ZingTruyen.Com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 79 - 80

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ Chương 79 : Chất Vấn Đến Từ Trong Cung☆☆

Úc Cẩn do Hiền Phi sinh ra, mà Hiền Phi là cô ruột của Quý Sùng Dịch.

Hôm nay Quý Sùng Dịch đại hôn, về tình về lý Úc Cẩn đều nên xuất hiện ở hiện trường hôn lễ An Quốc Công phủ.

Ở kiếp trước, cũng xác thực như thế.

Cho nên khi tình huống có khác biệt với kiếp trước, Khương Tự kinh ngạc cực kỳ.

Từ khi nàng trùng sinh đến nay, xác thực thay đổi rất nhiều chuyện, mà những chuyện đó là nàng cố ý gây nên, chuyện nàng chưa hề nhúng tay theo lý thuyết hẳn là phải theo quỹ tích kiếp trước phát triển tiếp.

Là điều gì làm Úc Cẩn có thay đổi?

Khương Tự nhất thời tâm loạn như ma, nghĩ không ra đầu mối.

Đầu kia đám người, Úc Cẩn nghênh đón ánh mắt của Khương Tự, cười khẽ với nàng.

Khương Tự dưới phản xạ có điều kiện lập tức buông màn cửa xe xuống.

Tấm màn thêu trúc văn mỏng thấu lịch sự tao nhã còn đang nhẹ nhàng lắc lư, giống như thiếu nữ lắc lư tâm sự.

Úc Cẩn thấy phản ứng của Khương Tự , nao nao, đáy mắt toát ra mấy phần mất mát, sau đó bất đắc dĩ cười cười, ở trong biển người yên lặng quay người rời đi.

Khương Tự cắn cắn môi, dưới ma xui quỷ khiến lại đem màn cửa nhấc lên.

Ngoài cửa sổ vẫn người người nhốn nháo, nhưng không thấy thân ảnh người kia nữa.

Khương Tự buông màn cửa sổ xuống, dựa vào vách xe trầm mặc.

“ Tứ muội, muội bị chú chó vừa rồi hù đến rồi hả?” Khương Tiếu phát giác thần sắc Khương Tự khác thường, một cái tay chạm vào đầu vai đối phương.

Cũng chỉ là một chuyến đến Trường Hưng Hầu phủ, mà tỷ muội hai người đã tự nhiên mà thân cận với nhau như thế.

“ Không có.” Khương Tự cười cười.

Nhị Ngưu chính là một con chó không chịu cô đơn, trêu đùa tân lang quan một chút tính là gì, không có kéo một cỗ thi thể từ trong hoa viên Trường Hưng Hầu phủ ra đường cái tản bộ, nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Khương Tự nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy Úc Cẩn cũng không dễ dàng gì.

Thân là chủ nhân, hắn hẳn là không ít lần thu thập cục diện rối rắm nhỉ?

Úc Cẩn đang bị Khương Tự đồng tình trở lại căn nhà trong hẻm Tước Tử, hô một tiếng với cái sân trống rỗng:  “Nhị Ngưu, ra đây!”

Không bao lâu, Nhị Ngưu vẫy đuôi đi ra, vui vẻ chạy đến trước mặt Úc Cẩn nhả mũ của tân lang quan xuống.

Úc Cẩn nhìn lông công đen nhánh trên mũ dạ.

Hắn khả năng nuôi phải một con chó tinh......

Ám vệ Long Đán không biết từ chỗ nào xông ra, chạy tới cáo trạng: “ Chủ tử, Nhị Ngưu thật quá mức, sao có thể quấy rối ở trên đại hỉ sự của biểu công tử chứ!”

Con chó hoang này thế mà còn được sủng hơn so với hắn ở trước mặt chủ tử, hắn chờ cơ hội bỏ đá xuống giếng này đã rất lâu rồi!

