ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 671 - 675

khuynhvu1892

💖💖 Chương 671 : Trốn thoát

Editor: Khuynh Vũ

Mãi cho đến khi Vân Xuyên tiến lên ôm hắn, Khương Trạm vẫn còn ngơ ngác.

Chẳng lẽ mỹ nam kế phát huy vượt xa người thường?

Không đúng mà, trước mắt rõ ràng là một thiếu niên!

Khương Trạm không hiểu sao có cảm giác nguy cơ, chờ tay thiếu niên chạm đến thân thể hắn, hắn lập tức giật mình, túm chặt cổ tay Vân Xuyên quát: “Ngươi làm gì?”

Vân Xuyên sửng sốt một chút, thanh âm bằng phẳng không gợn sóng: “Không phải nói nếu ta mang ngươi rời đi, ngươi sẽ nói cho ta à.”

Một câu hỏi làm Khương Trạm ngượng ngùng buông tay, nói câu “Ngươi chờ chút”, rồi bắt đầu ăn như hổ đói ăn sạch toàn bộ thức ăn bao gồm một cái đùi gà trong đó, chỉ để lại một bát cơm, lúc này mới lau lau khóe miệng nói: “Đi thôi.”

Khương Trạm cũng không ôm hy vọng gì lớn, chẳng qua do đã bị nhốt quá lâu, nên thiếu niên xuất hiện làm hắn ôm một tia may mắn thôi.

Ví dụ như đám hoa cỏ làm cho tay chân người ta vô lực ở trong viện, hắn không cho rằng lấy thân thể nho nhỏ của thiếu niên có thể kéo hắn chạy trốn được.

Lúc đi ngang qua mảnh hoa cỏ kia, Khương Trạm ngạc nhiên phát hiện hắn không còn bị mùi hoa ảnh hưởng nữa.

Hắn cân nhắc một chút, hỏi thiếu niên: “Có phải các ngươi đã dùng giải dược gì đó rồi không?”

Vân Xuyên nhìn về phía Khương Trạm.

Khương Trạm chỉ chỉ mảnh hoa cỏ.

Vân Xuyên nghĩ nghĩ, rồi đưa một cái túi thơm nho nhỏ năm màu cho hắn nhìn.

“Đây là ——”

“Có cái này, sẽ không sợ.” Vân Xuyên giải thích đơn giản.

Khương Trạm khẽ híp tròng mắt, đánh giá thiếu niên hơi xấu kia, thầm nghĩ tiểu huynh đệ này có chút ngốc nha, thế mà không chút phòng bị nói với hắn những cái này, sẽ không sợ hắn cướp túi thơm rồi chạy mất?

Đương nhiên, hắn không phải là người như vậy.

Xuyên qua sân viện trống trải, chung quanh không thấy bóng người, chỉ có từng căn nhà đứng sừng sững, còn có tiếng cổ nhạc ở nơi xa truyền đến.

“ Hôm nay các ngươi có lễ mừng gì sao?” Khương Trạm hỏi.

“Lễ hội Tân Hỏa mỗi năm một lần.”

“Thì ra là thế.” Khương Trạm lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật căn bản không biết lễ hội Tân Hỏa là cái gì.

Thôi, không hỏi đâu, thật vất vả mới đụng phải một tên kém thông minh, nhỡ đâu thật sự dẫn hắn ra ngoài thì sao.

Theo Khương Trạm nghĩ thì, tệ nhất không phải là giống cái lần hai ngày không ăn cơm rồi tự mình bò về đó sao, không có gì ghê gớm hết trơn á.

Có điều thiếu niên này thực sự ngốc thật, vậy mà lại không để hắn trả lời vấn đề của mình trước.

Cảm giác về sự ưu việt đột nhiên sinh ra.

Rất nhanh thì Khương Trạm đã nhìn thấy đám người đang vừa múa vừa hát, lỗ tai bị tiếng ca, tiếng cười nhét đầy.

Lúc này, thiếu niên đột nhiên dừng bước.

Khương Trạm cũng dừng lại theo, hỏi: “Sao không đi nữa?”

Vân Xuyên bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Có hai A Hoa sao?”

Khương Trạm xoắn mày.

Sao hiện tại lại hỏi cái này?

Lúc đang buồn bực, lại thấy thiếu niên chỉ chỉ đám người đen nghìn nghịt, vẫn như cũ là cái mặt cứng đơ kia: “Nếu ngươi không nói, ta liền gọi người.”

Khương Trạm há to miệng, hận không thể tát cho mình một cái.

Hắn sai rồi, không phải xú tiểu tử này ngốc, náo nửa ngày là hắn ngốc!

Thì ra xú tiểu tử này sợ ở trong phòng đánh không lại hắn, mới dẫn hắn tới trong đám người ……

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Khương Trạm thở dài nói: “Không sai, ta cảm thấy có hai A Hoa. Tiểu huynh đệ, ta nói ngươi hay, lần đầu tiên A Hoa cô nương gặp ta căn bản không phải như vậy……”

Nghe Khương Trạm nói xong, Vân Xuyên khẳng định nghi hoặc trong lòng: Hôm nay vị A Hoa khiêu vũ đó, không phải A Hoa cứu hắn!

Giọng nói không giống nhau.

Hắn chật vật bọc chăn, tuyệt vọng chờ thi thể tổ phụ được vớt lên, giọng nói ấy với hắn mà nói suốt đời khó quên.

Vân Xuyên nhìn đám người ở phía trước, dùng sức cắn cắn môi.

A Hoa cứu hắn đi đâu rồi?

Khương Trạm ho khan một tiếng: “Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn đã bắt đầu suy xét cướp đoạt túi thơm của thiếu niên trà trộn vào trong đám người rồi đó.

Nhiều người như vậy, nói không chừng có thể chạy thoát cũng nên?

Vân Xuyên phục hồi tinh thần, khẽ gật đầu: “Ta mang ngươi rời đi.”

Khương Trạm ngoài ý muốn nhếch mày.

Xú tiểu tử còn rất giữ chữ tín.

Vân Xuyên không lên tiếng nữa, mang theo Khương Trạm đi về phía cửa làng.

Cho đến lúc thuận lợi rời khỏi bộ lạc, Khương Trạm vẫn giống như đang nằm mơ, nhớ lại lời thiếu niên nói: Hôm nay phải náo nhiệt cả ngày, nơi này ra ngoài thì dễ đi vào mới khó, sau khi ngươi rời đi thì không có cơ hội đi vào nữa đâu……

Hắn nghe xong mà mắt trợn trắng: Trừ phi hắn là tên ngốc, mới có thể muốn đi vào lại!

Đồng thời cảm thấy mình đang nằm mơ còn có Long Đán.

Hắn dùng sức kéo kéo lão Tần: “Lão Tần, ngươi mau nhìn người kia, sao ta nhìn lại giống Khương Nhị công tử vậy!”

Lão Tần luôn luôn bình tĩnh cũng có chút há hốc mồm, cẩn thận nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi khẳng định nói: “Chính là Khương Nhị công tử!”

