ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 551 - 555

khuynhvu1892

💖💖 Chương 551 : Nhị Ngưu cũng không phải chó bình thường 

Tạm thời trấn an được bá tánh trong thành, Triệu thị lang theo Úc Cẩn xuống tường thành, đoàn người trở về trấn Cẩm Lý.

Thái Tử sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, thấy đám người Úc Cẩn trở về, nhíu mày nói: “Trời đều sắp tối đen rồi, các ngươi giờ mới chịu về.”

Mọi người bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

Vị Thái Tử điện hạ này bỏ về sớm không nói, còn trách bọn họ về trễ.

Giờ khắc này, mọi người càng cảm thấy Úc Cẩn tốt, không hẹn mà cùng nghĩ: Quả nhiên là rồng sinh chín con, mỗi con mỗi nết. Đều là hoàng tử, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?

“Cách trời tối còn sớm.” Úc Cẩn đặt chén trà không xuống, đứng dậy nói, “Ta đi lên trấn một lát.”

Thái Tử nổi lên hứng thú: “Thất đệ chuẩn bị đi đâu tản bộ? Ta cùng đi với ngươi.”

Úc Cẩn nhìn Thái Tử một cái, hơi chần chờ gật gật đầu.

Thái Tử đang nghĩ nếu như bị cự tuyệt thì nên nói như thế nào, thế mà lại thấy Úc Cẩn trực tiếp đáp ứng, không hiểu sao lại có chút cảm động, vội hai ba bước chạy tới, giơ tay muốn vỗ vai đối phương.

Úc Cẩn bình tĩnh né tránh, liếc Thái Tử một cái.

Thái Tử sờ sờ mũi, cười nói: “Thất đệ, đi thôi.”

Thấy huynh đệ hai người sánh vai rời đi, lưu lại mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Yến Vương và Thái Tử thế mà có thể cùng nhau đi chơi ?

Khụ khụ, không nên nghĩ như vậy, người ta dù sao cũng là thân huynh đệ, với cả Thái Tử còn là trữ quân……

Mọi người vội vàng theo sau.

So với bá tánh huyện Tiền Hà tuyệt vọng chết lặng, trấn Cẩm Lý lại tựa như một thế giới khác.

Dân cư trên trấn tới tới lui lui bôn ba bận rộn vì kế sinh nhai, tiếng rao hàng, tiếng tranh chấp, cùng tiếng người bán hàng rong cò kè mặc cả, tiếng hài tử quát lớn ……  Khắp chốn tràn đầy náo nhiệt của thế tục bình thường.

Thái Tử hăng hái nhìn ngó khắp nơi, nghiêng đầu nói với Úc Cẩn: “Không nghĩ tới một thôn trấn nhỏ cũng náo nhiệt như vậy …… Thất đệ ngươi xem, tiểu nương tử mặc áo trắng kia còn rất xinh xắn, ta cho rằng chỉ có kinh thành mới có mỹ nhân nhi đáng xem cơ ……”

Thái Tử nhẹ nhàng vuốt cằm, trái tim bắt đầu rung rinh.

Cũng không biết phải ngốc ở chỗ này bao lâu, nếu như có tiểu nương tử áo trắng kia bầu bạn, ngược lại cũng không lo nhàm chán.

Úc Cẩn không tiếp lời Thái Tử, vỗ vỗ lưng Nhị Ngưu: “Đi chơi đi.”

Nhị Ngưu lắc mình, lao ra ngoài.

Nhìn dáng chó mạnh mẽ chạy đi xa của Nhị Ngưu, Thái Tử có chút hâm mộ: “Thất đệ, con chó này của ngươi còn rất hiểu tính người.”

“Nhị Ngưu.” Úc Cẩn liếc Thái Tử một cái, lại lần nữa cường điệu.

Thái Tử kéo kéo khóe miệng: “Nhị Ngưu còn rất hiểu tính người.”

Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy, Nhị Ngưu cũng không phải chó bình thường .”

“ Không bình thường thế nào?” Thái Tử tò mò hỏi.

Khóe miệng Úc Cẩn khẽ nhếch, tươi cười có vẻ có chút thần bí: “Năm đó đệ đệ bị chôn ở trong đống người chết, là Nhị Ngưu đã bới ta lên …… Nhị Ngưu ấy à, có sự nhạy bén biết trước nguy hiểm ……”

Thái Tử nghe mà trợn mắt há hốc mồm: “Biết trước nguy hiểm? Này cũng quá tà dị nha.”

Úc Cẩn thu hồi ý cười, thần sắc lãnh đạm hẳn: “Nhị ca không tin thì thôi.”

“ Cũng không phải không tin Thất đệ, chỉ là ta chưa từng nghe nói có con chó có thể biết trước nguy hiểm.” Thái Tử nói rồi quay đầu hỏi mấy người Triệu thị lang, “Các vị đại nhân từng nghe qua chưa?”

Đám người Triệu thị lang tự nhiên lắc đầu, rối rít nói: “Chưa từng nghe qua.”

Cũng không thể bởi vì ở chung vui vẻ với Yến Vương, mà che giấu lương tâm nói dối được.

Úc Cẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Ngoài Nhị Ngưu ra, các vị còn từng nghe nói qua cẩu quan chính ngũ phẩm nào à.”

Mọi người sờ sờ mũi, không lời gì để nói.

Mắt thấy ánh mắt Thái Tử cứ dán trên người tiểu nương tử, Triệu thị lang vội nói: “Điện hạ, Vương gia, sắp đến thời gian dùng cơm chiều rồi, không bằng chúng ta về chỗ nghỉ ngơi trước đi.”

Còn đi dạo tiếp Thái Tử điện hạ cường đoạt dân nữ làm sao bây giờ?

Đây là tới cứu tế, không phải tới du ngoạn, nếu thật sự xảy ra loại chuyện như vậy, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ mắng ông đến máu chó đầy đầu.

Thái Tử không muốn trở về, lấy mắt ngắm Úc Cẩn.

“ Vậy ta gọi Nhị Ngưu trở về.” Úc Cẩn để ngón tay bên môi, thổi lên tiếng huýt lảnh lót.

Không bao lâu, một con chó to lớn uy phong lẫm lẫm từ xa chạy lại gần, phía sau còn đi theo một đàn chó màu lông, hình thể khác nhau.

Thấy nhiều chó chạy tới như vậy, mọi người không khỏi hoảng sợ.

Nhị Ngưu dừng lại, quay đầu sủa một tiếng, những con chó đó lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống không nhúc nhích.

“Nhị Ngưu, ngươi đây là ——”

Nhị Ngưu vội sủa hai tiếng với Úc Cẩn, cắn ống quần hắn.

Úc Cẩn nhíu mày thật sâu.

Mọi người khó hiểu, hỏi: “Vương gia, con chó này…… Nhị Ngưu làm sao vậy?”

