ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 476 - 480

khuynhvu1892

💖💖 Chương 476 : Lý do phế Thái tử 

Chân Thế Thành lưu lại trong phòng, cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.

Hoàng Thượng muốn triệu Dương phi vấn tội, vì sao khi Phan Hải đi mà quay lại lại thất thố như thế, mà Hoàng Thượng sau khi nghe Phan Hải thì thầm thế nhưng trực tiếp rời đi, cũng mang đi Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ cùng thống lĩnh Kim Ngô Vệ?

Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên, thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải, lại thêm một Đề đốc Đông Xưởng Phan Hải, ba người này xem như người mấu chốt khống chế trong cung ngoài cung của Hoàng Thượng.

Nhất định là có sự tình gì đó còn cực đoan hơn đã xảy ra, so với chuyện hậu phi và thị vệ tư thông còn cực đoan hơn.

Đại não giỏi về phỏng đoán của Chân Thế Thành nhanh chóng vận chuyển.

Phan Hải đi gọi Dương phi, còn có thể có chuyện gì còn cực đoan hơn đây?

Chân Thế Thành đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: Trong điện yến hội tiến hành được một nửa, Thái Tử thân thể không khỏe rời sân ……

Cái ý niệm này xẹt qua trong đại não, khiến cho hắn nháy mắt giật thót, có một loại suy đoán đáng sợ nào đó.

So với Chân Thế Thành lý trí phân tích phỏng đoán, Hàn Nhiên cùng Uông Hải lại đã trợn mắt choáng váng.

Cảnh Minh Đế liếc nhìn bọn họ một cái, trầm giọng nói: “Ra đằng trước trước đi. Phan Hải, Dương phi bên này ngươi trước xử lý một chút.”

Rất nhanh Chân Thế Thành liền chờ được Cảnh Minh Đế trở về.

“Hoàng Thượng ——” Chân Thế Thành bất động thanh sắc tiến lên nghênh đón vấn an.

Cảnh Minh Đế xanh mặt ngồi xuống, Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên lập tức dâng lên một ly trà.

Thường ngày đây đều là việc của Phan Hải, hiện tại Phan Hải không ở trước mắt, Hàn Nhiên chỉ có thể căng da đầu lên.

Cảnh Minh Đế tiếp nhận chung trà, bỗng nhiên ném mạnh xuống mặt đất.

Chung trà giá trị xa xỉ nháy mắt rơi vỡ nát, nước trà bốc hơi nóng chảy dài trên nền gạch lạnh băng.

Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên cùng thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải nhất thời im như ve sầu mùa đông.

Chân Thế Thành ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng Thượng?”

Cảnh Minh Đế liếc nhìn Chân Thế Thành một cái thật sâu, nói: “Thái Tử cùng Dương phi gian díu ——”

Trên đường trở về, Cảnh Minh Đế suy đi nghĩ lại cân nhắc có nên để Chân Thế Thành biết được chân tướng hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói đúng sự thật.

Thể diện của ông tất nhiên quan trọng, nhưng việc này phải giải quyết như thế nào mới càng quan trọng.

Chân Thế Thành biết sự thật chẳng qua là nhiều thêm một người biết chuyện, việc này nếu xử lý không tốt lan truyền ra, ông coi như thành trò cười của thiên hạ, mà Thái Tử lại sẽ bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, ghi vào sử sách.

Hậu quả như vậy, ông không thể tiếp nhận.

Nghe Cảnh Minh Đế nói xong, Chân Thế Thành khom người thật thấp: “Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể làm trọng.”

Hàn Nhiên cùng Uông Hải nhất thời khâm phục Chân Thế Thành không thôi.

Bọn họ biết tin Thái Tử cùng Dương phi gian díu thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, Chân đại nhân thế mà còn có thể khuyên Hoàng Thượng đừng nóng giận, phần bình tĩnh này không ai có thể sánh bằng.

Phòng trong thực trống vắng, trừ Cảnh Minh Đế ra thì chỉ có ba người Chân Thế Thành, Hàn Nhiên, Uông Hải.

Cảnh Minh Đế từ trong bạo nộ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt âm trầm chậm rãi đảo qua khuôn mặt mỗi người, từng chữ nói: “Trẫm muốn phế Thái Tử!”

Ba người Chân Thế Thành lập tức quỳ xuống, lời khuyên bảo lại nói không ra miệng.

Khuyên như thế nào? Thái Tử cả phi tử của Hoàng Thượng đều dám ngủ, đó mà là con trai bọn họ bọn họ đã sớm xách dao phay chém chết rồi, còn khuyên cái rắm á.

Đương nhiên, muốn bọn họ phụ họa lời Cảnh Minh Đế cũng không được.

Hiện tại vội vàng phụ họa lời Hoàng Thượng nói, tương lai vạn nhất Hoàng Thượng đổi ý làm sao bây giờ?

Trong lúc nhất thời trong nhà lâm vào trầm mặc.

Cảnh Minh Đế nói ra lời này, vốn cũng không có ý tứ trưng cầu ý kiến của ba người.

Ông rất rõ ràng, Hàn Nhiên và Uông Hải chưởng quản hai vệ quan trọng nhất trong cấm quân, với lời ông nói nhất định phải không do dự chấp hành, đây mới là ý nghĩa bọn họ tồn tại, mà không phải như văn võ bá quan còn muốn cùng ông cò kè mặc cả.

Về phần Chân Thế Thành, đây là diệu nhân phi thường đơn giản, so với đám ngôn quan chỉ biết phun nước miếng lung tung không biết làm vui lòng ông bao nhiêu.

Cảnh Minh Đế thấy ba người đều không hé răng, nói tiếp: “Nhưng trẫm không muốn để bất luận kẻ nào biết Thái Tử bị phế có quan hệ với Dương phi.”

Cái này có hơi khó làm.

Thái Tử là trữ quân, căn cơ của quốc gia, không dễ dao động được. Cho dù là Hoàng Thượng, muốn phế Thái Tử cũng nhất định phải đưa ra một lý do hợp lý, bằng không cứ chờ văn võ bá quan tiến hành đánh giằng co dài đằng đẵng đi.

Cảnh Minh Đế nghĩ đến Thái Tử, trong lòng tựa như đốt một mồi lửa, một khắc đều không thể chịu đựng được loại đánh giằng co này.

Với trạng thái này của Cảnh Minh Đế mà nói, ông muốn phế Thái Tử, ai dám nói nhảm liền băm vằm người đó.

“Các ngươi có kiến nghị ?”

Tầm mắt Cảnh Minh Đế quét về phía Chân Thế Thành, Chân Thế Thành rũ mi mắt làm như không nghe thấy.

Hắn là một vị quan thành thực, ngoại trừ có hứng thú với phá án, chuyện khác ngàn vạn đừng tìm hắn.

Chuyện phế Thái Tử cũng dám xen vào lung tung, bị bà nương dữ dằn trong nhà biết được là phải quỳ bàn tính.