Long Đán mờ mịt liếc nhìn cổng lớn bộ lạc: “Tình huống gì thế này, không phải Vương phi giao cho chúng ta thừa dịp hôm nay Ô Miêu ăn lễ tìm cơ hội trà trộn vào hả. Tại sao chúng ta còn chưa đi vào, Khương Nhị công tử đã ra rồi?”

Lão Tần bóp bóp túi tiền mà trước khi Khương Tự theo Hoa trưởng lão rời đi đã đưa cho hắn, nhất thời cũng không hiểu ra sao.

Vương phi để lại cho hắn và Long Đán hai cái túi tiền, nói nếu muốn tiến vào Ô Miêu thì nhất định phải đeo vật này bên người. Thảo dược trong túi cần đốt cháy một loại trong đó mới có thể phát huy tác dụng, lại chỉ có hiệu quả một ngày, cho nên muốn bọn hắn chờ đến hôm nay rồi tùy thời mà hành động.

Nhưng hiện tại còn chưa có động đâu ——

Long Đán từ chỗ ẩn nấp đi ra ngoài: “Tìm Khương Nhị công tử hỏi một chút sẽ rõ ràng.”

Khương Trạm thở ra một hơi dài, còn chưa kịp cao hứng vì đã chạy ra được, thì đã bị một người bịt miệng lôi đi.

“Ô ô ô ——” Chờ đến khi thấy rõ người lôi hắn, Khương Trạm sửng sốt, “Long Đán?”

Nét mặt Long Đán cũng phức tạp: “Nhị công tử, ngài ăn Nhuyễn Cốt tán sao?”

Thế này cũng dễ dàng quá rồi, đến cả đại cô nương chỉ sợ cũng có thể cướp được Khương Nhị công tử.

Mặt Khương Trạm cứng đờ, buồn bực nói: “Đừng nói đến cái này nữa, mà sao các ngươi lại ở chỗ này?”

Long Đán kinh ngạc chớp chớp mắt: “Ta cùng với lão Tần đang chuẩn bị tìm cơ hội trà trộn vào, cứu ngài ra nha.”

Khương Trạm càng hồ đồ hơn: “Từ từ, các ngươi biết ta ở chỗ này?”

“Đương nhiên biết rồi, chẳng lẽ Vương phi không nói với ngài?”

“Vương phi?” Khương Trạm đột nhiên dâng lên dự cảm không ổn, sự hưng phấn khi trốn ra được lập tức bay sạch, “ Chẳng lẽ Tứ muội ta cũng tới? Vậy người đâu?”

Long Đán vươn tay chỉ chỉ hướng cổng làng Ô Miêu: “ Mấy ngày trước Vương phi đã đi vào rồi, Nhị công tử chẳng lẽ không chạm mặt Vương phi?”

Khương Trạm giống như bị người dội vào đầu một chậu nước đá, sắc mặt nháy mắt xanh mét, giãy giụa nói: “Không được, ta phải đi vào tìm muội ấy!”

Hắn chính là một tên ngu ngốc!

Long Đán vội đè Khương Trạm lại: “Nhị công tử, ngài thật vất vả mới thoát ra, nhanh chân đi theo chúng ta đi. Vương phi đã sớm phân phó rồi, nếu chúng ta mang ngài ra được, thì bắn pháo hoa truyền tin cho ngài ấy là được.”

Đang nói, lão Tần đã thò tay vào ngực, ném một vật vào không trung.

Pháo hoa màu đỏ nở rộ giữa không trung.

Bàn tay đang bưng chén của Khương Tự hơi dừng lại, trên mặt tuy không chút thay đổi, trong lòng lại buồn bực.

Thật là kỳ quái, lúc trước đã nói rõ với hai người lão Tần là, nếu bọn họ thuận lợi trà trộn vào thì thả pháo hoa màu xanh lục, vậy nàng sẽ cẩn thận lưu ý, sau khi tìm gặp bọn họ thì nghĩ cách tiếp cận, chờ bọn họ cứu được Nhị ca ra lại thả pháo hoa màu đỏ, để cho nàng an tâm.

Nhưng bây giờ, pháo hoa màu xanh lục thì chưa thấy, làm sao mà pháo hoa màu đỏ đã xuất hiện rồi?

Long Đán nôn nóng, sẽ không phải làm sai rồi chứ? 

💖💖 Chương 672 : Thánh Nữ không ra bài theo lẽ thường 

Khương Tự nhấp một ngụm rượu, đem ly rượu thả lại bàn.

Không thấy pháo hoa xuất hiện nữa, xem ra Nhị ca thật sự đã được cứu ra rồi.

Không sai, từ lúc bắt đầu Khương Tự đã không đặt hết hy vọng trên việc Đại trưởng lão và Hoa trưởng lão thủ tín.

Dựa người không bằng dựa mình, chỉ cần Nhị ca không ở trong tay Ô Miêu, vậy nàng liền có thể hóa bị động thành chủ động, không còn ném chuột sợ vỡ đồ.

Dỡ xuống được áp lực Khương Tự càng lạnh nhạt hơn.

Rốt cuộc cũng đợi được yến hội ngoài trời kết thúc, để hai vị trưởng lão Ô Miêu phụ trách tiễn người của các bộ lạc khác ra cửa, còn các trưởng lão còn lại thì tề tụ một đường, vẻ mặt kích động.

Tộc nhân ca múa bên ngoài vẫn chưa ngừng, lòng của bọn họ giống như cũng theo từng bước nhảy, vui mừng không thôi.

Đại trưởng lão hiếm khi được nhìn thấy mọi người thoải mái như thế, khóe môi mỉm cười.

Trưởng lão mặt vuông dài đột nhiên làm một lễ vái thật sâu với Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhàn nhạt hỏi: “An trưởng lão, ngươi làm gì vậy?”

An trưởng lão mang vẻ mặt hổ thẹn, miệng nói: “Cho tới nay đều là ta hiểu lầm Đại trưởng lão, xin Đại trưởng lão khoan thứ, xin Thánh Nữ khoan thứ.”

Đại trưởng lão giữ vẻ nghiêm trang gật đầu: “An trưởng lão không cần như thế, ngươi cũng là suy nghĩ vì Ô Miêu. Mấy năm nay suy nghĩ của chúng ta tuy có khác biệt, nhưng tâm vì Ô Miêu lại giống nhau.”

Đại trưởng lão nói như vậy, trong lòng lại khe khẽ thở dài.

Mấy năm nay giữa bà và một bộ phận trưởng lão sinh ra mâu thuẫn không nhỏ, những người này lấy An trưởng lão cầm đầu.

A Tang là một trong những thế hệ Thánh Nữ có thiên phú kém cỏi nhất, lúc còn sống nắm giữ Ngự Cổ thuật cũng chỉ được một hai phần mười, sau đó nữa chính là lâu không lộ mặt.

An trưởng lão sinh ra một suy nghĩ lớn mật: Bà ta cho rằng A Tang căn bản không phải thiên mệnh Thánh Nữ, trách cứ Đại trưởng lão bà vì trấn an tộc nhân mà chọn Thánh Nữ một cách qua loa, kỳ thật là hại Ô Miêu không người kế tục.

