ZingTruyen.Com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 631 - 635

khuynhvu1892

💖💖 Chương 631 : Kinh hãi 

Editor: Khuynh Vũ

Hơn một ngàn lượng bạc, đây cũng không phải một số lượng nhỏ.

Đương nhiên, dù sao Tề Vương phi cũng đường đường là thân Vương phi, số bạc lớn hơn con số này cũng đã từng qua tay, nhưng dùng một ngàn lượng bạc để quyên tiền hương khói, thì thật sự làm nàng ta đau như cắt thịt.

Tề Vương phi chuẩn bị tiền hương khói là bốn trăm lượng, mà con số này vẫn là nàng ta cắn răng bỏ ra.

Nàng ta quyên bốn trăm lượng, còn chưa được một nửa số tiền mà Yến Vương phi quyên, sự chênh lệch này thật sự là quá lớn……

Trong lòng Tề Vương phi đảo điên, miễn cưỡng duy trì để không làm bản thân thất thố, âm thầm an ủi chính mình: Thôi, ít hơn nhiều thì cứ ít hơn nhiều đi, lần này bị Yến Vương phi hạ thấp, lần sau bổ sung vào là được, mà chỉ sợ Yến Vương phi cũng chỉ có cơ hội phong quang một lần như vậy thôi.

Vừa nghĩ như vậy, Tề Vương phi liền thấy dễ chịu hơn, thần sắc cũng dần dần khôi phục như thường.

Lúc này tăng nhân đã đếm xong chồng ngân phiếu mà A Man dâng lên, nhấc bút ghi chép trên Sổ Công Đức: Yến Vương phi quyên tiền hương khói một ngàn tám trăm lượng.

“Một ngàn tám trăm lượng?” Tỳ nữ của Tề Vương phi che miệng kinh hô.

Tề Vương phi hung hăng trừng tỳ nữ một cái, sắc mặt rốt cuộc cũng thay đổi, cả người tức giận đến phát run.

Khương thị nhất định là cố ý làm nàng ta khó xử!

Lại không phải lễ tết, bình thường một lần dâng hương quyên ít tiền hương khói để không mất mặt là được rồi, nào có ai vừa ra tay đã là một ngàn tám trăm lượng!

Một ngàn tám trăm lượng, không lẽ Khương thị muốn đúc một bức tượng Phật nhỏ bằng vàng luôn hay sao?

Nếu nói trước đó cho rằng Khương Tự quyên bạc cùng lắm chênh lệch sáu trăm hoặc một ngàn lượng bạc còn có thể khiến Tề Vương phi miễn cưỡng an ủi bản thân một phen, nhưng hiện giờ con số chênh lệch cách xa như vậy thật sự là làm nàng ta không xuống đài được.

Nàng ta chỉ chuẩn bị bốn trăm lượng bạc, ngay cả một nửa số lẻ của người ta cũng không bằng  …… Mất mặt, thật sự là quá mất mặt.

Giờ khắc này, Tề Vương phi hận Khương Tự tận xương.

Rõ ràng quyên mấy trăm lượng tiền hương khói đã không ít rồi, vì sao nhất định phải làm cho nàng ta khó xử như vậy?

Tiện nhân Khương thị quả nhiên đáng chết!

Tăng nhân chắp tay trước ngực thi lễ với Khương Tự: “Vương phi khẳng khái, Phật Tổ chắc chắn phù hộ Vương phi mọi chuyện đều như ý.”

Khương Tự vân đạm phong khinh, đáp lại khách khí: “Tiền bạc đều là tục vật, có thể để Phật Tổ nhìn thấy thành ý của tín nữ, đó là phúc khí của tín nữ.”

Tăng nhân thầm than Yến Vương phi biết cách nói chuyện, rồi nhìn về phía Tề Vương phi.

Khương Tự cũng nhìn theo, biểu tình cười như không cười.

Con ngươi Tề Vương phi co lại, suýt nữa tức muốn nổ phổi.

Khương thị tiện nhân này thật sự là cố ý, làm nàng ta khó xử sau đó còn khiêu khích!

Mắt lạnh nhìn phản ứng của Tề Vương phi, Khương Tự nhẹ nhàng thở dài.

Đến bây giờ Tề Vương phi mới xác định là nàng cố ý, thật đúng là trì độn mà.

Đả kích đối thủ mà không bị đối thủ phát hiện, cái này giống như áo gấm đi đêm vậy, không thể nghi ngờ là thiếu đi rất nhiều thống khoái.

Tề Vương phi coi như giữ được trầm ổn, nhưng tỳ nữ lại không chịu được, nhịn không được kêu một tiếng: “Vương phi ——”

Tiền hương khói Vương phi chuẩn bị đang ở chỗ nàng ta, sư phụ người ta đều đang nhìn, vậy bốn trăm lượng này là lấy ra, hay là không lấy ra đây?

Tề Vương phi khẽ gật đầu.

Hiện tại ngoại trừ da mặt dày quyên ra, thì còn biết làm sao bây giờ?

Muốn bỏ nhiều hơn nữa cũng không có mà bỏ, càng kéo dài lại càng xấu hổ hơn.

Đến lúc này, Tề Vương phi chỉ có thể liên tục tự an ủi bản thân: Nhịn qua hôm nay thì tốt rồi, Khương thị chết rồi, ngoại trừ tăng nhân ở đây ra thì còn có ai biết chuyện hôm nay nữa?

Không ai biết, vậy chuyện mình từng mất mặt sẽ không gọi là mất mặt nữa.

Tỳ nữ từ trong tay áo lấy ra số tiền hương khói đã chuẩn bị tốt, giao cho tăng nhân.

Tăng nhân chỉ liếc một cái, đã viết lên Sổ Công Đức: Tề Vương phi quyên tiền hương khói bốn trăm lượng.

Tỳ nữ xấu hổ đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng nhìn Tề Vương phi một cái.

Tề Vương phi cố gắng chống đỡ để mặt không đổi sắc, trong lòng hối hận không thôi: Sớm biết như thế, cho dù không cắn răng bỏ thêm một ít, thì cũng sẽ đem ngân phiếu đổi thành mệnh giá mười lượng bạc, đến lúc đó sẽ có một xấp nhỏ, nhân lúc tăng nhân kiểm kê thì bỏ đi. Nào để đến nông nỗi giống như bây giờ, người ta liếc mắt một cái đã đếm xong……

“A di đà phật.” Tăng nhân niệm một tiếng Phật hiệu với Tề vương phi xem như nói lời cảm tạ, trừ cái đó ra không có nhiều lời.

Tuy nói tiền bạc là tục vật, nhưng không có những tục vật này, sao có thể cho thấy thành tâm đối với Phật Tổ? Không có sự so sánh nhiều ít giữa tục vật, lại như thế nào nhìn ra người nào thành tâm với Phật Tổ hơn?