Cảnh Minh Đế đối với phản ứng của Chân Thế Thành cũng không kỳ quái, tầm mắt tiếp tục đảo qua Hàn Nhiên cùng Uông Hải.

Chống đỡ áp lực cực lớn, Hàn Nhiên mở miệng: “Hoàng Thượng, vi thần có một ý tưởng.”

Có vài chủ ý Hoàng Thượng không phải nghĩ không ra, mà là không tiện nói, lúc này nhất định phải từ người khác nói ra.

Làm tai mắt và nanh vuốt của Hoàng Thượng, làm Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ khiến người nghe biến sắc, hắn ắt phải đảm đương nhân vật này. Chẳng sợ sau thu bị tính sổ, để lại tiếng xấu muôn đời, cũng trốn không được.

“Nói.” Cảnh Minh Đế phun ra một chữ.

“Nếu người xui khiến Kim Ngô Vệ giết hại An Quận Vương là Thái Tử ——”

Cảnh Minh Đế liếc nhìn Hàn Nhiên một cái, trầm mặc.

Đây không thể nghi ngờ là một biện pháp tốt.

Trước mắt đang tra vụ án An Quận Vương, văn võ bá quan còn ở trong điện phía trước chờ kết quả, không có bất luận công đạo gì hiển nhiên là không qua được.

Nhưng chân tướng lại là Dương phi cùng thị vệ cấu kết, từ đó lại liên lụy ra chuyện gian díu với Thái Tử.

Hai chuyện này vô luận là chuyện nào truyền ra, ông đều mất hết mặt mũi.

Đem nguyên nhân An Quận Vương chết đẩy đến trên người Thái Tử, liền có đầy đủ lý do phế Thái Tử, cũng ém nhẹm được chuyện của Dương phi xuống.

Đây cũng coi như là đẹp cả đôi đường.

Cảnh Minh Đế yên lặng nghĩ đến đây, âm thầm phi chính mình một tiếng.

Cái rắm chứ đẹp cả đôi đường, không còn Đế vương nào đáng buồn hơn ông nữa.

Đứa con trai duy nhất nguyên Hậu để lại cho ông, Thái tử được ông kỳ vọng cao, vậy mà lại làm ra loại chuyện vi phạm luân thường này.

Thái Tử không phế không được.

Cảnh Minh Đế thở dài thật sâu, nói với Chân Thế Thành: “Chân ái khanh, vụ án An Quận Vương là do ngươi phụ trách, vậy giao cho ngươi.”

Đây là muốn Chân Thế Thành giúp đỡ lấp liếm.

“Xin Hoàng Thượng yên tâm, vi thần biết làm như thế nào.” Chân Thế Thành là người có chừng mực, tuy rằng ham mê phá án, nhưng trầm mê chính là quá trình lột tơ rút kén tìm ra hung thủ, lại không có yêu thích mạo hiểm tức chết Hoàng Thượng nhất định cứ muốn cho thế nhân chứng kiến chân tướng.

Thái Tử cái đồ bùn nhão không trét lên tường được đó, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng bỏ được phế đi……

Cảnh Minh Đế đứng dậy, hứng thú rã rời: “Vậy cứ như vậy đi, chờ gió tuyết ngừng liền hồi cung. Hàn Nhiên, Uông Hải, trong khoảng thời gian này trị an liền giao cho các ngươi.”

Hàn Nhiên cùng Uông Hải lập tức ôm quyền: “Xin Hoàng Thượng yên tâm.”

Chân Thế Thành nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có một chuyện nghĩ mãi mà không rõ.”

Cảnh Minh Đế ánh mắt nặng nề nhìn về phía hắn: “Chân ái khanh có chuyện gì nghĩ mãi không rõ?”

“Dương phi xui khiến Kim Ngô Vệ Trương Hổ sát hại An Quận Vương, nhưng bọn họ như thế nào biết hôm nay gió tuyết đến bất chợt, trong đại điện sẽ đột nhiên lâm vào hắc ám?” 

💖💖 Chương 477 : Sau lưng Dương phi 

Vấn đề này đúng là đã bị đám người Cảnh Minh Đế xem nhẹ.

Cái này cũng không kỳ quái, chuyện Thái Tử và Dương phi gian díu đều đã xảy ra, ai còn nghĩ đến sống chết của An Quận Vương.

Nhưng Chân Thế Thành vừa hỏi như vậy, mấy người lập tức nhận ra cổ quái.

Đúng vậy, hiện tượng thiên văn biến hóa lại không phải ai có thể khống chế, Kim Ngô Vệ Trương Hổ tại sao có thể mặc trước hai kiện xiêm y giống nhau chuẩn bị ở trong đại điện ám sát An Quận Vương đây?

“Vi thần đi hỏi một chút.” Thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải hướng Cảnh Minh Đế xin chỉ thị.

Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu.

Thấy Uông Hải đi ra ngoài, Chân Thế Thành yên lặng nhấc chân đuổi kịp.

Không hiểu rõ vấn đề này, hắn đêm nay ngủ không yên.

Nghe được động tĩnh, Trương Hổ giương mắt nhìn qua.

“Trương Hổ, Dương phi đã nhận tội.” Uông Hải nói.

Trương Hổ đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghênh đón ánh mắt  gợn sóng bất kinh của Chân Thế Thành, tuyệt vọng nhắm lại mắt, lẩm bẩm nói: “Quá ngốc, nàng thật sự là quá ngốc……”

Uông Hải cười lạnh: “Có Chân đại nhân xử án như thần ở đây, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể lừa dối qua cửa?”

“Chuyện không liên quan đến nàng ấy, giết An Quận Vương là ta tự nguyện!”

“Được rồi, có phải tự nguyện hay không hiện giờ đã không quan trọng, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề.”

Trương Hổ nhìn Uông Hải.

“Các ngươi làm sao biết lúc yến tiệc đến sắc trời sẽ đột nhiên tối đen?”

Trương Hổ bị hỏi đến sửng sốt, biểu tình có chút khác thường, rất nhanh lại khôi phục như thường, cười nhạo nói: “ Vấn đề của Uông thống lĩnh thật buồn cười. Ta lại không phải thần tiên biết bói toán, sao sẽ biết cái này?”

“Nếu không biết, ngươi vì sao lại mặc trước hai bộ xiêm y giống nhau?” Uông Hải giọng mang phẫn nộ.

Tiểu thị vệ lúc đầu tất cung tất kính với hắn hiện tại lại có thái độ như thế, nói không bực bội là không có khả năng.

Nhưng hắn cũng biết người trước mắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ, so đo với hắn ngược lại không đẹp.

Trương Hổ kinh ngạc liếc nhìn Uông Hải: “Ta quyết tâm nhân cơ hội tế thiên ám sát An Quận Vương, tự nhiên là phải làm chuẩn bị vạn toàn, mặc vào hai lớp xiêm y giống nhau là vì vô luận ở địa phương nào giết An Quận Vương xong đều có thể cởi xiêm y ra không để lại dấu vết. Khi trong đại điện đang yến tiệc đột nhiên lâm vào hắc ám chẳng qua là ông trời cho ta cơ hội tốt thôi, cho dù không có cơ hội này, ta cũng sẽ tìm cơ hội khác xuống tay.”

