ZingTruyen.Info

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Chương 29

kery1408

Trò chơi bắt đầu, tinh thần Hao Tử cùng Nha Thiêm tinh thần vô cùng hưng phấn.

Thao tác của Hạ Húc cực kì thành thục, ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển trên màn ảnh, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu nhìn thao tác của anh, sau lại yên lặng đem ánh mắt trở lại trên người mình.

Đây là trò chơi phối hợp đồng đội cần sự ăn ý với nhau, Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc vừa vào đội, cả đội khí thế lập tức tăng cao.

Người đối diện mở cổng chat mắng: "Đối diện Luna cũng quá hung tàn đi? Thật không phải là người."

Hao Tử vừa muốn châm chọc, đã nghe thấy Hạ Húc ung dung nói: "Chính các người không biết lượng sức, còn có thể trách tôi?"

Giọng điệu này, nghe qua có vài phần ngạo mạn.

Đối phương nghe thấy liền không ưa dáng vẻ phách lối, hắn dự định tiến tới vây đánh anh, sau đó...

Sau đó liền bị Hạ Húc giết chết.

Nha Thiêm cùng Hao Tử ngốc lăng nhìn đối phương, tiếp đó lại đồng loạt nhìn về phía Hạ Húc, trong mắt chỉ có một chữ ——

"Thật lợi hại!"

Ván đầu tiên, thắng toàn tập.

Thắng lợi tới quá nhanh, không quá năm phút liền kết thúc, tuy có một chút tiểu đắc ý, nhưng bất quá cũng chỉ là trò chơi.

Hao Tử lại bắt đầu một ván mới, cũng may lần này rốt cục đối thủ đã nâng cao trình độ, ván đấu mười phút đồng hồ trôi qua, đối phương kéo dài hơi tàn cố gắng phòng thủ, dự định tùy thế tiến công.

Đánh một lúc thật hăng, bọn hắn một mực không chú ý, đột nhiên Tống Tự đột mở chat nói: "Tinh Loan, cẩn thận."

Nguyễn Tinh Loan chỉ vừa kịp phản ứng lại, từ trong bụi cỏ đã xuất hiện người bên địch chơi lén giết chết cô.

Hao Tử mắng một câu: "Chơi xấu, thật máu chó mà."

Nha Thiêm mở chat mắng đối phương: "Các người chờ đấy, đồ chơi hèn đánh lén."

Đối phương khiêu khích nói ra: "Có người tài nghệ không bằng người, trách ai."

Lời này có chút quen thuộc, giống như Hạ Húc một ván trước mới nói qua.

Là câu Hạ Húc vừa rồi đã nói, lúc đó Hao Tử cùng Nha Thiêm còn cảm thấy thật hả hê, hiện tại có người dám mắng Tinh Loan, bọn họ đây liền không thể nhịn được.

Hao Tử tức giận: "Ngươi chờ đấy."

Đối phương nói: "Tao chờ, lần kế tiếp tao còn muốn giết cô ta nữa đấy mày làm gì tao nào."

Vốn dĩ Nguyễn Tinh Loan chơi cũng không giỏi, dù cô đi theo Nha Thiêm bọn họ chơi lâu như vậy , đẳng cấp cũng chẳng đi lên được bao nhiêu, lại thêm tốc độ tay vẫn như cũ không thấy tăng.

Bọn họ đây là chọn quả hồng mềm mà bóp, đối thủ hẳn là nhìn thấy cô tương đối yếu nên mới khi dễ.

Cũng may cô tốt tính, dù đối phương khiêu khích như thế nào cô cũng không thèm để ý đến, phục sinh lại nhân vật là được rồi.

Ngay lúc Nha Thiêm cùng Hao Tử thở phì phò dự định báo thù giúp cô, đột nhiên...

Biểu hiện trên màn ảnh của Hạ Húc đem người đắc ý kia một đòn đánh chết.

Đối phương: "Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đã làm gì?"

Nha Thiêm cùng Hao Tử: "? ? ?" Húc ca đã làm gì?

