ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 611 - 615

khuynhvu1892

💖💖 Chương 611 : Tâm tư các phương 

Trong Lỗ Vương phủ, Lỗ Vương không cười, ngược lại có chút thổn thức, nói với Lỗ Vương phi: “Nàng nói Thái Tử không lo yên ổn làm trữ quân, vì cái gì cứ tìm đường chết nhỉ?”

Hắn chán ghét Thái Tử, nhưng chán ghét nhiều năm như vậy, người đột nhiên mất đi, vẫn thấy có chút không quen.

Lỗ Vương phi liếc xéo Lỗ Vương một cái: “Vương gia quản người khác tìm đường chết làm gì, chúng ta đừng tìm đường chết là được rồi.”

Nàng đã nhìn ra, Thái Tử thật là nghề nghiệp nguy hiểm cao.

Lỗ Vương bĩu môi: “Ta một vị Quận vương, có thể làm gì mà chết nào? Ta nói nàng hay, ta chính là nghĩ thân phận quá cao quá nguy hiểm, lúc này mới lui một bước trời cao biển rộng.”

Lỗ Vương phi giần giật khóe miệng, thiếu chút nữa nhịn không được phi vào mặt Lỗ Vương.

Ha hả, lui một bước trời cao biển rộng hóa ra là dùng như vậy?

“Vậy ta đây thật là phải cảm ơn Vương gia đã bảo hộ cái nhà này của ta.”

Lỗ Vương đắc ý liếc Lỗ Vương phi một cái: “Nàng biết thì tốt.”

Hắn có dự kiến trước như thế cơ mà, quay đầu lại ngủ với mỹ nhân nhi khác, chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?

Lỗ Vương phi nhướng mày cười lạnh.

Luôn cảm thấy lòng dạ nam nhân này lại lung lay, quả nhiên ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, quay đầu vẫn nên xách dao phay ra thôi.

Thục Vương trở lại Thục Vương phủ, một đầu chui vào thư phòng, gọi tả hữu phụ tá tới nghị sự.

Thục Vương phi đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thư phòng, khóe môi treo lên một mạt trào phúng.

Thái Tử vừa chết, tâm Vương gia lung lay?

Tâm Thục Vương xác thật lung lay.

Theo hắn thấy thì, sau Thái Tử chính là Tề Vương, mà có được một chân tranh giành với Tề Vương chính là hắn.

So với Tề Vương thì hắn nhỏ tuổi hơn, đây là tình thế xấu lớn nhất, nhưng mẫu phi hắn lại rất được phụ hoàng yêu thích, hắn cũng được phụ hoàng thích hơn Tề vương.

Ban đầu phụ hoàng là người nặng quy củ nhất, một lòng muốn để Thái Tử kế vị, kết quả lại nuôi ra một đích trưởng tử hành thích vua giết cha, điều này đối với tâm tư thái độ của phụ hoàng chắc chắn sinh ra ảnh hưởng cực lớn, nói không chừng phụ hoàng còn thay đổi ấy chứ.

Nếu đích trưởng tử không đáng tin cậy, vì cái gì không thể chọn một hoàng tử thích nhất kế vị? Hoặc là cho dù không lập trữ lấy ái, lập trữ lấy hiền hắn chưa chắc không có cơ hội.

Chút hiền danh của Lão Tứ chẳng qua là giả nhân nghĩa thôi, cho rằng chút tiểu tâm tư ấy ai không rõ ràng. Ngôi vị hoàng đế lão Tứ nếu có thể tranh, vậy hắn cũng có thể tranh một chuyến, hươu chết về tay ai còn chưa chắc đâu.

Trong Tương Vương phủ, Tương Vương không chạy vào thư phòng. Dù sao hắn ngay cả tức phụ đều không có, nói chuyện muốn tránh người cũng không cần tránh.

Tương Vương nằm trên giường, nhìn chằm chằm trướng đỉnh ngưng mi suy tư.

Hắn với Tứ ca quan hệ vẫn luôn không tồi, mắt thấy Tứ ca sắp phát đạt, có phải về sau có thể được thơm lây không nhỉ?

So với các vương phủ khác thì Yến Vương phủ tạm thời quạnh quẽ hơn, thêm vài phần náo nhiệt.

Hoàng Hậu đưa ban thưởng đến cho Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu được ban thưởng một cái vòng cổ bảo thạch vàng nạm hồng trong vắt, ước chừng nặng hai cân.

Đương nhiên, phân lượng của kim vòng cổ không bằng một nửa cái này, này phải quy công cho Nhị Ngưu vì có một cái cổ tráng kiện.

Chờ nội thị đi rồi, Úc Cẩn cầm kim vòng cổ cười nói: “Xem ra kim vòng cổ này chính là khen thưởng cho Nhị Ngưu.”

Diệt trừ được tai họa lớn trong lòng là Thái Tử, Khương Tự cười nhẹ nhõm: “Vương gia còn nghĩ Nhị Ngưu có thể thăng quan nữa hay sao? Người khác cũng không biết ở trong sự kiện này Nhị Ngưu nổi lên tác dụng, nếu thật sự biết, với Nhị Ngưu cũng không phải chuyện gì tốt, một cái kim vòng cổ nạm hồng bảo nặng hai cân rất có lợi ích thực tế.”

Tâm tình Úc Cẩn cũng không tệ, xoa đầu Nhị Ngưu khẽ cười nói: “Kim vòng cổ nặng hai cân nào có lợi ích thực tế bằng lợi ích thăng quan, phải biết rằng Nhị Ngưu cũng có bổng lộc, chính tứ phẩm của nó nếu như lại tăng lên thêm một bậc, bổng lộc tăng lên cũng không phải một cái kim vòng cổ có thể so sánh.”

Khương Tự bật cười: “Ta đều đã quên Nhị Ngưu chúng ta cũng là lãnh niên bổng. Lại nói, A Hoan vừa sinh ra đã có tước lộc, Nhị Ngưu cũng có bổng lộc, ngược lại Vương gia lúc trước bởi vì đánh Thái Tử mà bị phạt một năm lương bổng, đến bây giờ còn chưa được lãnh tiền ……”

Úc Cẩn ngẩn ngơ, thần sắc phức tạp: “Nói như vậy, hơn một năm hóa ra chúng ta đều dựa vào Nhị Ngưu cùng khuê nữ nuôi sống?”

Khương Tự nghiêm mặt: “Ai nói, rõ ràng còn có của hồi môn của ta.”

Úc Cẩn xấu hổ gãi gãi mặt, đột nhiên kéo Khương Tự vào trong lòng ngực.

“Làm gì?”

Úc Cẩn ghé vào bên tai Khương Tự cười nhẹ: “Ta nghĩ nghĩ, quyết định thịt thường ——”

Khương Tự đẩy đẩy hắn: “Bớt hồ nháo, Nhị Ngưu còn ở đây.”

Úc Cẩn buông Khương Tự ra, bất mãn liếc xéo đại cẩu.