Nói đến đây, Trương Hổ tự giễu cười, liếc nhìn Chân Thế Thành một cái thật sâu: “Nếu thay đổi địa phương khác, không có Chân đại nhân ở đó, có lẽ sẽ không ai có thể phát hiện là ta làm……”

Cũng sẽ không hại Ngọc Linh bị kéo vào.

Giờ khắc này, uể oải cùng ảo não vô cùng vô tận đánh sâu vào tâm Trương Hổ.

Chân Thế Thành cười lạnh: “Ngươi sai rồi. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần làm chuyện ác, chắc chắn sẽ tra ra manh mối.”

Mỗi một kẻ giết người luôn cho rằng chính mình có thể may mắn chạy thoát, loại người này hắn thấy nhiều rồi.

Nhưng nếu nói thật thì, hắn xác thật có một đối thủ sờ không được, chính là người phía sau màn vụ án phóng hỏa thuyền hoa trên sông Kim Thủy.

Dựa vào trực giác xử án nhiều năm qua của hắn, Dương Thịnh Tài chết tuyệt không phải kinh hoảng nhảy thuyền sau đó chết chìm đơn giản như vậy.

Có điều đó là thay trời hành đạo, khụ khụ, không tính làm ác.

Chân Thế Thành kéo lại suy nghĩ, ánh mắt khóa chặt Trương Hổ: “Hơn nữa, ngươi nói dối.”

Con mắt Trương Hổ chợt co rụt lại: “Cái gì?”

“Ngươi cho ra lý do tất nhiên không tồi, nhưng ta còn cho rằng các ngươi đã biết trước hiện tượng thiên văn biến hóa. Hiện tượng thiên văn biến hóa này hẳn là Dương phi nói cho ngươi, ta hiện tại muốn biết chính là, lại là ai nói cho Dương phi kìa?”

“Nói lung tung!” Trương Hổ quay đầu đi, không để ý tới Chân Thế Thành nữa.

Thấy từ Trương Hổ nơi này cũng không hỏi thêm được bao nhiêu tin tức nữa, Chân Thế Thành khẽ gật đầu với Uông Hải , xoay người trở lại Cảnh Minh Đế nơi đó.

“Hoàng Thượng, vi thần muốn từ chỗ Dương phi biết rõ vấn đề này.”

Cảnh Minh Đế thần sắc khó lường, gắt gao nhìn chằm chằm Chân Thế Thành: “Chân ái khanh, ngươi là nói sau lưng Dương phi còn có người?”

“Đây chỉ là vi thần suy đoán.”

“Có bằng chứng gì?”

“Không có bằng chứng, bằng chính là trực giác.” Chân Thế Thành thản nhiên nói.

Rất nhiều thời điểm mọi người đều khịt mũi coi thường trực giác, nhưng thật ra lại là linh quang hiện lên do vô số kinh nghiệm ngưng tụ mà thành.

Nghe thì thật huyền diệu, nhưng lại là tồn tại chân thật.

Nhưng Hoàng Thượng tin hoặc không tin, cũng không phải hắn có thể khống chế.

“Vậy được, trẫm cho phép ngươi đi hỏi.”

Cái chết của Trần mỹ nhân đã kết lại một khối u trong lòng Cảnh Minh Đế, theo thời gian trôi qua càng kết càng sâu.

Một mỹ nhân nho nhỏ tiến cung nhiều năm, với ngoài cung là không có khả năng có liên hệ gì, nhưng trùng mà Trần mỹ nhân nhiều năm trước hại mắt Phúc Thanh công chúa bị mù từ đâu mà đến? Câu Hôn Hoa hại Thập Ngũ công chúa trúng độc bỏ mình lại là từ đâu mà ra?

Nếu thực sự có một người như vậy tồn tại, vậy người này tám chín phần mười nấp ở trong hậu cung, lại chậm chạp tra không ra.

Mà nay, lại ra một Dương phi……

Cảnh Minh Đế cẩn thận suy nghĩ, liền không rét mà run.

Dương phi phạm vào tội lớn, vì để tránh cho người ta liên tưởng đến sự tình phế Thái tử, đã không thể lập tức xử trí, lại không thể để cho đám người Hoàng Hậu phát hiện, Chân Thế Thành nhìn thấy Dương phi có hơi tốn một phen trắc trở.

Trong nháy mắt Chân Thế Thành đối mặt với Dương phi, trong lòng liền trầm xuống.

Dương phi ánh mắt bình tĩnh như thế, hoàn toàn là tư thái cầu chết sau khi tâm nguyện được đền bù, vậy thì sẽ rất khó từ trong miệng Dương phi hỏi ra được điều gì.

“Ngươi chính là phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân?”

Chân Thế Thành không nghĩ tới dẫn đầu mở miệng thế mà lại là Dương phi. 

“Đúng thế.”

Dương phi thế nhưng khom người với Chân Thế Thành: “Còn phải đa tạ Chân đại nhân thay huynh trưởng ta bắt được hung thủ hại chết huynh ấy.”

“ Là chức trách thôi, không dám nhận tạ ơn.” Chân Thế Thành nhàn nhạt nói.

Dương phi nhìn Chân Thế Thành, ngữ khí khẽ chuyển: “Chính là Chân đại nhân lại không thể đưa hung phạm ra công lý!”

Chân Thế Thành run râu, không hé răng.

Vì sao không đưa hung phạm ra công lý, trong lòng Dương phi không biết sao ?

Dương phi đột nhiên cười rộ lên: “Cũng phải, việc này không thể trách Chân đại nhân, chung quy chân chính làm chủ chính là Hoàng Thượng.”

Chân Thế Thành càng không thể hé răng.

Nghị luận Hoàng Thượng đúng sai, trừ phi hắn không muốn sống nữa.

“Nếu Chân đại nhân không thể đưa hung phạm ra công lý, Hoàng Thượng không đành lòng đưa hung phạm ra công lý, ta đây liền tự mình động thủ. Chân đại nhân, chẳng lẽ ta sai ư?” Dương phi sâu kín hỏi.

Chân Thế Thành không thể nhịn được nữa trợn trắng mắt: “Nương nương chớ nói nhiều lời, ta chỉ muốn đến hỏi ngươi một việc, người nói cho ngươi thiên tượng hôm nay biến hóa là ai.”

Dương phi ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Ta không biết Chân đại nhân đang hỏi cái gì.”

“Đến lúc này, ngươi còn muốn thay người nọ che dấu sao?”

“Ta cái gì cũng không che dấu. Chân đại nhân hỏi lời này thật buồn cười, trên đời này nào có người có thể có biết được thiên tượng biến hóa!”