Chậc chậc, Tề Vương phi quyên tiền hương khói còn không bằng số lẻ của Yến Vương phi. Đều là Vương phi, nhưng chênh lệch cũng thật quá lớn.

Tăng nhân cảm khái trong lòng, đưa hai người đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

“Hai vị Vương phi nghỉ ngơi một hồi đi, lát nữa sẽ có thức ăn chay đưa tới.”

“Làm phiền sư phụ.” Tề Vương phi hơi gật đầu.

Chờ tăng nhân rời đi, Tề Vương phi đè xuống toàn bộ lửa giận, cười nói với Khương Tự: “Thất đệ muội ăn đồ ăn chay của chùa Bạch Vân bao giờ chưa? Đồ ăn chay của chùa Bạch Vân chính là tuyệt ——”

“Ăn rồi.” Khương Tự nhẹ nhàng bâng quơ đánh gãy Tề Vương phi lảm nhảm.

Tề Vương phi cứng người, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của Khương Tự.

Sau khi Khương thị gả đến Yến Vương phủ, hình như cũng không nghe nói đã từng đi chùa Bạch Vân.

Khương Tự thấy thế cười cười: “Tứ tẩu khả năng không biết, lúc ta chưa lấy chồng từng cùng đại tỷ tới chùa Bạch Vân, đối với lần đó có thể nói là ấn tượng khắc sâu.”

“Ấn tượng khắc sâu?”

“Phải nha, trên đường trở về xe ngựa mà Đại tỷ ngồi mất khống chế, sau lại tra ra là bởi vì có cây châm dài đâm vào mông ngựa, nên ngựa mới nổi điên. Ta giận quá, trực tiếp bẩm báo với Thuận Thiên Phủ luôn, cuối cùng tra ra manh mối, là do tên súc sinh Chu Tử Ngọc vì muốn trèo cành cao mà mưu hại Đại tỷ ta……”

Theo từng lời Khương Tự nói ra, sắc mặt Tề Vương phi càng lúc càng khó coi.

Nàng ta nhớ lại, chuyện Chu Tử Ngọc mưu hại vợ cả lúc ấy nháo rất ầm ỹ, cuối cùng đánh mất tiền đồ không nói, cả người cũng điên điên khùng khùng, còn phá hủy hôn lễ của Tương Vương cùng Thôi Minh Nguyệt ——

Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Vương phi càng sôi trào.

Kết cục sau cùng của Chu Tử Ngọc cực kỳ thê thảm, mặc dù dân chúng tầm thường không để ý, nhưng một người sống sờ sờ như Thôi Minh Nguyệt lại đột nhiên biến mất, mấy người bọn họ vẫn biết rõ ràng, đều suy đoán là vào đêm đại hôn Thôi Minh Nguyệt hại Chu Tử Ngọc xong, liền chạy trốn.

Nhìn Khương Tự tươi cười nhợt nhạt, đáy lòng Tề Vương phi phát lạnh: Nàng ta sao lại quên mất, nữ nhân trước mắt này chính là ngọn nguồn tạo thành vận mệnh bi thảm của Chu Tử Ngọc!

Lúc trước nếu không có Khương thị báo quan, thì sự việc Chu Tử Ngọc mưu hại vợ cả làm sao có thể phơi bày khắp thiên hạ?

Khương Tự cười tủm tỉm hỏi Tề Vương phi: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ác giả ác báo. Tứ tẩu, ngươi nói có phải là đạo lý này không?”

Tề Vương phi gượng cười gật đầu: “Thất đệ muội nói phải.”

Trong lòng lại lần nữa hạ quyết tâm, hôm nay nhất định không thể để Khương thị sống sót, miễn cho đối phương có cơ hội xoay người. Nàng ta cũng không muốn trở thành Chu Tử Ngọc thứ hai, càng không muốn trở thành Thôi Minh Nguyệt thứ hai.

Không đúng, còn có Vinh Dương trưởng công chúa! Bởi vì Khương thị đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng, từ đó tra ra lúc Vinh Dương trưởng công chúa còn trẻ đã từng mưu hại mẫu thân của Khương thị, Vinh Dương trưởng công chúa bị biếm thành thứ dân sau đó lại bị Thôi tướng quân một kiếm giết chết.

Sắc mặt của Tề Vương phi trắng bệch, trong đầu xoay vòng một ý niệm: Khương thị thật là đáng sợ, nhất định phải giết chết nàng ta mới an tâm!

Chờ không bao lâu thì tăng nhân bưng đồ ăn chay tới, vô luận là Khương Tự hay là Tề Vương phi đều không có bao nhiêu khẩu vị, ăn uống qua loa nghỉ ngơi một hồi, rồi rời sơn chùa lần nữa ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị trở về thành. 

💖💖 Chương 632 : Mùi hương lạ 

Editor : Khuynh Vũ

Con đường trở về thành có vẻ như gió êm sóng lặng, A Man bồi Khương Tự ngồi trong xe ngựa, hơi có chút tiếc nuối vì anh hùng không có đất dụng võ.

Chủ tử rõ ràng đã nói Tề Vương phi sẽ giở trò xấu, nhưng bây giờ đều trở về rồi, tại sao vẫn chưa có hành động gì cả?

Tề Vương phi không hành động, vậy không phải nàng đi theo chủ tử một chuyến vô ích rồi à, chỉ ở chùa Bạch Vân ăn một bữa cơm chay thì có cái gì hay mà khoe khoang với A Xảo?

A Man híp mắt suy nghĩ, yên lặng thở dài.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bởi vì dừng gấp, mà nửa người trên của tiểu nha hoàn chúi về phía trước.

Nàng nhanh chóng phản ứng, một tay chống vách xe, một tay khác đỡ Khương Tự: “Chủ tử ——”

Khương Tự rõ ràng thấy được hưng phấn trong mắt tiểu nha hoàn.

“Từ từ xem.” Khương Tự nhẹ giọng nói.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến giọng nói của xa phu: “Vương phi, xe ngựa hỏng rồi.”

Khương Tự được A Man đỡ xuống xe ngựa, liền thấy một cái bánh xe đã bị lệch sang một bên, cho thấy là không thể dùng được nữa.

“Chỗ này bị gãy rồi, phải sửa lại một chút.” Xa phu chỉ vào một chỗ nói.

“Ta xem xem ——” A Man muốn đụng vào, bị Khương Tự ngăn lại.

“Vậy sửa lại đi, đại khái khi nào có thể sửa xong?” Khương Tự mềm giọng hỏi.

Xa phu mang vẻ mặt khó xử: “ Chỗ bị gãy không đúng, chỉ sợ phải đợi hồi lâu……”

Lúc này một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Thất đệ muội, làm sao vậy?”

Khương Tự nghe tiếng quay đầu, nghênh đón ánh mắt mang theo quan tâm của Tề Vương phi, âm thầm cười lạnh: Hại người mà chẳng có chiêu thức gì mới mẻ, đợi tới đợi lui, vẫn chỉ là động tay động chân ở trên xe ngựa.