“Nhị Ngưu hẳn là có phát hiện gì đó.” Úc Cẩn nghiêm túc nói.

Nhị Ngưu nghe xong, càng sủa dữ dội hơn, như tán đồng cách nói của chủ nhân.

Mọi người tò mò lại giật mình.

Tò mò là Nhị Ngưu chạy ra trong chốc lát có thể có phát hiện gì, giật mình chính là con chó này lại thật sự nghe hiểu lời chủ nhân nói.

“Nhị Ngưu, ngươi phát hiện cái gì?” Úc Cẩn hơi hơi khom lưng sờ sờ đầu Nhị Ngưu, nghiêm túc hỏi.

Nhị Ngưu vòng quanh Úc Cẩn một vòng, đột nhiên nâng lên một chân trước dùng sức vỗ mặt đất, rồi sau đó nằm lăn ra đất, bụng ưỡn lên làm ra động tác tứ chi cứng đờ.

Úc Cẩn biến sắc, trong lòng lại buồn cười không thôi: Gia hỏa Nhị Ngưu này thật đúng là biết diễn kịch, không uổng công hắn dạy dỗ một phen.

Thấy Úc Cẩn thay đổi sắc mặt, Thái Tử đoạt trước mọi người hỏi: “Thất đệ, Nhị Ngưu có ý gì vậy?”

Úc Cẩn nhìn về phía Thái Tử, sắc mặt tái nhợt, lông mày đen rậm càng nhíu sâu hơn: “Nhị Ngưu nói cho ta, nơi này sắp xảy ra động đất.”

Vừa nghe hai chữ “ Động đất”, mọi người nhất thời thay đổi sắc mặt.

“Vương gia, ngài đang nói giỡn đấy à?” Triệu thị lang buột miệng thốt ra.

Úc Cẩn nghiêm mặt: “Loại chuyện như vậy tiểu vương làm sao có thể nói giỡn?”

“Nhưng ——” Triệu thị lang nhìn nhìn Nhị Ngưu còn đang giả chết, liên tục lắc đầu, “Coi như ý của Nhị Ngưu là như thế, nhưng chỉ dựa vào phản ứng của một con chó mà đã cho ra tiên đoán nơi này sẽ xảy ra động đất, có phải quá khinh suất hay không?”

“Nhị Ngưu không phải chó bình thường, nó có thể biết trước nguy hiểm.” Úc Cẩn lại lần nữa cường điệu cách nói lúc trước.

Nếu như nói lúc ban đầu nghe được cách nói của Úc Cẩn mọi người còn ôm tâm tình hiếm lạ thú vị, thì giờ phút này lại đều thay đổi. Khiếp sợ, sợ hãi, hoài nghi đủ loại cảm xúc đan xen lướt qua, cuối cùng chỉ còn lại hoang đường.

“Vương gia, một con chó sao có thể phát hiện trước động đất chứ? Cho dù là chó chính ngũ phẩm cũng không có khả năng!”

Úc Cẩn nhướng nhướng mày: “Phải không? Theo nhiều tư liệu lịch sử ghi lại, trước khi đại tai đến gà gáy chó sủa, rắn rết bò khỏi hang, đủ loại dấu hiệu cho thấy những cầm thú này sẽ nhận ra nguy hiểm trước người một bước. Mà Nhị Ngưu là con nổi bật nhất trong đồng loại, vì sao không có khả năng có thể phát hiện động đất?”

Hỏi một câu làm mọi người á khẩu không trả lời được.

Nhị Ngưu nghe được chủ nhân khen ngợi nó là con nổi bật nhất trong đồng loại, vội vàng từ trạng thái giả chết bật dậy, đắc ý hất lông.

Úc Cẩn dứt khoát vòng qua mọi người, trực tiếp hỏi Thái Tử: “Nhị ca, nơi này sắp xảy ra động đất, chúng ta có nên rời khỏi nơi này hay không?”

Thái Tử gật mạnh đầu: “Nên chứ! Còn chờ cái gì, mau đi thôi!”

Má ơi, ở trước Thái Miếu trải qua một trận động đất đã dọa hắn sợ tới mức hồn phi phách tán rồi. Thật là đáng sợ, hắn muốn cách thật xa mọi nguy hiểm! 

💖💖 Chương 552 : Tiếc gì thân này 

Thái Tử cơ hồ không thể chờ được nữa: “Thất đệ còn chờ cái gì, nhanh đi thôi.”

Náo nhiệt cái gì, tiểu nương tử xinh xắn cái gì, tất cả đều không quan trọng bằng an toàn.

Hắn là Thái Tử, chờ trở lại kinh thành nghĩ muốn cái gì liền có cái đó, vô luận chó của lão Thất có thể biết trước nguy hiểm hay không, nếu đã nói như vậy, thì một tí nguy hiểm thôi hắn cũng không muốn mạo.

Vẫn là câu nói kia, nếu hắn có bất trắc gì, không phải tiện nghi cho đám vương bát đó sao.

Thái Tử liên thanh thúc giục.

Lấy Triệu thị lang cầm đầu mọi người hai mặt nhìn nhau.

Thật sự muốn rời đi chỉ vì một con chó? Ngẫm lại vẫn thật hoang đường.

Thái Tử không cao hứng, mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Triệu đại nhân, nếu các ngươi không tin, vậy cứ tiếp tục ở lại thị trấn này đi, ta với Yến Vương đi nơi khác.”

Triệu thị lang nghe xong, cho mọi người một ánh mắt, cười nói: “Tục ngữ nói thà tin là có có còn hơn là không, nếu Nhị Ngưu đã có phản ứng như vậy, vậy chúng ta vẫn là rời đi thì hơn.”

Dù sao ở đâu cũng là ở, hà tất làm trái ý Thái Tử chứ.

Thái Tử nhất thời hài lòng: “Thất đệ, chúng ta đi thôi.”

Úc Cẩn lại không nhúc nhích.

Thái Tử kinh ngạc: “Thất đệ, sao lại không đi?”

Úc Cẩn nhìn Thái Tử, lại liếc nhìn mọi người một vòng, hỏi: “Cứ đi như vậy?”

Thái Tử bị hỏi đến ngẩn ra: “Bằng không thì sao?”

Chẳng lẽ muốn hắn mang theo tiểu nương tử áo trắng vừa mới nhìn trúng?

Hắn đúng là có ý tưởng này, nhưng loại chuyện này cũng phải chú ý, không thể gióng trống khua chiêng cho người ta bắt được nhược điểm được.

Úc Cẩn nâng cằm, ánh mắt nhìn chăm chú dân trấn đi quan đi lại cùng khói bếp lượn lờ dần dần bốc lên.

“Người trên trấn phải làm sao bây giờ?”

