ZingTruyen.Com

[EDIT] GẢ CHO TÔI

Chương 9: Hôn đi

linbeebee

Cố Trường Đình cảm thấy tất cả những chuyện này dường như chỉ là một giấc mơ, hoàn toàn không phải sự thật.

Chẳng qua là cậu vẫn thường mơ nhiều lắm. Trước đây thường xuyên mơ thấy một người, có lẽ bởi vì khoảng thời gian quá dài mà trong mơ Cố Trường Đình không thể nhìn rõ mặt.

Cố Trường Đình ngẩn ra, nhìn Triệu Giản trước mặt, nhìn rất tỉ mỉ, lúc này một vị khách vỗ tay kêu lên một tiếng: "Hôn đi!"

Người đó bởi vì giọng quá lớn mà bị nhiều vị khách khác ghé mắt nhìn sang.

Chỉ thấy đó là một thanh niên mặc âu phục màu đen, vỗ tay ồn ào, đôi mắt biết cười kia quả thực xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt tinh xảo xuất chúng, không biết là tiểu thiếu gia nhà ai, một thân quý khí đều không thể che giấu.

Triệu Giản từ trên đài nhìn xuống, hóa ra là Đường Quý Khai đang gây ồn ào.

Đường Quý Khai mặt mày hớn hở, thấy ánh mắt của Triệu Giản thì lập tức nhướng mày, vỗ tay nói: "Mau hôn đi!"

Triệu Giản cười nhìn Cố Trường Đình, nói: "Vợ, mọi người bảo chúng ta hôn nhau kìa."

Cố Trường Đình đỏ bừng cả khuôn mặt, thật sự rất xấu hổ. Cậu sống hơn 20 năm, thực sự chưa từng hôn ai, cũng chưa từng được hôn, nhưng bây giờ cậu phải hôn Triệu Giản ở trước mặt mọi người, vừa nghĩ tới đã khiến cậu toàn thân tê dại, không biết phải làm gì.

Khách khứa nhìn thanh niên đang la ó, không biết là ai, nhỏ giọng hỏi: "Sao người này quen thế?

"Trời ạ, đây không phải là tiểu thiếu gia Đường gia sao?"

"Đường gia? Chẳng lẽ là Đường Quý Khai sao?"

Các vị khách lúc đầu chỉ khe khẽ nói chuyện, đến đây thì lập tức sôi trào.

Quả thực là một đám cưới quạnh quẽ, đến chúc phúc không có được mấy người, còn lại toàn là đến xem náo nhiệt, một vài tiểu thư thiếu gia nhà giàu tự kiềm chế thì khinh thường không thèm lui tới.

Nhưng không ai ngờ người của Đường gia sẽ đến.

Cố Trường Đình nghe tiếng nghị luận liền sững sờ, vội vàng nhìn xuống sân khấu, muốn nhìn một chút Đường gia tiểu thiếu gia trong miệng người ta là như thế nào.

Đường gia là loại tồn tại gì? Cố Trường Đình cảm thấy chính là thần thoại vô song.

Trong mắt cha Cố Trường Đình, Phó Tranh đã là một toà đại Phật, cơ bản là không thể trêu vào. Nhưng nếu đem so Phó Tranh với Đường gia, e là mười hay hai mươi lần cũng không thể bì được.

Đường gia là thế gia trăm năm, trải qua nhiều thế hệ kinh doanh vẫn không hề xuống dốc mà ngược lại ngày càng thịnh vượng. Cố Trường Đình đương nhiên đã từng nghe qua cái tên Đường gia, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng nhìn thấy người của Đường gia. Với địa vị của Cố gia hiện nay, vẫn chưa có cơ hội làm ăn với Đường gia.

Cố Trường Đình và người của Đường gia hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, cậu lúc này cũng có chút bối rối, đám cưới của mình, người của Đường gia vì sao lại đến tham dự. Chẳng lẽ là cũng muốn xem nào nhiệt? Nhưng như vậy không phải quá nhàm chán sao? Người của Đường gia chẳng lẽ nhàm chán như vậy..

Cố Trường Đình thật sự khó hiểu, nhưng còn chưa nghĩ ra, bỗng nhiên eo bị ôm chặt lấy.

Cố Trường Đình mở to hai mắt, Triệu Giản đã áp sát gần cậu.

Triệu Giản ôm lấy eo, kéo người vào trong ngực, một tay khác ôm lấy gáy cậu, hai người cách nhau quá gần, khiến nhịp tim của Cố Trường Đình không tự chủ được tăng nhanh.

Triệu Giản cười nhìn cậu: "Vợ à, em lúc này nên nhìn anh, nếu không anh sẽ ghen tị."

        "Tôi..."

Cố Trường Đình định mở miệng nói chuyện, nhưng Triệu Giản không cho cậu cơ hội, ngay lập tức cúi đầu hôn xuống.

Cố Trường Đình ngẩn người, chỉ cảm giác được đôi môi mềm mại ấm áp của Triệu Giản áp vào mình.

