ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 411 - 415

khuynhvu1892

💖💖 Chương 411: Lột tơ rút kén  

Phúc Thanh công chúa che miệng, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Biểu hiện của Hoàng Hậu lại vẫn không bằng Phúc Thanh công chúa, nghe Úc Cẩn nói xong lung lay muốn ngã, được cung tì bên cạnh đỡ mới không ngã xuống.

Sắc mặt mọi người lại càng đặc sắc hơn.

Ly rượu độc ấy nếu là của Phúc Thanh công chúa, vậy chẳng phải nói hung thủ muốn độc chết vốn là Phúc Thanh công chúa, mà Thập Ngũ công chúa lại làm kẻ chết thay?

Phụ nhân cung trang vỗ về thi thể Thập Ngũ công chúa kìm nén tiếng khóc thút thít nghe vậy lên tiếng khóc lớn.

“Câm miệng, nghe lão Thất nói thế nào !” Cảnh Minh Đế quát một tiếng, toàn trường lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt Úc Cẩn dời về phía Phúc Thanh công chúa: “ Làm thật hay không, hỏi Phúc Thanh công chúa cái là biết. Phúc Thanh, Thập Ngũ công chúa uống rượu ngươi có ấn tượng gì không?”

Phúc Thanh công chúa cật lực duy trì trấn định, nhớ lại một chút rồi nói: “ Khi Thập Ngũ muội nói chuyện với ta, xác thật có bưng lấy rượu mơ cung tì dâng lên uống.”

“Vậy ngươi có ấn tượng khi muội ấy cầm lấy ly rượu của ngươi không?”

Phúc Thanh công chúa lắc đầu: “Ta xoay người trước, Thập Ngũ muội theo sau, cho nên không chú ý chén rượu trong tay Thập Ngũ muội là xuất hiện như thế nào.”

“Ta còn có một vấn đề.” Ngữ khí Úc Cẩn càng nhạt hơn, lại làm trái tim tất cả mọi người treo lên.

“Thất ca mời nói.”

“Thập Ngũ muội vì sao bỏ qua rượu đặt ở trước mặt không lấy, mà lại lấy bách hoa dạng từ chỗ cung tì?”

“Yến Vương, ngươi đây là ý gì!” Hoàng Hậu mặt như hàn sương hỏi.

Cảnh Minh Đế khoát khoát tay: “Hoàng Hậu, nghe lão Thất nói tiếp.”

Hoàng Hậu mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Cẩn.

Úc Cẩn mặt không đổi sắc, không bị thái độ của Hoàng Hậu ảnh hưởng chút nào: “Mẫu hậu không cần đa tâm, nếu là tra án, mặc kệ đối phương là thân phận gì mấy vấn đề này đều phải hỏi rõ, con nghĩ Phúc Thanh công chúa cũng không hy vọng Thập Ngũ công chúa bị chết không rõ ràng.”

Không đợi Hoàng Hậu mở miệng, Phúc Thanh công chúa liền nói: “Thất ca, huynh nói đúng, không thể để Thập Ngũ muội ra đi không rõ ràng.”

Nàng nói xong nhìn về phía Khương Tự, ánh mắt đau thương lại nhu hòa: “Ta sở dĩ không lấy ly rượu trước mặt, mà là cầm bách hoa dạng, là vì cảm thấy dùng rượu trái cây kính thất tẩu không đủ thành tâm, lúc này mới bỏ qua rượu mơ lấy bách hoa dạng……”

Phúc Thanh công chúa vừa nói ra lời này, Đế hậu nhìn về phía Khương Tự ánh mắt tức khắc thay đổi.

Trong mắt Hoàng Hậu mang theo cảm kích nói không nên lời, nếu không phải trường hợp không đúng, chỉ sợ sẽ lôi kéo Khương Tự cảm tạ một phen thật tốt.

Cám ơn trời đất, nếu không phải Yến Vương phi, Phúc Thanh hôm nay chắc chắn đã xảy ra chuyện!

Cảnh Minh Đế nhìn Khương Tự càng thuận mắt.

Tuy nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt ở mu bàn tay nào nhiều bằng lòng bàn tay, ở trong lòng ông đương nhiên là Phúc Thanh công chúa phân lượng nặng hơn.

Tức phụ Lão Thất đây là cứu mạng Phúc Thanh!

Đích công chúa duy nhất của ông mắt mù nhiều năm như vậy, nếu như mới tốt lên lại bởi vì ông khăng khăng tổ chức cung yến mà xảy ra chuyện, vậy chỉ sợ cả đời này ông sẽ phải sống ở trong áy náy.

“Thập Ngũ muội…… Là chết thay ta?” Phúc Thanh công chúa lẩm bẩm hỏi.

Ngữ khí lạnh nhạt của Úc Cẩn chuyển mềm: “Cái đó cũng không phải công chúa sai, công chúa cùng Thập Ngũ công chúa đều là người bị hại, hung thủ mới là kẻ điên.”

Nước mắt trên khóe mắt Phúc Thanh công chúa tách tách mà rơi, thần sắc kiên quyết: “Thất ca, xin huynh nhất định phải tìm ra hung thủ!”

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Úc Cẩn, Cảnh Minh Đế âm thầm gật đầu, hỏi: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”

“Phụ hoàng, nhi tử cảm thấy việc cấp bách là phải tìm ra cung tì dâng lên ly rượu độc kia.”

Cảnh Minh Đế quét về phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu lập tức hỏi nữ quan phụ trách cung yến hôm nay.

Yến hội tầm này bất luận chi tiết gì đều phải suy xét đến, cung tì nào phụ trách bàn nào đều đã được an bài trước.

Nữ quan là người ổn trọng già dặn, hơi suy tư một lát lập tức chỉ ra sáu cung tì phụ trách bàn của các vị công chúa.

Mắt thấy sáu cung tì quỳ thành một hàng, Úc Cẩn hỏi: “ Rượu của Phúc Thanh công chúa là ai dâng lên?”

Sáu tên cung tì run như cầy sấy, ai cũng không dám hé răng.

Hoàng Hậu oán giận nói: “Nếu không ai nói chuyện, tất cả kéo ra ngoài ban một ly rượu độc!”

Phúc Thanh của bà suýt nữa bị hại chết!

Đây rốt cuộc là vì sao, Phúc Thanh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại gặp vận rủi từ nhỏ, hiện giờ thật vất vả mới tốt lên lại suýt nữa bỏ mạng……

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Hoàng Hậu liền oán hận cùng giận dữ như sông cuộn biển gầm.

Sáu tên cung tì vẫn như cũ không ai mở miệng.

Úc Cẩn thấy thế cong cong khóe môi.

Không ai dám đứng ra, chẳng có gì lạ.

Vô luận tên cung tì kia có phải là người hạ độc Phúc Thanh công chúa hay không , thì nàng ta đã dâng lên ly rượu độc ấy, tội chết đã khó thoát.