“Có.” Chân Thế Thành nói rất nghiêm túc, “Bằng không Khâm Thiên Giám vì sao tồn tại?”

Dương phi nhắm mắt: “Chân đại nhân cứ coi như là người của Khâm Thiên Giám nói cho ta biết là được, ngươi có thể đi phục mệnh Hoàng Thượng rồi.”

“Nương nương, ngươi thật sự cam tâm bị người coi như quân cờ đùa giỡn sao?”

“Câm mồm, ta mới không phải cái gì quân cờ, có thể báo thù cho huynh trưởng ta chết cũng không tiếc!” Dương phi cảm xúc kích động, đột nhiên sắc mặt biến đổi bưng kín ngực.

Chân Thế Thành nhất thời cả kinh: “Nương nương?”

Dương phi ôm ngực chậm rãi ngã xuống. 

💖💖 Chương 478 : Ngủ lại Thúy Loa sơn 

Nhìn Dương phi ngã xuống trước mặt, Chân Thế Thành lập tức nói với Phan Hải canh giữ ở một bên: “Mau mời Thái y!”

Đế vương ra ngoài, tự nhiên sẽ có Ngự y đi theo.

Phan Hải do dự một chút.

Chuyện của Dương phi và Thái Tử nhất định phải giấu kín, trừ những người đã biết ra không thể để cho người khác biết nữa, trước mắt mời Ngự y ——

Thấy Phan Hải do dự, Chân Thế Thành lạnh lùng nói: “Phan công công, sau lưng Dương phi chắc chắn có người, trước khi chưa hỏi ra không thể để Dương phi xảy ra chuyện!”

Phan Hải gật gật đầu, thấp giọng nói: “Còn xin Chân đại nhân tránh đi một chút.”

Chân Thế Thành được nội thị dẫn trở lại chỗ Cảnh Minh Đế.

“Hỏi ra được gì không?” Cảnh Minh Đế trầm giọng hỏi.

Chân Thế Thành ôm quyền thỉnh tội: “Vi thần đang hỏi Dương phi, Dương phi đột nhiên ôm ngực ngã xuống đất……”

Cảnh Minh Đế ánh mắt căng thẳng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Nàng ta đã xảy ra chuyện?”

“Phan công công mời Thái y qua đó rồi, tình huống như thế nào còn phải đợi Thái y chẩn bệnh xong sau đó mới rõ ràng.”

Cảnh Minh Đế lập tức thúc giục nội thị đi tìm hiểu.

Không bao lâu Phan Hải trở về, sắc mặt nặng nề: “Hoàng Thượng, Dương phi đi rồi.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Thái y nói Dương phi chết do đột phát bệnh tim ——”

Không chờ Phan Hải nói xong, Cảnh Minh Đế liền vỗ mạnh bàn: “Đánh rắm!”

Phan Hải lập tức im bặt .

Có thể làm Hoàng Thượng chửi đổng, có thể thấy được Hoàng Thượng đã phẫn nộ tới cực điểm.

Cảnh Minh Đế xác thật tức giận đến không nhẹ, sau khi tức giận còn có loại cảm giác vô lực đánh sâu.

Vũ nữ bắt được lúc Thập Ngũ công chúa xảy ra chuyện chết do đột phát bệnh tim, trước mắt Dương phi chết cũng do đột phát bệnh tim, chẳng lẽ nữ tử trong hoàng cung mắc phải bệnh tim cũng có thể lây bệnh?

Đây quả thực quá vớ vẩn!

Thái độ của Cảnh Minh Đế làm Chân Thế Thành cảm thấy cổ quái, thử nói: “Hoàng Thượng, ngài cảm thấy nguyên nhân Dương phi chết không phải đột phát bệnh tim Thái y chẩn ra?”

Cảnh Minh Đế hơi hòa hoãn cảm xúc, hơi hơi do dự kể lại chi tiết buổi gia yến trên Trường Sinh Điện: “ Vũ cơ hại chết Thập Ngũ công chúa khi bị thẩm vấn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trải qua Thái y kiểm tra cũng là chết do đột phát bệnh tim.”

Chân Thế Thành nghe xong liền sờ sờ râu.

“Một lần cũng thôi đi, liên tiếp hai người dính đến mạng người đều chết do đột phát bệnh tim, này không khỏi quá mức trùng hợp.” Cảnh Minh Đế ánh mắt thâm trầm nói.

Chân Thế Thành có một lát trầm mặc.

Cảnh Minh Đế nhìn hắn: “Chân ái khanh nghĩ như thế nào?”

Chân Thế Thành chắp tay với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, liên tiếp hai nữ tử dính đến mạng người trong cung đều chết do đột phát bệnh tim, đây càng nghiệm chứng suy đoán của vi thần.”

“Ngươi là nói sau lưng Dương phi còn có người?”

Chân Thế Thành gật đầu: “Người nọ rất có thể là ẩn núp ở hậu cung, tùy thời khơi mào nội tâm âm u của người nào đó, từ đó sinh ra rất nhiều sự việc.”

Cảnh Minh Đế nhắm mắt, thanh âm lộ ra mỏi mệt: “Nếu thực sự có người này tồn tại, vậy thật là đáng sợ.”

Đã có thể khơi mào ác niệm của người ta, lại có thể thao túng sinh tử của người đó, thậm chí còn hiểu biết thiên tượng biến ảo, thủ đoạn như thế, lại có gì khác với quỷ thần đâu?

Nghĩ đến trong hậu cung khả năng ẩn nấp một người như vậy, Cảnh Minh Đế liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Nếu thực sự có một người như vậy, nhất định phải tìm ra hắn!”

Chân Thế Thành không hé răng.

Người ở hậu cung, hắn chỉ đành bất lực.

Cảnh Minh Đế hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhất thời càng thêm buồn bực.

Chân Thế Thành là cao thủ xử án, nhưng dù sao cũng là ngoại thần, cũng không thể đi lung tung ở hậu cung của ông được.

Còn nữa, không có chứng cứ rõ ràng chỉ dựa vào suy đoán liền để cho Chân Thế Thành thẩm vấn phi tần hậu cung, Thái Hậu phỏng chừng sẽ cầm quải trượng rượt ông mất.

Cảnh Minh Đế phiền muộn hết sức đột nhiên nghĩ đến một người: Úc Cẩn.

Lão Thất đi theo Chân Thế Thành xử không ít vụ án, lúc trước trên Trường Sinh Điện biểu hiện xuất chúng, có lẽ có thể để nó thử xem.

Ý niệm này chợt lóe lên, Cảnh Minh Đế lại bắt đầu đau đầu về cái chết của Dương phi.

Bên ngoài gió tuyết không ngừng, đường núi trơn trượt, trước mắt muốn về cung là không thể, tám chín phần mười phải ngủ lại một đêm, chờ ngày hôm sau tạnh lại khởi giá.

Cứ như vậy, chỉ dựa vào đám người Phan Hải muốn giấu diếm vài vị phi tần được mang theo liền có chút khó khăn.