Gia hỏa này càng ngày càng không hiểu chuyện, không thấy chủ nhân có chính sự muốn làm à.

Nhị Ngưu há mồm ngậm lấy kim vòng cổ, quay người chạy đi, một đường chạy về ổ chó ấm áp thoải mái mới nhả kim vòng cổ xuống.

Chủ nhân vẫn luôn cầm đồ của nó không buông, chẳng lẽ muốn nuốt riêng?

Nhị Ngưu một lần nữa ngậm lấy kim vòng cổ rồi tung lên trời, đợi kim vòng cổ rơi xuống lại há mồm tiếp được, hiển nhiên đối với đồ chơi vàng óng lấp lánh này rất là vừa lòng, chẳng qua chờ đến khi vứt đến lần thứ tư lại không tiếp được, làm kim vòng cổ nặng hai cân nện lên trên mặt chó.

Nhị Ngưu kêu ngao một tiếng, yên lặng đào một cái hố đem chôn kim vòng cổ vào đó.

Trong hoàng cung, Phan Hải bẩm báo với Cảnh Minh Đế kết quả thẩm vấn Hồng Ngọc.

“Không hỏi ra?” Nghe được kết quả này, Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Thái Tử chết chung quy thành một cây gai trong lòng ông, vẫn là cây gai tẩm độc, không chạm vào cũng sẽ đau đớn.

Phan Hải biết tâm tình Cảnh Minh Đế kém đến cực điểm, cụp mi rũ mắt nói: “Hoàng Thượng, cung nữ Hồng Ngọc hẳn là xác thật không biết rõ sự tình……”

“Vậy nàng ta là đúng lúc gặp được cung tì Thúy Sam điêu khắc người gỗ?” Cảnh Minh Đế mang theo tức giận hỏi.

Đóa ma ma ở trong cung quấy lên mưa gió như vậy, kết quả sự việc liên quan đến Ô Miêu chẳng hỏi ra được gì, đã làm Cảnh Minh Đế nghẹn khuất đến cực điểm, không nghĩ tới hôm nay lại là loại tình huống này.

Đến bây giờ, ông đều không nắm chắc được vụ án vu cổ của Thái Tử có phải có kẻ sau màn hay không, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

“Hoàng Thượng, theo nô tỳ thấy, nếu việc này không phải trùng hợp, vậy có khả năng là cung tì Thúy Sam cố ý để Hồng Ngọc gặp được việc này……”

Cảnh Minh Đế bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt: “Nói đến nói đi, nếu sau lưng Thúy Sam còn có kẻ chủ mưu, thì nhất thời chưa tìm ra người này?”

Phan Hải trầm mặc một lát nói: “Nô tỳ đã sai người về quê nhà của hai cung tì này điều tra, có lẽ có thể có đầu mối mới.”

“Hồng Ngọc ở đây tiếp tục tra, đừng để cho người chết.”

“Vâng.”

Lúc này một người nội thị tiến vào bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Hậu mời ngài đi Từ Ninh Cung.”

Cảnh Minh Đế khẽ thở dài dưới đáy lòng, đứng dậy đi đến Từ Ninh Cung.

“Mẫu hậu, ngài sao lại không nghỉ ngơi?”

Thái Hậu đánh giá Cảnh Minh Đế, khóe mắt phiếm hồng: “Hoàng Thượng phải quý trọng thân thể.”

“Nhi tử biết, mẫu hậu chớ có lo lắng cho nhi tử.”

Thái Hậu trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ai gia vốn không nên nhiều lời, chỉ là Thái Tử gây ra loại chuyện này, hiện giờ lòng người hoảng sợ, trong lòng Hoàng Thượng nhất định phải hiểu rõ mới tốt.”

“Nhi tử hiểu, nhi tử tại vị nhiều năm còn làm mẫu hậu nhọc lòng như thế, thật sự hổ thẹn.”

“Giữa mẫu tử chúng ta không cần phải nói những lời này.” Thái Hậu thở dài, chuyển đề tài, “Mấy năm nay trong cung phát sinh không ít chuyện, ai gia ngược lại không thích thanh tịnh, luôn cảm thấy an tĩnh làm lòng người nặng nề, về sau để Phúc Thanh cùng Thập Tứ thường tới bồi ai gia đi.” 

💖💖 Chương 612 : Dưới khói mù 

Thái Hậu muốn hai cháu gái làm bạn, Cảnh Minh Đế tự nhiên không có dị nghị, quay đầu lại liền nhắc đến với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu chần chờ trong chớp mắt, cười nói: “Có thể bồi mẫu hậu, là phúc khí của bọn Phúc Thanh.”

Từ khi biết mắt tật của Phúc Thanh công chúa là bị người làm hại, lần yến hội kia còn suýt nữa bỏ mạng, Hoàng Hậu liền vô cùng quý trọng nữ nhi này. Làm bạn với Thái Hậu tuy là chuyện vinh quang, nhưng trong lòng bà cũng không muốn.

Chỉ là trong lòng có nghĩ như thế nào, đều không thể cự tuyệt đề nghị của Hoàng Thượng. Chuyện Thái Tử đối với Hoàng Thượng là một đả kích to lớn, mặc cho ai cũng không dám trái ý Hoàng Thượng vào thời điểm này.

“Hoàng Thượng, ngài nghỉ ngơi một chút đi.” Cảnh Minh Đế trong mắt trải rộng tơ máu khiến Hoàng Hậu rất là lo lắng, tạm thời gạt những ý nghĩ này qua một bên, ôn nhu khuyên nhủ.

Cảnh Minh Đế miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Hoàng Hậu nghỉ ngơi đi, trẫm hồi Càn Thanh cung.”

Hoàng Hậu còn muốn khuyên, nhưng giật giật môi lại yên lặng đem lời nói nuốt xuống.

Vào thời điểm này Hoàng Thượng cần chính là an tĩnh, không phải dăm ba câu là có thể khuyên được.

Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Hoàng Hậu gọi Phúc Thanh công chúa tới, dặn dò nói: “Về sau con cùng Thập Tứ đến làm bạn với Thái Hậu đi, nhớ rõ cùng vào cùng ra với Thập Tứ.”

Mặt Phúc Thanh công chúa mang vẻ khó hiểu: “Phải cùng Thập Tứ muội cùng vào cùng ra sao?”

Mẫu hậu yêu cầu có chút kỳ quái.

Hoàng Hậu cười xoa xoa mái tóc đen mượt của Phúc Thanh công chúa : “Thái Hậu uy nghiêm, Thập Tứ muội con sợ hãi, con là tỷ tỷ, phải chiếu cố nó hơn một chút.”

Phúc Thanh công chúa lúc này mới giải nỗi khó hiểu, nghiêm túc đáp ứng: “Mẫu hậu yên tâm đi, con sẽ chiếu cố tốt Thập Tứ muội.”

Hoàng Hậu nhìn nữ nhi, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Bà vốn không nên suy nghĩ miên man, nhưng Phúc Thanh chính là mạng của bà, lo được lo mất không thể không nghĩ nhiều chút.