Triệu thị lang đột nhiên trở nên nghiêm túc, cơ hồ hoảng sợ mà nhìn Úc Cẩn.

Yến Vương có ý gì? Chẳng lẽ muốn động viên toàn bộ người trên thị trấn dọn đi?

Chỉ bởi vì một con chó?

Hoang đường, điều này quá hoang đường!

Úc Cẩn ung dung nói: “Các vị đại nhân, huyện Tiền Hà vì một trận động đất, thương vong hơn vạn người, bởi bệnh dịch lại thiệt hại hơn vạn người, toàn bộ huyện thành dân cư thiệt hại non nửa, hậu quả thảm trọng cỡ nào?”

Hỏi mấy câu làm trong lòng mọi người dâng lên sương mù, đều trầm mặc xuống.

Úc Cẩn chỉ một ngón tay: “Nếu như trấn Cẩm Lý xảy ra động đất, những người dân trên trấn sẽ bước tiếp vết xe đổ của người dân huyện Tiền Hà, lại là một trận tai họa không thể vãn hồi……”

Triệu thị lang hơi há mồm: “Nhưng mà ——”

Úc Cẩn nhàn nhạt đánh gãy lời ông: “Không nhưng nhị gì cả. Ta biết các vị đại nhân cảm thấy chỉ bởi vì phản ứng của một con chó mà động viên toàn bộ người dân trong thị trấn dọn đi quá là hoang đường, thậm chí ngay cả các vị cũng không tin sẽ có động đất. Vừa rồi sở dĩ đồng ý đổi chỗ ở, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết vi phạm ý tứ của Thái Tử, với cả đổi chỗ ở cũng không quá khó khăn, không thể nào so với động viên toàn bộ người dân trên thị trấn dọn đi được.”

Mọi người ngượng ngùng cười cười.

Yến Vương đúng là thức thời, biết bọn họ là nịnh Thái Tử.

“Nhưng nếu là vạn nhất thì sao?” Úc Cẩn hỏi.

Mọi người nhìn hắn.

Ánh mắt Úc Cẩn hướng về nơi xa: “Vạn nhất xảy ra động đất, chính là hậu quả không thể vãn hồi. Động viên những người dân tạm thời dời khỏi thị trấn đúng là có chút phiền toái, nhưng có phiền toái, so với sinh tử cũng đáng để chúng ta đi làm, các vị đại nhân nói sao?”

Mọi người trầm mặc.

Bọn họ không thể không thừa nhận đã hơi bị Yến Vương đả động.

So với sinh tử, một ít phiền toái có đáng gì.

“Nhưng phải nói sao với người dân trên trấn đây?” Triệu thị lang liên tục lắc đầu, “Cũng không thể nói bởi vì Nhị Ngưu phát hiện nơi này sẽ xảy ra động đất, mà muốn bọn họ vứt bỏ tài vật trong nhà rồi dọn đi được?”

“Phải nha, không có cách nói khiến người tin phục, dân họ không có khả năng bỏ nhà đi đâu……”

“Còn nữa, rốt cuộc phải dọn đi bao lâu? Vương gia chỉ nói Nhị Ngưu phát hiện nơi này sẽ có động đất, thời gian cụ thể lại là khi nào?”

Mọi người càng nói, càng cảm thấy đề nghị của Úc Cẩn không có khả năng thực hiện.

Thái Tử có chút sốt ruột, thúc giục nói: “Thất đệ, chúng ta trước rời đi rồi hẵng nói.”

Động đất không đợi người, vạn nhất đột ngột xảy ra ngay lập tức thì làm sao bây giờ? Vẫn là sớm rời đi mới là đúng.

Úc Cẩn không nhanh không chậm sờ sờ đầu Nhị Ngưu, nói: “Nhiều nhất không quá năm ngày.”

“Năm ngày?”

“Ừ. Nhị Ngưu chỉ có thể dự đoán trước nguy hiểm trong thời gian ngắn, cho nên sẽ không quá lâu. Các vị đại nhân, động viên người dân trên trấn di dời khỏi thị trấn năm ngày, tạm hạ trại ở vùng ngoại ô, các ngươi cảm thấy có bao nhiêu nắm chắc?”

Triệu thị lang sờ sờ râu: “Khó nói. Đầu tiên Vương gia phải cho ra một lý do khiến dân họ tin phục, nếu ngài nói là Nhị Ngưu phát hiện ra, chỉ sợ sẽ không có ai rời đi.”

Dân chúng họ yêu quý cùng lưu luyến nhà mình vượt mức bình thường, rất nhiều người cả đời vất vả tích góp mới xây được mấy gian phòng, đặt mua những gia sản đó, sao có thể bởi vì mấy câu nói mà phải rời đi.

Úc Cẩn nhìn về phía Thái Tử: “Cứ nói tối hôm qua Thái Tử nghỉ ở trấn Cẩm Lý, ban đêm có thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo cho Thái Tử được không?”

Người đương thời tin quỷ thần, nhất là tin tưởng thần tích xuất hiện trên người các quý nhân, đây cũng là nhận thức mà các triều đại không thay đổi được.

Thượng vị giả tin, hoàng quyền cùng thiên bẩm kết hợp càng có lợi khi thống trị giang sơn.

Nghe Úc Cẩn đề nghị, mọi người không khỏi nhìn về phía Thái Tử.

Thái Tử vội lắc đầu cự tuyệt: “Không được!”

Đùa à, hắn mới không ôm chuyện này đâu.

“Thất đệ có thể bảo đảm nhất định sẽ phát sinh động đất?”

Úc Cẩn hơi chần chờ, lắc đầu.

Nếu hắn biểu hiện quá chắc chắn, ngược lại quá giả.

Huống chi đó chỉ là một giấc mộng của A Tự, dù cho hắn nguyện ý tin tưởng cũng phải bỏ ra nỗ lực, có lẽ cũng sẽ xảy ra sai lệch.

Đứng ở góc độ của người khác, tin chuyện trong mộng sẽ xảy ra là vạn người không được một.

“Thế. Nếu như dùng danh nghĩa của ta khuyên bá tánh trên trấn dọn đi, cuối cùng không xảy ra động đất thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ cảm thấy ta đang nói hươu nói vượn, hoặc là thần nhân trêu chọc đương triều Thái Tử ta?” Thái Tử nói đến đạo lý rõ ràng.

Sự tình liên quan đến thanh danh của bản thân, Thái Tử không hề hàm hồ chút nào.

Mọi người nghe xong, rối rít gật đầu.