Dĩ nhiên, cách nói này ngay từ đầu không được ai ủng hộ, nhưng thời gian trôi qua vẫn mãi không thấy A Tang lộ diện, số trưởng lão ủng hộ suy nghĩ này cũng càng nhiều hơn.

Đương nhiên, những tranh luận này chỉ giới hạn trong thế hệ các bà, và đời trưởng lão thứ hai, còn tộc nhân bình thường cũng không biết những sóng gió trong đó.

Mà nay, kiến thức được “A Tang” phát uy trên lễ Tân Hỏa, rốt cuộc cũng khiến An trưởng lão cúi đầu.

Sau khi Đại trưởng lão cảm khái xong, cũng không có bao nhiêu đắc ý.

Bà thậm chí có chút mờ mịt: An trưởng lão thật sự sai sao? A Tang đã chết, chân chính nắm giữ ngự Cổ thuật quả thật không phải Thánh Nữ mà năm đó bà tự mình chọn ra!

Dư quang nơi khóe mắt khẽ quét Khương Tự mang vẻ mặt thản nhiên, Đại trưởng lão âm thầm hạ quyết tâm: Vô luận trả giá bao nhiêu, nhất định phải giữ nàng lại!

Vì để Ô Miêu tránh khỏi tai họa diệt tộc, cho dù bà và Hoa trưởng lão bởi vì vi phạm lời thề mà chịu nỗi khổ vạn xà ăn tim cũng đáng.

Bà đã già rồi, mà Ô Miêu không thể không có Thánh Nữ.

“Mọi người đều giải tán đi.” Thầm hạ quyết tâm Đại trưởng lão mở miệng.

Tất cả trưởng lão đồng thời hành lễ, chuẩn bị lui ra.

“A Tang, Hoa trưởng lão, các ngươi lưu lại.”

Không bao lâu trong phòng chỉ còn lại ba người.

Đại trưởng lão nhìn về phía Khương Tự: “A Tang ——”

Khương Tự khoát tay, hơi hơi mỉm cười: “Đại trưởng lão, ta đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể mang huynh trưởng rời đi hay chưa?”

Nàng muốn xác định xem Nhị ca đến tột cùng còn ở đây hay không.

Đại trưởng lão miễn cưỡng cười cười: “ Hôm nay ngươi mới lộ mặt xong, tộc nhân còn chưa hân hoan xong, giờ mà rời đi có vẻ hơi gấp gáp ——”

Mày Khương Tự nhăn lại: “Đại trưởng lão đây là ý gì?”

Nàng đã nghe ra ý tứ của Đại trưởng lão, thất vọng qua đi lại cảm thấy bình thường.

So với đại sự tồn vong của bộ tộc, lời hứa với một nữ tử nho nhỏ là nàng xác thật không được tính là gì.

Hoa trưởng lão vội nói: “ Ý của Đại trưởng lão là chờ thêm mấy ngày nữa, một khi tộc nhân đã không còn tâm tư lo được lo mất với Thánh Nữ Vương phi rồi rời đi cũng không muộn. Còn nữa, huynh trưởng của ngài có thương tích trong người, còn cần tĩnh dưỡng một ít thời gian ——”

Khương Tự khẽ cười một tiếng ngắt lời giải thích của Hoa trưởng lão: “Cũng nên để cho ta gặp huynh trưởng rồi hãy bàn lại cái khác.”

Hoa trưởng lão không khỏi nhìn về phía Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: “Hoa trưởng lão, ngươi mang A Tang đi xem vị công tử kia đi.”

Hoa trưởng lão hiểu ý gật đầu.

Nếu gọi A Tang, vậy thì không cần dịch dung thành bộ dạng của A Hoa, ở bên ngoài nhìn qua một cái là có thể lặng lẽ rời đi.

“Mời đi theo ta.”

Khương Tự hơi khom người với Đại trưởng lão, theo Hoa trưởng lão đến nơi an trí Khương Trạm.

Đi sâu vào trong bộ lạc, dọc theo đường đi cơ hồ không gặp người nào.

Các tộc nhân còn đang chúc mừng, phải tới đêm khuya mới có thể tan tiệc.

Đến nơi, hai người đẩy cửa mà vào, trong viện im ắng, cũng không có ai trông coi.

Khương Tự hiểu được tự tin của người Ô Miêu.

Cả ngôi làng trồng đầy hoa cỏ có độc, còn có vô số độc trùng ngủ đông, chân chính nhốt người chính là đám này, bọn họ tự tin người ngoài mà trà trộn vào sẽ nửa bước khó đi.

“Công tử còn chưa khỏe hẳn, hay là ngài chờ thêm một thời gian rồi nói ——” Câu nói kế tiếp của Hoa trưởng lão đột nhiên kẹt lại, nhìn căn phòng không có một bóng người trợn mắt há hốc mồm.

Một hồi lâu, Hoa trưởng lão mới hồi phục tinh thần, vọt vào phòng tìm một vòng, nhìn chằm chằm bát cơm lẩm bẩm nói: “Người đâu rồi?”

Khương Tự thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Nhị ca đã không còn ở đây, lại có pháo hoa màu đỏ báo hiệu, xem ra Nhị ca đã ở cạnh bọn Long Đán rồi.

Trên mặt nàng không lộ vẻ gì, trầm giọng hỏi: “ Nhị ca ta đâu?”

Hoa trưởng lão mờ mịt nhìn về phía Khương Tự.

Sắc mặt Khương Tự lạnh hơn: “Hóa ra Hoa trưởng lão đã sớm có ý định thất tín, thế nên mới gấp gáp mang huynh trưởng ta đi giấu như thế.”

Sắc mặt Hoa trưởng lão khẽ biến: “Không phải, chúng ta không có giấu lệnh huynh. Vương phi chờ một lát, ta đây tìm người hỏi một chút.”

Tuy rằng bà có ý định thất tín thật, nhưng còn chưa kịp làm mà, sao người đã không thấy tăm hơi rồi?

“Ta muốn đi gặp Đại trưởng lão.” Khương Tự lạnh lùng nói.

Phát sinh biến cố thế này, Hoa trưởng lão tất nhiên phải bẩm báo với Đại trưởng lão, lập tức mang theo Khương Tự vội vàng chạy trở về.

Nghe Hoa trưởng lão bẩm báo xong, mặt Đại trưởng lão lạnh tanh: “Người không thấy?”

Hoa trưởng lão gật gật đầu: “Đồ ăn đều ăn rồi, cơm vẫn còn.”

Cho dù không ăn cơm, có những hoa cỏ độc trùng ở đó, vị công tử kia rời đi như thế nào?

“Ta đi hỏi A Hoa xem.”

Trong phòng trong lúc nhất thời chỉ còn lại có Đại trưởng lão cùng Khương Tự.

“Đại trưởng lão, các ngươi đến tột cùng đem giấu huynh trưởng ta ở nơi nào?”

Đại trưởng lão hơi nhíu mày: “Ngươi tạm thời đừng nóng nảy, đây chỉ là ngoài ý muốn ——”

Khương Tự cười lạnh không nói.