Vừa rồi một màn công kích kia phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người không nắm bắt kịp, chờ khi lấy lại tinh thần, cũng chỉ biết là Hạ Húc đã đem người giết sạch.

Cái này cũng...

Quá thần đi! ! !

Tống Tự ánh mắt nhàn nhạt rơi vào nhân vật mà Hạ Húc đang chơi, cụp mắt, sau đó khen một câu: "Rất lợi hại."

Hạ Húc trong lòng tự nhủ, toàn thế giới đều biết anh lợi hại, còn cần hắn khen.

Bên kia Tống Tự quên đóng khung chat, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng ——

"Tống Tự, giúp em đem quần áo vào phòng tắm."

Tống Tự đáp: "Ừ, biết rồi."

Tống Tự để điện thoại di động xuống , dựa theo tình hình chiến đấu trước mắt, thiếu hắn cũng không mất mác gì lớn, cho nên không vội.

Hắn mở rương hành lý, sau đó từ bên trong tìm một cái váy đưa tới.

Phan Duyệt mặc quần áo tử tế, tóc còn không chưa lau khô, giọt nước phía trên theo cổ rớt xuống, cô ta đột nhiên từ phía sau dang tay ôm lấy Tống Tự.

Tống Tự đem quần áo bên trong rương hành lý sắp xếp thật tốt, đóng lại valy, rồi đặt lại vị trí cũ.

Phan Duyệt nũng nịu từ phía sau ôm lấy hắn, thuận thế hôn lên mặt hắn một lần.

Phía bên kia Hao Tử Nha Thiêm nghe được động tĩnh, lập tức trợn mắt hốc mồm.

Hao Tử dùng ánh mắt ra hiệu: "Cậu đi nhắc nhở anh Tự đi."

Nha Thiêm tròng mắt xoay chuyển một lần, ám chỉ nói: "Cậu đi."

Hai người xô đến xô đi, Nguyễn Tinh Loan ngước nhìn bọn họ, đang muốn mở miệng, Hạ Húc đã làm trước cô một bước, vẻ mặt lạnh nhạt, mở miệng nói ——

"Muốn thân mật làm ơn đem loa đóng lại?"

Phan Duyệt nghe được động tĩnh, kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó chất vấn: "Anh đang làm gì?"

Tống Tự nhàn nhạt trả lời: "Anh vừa mới chơi game, quên đóng."

Phan Duyệt đanh mặt cảnh giác hỏi: "Cùng ai?"

"Cùng Hao Tử và Nha Thiêm, lúc trước đã từng nói qua với em." Vẻ mặt Tống Tự  nhiễm lên một tia mệt mỏi, anh muốn bước tới cầm điện thoại đóng lại khung chat.

Phan Duyệt ngay lập từ trước mặt anh đoạt lấy điện thoại, cô ta nhìn lướt qua, troogn thấy bức hình của một cô gái, liền chỉ vào hỏi: "Đây là ai?"

"Tinh Loan, ban ngày em cũng đã thấy qua."

Phan Duyệt cười lạnh hai tiếng: " Em vừa nhìn liền biết là cô ta, Tống Tự, bình thường em bảo anh giúp em chơi game lúc đó anh nói như thế nào, là vì bận rộn công việc quá mệt mỏi , hiện tại lại có thời gian mang cô ta chơi?"

Tống Tự thấy cô càng nói càng quá đáng, cuối cùng tức giận trong tay cô đoạt lấy điện thoại di động, Phan Duyệt tức giận ép hỏi ——

"Anh có phải hay không thích cô ta?"

Tống Tự đóng loa, thanh âm lập tức im bặt dừng lại...

Hao Tử Nha Thiê còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong lòng bàn tay Nguyễn Tinh Loan đã ướt đẫm mồ hôi.

Khóe môi dưới cắn đến trắng bệt.

Hạ Húc nhắc nhở một câu: "Đều mất hồn làm gì, không muốn thắng nữa à ?"

"A a a, đúng đúng đúng, mau đánh, nếu không sẽ thua mất."

Hao Tử cùng Nha Thiêm trở lại trò chơi, Nguyễn Tinh Loan chỉ ngẩn ra một hồi, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Có lẽ những người yêu nhau đều cãi như thế này.