Ở trước mặt tử vong, không có bất luận khả năng nào tránh thoát, thì chết càng muộn càng tốt.

“Không nói cũng không sao, hiện tại bắt đầu từ người ngoài cùng bên trái, báo ra tên người trình rượu trái cây lên trước và sau ngươi.” Úc Cẩn trên cao nhìn xuống đánh giá sáu nữ cung tì, ngữ khí đạm mạc, “ Người chần chờ lập tức kéo ra ngoài!”

Cung tì ngoài cùng bên trái run run rẩy rẩy nói ra tên cung tì trước sau, như thế tới người thứ tư, nói ra tên cung tì phía sau lập tức cứng ngắc.

“ Trước nô tỳ …… Trước……”

“Nói, trước ngươi là ai?” Úc Cẩn lạnh giọng truy vấn.

Cung tì rốt cuộc sụp đổ, khóc lóc thừa nhận: “Trước nô tỳ không có ai, là nô tỳ dâng lên rượu mơ cho Phúc Thanh công chúa……”

Nàng ta tự biết tai vạ tới nơi, nói xong liền xụi lơ trên mặt đất.

Hoàng Hậu nhìn chằm chằm cung tì, tay run run: “Tiện tì, ngươi vì sao muốn hại công chúa?”

“Nô tỳ không có! Hoàng Hậu nương nương, đánh chết nô tỳ cũng không dám hại công chúa a……” Cung tì khàn cả giọng giải thích.

Hoàng Hậu trầm khuôn mặt không nói chuyện nữa, yên lặng nhìn về phía Úc Cẩn.

Cho dù thật sự là cung tì trước mắt dâng rượu, nhưng cung tì cũng tuyệt không phải hung phạm hại công chúa, điểm này Hoàng Hậu hết sức rõ ràng.

Hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Úc Cẩn làm bà có lòng tin rằng Yến Vương có thể bắt được hung thủ.

Lúc này một vị ngự y đột nhiên mở miệng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần đã tra ra Thập Ngũ công chúa trúng độc gì rồi.”

Cảnh Minh Đế lập tức truy vấn: “ Độc gì?”

“ Độc Thập Ngũ công chúa trúng chính là Đoạn Trường thảo, cỏ này rễ lá nghiền thành bột phấn độc tính mãnh liệt, vào miệng một chút liền có thể khiến người ta ở trong thời gian ngắn độc phát thân vong……”

Theo thái y giảng thuật, sắc mặt mọi người biến đổi liên tục.

“Các ngươi đều đứng lên.” Úc Cẩn đi vòng quanh sáu cung tì một vòng, sau đó hỏi nữ quan, “ Cung tì hầu hạ phụ trách yến hội hôm nay đều phải trải qua kiểm tra tỉ mỉ đi?”

Nữ quan nói: “Không sai, những cung tì này thống nhất kiểu tóc cùng váy áo, trước khi vào vị trí cần tắm gội thay quần áo, đồ đạc từ đầu tới chân tất cả đều phải trải qua kiểm tra thực hư, càng không cho phép đeo mấy thứ như túi thơm này nọ.”

“Nói như vậy, các nàng không có khả năng giấu thứ gì?”

Nữ quan khẳng định gật đầu: “Tuyệt không có khả năng.”

“Như vậy độc này hoặc là có người thừa dịp cung tì chưa chuẩn bị xong hạ vào, hoặc là chờ sau khi cung tì nhập điện đem độc cho cung tì. Nói cách khác hung thủ nhất định ở trong đại điện!” Úc Cẩn chắc chắn nói.

Vinh Dương trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Yến Vương luôn mồm xưng hung thủ muốn hại chính là Phúc Thanh công chúa, nếu hung thủ là người khác, như thế nào xác định rượu độc sẽ bị đưa đến chỗ Phúc Thanh công chúa nơi đó?”

Úc Cẩn cười cười: “ Cái này rất đơn giản. Nếu cung tì hầu rượu là một nhóm mấy người phụ trách các bàn khác nhau, hung thủ liền có thể khóa chặt nhóm cung tì này. Mà bàn của các công chúa lấy Phúc Thanh công chúa làm chủ, ly rượu đầu tiên tự nhiên phải dâng cho Phúc Thanh công chúa, do đó, hung thủ đương nhiên có thể xác định rượu độc sẽ được đưa đến chỗ Phúc Thanh công chúa. “

Vinh Dương trưởng công chúa nhất thời không lời nào để nói. 

💖💖 Chương 412: Người bỏ sót 

Nghe Úc Cẩn phân tích xong, mọi người tức khắc run rẩy cả người.

Hung thủ kín đáo lớn mật như thế, thật là vượt quá dự kiến của người ta.

Đây chính là gia yến hoàng thất, người tôn quý nhất thiên hạ đều ở chỗ này, rốt cuộc là ai to gan lớn mật như thế?

Yến Vương nói, hung phạm ở ngay trong những người trong điện…… Vừa nghĩ như vậy, không ít người không khỏi rùng mình.

Chậu băng trong đại điện tựa hồ quá nhiều.

Úc Cẩn hướng Cảnh Minh Đế ôm quyền: “Phụ hoàng, trong điện người nhiều lộn xộn, vẫn phải bắt tay từ người cung tì này, trước xác định nàng ta đến tột cùng là bị người sai sử đầu độc hay là sơ ý bị người chui chỗ trống.”

Cảnh Minh Đế gật đầu, nhàn nhạt nói: “Phan Hải, cạy ra miệng cung tì này cho trẫm.”

Phan Hải lập tức đáp vâng, vung tay lên ra hiệu hai gã nội thị kéo cung tì xuống.

Hai gã nội thị đều là người thuộc Đông Xưởng.

Mọi người biến sắc, chỉ cảm thấy bầu không khí trong đại điện ngưng trọng áp lực, hô hấp không thuận.

Úc Cẩn nhìn chung quanh một phen, cao giọng nói: “Trước khi chưa có tin tức truyền đến, các vị không được tùy ý đi lại, càng không thể thả một người rời khỏi đại điện.”

Không khí càng thêm trầm trọng.

Sau chờ đợi dài dằng dặc, Phan Hải rốt cuộc trở về: “Hoàng Thượng, trải qua thẩm vấn, cung tì xác thật không biết chuyện.”

Cung tì kia không còn xuất hiện nữa.

Thẩm vấn đương nhiên không có khả năng chỉ dùng miệng hỏi, là phải dùng hình, mà người dùng hình xong đặc biệt đáng sợ, không có phân phó đặc biệt không thể mang vào quấy nhiễu quý nhân.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Úc Cẩn.

Trong điện nhiều người như vậy, loại bỏ khả năng cung tì bị người sai sử, muốn tìm ra kẻ đầu độc không khác mò kim đáy biển, ông hết sức tò mò đứa con trai này còn có biện pháp gì.