Không bao lâu, Hoa trưởng lão vội vàng đi tới: “ Đã hỏi qua A Hoa, A Hoa nói lúc đưa cơm cho vị công tử kia còn không có khác thường gì. Hai ngày trước vị công tử kia dường như có ý định rời đi, A Hoa phát hiện trong viện có lưu lại vết tích trườn bò, có điều những vết tích đó là bò trở về……”

Hoa trưởng lão nhìn Khương Tự một cái, ho nhẹ một tiếng nói: “Đại khái là vị công tử kia phát hiện không đi được, nên lại đi trở về.”

Khóe miệng Khương Tự giật giật, đã vô lực nói cái gì.

Trốn không thoát lại yên lặng bò về, Nhị ca ruột của nàng còn có thể cố gắng hơn chút nữa không?

Đại trưởng lão cũng hoang mang: “ Nếu vị công tử kia đã nếm thử một lần thất bại, theo lý thuyết sẽ không làm chuyện vô ích ——”

Bà không khỏi nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự trầm mặt, lạnh lùng nói: “ Huynh trưởng ta mất tích ở chỗ này, nếu Đại trưởng lão không thể giao người ra đây, ta đây sẽ không đi nữa !”

💖💖 Chương 673 : Mật đàm 

Không, không đi nữa?

Trong chớp mắt này, Đại trưởng lão cho rằng bản thân nghe lầm, không khỏi nhìn về phía Hoa trưởng lão.

Hoa trưởng lão khẳng định gật gật đầu.

Không nghe lầm đâu, dù rằng bà cũng sinh ra loại ảo giác này.

Hoa trưởng lão và Đại trưởng lão nhìn nhau.

Không đi càng tốt nha, vốn dĩ bọn họ cũng không muốn thả nàng đi.

Đón lấy thái độ lạnh như băng của Khương Tự, trong lòng Đại trưởng lão run lên.

Đối phương chủ động không đi, thế nào lại cảm thấy có chút bất an nhỉ?

Đại trưởng lão quyết định cẩn thận một chút: “Lệnh huynh là mất tích ở trong làng, chúng ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực tìm người. Chỉ là chuyện xảy ra đột nhiên, lại gặp phải lễ Tân Hỏa người nhiều lộn xộn, người ra vào bộ lạc quá nhiều, chỉ sợ nhất thời khó có thể có phát hiện……”

Khóe miệng Khương Tự khẽ cong, không nhanh không chậm nói: “Ta đã nói rồi, không tìm được gia huynh trở về, ta sẽ lưu lại nơi này không đi.”

Hoa trưởng lão nhịn không được nói: “ Nếu Vương phi thật sự có thể lưu lại, Ô Miêu ta cầu mà không được.”

Nếu có thể không thất hứa mà giữ được người lại, đó quả thực là không thể tốt hơn.

Đại trưởng lão liếc Hoa trưởng lão một cái, không thấy nửa điểm hưng phấn.

Trên trời còn có chuyện tốt rơi xuống như vậy sao? Hoa trưởng lão thật sự quá thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên liền nghe Khương Tự cười nói: “Hoa trưởng lão đừng vội, ta còn lời chưa nói xong.”

Tới rồi.

Đại trưởng lão và Hoa trưởng lão liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Khương Tự.

“Hôm nay may mắn lấy thân phận Thánh Nữ tham gia thịnh hội Tân Hỏa, ta mới phát hiện địa vị của Thánh Nữ ở quý tộc uy hiếp bộ tộc khác không phải là nhỏ. Cũng không biết nếu ta nhìn trúng tộc trưởng Tuyết Miêu, thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Hỗn trướng!” Đại trưởng lão buột miệng thốt ra.

Ô Miêu và Tuyết Miêu đối lập đã lâu, giữa hai bên không phải gió Đông thổi bạt gió Tây, thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông, nếu Thánh Nữ Ô Miêu biểu đạt lòng ái mộ với tộc trưởng Tuyết Miêu, phỏng chừng sẽ làm cho tộc nhân bạo loạn. 

Mí mắt Khương Tự cũng chưa nâng. 

Nàng lại không phải A Tang thật sự, chẳng lẽ còn sợ Đại trưởng lão quát lớn hay sao?

Phản ứng không cho là đúng của Khương Tự làm Đại trưởng lão bình tĩnh lại, bình ổn tâm tình nói: “Ta nghe Hoa trưởng lão nói ngươi là Vương phi Đại Chu, những lời thế này cũng có thể tùy ý nói ra được sao.”

Không phải đều nói da mặt nữ tử Đại Chu rất mỏng sao?

Khương Tự chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Ta không phải Thánh Nữ Ô Miêu sao?”

Đại trưởng lão cứng lại.

“ Nếu ta là Thánh Nữ, đương nhiên muốn yêu thích ai thì sẽ thích người đó, có liên quan gì đến Vương phi Đại Chu đâu?”

Cho dù mất mặt, thì cũng là mặt của toàn tộc Ô Miêu. 

“ Tộc trưởng Tuyết Miêu sắp 40 tuổi rồi, nhi nữ đều không nhỏ hơn Vương phi.” Hoa trưởng lão không thể nhịn được nữa nói.

Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cũng không sao cả, trong lòng ta thích mới là quan trọng nhất, chờ đến lúc không thích nữa, đổi người là được rồi.”

Sắc mặt Đại trưởng lão đen như đáy nồi: “ Ngươi làm như vậy có nghĩ cho thanh danh của Thánh Nữ tộc ta không?”

Khương Tự đối diện với Đại trưởng lão, bỗng nhiên thu hồi ý cười, lạnh lùng nói: “Đại trưởng lão chỉ sợ đã quên, ta lại không phải Thánh Nữ Ô Miêu chân chính, thanh danh của Thánh Nữ có liên quan gì đến ta đâu? Nếu ta ở lại Ô Miêu, tâm tình không tốt muốn nói thế nào thì nói thế đó, nếu Đại trưởng lão không hài lòng đều có thể phế bỏ Thánh Nữ A Tang, như vậy ta cũng có thể về Đại Chu làm Vương phi của ta.”

Khương Tự nói một phen làm Đại trưởng lão tức giận muốn lật bàn lại không biết phải nói sao.

Nha đầu này uy hiếp đến thật có đạo lý!

Khương Tự châm cho mình một ly trà, nhấp hai ngụm rồi nói: “Ta đã sớm nhìn ra, các ngài giấu huynh trưởng của ta đi, chính là muốn cho ta lưu lại. Kỳ thật cũng không cần làm như thế, nếu ta không hài lòng, muốn cho ta đi ta cũng không đi. Đại trưởng lão, các ngài xác định muốn một vị Thánh Nữ tâm tình không tốt ở lại trong tộc?”

Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm, hoàn toàn bị uy hiếp.

Sự tình sao lại biến thành thế này, rõ ràng là bọn bà không tiếc hết thảy muốn giữ người lại, tại sao bây giờ lại thành bị đối phương uy hiếp?