Có điều nàng đã sớm có chuẩn bị rồi, dù gì kiếp trước nàng xảy ra chuyện chính là ở trên xe ngựa.

Sợ hãi sao?

Liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa, Khương Tự cong cong môi.

Nàng chính là người có tính tình quật cường không chịu thua, càng sợ hãi lại càng phải chế phục nó, cho dù sợ gần chết, cũng sẽ không lùi bước.

“Xe ngựa hỏng rồi.” Khương Tự sắc mặt bình tĩnh trả lời Tề Vương phi.

Tề Vương phi nghe xong lời này, không khỏi cong cong khóe môi.

Lời này đối với nàng ta mà nói, không thể nghi ngờ là bước khởi đầu dụ dỗ Yến Vương phi rơi vào cạm bẫy.

Khương Tự đem biểu tình của Tề Vương phi thu hết vào đáy mắt, khóe môi cũng cong cong.

Ai là thợ săn, ai là con mồi, đáng tiếc Tề Vương phi quá ngu, vẫn còn chưa phân rõ.

Không sao cả, kết quả cuối cùng sẽ làm nàng ta hiểu ra.

Tề Vương phi đánh giá xe ngựa vài lần, cười nói: “Thất đệ muội, xe ngựa còn không biết khi nào mới sửa xong, cũng không thể cứ chờ mãi như vậy. Nếu như ngươi không chê, vậy cùng ta ngồi một chiếc xe ngựa đi.”

Khương Tự có hơi chần chờ.

Tề Vương phi lại khuyên nhủ: “Thất đệ muội, trời lạnh như vậy, chúng ta đừng nên trì hoãn trên đường lâu. Xe ngựa của ta cũng khá rộng rãi, hai chúng ta cùng ngồi đều không thành vấn đề. Với lại, ngươi trở về sớm có thể sớm chơi với con……”

Khương Tự giống như bị lời này đả động, khẽ gật đầu.

A Man có chút khẩn trương, nhỏ giọng gọi: “Chủ tử ——”

Khương Tự liếc A Man một cái, ý bảo nàng không cần nhiều chuyện.

Tề Vương phi thấy thế cười cười: “Chỉ là tỳ nữ của Thất đệ muội phải chịu uất ức một chút, cùng đi bộ với tỳ nữ của ta.”

Trong tình huống bình thường một người mang theo một tỳ nữ ngồi cùng một xe ngựa khá là rộng rãi, nhưng nếu như Khương Tự và Tề Vương phi ngồi chung một chiếc xe ngựa, lại thêm hai tiểu nha hoàn, vậy thì có hơi chật chội.

Khương Tự nhàn nhạt liếc A Man một cái, không chút để ý nói: “Tiểu nha hoàn có gì mà uất ức.”

Tề Vương phi nghe xong ánh mắt lóe lên, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.

Cũng may, Yến Vương phi đáp ứng rồi, trái tim nàng ta vốn đang treo lơ lửng, sợ đồ cứng đầu Khương thị thà rằng dùng hai chân đi bộ cũng không muốn ngồi chung một xe với nàng ta.

Mắt thấy Khương Tự muốn theo Tề Vương phi lên xe ngựa, A Man lăng lăng gọi một tiếng: “Chủ tử ——”

Tình huống gì thế này, chủ tử muốn cùng nữ nhân xấu xa Tề Vương phi kia ngồi chung một chiếc xe ngựa, mà nàng lại chỉ có thể đi theo xe ngựa, vậy một khi chủ tử gặp phải nguy hiểm, nàng không kịp hỗ trợ thì làm sao bây giờ?

Khương Tự liếc A Man một cái, xụ mặt nói: “ Quên ta dặn gì ngươi rồi à? Đi ra ngoài, quy quy củ củ là quan trọng nhất.”

A Man lập tức nhớ lại những lời Khương Tự đã dặn trên đường đi, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chủ tử daỵ bảo rất đúng, nô tỳ đã biết.”

Khương Tự lúc này mới an tâm lên xe ngựa, đánh giá bên trong thùng xe một vòng.

Xe ngựa cũng giống với chiếc xe ngựa trong trí nhớ của nàng, bên trong bố trí cơ bản đều như nhau.

Cái này cũng không khó lý giải, chung quy Tề Vương phi rất nghèo, mấy năm như một ngày dùng cùng chiếc xe ngựa tiết kiệm được không ít tiền đâu.

Khương Tự nghĩ như vậy, cũng cảm thấy mình có chút khắc nghiệt, nhưng chút tâm tư khắc nghiệt này làm tâm tình nàng vô cùng vui sướng, lẫn yên tâm thoải mái.

Xe ngựa lắc lư một cái, bắt đầu chạy đi.

“Thất đệ muội muốn ăn cái gì?” Tề Vương phi mở miệng hỏi.

Khương Tự quét mắt nhìn hộp mứt hoa quả chồng ở trên bàn, thản nhiên nói: “Đa tạ Tứ tẩu lo lắng, ta không có thói quen ăn uống trong xe.”

Kiếp trước, nàng cùng Tề Vương phi ngồi chung một chiếc xe ngựa cũng không ăn gì cả, mà làm cho nàng toàn thân vô lực từ đó không thể chạy trốn cũng không phải mấy đồ ăn này, mà là ——

Khương Tự nhẹ nhàng giật giật mũi, quét qua hương cầu chạm rỗng một góc rũ ở vách xe.

Đang có hương khí thoang thoảng trào ra khi hương cầu nhẹ nhàng đong đưa.

Mùi hương này nói không rõ là mùi gì, nhưng cũng coi như dễ ngửi, đặc biệt đối với người có khứu giác đặc biệt mẫn cảm như Khương Tự mà nói, có thể có được cảm giác như này đã coi như hiếm thấy.

Đời trước, nàng có hỏi đây là hương gì, Tề Vương phi giải thích nói là một loại hương liệu đến từ hải ngoại, cực kỳ quý hiếm, còn nói nếu như nàng thích, khi nào về sẽ cho nàng một ít.

“Đây là hương gì vậy? Vô cùng dễ ngửi.” Khương Tự nghĩ lại những chuyện này, mở miệng hỏi.

Tề Vương phi ngẩn ra, rất nhanh liền cười nói: “Là một loại hương liệu đến từ hải ngoại, vô cùng quý hiếm. Nếu như Thất đệ muội thích, khi nào về ta sẽ cho người đưa cho ngươi một ít nhé.”

Khương Tự khẽ cười nói: “Hương liệu trân quý như vậy, Tứ tẩu vẫn là giữ lại cho mình dùng đi. Ta bình thường rất ít dùng hương, chỉ là tò mò hỏi một chút thôi. “

Tề Vương phi âm thầm thở phào, bàn tay nắm chặt thoáng buông lỏng.