Thái Tử nói xác thật có đạo lý, vô luận thế nhân cảm thấy Thái Tử hồ nháo hay là thần nhân đi vào giấc mộng trêu chọc Thái Tử, đều cho thấy Thái Tử không phải một trữ quân đủ tư cách……

Thấy thần sắc Úc Cẩn nghiêm túc, Thái Tử thở dài: “Thất đệ, ngươi cũng phải nghĩ cho ca ca chứ. Ta vừa mới được lập lại, người khác đều đang nhìn chằm chằm. Nếu như lấy người dân một thị trấn lăn qua lộn lại, cuối cùng không phát sinh động đất, phụ hoàng sẽ mắng chết ta……”

Úc Cẩn trầm mặc một lát, sắc mặt bình tĩnh nói: “Một khi đã thế, vậy cứ nói thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo cho ta đi.”

Hắn nói xong, liếc nhìn Thái Tử một cái thật sâu: “Nếu như Nhị ca không ngại ——”

Thái Tử vội nói: “Không ngại, không ngại, cứ nói như thế.”

Lão Thất nguyện ý ôm chuyện này vào người là tốt nhất, chỉ cần không để hắn chịu trách nhiệm là được.

Theo hắn thấy, lão Thất chính là ăn no rửng mỡ xen vào việc của người khác……

Nét mặt mọi người trở nên vi diệu.

Thần nhân đi vào giấc mộng Yến Vương mà không phải Thái Tử, không biết nên nói là Yến Vương không sợ, hay là Thái Tử trì độn nữa?

Cho dù thật sự xảy ra động đất, Yến Vương như vậy chỉ sợ không chiếm được lợi ích, mà có khi tương lai còn sẽ khiến Hoàng Thượng cùng Thái Tử nghi kỵ.

Úc Cẩn thu hết thảy biểu tình của mọi người vào đáy mắt, thản nhiên cười: “Ta hiểu các vị đại nhân đang suy nghĩ gì. Nếu có thể cứu bá tánh một trấn, tiếc gì thân này?” 

💖💖 Chương 553 : Thần nhân cảnh báo  

Nếu có thể cứu bá tánh một trấn, tiếc gì thân này?

Mọi người nghe mà trong lòng chấn động, đến khi nhìn Úc Cẩn lần nữa ánh mắt đã khác hẳn.

Triệu thị lang tựa như lại thấy được người trẻ tuổi mặt mày nghiêm nghị đứng trên tường thành huyện Tiền Hà, bắn liền ba mũi tên gõ vang chuông sớm trấn áp toàn trường, ngay sau đó từ trên tường thành nhảy xuống, ôm lấy đứa bé bị té ngã.

Đường đường Vương gia còn làm được như thế, ông lại đang băn khoăn cái gì?

Kêu gọi dân chúng trên trấn tạm thời dời đi, nếu như xảy ra động đất, chính là cứu được tính mạng của người dân một trấn, nếu như không xảy ra động đất, nhiều nhất bị cười nhạo trách cứ một chút thôi.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần nói cũng biết.

“Các vị đại nhân thấy thế nào?” Triệu thị lang hỏi.

Quan viên từ kinh thành tới liền hiểu rõ Triệu thị lang đây là đồng ý.

Chủ quan đều đồng ý rồi, bọn họ còn nói cái gì?

Vào thời điểm này làm trái lại đắc tội chính là đường đường Vương gia, không có bất kỳ chỗ tốt gì.

Tâm tình của quan viên địa phương có chút phức tạp.

Những đại nhân đến từ kinh thành này thế mà nguyện ý nghe theo Yến Vương hồ nháo, chờ xong việc phủi mông hồi kinh, lưu lại bọn họ bị bá tánh ở sau lưng chọc cột sống à.

Nhưng hình như bọn họ càng không có quyền lợi phản đối.

Chủ bộ huyện Tiền Hà mấp máy bờ môi muốn nói gì đó, bị huyện lệnh Tiền Hà túm lại.

Thấy không có người dị nghị, Triệu thị lang nói: “Nếu các vị đại nhân đều tán thành, vậy gọi lý chính đến đây đi.”

Không bao lâu sâu một lão giả xuất hiện trước mặt mọi người.

Lão giả rất là kích động, vội chào hỏi từng người.

“Tiểu lão nhân gặp qua Thái Tử điện hạ, gặp qua Vương gia, gặp qua các vị đại nhân ——”

Mắt thấy lý chính sắp kích động đến ngất xỉu, huyện lệnh Tiền Hà ho khan một tiếng: “Lý chính, gọi ông tới là có một chuyện quan trọng muốn nói.”

“Xin Huyện lão gia phân phó.” So với kính sợ đại nhân vật xa xôi không thể với tới như Thái Tử, thì sự kính sợ của lý chính với huyện lệnh hiển nhiên càng rõ ràng hơn.

Huyện lệnh đại nhân tác oai tác phúc đó —— khụ khụ, nói sai rồi, là huyện lệnh đại nhân uy phong hiển hách.

Lý chính lặng lẽ lau mồ hôi.

Huyện lệnh Tiền Hà nghiêm mặt nói: “Đêm qua Vương gia ở trấn Cẩm Lý nghỉ ngơi, đột nhiên có thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo, nói trấn Cẩm Lý không quá năm ngày tất có động đất ——”

Lý chính đại kinh thất sắc: “Lại có việc này?”

Huyện lệnh Tiền Hà không vui nhíu mày: “Làm sao, chẳng lẽ Vương gia lại đi đùa kiểu này?”

Lý chính liếc nhanh Úc Cẩn một cái.

Lọt vào trong tầm mắt là một người trẻ tuổi tuấn lãng ông chưa từng gặp qua, như Thanh Tùng Bạch Dương đĩnh bạt, cảnh đẹp ý vui.

Người trẻ tuổi đẹp mắt như vậy, có vẻ như sẽ không nói đùa lung tung nhỉ.

Lý chính cũng không biết vì sao hiện lên ý niệm cổ quái này, một hồi mới khôi phục lý trí, chờ huyện lệnh Tiền Hà nói tiếp.

“ Ý của các đại nhân, là xin lý chính lập tức động viên bá tánh trên trấn nhanh chóng rút khỏi nơi đây……”

Lý chính nghe mà mắt choáng váng, chờ huyện lệnh Tiền Hà nói xong, lắp bắp nói: “Việc này, việc này không được đâu ……”

“Sao lại không được?” Huyện lệnh Tiền Hà nhíu mày.

Lý chính lau mồ hôi trán: “Đại nhân, tuy Vương gia có thần nhân nhập mộng cảnh báo, nhưng sau khi các bá tánh rút khỏi thị trấn sẽ ở đâu, ăn uống thì làm sao bây giờ? Tài vật trong nhà lại phải sắp xếp như thế nào?”

“Việc này dễ thôi.” Úc Cẩn tiếp lời nói, “ Trên trấn hơn một ngàn người tuy không ít, nhưng hạ trại ở vùng ngoại ô mấy ngày do triều đình cung cấp ăn uống vẫn không thành vấn đề. Còn về tài vật trong nhà, có thể mang theo thì mang theo, không thể mang theo thì tạm thời để lại đi, mạng quan trong hơn so với những vật ngoài thân này.”