“ Quấy rối?” Úc Cẩn nhướng mày, sau đó vuốt vuốt đầu Nhị Ngưu, “ À không, ta cảm thấy Nhị Ngưu rất hợp ý ta.”

Long Đán nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thành thật: “ Chủ tử, ngài nhất định là gạt ta đi?”

Úc Cẩn liếc Long Đán một cái.

Long Đán vò đầu.

Không có đạo lý nha, tân lang quan là biểu đệ của chủ tử, Nhị Ngưu quấy rối như thế vì cớ gì mà còn được khen ngợi?

Chẳng lẽ là —— Biểu công tử đắc tội chủ tử?

Long Đán tâm niệm xoay chuyển, lại chết sống nghĩ không ra Tam công tử An Quốc Công phủ rốt cuộc làm sao mà đắc tội chủ tử nhà mình.

Chủ tử mới từ phía Nam trở về không lâu, coi như giữa biểu huynh đệ không có tình cảm gì, theo lý thuyết cũng không nên như thế mà.

Nhị Ngưu đắc ý hướng Long Đán sủa một tiếng.

Long Đán chán nản.

Tâm thật đau, chủ tử cùng Nhị Ngưu nhất định có cộng đồng bí mật gì đó mà hắn lại không biết!

Long Đán đang trong cơn hối hận, người gác cổng tới bẩm báo: “ Người trong cung đến.”

“ Mời vào.” Úc Cẩn thản nhiên nói.

Nhị Ngưu lập tức ngậm mũ dạ trốn đi.

Không bao lâu người gác cổng dẫn một thái giám mặt trắng không râu đi tới.

“ Gặp qua điện hạ.”

“ Công công tới có việc?”  Úc Cẩn vẫn như cũ ngồi trên băng ghế đá, không có đứng dậy.

Thái giám đến đây không dám có gì bất mãn, cười nói: “ Nương nương phái nô tài đến hỏi một tiếng, điện hạ hôm nay vì sao không đi cùng vương gia tới Quốc Công phủ chúc mừng.”

Vương gia trong miệng thái giám là huynh trưởng ruột của Úc Cẩn, đứa con thứ tư của đương kim Thánh thượng, đã được phong Tề vương.

Lại nói, tình cảnh của vị Thất hoàng tử Úc Cẩn này có chút xấu hổ.

Ngày hắn sinh ra, Cảnh Minh đế mới đăng cơ không lâu bỗng nhiên đổ bệnh không dậy nổi, chúng ngự y thúc thủ vô sách, Thái hậu rơi vào đường cùng sai người dán thiếp hoàng bảng cầu y, cuối cùng yết bảng chính là một đạo sĩ.

Đạo sĩ chỉ ra Cảnh Minh Đế đột nhiên bị bệnh có liên quan với Thất hoàng tử mới sinh ra, hai cha con bát tự tương xung, không thể bình yên chung sống, muốn để cho Hoàng Thượng khỏi bệnh, thì Thất hoàng tử nhất định phải di cư ra ngoài cung, tròn mười tám tuổi mới có thể phụ tử gặp nhau.

Thái hậu nửa tin nửa ngờ, mắt thấy Cảnh Minh Đế chậm chạp không tốt lên đành phải ôm thái độ muốn thử một chút đem Thất hoàng tử dời ra khỏi cung, ai ngờ Cảnh Minh Đế thật sự chậm rãi khá hơn.

Từ đó về sau Úc Cẩn rốt cuộc không trở lại hoàng cung nữa.

Dựa theo lễ chế Đại Chu, hoàng tử tuổi tròn mười sáu cần ra cung phong vương, mà lúc Úc Cẩn tròn mười sáu tuổi lại đang ở phía Nam, dưới tình trạng không người thu xếp gốc rễ liền mơ hồ bị bỏ qua.

