ZingTruyen.Com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 93 - 94

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ Chương 93 : Bình An Phù ☆☆

Người đi tới không thể quen thuộc hơn.

Khương Trạm giật mình hô: “ Dư Thất ca.”

Úc Cẩn như mới phát hiện mấy người Khương Trạm, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: “ Khương Nhị đệ sao lại tới đây?”

Khương Trạm chỉ Khương Tự bên người: “ Ta bồi muội muội tới dâng hương. Dư Thất ca tại sao lại ở chỗ này?”

“ À, ta cũng tới dâng hương.” Úc Cẩn cười quét Khương Tự một chút, không nhìn nhiều liền thu hồi ánh mắt, một bộ quy củ thủ lễ.

“ Dư Thất ca làm sao lại chạy tới đây dâng hương?” Khương Trạm liếc tiểu sa di một cái, cũng không cảm thấy tiểu sa di nơi này lanh trí hơn tiểu sa di trong chùa miếu kinh thành bao nhiêu, sao mà người này tới người nọ tất cả đều chạy tới chùa Linh Vụ vậy?

Úc Cẩn cười nói: “ Nghe nói nơi này rất linh nghiệm, cho nên mới tới cầu xem sao.”

“ Tiểu sư phụ, nơi này của các ngươi cầu gì thì linh nghiệm nhất thế?” Khương Trạm hậu tri hậu giác hỏi.

Tiểu sa di cười ngọt ngào, cái lỗ thiếu răng cửa trực tiếp lọt gió: “ Nhân duyên nha, đương nhiên là nhân duyên.”

Thí chủ tuấn tú thế mà sao lại hỏi cái loại vấn đề ngốc nghếch này nhỉ?

Khương Trạm khẽ giật mình, bỗng nhiên nhìn nhìn Khương Tự, lại nhìn Úc Cẩn.

Cầu duyên?

Tứ muội kêu hắn bồi ra ngoài dâng hương thế mà lại là cầu duyên?

Trong chớp nhoáng này, Khương nhị công tử chẳng những không cảm thấy thú vị, ngược lại có chút nghẽn tim.

Mệt hắn còn hấp tấp đi theo, làm nửa ngày còn không chừng tiện nghi cho tên vương bát đản nào đó.

“ Dư Thất ca thế mà còn tin cái này.” Không nỡ phát cáu với muội muội, Khương Trạm quay qua chế giễu Úc Cẩn, “ Huynh lớn hơn ta không bao nhiêu, đã nóng vội cưới vợ rồi à?”

Úc Cẩn mỉm cười liếc nhìn Khương Tự một chút, ý cười thật sâu: “ Phải rất cấp bách, cô nương tốt chậm một bước sẽ bị người khác chọn ngay. Cho nên ta đi cầu một cái, thành tâm thì linh mà.”

Hắn phải đến Nam Cương xa xôi nhiều năm, thật vất vả mới tuôn ra chút manh mối, có tư cách trở lại kinh thành tranh thủ điều mình muốn, kết quả lại chờ đến tin tức nàng đã đính hôn.

Khi đó, hắn suýt chút nữa đã muốn xách đao đi băm tên biểu đệ đồ bỏ kia rồi, thế nhưng người khác nói Khương Tứ cô nương tương đối hài lòng với cửa hôn sự này.

Vì thế hắn tạm thời lưu lại cái đầu chó của biểu đệ.

Cũng may đến cuối cùng chuyện chung thân của bọn họ không thành, vào khoảnh khắc nghe nói bọn họ từ hôn, hắn có một loại cảm giác như được sống lại.

Khi đó hắn liền thề đời này sẽ không buông tay nữa, vô luận dùng thủ đoạn gì, hắn nhất định không phải Khương Tự thì không thể.

Hắn không tin nam nhân khác sẽ giống như hắn dùng mạng nghĩ đến cô nương kia.

Nếu hôn nhân là lệnh của phụ mẫu lời của bà mối, nàng vốn dĩ không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân cùng nàng đính hôn, càng chưa nói tới vui vẻ, vậy hắn vì cớ gì mà không thể trở thành người kia?

Hắn sẽ kiên nhẫn đợi đến khi nàng gật đầu, sau đó cầu được phụ hoàng tứ hôn, mà không phải dùng thánh chỉ ép nàng cùng hắn bái đường.

Thời khắc quan trọng nhất của cả đời nữ tử, hắn hi vọng nàng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chờ mong.

Khương Trạm hứng thú: “ Nói như vậy, Dư Thất ca có người trong lòng?”