Đóa ma ma ở trong cung Thái hậu nhiều năm, sao biết được Từ Ninh Cung không còn người có vấn đề? Huống chi cung tỳ xui khiến Thái Tử lấy người gỗ mưu nghịch hiển nhiên không đơn giản, mà sau lưng cung tỳ kia có người hay không còn chưa điều tra ra.

Hiện giờ trong cung sóng vân quỷ quyệt, không phải do bà không thận trọng.

Đối với những việc này Hoàng Hậu cũng thực nén giận.

Bà vốn là chủ nhân hậu cung, nhưng cố tình khắp nơi bị động, lại thành cái bia ngắm tốt.

Phúc Thanh công chúa rời đi, Hoàng Hậu lại gọi Thập Tứ công chúa tới.

Sau khi lấy thân làm mồi khiến cho Đóa ma ma sa lưới, Thập Tứ công chúa xem như giải được khúc mắc, trải qua nhiều ngày điều dưỡng thân thể đã khá hơn nhiều, trên mặt cũng dần dần có nét hồng nhuận của thiếu nữ thanh xuân.

Hành lễ với Hoàng Hậu xong, Thập Tứ công chúa lẳng lặng chờ Hoàng Hậu lên tiếng.

“Hôm nay gọi ngươi tới, là có một chuyện muốn nói với ngươi.”

“Mẫu hậu mời nói.”

“Thái Hậu ngại Từ Ninh Cung quạnh quẽ, muốn ngươi cùng Phúc Thanh thường xuyên qua bầu bạn.”

Thập Tứ công chúa ngẩn người, nhìn Hoàng Hậu.

Trong cung công chúa không ít, Thái Hậu muốn cháu gái bồi, điểm danh Thập Tam tỷ rất bình thường, nhưng thế mà lại còn điểm nàng, này thì thật ngoài ý muốn.

Mẫu phi nàng phạm tội, với nàng chung quy là một vết nhơ.

“Có thể làm bạn với Thái Hậu là vinh quang vô thượng, rất lợi rất cho tương lai của ngươi. Có điều chuyện của Đóa ma ma bản thân ngươi đã có kinh nghiệm, hẳn là biết Từ Ninh Cung chưa chắc gió êm sóng lặng được như mặt ngoài nhìn thấy, cho nên trong lòng ngươi phải có tính toán.”

Toàn thân Thập Tứ công chúa run lên, chậm rãi gật đầu: “Thập Tứ hiểu rồi.”

Hoàng Hậu thở dài một tiếng: “Thập Tứ, Phúc Thanh tâm tư đơn thuần, về sau cùng ngươi đi Từ Ninh Cung, ngươi phải lưu ý thêm một chút ……”

“Mẫu hậu yên tâm, Thập Tứ sẽ.” Thập Tứ công chúa không do dự liền đồng ý.

Thế đạo này từ khi sinh ra đã là không công bằng, nàng không có biện pháp lựa chọn xuất thân, càng không có biện pháp trách tội mẫu phi một lòng suy nghĩ vì nàng, vậy chỉ có thể sống càng thật cẩn thận hơn người khác, càng nỗ lực hơn so với người khác.

May mắn duy nhất chính là mẫu hậu cũng không chỉ dựa vào hỉ ác hành sự, nàng chỉ cần cẩn thận giữ bổn phận chí ít có thể yên ổn sống sót, nếu tương lai có thể gặp được một Phò mã phẩm tính tốt đẹp, đó chính là tạo hóa của nàng.

Hoàng Hậu cười cười: “Bổn cung biết ngươi là một hài tử tốt, đi xuống đi.”

Thập Tứ công chúa rời đi, tâm tình Hoàng Hậu còn có chút phập phồng.

Trần mỹ nhân là hung thủ hại Phúc Thanh, đối với nữ nhi của Trần mỹ nhân bà không thể nào yêu thích được, nhưng đứng ở lập trường Hoàng Hậu, bà thưởng thức hài tử như Thập Tứ.

Thông minh, biết giữ bổn phận, biết bản thân mình muốn cái gì, lại biết giữ vững ranh giới làm người.

Hậu cung cần đều là người như vậy, vậy bà liền bớt lo.

Vô luận như thế nào, có Thập Tứ bồi Phúc Thanh cùng đi Từ Ninh Cung bà có thể an tâm hơn, cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm.

Cảnh Minh Đế trở lại Càn Thanh cung, ngồi lặng ở trên ghế xuất thần.

Giờ khắc này, ông không có nghĩ đến nhân tuyển trữ quân thích hợp, cũng không có nghĩ đến ban chết Thái Tử đã làm triều đình rung chuyển, trong đầu một mảnh mờ mịt.

“Hoàng Thượng, ngài uống ly trà đi.”

Cảnh Minh Đế nhìn nhìn Phan Hải, đột nhiên hỏi: “Là Nhị Ngưu tìm được người gỗ kia?”

Phan Hải ngẩn người, vội đáp vâng.

Cảnh Minh Đế trầm mặc hồi lâu, thanh âm lộ ra nồng đậm mệt mỏi: “Trẫm nói qua, có công nên thưởng, có tội nên phạt, Nhị Ngưu ——”

Phan Hải tiếp lời nói: “Hoàng Hậu nương nương thưởng cho Khiếu Thiên tướng quân một cái kim vòng cổ rồi.”

“Phải không?” Cảnh Minh Đế tạm dừng một chút, lẩm bẩm nói, “Như vậy cũng tốt.”

Đang lúc nhạy cảm, nếu ông trọng thưởng cho Nhị Ngưu, chỉ sợ sẽ khiến cho rất nhiều người suy đoán, mà ông hiện tại không hề muốn cân nhắc chuyện lập trữ chút nào.

Cảnh Minh Đế nhìn chăm chú Phan Hải, luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn hỏi một câu, nhưng lại hỏi không ra miệng .

Phan Hải rũ mi, tránh đi ánh nhìn chăm chú của Cảnh Minh Đế, dưới đáy lòng nặng nề thở dài.

Hắn kỳ thật có thể đoán được Hoàng Thượng muốn hỏi cái gì.

Hoàng Thượng là muốn hỏi xem tình hình của Thái Tử khi bị ban chết đi?

Từ Thái Tử la to muốn gặp Hoàng Thượng, đến Thái Tử uống rượu độc độc phát thân vong, hắn tận mắt nhìn toàn bộ quá trình.

Có thể nói, chết rất tốt!

Đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, hắn đều không đếm được Hoàng Thượng bởi vì Thái Tử mà tức bao nhiêu lần, có thể nói tóc Hoàng Thượng bạc đều là do bị Thái Tử chọc tức ra.

Thái Tử chết đi, Hoàng Thượng không còn gông xiềng lập đích, từ trong chúng hoàng tử chọn ra một người tài đức nhiều mặt làm trữ quân, mới là phúc của giang sơn xã tắc.