Xem ra phải nhờ Hoàng Hậu hỗ trợ rồi.

Cảnh Minh Đế trong lòng có quyết định, lập tức đi đến chỗ Hoàng Hậu nghỉ ngơi.

Hành cung vốn không lớn, mấy viện tử cấp cho phi tần ở đều trụ gần nhau, có gió thổi cỏ lay gì đều rất dễ dàng bị người phát hiện.

Thấy Cảnh Minh Đế lại tới lúc này, Hoàng Hậu đã nhận ra vài phần không thích hợp.

Bà bất động thanh sắc nghênh đón: “Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế đỡ lấy Hoàng Hậu, lôi kéo bà đi đến giường thấp.

“ Chuyện hôm nay, Hậu nghe nói chưa?”

Hoàng Hậu do dự một chút, hỏi: “Hoàng Thượng là nói chuyện An Quận Vương sao?”

Tiền điện mở tiệc chiêu đãi bách quan huân quý, bà tuy không có ở đó, nhưng động tĩnh lớn như vậy làm sao có thể giả câm vờ điếc.

Cảnh Minh Đế không có trả lời, nhìn đôi mắt Hoàng Hậu hỏi: “Hoàng Hậu, trẫm có thể tin tưởng Hậu không?”

Hoàng Hậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ý tứ trong lời này của Hoàng Thượng có quá nhiều, nhất thời làm bà sờ không ra đầu mối.

Sau một lúc ngây người, Hoàng Hậu đè xuống nghi hoặc trong lòng nói: “Ta với Hoàng Thượng là phu thê, tất nhiên là vĩnh viễn đứng ở bên Hoàng Thượng.”

Cảnh Minh Đế gật gật đầu, thấp giọng nói: “Trẫm quyết tâm phế Thái Tử!”

Hoàng Hậu xem như là người ổn trọng, nhưng nghe được lời này lại lập tức thay đổi sắc mặt, tay bỗng nhiên run lên: “Hoàng Thượng?”

Bà chẳng lẽ là sinh ra ảo giác? Hoàng Thượng cư nhiên muốn phế Thái Tử!

Nhiều năm qua bà mắt lạnh nhìn các hoàng tử càng ngày càng lớn, dần dần sinh ra ý niệm không an phận, lại chỉ thấy buồn cười.

Chỉ cảm khái những hoàng tử này nhìn không rõ, ở trong lòng Hoàng Thượng không có một hài tử nào quý trọng hơn Thái tử mà nguyên hậu lưu lại cả.

Đó là con vợ cả duy nhất của Hoàng Thượng, càng là huyết mạch duy nhất của Hoàng Thượng cùng vợ cả.

Địa vị của Thái Tử ở trong lòng Hoàng Thượng không ai có thể so sánh .

Nhưng hiện tại, Hoàng Thượng thế mà nói với bà muốn phế Thái Tử?

Lúc này Cảnh Minh Đế cũng bất chấp thể diện, khẽ cắn môi nói: “Thái Tử cùng Dương phi gian díu!”

Hoàng Hậu đứng bật dậy, da mặt run lên, lại không nói một lời ngồi xuống.

Không nói một lời không đại biểu Hoàng Hậu trấn định, mà là khiếp sợ đến không lời nào để nói.

Thật lâu sau, Hoàng Hậu run giọng hỏi: “Dương phi với Thái Tử hiện tại như thế nào?”

“Thái Tử đã bị Cẩm Lân vệ cùng Đông Xưởng trông coi rồi, Dương phi ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử. Trẫm cần Hoàng Hậu hỗ trợ, ít nhất trước khi hồi cung không thể để cho ai biết Dương phi đã chết.”

Không chỉ là Dương phi chết cần giấu diếm, mà tin tức Thái Tử bị phế hiện tại cũng không thể truyền ra ngoài.

Hành cung không thể so với hoàng cung, phương diện không yên ổn ở bên ngoài quá nhiều, một khi không cẩn thận sẽ có khả năng lâm vào nguy cơ.

Cảnh Minh Đế rất nhanh đem một ít an bài nói thẳng với Hoàng Hậu.

Nghe đến cuối cùng, Hoàng Hậu trịnh trọng nói: “Hoàng Thượng yên tâm, Dương phi bên này cứ giao cho ta đi.”

Trong đại điện chúng thần mắt trông mong chờ đến sắc trời sắp đen, mông đều ngồi đau, rốt cuộc có nội thị tiến đến truyền lời.

“Các vị đại nhân đều giải tán đi, Hoàng Thượng có lệnh, đêm nay ngủ lại Thúy Loa sơn.”

Bên ngoài gió tuyết vẫn chưa ngừng, đối với việc phải ngủ lại Thúy Loa sơn chúng thần đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đợi cả nửa ngày rồi lại cứ thế giải tán thì lại chưa có chuẩn bị tâm lý.

“Công công, tên Kim Ngô Vệ kia vì sao giết hại An Quận Vương vậy?”

Nội thị nhìn người hỏi chuyện một cái, nghiêm túc nói: “Đại nhân vẫn là chớ có hỏi. Hoàng Thượng cũng không hỏi ra, tâm tình đang kém kìa.” 

💖💖 Chương 479 : Thịt chưng 

Chờ đến đáp án như vậy, bách quan huân quý đều không hiểu ra sao, lại chỉ có thể theo nội thị an bài trở lại chỗ ở của từng người không nhắc tới nữa.

Một đêm này, rất nhiều người ngủ không an ổn.

Cảnh Minh Đế nghỉ ở chỗ của Hoàng Hậu.

Tuy là tẩm cung tạm thời, địa long lại đốt đỏ rực, trong phòng ấm áp như xuân.

Đế hậu hai người ngủ cùng giường, lại không ai đi vào giấc ngủ.

Cảnh Minh Đế sau khi không biết lật qua lật lại bao nhiêu lần liền dứt khoát đứng dậy xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ.

Song sa màu xanh khói che đậy cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Cảnh Minh Đế duỗi tay đẩy cửa sổ ra, gió lạnh thấu xương nháy mắt lùa vào.

Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, chợt trên người có thêm một kiện áo ngoài.

“Hoàng Thượng, coi chừng cảm lạnh.”

Cảnh Minh Đế quay đầu, liền nhìn thấy Hoàng Hậu búi tóc lỏng lẻo đứng ở bên cạnh, trong mắt hàm chứa lo lắng.

Cảnh Minh Đế chỉ chỉ ngoài cửa sổ, ngữ khí khó hiểu: “Hoàng Hậu, ngươi xem, tuyết ngừng rồi.”

Hoàng Hậu khẽ nhìn ra bên ngoài.

Đã là đêm khuya, bên ngoài hành lang dài lại treo từng dãy đèn lồng đỏ thẫm. Giờ phút này những đèn lồng đó tỏa ra tia sáng màu vỏ quýt hòa thành một, đem sân ngoài cửa sổ chiếu đến sáng ngời.