“ Ừ.” Úc Cẩn nhẹ nhàng lên tiếng.

“ Dư Thất ca không phải mới đến kinh thành sao, thế mà đã có người trong lòng? Mau nói đó là cô nương nhà ai, nói không chừng ta còn có thể hỗ trợ đó.” Khương Trạm truy vấn.

Luôn cảm thấy Dư Thất ca xuất hiện ở đây quá trùng hợp, gia hỏa này sẽ không phải đánh chủ ý lên Tứ muội chứ?

Úc Cẩn cười cười: “ Đã sớm quen biết.”

Khương Trạm nghe xong nhẹ nhàng thở ra: “ Thì ra là thanh mai trúc mã à, vậy ta đây không giúp được gì rồi, Dư Thất ca huynh phải cố gắng nha.”

Úc Cẩn trịnh trọng gật đầu: “ Ừ, ta sẽ.”

Khương Tự yên lặng nghe, trong lòng cảm thấy chua chát.

Đương triều Thất hoàng tử chưa quá mười hai đã đi Nam Cương, thanh mai của hắn ngoại trừ Thánh nữ A Tang còn có thể là ai?

A Tang chết, hắn lùi lại mà cầu việc khác trêu chọc một người có dung mạo tương tự là nàng, cùng Quý Sùng Dịch xem như kẻ tám lạng người nửa cân.

Nàng thật đúng là tam sinh hữu hạnh, trước sau đụng phải hai kẻ si tâm.

“ Nhị ca, Dư công tử, các ngươi từ từ trò chuyện, ta đi dạo trước đây.”

Úc Cẩn há miệng muốn nói điều gì, bị Khương Trạm kéo lại: “ Khó được tình cờ gặp gỡ. Dư Thất ca, chúng ta uống trà đi.”

Khương Tự mắt không chớp đi lướt qua Úc Cẩn.

Không nhìn hắn? Úc Cẩn mặt không đỏ hơi thở không gấp, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Khương Tự lảo đảo một chút.

“ Cô nương ——”

A Man chưa kịp phản ứng, Úc Cẩn đã nhanh hơn một bước đỡ lấy Khương Tự, sau đó rất nhanh buông tay ra lui lại một bước, một bộ dạng chính nhân quân tử: “ Khương cô nương cẩn thận.”

Khương Tự: “......”

“ Tứ muội, có phải muội mệt mỏi không? Nếu không khỏe thì vào phòng nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi dạo.”

“ Không cần, nhị ca cứ bồi Dư công tử uống trà thật tốt đi.” Khương Tự ngay cả mắt đều chưa quét Úc Cẩn lấy một cái, bước nhanh rời đi.

Hỗn đản này kiếp trước không có vô sỉ như vậy mà, chẳng lẽ là nàng kiếp trước quá dễ dụ, không có cơ hội biểu hiện ra ngoài?

Khương Tự càng nghĩ sắc mặt càng đen.

“ Khương cô nương có phải có hiểu lầm với ta không?” Úc Cẩn khe khẽ thở dài, “ Khương Nhị đệ là công tử Bá phủ, có lẽ Khương cô nương cảm thấy Khương Nhị đệ không thích hợp làm bạn với người bằng hữu như ta.”

Khương Trạm nghe xong, vội vàng thay Khương Tự giải thích: “Tứ muội ta không phải người như thế, muội ấy chính là tính tình lạnh, Dư Thất ca đừng so đo với muội ấy nhá.”

Xem ra quay đầu phải khuyên nhủ Tứ muội thật tốt, cũng nên cho hắn mấy phần mặt mũi, khách khí với ân nhân cứu mạng của hắn một chút nhỉ.

Tiểu sa di lại được một túi kẹo bông tuyết rất nhanh trí đi ở bên người Khương Tự, giới thiệu với nàng tình huống trong chùa.

“ Tiểu sư phụ, nơi nào có thể cầu Bình An phù?”

“ Nữ thí chủ mời theo tiểu tăng.”

Tiểu sa di rất nhanh dẫn Khương Tự tới một gian Thiên Điện.

Trong điện khách hành hương ra ra vào vào, nối liền không dứt, trên một hàng kệ tận cùng bên trong treo đầy phù Bình An hình dạng khác nhau, bên cạnh có một tăng nhân đang gỡ xuống một cái Bình An phù đưa cho khách hành hương xếp ở phía trước nhất.

“ Ngày thường cũng náo nhiệt như vậy sao?” Khương Tự không có vội vã tiến lên, im hơi lặng tiếng nghe ngóng tin tức từ trong miệng tiểu sa di.

