ZingTruyen.Com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 62 - 62

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆Chương 61 : Người Si Tâm ☆☆

Vừa nói xong, nhìn thấy Khương Tự biểu tình kinh ngạc, mặt Tạ Thanh Yểu lập tức đỏ bừng.

Hỏng bét, nhất thời kích động bán luôn phụ thân rồi.

Mặc dù mẫu thân cái gì cũng không nhắc, nhưng những ngày này mẫu thân luôn mang bộ dạng lo lắng. Nàng cũng không phải tiểu cô nương không tim không phổi, đã sớm suy nghĩ nguyên do trong đó rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, phụ thân ở bên ngoài nuôi ngoại thất khả năng rất lớn.

Không, phụ thân nhất định ở bên ngoài nuôi ngoại thất!

Tạ Thanh Yểu đứng lên: “ A Tự, nếu ngươi và ta đều nghĩ giống nhau, vậy ta đây trở về nhắc nhở mẫu thân ——”

“ Từ từ, ta lúc nào nghĩ giống ngươi hả?” Khương Tự hơi hoang mang.

“ Ngươi vừa mới không phải nói việc này tám chín phần mười có liên quan đến phụ thân ta sao?”

Khương Tự dở khóc dở cười, nhanh tay kéo Tạ Thanh Yểu ngồi xuống: “ Ngươi sao lại nghe gió thành mưa thế? Ý của ta là, có lẽ Hứa bá phụ có chút khó chịu, bá mẫu lo lắng thân thể của ông ấy đó.”

Sự kiện Vĩnh Xương Bá ngủ với heo bị người kinh thành bàn ra tán vào chê cười một thời gian dài, vài năm sau còn có người nhắc đến, chân tướng lại rất đơn giản.

Sau khi Vĩnh Xương Bá phủ mời danh y đến thì tra ra nguyên nhân Vĩnh Xương Bá cử chỉ ly kỳ, Vĩnh Xương bá mắc phải mê chứng, cũng chính là mộng du.

Chỉ tiếc khi đó trò cười đã đồn ầm ra ngoài.

Hiện tại làm Khương Tự khó xử chính là, nàng nên nhắc nhở bạn tốt như thế nào đây?

“ Thân thể khó chịu?” Tạ Thanh Yểu chưa suy tư thêm liền lắc đầu, “ Khẳng định không có chuyện như vậy, nếu như phụ thân ta thân thể khó chịu, mẹ ta khẳng định đã sớm mời đại phu nha, mời Lưu tiên cô làm cái gì?”

“ Nếu Bá phụ thật sự nuôi ngoại thất, bá mẫu mời Lưu tiên cô thì làm được gì?” Khương Tự hỏi lại.

Tạ Thanh Yểu hạ giọng nói: “ Ta đã từng xem qua một ít tập ký có liên quan Nam Lan, có một số nữ tử sẽ dùng bí thuật khiến đàn ông phụ lòng hồi tâm chuyển ý.”

Khương Tự: “......”

Tạ Thanh Yểu ảo não đỡ trán.

Không cẩn thận lại bán cả mẫu thân rồi.

“ Thanh Yểu, ta thấy là ngươi nghĩ nhiều. Bá mẫu là thân phận gì, cho dù bá phụ nuôi ngoại thất bên ngoài thậm chí có con ngoại thất, bá mẫu sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”

“ Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai, sao Lưu tiên cô lại chết ngay vào lúc này chứ.” Tạ Thanh Yểu buồn rầu thở dài.

“ Đừng sầu mi khổ kiểm, nếu bá mẫu không chịu nói, vậy ngươi cũng đừng trực tiếp hỏi, nói bóng nói gió hoặc là tìm các tỷ tỷ bên người bá mẫu hỏi thăm một chút, rồi lưu ý động tĩnh của bá phụ nhiều chút, có lẽ là có thể tra ra tình hình thực tế.”

Vĩnh Xương Bá mộng du phát triển đến ngủ với heo, phát bệnh khẳng định không phải lần một lần hai, Vĩnh Xương Bá phu nhân có lẽ là phát hiện Vĩnh Xương Bá dị thường mới liên tưởng đến phương diện quỷ thần, sau đó liền nổi lên tâm tư mời Lưu tiên cô trừ tà.

Lưu tiên cô chết quá đột ngột, Vĩnh Xương Bá phu nhân đang trong lúc tâm loạn, nếu Tạ Thanh Yểu cẩn thận, tìm ra căn nguyên mẫu thân phiền lòng cũng không khó.