Khương thị là người thông minh, nàng ta còn tưởng rằng bị đối phương phát hiện ra vấn đề.

Hương trong hương cầu xác thật là đến từ hải ngoại, là một thứ có thể làm cho toàn thân người ta mềm nhũn vô lực, một khi hít vào trong người một lúc lâu sẽ biến thành thịt cá mặc người chém giết, tuy nhiên nếu như sớm uống thuốc  khắc chế hương này, thì sẽ không có việc gì.

Tề Vương phi âm thầm tính giờ, chờ tới giây phút Khương Tự phát tác.

Mà Khương Tự cũng đang tính toán thời gian.

Nếu đã muốn giả vờ, đương nhiên phải giả cho giống chút, cũng tiện phối hợp diễn kịch với Tề Vương phi.

Đoán chừng thời gian đã không sai lắm, Khương Tự dựa cả người vào trên vách xe, nhíu mày nói: “Tứ tẩu, phiền tẩu vén màn cửa sổ xe lên một chút, ta giống như có chút khó thở.”

Ánh mắt Tề Vương phi chợt lóe, ý cười rơi vào trong mắt Khương Tự, trở nên khắc sâu.

“Thất đệ muội cảm thấy khó thở?”

“Ừ.”

“Được, vậy ta đây liền vén màn lên hít thở không khí.” Tề Vương phi giọng điệu khó hiểu, duỗi hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy một góc màn xe cửa sổ, ho khan một tiếng.

Khương Tự dựa vào vách xe, giống như càng thêm vô lực, cả người như cây tử đằng bất lực leo lên đại thụ.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên lao nhanh. 

💖💖 Chương 633: Chạy trốn 

Editor: Khuynh Vũ

Xe ngựa vốn dĩ không nhanh không chậm chạy ở trên đường đột nhiên như mũi tên rời cung, lao về phía một con đường nhỏ.

Hai hộ vệ Yến Vương phủ di theo sau xe ngựa sắc mặt đại biến, cất bước đuổi theo.

A Man ngẩn ngơ, xách theo váy vừa chạy vừa thét chói tai: “Không hay rồi, ngựa phát điên ——”

Thật sự là trời đánh, lần trước trên đường chủ tử từ chùa Bạch Vân trở về ngựa phát điên, lần này cũng trên đường từ chùa Bạch Vân trở về ngựa lại phát điên.

Phật Tổ Bồ Tát chùa Bạch Vân rốt cuộc muốn thế nào? Cũng nhận không ít tiền hương khói rồi mà.

Mắt thấy xe ngựa càng ngày càng xa, A Man gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, dưới chân càng nhanh hơn.

Lúc này trong xe ngựa, Tề Vương phi mang vẻ mặt khó hiểu đánh giá Khương Tự, thanh âm êm dịu: “Thất đệ muội, ngươi làm sao vậy?”

Giọng điệu của Khương Tự mang theo khẩn trương: “Tứ tẩu, có phải ngựa bị sợ hãi không?”

“Phải nha.” Tề Vương phi nói.

“ Vậy chúng ta làm sao bây giờ…… Có nên nhảy xe không?”

Tề Vương phi nhìn Khương Tự, ngữ khí ý vị thâm trường: “Thất đệ muội còn có thể nhảy xe sao?”

Khương Tự chau mày, hoang mang nói: “Ta, ta hình như cả người vô lực ……”

Tề Vương phi đột nhiên bật cười: “Vậy Thất đệ muội thật là không may mắn.”

“Tứ tẩu nói vậy là có ý gì?”

Tề Vương phi vịn vách xe, cười như hoa mùa xuân: “Có ý gì? Không phải Thất đệ muội đã nói rồi sao, nhìn thấy ta liền phiền chán đến muốn nôn. Cũng vậy, ta nhìn thấy Thất đệ muội cũng là loại cảm giác này. Chẳng qua ta hiền lương hiểu chuyện hơn Thất đệ muội, tất nhiên sẽ không giống như Thất đệ muội biểu lộ ra ngoài không chút che dấu. Cũng may, qua hôm nay tất cả những thứ này đều sẽ bỏ qua hết, dù sao cũng không thể so đo với một người chết. Thất đệ muội, ngươi nói có phải hay không?”

Sắc mặt Khương Tự càng thêm tái nhợt: “Nói như vậy, hôm nay ngựa phát điên, là Tứ tẩu cố ý làm ra?”

Tề Vương phi thoải mái cười to: “ Cũng nên giải thích rõ cho Thất đệ muội chết được rõ ràng, xác thật là ta cố ý làm ra, bằng không làm sao lấy mạng của ngươi được? Có điều chờ Thất đệ muội thành quỷ cũng đừng tìm ta tính sổ, muốn tìm thì tìm mẫu phi đi, là mẫu phi sai ta làm đó, ha ha ha……”

Đáy mắt Khương Tự càng thêm lạnh băng.

Không nghĩ tới lần này Tề Vương phi nói nhảm nhiều như vậy, kiếp trước nàng ta không hề nói những lời này với mình.

Có lẽ là bị nàng đả kích tàn nhẫn quá, không nói rõ sẽ không thoải mái?

Khương Tự mím môi, nhìn Tề Vương phi đang muốn nhảy xuống xe ngựa, hỏi: “Tứ tẩu, xe ngựa mất khống chế, ngươi không sợ nhảy xuống như vậy sẽ ngã gãy chân sao?”

Tề Vương phi hơi cong khóe môi, vẻ mặt tàn nhẫn: “Ngã gãy chân lại như thế nào? Nếu như lông tóc vô thương, thì làm sao có thể lái khỏi cái chết của Thất đệ muội đây?”

Khương thị không phải người thường, mà là đường đường thân Vương phi, con dâu Hoàng Thượng xem trọng. Nếu như làm không thỏa đáng, xong việc rồi phải thoát thân như thế nào?

Cảm nhận được xe ngựa chạy nhanh như chớp, Tề Vương phi cật lực đè xuống khẩn trương trong lòng.

Té ngã gãy tay gãy chân thì không đến mức, nhưng chịu chút vết thương nhẹ là khó tránh khỏi, mà việc này vốn đã nằm trong dự liệu của nàng ta.

Khương Tự dựa vào vách xe thở dài: “Đến lúc này, ta ngược lại có chút bội phục Tứ tẩu. Tứ tẩu chẳng những ác với người khác, mà còn ác hơn với chính mình, không sợ nhảy xuống mặt đụng phải tảng đá hủy dung?”

Tề Vương phi căng thẳng, lạnh lùng nói: “Thất đệ muội không cần làm ta sợ, ta nhảy xuống cũng sẽ bảo vệ mặt mũi, hủy dung làm sao được. Ngược lại là Thất đệ muội, hãy để chiếc xe ngựa này trở thành nơi ngươi chôn thây đi.”