Khương Tự thưởng thức chén trà, vân đạm phong khinh.

Ô Miêu quá thiếu một vị Thánh Nữ, mà cố tình nàng lại có dáng vẻ giống A Tang. Chỉ dựa vào điều này, Ô Miêu quấy rầy nàng chỉ sợ sẽ mãi không có ngày yên tĩnh.

Cùng với phòng bị đối phương thỉnh thoảng xuất ra đủ loại thủ đoạn, còn không bằng hóa bị động thành chủ động, để cho đối phương biết một Thánh Nữ tâm không cam tình không nguyện có bao nhiêu đáng sợ.

Đại trưởng lão trầm mặc thật lâu, đột nhiên thở dài: “Lệnh huynh là bị người của ngươi mang đi đi?”

Đuôi lông mày của Khương Tự khẽ nhích, nhìn về phía Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cười cười: “Ta tuy không biết ngươi làm sao làm được, nhưng lấy sự quan tâm của Vương phi dành cho lệnh huynh, lúc này còn có thể trấn định tự nhiên như thế, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là lệnh huynh đã được người của ngươi mang đi rồi, ngươi đã chắc chắn rằng lệnh huynh không có bất luận nguy hiểm gì nữa.”

Khương Tự không nói gì, chỉ là cười cười.

Đại trưởng lão thống lĩnh một tộc, đương nhiên sẽ không phải người không có tâm tư, đoán ra được cũng không kỳ quái.

Nàng không sợ đối phương đoán được, quan trọng là muốn để cho đối phương ý thức được nàng không phải một quân cờ mặc người bài bố, lấy ra thái độ hợp tác bàn lại việc khác.

Đúng vậy, chuyến xâm nhập Ô Miêu lần này, Khương Tự đã có ý định hợp tác.

Kiếp trước kiếp này, có một số việc nếu đã không thể thoát khỏi, vậy thì dứt khoát chủ động nắm giữ là được rồi.

Có Ô Miêu làm trợ lực, nói không chừng cuộc sống tương lai của nàng và A Cẩn ở kinh thành còn có thể an ổn chút.

Đại trưởng lão là bà già đã thành tinh, thấy Khương Tự cười như vậy, liền hiểu được ý tứ của nàng.

Bà đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn hoa hồng cỏ xanh ngoài cửa sổ xuất thần trong chốc lát, rồi xoay người đi đến bên kệ sách.

Nơi đó có một cái bàn cao, trên mặt gỗ khắc hình rắn xoay quanh.

Thanh xà nhả thư, y như thật. 

Đại trưởng lão duỗi tay đặt trên đầu rắn vặn một cái, đột nhiên tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, sau đó kệ sách bị đẩy ra, lộ ra phòng tối bên trong.

“Các ngươi đều vào đi.” Đại trưởng lão dường như đã hạ quyết định nào đó, nét mặt có chút cô đơn.

Khương Tự nhướng đuôi lông mày, thong thả ung dung đi vào.

Nhìn đi, da mặt dày quả nhiên có chỗ tốt, kiếp trước nàng ở Ô Miêu gần ba năm, cũng không biết ở đây còn có một gian mật thất.

Hoa trưởng lão do dự một chút.

Lấy thân phận của bà, theo lý không nên biết quá nhiều.

Có điều ngẫm lại lại thoải mái.

Là bà mang Yến Vương phi từ kinh thành Đại Chu về đây, có vài bí mật vốn không nên để bà biết, nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào gạt được.

Hoa trưởng lão đi theo sau lưng Khương Tự đi vào mật thất.

Đại trưởng lão vặn đầu rắn trên vách tường mật thất, cửa ngầm khép lại, trong mật thất ánh sáng mờ mịt, khiến mặt bà thoạt nhìn tối tăm khó hiểu.

Khương Tự lẳng lặng chờ Đại trưởng lão mở miệng, thần sắc tự đắc.

Hoa trưởng lão cũng không lên tiếng, lại không biết sao cảm thấy khẩn trương.

Không phải chuyện thật sự quan trọng, Đại trưởng lão không cần thiết tiến vào mật thất nói.

Dưới bầu không khí như vậy, Đại trưởng lão rốt cuộc mở miệng: “Ta nghe Hoa trưởng lão nói, khi các ngươi mới gặp nhau, ngươi đã biết Thánh Nữ của tộc ta tên là A Tang?”

Khương Tự gật đầu.

“Vương phi có thể nói cho ta ngươi biết được từ đâu không?”

Khương Tự cười: “Vương gia nói cho ta.”

“Vương phi có thể nói lưu loát ngôn ngữ Ô Miêu ——”

“Vương gia dạy ta.”

“Như vậy thì vì sao Vương phi lại nắm giữ được Ngự Cổ thuật mà ngay cả Thánh Nữ của tộc ta cũng không thể nắm giữ được?” Đại trưởng lão ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Khương Tự.

Trong lòng Khương Tự hơi ngạc nhiên.

Đại trưởng lão lại trực tiếp thừa nhận A Tang không nắm giữ được Ngự Cổ thuật, có phải đằng sau còn có lời kinh người hơn muốn nói không?

Đại trưởng lão không đợi Khương Tự trả lời, đã nói: “Thật không dám giấu diếm, Thánh Nữ A Tang của tộc ta sớm đã không còn trên nhân thế.” 

💖💖 Chương 674 : Quẻ ngôn 

Khương Tự đúng lúc lộ ra vài phần kinh ngạc.

Cũng nên ý tứ một chút, bằng không lời kế tiếp bảo Đại trưởng lão phải nói thế nào.

Hoa trưởng lão thì lắp bắp kinh hãi: “Đại trưởng lão ——”

Đại trưởng lão khoát tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Tự: “Ta đang nghĩ, có lẽ Thánh Nữ chân chính là ngươi, mà không phải A Tang.”

Lần này Khương Tự kinh ngạc không phải giả vờ: “Đại trưởng lão chớ có nói đùa.”

Đại trưởng lão chỉ chỉ bốn phía: “Nếu là nói đùa, thì sẽ không nói ở đây.”

“ Thánh Nữ Ô Miêu chính là linh nữ thiên mệnh, mà ta là người Đại Chu chính cống.”

Đại trưởng lão trầm mặc trong một chớp mắt, rồi nói: “ Trên người A Tang chảy xuôi huyết mạch Đại Chu.”

“Cái gì?” So với Khương Tự thì kinh ngạc hơn chính là Hoa trưởng lão.

Khương Tự không lên tiếng, chỉ là đôi mắt trợn to vài phần, biểu đạt ra nỗi kinh ngạc.

Nàng không nghĩ tới chỉ là đổi lại phương thức ở chung với Đại trưởng lão mà thôi, thế mà lại có thể biết được bí mật như vậy.

Kiếp trước, nàng giấu diếm thân phận trong lòng run sợ sống qua những ngày như lục bình không rễ, mà kiếp này nàng là Vương phi Đại Chu da mặt dày cái gì cũng dám làm, vì thế Đại trưởng lão cũng lựa chọn cách thức khác nhau.