“ Ngày thường không có nhiều người như vậy, phù Bình An gặp năm mới có, nữ thí chủ đúng lúc đến kịp đó.” Tiểu sa di ăn kẹo, ngay cả tươi cười cũng ngọt lịm, “ Nữ thí chủ muốn cầu phù Bình An gì, tiểu tăng có thể xếp hàng thay thí chủ.”

“Hả, Bình An phù còn phân chủng loại sao?”

“ Đương nhiên, có cầu thân thể bình an, cũng có cầu nhân duyên trôi chảy, có mấy loại cơ.”

“ Vậy ta có thể cầu hết được không?”

Tiểu sa di do dự một chút, xem mặt mũi ở hai túi kẹo gật đầu: “Nữ thí chủ muốn bao nhiêu bỏ chút tiền hương dầu, Phật Tổ liền không so đo ngươi lòng tham rồi.”

Rất nhanh mấy cái Bình An phù bắt tới tay, ánh mắt Khương Tự dừng ở bốn chữ ‘ Bình an cát tường ‘ viết trên Bình An phù, chậm chạp không dời đi.

Bình An phù lấy được từ trên người nữ thi chính là loại này!

“ Cái Bình An phù này, chủ yếu bảo hộ cái gì?”

Tiểu sa di nhìn lướt qua, cười nói: “ Thí chủ cầu loại phù Bình An này ít lắm. Nữ thí chủ ngài nhìn thấy dòng Phạn văn dưới mấy chữ 'Bình an cát tường' này không? Đây là mật chú trừ tà của Phật gia chúng ta, bình thường người từng gặp qua chuyện ngoài ý muốn mới sẽ cầu loại phù này bảo hộ bình an.”

Khương Tự giật mình trong lòng.

Tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi xuất thân phú hộ thân hào từng gặp chuyện ngoài ý muốn, phạm vi đã rút nhỏ đi rất nhiều.

Khương Tự ném cái liếc mắt cho A Man.

A Man cười hì hì nói: “ Tiểu sư phụ không phải nói nơi này cầu duyên linh nghiệm nhất sao, ta thấy loại Bình An phù này ngoài tiểu nương tử như cô nương của chúng ta thì không còn ai cầu nữa.”

“ Không có nha, cô nương của Lý lão gia Đại Dương trấn tháng trước vừa mới cầu qua đó, có điều vị nữ thí chủ kia có một thời gian không có tới rồi.”

Chương 94 : Món Sốt ☆☆

Nhà Lý lão gia ở Đại Dương trấn—— Khương Tự xuất phát từ bản năng mẫn cảm, cảm thấy thân phận của nữ thi có khả năng rất lớn rơi xuống trên đầu nhà này.

Lại nói thêm với tiểu sa di mấy câu, cuối cùng không hỏi thêm được bao nhiêu tin tức hữu dụng nữa, Khương Tự đuổi A Man đi gọi lão Tần tới.

“Cô nương có gì dặn dò?” Lão Tần hơi sửa sang chỉnh tề, nơi khóe mắt bởi vì nhiều năm buồn bực mà có nếp hằn thật sâu, vừa thấy chính là người có chuyện cũ thế sự xoay vần, nhưng sống lưng hắn còn ưỡn đến mức thẳng tắp hơn cả so với thanh niên hai mươi, cho người ta cảm giác an toàn nặng nề như thái sơn.

Khương Tự tin tưởng, một người nam nhân có tính tình từng trải như vậy, xác thực như hắn nói tới, rất biết giết người.

Có lão Tần cùng A Phi, rất nhiều chuyện xác thực thuận tiện hơn nhiều. Tỉ như lúc này, A Man đi ra ngoài liên hệ A Phi phiền toái hơn là lão Tần đi nhiều.

“ Lão Tần, ngươi nói cho A Phi, mấy cái địa phương này đều muốn hắn đi một chuyến, cẩn thận nghe ngóng......” Khương Tự nói lại tên những thôn trấn mà nữ quyến của các nhà phú hộ hương thân thường đến mà tiểu sa di nhắc tới một lần, cuối cùng nhấn mạnh, “ Đi xem Đại Dương trấn trước.”

Lão Tần ôm quyền, quay đầu rời đi.

“Cô nương, thật sự còn có rất nhiều cô nương mất tích sao?” Trên đường cùng Khương Tự về khách phòng, A Man nhịn không được thấp giọng hỏi.