Nàng ta nói xong, một tay vịn vách xe, một tay khác vén màn xe lên đang muốn thả người nhảy xuống, phía sau lại có một luồng sức mạnh truyền đến, làm nàng ta không thể động đậy.

Tề Vương phi chợt quay đầu, mặt đầy ngạc nhiên: “Ngươi ——”

Khương Tự đổi lại suy yếu vô lực lúc trước, ánh mắt sáng quắc: “Tứ tẩu gấp cái gì?”

Màu máu trên mặt Tề Vương phi đột nhiên rút đi, thất thanh nói: “Ngươi, ngươi không có việc gì?”

Khương Tự lại gần, khẽ cười nói: “Ta có việc nha. Đang ở trong một chiếc xe ngựa mất khống chế, sao có thể không có việc gì được?”

Ngoài xe, xa phu còn đang tận lực khống chế phương hướng xe ngựa bay nhanh.

Mà Khương Tự đã nhìn ra, đây là con đường thông tới vách núi.

Ở kiếp trước, Tề Vương phi nhảy  từ trong xe ngựa xuống trước, xa phu thì khi chạy gần đến vách núi rồi mới nhảy xuống, chỉ còn nàng lẻ loi trơ trọi nằm ở trên xe ngựa, chạy về phía vực sâu vạn trượng làm người ta tuyệt vọng kia.

Có lẽ là ông trời mở mắt, khi chạy tới bên vách núi xe ngựa bị một cục đá vướng lại, bởi vì xóc nảy mà hất nàng ra ngoài, vừa lúc dưới chân mắc phải một gốc cây nhỏ vươn ngang ra ngoài cản lại. Nàng theo bản năng gắt gao bám vào bên vách núi, không cam lòng cứ rơi xuống như vậy, nhưng Tề Vương phi xuất hiện, cuối cùng một cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng biến mất.

“Tứ tẩu, xa phu muốn mang chúng ta đi đâu nha?” Giọng nói của Khương Tự rất nhẹ, biểu tình có vài phần ngây thơ của thiếu nữ, nhưng rơi vào trong mắt Tề Vương phi lại tựa như ác quỷ.

Xa phu đang trong khẩn trương cao độ cố hết sức để khống chế xe ngựa mất khống chế nên cũng không có nghe được đối thoại của hai người trong xe.

“Xa phu ——” Tề Vương phi há mồm kêu lên, lại ngạc nhiên phát hiện không phát ra được âm thanh gì, cả người lại càng không thể động đậy.

Khương Tự thưởng thức cây gai nhọn có tẩm độc tê liệt, biểu tình cười như không cười: “Ta thấy hình như xe ngựa sắp chạy đến gần vách núi rồi.”

Tề Vương phi giật giật môi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng ta rõ ràng đã dùng giải dược, vì sao lại động một cái cũng không thể động, thậm chí ngay cả nói cũng không nói ra tiếng, mà Khương thị vốn nên không thể động đậy lại bình yên vô sự?

Trong ánh mắt hoảng sợ của Tề Vương phi, Khương Tự cười cười: “Ta còn trẻ, ngày tháng tốt đẹp còn chưa sống đủ, không muốn rơi tan xương nát thịt, không bồi Tứ tẩu nữa.”

Nàng dứt lời, nhìn Tề Vương phi một cái thật sâu, bảo vệ diện mạo thả người nhảy xuống.

Mắt thấy góc áo Khương Tự biến mất ở cửa xe, Tề Vương phi mắt đầy tuyệt vọng.

Không, nàng ta không muốn chết!

Không nên là như vậy, rõ ràng không nên là như vậy.

Tay không thể động, miệng không thể nói Tề Vương phi gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng xa phu, giờ phút này hi vọng duy nhất chính là xa phu có thể phát hiện người đang ở trong xe là nàng ta, nghĩ biện pháp làm xe ngựa mất khống chế này dừng lại, mà không phải làm theo kế hoạch tùy ý để xe ngựa lao thẳng về phía vách núi.

Nhưng Tề Vương phi đã định phải thất vọng rồi.

Xa phu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua, trong lúc vội vàng thoáng nhìn thấy thân ảnh một nữ tử tưởng là Tề Vương phi đã theo kế hoạch nhảy xuống xe ngựa, chẳng những không khống chế ngựa phát điên nữa, ngược lại còn tùy ý để xe ngựa mất khống chế lấy tốc độ nhanh hơn lao về phía vách núi.

Mắt thấy sắp đến vách núi, xa phu vội vàng nhảy xuống.

“Không ——” Tề Vương phi thê lương hét lên một tiếng, lại không phát ra chút âm thanh nào, rốt cuộc hoàn toàn tuyệt vọng.

Khương Tự che chở diện mạo rơi xuống đất, bởi vì quán tính mà lộn mấy vòng mới dừng lại, đang trong cơn choáng váng, liền nghe thấy A Man hét lên bên tai: “Chủ tử, ngài không sao chứ.”

“Đỡ ta dậy.”

A Man vội dìu Khương Tự dậy.

Khương Tự nhìn nhìn, liền thấy ngoại trừ A Man, đuổi theo còn có bốn tên hộ vệ, trong đó hai người là của Yến Vương phủ, hai người khác là của Tề Vương phủ, mà tỳ nữ cùng bốn bà tử của Tề Vương phi còn không thấy bóng dáng đâu.

“Vương phi, Vương phi chúng ta đâu?” Trong đó một tên hộ vệ Tề Vương phủ vội vã hỏi.

Khương Tự từ từ bình ổn cảm xúc, giống như mới từ trong kinh hoảng lấy lại tinh thần, mặt trắng bệch giơ tay chỉ: “Ta bị hất ra, Tề Vương phi hình như còn ở trong xe ngựa……” 

💖💖 Chương 634 : Cáo trạng 

Editor : Khuynh Vũ

Hai gã hộ vệ của Tề Vương  phủ sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy về phương hướng Khương Tự chỉ.

Hai hộ vệ Yến Vương phủ thấy thế đuổi theo.

A Man một tay chống nạnh hô: “ Hai người các ngươi có phải ngốc không vậy, còn không mau tới chiếu cố Vương phi!”

Đuổi cái gì mà đuổi, ngựa phát điên khẳng định là Tề Vương phi động tay động chân, để cho nữ nhân xấu xa kia té chết không tốt à.

Cũng không biết chủ tử nghĩ như thế nào, trong phủ có nhiều hộ vệ khôn khéo tài giỏi như vậy, lại chỉ mang hai tên ngu ngốc này theo, ngay cả Long Đán cũng mạnh hơn hai tên ngốc này nhiều.

Khương Tự vừa thấy biểu tình của A Man liền biết tiểu nha hoàn này đang nghĩ cái gì, bất giác mỉm cười.

Chính là muốn chọn hai tên hộ vệ không nhanh nhẹn đi theo, mới thuận lợi hố Tề Vương phi một phen.

