ZingTruyen.Info

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Chương 13

kery1408

Ban tám trước giờ đều như vậy. --

Buổi sáng, tinh thần học tập của cả lớp ủ ê vì chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng khi vừa đến buổi tối tiết tự học, tất cả dường như sống lại, bầu không khí trở nên sôi động hẳn.

Trong phòng học đủ mọi kiểu, nói chuyện , đấu võ mồm , truyền giấy , cái gì cũng đều có...

Nhất là vào tiết tự học buổi tối, âm thanh ồn ào đến không thể chịu được, thế nhưng khi thầy thanh tra vừa đến, tất cả mọi người ngay lập tức ngừng lại ngồi ngay ngắn im lặng, hành động quay phắc nhanh như tia chớp không thể ngờ được.

Thầy thanh tra là một lão mập, vác một cái bụng lớn tròn trịa, trên đầu vài cọng tóc lưa thưa, dáng hình đặc biệt khiến người khác ấn tượng sâu sắc.

Lão ta cầm sổ bắt lỗi đi đến trước cửa, đầu tiên là dùng ánh mắt rada quét qua một vòng nhìn khắp mọi ngóc ngách, sau đó như thường lệ dùng giọng điệu dạy dỗ mở miệng: "Lúc này ngược lại các cô cậu thật ngoan ngoãn nhỉ, đừng giả nai, khi nãy tôi ở tầng năm cũng có thể thấy nghe tiếng của các anh chị, đùa giỡn lớn đến mức muốn vỡ cả màng nhĩ rồi."

Trong lớp hoàn toàn yên tĩnh, không một người mạnh miệng đáp lời, mười phần ăn ý.

Lão ta trông thấy không có người phản ứng, lại bắt đầu gây chuyện: "Bàn bên kia sao lại trống?"

Hạ Tuyết nhỏ giọng đáp lại: "Hôm nay có một bạn học có tiết huấn luyện, còn có hai bạn vừa mới đi nhà xí."

"Cả lớp các cô, mỗi ngày đều là có người đi nhà xí, lần sau tiết tự học buổi tối không cho phép đi nhà xí."

Có nam sinh nghịch ngợm nói đùa: "Thầy ơi, vậy nếu như mắc đi vệ sinh thì phải làm sao bây giờ?"

Lão mập mạp lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, quát: "Vệ sinh cũng phải kìm nén cho tôi."

Lão mập mạp hùng hùng hổ hổ vài câu, sau đó mới tiếp tục xoay người đi qua lớp khác.

Nguyễn Tinh Loan vừa làm xong một bộ bài thi, cô đem bút cất vào hộp, tiếp đó xoa xoa ngón tay.

Cô cảm thấy thật kỳ lạ, thầy kiểm tra đã đi rồi, trong lớp sao vẫn cứ yên tĩnh như vậy.

Cô chợt nhớ đến buổi sáng dì Mai vừa chuẩn bị cho cô một hộp sữa bò, cô còn chưa có uống, vừa vặn bây giờ có chút khát nước, cho nên liền với tay vào túi lấy đồ vật ra, cô chỉ vừa mới uống một ngụm, liền nhìn thấy lão mập mạp đột nhiên nhảy trở về, lão ta lập tức chỉ về phía cô nói --

"Lên lớp uống sữa tươi, trừ một điểm."

Tiếp theo đó cô nhìn thấy lão mập mạp lấy bút ra vạch vạch viết viết trên sổ bắt lỗi, sau đó lão ta mới hài lòng rời đi.

Nguyễn Tinh Loan ngơ ngác có chút nói không nên lời.

Qua mấy phút sau, trong phòng học tiếng cười mới rộn rã vang lên, Vân Nguyệt cùng Lê Tử San đặc biệt cười lớn, đây là muốn cười trên nỗi đau của người khác.

Hạ Tuyết quay đầu, mở miệng nói: "Cái này... thầy kiểm tra kia đặc biệt không thích lớp chúng ta, cho nên thường xuyên gài bẫy chiêu trò này, cậu vừa mới tới cho nên..."

Lúc đầu Hạ Tuyết muốn nói cô là không nên uống sữa tươi, nhưng cô nghĩ đến Tinh Loan vừa mới tới, cho nên không có ý định mở miệng nói ra.

Lúc sau khi Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc trở về, hai người bọn họ liền nghe thấy trong phòng học tiếng cười không ngớt vang lên, hiếu kì hỏi: "Lại có ai bị ghi sao? Các cậu vui vẻ như vậy, tớ vừa mới thấy lão mập mạp đi ra."

Hạ Tuyết chọc chọc cậu, ra hiệu cậu đừng nói chuyện.