“ Ừ, ta trở về sẽ điều tra thêm. Đúng rồi, A Tự, ngươi và Lưu tiên cô từng nói chuyện với nhau không?” Đối với vị Lưu tiên cô được lưu truyền vô cùng kì diệu lại đột tử ngay thời điểm huy hoàng nhất, một cô nương nhỏ tuổi như Tạ Thanh Yểu luôn luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Khương Tư mặt mày cong cong hàm chứa ý cười yếu ớt: “ Có từng bắt chuyện, dù sao cũng ở nhà chúng ta tận hai ngày mà.”

“ Nghe nói án mạng của Lưu tiên cô kinh động đến cả Tam Pháp Ti lận đó, đám quan sai Thuận Thiên phủ cũng gấp gáp vô cùng. A Tự, ngươi nói hung thủ hại Lưu tiên cô có thể bắt được không?”

“ Ta thấy khó.”

“ Vì sao?”

Khương Tự bưng lên trà xanh  nhấp nhẹ một ngụm, thầm nghĩ: Bởi vì người tốt có hảo báo mà.

“ Lại thừa nước đục thả câu.”

Khương Tự cười một tiếng: “Không phải thừa nước đục thả câu, người như Lưu tiên cô tam giáo cửu lưu giao thiệp quá nhiều, quan hệ phức tạp mà hỗn loạn, muốn tìm được hung thủ không khác nào mò kim đáy biển.”

Giờ phút này người đàm luận hung thủ sát hại Lưu tiên cô cũng không chỉ có cô bạn khuê mật của Khương Tự, mà cơ hồ là chủ đề mà toàn thành nhiệt tình nghị luận.

Vị hung thủ ấy lại đã sớm rời khỏi kinh thành, về tới thành nhỏ ngoài mấy trăm dặm.

Hán tử sắc mặt bình tĩnh bước đi thong dong đi vào trong nhà.

“ Tần tướng quân, đã lâu rồi không thấy ngươi đến tửu quán đó.” Người đi ngang qua chào hỏi hán tử.

“ Nào rảnh sẽ ghé.” Hán Tử cười cười, so với âm trầm áp lực ngày xưa, thì giờ cả người phảng phất như nhẹ nhàng hơn hẳn, giống như là một lần nữa được rót vào khí tinh thần vậy.

Nhưng mà loại cảm giác này nếu như cẩn thận lưu ý, lại khiến cho người ta kinh hãi.

Hán tử trước mắt tựa như một ngọn lửa, dù rằng sáng bừng, nhưng lại có thể ngay cả chính mình cũng thiêu đến tan thành mây khói.

Phòng ốc thấp bé đơn sơ đang ở trước mắt, hán tử đẩy cửa đi vào quét một vòng, không hề nhìn thấy bóng dáng của người trẻ tuổi kia .

Hán tử một lần nữa đi vào trong viện, mở nắp vại nước để cạnh cửa lấy gáo múc mấy gáo, sau đó cả người nhảy vào rồi thống khoái tắm rửa một phen, thay một thân đồ mới vào.

Y phục này là hơn mười năm trước vị hôn thê tự tay may cho hắn, chất vải thượng hạng, để tới bây giờ mà màu sắc vẫn như mới.

Chỉ là đã nhiều năm như vậy, vốn là một thanh niên võ tướng khí phách hăng hái lại thành một hán tử nhàn rỗi sa đọa trong rượu ngon, y phục tốt nhưng mặc lên người lại có vẻ hơi lỗi thời.

Hán tử yêu quý kéo kéo góc áo, sải bước rời khỏi nhà.

Đường nhỏ bờ ruộng ở nông thôn giẫm ở dưới chân có hơi ẩm ướt, trong ruộng ngoại trừ hoa màu xanh mơn mởn, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những đống đất nhô lên.

Đó là mộ phần.

Vị hôn thê của hắn chính là ở tại nơi như vậy, đã đợi hắn rất lâu rồi.

Xa xa xuất hiện một cái nấm mồ, khác biệt với nơi khác chính là, cách nấm mồ không xa còn có một tòa nhà tranh.

Đó là hán tử dựng, có những lúc thực sự cảm thấy không chịu đựng nổi, thì hắn sẽ tới đây ở lại hai ngày.

Lần này hán tử cũng không đi vào nhà tranh, mà là trực tiếp ngồi xuống trước mộ phần, tha thiết sờ mộ phần bên trên đã mọc cỏ xanh.

Mồ xanh chôn hương cốt, chỉ cần tưởng tượng thôi đã đau thấu tim gan.