Hai gã hộ vệ vừa nghe A Man la như vậy, không khỏi dừng bước.

Khương Tự khôi phục dáng vẻ chưa hết kinh hồn, thúc giục nói: “Các ngươi mau đi hỗ trợ.”

“Vâng.”

Mắt thấy hai gã thị vệ chạy xa, A Man bất mãn bĩu môi: “Chủ tử ——”

Khương Tự nhàn nhạt nói: “Chúng ta cũng theo sau nhìn xem.”

“Chủ tử, y phục của ngài rách rồi……”

Bởi vì lúc trước ngồi ở trong xe ngựa, kiện áo choàng lông Tuyết Hồ kia đã cởi ra, nên lúc này Khương Tự chỉ mặc một thân váy áo màu xanh lá, cúi đầu nhìn liền thấy làn váy bị kéo rách, trên váy áo toàn là bụi đất.

“Không cần quản mấy cái này, đi xem xem.” Khương Tự không để bụng chút nào, nhấc chân chạy về phương hướng kia.

Vừa di chuyển, mới nhận ra chân mơ hồ đau đớn, đại khái là lúc từ trên xe ngựa nhảy xuống đã bị thương rồi.

Thấy Khương Tự động tác chậm chạp, A Man sợ hãi giật mình, thanh âm cũng thay đổi: “Chủ tử, có phải ngài bị thương rồi không?”

Mặt Khương Tự trầm xuống: “Không cần dong dài, theo sau.”

Vừa thấy mặt chủ tử đổi sắc, A Man không dám nói nữa, đi lên trước vài bước rồi đột nhiên cúi người xuống cõng Khương Tự lên, cất bước chạy như bay.

Khương Tự nằm ở trên lưng A Man, biểu tình ngẩn ngơ: “A Man, ngươi ——”

Tiểu nha hoàn chạy băng băng mà mặt không đỏ hơi thở không loạn, đáp giòn tan: “Chủ tử không cần lo lắng, nô tỳ sức lớn lắm.”

Dù sao một bữa ăn thêm hai cái bánh bao cũng không phải ăn không.

Ngẫm lại đám người A Xảo thỉnh thoảng lại ghẹo nàng ăn lượng cơm lớn, A Man liền cảm thấy buồn cười.

Ăn ít sẽ không có sức, đến lúc mấu chốt có thể cõng chủ tử chạy như bay sao? Mỗi lần chủ tử làm đại sự đều mang theo nàng, mấy nàng ấy cũng không nghĩ xem là vì cái gì?

A Man đắc ý nghĩ, dưới chân lại không hề chậm trễ, rất nhanh đã đuổi kịp mấy tên hộ vệ.

Mà lúc này mọi người đã chạy tới bên vách núi.

Khương Tự nhìn thấy hai hộ vệ của Tề Vương phủ đang kéo Tề Vương phi từ bên vách núi lên, nhất thời tâm tình phức tạp.

Nàng kiên trì đuổi theo, chính là nghĩ đến khả năng này.

Kiếp trước nàng không có trực tiếp rớt xuống vách núi, mà là bị cây nhỏ sinh trưởng bên vách núi chặn lại, Tề Vương phi cũng có khả năng gặp được tình huống này.

Dù sao vách núi vẫn là vách núi kia, gốc cây nhỏ ấy lúc này vẫn sinh trưởng ở chỗ cũ.

Khác nhau chính là, kiếp trước đuổi tới chính là Tề Vương phi, cho nên chờ đợi nàng là tử cục, mà hiện giờ đuổi tới chính là hộ vệ Tề Vương phủ, Tề Vương phi được cứu trợ.

Tiếc nuối sao?

Khương Tự không có loại cảm giác này, thậm chí sau khi tỉnh táo lại, nhìn Tề vương phi té xỉu ở trong ngực hộ vệ còn có chút thương hại.

Có đôi lúc, sống còn bi thảm hơn cả chết, chắc hẳn Tề Vương phi may mắn sống sót sẽ nhanh chóng hiểu được đạo lý này.

“Tề Vương phi thế nào?” Khương Tự ra hiệu cho A Man thả nàng xuống, chậm rãi đi qua.

Tên hộ vệ ôm Tề Vương phi nhìn chằm chằm hai đường cắt sâu hoắm bên má phải của Tề Vương phi, vẻ mặt sợ hãi.

Một tiếng thét chói tai vang lên: “Vương phi, Vương phi ngài làm sao vậy?”

Tỳ nữ của Tề Vương phi nhào qua, hoảng sợ đến bưng kín miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tề Vương phi.

Mặt của Vương phi ——

Khương Tự giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt, xúc cảm bóng loáng mịn màng.

Lúc ấy nàng treo ở bên vách núi, mơ hồ có thể cảm giác được gương mặt đau đớn, có lẽ lúc đó nàng cũng như Tề Vương phi bây giờ, mặt bị mấy cục đá nhọn quẹt bị thương.

Nhưng nàng lúc ấy không cảm thấy quá đau, trong lòng đều là ý nghĩ muốn sống sót.

“Vương phi, Vương phi ngài tỉnh lại đi!” Tỳ nữ của Tề Vương phi lo sợ không yên gọi.

Tề Vương phi dựa ở trên người hộ vệ không hề có phản ứng.

Lúc này bốn bà tử cũng chạy tới, hai bà tử Tề Vương phủ thấy thế bắt đầu hô to gọi nhỏ.

“Đều câm miệng lại!” Khương Tự quát lạnh một tiếng.

Tất cả yên tĩnh, mọi người không khỏi nhìn qua.

Khương Tự được A Man đỡ đi lên phía trước hai bước, thanh âm lạnh lùng sắc bén: “Hôm nay ngựa nổi điên khó nói là do người làm hay là ngoài ý muốn. Hai vị ma ma thay phiên cõng Tề Vương phi về quan đạo trước rồi nói sau. Hai hộ vệ Vương phủ lưu lại một người trông coi hiện trường, hai người khác che chở chúng ta trở về thành. Ngoài ra —— “

Nói tới đây, Khương Tự hơi dừng, nhìn về phía xa phu sắc mặt thảm đạm cách đó không xa: “ Khống chế tên xa phu này lại cho ta, giải đến Thuận Thiên Phủ!”

Xa phu ngẩn ngơ.

Hắn ta có chút không theo kịp suy nghĩ của Yến Vương phi, coi như hắn ta có vấn đề đi, nhưng vì sao lại giải đến Thuận Thiên Phủ?

Khương Tự vừa nói xong, hộ vệ Tề Vương phủ còn chưa có phản ứng, hai hộ vệ của Yến Vương phủ đã lập tức hùng hổ đi về phía xa phu.

Bọn họ coi như đã nghe ra, hôm nay Vương phi gặp nạn, nói không chừng chính là do xa phu này hãm hại!