Hôn là cảm giác gì Cố Trường Đình trước kia không biết, cậu cảm thấy Triệu Giản người này cao lớn cứng rắn, đôi môi hơi mỏng, nhìn không mềm mại chút nào, nhưng khi hôn thì lại mang đến một cảm giác không giống vậy.

Ngay khi khán giả ở dưới còn đang ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tiểu thiếu gia Đường gia Đường Quý Khai, thì Triệu Giản và Cố Trường Đình trên lễ đài đã kết thúc nụ hôn.

Nhắc mới nhớ, Triệu Giản cũng không thích để người khác nhìn chằm chằm bọn họ hôn nhau, nếu có người nhìn chằm chằm Cố Trường Đình thì hắn sẽ cảm thấy ghen tị bởi vì tính chiếm hữu của hắn rất lớn. Cho nên thừa dịp người khác đang phân tâm, hắn liền ôm Cố Trường Đình hôn một cái.

Cố Trường Đình không dám thở mạnh, cảm giác được mơn trớn trên môi còn chưa biến mất, dường như vẫn còn dư vị, hồi lâu mới đột nhiên nhìn chằm chằm Triệu Giản, thấp giọng nói: "Anh ... làm sao đem đầu lưỡi đưa vào miệng ... "

Hai người không chỉ chạm môi, Triệu Giản còn nhân cơ hội cạy môi Cố Trường Đình, quét vào bên trong, đương nhiên tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức Cố Trường Đình hầu như không kịp phản ứng, không kịp ngăn cản.

Triệu Giản không khỏi bật cười, hắn cười rất đắc ý, nhưng cũng rất ôn nhu, nói nhỏ: "Vợ à, có thoải mái không?"

Cố Trường Đình bị hắn hỏi, mặt đỏ đến chảy ra máu, nào dám trả lời câu hỏi của hắn?

Dưới khán đài lại có người vỗ tay tán thưởng, đương nhiên vẫn là Đường Quý Khai.

Bên cạnh một đống khách khứa đều đến xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không có ý tốt, lúc đầu bọn họ không định vỗ tay, nhưng thấy tiểu thiếu gia Đường gia đã vỗ tay, ai dám không cho mặt mũi?

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm, Cố Trường Đình đứng trên lễ đài, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Sau đó chính là mời rượu, Cố Trường Đình nhìn thấy người của Đường gia đã nể mặt đến tham dự hôn lễ của mình, không có lý nào không đến mời rượu, cho nên nhanh tay kéo Triệu Giản, thấp giọng nói: "Chúng ta đi kính người của Đường gia một ly, đến lúc đó anh đừng nói gì lung tung, biết chưa? "

Triệu Giản nhướng mày nói: "Anh biết rồi, mọi chuyện đều nghe vợ."

Cố Trường Đình nghe hắn gọi cậu là vợ, vừa bất lực vừa xấu hổ, muốn sửa lại, nhưng còn chưa kịp nói gì, tiểu thiếu gia của Đường gia Đường Quý Khai bên kia đã tự mình chạy tới.

Trên đường đi luôn có người chủ động bắt chuyện với cậu ta, nhưng Đường Quý Khai đều không nể mặt, làm như không thấy trực tiếp đi ngang qua.

Đường Quý Khai cầm một ly rượu đỏ, cười nói: "Chúc mừng Cố tiên sinh và Triệu tiên sinh, hai người trông rất xứng đôi."

Cố Trường Đình có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nâng ly rượu mời Đường Quý Khai: "Đường tiên sinh đến là vinh hạnh của tôi."

Cố Trường Đình đang định uống hết ly rượu, nhưng nửa đường đã bị Triệu Giản ngăn lại, Triệu Giản nói: "Vợ, đừng uống nhiều như vậy, say sẽ khó chịu."

Triệu Giản lấy ly rượu, một hơi uống cạn.

Đường Quý Khai cười tủm tỉm nói: "Hai người cũng đừng uống say a, nếu không tiệc cưới kết thúc sẽ không thể động phòng được."

Cố Trường Đình nghe cậu ta nói, dù không uống nhưng vẫn đỏ mặt.

Triệu Giản ngược lại cười đặc biệt vui vẻ.

Đường Quý Khai cũng không rời đi, thoạt nhìn là muốn nói chuyện lâu với Cố Trường Đình.

Rất nhiều khách gần đó đều bí mật nhìn chằm chằm nơi này, bọn họ đều coi thường Cố Trường Đình, dù sao cũng đã nghe nói đến thân thể quái dị của cậu, trong lòng còn cho rằng cậu là con gái, nhưng ai ngờ, cái người mà bọn họ coi thường lại đang trò chuyện rất vui vẻ với tiểu thiếu gia của Đường gia.

Lần này thì tốt rồi, trong lòng không ít người đều đang nổi trống bong bong, nghĩ xem mình có từng đắc tội với Cố Trường Đình hay không, nhìn thấy Đường Quý Khai và Cố Trường Đình trò chuyện vui vẻ như vậy, đắc tội Cố Trường Đình không phải tương đương với đắc tội Đường gia hay sao?