Lý chính lấy hết can đảm nói: “Nhưng những heo dê gà vịt đó thì sao? Gà vịt thì cũng thôi, nhưng heo dê cũng không thể mang theo mà? Nếu như để mặc heo dê mấy ngày mặc kệ chết đói, các bá tánh sẽ tiếc lắm.”

Úc Cẩn nghe mà khóe mắt giần giật, nhưng cũng biết tầm quan trọng của đám súc vật này với bá tánh bình thường.

Hắn hơi trầm ngâm, nhanh chóng quyết định nói: “Vậy xin lý chính tìm một số người nhanh chóng thống kê một chút, phàm là trong nhà có vật sống không tiện mang đi, triều đình sẽ bồi thường đúng giá…… Không, bồi thường gấp đôi ——”

“Vương gia!” Mọi người đồng thời kinh hô.

Bạc cứu tế triều đình phát xuống dưới đều đã trong dự trù, nếu trấn Cẩm Lý thật sự xảy ra động đất thì đều dễ nói, nhưng nếu cuối cùng chỉ là giày vò lăn qua lăn lại một trận, thì số tiền thiếu hụt ấy sẽ không có biện pháp bổ khuyết.

Úc Cẩn nhàn nhạt nói: “Nếu như không có động đất, khoản thâm hụt này sẽ do Yến Vương phủ bù vào.”

Nghe hắn nói như thế, mọi người lúc này mới không nói nữa, không khỏi lấy mắt ngắm Thái Tử.

Yến Vương người ta nguyện ý dùng tiền của Vương phủ bổ khuyết thiếu hụt, Thái Tử không nên tỏ vẻ một chút sao?

Thái Tử cực kỳ bình tĩnh.

Hắn không có tiền!

Một người từ nhỏ lớn lên ở Đông Cung như hắn có thể có của để dành gì, ở Tĩnh viên mấy tháng mà thiếu chút nữa chết đói.

Trong lòng mọi người lại thất vọng với Thái Tử thêm một tầng, nhưng trên mặt vẫn không lộ chút nào.

“Lý chính, như vậy được rồi chứ?” Úc Cẩn hỏi.

Lý chính do dự gật gật đầu: “Vậy lão nhân sẽ đi động viên mọi người dời khỏi thị trấn……”

Thật sự không đáng tin cậy mà, mắt thấy trời sắp tối, các nhà các hộ chắc đã làm xong cơm chiều rồi.

Keng keng keng ——

Tiếng chiêng vang dội nhanh chóng triệu tập bá tánh trên trấn lại.

Lấy tiếng chiêng cảnh báo hoặc là tuyên bố đại sự, cái này ở khắp Đại Chu đều coi là lệ thường, cho nên mọi người một khi nghe được tiếng chiêng đều sẽ lập tức từ trong nhà chạy ra điều tra.

“Các hương thân, tối hôm qua Vương gia vào ở trấn Cẩm Lý ta, có thần nhân nhập mộng cảnh báo, nói trấn Cẩm Lý ta trong vòng năm ngày tất xảy ra động đất, cho nên suy xét vì an toàn của các hương thân, chư vị lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, tạm thời rút lui khỏi thị trấn……”

Bá tánh trên trấn nhất thời kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là không tin.

“Lý chính, trấn Cẩm Lý ta trăm năm qua chưa từng xảy ra động đất nha.” Có người cao tuổi hô.

Đang yên lành có ai muốn rời khỏi căn nhà thoải mái dễ chịu, chạy đến đất hoang ngủ kia chứ.

Lý chính không khỏi nhìn về phía huyện lệnh Tiền Hà.

Huyện lệnh Tiền Hà khó được cơ trí một phen, hô: “Các hương thân lẽ nào đã quên, huyện Tiền Hà cũng là trăm năm qua chưa từng có động đất, hiện tại lại thế nào?”

Vừa nghe huyện lệnh Tiền Hà nhắc tới động đất ở huyện thành, mọi người trầm mặc.

Trấn Cẩm Lý cách huyện Tiền Hà không xa, chắc chắn sẽ có quan hệ như này như kia, thân thích của không ít người ở đây chính là chết ở trong trận động đất trăm năm khó gặp này.

Huyện lệnh Tiền Hà rất hài lòng một câu của mình trấn áp toàn trường, nói tiếp: “Huyện thành có thể có động đất, trấn Cẩm Lý vì sao không có khả năng? Có thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo Vương gia, đây chính là tạo hóa cực lớn của các hương thân!”

Tạo hóa?

Không chỉ bá tánh trên trấn sửng sốt, mà cả Úc Cẩn cũng đều sửng sốt.

Sao lại nhắc đến tạo hóa rồi?

Huyện lệnh Tiền Hà vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Bá tánh của huyện thành vì sao không tránh được trận đại tai này? Chính là bởi vì trong thành không có người tôn quý như Vương gia, thần nhân muốn đi vào giấc mộng cảnh báo cũng không chọn được ai. Mà Thái Tử điện hạ và Vương gia đúng lúc vào trấn Cẩm Lý ta nghỉ chân, chúng ta mới có thể nhận được cảnh báo. Các hương thân nói xem, đây không phải là tạo hóa của các ngươi thì là gì?”

Bá tánh trên trấn mờ mịt gật đầu.

Huyện lão gia nói hình như cũng có đạo lý.

Úc Cẩn nhẹ nhàng sờ sờ cằm.

Trăm triệu không nghĩ tới, huyện lệnh Tiền Hà vẫn là một nhân tài.

Một phần xuất phát từ sự kính sợ với thần tích, một phần có sự thuận theo theo bản năng với triều đình, quan trọng hơn là hứa hẹn vật sống như heo dê này nọ không tiện mang theo đều sẽ có trợ cấp bạc, bá tánh trấn Cẩm Lý dưới sự thuyết phục của huyện lệnh Tiền Hà và kêu gọi của lý chính, miễn cưỡng đồng ý tạm thời dọn khỏi thị trấn. 

💖💖 Chương 554 : Rút lui 

Tháng năm trời tối muộn, khi bá tánh trên trấn dìu già dắt trẻ đi ra ngoài, đang là rặng mây đỏ đầy trời.

“Đừng ăn, đừng ăn, các quan lão gia đều đang chờ đó!” Lý chính tổ chức nhân thủ thúc giục những người còn đang làm tổ trong nhà và cơm chiều.

Hán tử bị thúc giục đặt bát sứ thô to lên bàn gỗ, bất mãn nói: “Làm cái gì đấy, ta đây mới không tin cái gì thần nhân báo mộng đâu, làm hại ta ngay cả cơm đều ăn không ngon.”

“Được rồi, đừng oán giận, nhà ngươi không mang hai con heo này theo còn có thể được không ít bạc đấy.”