Tuyết xác thật đã ngừng, góc sân cùng trên mái hiên chất đầy đống tuyết, một vùng trắng xoá chói mắt.

Hoàng Hậu hơi hơi gật đầu, thanh âm mềm nhẹ: “Đúng vậy, tuyết ngừng rồi, ngày mai chúng ta đã có thể hồi cung.”

Cảnh Minh Đế trầm mặc một lát, tự giễu cười: “Dĩ vãng mỗi lần Trẫm tới Thúy Loa sơn tế thiên, luôn âm thầm ngóng trông có thể ngủ lại bên ngoài một đêm, nghĩ nghĩ liền cảm thấy mới lạ thú vị, nhưng khi thật sự có cơ hội này, lại ngóng trông có thể nhanh chóng hồi cung ……”

“Hoàng Thượng, ai cũng không ngờ được sẽ phát sinh chuyện như vậy ——”

Cảnh Minh Đế xua xua tay, ngăn lại Hoàng Hậu khuyên giải an ủi, cười khổ nói: “Lời tuy nói như vậy, nhưng nếu như ở trong cung, Thái Tử cùng Dương phi lại làm sao có thể ——”

Hoàng Hậu giật giật khóe môi, không có phản bác, trong lòng lại thở dài.

Thái Tử làm ra chuyện vi phạm luân thường như vậy, Hoàng Thượng lại vẫn cảm thấy nguyên nhân là do tạo cơ hội cho Thái Tử, mà không có ngẫm lại một kẻ đã suy đồi từ trong xương cốt như thế sớm muộn gì cũng sẽ gây hoạ.

Xem ra Hoàng Thượng còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng về Thái tử.

Có nhận thức này, Hoàng Hậu nói năng càng thêm cẩn thận.

Hoàng Thượng nghe mà buồn bực, duỗi tay đóng kỹ cửa sổ: “Hoàng Hậu, đi nghỉ ngơi đi.”

Trong Dục Hợp Uyển Yến Vương phủ, Khương Tự mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nghe được động tĩnh A Man ách giọng hỏi: “Chủ tử, ngài uống nước sao?”

Khương Tự ngồi dậy: “Rót cho ta một ly nước ấm đi.”

A Man nhanh chóng bưng một ly nước ấm tới.

Khương Tự tiếp nhận ly nước uống hai ngụm, xuống giường xỏ giày đi đến bên cửa sổ.

“Tuyết ngừng chưa?”

Đêm mùa đông, còn có thai nàng không dám tùy ý kéo cửa sổ ra xem, chỉ cách song sa nhìn chằm chằm mông lung bên ngoài.

“Ngừng rồi.” A Man tuy khó hiểu hôm nay chủ tử vì sao phá lệ chú ý thời tiết biến hóa, nhưng chủ tử phân phó lại vẫn sẽ bền lòng vững dạ chấp hành.

Tuyết có ngừng hay không, trước khi nàng nằm xuống cũng có cố ý xem rồi.

Khương Tự lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngừng thì tốt, người cũng nên trở lại.”

A Man là người hay hóng chuyện, nghe vậy lập tức cười nói: “Phải nha, nô tỳ nghe nói hôm nay Hoàng Thượng dẫn đầu bách quan huân quý đi ngoại ô tế thiên, bởi vì gió tuyết mà ngủ lại bên ngoài, tuyết ngừng thì ngày mai mới có thể trở về.”

Khương Tự nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Ta là nói A Cẩn nên trở về rồi.”

A Man nhất thời nghe không rõ, vội hỏi: “Chủ tử, ngài nói cái gì?”

Khương Tự thu hồi suy nghĩ liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Không nói gì cả, đi nghỉ ngơi đi. Sáng mai nhớ rõ phân phó phòng bếp làm thịt chưng.”

Thịt heo béo gầy giao nhau cắt thành từng miếng đều đều, rửa qua nước rồi trộn với gia vị hầm nhừ sau đó lại cắt miếng xếp ở trên đậu que khô, rắc muối, đường này nọ, tỏi giã cũng là ắt không thể thiếu, cho vào lồng chưng, một chén lớn thịt chưng mùi thơm nức mũi liền hoàn thành.

Ở trong ngày mùa đông này ăn thịt chưng giòn nhừ kèm với đậu que thẩm thấu mùi thịt chua, quả thực là mỹ vị vô thượng.

A Man tưởng tượng liền nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đề nghị nói: “Nô tỳ cảm thấy bôi thêm chút chao để vào lồng chưng sẽ càng mỹ vị.”

Khương Tự không khỏi bật cười.

Úc Thất thích ăn thịt chưng, nhưng mà sau khi thịt chưng lạnh toàn là dầu mỡ không thể vô miệng, vào mùa đông nhất định phải vừa ra nồi nhân lúc còn nóng ăn mới mỹ vị. Hắn ở Tông Nhân Phủ ngây người mấy ngày, khi đưa cơm không có món này, tự nhiên là ăn không được.

A Man nghiêm túc cùng nàng thảo luận làm chưng thịt như thế nào thì tư vị sẽ càng tuyệt, khiến Khương Tự thực thoải mái.

Nàng chính là thích đơn giản như A Man vậy, có tư có vị trôi qua tháng ngày.

“Vậy một chén chao, một chén tỏi giã, chờ ngày mai nếm thử loại nào ăn ngon hơn.”

A Man vô cùng cao hứng đáp ứng, đỡ Khương Tự lên giường, chờ mong đến ngày mai.

Trong Tông Nhân Phủ, Úc Cẩn nhìn chằm chằm nóc nhà đồng dạng cũng không ngủ được.

Đã vài ngày không nhìn thấy A Tự rồi.

Sớm biết thế hẳn nên nhịn một chút, thì giờ sẽ không cùng A Tự tách ra.

Úc Cẩn lật qua, rồi lại lật lại, ở trên giường như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại.

Tiểu lại trông coi nhịn không được thò đầu nhìn.

Úc Cẩn một con mắt hình đao phi qua, vẫy vẫy tay với tiểu lại.

Tiểu lại thò tới: “Vương gia có gì phân phó? Có phải muốn uống nước không?”

Úc Cẩn ngồi dậy, lười biếng nói: “Trời lạnh thế uống nước cái gì, ta muốn ăn thịt chưng.”

Tiểu lại ngẩn ngơ.

Gã có phải nghe lầm hay không?

“Ngươi không nghe lầm, bổn vương muốn ăn thịt chưng.”

Da mặt tiểu lại run lên: “Vương gia, trước mắt tiểu nhân không có chỗ cho ngài làm thịt chưng nha.”

“Làm không được?”

Tiểu lại gật mạnh đầu: “Làm không được.”

“Thịt chưng cũng làm không được?”

Tiểu lại chỉ thiếu nước quỳ xuống: “Vương gia, Tông Nhân Phủ lại không phải tửu lầu, đừng nói là nửa đêm, cho dù là ban ngày cũng không phải muốn làm thịt chưng là liền làm thịt chưng nha.”