Nhưng điều côcó chút lo lắng chính là, bạn gái Tống Tự hình như không thích cô, về sau cô vềcó nên cách Tống Tự xa một chút hay không .

"Cô đang ghĩ gì thế, trình độ đã kém, còn phân tâm." Hạ Húc gõ một cái vào đầu cô.

Hao Tử hướng Hạ Húc nói: "Lúc trước lần đầu tiên Tinh Loan cùng bọn tớ chơi game, nghe bọn tớ nói nếu núp trong bụi cỏ, người khác sẽ nhìn không thấy, chỉ một lời như vậy cậu ấy liền tin, khi ván trò chơi bắt đầu, cậu ấy liền một mực trốn ở bên trong, đến sau cùng vẫn là bị người giết đi."

Nha Thiêm nghĩ đến việc này, liền ha ha cười thật to.

Hạ Húc câu môi, cong lên khóe miệng, tâm tình rất tốt liếc nhìn cô, đồng thời sờ lên đầu của cô, cười nói: "Về sau đi theo tôi, sẽ không có bất cứ người nào dám khi dễ cô nữa."

Nha Thiêm đẩy Hao Tử một lần.

Hao Tử hỏi: "Thế nào?"

Nha Thiêm nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tiểu thiếu gia sờ đầu Tinh Loan."

Hao Tử: "Tớ dựa vào."

Hai người kia tự cho là đã hạ thấp giọng điệu đến mức thấp nhất, nhưng kỳ thật Hạ Húc đều nghe được rõ ràng.

Hạ Húc hỏi bọn hắn: "Đầu của cô ấy không thể sờ sao?"

Sợi tóc Nguyễn Tinh Loan thật mềm, sờ lên còn thật thoải mái , giống con mèo nhỏ nhu thuận.

Hao Tử giải thích: "Tinh Loan không cho phép người khác chạm vào cậu ấy, trước kia mỗi lần Tự ca sờ đầu cậu ấy, cậu ấy đều chạy đi thật xa."

Giống như là để nghiệm chứng điều Hao Tử nói, Hạ Húc cố ý tiện tay sờ lại đầu cô.

Nguyễn Tinh Loan cắn răng trừng mắt liếc anh một cái, Hạ Húc phát ra tiếng cười thanh thúy.

Ở chung với nhau một hồi, Hao Tử bọn họ đối với Hạ Húc cũng không còn phòng bị như trước , lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nha Thiêm nói: "Húc ca, ngay từ đầu chúng tớ còn lo lắng Tinh Loan tới nhà cậu sẽ bị cậu khi dễ đấy."

Hạ Húc: "?"

Hao Tử bổ sung: "Chúng tớ đều nghe nói, tính tình cậu không tốt, tính cách lại kiêu căng khó chiều. Đến sau này chúng tớ còn thăm dò được, cậu hay đánh nhau còn đặc biệt rất hung dữ, thấy vậy chúng tớ càng lo lắng nhiều hơn ."

Hạ Húc: "..."

Lời đồn! Tuyệt đối chỉ là lời đồn!

Anh chỗ nào tính tình không tốt, chỗ nào tính cách kém, nếu để cho anh biết là ai ở bên ngoài tung tin đồn nhảm, Hạ Húc tuyệt đối sẽ hành chết hắn.

Thấy sắc mặt Hạ Húc bỗng nhiên lãnh đạm, Nha Thiêm ý thức được hình như mình vừa mới nói sai lời gì chăng, lo lắng nhìn Tinh Loan.

Nguyễn Tinh Loan giống như tập mãi thành thói quen, vươn tay ra xoa xoa đầu của anh, dụ dỗ nói: "Ngoan, không ngạo kiều."

Hao Tử, Nha Thiêm: "? ? ?"

Hạ Húc khó chịu lầm bầm một câu: "Chớ có sờ đầu tôi, tôi còn muốn cao thêm đó."

? ? ?

Này đã một mét tám, lại còn muốn cao hơn, Nha Thiêm bọn họ khó khăn lắm mới cao được một mét bảy, nghe anh nói như vậy thật không thể chịu nổi mà.