Hán tử nghe xong không nói gì nữa, lau miệng, dọn đồ đầy gánh, mang theo vợ, con nhỏ đi ra ngoài.

Đi đến cổng lớn, hán tử không tha liếc nhìn hai con heo mập ú đang thở hổn hà hổn hển trong chuồng heo nhà mình một cái, lúc này mới khóa kỹ cửa phòng.

Dân trấn có bất mãn như vậy không ít, đặc biệt là khi mọi người được dẫn đến một mảnh đất trống hoang vu, cảm xúc bất mãn lại càng tăng vọt.

“Không phải chứ, đêm nay chẳng lẽ phải ngủ ở mảnh đất hoang vu này?”

“Phải nha, không phải nói có lều trại sao, cứ ngủ ở đây như vậy còn không đút no muỗi?”

“Nương, con muốn về nhà ——” Đứa bé khóc lên, khiến người lớn càng thêm bực bội.

Mấy người đứng bật dậy: “Không được, hỏi lý chính thử đi, cứ an trí chúng ta như vậy làm sao mà được!”

Lý chính bị một đám người vây ở trung tâm, đang bó tay toàn tập.

“Lý chính, cứ ngủ như vậy không được đâu. Tuy đang tháng năm, nhưng tối đến không khí ẩm ướt, muỗi lại nhiều, cho dù người lớn chịu được nhưng hài tử không chịu nổi đâu.”

“Đúng đó, đúng đó, còn không bằng trở về, ngủ được một giấc thoải mái, ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại này làm gì?”

Lý chính bị ồn ào đến đầu váng mắt hoa, hô: “Các hương thân tạm thời đừng nóng vội, các đại nhân đã đi điều binh tới hạ trại cho chúng ta, chờ một lát đi.”

“Trời sắp tối đen rồi, những binh gia đó có thể tới sao? Lý chính, nhất định là đám quan lão gia lừa ngươi đấy.”

Lý chính mất mặt, nghiêm mặt nói: “Các hương thân đừng có nói bậy, quan lão gia có thể lừa ta?”

Dân trấn đồng thời xí một tiếng.

Quan lão gia lừa còn không phải là những tiểu dân chúng bọn họ sao.

Lý chính ho khan một tiếng: “Khụ khụ, ý của ta là coi như quan lão gia lừa chúng ta, Thái Tử điện hạ và Vương gia cũng sẽ không lừa nha. Đại quý nhân như vậy, lời nói ra chắc như đinh đóng cột, không có khả năng nói chuyện không giữ lời. Lại nói, Vương gia không phải nói cho mọi người bạc trợ cấp sao, một con heo mập tính một lượng bạc, còn cho thêm cho hai lượng bạc nữa, cái này so với nuôi heo cho béo đến Tết đem đi giết có lời nhiều lắm, các hương thân nói đúng không?”

Vừa nghe lý chính nhắc tới bạc trợ cấp, những thanh âm phản đối liền yếu xuống.

Lý chính thầm nói hành động này của Yến Vương thật lợi hại, muốn làm yên lòng người trên trấn, cái gì cũng không có tác dụng bằng tiền bạc, từ xưa đã thế.

“Nếu đã thế, vậy tạm thời nhịn một chút đi.”

“Ừ, nhịn một chút đi, tiền bạc còn chưa cầm được đâu.”

“Lỡ như …… Không cho thì làm sao bây giờ?”

Ngay lúc bá tánh trên trấn đang xì xào bàn tán, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến.

“Mau xem, các binh gia tới!”

Rất nhanh có một đội ngũ từ xa tới gần, mang theo quân nhu đến đây.

Nhìn thấy nhiều binh sĩ như vậy, bá tánh trên trấn ngược lại không dám hé răng, khẩn trương nhìn quan binh nhanh chóng dựng lên trên đất trống từng cái lều trại một.

Tia nắng nơi chân trời vừa mới tắt, sao điểm đầy trời cao, giữa đồng ruộng vốn dĩ hoang vu có thêm một loạt lều trại.

Trước an bài người già phụ nữ và trẻ em vào ở, cuối cùng phân phối xuống dưới, còn có hơn phân nửa người không có lều trại để ở.

Suất lĩnh quan binh đến đây chính là Úc Cẩn, đem oán giận của những người này nghe lọt vào trong tai, giương giọng nói: “Lều trại có hạn, chỉ có thể ủy khuất các vị.”

Đối mặt đường đường Vương gia, những oán giận đó không dám ngang nhiên nói ra, có người xen lẫn trong đám người hỏi: “Vương gia, chúng ta phải ở chỗ này bao lâu nha?”

“Nhanh thì hai ngày, lâu thì năm ngày.”

Mọi người vừa nghe, nhất thời nghị luận sôi nổi.

“Phải ở cái chỗ chết tiệt này vài ngày trời sao, vạn nhất trời mưa thì làm sao bây giờ? Cho dù không mưa, mấy người không có lều trại chúng ta đến tối cho muỗi ăn no, ban ngày còn phơi nắng đến chết ……”

“Thì đó, quá chịu tội rồi, vẫn là trở về thì hơn……”

Úc Cẩn nhíu nhíu mày.

Lòng đồng tình của hắn là hữu hạn, nên làm đã làm rồi, nếu có một vài người nhất định đòi về, vậy hắn cũng không có khả năng sống chết ngăn cản.

“Tiểu vương xác thật được thần nhân cảnh báo, nói trấn Cẩm Lý ta sắp sửa có động đất, vì suy xét cho an nguy của các hương thân, mới sắp xếp mọi người ở chỗ này. Mong các hương thân tạm thời nhẫn nại mấy ngày, dãi nắng dầm mưa đút no muỗi, ít nhất cũng không có nguy hiểm sinh mệnh.”

Một số người âm thầm bĩu môi.

Nếu như có nguy hiểm sinh mệnh thật, ăn chút khổ này cũng chẳng đáng gì, nhưng ai biết đến tột cùng có thể có động đất hay không chứ?

Bá tánh trấn Cẩm Lý hơn một ngàn người, tin tưởng lời nói có thần nhân cảnh báo cho Yến Vương chiếm hơn phân nửa, nhưng luôn có một số ít người không tin mấy cái này, thường thường tin vào sự thật hơn.

Bạc trợ cấp Yến Vương nói không biết khi nào mới phát, sẽ không phải là lừa gạt bọn họ chứ.

Đang suy nghĩ, liền nghe Úc Cẩn mở miệng nói: “ Bạc trợ cấp đã đáp ứng cho các hương thân tiểu vương có mang đến đây, hôm nay phát trước một nửa, còn một nửa còn lại chờ đến khi mọi người rời đi rồi sẽ phát. Đương nhiên, trong thời gian này nếu ai rời đi sớm, vậy thì không có rồi.”