Đương nhiên, hắn một nội thị kỳ thật không lo được giang sơn xã tắc, hắn chỉ là mong Hoàng Thượng có thể tâm tình sung sướng sống lâu mấy năm, đó chính là tạo hóa của những người bọn họ.

Do dự một hồi lâu, Phan Hải mở miệng nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ nhận được tin tức ở phía Nam, đám người Hồng Lư Tự khanh đi sứ Ô Miêu sắp về kinh rồi.”

Lúc trước vì điều tra Đóa ma ma gây sóng gió ở hậu cung có liên quan đến Ô Miêu tộc hay không, vào tháng hai Cảnh Minh Đế phái đám người Hồng Lư Tự khanh đi sứ Ô Miêu, mà nay nhoáng cái đã hơn nửa năm trôi qua, cũng nên trở về rồi.

Phan Hải lúc này nhắc tới chuyện này, chính là sợ Cảnh Minh Đế cứ mãi sa vào chuyện Thái Tử mưu nghịch mà tổn hại thân thể, tiện dời đi phần tâm tư này.

Cảnh Minh Đế quả nhiên dời lực chú ý: “Bọn họ đại khái khi nào thì tới?”

“Cũng chỉ là chuyện vài ba ngày nữa.”

“Khi trở về, lập tức bảo bọn họ tới gặp trẫm.”

Phan Hải vội đáp vâng.

Hoàng cung nhất thời khôi phục vắng lặng, trong cung người thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ chờ khói mù vì Thái Tử mưu nghịch bị ban chết tiêu tan theo thời gian.

Khương Tự khó được nhẹ nhõm, mang theo A Hoan trở về nhà mẹ đẻ một chuyến. 

💖💖 Chương 613 : Tưởng niệm 

Đang trên nơi đầu sóng ngọn gió, Khương Tự một mình mang theo nữ nhi trở lại Đông Bình Bá phủ, không cho Úc Cẩn đi theo.

Bá phủ tất nhiên là vô cùng hân hoan.

Đương nhiên hân hoan này cũng là điệu thấp, để ngừa bị người nắm thóp.

“A Hoan, gọi ông ngoại.” Khương An Thành nâng thân mình bụ bẫm mềm như bông của A Hoan, hôn lên khuôn mặt non mềm của ngoại tôn nữ vài ngụm, râu cạ vào mặt làm tiểu A Hoan oa oa khóc lớn.

Khương An Thành luống cuống tay chân, gấp gáp cầu cứu Khương Tự.

Khương Tự tiếp nhận A Hoan dỗ dành một lúc lâu, đến khi A Hoan thút tha thút thít nức nở không khóc nữa, lúc này mới giao hài tử cho nhũ mẫu, dỗi nói: “Phụ thân, ngài lớn như vậy rồi khi dễ A Hoan làm cái gì? Nó mới lớn có hơn ba tháng, làm sao gọi ông ngoại được, cả nương đều không biết gọi đâu.”

“Vậy khi nào có thể gọi nương?” Khương An Thành tò mò hỏi.

Ông tuy là phụ thân của ba nhi nữ, nhưng đại nam nhân sao có thể nhớ kỹ những chi tiết này, huống chi đã qua nhiều năm như vậy. Cũng bởi vậy, Khương An Thành nhìn ngoại tôn nữ giống như cục bông, khắp nơi đều là mới mẻ.

Khương Tự bị hỏi đến nghẹn họng, suy đoán nói: “Ít nhất phải qua bốn năm tháng nữa.”

Khương An Thành vẻ mặt buồn bã: “Vậy còn phải chờ thêm bốn năm tháng à.”

“Đều nói hài tử sẽ gọi nương trước, ngài muốn nghe A Hoan gọi ông ngoại, phỏng chừng còn phải chờ thêm nữa.” Khương Tự mím môi cười nói.

Một bên Khương Y không thể nhịn được nữa nói: “Ai nói qua bốn năm tháng nữa là A Hoan có thể gọi nương? Bình thường mà nói, hài tử qua một tuổi mới có thể gọi cơ.”

Nàng nói rồi lắc lắc đầu: “Tứ muội, muội cũng đã làm mẹ người rồi, sao còn mơ màng không rõ.”

Khương Tự ngượng ngùng cười: “Dù sao cũng là lần đầu tiên nuôi con, không có kinh nghiệm.”

“Vương phi, tiểu quận chúa ngủ rồi.” Nhũ mẫu nhỏ giọng nói.

Khương Tự nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nữ nhi, phân phó mấy người nhũ mẫu đưa A Hoan tới cách gian ngủ.

Trong phòng giây lát chỉ còn lại có ba cha con ba.

Khuôn mặt Khương An Thành trở nên nghiêm túc.

“Tự Nhi, hoàng thất quá nguy hiểm, các ngươi cần phải cẩn thận chút.”

Nhắc tới cái này, Khương An Thành liền ngủ không yên.

Trước đó không lâu cả nhà Tấn Vương đi thủ hoàng lăng, lưu lại vương phủ trống rỗng to như vậy. Lúc này mới không bao lâu, Thái Tử lại xảy ra chuyện.

Hoàng thất thật sự là đáng sợ.

Khương An Thành vô số lần hối hận lúc ấy không có kiên trì, nếu như gả Tự Nhi đến Chân gia thì tốt rồi.

Tiểu tử Chân gia kia lăn lộn không tồi, nghe nói hiện tại đều có thể ra vào Văn Uyên Các rồi.

Đương nhiên, cái này không quan trọng, quan trọng là đi theo tiểu tử họ Chân an ổn nha. Trạng Nguyên lang trúng liền Tam nguyên là điềm lành của Đại Chu, chỉ cần tiểu tử họ Chân đừng gây ra đại sai, ai sẽ làm hại điềm lành chứ?

Hơn nữa, tiểu tử kia đến nay còn chưa cưới vợ.

Chân lão huynh ngược lại không vội mấy chuyện này, nhưng có một lần hắn cùng Chân lão huynh uống rượu, phát hiện khóe mắt Chân lão huynh có chút bầm đen, vừa thấy chính là bị Chân phu nhân đánh ra ……

“Phụ thân yên tâm, con với A Cẩn không xen vào những việc đó.”

Khương An Thành nghe vậy hơi nhẹ nhàng thở ra: “Là nên cách xa chút. Các ngươi như bây giờ đã rất tốt, cẩm y ngọc thực, ra vào tự do, lại có vô số người kính trọng ……”

Tranh cái vị trí kia, đó là luẩn quẩn trong lòng, còn may con rể hắn là người thông minh.

Khương An Thành lôi kéo Khương Tự nói một lúc lâu, rồi để lại không gian cho hai tỷ đơn độc nói chuyện, nhấc chân đi cách vách xem A Hoan.

Khương An Thành vừa đi, Khương Tự nhìn về phía Khương Y.

Có một thời gian không gặp, Khương Y càng thêm gầy gò, thân hình đơn bạc như tờ giấy, nhìn như một cơn gió đã có thể thổi bay.

Khương Tự duỗi tay cầm tay Khương Y.