Hán tử không biết ngồi ngẩn ngơ bao lâu, ngay cả chim chóc nghỉ ngơi đầu cành cũng đều chán ghét, giương cánh bay đi.

Hắn cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một cây trâm.

Cây trâm này cũng đã nhiều năm rồi, đầu trâm bén nhọn, là lễ vật lúc ấy hắn còn chưa kịp đưa ra.

Hán tử cầm cây trâm khoa tay múa chân ở ngực một chút, nghiêm túc suy tư.

Dùng chút khí lực, hẳn là sẽ rất nhanh đi.

Một thanh âm rào rào vang lên, hán tử cầm trâm vàng đột nhiên nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn về phương hướng phát ra tiếng.

Người trẻ tuổi mang đến cho hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất mang sắc mặt cổ quái đang đứng ở cách đó không xa, dưới chân hai đuôi cá đang vui sướng quẩy đạp.

“ Ngươi vì sao lại ở đây?” Hán tử cầm trâm vàng đi tới.

A Phi liếm môi một cái: “ Đừng kích động, ta là chờ ngươi.”

Đầu năm nay vàng không đáng giá như vậy sao? Cũng bắt đầu lưu hành dùng trâm vàng hành hung rồi!

Hán tử cúi đầu nhìn cá trắm cỏ nhảy nhót tưng bừng.

A Phi tranh thủ thời gian giơ hai tay lên: “ Tuyệt đối đừng kích động, cá là vô tội!”

Hắn ở trong cái nhà cỏ này đợi lâu như vậy, muốn ăn miếng cá nướng thì có sao đâu?

“ Ngươi đi đi.” Hán tử bình tĩnh nói.

A Phi cắn cắn đầu lưỡi.

Hắn thật sự sợ, nam nhân này mới vừa rồi là dự định tự sát, một người ngay cả mạng mình đều không thèm để ý, nhỡ thời điểm lên đường muốn tìm một người bạn nhậu thì sao bây giờ?

“ Nếu sợ, vì sao không đi nhanh đi?”

“ Kỳ thật, người viết thư cho ngươi còn có lời muốn ta đưa cho ngươi.”

“ Không cần.” Hán tử không tiếp tục để ý A Phi, lần nữa quay lại trước mộ phần.

A Phi quyết định chắc chắn, cất giọng nói: “ Nàng nói, vị hôn thê ngươi đã mất hơn mười năm, sớm đã đầu thai chuyển thế rồi, dù ngươi hiện tại đi tìm nàng, cũng không tìm thấy đâu.”

☆☆ Chương 62 : Biến Thái ☆☆

Hán tử một bước nhảy vọt tới trước mặt A Phi, một phen nắm chặt cổ áo của hắn, khàn cả giọng hét: “ Hắn nói bậy, hắn nói bậy!”

A Phi bị lắc lư như cọng mì run rẩy không thôi, suýt nữa thì phun luôn cả cơm mới ăn trước đó.

Hán tử dần ngừng lại động tác, ôm đầu ngồi xổm xuống bứt tóc, một bộ dạng cực kỳ thống khổ.

A Phi nhìn hán tử một chút, thế rồi xoay người bỏ đi.

Lúc A Phi đi đến đầu bờ ruộng, hán tử đột nhiên nhảy dựng lên đuổi theo, ngăn ở trước mặt A Phi.

Trái tim A Phi lập tức treo lên.

“ Hắn còn nói cái gì?”

“ Hết rồi.”

“ Hết rồi?”  Hán tử hiển nhiên không thể tiếp nhận câu trả lời này.

“ Thật sự hết rồi, nàng giao cho ta chờ ở chỗ này, sau khi nhìn thấy ngươi thì nói câu nói kia rồi có thể đi.” A Phi đàng hoàng nói.

Hắn kỳ thật cũng rất tò mò, Khương cô nương làm sao lại biết một hán tử nhàn rỗi ở trong một cái trấn nhỏ cách xa ngoài mấy trăm dặm như thế, còn nói cho hắn biết sau khi đem tin cho người này xong, người này nếu như rời đi, liền bảo hắn tới mộ phần này trông coi.

A Phi cũng không ngốc, thậm chí bởi vì từ nhỏ đã trà trộn nơi chợ búa nên có vài phần khôn vặt, chuyện này hắn càng nghĩ càng kinh ngạc.

Khương cô nương bảo hắn canh ở chỗ này, là đã liệu được người này sẽ chạy tới tự sát?

Trong lòng A Phi mơ hồ phát lạnh.

Khương cô nương làm sao biết được? Chẳng lẽ lại có thể biết trước?