Đại trưởng lão trầm giọng giải thích: “ Bà ngoại của A Tang thời còn trẻ từng đi qua Đại Chu, sau đó mang theo một bé gái trở về, bé gái đó chính là mẫu thân của A Tang ……  Ông ngoại của A Tang rất có thể là người Đại Chu, vậy thì trên người A Tang chảy xuôi huyết thống Đại Chu……”

Chuyện này Hoa trưởng lão cũng không rõ lắm, An trưởng lão lại rất rõ.

Cũng là vì An trưởng lão biết việc này, cho nên sau khi thấy A Tang triển lộ thiên phú không tốt, An trưởng lão bắt đầu hoài nghi A Tang cũng không phải là linh nữ thiên mệnh chân chính, mà là Đại trưởng lão vì an ổn nhân tâm mà dứt khoát đẩy lên.

Nói thật ra thì, làm sao mà trong lòng Đại trưởng lão chưa từng dao động cho được, nhưng bà tuyệt không thể chấp nhận cái nhìn của An trưởng lão.

Ở sau thế hệ bà đã trống một thế hệ Thánh Nữ, bà vẫn có thể chờ đến Thánh Nữ đời thứ ba trưởng thành đấy, nhưng nếu như lại bỏ trống một thế hệ Thánh Nữ, chờ bà buông tay ra đi Ô Miêu sẽ đại loạn.

Vô luận là bà hay là An trưởng lão, đều một lòng vì Ô Miêu, chỉ là suy nghĩ và cách làm bất đồng, mới xung đột không ngừng thôi.

Khương Tự lẳng lặng nghe Đại trưởng lão nói xong, bình tĩnh nói: “Nghe Đại trưởng lão nói, thì bà ngoại và cha mẹ song thân của A Tang đều là người Ô Miêu, mặc dù ông ngoại là người Đại Chu, trên người A Tang chảy xuôi huyết mạch Đại Chu cũng rất ít ỏi, nàng là linh nữ thiên mệnh chẳng có gì lạ. Mà ta là người Đại Chu chính thống, sao có thể là linh nữ thiên mệnh của Ô Miêu được?”

Đại trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, giọng điệu cũng không khẳng định cho lắm: “Có lẽ là xảy ra vấn đề gì đó. Có lẽ Chân Thần chọn ra Thánh Nữ cũng không giới hạn ở Ô Miêu, bằng không nên giải thích thế nào về thế hệ Thánh Nữ trước A Tang lại bị trống?”

Khương Tự không nhịn được mà bật cười: “ Ý của ngài là Chân Thần đã nhìn chán bé con nhà mình, bắt đầu thưởng thức con nhà người ta?”

Khóe miệng Đại trưởng lão giật giật, đối với cách nói của Khương Tự có phần bất đắc dĩ.

“Vô luận như thế nào, ngươi đã nắm giữ Ngự Cổ thuật, đó chính là Thánh Nữ chân chính. Phải biết rằng trước giờ ở Ô Miêu có thể nắm giữ Ngự Cổ thuật chỉ có Thánh Nữ.” Đại trưởng lão kiên định nói.

Một thế hệ tân Thánh Nữ nắm giữ trọn vẹn Ngự Cổ thuật, cũng mang ý nghĩa nhiệm vụ của Đại trưởng lão đã hoàn thành, cho dù đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn cũng không đáng sợ nữa.

Đại trưởng lão nhìn Khương Tự ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Xuất hiện Thánh Nữ chân chính vốn là việc đại hỉ, nhưng vì sao lại là nữ tử Đại Chu?

Khương Tự biểu hiện lãnh đạm, hiển nhiên không tán thành cách nói của Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão thấy vậy, quyết định lại nói ra một bí mật: “Ta sẽ suy đoán như vậy, còn có liên quan đến ba quẻ bói mà Thái Thượng trưởng lão sinh thời đã lưu lại.”

Hoa trưởng lão lắp bắp kinh hãi.

Ba quẻ mà Thái Thượng trưởng lão lưu lại?

Hóa ra trong tộc còn có nhiều bí mật như vậy mà thân là trưởng lão bà lại không hay biết.

Đại trưởng lão dường như đoán được Hoa trưởng lão nghĩ cái gì, khẽ thở dài: “Ngươi không rõ cũng chẳng có gì lạ, ba quẻ mà Thái Thượng trưởng lão lưu lại tương quan với sinh tử tồn vong của tộc ta, người biết được cực ít.”

Nói tới đây, trên mặt Đại trưởng lão hiện lên vẻ tối tăm.

Bí mật quan trọng như vậy, tuy trưởng lão trong tộc biết được cũng không nhiều, cố tình rất có thể đã bị Tuyết Miêu tộc biết được……

Khương Tự hỏi: “Thái Thượng trưởng lão là Đại trưởng lão trước ngài một thế hệ sao?”

Tuy rằng là biết rõ còn cố hỏi, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, bằng không Đại trưởng lão càng nhận định nàng là Thánh Nữ chân chính.

Đại trưởng lão gật đầu: “Không sai. Thái Thượng trưởng lão am hiểu thuật bói toán, từng bốc ra ba quẻ tương quan đến tồn vong của Ô Miêu, trong đó một quẻ là ——”

Bà nhìn Khương Tự một cái thật sâu, mới nói: “Long chi thất tử* sẽ mang tia nắng ban mai đến, xua tan hắc ám cho Ô Miêu.”

( Ý là đứa con thứ bảy của Vua, Long là rồng tượng trưng cho Hoàng đế )

Trong lòng Khương Tự nhảy dựng.

Giọng nói của Đại trưởng lão ở trong mật thất có vẻ già nua xa xăm: “Phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ có Đại Chu coi Long là tượng trưng cho Đế vương. Long chi thất tử, hẳn chính là Thất hoàng tử Đại Chu, cũng chính là phu quân Yến Vương của Vương phi.”

“Cho nên?” Giờ khắc này, trên mặt Khương Tự không có bất luận biểu cảm gì.

Đại trưởng lão chăm chú nhìn Khương Tự một lát, chậm rãi nói: “Yến Vương đã từng cứu A Tang, ngay từ đầu, ta cho rằng việc này đã ứng với quẻ ngôn của Thái Thượng trưởng lão, nhưng sau đó A Tang lại chết…… Mà ngươi trở thành Yến Vương phi chẳng những có dung mạo giống y A Tang, còn nắm giữ Ngự Cổ thuật……”

Khương Tự trầm mặc.

Trên mặt bình tĩnh nội tâm nàng lại vô cùng hỗn loạn.

A Cẩn đã cứu A Tang?

Khó trách A Cẩn biết A Tang đã chết, còn hiểu biết rất nhiều dị thuật……

Khương Tự bắt đầu hoài niệm cái kéo đặt trong Vương phủ.

“Được thôi, ta không ngại làm Thánh Nữ.” Bình tĩnh trở lại Khương Tự nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nàng đáp ứng quá nhẹ nhàng, ngược lại làm Đại trưởng lão sửng sốt một chút.

“Không biết hai quẻ ngôn còn lại là gì?”