Kết quả có người vượt lên trước đáp: "Tiểu tiên nữ vừa mới uống sữa tươi, bị mập mạp ghi lại, ngày mai trên bảng đen hẳn là sẽ có dòng chữ ban tám tiết tự học buổi tối có nữ sinh uống sữa trong lớp."

Lại là một trận cười to.

Lúc đầu Nguyễn Tinh Loan cũng không thèm để ý cái này, trừ điểm cái gì, cô trước kia cũng thường xuyên dính phải, tuy nhiên lần này lý do bị trừ điểm thật sự quá trẻ con không có đầu óc.

Hạ Húc ngồi bên cạnh cười nhẹ ra tiếng, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu, bắt gặp hình ảnh khóe môi Hạ Húc có chút cong lên.

Bởi vì che giấu, Hạ Húc cố ý mím chặt bờ môi, làm bộ người vừa mới cười không phải là mình.

Nhưng kỹ năng diễn suất này của anh quả thật quá vụng về, cô dứt khoát thở mạnh, ngay trước mặt Hạ Húc liền đem cái bình sữa bò kia uống sạch sẽ.

...

Buổi tối tiết tự học, trước giờ tan học hai phút, Hạ Húc dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói với cô: "Đêm nay tôi tới nhà bạn, không trở về, cô nói với chú Lý một tiếng."

Trong lòng Nguyễn Tinh Loan vẫn còn đang kìm nén bực bội, lúc đầu cô nghĩ rằng sẽ không thèm để ý đến anh, nghĩ nghĩ, sau đó vẫn gật đầu, đáp: "Biết rồi."

Sau giờ học, Hạ Húc liền cùng Kỷ Tu Trạch nhanh như tên phóng, tiếng chuông vừa reo lập tức liền xông ra, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy anh hấp tấp như vậy.

"Tinh Loan, hôm nay tan học đi cùng tớ nhé?" Hạ Tuyết hỏi.

"Ừ, cậu đợi tớ một lát."

Nguyễn Tinh Loan thu ánh mắt lại, đem hai bài thi số học hôm nay thầy giáo giao cho nhét vào trong túi xách, sau đó cùng Hạ Tuyết rời đi.

Đi đến trước cổng trường học , bởi vì con đường về nhà Hạ Tuyết theo một hướng khác, cho nên cô vẫy tay tạm biệt Tinh Loan rồi liền đi trước.

Nguyễn Tinh Loan dự định sẽ đi tìm chú Lý, tuy nhiên vừa mới đi được hai bước, cô phát hiện ra có người đi theo sau lưng mình, trong đó có một người cô nhìn qua trông rất quen mắt, cô lục lọi lại trí nhớ, sau đó liền nhớ tới thì ra là hai người tối hôm qua, là bọn người muốn đùa giỡn cô cho nên bị cô đánh một trận tơi tả.

Cô dừng lại, ánh mắt khẽ nhíu lại.

Lúc trước, chú Lý trực tiếp dừng xe trước cổng trường học, nhưng bởi vì Hạ Húc không muốn để người biết, cho nên bảo chú ấy cố ý ngừng xa một ít.

Nghĩ đến đó, hiện tại nếu muốn vòng qua một lối khác để đi, hơn nữa trên đường còn rất ít người, đến lúc đó nếu thật sự  xảy ra chuyện gì dù có hô cứu cũng không kịp.

Lúc trước Nguyễn Tinh Loan bởi vì ông ngoại mở võ quán, cho nên từ bé cô đã theo học. Đánh một hai cái còn tạm được, nếu là ứng phó với nhiều người, thì chắc hẳn cô không là đối thủ của bọn họ.

Nghĩ qua nghĩ lại, Nguyễn Tinh Loan quyết định đi ngược trở lại dòng người trở về trước cổng trường học phòng, cô dừng lại tại phòng bảo vệ..

Bác bảo vệ hỏi cô: "Cháu gái, tại sao lúc này cháu chưa trở về ?"

Nguyễn Tinh Loan đem túi sách dùng sức ôm vào trong ngực, ngập ngừng nói: "Đợi người."

Sau đó cô từ trong túi xách lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua danh bạ người liên hệ, hiện tại cũng chỉ có vỏn vẹn mấy người Hao Tử Nha Thiêm bọn hắn.

Tuy nhiên nếu từ ngõ hẻm đến nơi này, ít nhất cũng phải hơn nửa giờ, hơn nữa Hao Tử hiện tại còn đang ở bệnh viện, Nha Thiêm cùng những người khác có lẽ cũng vừa tan học, lúc này lại muộn như vậy, trở về khẳng định sẽ không tiện.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tinh Loan mấp máy môi, từ bỏ gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Nếu những người kia đến đây chỉ vì hôm qua cô đánh bọn họ, cho nên hôm nay lại đây giáo huấn cô, cô ngược lại cũng không sợ, chỉ e ngại rằng bọn họ đây là muốn làm bậy, cô vừa nghĩ đến đây trong lòng liền dâng lên một trận buồn nôn.