Nghĩ đến đau đớn cứ đến nửa đêm là khó có thể chịu đựng vài ngày trước đó, rồi từng chuyện từng chuyện mấy ngày này, A Phi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi thật sâu.

Sự sợ hãi ấy không chỉ bởi vì vị hán tử cảm xúc không yên lúc nào cũng có thể nổi điên giết người trước mặt, mà là vị thiếu nữ mỹ mạo có lúm đồng tiền như hoa ở kinh thành xa xôi kia.

Nhưng mà ngoại trừ sợ hãi, A Phi lại bỗng dưng sinh ra mấy phần hưng phấn.

Hắn dù sao cũng là một nam nhân, dù xuất thân ti tiện ngay cả sách đều chưa từng đọc qua, nhưng nam nhân nào lại thật sự cam tâm cả đời tầm thường kia chứ?

Người như hắn, ở trong mắt những quý nhân đó chính là một kẻ dơ bẩn hư hỏng trên đường, khát vọng một vị quan lớn trọng thần có quyền thế nào đó ưu ái hắn hoàn toàn là người si nói mộng.

Khương cô nương thần kỳ như vậy, mà hắn trong lúc vô tình lại cùng vị cô nương thần bí khó lường này gặp nhau, có lẽ chính là tạo hóa kiếp này của A Phi hắn thì sao?

Bắt lấy cơ hội này!

Đáy lòng A Phi đột nhiên xuất hiện thanh âm này.

Nếu Khương cô nương đã có thể nói sau khi cho một trăm lượng tạ ơn lại tiện tay cho thêm một trăm lượng, đủ để chứng minh hắn chỉ cần cẩn thận thay Khương cô nương làm việc, tương lai chỗ tốt là không thiếu được.

Ở kinh thành xa xôi, Khương Tự cũng không biết, sau khi A Phi tận mắt thấy nàng “liệu sự như thần” lại liền khơi dậy dã tâm mà tuyệt đại đa số nam nhân đều sẽ có, mà nàng cho thêm một trăm lượng kia thì lại thành lực lượng chống đỡ dã tâm của A Phi.

Bất luận kẻ nào cũng không nguyện ý đi theo một hỗn chủ tử tâm ngoan thủ lạt đồng thời còn vắt chày ra nước cả.

“ Lão ca, ta đi cái.” A Phi gượng cười hai tiếng, cẩn thận từng li từng tí nhích sang bên cạnh, chuẩn bị lách qua hán tử chặn đường.

Hắn tương lai còn muốn trở nên nổi bật, cũng không thể bỏ mạng như thế này được.

Thấy hán tử không có phản ứng, A Phi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian chạy lên phía trước.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, A Phi dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Hán tử mặt không biểu tình theo sát phía sau.

“ Lão ca, ngài đi theo ta làm gì hả?” A Phi suýt nữa khóc lên.

“ Ta muốn đi gặp hắn.” Hán tử nhét trâm vàng vào trong ngực, không định chết nữa.

Nếu như đuổi tới bích lạc hoàng tuyền mà vẫn không thể cùng vị hôn thê bên nhau, vậy chết với hắn mà nói liền không còn lực hấp dẫn.

A Phi thần sắc xoắn xuýt.

“Không thể gặp?”

“ Nàng không nói......” A Phi kỳ thật cũng không hiểu an bài của Khương Tự.

Nếu như Khương cô nương không thèm để ý sống chết của nam nhân trước mắt, vì sao lại muốn hắn canh mộ phần nhiều ngày như vậy?

Nhưng nếu như quan tâm sự sống chết của người đàn ông này, vậy sao lại chỉ để lại một câu rồi coi như xong, tốt xấu gì cũng phải giao cho hắn làm tốt chuẩn bị khổ sở khuyên can chứ?

Đây thật ra là A Phi nghĩ phức tạp thôi.

Với Khương Tự mà nói, do nàng biết việc hán tử tự sát, cảm động với tấm si tình của hán tử làm người đứng xem nguyện ý chủ động kéo một phen, nhưng nếu như một người ôm quyết tâm chết, nàng cũng không thể trông cậy vào thân thể nho nhỏ A Phi liều mạng ngăn người lại được?

Loại chuyện này, chính là làm hết sức mình nghe thiên mệnh mà thôi.

Mạng là của chính hán tử, cuối cùng có thể làm chủ vẫn là chính hắn.