Úc Cẩn sắc mặt bình tĩnh đảo qua mọi người: “Hôm nay là gia yến, tuy rằng không có mấy thứ như bình phong ngăn cách nam nữ khách cách xa nhau, nhưng các công chúa đều là cô nương gia, nếu như có nam tử đi qua chắc chắn sẽ gây ra chú ý, cho nên ta cho rằng có thể loại trừ khả năng hung thủ là nam tử, không biết các vị có ý kiến không?”

Mọi người âm thầm gật đầu.

Yến hội bắt đầu, chỗ ngồi đều phải chú ý, nữ tử phi tần bên này một bàn, công chúa chưa lấy chồng một bàn, công chúa lấy chồng rồi lại có một bàn, lại thêm các Vương phi, quận chúa vân vân.

Mà đi lại ở phạm vi này đều là cung tì, cũng không có nội thị.

Nói như vậy, Yến Vương phân tích thập phần có đạo lý, hung thủ nhất định là nữ tử không thể nghi ngờ.

Thấy mọi người tỏ vẻ tán thành với lời mình nói, tầm mắt Úc Cẩn xẹt qua một đám bàn tiệc, không nhanh không chậm nói: “Tổng cộng chín bàn, muốn tìm ra hung thủ kia, kỳ thật dùng biện pháp vừa rồi là đủ rồi.”

Biện pháp vừa rồi?

Mọi người nhất thời không phản ứng kịp.

Khương Tự nhìn nam nhân đĩnh đạc mà nói, đáy mắt một mảnh mềm mại.

A Cẩn chính là như vậy, ngày thường thoạt nhìn phóng đãng không kềm chế được, tùy tâm sở dục, nhưng chân chính gặp chuyện trước nay đều có thể dựa vào.

Úc Cẩn sóng mắt khẽ chuyển, đối diện với Khương Tự trong chớp mắt, rồi sau đó nói tiếp: “Bắt đầu từ bàn thứ nhất, các vị nhớ lại thử xem trước khi chuyện xảy ra có ai rời khỏi chỗ ngồi là được rồi.”

Bàn thứ nhất ngồi chính là đám người Hiền phi, lập tức có một vị nương nương khó xử nói: “Lúc ấy đang cùng tỷ muội bên người nói chuyện phiếm, nào chú ý có ai rời khỏi chỗ ngồi?”

Úc Cẩn cười cười: “Cái này dễ thôi, nương nương chỉ cần hồi tưởng xem lúc ấy trái phải có ai rời đi hay không là được rồi.”

Mọi người bừng tỉnh.

Biện pháp này xác thật rất tốt.

Trường hợp náo nhiệt lực chú ý dễ dàng bị phân tán, hiếm khi có ai sẽ thời khắc lưu ý động tĩnh của người cùng bàn, nhưng nếu chỉ là nhớ lại người bên trái bên phải mình đang làm gì thì dễ dàng hơn nhiều.

Biện pháp này còn có một chỗ tốt, bởi vì mọi người là ngồi vây quanh, như vậy mỗi người đã là người bên trái của bên phải, lại là người bên phải của bên trái, có thể bị hai người lưu ý đến, cứ như vậy mặc dù có một người không lưu ý cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Có Cảnh Minh Đế ở đây, mười mấy vị phi tần vô luận trong lòng không muốn như thế nào, thì vẫn phải phối hợp Úc Cẩn nhớ lại .

Đến phiên Hiền phi mở miệng, bà nhìn Úc Cẩn một cái thật sâu, thần sắc thong dong nói: “Lúc ấy hai người trái phải đang làm gì bổn cung không biết, bởi vì khi đó bổn cung đi ra ngoài.”

Biểu tình của mọi người tức khắc vi diệu hẳn.

Thật không nghĩ tới, người thứ nhất xác định khi đó rời khỏi chỗ ngồi lại là mẫu phi của Yến Vương, mà Hiền phi hiển nhiên biết dùng biện pháp của Yến Vương là tránh không khỏi, trực tiếp thừa nhận.

Sắc mặt Úc Cẩn không có nửa điểm biến hóa, nhàn nhạt hỏi: “Nương nương lúc ấy đi đâu?”

“Bổn cung đi thay quần áo.”

Trường hợp này, thay quần áo là cách nói uyển chuyển, kỳ thật chính là đi ngoài.

Úc Cẩn hỏi lại: “Vừa mới khai yến không lâu, nương nương vì sao đã muốn thay quần áo?”

Hắn vừa hỏi lời này, sắc mặt mọi người lập tức trở nên cổ quái, trao đổi ánh mắt với nhau.

Yến Vương thật đúng là ngay thẳng nha, với mẫu phi mà cũng hùng hổ doạ người, không lưu tình như thế.

Có ít người thì lại nghĩ: Theo như cái này thì, Yến Vương cùng Hiền phi quan hệ bất hòa, là sự thật.

Trước mắt bao người bị nhi tử hỏi như thế, Hiền phi cảm thấy khó xử.

Súc sinh này còn có mặt mũi hỏi!

Bà vì sao lại đi ngoài? Còn không phải bị nghiệt súc này làm tức .

Bà mắt lạnh nhìn hai vợ chồng này càng nhìn càng nổi giận, cố tình không thể lộ ra chút nào, chỉ có thể không ngừng uống trà kiềm chế lửa giận, sau khi uống vào một bụng trà thì bụng phát trướng, đương nhiên là muốn đi ngoài.

“Thân thể có chút không khoẻ.” Hiền phi sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không mang theo nửa điểm lửa giận, “ Cung tì của bổn cung cùng với nội thị hầu hạ chỗ thay quần áo có thể làm chứng.”

Lời Hiền phi nói rất nhanh được chứng thực.

“Yến Vương còn gì muốn hỏi không?” Hiền phi nhàn nhạt hỏi.

Úc Cẩn cười lộ ra một hàm răng trắng: “ Không có. Nhi tử hỏi cặn kẽ, cũng là không muốn để cho người khác hiểu lầm nương nương, tin tưởng nương nương sẽ không trách con đâu nhỉ?”

Còn không đợi Hiền phi nói chuyện, Cảnh Minh Đế liền nói: “Lão Thất, ngươi tiếp tục hỏi đi, mẫu phi ngươi là người hiểu lý lẽ, sao lại trách ngươi được?”

Hiền phi cười cười, phụ họa Cảnh Minh Đế nói: “ Phụ hoàng ngươi nói rất đúng, bổn cung đương nhiên sẽ không trách ngươi.”

“Vậy là tốt rồi.” Úc Cẩn không nóng không lạnh đáp trả một tiếng, bắt đầu hỏi bàn tiếp theo.

Bàn thứ hai là bàn của Vinh Dương trưởng công chúa và các hoàng thân quốc thích có bối phận ngang hàng Cảnh Minh Đế, sau khi yến hội bắt đầu, Thôi Minh Nguyệt đi theo bên người Vinh Dương trưởng công chúa đã đến vị trí của mình.