Đại trưởng lão hoàn hồn, lắc lắc đầu: “Hai quẻ kia tạm thời không tiện cho ngươi biết được, trừ phi ngươi đáp ứng ở lại Ô Miêu lâu dài làm Thánh Nữ chân chính.”

Điểm này, Khương Tự tự nhiên không làm được.

Nàng tạm thời từ bỏ ý định tìm hiểu hai quẻ ngôn còn lại, cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền nói đến chuyện hợp tác đi.”

“Hợp tác?” Sắc mặt Đại trưởng lão trở nên cổ quái.

Khương Tự mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, hợp tác cùng có lợi, Đại trưởng lão cảm thấy thế nào?”

“Vậy ngươi nói thử xem hợp tác thế nào.”

“Ô Miêu cần một vị Thánh Nữ, mà ta là Vương phi Đại Chu, không có khả năng lúc nào cũng ở nơi này. Không bằng như vậy đi, lúc Ô Miêu cần Thánh Nữ xuất hiện, ta sẽ tận lực phối hợp, mà bình thường thì ta vẫn làm Vương phi, kỳ hạn đến khi Ô Miêu xuất hiện tân Thánh Nữ mới thôi.”

“Chúng ta cần làm cái gì?” Đại trưởng lão một châm thấy máu hỏi.

Bà đã nhìn ra, so với A Tang thanh cao vô trần, vị Vương phi Đại Chu trước mắt cũng không phải dễ lừa.

Có được tất có mất, chỉ xem điều kiện mà Yến Vương phi đưa ra có thể làm bà chấp nhận được hay không thôi.

Khương Tự nhìn Đại trưởng lão, lại nhìn nhìn Hoa trưởng lão, nhàn nhạt nói: “Bình thường cũng không cần làm bất luận chuyện gì cả, chỉ là  nếu như ta với Vương gia gặp phải phiền toái không tránh khỏi, mong rằng Ô Miêu giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn.”

Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, trịnh trọng gật đầu: “Được.”

Sau khi bà đáp ứng, tay vừa lật liền xuất hiện một lệnh bài nho nhỏ: “Đây là Thánh Nữ lệnh, một khi ngươi gặp được phiền toái hãy đưa lệnh bài này đến Ô Miêu, Ô Miêu sẽ cố hết sức tương trợ.”

Khương Tự nhận lấy Thánh Nữ lệnh ý nghĩa phi phàm này, chỉ cảm thấy chuyến này vô cùng viên mãn.

Mà sau đó không lâu, Đại trưởng lão nhận được tin tức, có người cầm Thánh Nữ lệnh cầu kiến. 

💖💖 Chương 675 : Ngao du trong biển dấm 

Lúc nghe thấy tin tức này, nội tâm Đại trưởng lão là mờ mịt: Khi nào thì Thánh Nữ lệnh Ô Miêu lại không đáng giá như vậy?

Nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi cầu kiến, Đại trưởng lão chợt thoải mái: “Hóa ra là Vương gia đến thăm.”

Cầm Thánh Nữ lệnh cầu kiến đúng là Úc Cẩn.

Úc Cẩn đã cứu A Tang, về sau lại từng mấy lần tới thăm Ô Miêu, thậm chí bởi vì A Tang tu tập Ngự Cổ thuật mà bị phản phệ, trước lúc lâm chung muốn gặp mặt Úc Cẩn một lần, Đại trưởng lão cũng đáp ứng.

Thánh Nữ xảy ra chuyện là chuyện lớn, đừng nói để người Đại Chu biết được, ngay cả với tộc nhân cũng phải giấu kín như bưng, nhưng lúc ấy Đại trưởng lão cân nhắc trước sau rồi vẫn đồng ý thỉnh cầu của A Tang.

Lúc ấy Đại trưởng lão cũng không biết đến sự tồn tại của Khương Tự, nhìn A Tang hấp hối, bà chỉ có thể hy vọng xa vời mọi chuyện như quẻ ngôn mà Thái Thượng trưởng lão đã đoán, nói không chừng sau khi A Tang gặp mặt Thất hoàng tử Đại Chu có thể khởi tử hồi sinh thì sao?

Đương nhiên, cuối cùng A Tang vẫn chết.

Nhưng đối với quẻ ngôn của Thái Thượng trưởng lão, Đại trưởng lão chưa bao giờ hoài nghi.

Thái Thượng trưởng lão không chỉ là người dẫn đường trên con đường tu hành của Đại trưởng lão, mà còn là người am hiểu thuật bói toán nhất trong các đời Thánh Nữ Ô Miêu, nhiều lần lấy bói toán thuật giúp Ô Miêu giải quyết phiền toái.

Lại không ngờ một quẻ ấy lại ứng nghiệm ở chỗ này.

Đại trưởng lão nhìn người trẻ tuổi mặt mày lạnh lùng trước mặt, trong lòng thở dài, cũng không ngoài ý muốn trong tay đối phương vì sao lại có Thánh Nữ lệnh.

A Tang lúc trước, làm sao lại chưa từng động tâm với Thất hoàng tử Đại Chu. Chẳng qua đứa bé kia mệnh khổ, không có phúc khí như của Khương thị.

Giờ khắc này, Đại trưởng lão rất muốn hỏi một câu tâm tư của Úc Cẩn với A Tang đến tột cùng là thế nào, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống những lời này.

Người đã chết, hỏi nhiều cũng vô ích. Nếu như bị vị Yến Vương phi hung hãn biết được, vạn nhất đối phương bực mình liền bỏ mặc không làm, bà muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc luôn.

Đại trưởng lão ở Ô Miêu phong quang vô hạn, quyền cao chức trọng lúc này sâu sắc cảm nhận được nghẹn khuất khi bị người ta cản tay.

“Không biết Vương gia đến có gì muốn làm?” Tuy rằng biết rõ ý đồ đến của Úc Cẩn, Đại trưởng lão vẫn hỏi như thế.

Úc Cẩn nhẹ nhàng liếc mắt người đứng ở bên cạnh Đại trưởng lão một cái.

“Các ngươi đều lui ra.”

Thấy người không liên quan đều đã lui ra, Úc Cẩn đẩy Thánh Nữ lệnh lên phía trước, cười nói: “Thánh Nữ lệnh vật về chủ cũ, ta mang Vương phi của ta về nhà.”

Đại trưởng lão tiếp nhận Thánh Nữ lệnh, hơi hơi gật đầu: “Được.”

Biểu cảm mây trôi nước chảy trên mặt Úc Cẩn nháy mắt nứt toác, chớp mắt dại ra.

Có phải hắn nghe lầm hay không?

Đại trưởng lão không khỏi có chút buồn cười, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Không biết Vương gia mang Vương phi rời đi ngay bây giờ, hay là ở lại ăn bữa cơm đạm bạc?”

“Hả?” Úc Cẩn càng thêm mờ mịt.

Rốt cuộc tình huống là sao, chẳng lẽ trước mặt hắn chính là Đại trưởng lão Ô Miêu giả?