Bây giờ Úc Cẩn trở lại kinh thành, bởi vì còn chưa đầy mười tám tuổi không gặp được mặt Cảnh Minh Đế, Tông Nhân Lệnh không đoán được thái độ của Hoàng Thượng đối với vị hoàng tử này, tất nhiên cũng sẽ không ở không đi tìm việc phong vương này nọ.

Cứ như vậy liền tạo thành một cái cục diện khó xử, Bát hoàng tử còn nhỏ hơn so với Úc Cẩn cũng đã được phong Tương vương, mà Thất hoàng tử vẫn là Thất hoàng tử......

Úc Cẩn đối với điều này lại một chút cũng không thèm để ý.

Hắn chỉ là một tên hoàng tử râu ria, muốn lấy được thứ trong lòng muốn mới lại càng dễ hơn.

Không nói những cái khác, nếu như Thái tử muốn cưới một cô nương từng lui hôn, đó là khó như lên trời.

Nghĩ vậy, khóe miệng Úc Cẩn hơi cong, ngốc ngốc cười rộ lên.

Thái giám đến đây ngẩn ngơ.

Mặc dù Thất Hoàng Tử cười lên còn đẹp hơn so với những mỹ nhân trong cung, thế nhưng vị điện hạ này đến tột cùng đang cười cái gì?

Sẽ không phải từ nhỏ chịu đủ đãi ngộ bất công, tính cách vặn vẹo chứ?

Tựa như xác minh suy nghĩ trong lòng thái giám, Úc Cẩn thu hồi suy nghĩ thản nhiên nói: “Ách, ta lười đi.”

Thái giám: “......”

Đợi một hồi, Úc Cẩn hỏi: “ Công công còn có việc sao?”

Thái giám thiếu chút nữa lau nước mắt.

Điện hạ ngài cho lý do trực tiếp như vậy, bảo hắn làm sao bây giờ?

Sau khi hồi cung Hiền Phi nương nương hỏi đến, hắn nói một câu Thất hoàng tử điện hạ lười đi, ngẫm lại phản ứng của Hiền Phi nương nương liền không rét mà run mà.

“ Liền...... Cứ như vậy sao? Quốc công phủ là nhà ngoại ngài......”

Úc Cẩn lạnh lùng nhìn thái giám một chút, dường như chê hắn lắm miệng: “ Không quen.”

Nói đến đây, Úc Cẩn cười lạnh trong lòng.

Đâu chỉ không quen nhà ngoại tổ, chính là những người huyết mạch tương liên trong hoàng cung kia, với hắn mà nói lại có gì khác biệt so với người xa lạ đâu?

Phụ hoàng là vua của một nước, thân thể vạn kim, tin vào lời của đạo sĩ sợ hắn ảnh hưởng hắn miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng mà mẫu phi hắn sau nhiều năm hắn bị đưa ra hoàng cung như vậy đừng nói tìm cách gặp hắn một lần, ngay cả một kiện y phục một đôi giày cũng đều chưa từng đưa cho hắn lấy một lần.

Khi còn nhỏ Úc Cẩn từng ủy khuất, từng oán hận, mà bây giờ hắn đối với những điều này chỉ còn lại có hờ hững.

Đúng là không quen mà.

“Công công muốn lưu lại dùng cơm sao?”

“ Nô tài đa tạ điện hạ, có điều nương nương vẫn chờ nô tài trở về phục mệnh đó.” Thái giám cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ phục mệnh’, xem như cho Úc Cẩn cơ hội đổi giọng.

Úc Cẩn mày kiếm khẽ nhếch: “Tiễn khách.”

Một con chó lớn uy phong lẫm liệt không ai bì nổi vẫy đuôi chạy tới.

Thái giám cơ hồ là chạy như bay.

Úc Cẩn nhìn nhìn Nhị Ngưu, thở dài: “ Ta nói bảo Long Đán tiễn khách.”

Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn trời.

Cái gì cơ? Nó một chữ đều nghe không hiểu.