Một bàn này cũng có một người rời ghế trước khi chuyện xảy ra, đó là Vinh Dương trưởng công chúa.

Thấy mọi người nhìn qua, Vinh Dương trưởng công chúa nhướng nhướng mày, hơi có vẻ không kiên nhẫn nói: “Ta lúc ấy đang kính rượu hoàng huynh.”

Cảnh Minh Đế gật đầu: “Không sai, Vinh Dương khi đó đang kính rượu trẫm cùng Hoàng Hậu.”

Sở dĩ không nói trước, là bởi vì ông biết chỉ có dẫn đầu phối hợp lão Thất, những hoàng thân quốc thích kia mới có thể thành thật.

Vinh Dương trưởng công chúa tẩy thoát hiềm nghi, liếc xéo Úc Cẩn một cái.

Úc Cẩn coi như không thấy, tiếp tục đề ra nghi vấn với bàn tiếp theo.

Không mất thời gian bao lâu tám bàn nữ khách đều đã hỏi qua, lại hỏi ra mấy người rời bàn khi đó, song đều có người có thể chứng thực khi đó đang làm những gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, điều tra dường như lâm vào cục diện bế tắc.

Vinh Dương trưởng công chúa không nóng không lạnh nói: “Hoàng huynh, thần muội thấy biện pháp này của Yến Vương không thể thực hiện được nha, hỏi nhiều người như vậy hưng sư động chúng một phen, lại không tra ra nguyên cớ.”

Lại có một vị Lão Vương gia mở miệng: “Yến Vương rốt cuộc còn trẻ. Hoàng Thượng, vẫn là lệnh Tam Pháp Ti phối hợp với Tông Nhân Phủ tra rõ đi.”

Cảnh Minh Đế bình tĩnh nhìn Úc Cẩn, ngữ điệu thong thả: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”

Úc Cẩn cười cười: “Phụ hoàng, kỳ thật còn có một nhóm người chưa bị tra đến.” 

💖💖 Chương 413: Hiện hình  

Còn có một nhóm người?

Mọi người nghe Úc Cẩn nói như vậy, sợ hãi cả kinh, quét đám người chung quanh.

Nữ quyến tổng cộng có tám bàn, vừa mới ngay cả bàn của Hiền phi cùng Vinh Dương trưởng công chúa đều không bỏ qua, một đám đều hỏi đến, thế nào lại có người không bị tra đến?

Từ từ, Yến Vương nói có một nhóm người không bị tra đến……

Có người nhịn không được nói: “Không có khả năng, nếu là sót một hai người còn có khả năng, vừa rồi mọi người đều nhìn chằm chằm, như thế nào lại có một nhóm người không bị tra đến? Lẽ nào mọi người đều là người mù?”

Cảnh Minh Đế tính tình tốt, lại là gia yến, ở đây đều là dòng họ hoàng thất, nói chuyện tự nhiên có chút tùy ý.

Cảnh Minh Đế nghe xong lời này, thật sâu nhìn Úc Cẩn, chờ hắn giải thích.

Úc Cẩn hơi híp mắt, làm như đang suy tư.

Mọi người trong điện dần dần mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này, Úc Cẩn duỗi một ngón tay, lãnh đạm nói: “Còn có nhóm người này chưa bị tra đến!”

Mọi người vốn đang lưu ý nhất cử nhất động của hắn, theo phương hướng ngón tay nhìn qua, không khỏi ngạc nhiên: Hướng Yến Vương chỉ chính là một nữ tử hai vai hơi lộ ra, váy lụa màu phết đất, chính là vũ cơ trợ hứng sau khi yến hội bắt đầu!

Vũ cơ bị Úc Cẩn chỉ tay, vô số tầm mắt lia về phía nàng ta, lập tức sợ tới mức quỳ xuống, nơm nớp lo sợ cả một lời cũng không dám nói.

Cảnh Minh Đế có chút ngoài ý muốn: “Lão Thất, ý của ngươi là, người đầu độc ở trong nhóm vũ cơ này?”

Những vũ cơ này không phải chiêu mộ từ dân gian, mà là tuyển chọn từ nhỏ tiến cung bồi dưỡng, bình thường ở trong yến hội lớn nhỏ của hoàng cung múa nhạc trợ hứng.

Nếu nói trong vũ cơ có người đầu độc, thực sự có chút không thể tưởng tượng.

Phản ứng đầu tiên của đa số người là không tin.

Có người nghi ngờ nói: “Những vũ cơ này thân phận đê tiện như bùn, cớ gì phải hại đế cơ?”

Úc Cẩn nhìn về phía người nói chuyện, nhàn nhạt nói: “Động cơ hại công chúa, đây là chuyện sau đó sẽ suy xét, hiện tại phải làm chính là tìm ra hung thủ. Vừa rồi chư vị cũng nói, tám bàn nữ quyến đều lần lượt hỏi qua, không có khả năng để sót, nhưng hung thủ chính là nữ tử nào đó trong điện, như vậy không có khả năng cũng thành tất nhiên.”

Hắn nói xong ánh mắt chậm rãi đảo qua khuôn mặt của mọi người ở đây, thu hoạch đủ loại ánh mắt.

“Những vũ cơ này thoăn thoắt  nhảy múa trong điện, còn có ai múa qua nơi nào đó trong điện mà không làm người ta hoài nghi hơn các nàng đây?”

Úc Cẩn vừa hỏi câu này, mọi người ngẩn ra, sống lưng bắt đầu phát lạnh.

Không cần tận lực nhớ lại, mỗi một lần có yến hội vũ cơ cũng không phải chỉ khiêu vũ ở trung tâm đại điện, mà là theo tiếng nhạc xuyên qua mạn vũ, thêm trợ hứng đặc sắc.

Nghĩ như vậy, lời Yến Vương nói lại rất có lý.

Bữa tiệc bất luận kẻ nào rời khỏi chỗ ngồi đều có thể bị người lưu ý, chỉ có những vũ cơ này vốn chính là múa lượn bên cạnh, thoăn thoắt múa qua nơi nào đều sẽ không khiến người chú mục.

Dễ dàng xem nhẹ nhất thường thường đều là xuất hiện phổ biến.

Vũ cơ rất nhanh quỳ một hàng, Úc Cẩn chậm rãi đi qua trước mặt các nàng.

Mấy vũ cơ này đừng nói kiểu tóc phục sức, ngay cả thân hình đều không có khác biệt quá lớn, giờ phút này quỳ trên mặt đất muốn phân rõ ai với ai hiển nhiên là một nhiệm vụ hết sức gian khổ.

Cho dù người đầu độc ở trong nhóm vũ cơ này, nhưng Yến Vương sẽ tìm ra bằng cách nào đây?