Nữ nhi của Tú nương tử tất nhiên bị Trường Hưng Hầu thế tử hại chết, nhưng không nghĩ tới còn có nữ tử khác bị hại, Trường Hưng Hầu thế tử thật sự là phát rồ!

“ Trở về nói.” Khương Tự thản nhiên nói.

Chờ đến buổi trưa, Khương Trạm liền tới gọi người.

“ Tứ muội, có sư phụ đưa tới cơm chay, muội qua đây ăn chung luôn đi.”

Khương Tự theo Khương Trạm đến căn phòng cách vách, lại phát hiện Úc Cẩn cũng ở đó.

Nàng không khỏi nhìn về phía Khương Trạm.

Khương Trạm cười cười: “ Đi ra ngoài cũng không chú ý nhiều như vậy, cơm chay này vẫn là do Dư Thất ca đặt trước, nghe nói thức ăn chay hạng nhất của chùa Linh Vụ rất nổi danh, chúng ta vừa vặn nếm thử xem.”

“ Muội kỳ thật chưa đói lắm, nhị ca cùng Dư công tử từ từ ăn đi.”

Khương Tự quay người muốn đi, bị Khương Trạm kéo lại ống tay áo.

“ Tứ muội, không ăn cơm đầy đủ sẽ đau dạ dày.”

Thấy Khương Trạm làm mặt quỷ cầu xin tội nghiệp vô cùng, Khương Tự rốt cuộc mềm lòng gật đầu.

Khương Trạm cực vui, lôi kéo Khương Tự ngồi xuống bên người, ân cần đưa bát đũa qua, còn đem một chén canh nhỏ đặt tới trước mặt nàng: “ Tứ muội, nếm thử món sốt này đi. Nghe nói thức ăn này vốn là rau dại, bởi vì làm thành món sốt hương vị thực sự ngon, chùa miếu đặc biệt khai trồng một mảnh ở sau núi đó, bình thường khách hành hương đến chùa Linh Vụ ở tất phải ăn món sốt này.”

Úc Cẩn một tay đặt ở trên bàn cơm, lông mày nhíu lại.

Ân cần đều để Khương Trạm hiến, hắn còn làm cái gì?

Đại cữu ca đau muội muội như vậy, hoàn toàn gia tăng độ khó cho hắn mà.

“ Nhị ca không cần quản muội, muội cũng không phải tiểu hài tử.” Khương Tự lau tay, nhận lấy đũa.

“ Tới tới tới, chúng ta trước lấy trà thay rượu uống một chén.” Khương Trạm thấy Khương Tự rất nể tình nguyện ý cùng Úc Cẩn hòa hoãn quan hệ, tâm tình cực kỳ vui mừng, chớp chớp mắt với Úc Cẩn.

Hắn đã nói Tứ muội chỉ là tính tình lạnh lùng, đối với ân nhân cứu mạng hắn khẳng định sẽ yêu ai yêu cả đường đi thôi.

Úc Cẩn nâng chung trà lên, cười ra hiệu với Khương Trạm.

“ Nước pha trà này là nước suối, nghe nói cũng là thứ nổi danh đãi khách trong chùa Linh Vụ, Khương cô nương nếm thử xem.”

Khương Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi thả xuống, xem ở mặt mũi Khương Trạm đang ở một bên thản nhiên nói: “Hương vị không tệ.”

“ Xem ra đến chùa Linh Vụ là đúng. Có điều nơi này hơi nhỏ, ngày mai chúng ta đi dạo xung quanh đây đi.” Khương Trạm đề nghị.

Úc Cẩn cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”

Chân đặt ở dưới bàn của Khương Tự hung hăng đạp Khương Trạm một cú.

Đây rốt cuộc là anh ruột sao? Có phải bán muội muội đi rồi còn giúp người ta kiếm tiền không?

Khương Trạm nhếch nhếch miệng, không có ý định để cho Úc Cẩn phát hiện mình bị đạp, cười khan nói: “ Trà còn rất bỏng miệng.”

Úc Cẩn cười khẽ: “ Đúng vậy, có hơi bỏng miệng. Khương cô nương, vẫn là uống món sốt ủ ấm dạ dày trước đi, đi ra ngoài rốt cuộc so ra kém thoải mái hơn trong nhà, trên mặt ẩm thực phải chú ý hơn.”

“ Đa tạ Dư công tử nhắc nhở.” Khương Tự hờ hững trả lời một câu, dùng thìa quấy quấy món sốt, múc một muỗng đưa tới bên môi, nhưng sau đó lại đình chỉ động tác.