Hắn vì để sớm đón tức phụ từ Ô Miêu đi mà làm nhiều chuẩn bị như vậy, thậm chí ngay cả thuốc nổ đều đã lặng lẽ chôn xong, chỉ chờ người Ô Miêu không đồng ý liền trở mặt, hiện tại Đại trưởng lão lại một chữ “Được” cứ thế tống cổ hắn?

Nhất định có âm mưu!

Úc Cẩn đột nhiên khẩn trương lên.

“ Bây giờ nội tử đang ở đâu?”

Đại trưởng lão khẽ nhíu mày: “Trước mắt tộc nhân đều xem Vương phi là Thánh Nữ, Vương gia gặp Vương phi ở chỗ này không quá thích hợp.”

Úc Cẩn ánh mắt lạnh lùng, âm thầm cười lạnh.

Quả nhiên có mờ ám!

“Như vậy đi, Vương gia đi theo A Lan lặng lẽ đến chỗ ở của Thánh Nữ gặp Vương phi đi.”

Úc Cẩn: “……”

Lòng tràn đầy cảnh giác Thất hoàng tử ở chỗ ở của Thánh Nữ gặp được Khương Tự.

Nhìn ánh mắt xa lạ của nam nhân, Khương Tự khẽ nhíu mày: “Rời nhà mới bao lâu, chẳng lẽ đã quên cả tức phụ luôn rồi?”

Mắt Úc Cẩn sáng ngời, buột miệng thốt ra: “A Tự, thật sự là nàng?”

“Bằng không là ai?” Khương Tự liếc xéo Úc Cẩn, ngẫm lại người nào đó có ân cứu mạng A Tang, lại còn biết nhiều nội tình của Ô Miêu như vậy, thậm chí ngay cả Thánh Nữ lệnh đều có, liền giận sôi máu.

Đương nhiên, ở chỗ này nàng vẫn bảo trì bình thản, chờ trở về lấy kéo rồi tính sổ sau.

“Ta cho rằng ——” Úc Cẩn nhạy bén nhận ra vài phần nguy hiểm, cười gượng nói, “A Tự, người Ô Miêu có làm khó dễ nàng không?”

“Không có.”

“Bọn họ thật sự muốn thả nàng đi?”

Khương Tự nghĩ nghĩ, nói: “Vốn dĩ không muốn đi, nhưng đã bàn xong cả rồi, sớm sớm trở về ăn Tết cũng tốt.”

Úc Cẩn ngẩn ngơ: “Nàng nói không muốn đi là có ý gì?”

Khương Tự cười cười: “Ta thấy Đại trưởng lão có suy nghĩ muốn giữ ta lại giả mạo Thánh Nữ, dứt khoát đảo khách thành chủ, để cho bọn họ biết một vị Thánh Nữ không chỗ nào cố kỵ còn đáng sợ hơn là không có Thánh Nữ, mời thần thì dễ tiễn thần mới khó.”

Úc Cẩn đột nhiên trầm mặc.

“Làm sao thế?” Khương Tự cười đẩy đẩy hắn.

Úc Cẩn giơ tay lau mặt một phen, thở dài: “A Tự, mọi chuyện nàng đều làm xong cả rồi, làm ta có loại cảm giác phí công vô ích một hồi.”

Nói đến tức sùi bọt mép, cứu tức phụ trong nước sôi lửa bỏng đâu?

Sự tình thuận lợi đến mức làm hắn có loại cảm giác một quyền đánh vào bông, ngược lại cả vui sướng đều không cảm nhận được.

Khương Tự cười như không cười liếc hắn một cái: “Ai nói phí công vô ích một hồi, chàng không phải đem Thánh Nữ lệnh vật hồi chủ cũ sao.”

Da đầu Úc Cẩn tê rần, cười gượng không dám hé răng.

“Đúng rồi, nhìn thấy Nhị ca ta chưa?”

“Thấy rồi, đang ở cùng bọn Long Đán.”

Khương Tự nói ra nghi hoặc: “Vốn đã định là lấy pháo hoa làm tín hiệu, nhưng Long Đán trà trộn vào lại không liên hệ với ta liền cứu Nhị ca đi ——”

Long Đán khi nào có khả năng như vậy?

Úc Cẩn kinh ngạc: “Khương Trạm không phải Long Đán cứu ra nha.”

Khương Tự sửng sốt.

“Long Đán và lão Tần canh giữ ở bên ngoài đang chuẩn bị tìm cơ hội trà trộn vào, kết quả phát hiện Khương Trạm tự mình đi ra. Sau lại nghe Khương Trạm nói, dẫn hắn ra chính là một thiếu niên.”

Khương Tự cảm thấy ngoài ý muốn: “Một thiếu niên cứu Nhị ca ra? Này đến tột cùng là có chuyện gì?”

Úc Cẩn bất đắc dĩ cười cười: “ Bản thân Khương Trạm cũng nói không rõ, chờ nàng gặp hắn cẩn thận hỏi xem đi.”

Ôm nỗi nghi hoặc này, Khương Tự không còn tâm tư ở lâu, rất nhanh thì đưa ra lời cáo từ Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão đã sớm có chuẩn bị, châm chước nói: “Vương gia mang Thánh Nữ đi trong mắt ngàn người không thích hợp, không bằng Vương gia đi trước đi, Vương phi giả thành bộ dạng A Hoa lặng lẽ rời đi, như vậy sẽ không khiến người chú ý.”

Khương Tự cũng không dị nghị cái này, khẽ gật đầu.

Úc Cẩn chần chờ một chút.

Lúc trước cảm thấy mang A Tự rời đi quá mức thuận lợi, chẳng lẽ Đại trưởng lão muốn đuổi hắn đi rồi sẽ làm khó A Tự?

Đại trưởng lão như đoán được suy nghĩ của Úc Cẩn, đột nhiên nhìn Khương Tự một cái thật sâu, cười tủm tỉm nói: “Vương gia yên tâm, lão thân sẽ không ép buộc Vương phi ở lại, dù sao Vương phi buông lời nói nếu như không theo ý nàng, nàng sẽ ở trước mặt mọi người biểu đạt lòng ái mộ với tộc trưởng Tuyết Miêu.”

Trên mặt Úc Cẩn nhìn không ra biến hóa gì, ánh mắt lại trở nên thâm thúy vô cùng: “Ách, còn có chuyện thế này?”

Lòng Khương Tự tràn đầy bất đắc dĩ.

Không nghĩ tới Đại trưởng lão đã từng tuổi này rồi, tâm tư trả thù còn rất mạnh.

Trầm mặc một lát, Úc Cẩn hỏi: “Tộc trưởng Tuyết Miêu chưa đổi người nhỉ, vẫn là nam tử trung niên miệng cóc, mắt đậu xanh kia?”

Khóe miệng Đại trưởng lão hung hăng giật giật, một hồi lâu mới khôi phục biểu cảm như thường: “Vẫn là vị tộc trưởng mà Vương gia gặp qua kia.”

Ở trong mắt vô số người Tộc trưởng Tuyết Miêu được xem như một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, Yến Vương nói người ta như vậy thật sự không đuối lý sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info