Tay đối phương mảnh khảnh hơi lạnh.

Khương Tự mở miệng: “Đại tỷ mấy ngày nay có phải ngủ không ngon không?”

Đi dạo Trân Bảo Các suýt nữa bị người lăng nhục, việc này đặt ở trên người bất kỳ nữ tử nào đều là ác mộng không vứt đi được. Muốn giải thoát khỏi nó, trừ phi biết người hại nàng đã gặp báo ứng.

Đây cũng là mục đích Khương Tự cố ý hồi Bá phủ một chuyến.

Khương Y theo bản năng rụt tay lại, cật lực giả bộ như không có việc gì: “Không có, Tứ muội không cần lo cho ta.”

Tứ muội thân ở đầm rồng hang hổ như hoàng thất, cần phải lo lắng quá nhiều, nếu còn phải nhọc lòng vì tỷ tỷ nàng, sẽ khiến nàng không chỗ dung thân.

Khương Tự yên lặng thở dài, nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, người tính kế tỷ đã chết.”

Khương Y chấn động, buột miệng thốt ra: “Người kia là ai?”

Khương Tự trầm mặc một lát, nói: “Là Thái Tử.”

Tay Khương Y run lên, sắc mặt giây lát trở nên tái nhợt như tuyết, lẩm bẩm nói: “Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ?”

Nàng một phụ nhân sống nhờ ở nhà mẹ đẻ, vì sao sẽ trêu chọc đến Thái Tử?

Khương Tự ôm lấy cánh tay Khương Y, hổ thẹn nói: “Đại tỷ, là ta liên luỵ tỷ. Thái Tử là kẻ háo sắc đến liều mạng, ta lại không có phòng bị, để Thái Tử nhìn thấy tỷ ……”

Khương Y run rẩy lông mi: “Tứ muội, muội là nói Thái Tử ở trên tiệc đầy tháng của A Hoan ——”

Câu nói kế tiếp nàng thật sự nói không nên lời.

Khương Tự gật gật đầu.

Khuôn mặt Khương Y trướng đến đỏ bừng, vừa giận vừa bực: “Người như vậy, không xứng làm trữ quân!”

Đây cũng quá hoang đường, nàng cùng Thái Tử chỉ gặp một lần đó, thậm chí đều chưa nói tới là gặp mặt, thế mà Thái Tử đã làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.

Khương Tự nhẹ nhàng cười: “Cho nên hắn đã chết.”

Khương Y ngẩn người, chợt nhìn trái nhìn phải, thấy phòng trong chỉ có tỷ muội hai người, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt ngón tay mơ hồ trắng bệch: “Tứ muội, Thái Tử hắn, hắn ——”

Khương Y không dám nói tiếp. 

Người khác không biết, nàng và Nhị đệ lại rõ ràng bản lĩnh của Tứ muội.

Tứ muội chính là mắt đều không nháy đã xử lý Vinh Dương trưởng công chúa báo thù thay cho mẫu thân, chẳng lẽ nói Thái Tử chết cũng có liên quan đến Tứ muội——

Khương Y càng thêm cảm thấy sợ hãi.

Thái Tử chính là trữ quân đương triều, Tứ muội nếu như tham dự trong đó, vạn nhất bị điều tra ra làm sao bây giờ?

Thấy Khương Y bị dọa không nhẹ, Khương Tự cầm tay nàng, gợn sóng bất kinh nói: “Thái Tử hành thích vua giết cha, chết chưa hết tội, là ông trời thu hắn, không liên quan đến người khác.”

Khương Y há to miệng, cuối cùng gật đầu: “Ừm, là ông trời thu, không liên quan đến bất kỳ người nào.”

Dù sao vô luận như thế nào đều không có quan hệ với Tứ muội, tuyệt đối không có quan hệ!

Trái tim Khương Y đập như trống chầu, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh.

Tứ muội đều điềm nhiên như không có việc gì, nàng cũng không thể loạn, bằng không nếu như hại Tứ muội thì muôn lần chết cũng không hết tội.

“Cho nên đại tỷ không cần lo lắng đề phòng nữa, càng không cần một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trên đời này ác nhân nhất thời tùy tiện, cuối cùng sẽ có thời điểm bị ông trời thu.”

Khương Y dùng sức gật gật đầu.

Tứ muội sợ nàng hoảng sợ sống qua ngày, ngay cả Thái Tử đều xử lý, nàng cũng không thể hoảng sợ…… Nghĩ như vậy, lại càng sợ thì làm sao bây giờ?

Nhìn muội muội vân đạm phong khinh, Khương Y tuyệt vọng lại vui mừng.

“Đại tỷ đang nghĩ cái gì?”

Khương Y thu hồi suy nghĩ, chuyển đề tài: “Có hơi nhớ Nhị đệ, đợt này không nhận được thư nhà của Nhị đệ, Tứ muội nhận được không?”

Nghe Khương Y nhắc tới Khương Trạm, Khương Tự cũng nhớ lại: “Ta cũng không nhận được, có lẽ Nhị ca đang bận cũng nên.”

“Muội nói đến tết Nhị đệ có thể trở về không? Nhoáng cái đều đã rời đi hơn nửa năm.”

Khương Tự bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ sợ không được, tới trong quân rồi liền thân bất do kỷ, nếu như ai cũng muốn về nhà ăn tết, chẳng phải sẽ rối loạn.”

Tỷ muội hai người đồng thời thở dài, nhất thời không nói chuyện. 

💖💖 Chương 614 : Ô Miêu dị thường 

Không tới mấy ngày, đội ngũ đi sứ Ô Miêu hồi kinh.

Hồng Lư Tự khanh ngay cả nhà đều chưa về, trực tiếp tiến cung diện thánh.

“Mã ái khanh ở Ô Miêu ngây người mấy tháng, tình hình bên kia thế nào rồi?” Hòa hoãn mấy ngày, Cảnh Minh Đế vẫn như cũ chưa khôi phục bao nhiêu, cả người đều là chết lặng, chỉ có đám người Hồng Lư Tự khanh trở về mới làm ông khôi phục vài phần tinh thần.

Hồng Lư Tự khanh còn chưa biết chuyện Thái Tử, thấy dáng vẻ Cảnh Minh Đế già nua mỏi mệt thầm lắp bắp kinh hãi, chuyên nhặt chuyện thú vị ở phía Nam kể lại cho Cảnh Minh Đế nghe.

Cảnh Minh Đế càng nghe, sắc mặt càng đen.

Tóm lại ông phái những người này đi Ô Miêu, chính là để cho bọn họ du ngoạn à?

Ngẫm lại trong khoảng thời gian này trong cung không thấy ánh mặt trời, lại nhìn Hồng Lư Tự khanh mặt mày hớn hở, Cảnh Minh Đế liền có xúc động muốn lấy chặn giấy đập vào mặt đối phương.

Phan Hải thấy tình thế không ổn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Hồng Lư Tự khanh dùng dư quang khóe mắt liếc Phan Hải một cái, thấy Phan Hải lắc đầu nhỏ đến khó phát hiện, trong lòng cả kinh.