Nhìn thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, tay Nguyễn Tinh Loan cầm di động càng thêm dùng sức.

Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy dãy số xa lạ, Nguyễn Tinh Loan do dự mấy giây, mới nhấc máy.

"Là ai vậy?" Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng hỏi.

Đầu dây bên kia thanh âm sạch sẽ cùng lạnh lùng lập tức truyền đến: "Là tôi, chú Lý vừa mới gọi điện thoại cho tôi, tại sao cô còn chưa trở về? Sẽ không phải còn ở trong phòng học làm đề thi đấy chứ?"

 Thanh âm của Hạ Húc ở đầu dây bên kia rất ồn ào, Nguyễn Tinh Loan mím chặt cánh môi, thấp giọng nói: "Không có, tối hôm nay hai người kia lại tới, hiện tại đang đứng ở trước cổng trường học, cho nên."

Hạ Húc vội vàng nói: "Cô chờ chút, bên này âm thanh quá ồn ào tôi không nghe thấy rõ."

Hạ Húc tìm một nơi yên tĩnh, rồi lại hỏi: "Cô vừa mới nói cái gì?"

Nguyễn Tinh Loan bình tĩnh thuật lại một lần.

Hạ Húc "Cái gì" một tiếng, sau đó tức giận nói: "Cô đứng yên tại phòng bảo vệ chờ tôi mấy phút, không được chạy loạn, có nghe thấy không?"

Nguyễn Tinh Loan "Ừ" chữ còn chưa kịp phát ra, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia đã vội vàng cúp máy.

Biểu hiện của cô hiện tại đang nỗ lực che dấu vẻ lo lắng, bác bảo vệ thỉnh thoảng cùng với cô tán gẫu hai câu, cô cũng chỉ đáp qua vài lời, nếu không phải đầu ngón tay của cô bị nắm đến trắng bệch, nhìn từ ngoài vào còn tưởng cô không có chuyện gì cả.

Hạ Húc rất nhanh liền tới nơi, sau lưng còn dẫn theo hai nam sinh. Một người là Kỷ Tu Trạch, còn một khác cô không biết.

"Người đâu?" Hạ Húc thấp giọng hỏi.

Nguyễn Tinh Loan nhìn về phía trước chỉ chỉ, quả nhiên cách đó không xa có mấy người lén lén lút lút một mực ngồi chờ ở đó.

Hạ Húc nhanh chân bước đến, Kỷ Tu Trạch bọn họ cũng theo thật sát, Nguyễn Tinh Loan ngây ra một lúc, không biết anh muốn làm gì, cô muốn theo sau.

Chỉ nghe thấy Hạ Húc nói: "Cầm."

Áo Hạ Húc bay tới, Nguyễn Tinh Loan chạy chậm hai bước, mới có thể tiếp được đồ.

Hạ Húc đi qua, không nói một lời liền nhắm ngay cái tên tối hôm qua khi dễ cô đánh một quyền. Bọn người kia bất thình lình bị một quyền đánh phải có chút choáng váng, ngu ngơ mấy giây, lúc sau, mới bắt đầu phản kháng lại.

Hạ Húc cùng Kỷ Tu Trạch, hai người ngươi một quyền ta một quyền, càng đánh càng thêm hung ác. Hạ Húc nhất thời sơ sẩy, cũng bị đám người kia đánh trúng một quyền vào người.

Nguyễn Tinh Loan lo lắng muốn đi lên hỗ trợ, kết quả chỉ nghe thấy Hạ Húc nói: "Sơ Dương, giúp tớ trông chừng cô ấy, đừng để cô gái kia lại đây."

Tống Sơ Dương nói: "Biết rồi."

Nguyễn Tinh Loan bình thường ngoan ngoãn, khuôn mặt giờ phút này bỗng nhiên thay đổi hẳn, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Tống Sơ Dương không giống Hạ Húc tính cách ngạo kiều lãnh đạm, cũng không giống Kỷ Tu Trạch điên điên khùng khùng.

Tính cách hắn hoàn toàn tương phản, hắn nhìn bộ dáng của cô yếu ớt ngoan ngoãn kia, vừa định khuyên vài lời đã thấy cô gái nhỏ xù lông muốn phản kháng.

Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, khuyên nhủ: "Cô đi qua cũng chỉ là cho bọn hắn thêm phiền, cần gì phải vậy chứ." Còn lộ ra vẻ mặt tươi cười như người đứng xem trò vui.