Khương Trạm uống liền mấy ngụm, thấy Khương Tự chậm chạp bất động, khó hiểu hỏi: “Tứ muội sao không ăn? Món sốt này hương vị xác thực rất ngon.”

Khương Tự dứt khoát thả thìa xuống.

“ Làm sao vậy?” Khương Trạm càng thêm khó hiểu, lại múc một muỗng ăn, “ Ăn rất ngon mà, mùi thơm ngát bốn phía, cảm giác thật sảng khoái.”

Tứ muội còn chưa ăn, sao đã chê rồi?

Khương Tự lại múc một muỗng sốt đưa tới bên môi, chậm chạp bất động.

Lần này Khương Trạm cũng ăn không vô nữa: “ Tứ muội, nếu như không thích thì đừng ăn, chớ miễn cưỡng.”

Khương Tự nhìn chằm chằm món sốt màu sắc xanh biếc, mày đẹp càng cau càng chặt, lại một lần nữa để thìa lại trong chén, khẳng định nói: “ Mùi vị này có chút không đúng.”

“ Không đúng chỗ nào? Tứ muội muội còn chưa nếm đâu.” Khương Trạm bị Khương Tự nói đến chẳng hiểu ra sao.

Khương Tự cười cười: “ Hương vị dùng ngửi là đủ rồi, không cần nếm.”

“ Rốt cuộc làm sao không đúng?”  Khương Trạm hạ đũa, mất luôn hứng thú với món ngon trước mắt.

Luôn cảm thấy bộ dáng Tứ muội không giống nói đùa, hay là có người hạ dược trong thức ăn?

Vậy hắn ăn chính là mông hãn dược hay là độc dược? Đáng chết, cũng không thể là xuân...... dược chứ?

Mắt thấy Khương nhị công tử biểu tình phong phú, sắc mặt đủ mọi màu sắc, Úc Cẩn vỗ vỗ bờ vai của hắn: “ Khương Nhị đệ vẫn nên nghe Khương cô nương nói thế nào đã đi.”

“ Tứ muội, thật sự hạ dược?”

Khương Tự nhịn không được cười lên: “ Nhị ca nghĩ đi đâu.”

“ Không phải là tốt rồi.” Khương Trạm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vừa rồi hắn ăn khá nhiều, Dư Thất ca cùng Tứ muội lại một ngụm cũng không đụng.

“ Nhưng mà món sốt này có một loại mùi thối ——” Khương Tự đồng tình nhìn Khương Trạm một chút, vẫn là đem câu phía sau nói ra, “ Hình như là mùi thi thể của động vật thối rữa sau khi hòa tan trong nước......”

Khương Trạm mặt tái đi, thấy biểu tình Khương Tự không giống nói đùa, đứng dậy tức thì xông ra ngoài, rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng nôn khan.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại có Úc Cẩn và Khương Tự.

“ Thật sự có mùi thối?” Úc Cẩn múc một muỗng sốt, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, lại không ngửi ra một chút mùi vị khác thường nào.

“Sẽ không phải là Khương cô nương trêu đùa Khương Nhị đệ chứ?” Úc Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng này.

Khương Trạm chỉ là trong lúc vô tình giúp hắn một chút, liền thành nơi trút giận của nha đầu này?

Tầm mắt Khương Tự rơi xuống cái thìa bên môi Khương Trạm, gật đầu: “ Ừm, ta chính là trêu đùa nhị ca đó.”

Úc Cẩn cười rộ lên, môi khẽ nhếch muốn ăn muỗng sốt.

Khương Tự híp mắt nhìn, lại thấy hắn thả thìa xuống.

Nghênh đón ánh mắt hơi ngạc nhiên của thiếu nữ, thiếu niên mỉm cười: “Ta cảm thấy ngươi đang gạt ta.”

Khương Tự không khỏi cắn môi.

Địch nhân rất giảo hoạt, thông minh hơn nhị ca nhiều.

Khương Trạm trở lại, vịn khung cửa thở dốc, một hồi lâu mới bình phục tâm tình đi tới.

“ Tứ muội, muội sẽ không phải đùa ta chớ? Loại trò đùa này muội cũng mở, nhị ca muốn nổi giận rồi.”

Nhìn huynh trưởng đáng thương hề hề, Khương Tự buồn rầu nhíu mày.

Nàng cũng rất muốn nói đây chỉ là trò đùa của nàng lắm, thế nhưng cái mùi kia nàng quá quen thuộc, trước đó không lâu mới ngửi qua cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com