Lại nói vị gia này là đang ngồi tù đó, còn tưởng đang ở trong Vương phủ chắc.

Úc Cẩn thở dài một hơi, buồn bã nói: “Nơi này xác thật không tự tại bằng Vương phủ, vẫn là sớm sớm đi ra ngoài thôi.”

Tiểu lại giật giật khóe miệng, trong lòng có vài phần khinh thường.

Cho rằng Tông Nhân Phủ là muốn ra liền ra? Nơi này chuyên môn giam giữ hoàng thân quốc thích, không có Hoàng Thượng mệnh lệnh tiến vào cũng đừng hòng đi ra ngoài nữa.

Yến Vương đánh Thái Tử, lấy kinh nghiệm của gã ít nhất phải nhốt nửa năm.

“Đi lấy giấy bút đến đây đi.”

“Ngài muốn viết thư?” Tiểu lại suy đoán nói.

Úc Cẩn liếc gã một cái, không kiên nhẫn nói: “Viết thư gì, ta vẽ một chén thịt chưng nhìn một cái.”

Tiểu lại: “……” Gã dám khẳng định, loại người như Yến Vương ít nhất sẽ bị nhốt một năm, nhốt không đến gã tự vả miệng!

Trong lòng Úc Cẩn lại thở dài thật sâu.

Muốn ăn thịt chưng, càng muốn A Tự, thậm chí ngay cả mặt chó Nhị Ngưu kia đều có vài phần tưởng niệm.

Hôm sau thái dương ló sớm, dần dần nhô cao, hòa tan tuyết đọng hơi mỏng trên mặt đất.

“Hoàng Thượng, khởi giá hồi cung ạ.” Một đêm không thể chợp mắt Phan Hải xin chỉ thị nói.

Cảnh Minh Đế đứng dậy, tay áo rộng vung lên: “Hồi cung!”

“Khởi giá ——” Tiếng hét cao nhiễu loạn thanh tịnh của Thúy Loa sơn, rất nhanh một đội ngũ dài như rồng rắn uốn lượn dọc theo đường núi chậm rãi đi xuống.

Tuyết tan, mặt đất còn hơi trơn ướt, đội ngũ dùng thời gian dài hơn so với khi tới cuối cùng về tới hoàng thành.

Nhìn ngói vàng tường đỏ quen thuộc, Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng thở phào.

Cuối cùng đã trở lại, nên tính sổ rồi. 

💖💖 Chương 480 : Phế Thái Tử  

Ngoại ô đến hoàng thành tuy rằng khoảng cách không tính xa, nhưng cũng coi như trải qua một phen mệt nhọc, theo lý phải thả chúng thần trở về nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng chúng thần lại bị ngăn lại, lưu lại trong điện chờ.

Phụng Thiên Điện bình thường trống rỗng chỉ có khi cử hành đại điển tổ chức sự kiện trọng đại mới có thể mở ra giờ phút này đứng đầy người.

Chúng thần không khỏi khe khẽ thì thầm.

“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Không biết, hôm qua đã cảm thấy có chút không thích hợp, có thể nào có liên quan đến việc An Quận Vương bị giết hại không ?”

“An Quận Vương bị giết tuy là đại sự, nhưng không đến mức đều giữ chúng ta ở Phụng Thiên Điện đi, chẳng lẽ hung thủ sai sử Kim Ngô Vệ ám sát An Quận Vương ở trong số những người chúng ta?”

“Thật sự có khả năng này, bằng không Hoàng Thượng lưu lại chúng ta làm gì?”

“Nếu là như vậy, hôm qua vì sao không đề ra nghi vấn chứ?”

Chân Thế Thành đứng ở giữa chúng thần, rũ mi không hé răng.

“Chân đại nhân, tên Kim Ngô Vệ kia vì sao giết hại An Quận Vương? Sau lưng có phải có ai khác làm chủ không?”

Đối mặt đồng liêu truy vấn, Chân Thế Thành không nói một lời, làm không ít người bực mình phất tay áo.

Không biết đợi bao lâu, ngay thời điểm chúng thần phập phồng không yên, Cảnh Minh Đế rốt cuộc xuất hiện.

Khiến chúng thần giật mình chính là, Hoàng Hậu và Hoàng Thượng cư nhiên nắm tay mà đến.

Đế hậu cùng xuất hiện ở Phụng Thiên Điện, sự tình càng thêm không đơn giản.

Trong lúc nhất thời tiếng xì xào bàn tán liền ngừng, trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Cảnh Minh Đế ánh mắt uy nghiêm, chậm rãi đảo qua chúng thần.

Chúng thần lập tức hành lễ.

Cảnh Minh Đế kéo Hoàng Hậu ngồi xuống, nói với Phan Hải: “Tuyên đọc chiếu thư đi.”

Chúng thần lập tức đề cao tinh thần.

Trường hợp này tuyên đọc chiếu thư, thường mang ý nghĩa có chuyện cực kỳ trọng đại đã xảy ra, liên tưởng đến An Quận Vương chết trên Thúy Loa sơn, tất cả mọi người đều có dự cảm không ổn.

Tiếng nói hơi the thé của Phan Hải vang lên trong đại điện: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu rằng: Hoàng thái tử lang không theo tổ đức, không trẫm huấn, thô bạo độc ác, xui khiến Kim Ngô Vệ Trương Hổ giết hại An Quận Vương, khiến trẫm khó mà mở miệng…… Thiên hạ tuyệt không thể giao cho người này, hiện phế bỏ lang, sửa phong Tĩnh Vương……”

Theo Phan Hải tuyên đọc, giống như một đạo sấm sét nổ vang trên đầu chúng thần, nổ chúng thần đến choáng váng.

Sau một hồi, chúng thần mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Đây …… Đây vậy mà là chiếu thư phế Thái Tử !

Lễ Bộ Thượng Thư Dương Đắc Quang trực tiếp xụi lơ, khóc lóc thảm thiết hô: “Hoàng Thượng, không thể a ——”

Chúng thần liên tiếp quỳ gối: “Xin Hoàng Thượng nghĩ lại!”

Cảnh Minh Đế ngồi ở trên long ỷ, trên cao nhìn xuống nhìn chúng thần quỳ đầy đất, đáy mắt một mảnh đau thương.

Nếu có đường khác để nghĩ lại, ông lại làm sao nguyện ý đi đến một bước này.

“Xin Hoàng Thượng nghĩ lại!” Chúng thần lại lần nữa hô to.

Nếu nói rất vừa lòng Thái tử, đó chính là nói lung tung, đối với Thái Tử bọn họ chính là cả năm phần vừa lòng đều không có.

Nhưng trữ quân liên quan đến căn cơ quốc gia, nào có nói phế liền phế. Không nói cái khác, để cho nước láng giềng đang ngo ngoe rục rịch nghe được chỉ sợ sẽ nổi lên ý đồ xấu.