Người so với người thật sự là tức chết.

Lúc chú thím Chu trở về, họ vội vàng làm bữa trưa cho mọi người, mới ban đầu cặp vợ chồng còn lo lắng tiểu thiếu gia sẽ ăn không quen.

Ai ngờ sức ăn của Hạ Húc rất khỏe, so với ai khác đều hơn rất nhiều.

Trước khi đi, chú thím Chu còn cố ý nói ra: "Lần sau các cháu lại tới chơi."

Từ bên trong ngõ hẻm ra tới, trời đã sắp tối mịt.

Đường đá xanh bóng loáng phủ đầy rêu xanh, Hạ Húc đi đường không cẩn thận, ở phía trước trượt một cái.

Đến gần lối ra, đèn đường đã chiếu sáng, vài cửa hàng phía trước cửa treo một ít lồng đèn nhỏ, giống như làm điểm nhấn hấp dẫn khách qua đường.

Khắp nơi tản ra khí chất mộc mạc giản dị của cuộc sống mưu sinh, không thể nói là tốt, cũng không thể nói không tốt, Nguyễn Tinh Loan chỉ cảm thấy trong lòng thật vắng vẻ.

Hạ Húc đột nhiên đánh ợ một cái.

Nguyễn Tinh Loan thay anh vỗ lưng, Hạ Húc ngẩng đầu cười một tiếng, lộ ra ánh mắt trong suốt.

Nguyễn Tinh Loan nói: "Lần sau không cần miễn cưỡng, có thể ăn bao nhiêu thì ăn là được rồi."

Ở chung được một đoạn thời gian dài như vậy, Nguyễn Tinh Loan rất hiểu anh. Hạ Húc kén ăn, bữa ăn chính thường ăn rất ít, bình thường chỉ thích đồ ăn vặt sống qua ngày.

"Ăn nhiều một chút không phải bọn họ sẽ vui vẻ hơn sao?"

Nguyễn Tinh Loan: "?"

Từ trước đến nay tiểu thiếu gia đều làm theo ý mình, không ngờ lúc này lại còn để ý đến tâm tình người khác.

Hạ Húc hai tay khoanh lại đặt phía sau cổ, lười biếng nói: "Biểu hiện tốt một chút, nói không chừng lần sau cô sẽ nguyện ý mang tôi lại đây."

Bỗng nhiên Nguyễn Tinh Loan cảm thấy Hạ Húc có chút khác thường, cánh tay dài của anh duỗi ra, khoác lên trên vai của cô, khinh khỉnh nói: "Cô lấy ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy, đi thôi, về nhà."

Từ ngõ hẻm, trước khi lên đường, Hạ Húc đã gửi tin nhắn cho chú Lý.

Mười phút sau, chú Lý liền đến .

Hạ Húc lịch sự mở cửa xe, đứng tựa vào bên cạnh, mở miệng nói: "Đi vào đi."

Nguyễn Tinh Loan có chút không quen lắm, trước kia mỗi lần đều là Hạ Hú lên xe trước, hơn nữa còn chiếm hơn phân nửa ghế ngồi.

Đột nhiên bây giờ lại khách khí như vậy.

Sau khi lên xe, Hạ Húc đem cửa sổ xe hạ xuống, bên ngoài chợt lóe lên ánh sáng, Nguyễn Tinh Loan chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh.

Hình dáng tuyệt mĩ, tựa như là dùng khuôn mẫu bút hoạ điêu khắc ra  .

Về đến nhà, Hạ Húc đi đến cửa trước thay giày xong, nói với Mai di một tiếng anh đã ăn cơm , sau đó dự định lên lầu.

Nguyễn Tinh Loan đột nhiên gọi anh lại.

Hạ Húc quay đầu: "?"

Nguyễn Tinh Loan ngừng lại một hồi, mấy giây qua đi, mới chần chờ mở miệng: "Cậu làm bài tập xong chưa?"

Hạ Húc: "? ? ?"

Có bài tập sao?

Anh thế nào lại không biết!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info