May mắn hiện tại xảy ra chuyện chính là Tề Vương phi, nếu đổi thành Vương phi của bọn họ, chờ Vương gia từ phương Nam trở về không lột da bọn họ ra mới là lạ.

Xa phu như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu bỏ chạy.

“Mơ tưởng chạy!” Sớm có chuẩn bị A Man ném ra một cục đá, đập trúng ngay ót xa phu.

Xa phu mắt trợn trắng, ngã bịch xuống đất.

A Man nhảy dựng lên: “Ha, ném trúng!”

Nàng biết ngay hai tên hộ vệ ngu ngốc này không đáng tin mà, vẫn là A Man nàng tay mắt lanh lẹ.

Một thị vệ cúi người, thăm dò hơi thở xa phu.

A Man thấy thế đột nhiên bụm miệng, quay đầu lăng lăng nhìn Khương Tự: “Chủ tử, nô tỳ sẽ không ném chết hắn luôn chứ?”

Chủ tử nói xa phu có vấn đề, nếu như bị nàng ném chết chẳng phải phiền toái!

“Không chết.” Hộ vệ kêu lên một tiếng.

A Man vui vẻ trở lại, sau đó lại xụ mặt: “Không chết còn không mau nhấc người lên, không nghe Vương phi nói sao, phải áp giải hắn ta đến Thuận Thiên Phủ đấy.”

Tiểu nha hoàn nói xong lại vây lấy Khương Tự, dò hỏi: “Chủ tử, chúng ta là hồi Vương phủ, hay là cùng đi Thuận Thiên Phủ?”

Khương Tự nhìn Tề Vương phi còn đang hôn mê, mặt vô biểu tình nói: “Để một người đi Thuận Thiên Phủ nói rõ chân tướng với Chân đại nhân là được rồi.”

“Vậy chúng ta hồi phủ ——”

“Không, tiến cung đi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây người, đặc biệt là nha hoàn, bà tử, hộ vệ của Tề Vương phủ đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Khương Tự cũng không để ý đám người bọn họ, trầm giọng nói: “Tề Vương phi cần được cứu chữa, không nên trì hoãn thời gian nữa, bây giờ đi thôi.”

Nếu Tề Vương phi đã không chết, vậy nàng tự nhiên có một phần đại lễ muốn tặng cho nàng ta.

Lần này chỉ đi Thuận Thiên Phủ báo quan cũng chưa xong, nàng còn muốn đi đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng.

Yến Vương phủ cùng Tề Vương phủ đều có một người hộ vệ lưu lại, những người khác trở lại kinh thành như thế nào không cần nói tỉ mỉ.

Khương Tự một giây cũng không trì hoãn, đi thẳng đến hoàng cung.

Tề vương vẫn luôn làm tổ trong thư phòng không ra ngoài đang chờ mong nhận được tin tức thì một bà tử vội vội vàng vàng trở về truyền tin.

“Vương gia, không xong rồi, Vương phi đã xảy ra chuyện!” 

💖💖 Chương 635 : Đại ý

Editor : Khuynh Vũ

Tề Vương đặt quyển sách vẫn luôn cầm trong tay giả vờ giả vịt lên trên án thư, tận lực duy trì bình tĩnh: “ Không phải hôm nay Vương phi đi dâng hương sao, có thể xảy ra chuyện gì?”

Bà tử bịch quỳ xuống, thân mình run rẩy, sắc mặt càng khó coi đến dọa người, nơm nớp lo sợ nói: “Ngựa phát điên, Vương phi…… Vương phi ——”

“Vương phi rốt cuộc làm sao?” Sắc mặt Tề Vương hơi trầm xuống.

Bình thường Tề Vương đối xử với hạ nhân trong phủ rất ôn hòa, giọng điệu tàn khốc như vậy cũng ít khi thấy.

Bà tử sợ tới mức sắc mặt lại trắng ba phần, khóc ròng nói: “Vương phi bởi vì ngựa nổi điên mà suýt nữa rớt xuống vách núi, được hộ vệ cứu lên ——”

“Yến Vương phi đâu?” Tề Vương bật thốt lên hỏi.

Bà tử dừng khóc, mờ mịt nhìn Tề Vương.

Bà ta có nghe lầm không?

Tề Vương ý thức được thất thố, thầm nhủ bản thân phải vững vàng, cho dù chuyện có tệ tới đâu cũng sẽ tìm ra một con đường sống, nhưng nếu bản thân rối loạn đầu trận tuyến trước mới dễ xảy ra sai lầm.

Âm thầm hít một hơi, Tề Vương đứng dậy, đúng lúc lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Vương phi đâu?”

Bà tử do dự một cái chớp mắt, nói: “Vương phi bị Yến Vương phi mang tiến cung ——”

“Cái gì?” Tề Vương lại là buột miệng thốt ra, cắt ngang lời bà tử.

Hắn cho rằng có thể trấn định, nhưng sự tình phát triển thật sự vượt quá tưởng tượng của hắn.

Lý thị không phải nói muốn nhân cơ hội dâng hương lần này lấy mạng Yến Vương phi sao, tại sao kết quả gặp nạn lại là Lý thị, còn bị Yến Vương phi mang vào trong cung?

Giờ khắc này, Tề Vương âm thầm có chút hối hận.

Hắn vì để bản thân mình sạch sẽ, nên không hề hỏi đến kế hoạch của Lý thị, dẫn đến bây giờ hắn không biết ngọn nguồn ra sao, thật sự là bị động.

“ Sao Yến Vương phi lại mang Vương phi tiến cung?”

“Vương phi hôn mê bất tỉnh, còn bị thương, Yến Vương phi nói muốn giúp Vương phi mời ngự y……”

Tề Vương vỗ bàn cái rầm, muốn trách cứ đám nha hoàn bà tử khốn nạn này, không biết đường mang Tề Vương phi về Vương phủ, nhưng lý trí lại ngăn hắn xúc động mắng chửi người.

Trong trường hợp này, lời của Yến Vương phi mấy hạ nhân này không tiện trái lệnh.

“Những người khác đâu?” Tề Vương bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

Đi theo có một tỳ nữ, hai bà tử, hai gã hộ vệ, sao trở về báo tin chỉ có một bà tử?

Những người khác đi đâu rồi?

Nghĩ đến vấn đề này, Tề Vương sinh ra dự cảm không ổn.

Liền nghe bà tử nói: “Yến Vương phi nói lần này ngựa nổi điên có kỳ quặc, hai hộ vệ Vương phủ để lại một người canh giữ ở vách núi …… Còn một hộ vệ khác của Yến Vương phủ thì áp giải xa phu trong phủ chúng ta đi Thuận Thiên Phủ báo quan, hộ vệ trong phủ chúng ta thấy thế cũng đi theo, những người khác cùng Vương phi đi đến hoàng thành, lão nô nghĩ nên về thông báo cho Vương gia một tiếng, nên liền chạy về đây ……”

Trong đầu Tề Vương sấm chớp đoàng đoàng, cơ hồ muốn bổ đầu hắn thành hai nửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao đi báo quan?”