☆☆ Chương 80 : Đi Gặp Úc Thất

Khương Tự cùng Khương Tiếu thật vất vả trở lại Đông Bình Bá phủ, tất nhiên là phải đến Từ Tâm Đường giải thích lý do trở về nhanh như vậy một phen.

Tam thái thái Quách thị vừa nghe nữ nhi nổi bệnh sởi, đau lòng không thôi, lôi kéo Khương Tiếu vừa đi vừa thấp giọng quở trách.

Khương Tự đứng ở trên đường mòn đá xanh, nhìn hai mẹ con dần dần đi xa trong lòng dâng lên nhè nhẹ ghen tị.

Nàng không có mẫu thân, cũng không biết bị mẫu thân quở trách là cảm giác gì.

Đúng lúc này, Khương Tiếu bỗng nhiên quay đầu, vẫy vẫy tay với Khương Tự.

Khương Tự sững sờ, mím môi nở nụ cười.

Hâm mộ thì hâm mộ, nàng lại không có thời gian đa sầu đa cảm.

Khương Tự ngay cả Hải Đường cư cũng không về, trực tiếp đi thư phòng tìm Khương An Thành.

Khương An Thành và Khương Tam lão gia cùng nhau quản lý sản nghiệp Bá phủ, ngày thường Khương Tam lão gia chạy vạy bên ngoài là khá nhiều, mà Khương An Thành hơn phân nửa thời gian sẽ lưu tại trong phủ.

Lúc này ông đang ở thư phòng ngủ gật, vừa thấy Khương Tự tới thì lập tức tinh thần tỉnh táo.

“ Có phải quấy rầy phụ thân rồi không?”

“ Không có, vi phụ vừa rồi đọc sách đúng lúc xem đến mệt mỏi.”

Khương Tự liếc nhìn vết hằn bị đè ra bên má trái của Khương An Thành, nghiêm túc nói: “ Phụ thân đọc sách chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận làm bị thương hai mắt.”

Khương An Thành lấy quyền đè môi ho nhẹ một tiếng: “ Vi phụ sẽ chú ý khổ nhàn kết hợp. Tự Nhi không phải đi Trường Hưng Hầu phủ à, sao hôm nay đã trở lại rồi?”

“ Tam tỷ có chút khó chịu, con liền bồi tỷ ấy trở về.”

Khương An Thành lại hỏi thêm tình huống của Khương Tiếu, nghe nói không có gì đáng ngại thì yên lòng, vui mừng khấp khởi thầm nghĩ: Vẫn là nữ nhi tri kỷ, vừa hồi phủ đã biết đến thăm lão tử, không giống cái thằng hỗn trướng Khương Trạm kia, cả ngày chơi bời lêu lổng ở bên ngoài.

“ Phụ thân, nữ nhi muốn tìm người nghe ngóng chút chuyện.”

Từ trong túi gấm trên người nữ thi lấy được Bình An phù có ghi ‘ Chùa Linh Vụ’, nhưng mà nàng chưa từng nghe nói qua về chùa Linh Vụ, trước mắt A Phi còn chưa trở lại trong tay cũng không người có thể dùng, nghĩ đi nghĩ lại, không bằng trực tiếp tìm phụ thân hỏi thăm một chút.

“ Tự Nhi muốn hỏi điều gì?”

“ Phụ thân có từng nghe nói về chùa Linh Vụ không?”

“ Chùa Linh Vụ?” Khương An Thành nhíu mày suy tư, một lát sau lắc đầu, “ Vi phụ xưa nay không tin những cái này, đối với cái này cũng không rõ ràng lắm. Tự Nhi nghe ngóng cái này, lẽ nào muốn đi bái Phật?”

Khương Tự cảm thấy có chút thất vọng, lại ở trong dự liệu.

Nếu như phụ thân thật sự biết, đó mới là vận khí.