Không xong, tưởng dỗ Hoàng Thượng vui vẻ, ai ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa.

Nói lại thì, hơn nửa năm không gặp, Hoàng Thượng như thế nào lại già đi nhiều như vậy?

Không đúng, trên đường lúc ông tiến cung, toàn bộ hoàng cung đều an tĩnh đến dọa người, thật sự là không thích hợp.

Hồng Lư Tự khanh âm thầm hạ quyết tâm, sau khi ra cung lập tức đi hỏi thăm tình hình kinh thành hiện giờ.

Chẳng lẽ ông mới rời kinh nửa năm, đã theo không kịp thời đại rồi?

Thấy thanh âm Hồng Lư Tự khanh hạ thấp, Cảnh Minh Đế thoáng thuận khí, hỏi: “ Thái độ của Ô Miêu bên kia đối với các ngươi như thế nào?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, người Ô Miêu vô cùng khách khí với chúng thần, phương diện chiêu đãi không có gì chậm trễ……”

Cảnh Minh Đế ước chừng nghe Hồng Lư Tự khanh nói hơn nửa canh giờ, không nghe được tin tức gì có giá trị, mặt vô biểu tình nói: “Mã ái khanh đường xe mệt nhọc, hồi phủ nghỉ cho khỏe đi.”

Hồng Lư Tự khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói: “Vi thần cáo lui.”

Đợi Hồng Lư Tự khanh lui ra, Cảnh Minh Đế lập tức nói với Phan Hải: “Lát nữa ngươi đi Khôn Ninh Cung một chuyến, bảo Hoàng Hậu truyền triệu Yến Vương phi, trẫm có một số việc muốn phân phó nàng.”

Phan Hải lập tức đáp vâng.

“Gọi Hàn Nhiên vào đi.”

Lần này đi sứ Ô Miêu, đám người Hồng Lư Tự khanh là đặt ở ngoài, Cẩm Lân vệ cũng lẫn vào trong đó, thuận tiện âm thầm điều tra.

Không bao lâu Hàn Nhiên mang theo một người thuộc hạ đi vào, tên thuộc hạ kia chính là người dẫn đầu Cẩm Lân vệ dẫn đội đi Ô Miêu.

“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”

Cảnh Minh Đế giật giật đuôi lông mày, nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ. Các ngươi ở Ô Miêu có phát hiện tổ tôn Hoa trưởng lão không?”

Ở kinh thành mở tiểu điếm mười mấy năm Hoa trưởng lão thoát thân từ lao ngục, vẫn luôn làm Cảnh Minh Đế không thể thoải mái.

Thuộc hạ Hàn Nhiên trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần vẫn không phát hiện hành tung của tổ tôn Hoa trưởng lão ở Ô Miêu.”

Cảnh Minh Đế nhíu nhíu mày.

Không phát hiện hành tung của tổ tôn Hoa trưởng lão chỉ có hai loại khả năng, một là trong lòng người Ô Miêu tộc biết rõ mấy người Hoa trưởng lão đa  làm những gì ở kinh thành, thấy sứ giả Đại Chu tới chơi liền giấu kín tổ tôn Hoa trưởng lão đi, một loại khác có thể là tổ tôn Hoa trưởng lão vẫn luôn ở Đại Chu.

Vô luận là khả năng nào, đều không thể làm tâm tình ông chuyển biến tốt đẹp.

“Ô Miêu bên kia không có dị thường?” Cảnh Minh Đế hỏi ra câu này, đều có chút ủ rũ.

Vì sao vừa dính đến Ô Miêu, rất nhiều chuyện liền trở nên khó bề phân biệt? Ông phái Cẩm Lân vệ lẫn vào trong đội ngũ đi sứ đến Ô Miêu trước điều tra, thật sự có thể có thu hoạch sao?

Cảnh Minh Đế không ôm hy vọng, ai ngờ thuộc hạ Hàn Nhiên trả lời lại cho ông một kinh hỉ.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần chờ ở Ô Miêu mấy tháng, vừa lúc gặp được thịnh thế tế thần ba năm một lần của Ô Miêu, kết quả Thánh Nữ Ô Miêu cũng không lộ diện.”

Cảnh Minh Đế không khỏi nhướng mày.

Ô Miêu cùng Đại Chu tiếp giáp, lại nắm giữ lực lượng thần bí, Cảnh Minh Đế đã sớm hiểu biết một số tập tục của Ô Miêu.

Ba năm tế thần, ở Ô Miêu là sự kiện cực kỳ long trọng, từ trước đến nay đều là do Ô Miêu đại trưởng lão chủ trì nghi thức, Thánh Nữ thì làm tế thần giả.

Trường hợp long trọng như vậy Thánh Nữ lại không lộ diện, đây xác thật là vô cùng khác thường.

“Tiếp tục nói.”

Thuộc hạ Hàn Nhiên nói tiếp: “Bởi vì nghi thức tế thần Thánh Nữ không có lộ diện, nên không ít người Ô Miêu hình như rất bất an, vi thần còn ngoài ý muốn gặp được một vị trưởng lão tranh chấp với một vị trưởng lão khác, chất vấn vì sao Thánh Nữ bế quan mấy năm lại chậm chạp không gặp người……”

“Nói như vậy, Thánh Nữ Ô Miêu không có lộ diện, làm lòng người Ô Miêu không yên?”

Thuộc hạ Hàn Nhiên gật đầu: “Đúng là như thế. Cứ việc e ngại chúng thần ở bên kia, vài vị trưởng lão Ô Miêu cật lực che dấu, nhưng cái loại bất an này dường như đang lan tràn, vi thần rõ ràng có thể cảm giác được người Ô Miêu nôn nóng, thậm chí có vài người tập trung lại ầm ỹ muốn gặp Thánh Nữ.”

“Có nghe được Thánh Nữ Ô Miêu là bắt đầu từ khi nào không có lộ diện không?”

“Từ trong miệng một người thiếu nữ Ô Miêu nghe được Thánh Nữ Ô Miêu ít nhất đã ba năm không lộ diện.”

“Mặt dị thường khác thì sao?”

Thuộc hạ Hàn Nhiên lắc đầu: “Vi thần ngu dốt, không có phát hiện mặt dị thường khác.”

Cảnh Minh Đế cười cười: “Ngươi làm không tồi. Hàn Nhiên, lần này người được chọn không tệ.”

Hàn Nhiên vội nói: “Hoàng Thượng quá khen, vừa lúc hắn biết một ít ngôn ngữ Ô Miêu ……”

Muốn làm một thám tử giỏi, chỉ biết cậy mạnh là không đủ, học thức cũng không thể buông lỏng, không uổng công hai năm trước hắn chọn lựa một đám người trẻ tuổi lanh lợi đi theo người Hồng Lư Tự học tập ngôn ngữ dị tộc, cuối cùng có ngày phát huy tác dụng.

Thấy hỏi thêm cũng không ra cái gì, Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu.