Vừa nghe phát trước một nửa trợ cấp, mọi người nhất thời vui vẻ.

Một nửa cũng tốt, vốn chính là cho gấp đôi, một nửa kỳ thật cũng đã vãn hồi tổn thất …… Không, một nửa cũng đã kiếm lời rồi!

Phải biết rằng nay mới vào tháng năm, heo bây giờ còn nhỏ lắm, một lượng bạc chính là tính theo giá heo lúc xuất chuồng.

Nhìn bá tánh trên trấn xếp hàng đi lĩnh bạc, Úc Cẩn hơi nhẹ nhàng thở ra, chờ trở lại nơi đặt chân mới thì đêm đã khuya.

Đêm tuy đã khuya, vậy mà Thái Tử vẫn chưa ngủ.

“Thất đệ, ngươi xem như đã trở lại.”

“Nhị ca còn chưa ngủ?”

Thái Tử xua xua tay: “Ngủ không được.”

Đổi đến đặt chân trên trấn Ô Kê, Thái Tử càng muốn hồi kinh.

Ở trấn Ô Kê còn không thoải mái bằng trấn Cẩm Lý đâu, nữ nhi của hương thân ở trấn Ô Kê này cũng không đẹp bằng nữ nhi của vị hương thân ở trấn Cẩm Lý……

“Ách, vậy ta ngủ đây.” Úc Cẩn cũng không giống Thái Tử cả ngày rãnh rỗi nhàm chán, ban ngày đầu tiên là trấn an nạn dân huyện Tiền Hà, buổi tối lại đi trấn an bá tánh trấn Cẩm Lý, lăn lộn một phen có thể nói là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Thấy Úc Cẩn muốn tắm rửa đi ngủ, Thái Tử vội hỏi: “Thất đệ, trấn Cẩm Lý thật sự sẽ có động đất sao?”

Trong bóng đêm, Úc Cẩn mượn ánh nến trong viện nhìn Thái Tử, một lát sau nhàn nhạt nói: “Có thể không có động đất, đương nhiên là tốt nhất.”

Tuy rằng hắn nghe lời A Tự tạm thời lừa người dân một trấn dọn ra ngoài, nhưng hắn cũng không mong thiên tai sẽ đến.

Thiên tai có thể phá hủy gia viên mà mọi người sinh sống cả đời trong nháy mắt, quá mức tàn khốc vô tình.

Thái Tử suy xét hiển nhiên thực tế hơn chút: “Nhưng nếu không xảy ra động đất, phụ hoàng chắc chắn sẽ trách cứ ngươi……”

Úc Cẩn không sao cả cười cười: “Không có việc gì, Tông Nhân Phủ ta đều từng vào hai lần. Nhị ca, ta đi rửa mặt trước, xin lỗi không tiếp được.”

Nhìn bóng Úc Cẩn biến mất ở cửa, Thái Tử có chút hâm mộ.

Lão Thất vì sao không sợ phụ hoàng nhỉ?

Một cái đuôi lông xù xù đảo qua, làm Thái Tử kinh hãi nhảy dựng.

“Ai?”

Nhị Ngưu khinh thường liếc Thái Tử một cái, phe phẩy đuôi đi qua. 

💖💖 Chương 555 : Mưa tới 

Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, bá tánh trấn Cẩm Lý ngủ lại trên mảnh đất hoang vu xếp hàng chờ nha dịch phát cháo, mặt mỗi người đều buồn bã ỉu xìu.

Ngoại trừ hài đồng vui vẻ chơi đùa trên đồng ruộng.

Hài đồng đêm qua còn nhao nhao ầm ỹ muốn về nhà giờ chạy dưới trời xanh mây trắng, rượt nhau đùa giỡn, tuôn ra từng tràng cười thanh thúy.

Điều này khiến tâm tình phiền não bực bội của người lớn dịu xuống chút, bưng cháo uống xong, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngẩn người.

“Hôm nay còn phải ra đồng làm việc nữa.” Có người nói.

Đang là tháng năm, công việc đồng áng nhiều, nhàn một ngày đều không được.

Lý chính lại bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài.

“Lý chính, hôm nay phải đi cuốc đất nữa.”

“Lý chính, ngô nhà ta còn phải trồng nữa, cũng không thể trì hoãn được.”

“Đúng vậy, lý chính, ngươi cho một lời thống khoái đi, chúng ta rốt cuộc có thể rời đi hay không đây?”

Lý chính bị hỏi đến đầu đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy giống như bị cảm nắng: “Mọi người đừng vội, trước mắt còn sớm, chờ các đại nhân tới ta hỏi một chút xem.”

Không ít người ngẩng đầu nhìn trời: “Còn sớm gì nữa, mặt trời đều đã nhô cao, ngày thường trời còn đen đã phải khiêng cuốc ra đồng rồi ……”

“Ngày thường, ngày thường, ngày thường cũng sẽ không có động đất mà.” Lý chính hơi phiền, nói thầm một câu.

Lời này bị người nghe được, nhất thời đưa tới một loạt truy vấn: “Lý chính, ngươi nói thị trấn chúng ta thật sự sẽ có động đất sao?”

Lý chính hớp mấy ngụm nước to.

Trả lời vấn đề này đã gần như hong khô môi ông rồi.

Cuối cùng chờ được Úc Cẩn xuất hiện, lý chính vội nói: “Vương gia, các hương thân đang gấp lắm ạ.”

“Gấp cái gì?”

Lý chính cười khổ nói: “Vương gia có điều không biết, tháng  năm tháng sáu chính là lúc công việc đồng áng nhiều, không rời người được.”

Úc Cẩn trái lại không nghĩ tới những chi tiết này, nghe lý chính nói như vậy, hơi trầm ngâm nói: “Các hương thân ra đồng làm việc không thành vấn đề, nhưng chờ làm việc nhà nông xong nhớ phải về nơi này ngủ.”

Lo những người này làm xong việc sẽ trực tiếp về nhà, hắn dặn dò nói: “Chờ đến chạng vạng, lý chính nhớ sắp xếp người kiểm kê nhân số.”

Lý chính lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói: “Vương gia, trong thị trấn có hơn một ngàn dân cư, nếu như có người chạy trở về, không nhất định có thể kiểm kê được đâu.”

“Tận lực đi.”

“Được, được.” Lý chính đành phải gật đầu.

“Long Đán, ngươi lưu lại nơi này hiệp trợ lý chính.”

Long Đán ôm quyền: “Vâng.”

Úc Cẩn nhìn nhìn bốn phía, mang theo Nhị Ngưu rời đi.

Chờ tới chạng vạng, quả nhiên có trên dưới một trăm người không trở về.

Lý chính bất đắc dĩ, để vài người mang theo chiêng đồng trở lại trong thị trấn gõ, khuyên được bảy tám chục người trở về.