Trời lạnh rồi nên phá sản, nếu là người của Đường gia nói ra câu này, người khác cũng không dám xem là một câu nói đùa.

Đường Quý Khai uống vài ly rượu, dường như tửu lương cũng không cao, dù sao còn trẻ, hiện tại trên mặt đã có chút đỏ hây hây.

Đường Quý Khai tủm tỉm cười nói: "Cố tiên sinh, anh và Triệu tiên sinh quen biết nhau như thế nào?"

Triệu Giản có chút đau đầu, nhìn Đường Quý Khai đã mồm miệng không rõ, nói: "Đường thiếu say rồi, vẫn là để người đỡ Đường thiếu trở về đi."

Đường Quý Khai lập tức phản đối: "Tôi không có say, tôi ngàn chén không say! Tôi thích nghe kể chuyện, Cố tiên sinh, anh nói cho tôi một chút đi."

Đường Quý Khai vậy mà lại làm nũng, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, làm nũng như vậy một điểm khó nhìn cũng không có.

Chẳng qua Cố Trường Đình thật sự không muốn nói tới, cảm thấy có chút xấu hổ.

Đường Quý Khai không biết làm sao, có lẽ là cậu ta thực sự đã quá say, đột nhiên cười khúc khích, lôi kéo tay Cố Trường Đình, nói: "Cố tiên sinh, anh không biết đâu? Tôi có một người anh trai, anh ấy ... anh ấy ... "

Triệu Giản nghe lời cậu ta nói, lập tức nhíu mày, muốn đi lên kéo Đường Quý Khai rời khỏi Cố Trường Đình. Thế nhưng Cố Trường Đình thấy Đường Quý Khai có chút say, ngược lại còn đỡ lấy cậu ta, để Triệu Giản uống một hũ dấm lớn.

"Anh ấy ..." Đường Quý Khai nói, "Haha, anh ấy đã thích anh từ rất lâu rồi!"

    "——"

Cố Trường Đình nghe thấy có người gần đó hít một ngụm khí lớn.

Lời nói của Đường Quý Khai thực sự là kinh người, không chỉ khiến Cố Trường Đình kinh ngạc, mà còn khiến những người bên cạnh giật nảy mình.

Đường Quý Khai là người Đường gia, cậu ấy có một người anh trai là Đường gia đại thiếu. Tuy nhiên rất ít người đã từng nhìn thấy hắn, có người nói là do Đường đại thiếu thể yếu nhiều bệnh không thường ra cửa, có người nói là Đường tiên sinh và Đường thái thái ly hôn, Đường thái thái mang con trai lớn đi, cho nên nhiều năm như vậy Đường đại thiếu mới ít xuất hiện. Nhưng đây đều là tin đồn, chuyện bên trong như thế nào, ai cũng không biết.

Thế nhưng chuyện Đường đại thiếu gia đã yêu thầm Cố Trường Đình nhiều năm, tuyệt đối là tin tức chấn động.

Cố Trường Đình có chút bối rối, cậu không biết Đường gia đại thiếu tên gọi là gì, cũng chưa từng thấy qua, hắn làm sao mà yêu thích mình đã lâu, chỉ sợ là Đường Quý Khai uống nhiều nói bậy.

Đường Quý Khai thực sự là uống say, tiếp tục nói, "Hì hì, Cố tiên sinh, tôi không có đùa đâu, anh của tôi thật sự đã thích anh từ lâu rồi, nhưng anh ấy sợ! Đúng, anh ấy thật là nhát quá đi! Anh ấy không dám thổ lộ, sợ anh không thích anh ấy, liền kìm nén, haha ​​... "

Đại sảnh nhất thời yên lặng, hầu như tất cả khách mời đều đổ dồn ánh mắt về phía Cố Trường Đình và Đường Quý Khai, dường như muốn tiếp tục hóng hớt, còn có Triệu Giản, chẳng qua Triệu Giản thì không phải vậy.

Triệu Giản sắc mặt đã đen như đáy nồi, Cố Trường Đình nhìn thấy liền muốn vươn tay khẽ nắm lấy.

Nhưng ngay khi cậu giơ tay lên, Đường Quý Khai liền nắm chặt lấy.

Đường Quý Khai nói: "Cố tiên sinh, anh nói xem có phải buồn cười hay không, tôi suýt nữa thì cười chết rồi. Thấy anh ấy kìm nén là tôi lại buồn cười không chịu nổi!"

Đường Quý Khai cười đến sốc hông, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Giản sắc mặt xanh đen.

Đường Quý Khai muốn vươn tay đặt lên vai Triệu Giản, nhưng Triệu Giản căn bản quá cao, cậu ta không với tới được.

Đường Quý Khai hất cằm khiêu khích Triệu Giản nói: "Cố tiên sinh, nếu anh ... anh không thích hắn, hoặc nếu hắn đối xử tệ với anh thì cứ bỏ hắn đi. Anh trai tôi đối với anh là một mảnh si tình. Anh ... đến làm con dâu Đường gia của tôi đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com