Mọi người bị gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Hoàng thất thân tình đạm bạc, chết một cô công chúa không có tiếng tăm gì, chân chính thương tâm có thể có mấy người? Một khi bị loại trừ hiềm nghi đứng ngoài cuộc, đại đa số người ở đây có nhiều hơn chính là hưng phấn cùng khẩn trương, thậm chí còn có người cảm thấy kích thích.

Úc Cẩn vẫn như cũ vòng quanh các vũ cơ.

Lúc này đây, lại không có ai xen mồm.

Không biết qua bao lâu, hắn dừng bước, mở miệng nói: “Ta vừa mới quan sát một phen, những vũ cơ này búi tóc búi cao, y phục rực rỡ, cổ chân đeo lục lạc, ngoại trừ người múa dẫn đầu, không còn trang phục khác. Ta liền nghĩ, một trong các nàng làm sao có thể hạ độc một cách lặng lẽ được đây?”

Câu hỏi này, đã hỏi không ít người, cũng có một số người linh quang chợt lóe mơ hồ nghĩ tới cái gì, lại như xem hoa trong sương nhất thời không nói được nguyên do.

Đúng vậy, làm sao vũ cơ có thể đầu độc mà không bị người khác phát hiện?

Úc Cẩn cười cười, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Động tác nhất định phải nhanh, lại không thể để cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy thứ dị thường. Cho nên ——”

Hắn bước về phía trước một bước, ủng thấp thêu chỉ vàng ngừng ở trước mặt một người vũ cơ.

“Cho nên cái gì nha? Thất đệ, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu!” Lỗ Vương nhịn không được kêu lên.

Một đạo ánh mắt uy nghiêm đảo qua, Lỗ Vương nhất thời thành thật.

Hắn ta tò mò hỏi một chút cũng không được à, phụ hoàng liền nhìn hắn ta không vừa mắt.

“Cho nên ta suy đoán, vô luận người đầu độc ngay từ đầu giấu độc ở nơi nào, có khả năng hạ độc trong nháy mắt chính là giấu độc ở trong móng tay, như vậy chỉ cần nhẹ nhàng búng ra, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay thành công đầu độc, cũng toàn thân mà lui.” Úc Cẩn nói xong nghiêng đầu hỏi thái y, “Nếu như trong móng tay của một trong số vũ cơ này còn lưu lại bột phấn kịch độc, thái y có thể tra ra không?”

Vài vị thái y lập tức đáp có.

Úc Cẩn thu hồi ánh mắt đánh giá nhóm vũ cơ, ngữ khí đạm mạc: “Vậy thì giờ các ngươi vươn tay ra đây đi, để thái y kiểm tra thực hư một phen, cũng miễn trách phạt nhầm người vô tội.”

Hắn vừa nói như vậy, chúng vũ cơ thoáng chần chờ một chút rồi lập tức có mấy người vươn tay ngọc nhỏ dài ra, những người khác thấy thế cũng lục tục vươn tay ra.

Úc Cẩn ánh mắt sắc bén, nâng mắt quét qua lập tức chú ý tới vũ cơ thứ sáu quỳ gối ở bên trái.

Vị vũ cơ kia so với đồng bạn thì mảnh khảnh hơn chút, giờ phút này không biết là sợ hay là chột dạ, mà bàn tay vươn ra nhè nhẹ run rẩy không ngừng.

Đầu ngón tay nàng ta run rẩy, nhưng cũng không rõ ràng, hiển nhiên là đang cật lực khắc chế không để lộ ra dị thường.

Úc Cẩn bước qua, đứng yên ở trước mặt vũ cơ kia.

Vũ cơ ngước mắt nhìn hắn một cái, vậy mà đột nhiên nhảy vọt lên, phóng về phía cây cột.

Biến cố này quá đột nhiên, chờ mọi người phản ứng lại thì thấy vũ cơ đã bị Yến Vương bóp chặt cổ ta, mặc cho giãy giụa ra sao cũng không thể nhúc nhích.

Úc Cẩn không bị đợt biến cố này ảnh hưởng chút nào, gợn sóng bất kinh nói: “Thái y có thể lại đây kiểm tra thực hư.”

Vài tên thái y lập tức tiến lên kiểm tra móng tay của vũ cơ.

Không bao lâu một người thái y liền kinh hô: “Tay trái ngón thứ tư!”

Ngón thứ tư, đó là ngón tay vô danh.

“Không sai, trong kẽ móng tay ngón thứ tư tay trái của vũ cơ này còn lưu lại bột phấn Đoạn Trường thảo ……”

“Mang tới đây!” Cảnh Minh Đế trầm giọng nói.

Lập tức có hai gã nội thị kéo lê vũ cơ tới trước mặt Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế đánh giá vũ cơ dáng người yểu điệu, thật sự không nghĩ ra tại sao một nữ tử nhu nhược như vậy lại làm ra chuyện độc hại công chúa.

“Trẫm hỏi ngươi, ngươi vì sao độc hại công chúa?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của vũ cơ không có chút huyết sắc, run rẩy nói không ra lời.

Úc Cẩn không biết đi tới khi nào, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là bị người nào sai sử?”

Mục tiêu của hung thủ là Phúc Thanh công chúa, lựa chọn thời cơ là sau khi Phúc Thanh công chúa vừa mới hồi phục thị lực, điều này cực kỳ ý vị sâu xa, nếu nói sau lưng vũ cơ không có người sai sử, cơ hồ khả năng không lớn.

“Không có, không có người sai sử!” Vũ cơ kích động kêu lên.

Nàng vừa kêu, Úc Cẩn ngược lại xác định suy đoán của chính mình, lập tức nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế hiểu ý, nén giận gọi một tiếng Phan Hải.

Phan Hải vung tay lên, lập tức có hai gã nội thị kéo vũ cơ ra ngoài. 

💖💖 Chương 414 : Khó 

Không bao lâu, Phan Hải trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trong lòng Cảnh Minh Đế đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.

Phan Hải vẻ mặt đau khổ quỳ xuống: “Hoàng Thượng, ả vũ cơ kia chết bất đắc kỳ tử.”

“Chết bất đắc kỳ tử?” Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy ngực buồn bực, nặng nề hỏi, “ Là dụng hình quá mức?”

Phan Hải quỳ gối nơi đó, thời tiết tháng sáu lại ứa ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Đối đãi người nào nên dùng hình phạt gì, dùng đến loại trình độ nào, những thủ hạ đó của nô tỳ đều có chừng mực, nhưng vừa mới thẩm vấn, ả vũ cơ kia liền chết bất đắc kỳ tử, xin Hoàng Thượng cho phép mấy vị thái y vào kiểm tra thực hư……”

Cảnh Minh Đế tâm phiền ý loạn phất phất tay, vài tên thái y không dám thở mạnh, cúi đầu theo Phan Hải rời đi.

Bầu không khí trong điện nhất thời ngưng trọng lên.