Cả ngày này Úc Cẩn đều ở huyện Tiền Hà bên kia bận bịu xử lý chuyện nạn dân mới ra khỏi thành, chờ đến buổi tối trở lại trấn Ô Kê mới nghe được Long Đán bẩm báo.

“Nói như vậy, người làm việc nhà nông xong sau đó trở lại trấn Cẩm Lý chỉ có mười một người?”

Mười một, tức là một phần mười.

“Chủ tử, là như thế này. Ngài nói những người đó có phải ngốc không, ngài đều giúp bọn họ quyết định như thế rồi, bọn họ còn trở về tìm đường chết.”

Úc Cẩn cười cười: “Làm sao có thể cưỡng cầu tất cả mọi người tin tưởng một giấc mơ?”

Long Đán nói tiếp: “Sau lại lý chính dẫn người khuyên trở về bảy tám chục người, còn có mấy chục người chết sống không chịu rời đi.”

Úc Cẩn nhíu nhíu mày, đi vào trong viện ở tạm tắm nước lạnh, rồi về phòng nằm xuống.

Đêm hè rất sinh động, bên tai đều là tiếng chim chóc côn trùng kêu vang.

Úc Cẩn ngủ không được, lại bắt đầu tưởng niệm Khương Tự.

Không biết A Tự thế nào rồi, có phải bụng đã lớn hơn không? Hành động có còn thuận tiện không?

Không có hắn ở bên cạnh, có thể cũng không ngủ được như hắn hay không?

Khương Tự lúc này xác thật ngủ không được.

Tính thời gian Úc Cẩn rời đi, trái tim nàng vẫn luôn treo lên.

Trận động đất tàn khốc vô tình lần thứ hai ấy đến tột cùng là xảy ra vào ngày nào? Hay là đã xảy ra, chỉ là chưa truyền tới trong kinh?

Kinh thành cách huyện Tiền Hà không xa, nếu là như vậy, tám trăm dặm khẩn cấp, chờ đến ngày mai có lẽ sẽ nghe được tin tức.

Nàng xoa xoa phần bụng nhô cao, thật cẩn thận trở mình.

“Chủ tử, ngài không ngủ được sao?” Nghỉ ở trên đất bằng A Xảo bò dậy, lấy một cái gối đầu lót ở dưới chân Khương Tự, nhẹ nhàng bóp chân giúp nàng.

Đến cuối kỳ mang thai, vào buổi tối Khương Tự sẽ có tình trạng cẳng chân co rút đau đớn, khi Úc Cẩn ở nhà đều là hắn giúp nàng bóp chân.

A Xảo làm việc Úc Cẩn thường làm, Khương Tự lại càng nhớ thương người đi ra ngoài kia.

“Ngủ.” Nàng nhìn chằm chằm màn rải hoa màu thiên thanh, thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại.

Bá tánh trấn Cẩm Lý liên tiếp ngủ ở mảnh đất hoang vu ba ngày, người ngủ ở lều trại còn đỡ, người ngủ ở bên ngoài đã bị muỗi cắn đầy người.

Mà hài đồng cảm thấy mới mẻ khi vừa mới tới nay đã mất hết sự mới mẻ ấy, bắt đầu ầm ỹ muốn về nhà.

“Nương, con muốn ăn bánh bao thịt, nơi này chỉ có màn thầu cùng cháo loãng.”

“Cha của nó, Ni Ni hình như nóng lên, đã nói ngủ ở đất hoang này không được rồi, hài tử nào chịu nổi……”

“Ngứa muốn chết, ta muốn tắm rửa!”

Tiếng oán giận dần dần nhiều lên.

Chờ tới buổi chiều, thời tiết thay đổi bất ngờ, vậy mà bắt đầu đổ mưa.

Cứ như vậy, đừng nói người không có lều ở, chính là người có lều tránh mưa cũng chịu không nổi.

Nhìn mưa rơi thế này, nếu suốt đêm đều ở lều trại chịu được sao?

Càng nhiều người la hét đòi đi.

Lý chính nghĩ đến Úc Cẩn phân phó, gấp đến độ đỏ mặt tía tai: “Không thể đi đâu, Vương gia nói, muộn nhất năm ngày thị trấn sẽ phát sinh động đất, mắt thấy thời gian sắp đến, các hương thân gắng nhẫn nại một chút đi.”

“Nhẫn nại?” Một hán tử cao tráng lau mặt một phen, “ Mưa lớn như vậy, đêm nay phải ngủ thế nào? Lý chính, muốn nhịn ngươi nhịn đi, ta không đành lòng!”

“Đúng thế, không đành lòng!” Không ít người nhao nhao phụ họa.

Người ầm ỹ muốn đi tụ tập một chỗ, dầm mưa tiến về phía trước.

Úc Cẩn vội vàng chạy đến đứng ở phía trước, nước mưa ướt đẫm xiêm y hắn.

“Vương gia, những người này ầm ỹ chết sống đòi về.” Long Đán lên đón nói.

Úc Cẩn gật gật đầu, lau nước mưa sắp chảy vào trong mắt, giương giọng hỏi: “Các hương thân thật sự muốn đi về?”

Tiếng mưa rơi không nhỏ, nhưng thanh âm của hắn lại như có lực xuyên thấu, rơi vào trong tai mọi người.

Hán tử cao tráng hô: “Vương gia, chúng ta đều đã ở chỗ này mấy ngày rồi, ở đâu ra động đất? Hiện giờ lại có mưa rơi, nơi này thật sự không có cách nào cho người ngủ, chúng ta phải đi về.”

“Các hương thân nếu trở về bây giờ, một nửa số bạc trợ cấp còn lại sẽ không được nhận.” Long Đán nói.

Hán tử cao tráng lắc đầu: “Ta tình nguyện từ bỏ cũng muốn trở về, bé con của ta phát sốt.”

Phụ nhân đứng gần hán tử trong ngực ôm một đứa bé, trên đầu đội kín mũ bện bằng cỏ, khuôn mặt nhỏ bởi vì phát sốt mà đỏ bừng, đang mở to hai mắt nhìn Úc Cẩn.

Đối diện với cặp mắt nho đen kia, trái tim vốn đã lạnh đi của Úc Cẩn mềm đi vài phần: “Một lượng bạc.”

“Cái gì?” Mọi người nhất thời khó hiểu ý này.

Úc Cẩn nhàn nhạt nói: “ Tính theo đầu người, ngoài bạc trợ cấp đã nói lúc trước ra, người lưu lại mỗi người sẽ được thêm một lượng bạc.”

Không ít người quyết tâm muốn về nhà hung hăng lau nước mưa một phen.

Một lượng bạc có thể bằng số tiền bọn họ làm đồng hơn nửa năm, trời mưa tính là gì, gác đao cũng có thể ngủ ở nơi này!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info