Thấy Nguyễn Tinh Loan có ý định muốn qua đó, Tống Sơ Dương liền đem cô ngăn lại, giọng nói còn mang theo mấy phần trêu đùa cô bé thú vị này.

Bất quá Tống Sơ Dương không ngờ tới chính là, cô gái trông như yếu ớt mềm mại này, kỳ thật so với tưởng tượng của hắn mạnh mẽ hung hăng hơn rất nhiều.

Nguyễn Tinh Loan đem túi sách trong ngực ném tới người hắn, kiên định nói: "Cầm cẩn thận, đừng tới đây."

Tống Sơ Dương: "? ? ?" Đến cùng là ai quản ai!

Tống Sơ Dương hướng Hạ Húc chào hỏi một tiếng: "Hạ Húc, vị bạn học này thật quá mạnh mẽ nah, tớ ngăn không được."

Hạ Húc nhíu nhíu mày, thừa dịp Nguyễn Tinh Loan lại đây, lập tức bày ra bộ dáng hung hăng đem cô cản lại, tại bên tai cô hù dọa : "Cô muốn toàn trường đều biết, Nguyễn Tinh Loan cô đánh nhau rất lợi hại sao?"

Hạ Húc tuy là nhìn qua trông có vẻ lạnh nhạt chẳng màng sự đời, tuy nhiên từ khi còn nhỏ Hạ Nhân đã mang anh đi lăn lộn không biết bao nhiêu vòng tròn lẫn lộn, phức tạp, cũng nhờ vậy anh biết cách giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề, cái nào nên nặng cái nào nên nhẹ.

Hàng lông mày Nguyễn Tinh Loan khẽ nhíu, Kỷ Tu Trạch ở phía sau rống lên một tiếng: "Húc ca cẩn thận."

Hạ Húc đang muốn quay đầu, một gậy phía sau liền hứng trọn vào người.

Tại cổng trường học bảo vệ nhận được tin tức, liền chạy ra đây để xem xét, nhìn thấy có người bị thương, vội vàng ngăn lại ẩu đả.

Hạ Húc ôm đầu nói: "Sơ Dương, trước tiên mang cô ấy đi trước."

Tống Sơ Dương nhìn cô một chút, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi."

Nguyễn Tinh Loan cắn cắn môi, ôm áo của Hạ Húc rời đi, sau đó bảo vệ liền bước đến  bảo Hạ Húc cùng Kỷ Tu Trạch đến phòng bảo vệ lập biên bản.

Cách cổng trường học mấy chục mét, có một chỗ nghỉ chân, Tống Sơ Dương dẫn người đến đó chờ bọn họ.

Nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, hắn an ủi nói: "Cô yên tâm, hai người bọn họ da dày thịt béo , không có việc gì đâu."

Tống Sơ Dương không biết nhớ ra cái gì đó, phối hợp nói: "Lúc học lớp mười, Húc tử cùng Tu Trạch hai người ở nhất trung rất nổi danh. Hai người bọn họ đem một đám lưu manh đánh cho tè ra quần, người kia tại bệnh viện dưỡng thương một hai tháng, hai người bọn họ một chút thương tích cũng không có, ngày thứ hai liền đi tới lớp, hại tôi làm hụt cả đống giấy phép giả cho hai người bọn họ."

Nguyễn Tinh Loan nghe xong: "Vì cái gì?"

"Hả? Cô nói cái gì?"

Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Vì sao lại đánh nhau?"

Tống Sơ Dương nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn đáp: "Hình như là trong lớp học có một nữ sinh bị đám người lưu manh kia đùa giỡn đi, vừa vặn Húc tử cùng Tu Trạch nhìn thấy người đáng thương, liền ra tay cứu giúp. Tôi nhớ được, nữ sinh kia giống như gọi, gọi vân, vân cái gì tới."

Nguyễn Tinh Loan bổ sung: "Vân Nguyệt."

Tống Sơ Dương cười cười: "Đúng đúng đúng, chính là nữ sinh đó, tôi còn nghe nói từ đó về sau, cô gái vẫn luôn thích Hạ Húc."

Tống Sơ Dương lo lắng Hạ Húc lại gặp phải một nữ sinh mến mộ, lập tức giải thích nói: "Bạn học, Húc tử cậu ấy, chỉ là có chút xen vào việc của người khác, tuy nhiên cô tuyệt đối không nên thích hắn, sẽ không kết quả ."

Nói chuyện một lúc sau, trong lòng Nguyễn Tinh Loan đã bình tĩnh lại không ít, cô nói khẽ --

"Sẽ không."

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info