Thuộc hạ Hàn Nhiên vội vàng lui xuống.

Cảnh Minh Đế nhìn hai người Phan Hải và Hàn Nhiên, trầm giọng hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”

Phan Hải cùng Hàn Nhiên liếc nhau.

Một hồi lâu sau, Hàn Nhiên mở miệng nói: “Vi thần cho rằng Thánh Nữ Ô Miêu đã xảy ra chuyện, bằng không không có đạo lý sự kiện trọng đại như tế thần lại không hiện thân.”

Địa vị của Thánh Nữ Ô Miêu ở Ô Miêu cùng cấp với Thái Tử Đại Chu, thậm chí còn quan trọng hơn. Thánh Nữ chậm chạp không lộ mặt, chẳng những sẽ khiến tộc nhân bất an, còn sẽ dẫn tới dị tộc ngấp nghé.

“ Người của chúng ta ở bên kia lưu lại bao nhiêu?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.

Hàn Nhiên vội nói: “Lưu lại sáu người, có điều đều hóa thành tiểu thương bình thường, từ lúc bắt đầu chưa từng lộ mặt.”

Người Ô Miêu sống theo đoàn, cộng thêm nhân khẩu không nhiều lắm, nếu người ngoài xuất hiện ở địa bàn của bọn họ sẽ rất đáng chú ý, căn bản không có cách che dấu. Biện pháp tốt nhất chính là ngụy trang thành bá tánh biên cảnh, mới có cơ hội giao tiếp cùng đối phương.

“Để bọn họ nhìn chằm chằm Ô Miêu bên kia, đặc biệt là việc liên quan đến Thánh Nữ Ô Miêu, có tình huống gì đều phải lập tức báo lại.”

“Vâng.”

Cảnh Minh Đế xoa xoa ấn đường: “Phan Hải, đi Khôn Ninh Cung đi.”

Phan Hải chạy đến Khôn Ninh Cung một chuyến, giải thích với Hoàng Hậu chuyện Hoàng Thượng muốn gặp Yến Vương phi.

Hoàng Hậu hơi giật mình, gật đầu đồng ý.

Yến Vương phi không thể so với chúng hoàng tử, Hoàng Thượng triệu kiến quá mức bắt mắt, tự nhiên thông qua chỗ bà sẽ thuận tiện hơn.

Khương Tự rất nhanh liền nhận được Hoàng Hậu truyền triệu.

Úc Cẩn có chút không vui: “Đang yên đang lành Hoàng Hậu triệu nàng làm gì?”

Hoàng cung gần đây nhiều mưa gió, hắn cũng không muốn cho A Tự đi nhiều.

Khương Tự cười cười: “Đi thì sẽ biết. Đừng đen mặt nữa, Hoàng Hậu muốn gặp ta, chẳng lẽ có thể đùn đẩy?”

Úc Cẩn môi mỏng nhẹ mím, nói thầm: “Trên Thái Tử còn có Hoàng Hậu, trên Hoàng Hậu còn có Thái Hậu, Hoàng Thượng, ngẫm lại thật đúng là nghẹn khuất.”

 💖💖 Chương 615 : Tiểu yến 

Mặc cho Úc Cẩn không muốn ra sao, thì Khương Tự vẫn thành thành thật thật theo nội thị vào cung.

Đi vào Khôn Ninh Cung, nội thị vừa mới truyền báo, một người thiếu nữ đã vội vàng ra đón, ngữ khí thân mật: “Thất tẩu, đã lâu lắm không gặp tẩu rồi.”

Ra đón chính là Phúc Thanh công chúa.

Thập Tứ công chúa theo sát phía sau, như người tàng hình không lên tiếng, chỉ hơi phúc thân với Khương Tự xem như lễ gặp qua.

Nàng là người thức thời, biết rõ vào thời điểm này bảo trì trầm mặc là khéo léo nhất.

Phúc Thanh công chúa bước nhanh đi tới, khoác tay Khương Tự: “Thất tẩu mau tiến vào đi.”

Khương Tự chớp chớp mắt.

Lẽ nào Hoàng Hậu triệu nàng tiến cung, chỉ là bởi vì Phúc Thanh công chúa muốn gặp nàng?

Đối với Hoàng Hậu yêu thương nữ nhi tận xương mà nói, chưa chắc không có loại khả năng này.

Khương Tự trong lòng suy đoán, trên mặt bất động thanh sắc theo Phúc Thanh công chúa đi vào.

Hoàng Hậu ngồi ở trong sảnh, thấy Khương Tự tiến vào cũng không đứng dậy, ôn hòa cười nói: “Yến Vương phi tới rồi, mau ngồi.”

“Con dâu gặp qua mẫu hậu.”

“Không cần đa lễ. Là Phúc Thanh nha đầu này cứ nhắc ngươi mãi, bổn cung nghĩ các ngươi chị dâu em chồng hợp ý, nên thân cận nhiều hơn, nên mói gọi ngươi tiến cung, hẳn là không có trì hoãn chuyện trong phủ ngươi chứ?”

Hoàng Hậu nói khá khách khí, Khương Tự tự nhiên đáp lại khách khí: “Trong phủ hết thảy đều đã có quy củ, cũng không có bao nhiêu chuyện.”

“Đúng rồi, A Hoan gần đây thế nào? Có mập lên chút nào không?”

Nhắc tới nữ nhi, mặt mày Khương Tự cong lên: “Có mập hơn chút, con đều ôm không nổi rồi.”

Hoàng Hậu cười rộ lên: “Mập mới tốt, em bé có thể ăn có thể ngủ, nói rõ cường tráng khẻo mạnh.”

Thời này trẻ con chết non khá nhiều, cho dù là người nhà phú quý cũng không ngoại lệ.

Một bé con khỏe mạnh, hiển nhiên càng làm cho người ta yên tâm hơn.

Khương Tự phụ họa nói: “Đều là nhờ phúc phụ hoàng, mẫu hậu.”

Trong lúc nhất thời không khí trong phòng hoà thuận vui vẻ.

Một lát sau, Hoàng Hậu thúc giục nói: “A Tuyền, Thập Tứ, hai người các ngươi có phải nên đi rồi không?”

Phúc Thanh công chúa có chút không nỡ nhìn nhìn Khương Tự, ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Tự hỏi: “Hai vị muội muội muốn đi đâu?”

Hoàng Hậu cười nói: “Bọn nó đi Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu.”

Khương Tự hơi ngẩn ra.

Trong ấn tượng, Thái Hậu ưa thích thanh tịnh, sao lúc này hai vị công chúa lại qua đó thỉnh an?

Hoàng Hậu nhìn ra Khương Tự nghi hoặc, giải thích nói: “Thái Hậu ngại trong cung quạnh quẽ, bảo bọn nó thường qua đó bầu bạn. Dù sao trước kia còn có Vinh Dương ——”

Khi Vinh Dương trưởng công chúa còn sống, thường thường đều tiến cung thỉnh an Thái hậu, cả Thôi Minh Nguyệt ban đầu cũng thường xuyên tiến cung làm bạn với Thái Hậu. Hiện giờ hai mẹ con này một chết một mất tích, cũng khó trách Thái Hậu cảm thấy tịch mịch.