“ Trên đường trở về ngẫu nhiên nghe một tiểu nương tử ven đường nói cái gì mà chùa Linh Vụ hương hỏa rất linh nghiệm, nếu như đi bái Phật có thể tâm tưởng sự thành, nữ nhi liền hiếu kỳ hỏi thăm một chút.”

Khương An Thành cười rộ lên: “ Tam thúc con chạy nhiều chỗ, chờ hắn trở về ta hỏi một chút, nói không chừng hắn biết đó. Nếu mà không biết, vi phụ liền phái người ra ngoài hỏi thăm một chút.”

Mặc kệ linh hay không linh, nữ nhi cao hứng là được.

“ Nếu phụ thân phái người nghe ngóng, cũng không nên để cho quá nhiều người biết.”

Khương An Thành ngẩn người, sau đó cười to: “ Tự Nhi yên tâm, vi phụ lặng lẽ phái người ra ngoài nghe ngóng.”

Nữ nhi thẹn thùng như thế, chẳng lẽ muốn cầu nhân duyên?

Thấy Khương An Thành cười thành cái dạng này, Khương Tự biết ông hiểu lầm, lại không giải thích.

Nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của Trường Hưng Hầu thế tử, cùng lúc đó cũng muốn tận lực phòng ngừa Bá phủ bị liên lụy vào.

Nói cho cùng, vẫn là trong tay không có người có thể dùng được, mà nàng một nữ hài tử chưa xuất các làm việc cũng không tiện.

“ Vậy nữ nhi sẽ không quấy rầy phụ thân tiếp tục xem sách nữa.” Khương Tự nhún gối hành lễ, rời khỏi thư phòng trở lại Hải Đường Cư.

A Man cùng A Xảo vừa gặp Khương Tự trở về, lập tức vui mừng hớn hở chào đón.

“ Tiểu tỳ đang lo lắng một mình  cô nương ở tại Hầu phủ không quen đây.” A Man khẩn trương đánh giá Khương Tự, đau lòng nói, “ Cô nương đều gầy rồi.”

Khóe miệng A Xảo giật giật.

Mới một ngày!

“ Được rồi, bưng cho ta ly nước mật ướp lạnh đến đây.”

Từ Trường Hưng Hầu phủ đến Bá phủ một đường bực dọc, Khương Tự tạm thời không muốn vào nhà, dứt khoát ngồi xuống ngay bàn đu dây dưới tàng cây.

A Xảo vội vào nhà bưng nước mật tới, Khương Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“ Tứ muội, nghe nói muội trở về rồi.” Khương Trạm hứng thú bừng bừng chạy vào.

Trời nóng nực, Khương Trạm một đường chạy tới sắc mặt ửng đỏ, trên trán lấp lánh tất cả đều là mồ hôi, nhưng cố tình dáng dấp hắn đẹp mắt, nhìn qua không có chút nào lôi thôi lếch thếch, ngược lại có loại tinh thần phấn chấn sức sống bừng bừng.

Loại tinh thần phấn chấn này, tựa như có thể xua tan sương mù trong lòng người.

Khương Tự không khỏi cười: “Nhị ca mới từ bên ngoài trở về à? A Xảo, đi bưng cho Nhị công tử một chén nước mật.”

Khương Trạm đi nhanh tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy đu dây, sau đó ngồi xuống băng ghế đá cách đó không xa, con ngươi đen nhánh tràn đầy hưng phấn: “ Có chuyện tốt muốn kể cho muội muội nghe.”

“ Ồ, chuyện tốt gì?”

“ Tên tiểu tử họ Quý lúc đón dâu ngồi ngựa cao to bị Nhị Ngưu cắn cho!”

Hắn vẫn luôn nhìn Nhị Ngưu không vừa mắt, vạn vạn không nghĩ tới Nhị Ngưu và hắn lại là người trong đồng đạo!

Không đúng, đồng đạo trung khuyển!

Cũng không đúng......