Yến Vương thật vất vả lột tơ rút kén tìm ra vũ cơ hạ độc, vậy mà Phan công công bên kia cái gì cũng chưa hỏi được người đã tiêu đời rồi!

Chẳng lẽ nói cái chết của Thập Ngũ công chúa sẽ trở thành một vụ án treo?

Cảnh Minh Đế là người tính tình bình thản, Phan Hải tuy làm hỏng chuyện, nhưng lại chịu đựng không có phát tác, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương hỏi Úc Cẩn: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”

Úc Cẩn thở dài: “ Vũ cơ hạ độc đã chết, nếu sau lưng nàng ta có người sai sử, vậy chỉ có thể tra ra từ hai nơi.”

“ Hai nơi nào?”

Úc Cẩn vươn ra một ngón tay, cũng không bởi vì vũ cơ chết bất đắc kỳ tử mà nhiễu loạn suy nghĩ: “Một là tình huống của vũ cơ, từ khi nàng ta vào cung đến bây giờ giao hảo với người nào, trở mặt với người nào, nói qua lời gì đặc biệt, đã làm chuyện gì đặc biệt, hoặc là từng gặp được khó khăn nào, mấy tin tức này càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, có lẽ có thể từ trong những gì nàng ta trải qua tìm ra chút dấu vết để lại.”

“Điểm thứ hai thì sao?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.

Đến lúc này, mọi người ở đây đã không dám xem mồm lung tung nữa.

Thật vất vả bắt được vũ cơ lại chết, Hoàng Thượng đừng nhìn thấy còn tốt, kỳ thật còn không biết tức giận thế nào rồi, lúc này nói lung tung chính là tìm đường chết.

“Điểm thứ hai, đó là nguồn gốc của độc dược.” Úc Cẩn bình tĩnh phân tích, “Nhi tử nghĩ đến, trong cung quản lý loại kịch độc như này hẳn là rất nghiêm, không có khả năng tùy tiện có được đi?”

Cảnh Minh Đế chậm rãi gật đầu.

Nói giỡn, độc vật cỡ này nếu ai ai cũng có thể tùy tiện có được, vậy ông sẽ không có ngày nào được an ổn rồi.

Cảnh Minh Đế quét về phía Viện sử Thái Y Viện chờ ở một bên: “Trương viện sử?”

Trương viện sử lập tức nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đoạn Trường thảo chính là thứ kịch độc, lượng cực ít là đã có thể khiến người ta chết tức thì rồi, tuy rằng có hiệu quả với trị liệu chứng đau phong thấp, nhưng theo vi thần biết, Ngự dược phòng cũng không chứa thứ ấy.”

Ngự dược phòng ở hậu viện của Thái Y Viện, nhưng người phụ trách cũng không phải viện sử Thái Y Viện, mà là do Đề Đốc thái giám chưởng quản.

Cảnh Minh Đế sở dĩ lướt qua Đề Đốc thái giám chưởng quản Ngự dược phòng hỏi Trương viện sử trước, là vì muốn hai bên làm chứng lẫn nhau.

Nghe Trương viện sử nói như vậy, Cảnh Minh Đế lập tức quét Đề Đốc thái giám chưởng quản Ngự dược phòng một cái.

Đề Đốc thái giám lập tức nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hằng ngày dược phẩm ở ngự dược phòng nhập vào, lĩnh ra đều cần con dấu làm chứng, đồng thời phải lưu lại ghi chép chuẩn bị định kỳ thanh tra tạo sách lưu trữ, một vũ cơ đừng mơ lén lấy từ Ngự dược phòng được một vị thuốc, chứ đừng nói là độc dược. Hơn nữa như lời Trương viện sử nói, Ngự dược phòng cũng không có Đoạn Trường thảo.”

Ông ta nói xong hai tay dâng lên một vật, chính là danh sách toàn bộ dược phẩm Ngự dược phòng sở hữu.

Công chúa trúng độc bỏ mình, thiên tử giận dữ dù người không liên quan đều có khả năng rơi đầu, huống chi là những nha môn liên lụy trong đó. Đề Đốc thái giám thừa dịp khi Yến Vương tra án sớm chuẩn bị thỏa đáng những thứ này, chuẩn bị tùy thời Hoàng Thượng hỏi đến.

Cảnh Minh Đế nhìn phần sổ sách kia, lửa giận hơi giảm.

“Nói như vậy, vũ cơ có được Đoạn Trường thảo chắc chắn không phải lai lịch chính quy.” Úc Cẩn nói.

Mọi người không khỏi âm thầm lắc đầu.

Nếu không phải lai lịch chính quy, đương sự đã chết, vậy càng khó điều tra.

Trừ lai lịch chính quy ra, vậy chỉ có thể là bí mật mang từ ngoài cung vào. Nhưng cái này làm sao tra? Ai biết cái thứ đoạt mạng này là bí mật mang vào khi nào?

Có thể là mấy ngày trước, cũng có thể là mấy tháng trước, thậm chí mấy năm trước.

Cái này căn bản không thể nào tra ra.

Lúc này Phan Hải dẫn mấy vị thái y đi kiểm tra thực hư thi thể vũ cơ đi vào.

Cảnh Minh Đế lập tức hỏi: “ Thế nào?”

Một người thái y hồi bẩm nói: “Người vũ cơ đó là đột phát bệnh tim mới chết bất đắc kỳ tử.”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống, cảm khái một trận.

Biểu tình của mọi người càng vi diệu.

Cái này thật đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền trễ lại gặp phải gió ngược. Cái chết của Thập Ngũ công chúa vốn là khó bề phân biệt, thật vất vả mới bắt được vũ cơ thế mà lại bởi vì đột phát bệnh tim mà không có chịu nổi thẩm vấn.

Cứ như vậy, Yến Vương chủ động xin ra trận chỉ sợ không thể kết thúc rồi.

Có điều cũng không sao, Yến Vương biểu hiện đã đủ chói mắt, chắc chắn có thể thắng được hảo cảm của Hoàng Thượng, lại còn đạt đến mục đích giúp Yến Vương phi tẩy thoát hiềm nghi, Yến Vương hoàn toàn có thể công thành lui thân.

Suy nghĩ của Cảnh Minh Đế không khác gì mấy với mọi người.

Đến lúc này, tra khẳng định là phải tra tiếp, lại không có khả năng chỉ dựa vào vài câu hỏi của lão Thất là có thể giải quyết, mà phải xuất toàn lực tra, điều tra vào chỗ sâu.

Bí mật mang theo kịch độc tiến cung, mặc kệ là chuyện khi nào đều không thể buông tha, nhưng việc này cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể chấm dứt.

Cảnh Minh Đế thở dài, trầm giọng nói: “Lão Thất, ngươi hôm nay biểu hiện không tồi.”

Úc Cẩn ôm quyền: “Phụ hoàng tán thưởng.”