Mấy ngày này Phúc Thanh công chúa ngày ngày đi Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, không thấy bất luận dị thường gì, Hoàng Hậu cười thầm chính mình nhạy cảm, tìm ra lý do thái độ của Thái Hậu khác thường.

“Thì ra là thế.” Khương Tự bất động thanh sắc tiếp nhận lời Hoàng Hậu, trong lòng nói với Thái hậu một tiếng xin lỗi.

Có vẻ như Vinh Dương trưởng công chúa cùng Thôi Minh Nguyệt đều là nàng giết chết……

“Mau đi đi thôi, muốn nói chuyện với thất tẩu con, về sau còn có rất nhiều cơ hội.”

“Dạ. Thất tẩu, vậy ta cùng Thập Tứ muội đi trước. Ngày khác tẩu lại tiến cung, ta làm bánh hoa quế mời tẩu nếm thử.”

Hoàng Hậu nghiêm mặt: “Mới vừa học được làm chè, mẫu hậu còn chưa được ăn đâu.”

Mặt Phúc Thanh hơi hơi đỏ lên: “Tự nhiên phải mời mẫu hậu nếm trước rồi.”

“Được rồi, mau đi đi.”

Chờ hai người Phúc Thanh công chúa rời đi, Hoàng Hậu lắc đầu cười nói: “May mắn là ngươi, bằng không bổn cung đều phải hoài nghi nha đầu kia động tâm.”

Nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Khương Tự, trong lòng Hoàng Hậu khẽ động: Yến Vương phi có một huynh trưởng hình như còn chưa có hôn phối……

Phúc Thanh cùng Yến Vương phi hợp ý, nếu chọn huynh trưởng của Yến Vương phi làm Phò mã, với Phúc Thanh mà nói hẳn là không tồi.

Nhưng nàng nghe nói huynh trưởng của Yến Vương phi đang ở phía Nam, trong một chốc là không thể suy tính gì được. Trên chiến trường đao thương không có mắt, nếu như xảy ra chuyện gì chẳng phải là hại Phúc Thanh.

Thôi, tạm chờ huynh trưởng Yến Vương phi gầy dựng nên tên tuổi trở lại kinh thành rồi nói sau.

Hoàng Hậu âm thầm cất giữ tâm tư này, thái độ với Khương Tự càng ôn hòa hơn.

“Lần này gọi ngươi tiến cung, kỳ thật là Hoàng Thượng có chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi chờ chút, Hoàng Thượng hẳn là sắp tới rồi.”

Hoàng Hậu mới nói không bao lâu, Cảnh Minh Đế đã đến.

“Con dâu gặp qua phụ hoàng.”

“Không cần đa lễ.” Tới Khôn Ninh Cung, Cảnh Minh Đế khá tùy ý, ngồi xuống bên người Hoàng Hậu.

Khương Tự đứng dậy, lẳng lặng chờ Cảnh Minh Đế mở miệng.

Cảnh Minh Đế đánh giá Khương Tự vài lần.

Bữa tiệc thưởng mai lão Thất đem tất cả hoa mai cho nữ tử trước mặt, ông nhất thời tùy tâm gật đầu, lúc ấy ông vạn vạn không nghĩ tới hiện giờ rất nhiều phiền toái ở hậu cung đều là nha đầu này giải quyết.

Lại nói, ông đã làm không ít quyết định sai lầm, tỷ như lập lại Thái Tử.

Vào đêm khuya tĩnh lặng, Cảnh Minh Đế nghĩ tới vô số lần, nếu lần đầu tiên phế bỏ Thái Tử sau đó không có lập lại, như vậy hiện tại Thái Tử vẫn là Tĩnh Vương, thành thành thật thật, yên phận ngốc ở Tĩnh viên, mà không phải biến thành như bây giờ.

Nhưng có một quyết định ông không làm sai, chính là tìm đúng tức phụ cho lão Thất.

Dù sao Khương Tự đã biết không ít, Cảnh Minh Đế cũng không vòng vo, nói thẳng: “Có chuyện này cần ngươi hỗ trợ.”

Khương Tự vội nói: “Phụ hoàng phân phó là được, con dâu nhất định làm hết sức.”

“Người đi sứ Ô Miêu đã trở lại.”

Khương Tự ngước mắt nhìn Cảnh Minh Đế một cái.

Giờ khắc này, nàng không đoán được ý tứ của Cảnh Minh Đế.

Cũng may Cảnh Minh Đế rất nhanh đã nói rõ mục đích: “Những người đó ở Ô Miêu ngây người mấy tháng, trẫm lo có người trúng kế của người Ô Miêu mà không biết, muốn ngươi nhìn thử xem có người nào bị cổ trùng khống chế hay không……”

Trên mặt Khương Tự đúng lúc lộ ra vẻ khó xử.

“Tức phụ lão Thất, có gì khó khăn ngươi cứ nói thẳng.”

“Con dâu sợ sẽ có sơ hở ——”

Cảnh Minh Đế xua tay: “Có thể điều tra ra dị thường đương nhiên tốt nhất, nếu thực sự có sơ hở cũng không trách được ngươi. Tức phụ lão Thất, ngươi yên tâm làm đi, trẫm còn chưa có hồ đồ như vậy.”

Nghe Cảnh Minh Đế nói như vậy, Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Vậy con dâu liền thử xem sao.”

Loại sự tình này, nàng không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi, trước nói rõ khó khăn vẫn tốt hơn.

Rất nhanh Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên liền tổ chức một buổi phong yến, mở tiệc chiêu đãi những người trở về, đương nhiên trong tình thế này không có làm lớn, mời chỉ có Cẩm Lân vệ cùng quan viên Hồng Lư Tự.

Một người tỳ nữ mi thanh mục tú xen lẫn trong đông đảo tỳ nữ, không dấu vết đi qua bên cạnh mỗi người.

Hàn Nhiên nhịn không được dư quang khóe mắt ngắm hướng tỳ nữ, thầm nói Yến Vương phi đóng giả tỳ nữ còn rất giống, chỉ mong buổi tiểu yến này yên ổn kết thúc, đừng xảy ra chuyện gì xấu.

Cho dù chỉ là một đám quan viên vốn nên chú trọng thể diện tụ tập nhỏ, nhưng Hàn Nhiên hiểu rất rõ nam nhân một khi uống quá chén thì sẽ quên mất chính mình là ai.

Ai ngờ sợ cái gì tới cái đó, khi Khương Tự đóng giả tỳ nữ bưng khay đi qua bên cạnh một người, người nọ vươn tay không bưng lấy chén rượu, ngược lại sờ soạng bàn tay nàng.

Khương Tự lưu loát né tránh, bưng lấy chén rượu hắt lên trên mặt người nọ.

Hàn Nhiên: “……”


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info