Huống chi bao nhiêu lịch sử chứng minh, một quốc gia một khi mất Thái Tử lâm vào tranh chấp đoạt đích, kèm theo đó chính là gió tanh mưa máu, đây đối với đám đại thần hưởng thụ thái bình đã lâu mà nói là không nguyện ý nhìn đến.

Cảnh Minh Đế liễm mi nghe, mím chặt khóe miệng.

Nghĩ lại cái rắm, ông sớm nghĩ tám trăm lần rồi!

Tùy ý chúng thần cầu xin thế nào, Cảnh Minh Đế vẫn không dao động, thần sắc càng lạnh như băng.

“Vương tử phạm pháp, cùng tội với thứ dân. Chư vị ái khanh khăng khăng vì Tĩnh Vương cầu tình, là muốn bỏ qua quốc pháp không màng sao?” Nghe đầy một lỗ tai cầu tình, Cảnh Minh Đế lạnh lùng hỏi.

Thanh âm trong điện cứng lại.

Cảnh Minh Đế đứng dậy, lạnh như băng nói: “ Trẫm ý đã quyết, chư vị ái khanh không cần khuyên nữa, đều giải tán đi.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ——” Lễ Bộ Thượng Thư Dương Đắc Quang bò dậy đuổi theo vài bước.

Cảnh Minh Đế dừng chân, quay đầu lại liếc ông ta một cái.

Dương Đắc Quang nhất thời mất đi khí lực nói chuyện, quỳ sát đất khóc rống.

Cảnh Minh Đế thở dài thật sâu, phất tay áo rời đi.

Phan Hải đi sát theo bước chân Đế hậu.

Đi ở trên đường thông hướng Hậu cung, Cảnh Minh Đế thả chậm bước chân, hỏi Phan Hải: “Tĩnh Vương đưa đi Tông Nhân Phủ chưa?”

Thái Tử bị phế, sửa phong Tĩnh Vương, phế Thái Tử tính cả gia quyến đều phải dọn ra Đông Cung, vào ở phủ đệ mới.

Chỗ Cảnh Minh Đế an bài cho phế Thái Tử là ở tĩnh viên, có điều trước khi tiến vào tĩnh viên, theo quy củ phế Thái Tử phải đến Tông Nhân Phủ một chuyến trước.

Tông Nhân Phủ chưởng quản danh sách tông tộc hoàng thất, ghi chép khuyết điểm chịu tội, sự kiện phế Thái Tử lớn như vậy không thể bỏ qua một bước này.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đang chuẩn bị đưa Tĩnh Vương qua đó rồi.”

Cảnh Minh Đế nhìn Hoàng Hậu một cái, thanh âm hạ thấp: “Dặn dò rồi?”

Đối với nhi tử làm ra việc đại nghịch bất đạo, trong lòng Cảnh Minh Đế giờ phút này tràn ngập phẫn nộ, ngay cả nhìn đều không muốn nhìn thêm một cái.

Đồ hỗn trướng đó, ông mà gặp sẽ nhịn không được lấy nghiên mực đập chết hắn.

Phan Hải lập tức nói: “Hoàng Thượng yên tâm, đã nói rõ rồi.”

Danh mục Phế Thái Tử là xui khiến người mưu sát An Quận Vương, điểm này phải nhất trí với Thái Tử.

Thái Tử tự biết phạm vào đại sai, nhưng so với tội danh cùng cung phi tư thông, tội danh này không thể nghi ngờ dễ nghe hơn nhiều, ít nhất còn có thể an an tĩnh tĩnh làm một Vương gia, chỉ cần không ngốc đương nhiên sẽ phối hợp.

Nhưng ở trong cái nhìn của Cảnh Minh Đế, đứa con trai này của ông quả thực rất ngốc, không ngốc làm sao lại tự mình đánh mất vị trí trữ quân?

“Ngươi tự mình đưa Tĩnh Vương qua đó đi.” Cảnh Minh Đế nói xong đột nhiên nhớ tới một nhi tử khác còn đang ngồi xổm trong Tông Nhân Phủ, “Bảo Yến Vương lăn trở về Vương phủ đi.”

Hai nhi tử đồng thời bị nhốt ở Tông Nhân Phủ, ngẫm lại liền phiền.

Phan Hải hành lễ với Đế hậu, rồi lĩnh mệnh mà đi.

Đông Cung giờ phút này, đã là tiếng khóc vang trời.

Khóc thút thít chính là tuyển thị của Đông Cung, cũng chính là một đống tiểu thiếp của Thái tử, cũng xen lẫn tiếng khóc của hài đồng.

Nguyên Thái Tử Phi, hiện tại là Tĩnh Vương phi Dương thị giờ phút này lại bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người.

Nàng chỉ là vành mắt ửng đỏ, dùng tay kéo một nam đồng lớn chừng sáu bảy tuổi.

Nam đồng là con trai của Dương thị, cũng là con trai duy nhất của Thái Tử, vốn là thân phận Thái tôn, giờ phút này tự nhiên cũng đã không còn.

Tiếng khóc của Thái Tử so với nhóm tuyển thị còn cao hơn, đặc biệt là sau khi Phan Hải dẫn người tới thúc giục, lại càng gào khóc, một chút mặt mũi đều không có.

Phan Hải khó xử nhìn Tĩnh Vương phi một cái.

Tĩnh Vương phi lôi kéo nhi tử tiến lên, nói với phế Thái Tử: “Ngài đi trước đi, ta mang theo bọn nhỏ ở tĩnh viên chờ ngài.”

“Không, ta không muốn đi Tông Nhân Phủ!” Tĩnh Vương hung hăng trừng mắt liếc Tĩnh Vương phi một cái, ngược lại túm ống tay áo Phan Hải khóc cầu, “Phan công công, ngươi giúp ta truyền một lời cho phụ hoàng, nói cho ông ta thật sự biết sai rồi, xin ông ấy đừng bắt ta dọn ra Đông Cung……”

Tĩnh Vương phi mím môi, trong lòng chỉ còn lại có bi thương cùng buồn cười, trừ cái đó ra lại vẫn cảm thấy may mắn.

Một đống bùn nhão như vậy, tương lai như thế nào làm chủ nhân Đại Chu?

Hiện giờ bị phế nói không chừng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không tai họa giang sơn bá tánh, cũng sẽ không rước lấy tai họa lớn hơn nữa liên lụy nhi tử mất đi tính mạng.

Sống ở tĩnh viên, có lẽ đáng giá chờ mong hơn sống ở Đông Cung.

Tĩnh Vương phi nghĩ như vậy, trong mắt có ánh sáng.

Tiếng Thái Tử khóc cầu không ngừng.

Phan Hải thở dài nói: “Vương gia, chiếu thư phế Thái Tử đã tuyên đọc ở Phụng Thiên Điện, ngài vẫn là sớm đi Tông Nhân Phủ đi, đi sớm cũng ra sớm ……”

Thái Tử nhất thời như cà tím ngấm sương, theo Phan Hải cùng đi đến Tông Nhân Phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info