So với tình huynh muội cơ hồ không tồn tại với Thập Ngũ công chúa, hắn sở dĩ ôm lấy việc này đương nhiên là vì để tránh cho A Tự cuốn vào trong phiền toái.

Hiện tại tuy rằng hung phạm phía sau màn còn chưa tra ra, nhưng có thể sai sử vũ cơ cung đình, hiển nhiên là không có quan hệ với A Tự, mục đích của hắn đã đạt tới.

Đến lúc này, chính là tra rõ giáo phường cùng hậu cung, tuyệt không phải việc trong một ngày.

Đây chính là khác biệt giữa hắn và Chân Thế Thành.

Chân Thế Thành lão nhân kia là người cuồng theo đuổi phá án hoàn mỹ, vụ án không tra ra manh mối chỉ sợ cả ngủ đều ngủ không được, mà hắn lại không có sức mạnh này.

Ngay tại thời điểm Cảnh Minh Đế tâm tình nặng nề chuẩn bị qua loa kết thúc buổi cung yến làm lòng người đau đớn không vui này, một thanh âm mềm nhẹ của nữ tử vang lên: “Phụ hoàng, con dâu cả gan muốn hỏi một vấn đề.”

Cảnh Minh Đế nhìn về phía người lên tiếng, hơi hơi kinh ngạc.

Người nói chuyện chính là Khương Tự.

Kinh ngạc không chỉ một mình Cảnh Minh Đế, mà là tuyệt đại đa số người ở đây.

Yến Vương phi lúc này lên tiếng là muốn làm gì?

Đúng rồi, Yến Vương vừa mới biểu hiện xuất chúng, Yến Vương phi hẳn là muốn tranh công thay Yến Vương?

Nếu là như thế, vậy thì quá ngu xuẩn rồi.

Hoàng Thượng mặc dù là quân chủ tài đức sáng suốt ôn hòa, ngày thường thưởng phạt phân minh ( Thái Tử đối với điều này tỏ vẻ không phục ), nhưng trước mắt vừa mới mất đi một nữ nhi, mặc dù khá hài lòng với biểu hiện của Yến Vương, nhưng trước khi chưa tìm ra được hung phạm đều không có tâm tư khen thưởng.

“ Tức phụ lão Thất, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, Khương Tự không hề thấy sợ hãi, hơi hơi nhún gối với Cảnh Minh Đế: “Con dâu chỉ là đột nhiên nghĩ tới một điểm mới muốn hỏi cái này, không nhất định có ích lợi gì, mong rằng phụ hoàng chớ trách con dâu lắm miệng.”

“Ngươi nói đi.”

Khương Tự đứng dậy, thanh âm khẽ nâng: “Không biết trong cung nơi nào có trồng Uyên Ương đằng?” 

💖💖 Chương 415: Uyên Ương đằng 

Uyên Ương đằng, cũng gọi là cây Kim Ngân Hoa, mới nở là màu trắng, sau chuyển thành màu vàng, dân gian còn có tên gọi là cây Kim Ngân Chi.

Uyên Ương đằng mùa xuân nở hoa, kỳ hoa nở cực dài, mãi cho đến đầu thu vẫn có thể nhìn thấy hoa nở.

Tuy hoa này thường gặp ở dân gian, nhưng ở chốn hoàng cung một cọng cây ngọn cỏ đều quý trọng hi hữu thì lại không gặp nhiều lắm.

Cây Kim Ngân Hoa nho nhỏ, sao có thể sánh cùng mẫu đơn quốc sắc thiên hương, thược dược rực rỡ yêu kiều được?

Khương Tự hỏi cái này thật là kỳ quái, chúng phi không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Yến Vương phi cố ý hỏi nơi nào trong cung có trồng Uyên Ương đằng, đây là ý gì?

“Tức phụ lão Thất, ngươi hỏi Uyên Ương đằng, có gì liên quan với chuyện hôm nay?” Cảnh Minh Đế chầm chậm hỏi.

Khương Tự thái độ thản nhiên: “Con dâu không dám khẳng định, chỉ là hỏi trước một chút.”

Có lẽ là Khương Tự chữa khỏi mắt cho Phúc Thanh công chúa, cùng với thủ pháp khiến nụ hoa nở rộ lúc trước triển lộ quá nhiều thần kỳ, Cảnh Minh Đế tuy nghĩ không ra Uyên Ương đằng không đáng chú ý có thể có liên hệ gì với cái chết của Thập Ngũ công chúa, lại vẫn kiên nhẫn vô cùng nói: “ Vấn đề của Yến Vương phi chư vị đều nghe được?”

Khương Tự hỏi chính là trong cung, mấy người Vinh Dương trưởng công chúa ở ngoài cung chưa phát giác ra gì, nhưng chúng phi cùng các công chúa chưa lấy chồng lập tức có vài phần thấp thỏm, càng không nghĩ ra ý tứ của Khương Tự.

“Các ngươi đều cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu hiện tại nghĩ không ra, xong việc trẫm phái người điều tra ra trong cung người nào có Uyên Ương đằng ——” Câu nói kế tiếp Cảnh Minh Đế không nói ra, ý vị cảnh cáo lại mười phần.

Vốn là chúc mừng ái nữ thấy lại ánh sáng, một nữ nhi khác lại bị ngộ hại, nếu không phải hàm dưỡng cực tốt, Cảnh Minh Đế đã sớm mặt rồng giận dữ.

Sau một hồi trầm mặc khiến người hít thở không thông, đột nhiên có một người cung tì quỳ xuống, sợ hãi nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ…… Nô tỳ từng ở một chỗ ngẫu nhiên nhìn thấy một phiến Uyên Ương đằng……”

“Nơi nào?”

Lúc Cảnh Minh Đế hỏi, nhận ra người cung tì này len lén hướng mắt về phía Hiền phi.

Hiền phi cơ hồ không duy trì được thần sắc bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: “Thạch Lựu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" 

Thì ra cung tì gọi Thạch Lựu này chính là cung nữ của Ngọc Tuyền cung, hôm nay bồi Hiền phi đến đây dự tiệc.

“Ái phi sao không nghe xem nàng ta nói thế nào.” Cảnh Minh Đế lành lạnh liếc Hiền phi một cái, ngữ khí không được tốt.

Hiền phi trăm triệu không nghĩ tới đang yên lành phiền toái liền tìm tới, nhịn xuống lửa giận quay cuồng hỏi cung tì: “Vậy ngươi nói đi, là ở nơi nào nhìn thấy Uyên Ương đằng?”

Cung tì âm thầm tặng cho Hiền phi một ánh mắt bất đắc dĩ, cúi đầu sát đất nói: “Nô tỳ từng ở chỗ Trần mỹ nhân gặp qua Uyên Ương đằng……”

Trần mỹ nhân?

Cảnh Minh Đế có chút mờ mịt.

Hoàng Hậu vô cùng săn sóc nhắc nhở nói: “Trần mỹ nhân chính là mẹ đẻ của Thập Tứ công chúa, ở trắc điện Ngọc Tuyền cung .”