Thấy hán tử nhắm mắt theo đuôi đi theo, A Phi thở dài: “ Thôi bỏ đi, ngươi thích theo thì cứ theo đi, nhưng trước tiên nói rõ, nàng ở kinh thành ——”

Ánh mắt hán tử co rụt lại, cắt ngang lời A Phi: “ Kinh thành?”

“ Đúng vậy, xa lắm, ngươi thật sự muốn đi với ta?”

Thần sắc hán tử ngược lại kiên định: “ Đi.”

Hắn vừa mới ở kinh thành giết một người, bây giờ lại trở về cũng không có cảm giác khiếp đảm.

Hiện tại mặc dù hắn bỏ đi suy nghĩ tìm chết, nhưng đối với cái mạng này cũng không để ý mấy, hắn chỉ muốn gặp người đã đẩy hắn ra khỏi sương mù một lần thôi.

Về phần sau khi gặp người kia xong thì làm gì, hán tử không nghĩ đến.

“ Cho dù ngươi đến kinh thành, nàng cũng không nhất định sẽ gặp ngươi.” A Phi nhắc nhở lần nữa.

Người ta là quý nữ vọng tộc, có thể liên hệ với hắn đều là một sự ngoài ý muốn, có nguyện ý gặp vị trước mặt này hay không thật đúng là khó nói.

Hán tử không nói thêm gì nữa, đứng ở bên người A Phi.

“ Được, lời ta đã nói ở trước rồi, tùy ngươi vậy.”

Một thanh niên hơi có vẻ nông nổi bộp chộp, một hán tử lạnh lùng trầm mặc ít nói, cứ như vậy kết bạn lên đường.

Kinh thành đã tiến vào tháng năm, trời bắt đầu nóng lên, nhưng lại không so được với lúc cực nóng của tháng sáu tháng bảy, chính là thời điểm tốt để tổ chức các kiểu yến hội tấp nập.

Thế nhưng các phu nhân quý nữ trong vòng dần dần phát hiện phu nhân Trường Hưng Hầu thế tử đã vắng mặt nhiều buổi yến hội.

Điều này cũng không kỳ quái, bị tà ma ám vào người còn làm hại đến tổ mẫu nhà mẹ đẻ, dù là ai gặp phải chuyện như vậy cũng phải một thời gian dài không có mặt mũi gặp người.

Ngày tháng của Khương Thiến so với sự tưởng tượng của mọi người còn khổ sở hơn nhiều.

Trong phòng ngủ của vợ chồng Trường Hưng Hầu thế tử, tản ra hương vị lả lướt khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Trường Hưng Hầu thế tử Tào Hưng Dục mặc y phục buộc đai lưng, một cước đạp lên bộ ngực của Khương Thiến, mặt không biểu tình hỏi: “ Chuyện ta bảo ngươi xử lý, rốt cuộc lúc nào mới có thể làm xong?”

Trên người ngay cả một góc vải vóc che chắn đều không có, Khương Thiến run rẩy lông mi, cắn môi nói: “ Ta...... Ta gần đây không tiện về Bá phủ......”

Tổ mẫu là người thế nào nàng biết rõ rành rành, trước mắt trên dưới Hầu phủ đối với việc nàng mất mặt ở nhà mẹ đẻ bên kia vẫn chỉ giữ thái độ quan sát, nếu như nàng về nhà ngoại rồi bị đuổi ra ngoài, vậy thật sự là ngay cả tấm màn che cũng đều mất luôn.

Đến lúc đó, một nữ nhân không có nhà mẹ đẻ ủng hộ lại chưa sinh nở, nhà chồng ai còn coi trọng?

“ Ai bảo ngươi trở về? Ngươi mời nàng đến đây!” Tào Hưng Dục thu hồi chân, nhéo nhéo cái cằm Khương Thiến.

“ Nàng ta......” Khương Thiến nghĩ đến ánh mắt quạnh quẽ của Khương Tự, chần chờ một chút.

“ Làm sao, không mời nổi?”

Trái tim Khương Thiến run một cái, cắn răng nói: “ Ta đi mời, ngươi chờ một lát......”

“ Tốt, ngươi đừng làm như muốn chết thế, ta chỉ nghĩ ở chỗ gần nhìn nhiều một chút, lại không có ý định làm gì muội muội ngươi.” Tào Hưng Dục được lời chắc chắn, hài lòng gật gật đầu, sửa sang vạt áo rồi đi ra ngoài.

Khương Thiến nhìn chằm chằm bóng lưng Tào Hưng Dục rời đi, thần sắc hết sức phức tạp.

Nam nhân này là tên biến thái, mà nàng trở thành thê tử của một tên biến thái, dường như cũng không còn đường khác mà đi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com