Bà tử bị biểu tình dữ tợn của Tề Vương dọa sợ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Yến Vương phi phân phó…… Yến Vương phi còn nói trước kia nàng cũng từng báo quan, Phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân nhìn rõ mọi việc, chuyện hôm nay đến tột cùng là ngoài ý muốn hay là người làm chắc chắn sẽ điều tra ra……”

Tề Vương đấm mạnh bàn một cái, sắc mặt so với mẹ ruột chết còn khó coi hơn.

Hay cho một Yến Vương phi!

Nàng thật đúng là sấm rền gió cuốn, thừa dịp Lý thị hôn mê, làm chủ luôn cả hai Vương phủ.

Nhìn bà tử run bần bật quỳ dưới đất, Tề Vương rất muốn hỏi một tiếng xem bà ta có biết mưu kế của Tề Vương phi hay không, lời mới đến bên miệng lại yên lặng nuốt xuống.

Nếu sự tình đã không thành, hắn càng phải không dính dáng vào, không thể để bản thân rơi vào vũng nước đục này được.

Không được, phải nên làm cái gì đó.

Ý nghĩ đầu tiên của Tề Vương là lập tức dẫn người chạy tới vách núi, nếu như nơi đó lưu lại chứng cứ bất lợi gì thì liền nghĩ biện pháp phá huỷ, mà ý nghĩ thứ hai lại là đi Thuận Thiên Phủ cản chân Chân Thế Thành.

Nhưng hai ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lại thở dài, thay đổi một thân xiêm y vội vàng tiến cung.

Vương phi gặp nạn, về tình về lý hắn đều không nên chạy đến nơi khác, mà nên ở trước mặt phụ hoàng biểu đạt quan tâm thê tử mới là việc cấp bách.

Lại nói, hắn cái gì cũng không biết, nhận được tin tức phản ứng đầu tiên đương nhiên là tiến cung.

Trời lạnh, thời gian này Cảnh Minh Đế không ở Ngự Thư phòng, mà là làm tổ ở Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi.

Địa long đốt đến nóng nực, dựa vào trên giường sưởi ngầm đọc sách, với Cảnh Minh Đế mà nói xem như là một ngày thư thái khó có được.

Đột nhiên, mí mắt ông giật một cái, tay cầm quyển sách cứng đờ.

Cũng may, không giật tiếp nữa.

Nắm chặt quyển sách Cảnh Minh Đế hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhất định là ảo giác của ông, ngày tháng thanh tịnh còn chưa được bao lâu, không có khả năng lại có chuyện không hay xảy ra.

Ngẫm lại vẫn không yên tâm, Cảnh Minh Đế vẫy vẫy tay gọi một con mèo trắng đang nằm ở cuối giường sưởi ngầm: “Cát Tường, lại đây.”

Từ khi tiếp xúc với Nhị Ngưu vài lần, Cảnh Minh Đế đột nhiên gia tăng hảo cảm với mấy vật nhỏ này, lại ngại đại cẩu uy phong như Nhị Ngưu sẽ rất dễ hù dọa người khác, nên lấy lui làm tiến nuôi một con mèo.

Cảnh Minh Đế cực kỳ hưởng thụ cảm giác vuốt lông cho mèo, đặc biệt là vừa vuốt lông vừa gọi “Cát Tường”, tựa như tất cả mọi đen đủi đều có thể xua tan.

Mèo trắng híp mắt nghe được tiếng gọi, lười biếng liếc Cảnh Minh Đế một cái, ngồi dậy nhún chân mấy cái, đảo mắt đã biến mất ở trong tầm mắt.

Cảnh Minh Đế xấu hổ thu hồi tay, thở dài.

Suy cho cùng chỉ là một con mèo bình thường, còn lâu mới có thể hiểu tính người như Nhị Ngưu.

Lúc này Phan Hải đi tới, thần sắc có khác thường.

Cảnh Minh Đế thấy thế nhướng mày: “Hử?”

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mời ngài qua đó.”

Cảnh Minh Đế ngẩn ra.

Vô duyên vô cớ, Hoàng Hậu sẽ không mời ông qua ngay lúc này.

“Hoàng Hậu có nói là có chuyện gì không?”

Phan Hải vội nói: “Yến Vương phi mang theo Tề Vương phi tiến cung, xin Hoàng Hậu truyền Thái y cho Tề Vương phi ——”

Cảnh Minh Đế không khỏi ngắt lời Phan Hải: “Từ từ, Tề Vương phi làm sao cơ? Mà vì sao Yến Vương phi lại mang Tề Vương phi tiến cung cầu Thái y?”

Tức phụ lão Tứ cần mời Thái y, trực tiếp mời đến Tề vương phủ không phải được rồi sao?

Cảnh Minh Đế vừa hỏi vừa bước nhanh ra ngoài.

Bằng vào kinh nghiệm, chắc chắn lại có chuyện xấu xảy ra.

“Hoàng Thượng, áo khoác ——” Phan Hải cầm một cái áo choàng vội vàng theo sau phủ thêm cho Cảnh Minh Đế.

Khôn Ninh Cung giờ phút này bận mà không loạn, hai Thái y đã bắt đầu chữa trị cho Tề Vương phi.

Cảnh Minh Đế không chờ người thông truyền đã đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khương Tự cách Hoàng Hậu không xa.

“Hoàng thượng tới.” Hoàng Hậu vội tiến lên nghênh đón.

Khương Tự uốn gối thỉnh an: “Con dâu gặp qua phụ hoàng.”

Cảnh Minh Đế vội vàng gật đầu với Hoàng Hậu, đi đến trước mặt Khương Tự: “ Tức phụ lão Thất, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Khương Tự ngồi dậy, đâu vào đấy giải thích: “Hôm nay Tứ tẩu hẹn con đi chùa Bạch Vân dâng hương, trên đường trở về xe ngựa chở con bị hỏng, vì thế liền cùng Tứ tẩu ngồi chung một xe. Không ngờ đột nhiên ngựa nổi điên, mà khi đó con với Tứ tẩu không biết sao mà hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho xe ngựa lôi kéo chúng con chạy như bay, sau đó xe ngựa xóc nảy hất văng con ra ngoài…… Con dâu may mắn không có gì đáng ngại, Tứ tẩu thì suýt nữa rớt xuống vách núi, sau khi được hộ vệ cứu lên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Con dâu cảm thấy tình huống không đúng lắm, vì thế mang Tứ tẩu tiến cung tìm thầy trị bệnh, cũng báo cáo lại tình huống với phụ hoàng, mẫu hậu.”

Cảnh Minh Đế yên lặng nghe, giơ tay đè đè mí mắt, trong lòng mắng to: Mí mắt cũng bắt đầu lười biếng, mới con mẹ nó nhảy có một cái!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com