Khương Trạm có chút loạn, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao quay đầu cho Nhị Ngưu hai cân thịt bò chín là được.

“ Muội muội không cao hứng? “ Thấy Khương Tự cũng không có bao nhiêu vui mừng, Khương Trạm kinh ngạc hỏi.

Khương Tự nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười lên.

Thật lòng mà nói, đúng là có vài phần mừng thầm.

Cứ việc nàng thừa nhận Quý Sùng Dịch không thích mình không có sai, thế nhưng cửa hôn sự này lại không phải Đông Bình Bá phủ vội vàng định.

Lúc trước chủ động cùng Đông Bình Bá phủ kết thân chính là An Quốc Công phủ, mà lúc phụ thân còn đang do dự, vỗ bộ ngực cam đoan đem gả nữ nhi qua sẽ không lỗ cũng chính là An Quốc Công.

Đời trước, người trong lòng Quý Sùng Dịch chết, nản lòng thoái chí cưới nàng, nhưng lại hoàn toàn coi nhẹ nàng.

Nàng có thể cảm giác được, Quý Sùng Dịch không cách nào trách tội phụ mẫu, thế là đem cái chết của người trong lòng giận chó đánh mèo đến trên đầu nàng. Cứ như không có cửa hôn sự này, hắn liền có thể kiệu lớn tám người khiêng cưới người trong lòng vào cửa.

Cũng có lẽ, sau khi mất đi người trong lòng, chỉ có hận nàng mới có thể để hắn có động lực sống tiếp.

Thế nhưng loại lạnh nhạt khiến người ta ngạt thở ấy, cơ hồ có thể bức điên tất cả mọi nữ tử bình thường.

Dù cho lúc sau có những kinh nghiệm kia, nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu quả thật nản lòng thoái chí, sao không dứt khoát xuất gia ? An Quốc Công có ba người con trai, vốn cũng không cần Quý Sùng Dịch kéo dài hương hỏa.

Hoặc là liều chết kháng nghị, chẳng lẽ vợ chồng An Quốc Công nhất định phải không trâu bắt chó đi cày sao?

Cưới nàng, Quý Tam công tử có cái mà ăn nói với phụ mẫu, có cái mà bàn giao với thanh danh của An Quốc Công phủ, chỉ riêng có nàng là thành vật hi sinh hiến tế cho tình yêu của bọn họ.

Thấy Khương Tự lộ ra ý cười rõ ràng, Khương Trạm cũng cười theo, mấy ngụm uống cạn nước mật ướp lạnh mà A Xảo đưa tới, đứng dậy vòng đến phía sau bàn đu dây đẩy nàng.

“ Tứ muội.”

“ Hửm?”

“ Tên tiểu tử họ Quý kia không ra sao cả, về sau muội chắc chắn gặp được người càng tốt hơn.” Khương Trạm nói đến đây thì sinh lòng hiếu kì, “ Tứ muội vừa ý dạng người gì? Nhị ca bằng hữu nhiều, có thể giúp muội lưu ý.”

Khương Tự cười nhẹ nhàng nói: “ Có thể có nhị ca tốt như vậy muội đã hài lòng rồi.”

Còn những hồ bằng cẩu hữu kia của Nhị ca, vẫn là thôi đi.

Khương Trạm ngẩn người, khuôn mặt đột nhiên trướng thành vải đỏ, vội vàng tìm cái cớ chạy trối chết.

Khương Tự không nghĩ tới Khương Trạm da mặt mỏng như thế, cười cười từ trên bàn đu dây đứng dậy, một lần nữa thay qua một thân y phục mang theo A Man ra cửa.

Nếu Úc Thất thông qua Nhị Ngưu truyền thư cho nàng, vậy nàng liền đi hỏi thăm rõ ràng cũng tốt.

~~Vũ : Ta lặn hơi lâu nhỉ ! 😊😊Sẽ gắng bù chương cho các tình yêu. hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com