn bản không nghĩ tới lần này lại thua thảm bại trong tay bọn họ.

Hắn trầm mặc, không nói lời nào.

Hạ Húc dùng sức vặn ngược ngón tay của hắn haicái, nam nhân đau đớn phát ra âm thanh.

Hạ Húc cười nhẹ nói: "Không nói cũng được thôi, vậy hai cánh tay này, đều phế đi."

Nét mặt của anh nghiêm túc hàm chứa mang theo một cỗ ngoan độc.

Vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng anh chỉ hù dọa thế thôi, đợi đến lúc Hạ Húc dần dần phát lực, hắn mới nhận ra sâu bên trong mắt thiếu niên chưa đầy mười tám ngập tràn sát ý.

"A." Nam nhân đau đớn kêu một tiếng, run rẩy cầu xin tha thứ: "Tôi nói tôi nói."

Hạ Húc nâng mũi chân lên, vẻ mặt lãnh đạm nhìn vào hắn. Hắn ta run rẩy, mặt dán vào mặt đất, lúc này dù hắn muốn chạy cũng không thể thoát, nhìn ánh mắt âm hiểm của anh.

Hắn đột nhiên hối hận, hắn không nên vì mấy đồng tiền ít ỏi, mà làm ra chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info