Hậu cung Đại Chu quy chế phi tần cư trú đều có chú ý, chỉ có đến cấp bậc nhất định mới có tư cách có được cung điện độc lập, như tiệp dư, mỹ nhân này nọ chỉ có thể ở chỗ của phi tần cao đẳng.

Nghe được là gặp qua Uyên Ương đằng ở chỗ Trần mỹ nhân, Hiền phi khẽ thả lỏng một hơi đồng thời lại thầm nói đen đủi.

Những phi tần cấp thấp này đều dựa vào phi tần cao giai phân phối mà ở, ở cung điện nào đều là phân phối theo lệ, cũng không phải nói bà nhìn tần phi nào thuận mắt mới cho người đó ở Ngọc Tuyền cung của chính mình.

Tuy không biết Yến Vương phi hỏi Uyên Ương đằng có dụng ý gì, nhưng hiển nhiên không phải chuyện tốt, cố tình tìm ra người lại ở Ngọc Tuyền cung, đây thật đúng là tai bay vạ gió.

“Trần mỹ nhân có ở đây không?” Cảnh Minh Đế biết rõ thân phận Trần mỹ nhân, nhíu mày hỏi.

Buổi cung yến này vốn là do Hoàng Hậu xử lý, với mấy việc này rất là rõ ràng, nghe vậy lập tức nói: “Trần mỹ nhân xin nghỉ.”

“Xin nghỉ?”

“Thập Tứ công chúa hai ngày trước bị bệnh, Trần mỹ nhân xin nghỉ, nói muốn chiếu cố cho Thập Tứ công chúa.”

Công chúa tròn mười hai tuổi sẽ không ở cùng một chỗ với mẫu phi nữa, Thập Tứ công chúa cùng Phúc Thanh công chúa bằng tuổi nhau, sớm đã dọn khỏi Ngọc Tuyền cung.

Đương nhiên, sau khi các công chúa lớn lên tuy rằng tách ra với mẫu phi ở riêng, nhưng vì đều ở hậu cung, nên phi tần muốn đi thăm vẫn khá là tiện, cũng không cần báo với Hoàng Hậu.

“Nói cách khác Trần mỹ nhân cùng Thập Tứ đều không ở trong điện?” Mày Cảnh Minh Đế nhăn đến càng chặt, tâm tình không hiểu sao có chút trầm trọng.

Hoàng Hậu gật đầu: “Đúng vậy.”

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Khương Tự: “ Tức phụ lão Thất, hiện tại nơi nào có Uyên Ương đằng cũng biết rồi, ngươi hỏi cái này đến tột cùng có ý gì?”

“Con dâu còn muốn đích thân đi xem.”

Thấy Khương Tự càng nói càng khiến người khó hiểu, Cảnh Minh Đế không khỏi liếc Úc Cẩn một cái.

Tức phụ lão Thất rốt cuộc có ý gì?

“Phụ hoàng, con dâu cũng không phải thừa nước đục thả câu, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, con dâu không dám suy đoán lung tung ảnh hưởng bất luận người nào, chỉ có tự mình đi nhìn xem mới có thể khẳng định.”

Cảnh Minh Đế thở dài: “Vậy được, kêu Phan Hải mang ngươi đi Ngọc Tuyền cung.”

Khương Tự lại hơi hơi nhún gối lần nữa: “Còn mong viện sử Thái Y Viện đi theo.”

Đều đã cho phép Khương Tự tiến đến Ngọc Tuyền cung, Cảnh Minh Đế tự nhiên sẽ không khó xử ở mặt này, không chút chần chờ lập tức gật đầu.

Úc Cẩn vốn định thỉnh cầu đi cùng Khương Tự, lại thu được ánh mắt truyền đạt của Khương Tự liền bỏ đi ý niệm.

Lúc này khó chịu nhất chính là Hiền phi.

Yến Vương phi thế mà còn muốn đích thân đến Ngọc Tuyền cung một chuyến, rốt cuộc đang bán cái nút gì?

Chẳng lẽ nói Trần mỹ nhân có liên quan đến cái chết của Thập Ngũ công chúa? Sao có thể!

Càng nghĩ càng không nghĩ ra, nghẹn đến mức Hiền phi lại muốn đi ngoài.

Nhưng lúc này những người ở đây một người đều không thể đi, nếu dám mở lời xin Hoàng Thượng đi ngoài đó quả thực là mất hết mặt mũi.

Không có biện pháp, chỉ có thể nhịn.

Trong quá trình chờ đợi, Cảnh Minh Đế nhắm mắt không nói, mọi người thì nhịn không được thấp giọng nghị luận.

“Yến Vương phi xem Uyên Ương đằng làm gì?”

“Ai biết được? Chẳng lẽ Uyên Ương đằng còn có thể độc chết người?”

Lời này có ý tứ giễu cợt.

Mà vài vị thái y ở lại trong điện trao đổi ánh mắt, mơ hồ có suy đoán đáng sợ nào đó.

Đương nhiên, trước khi Yến Vương phi chưa trở về, bọn họ là một chữ cũng không dám nói bậy.

Vinh Dương trưởng công chúa chờ đến mất kiên nhẫn, cười lạnh nói với Ninh La quận chúa bên cạnh: “Ta thấy Yến Vương phi chính là cố lộng huyền hư.”

Ninh La quận chúa chính là mẫu thân của Trần Tuệ Phúc, bữa tiệc thưởng mai nữ nhi bị mất mặt xấu hổ, sau khi bà ta cẩn thận đề ra nghi vấn trực giác mách bảo việc này không thoát khỏi quan hệ với Khương Tự, cho nên đối với lời của Vinh Dương trưởng công chúa cũng không tán đồng, thấp giọng nói: “Khó nói, đừng nhìn Yến Vương phi trẻ tuổi, thật ra là người có thủ đoạn……:

Sau chờ đợi dài đằng đẵng, Khương Tự rốt cuộc trở về, trong tay cầm một cái khăn nhỏ gấp lại.

“Tức phụ lão Thất, ngươi hiện tại có thể nói rõ rồi chứ?” Cảnh Minh Đế mở mắt ra hỏi, dư quang quét về phía Phan Hải.

Phan Hải thân là đại thái giám Cảnh Minh Đế tín nhiệm nhất, không biết gặp qua bao nhiêu sóng gió, giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, hiển nhiên là đã xảy ra sự tình làm hắn cực độ khiếp sợ.

“Phụ hoàng, con dâu đại khái tìm được nguồn gốc kịch độc rồi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người kinh hãi.

“Ở đâu?” Cảnh Minh Đế gấp không chờ nổi hỏi.

Khương Tự bình tĩnh nói: “Chính là ở trong phiến Uyên Ương đằng kia!”

“Không có khả năng, Uyên Ương đằng chẳng những không độc, còn là thuốc hay!” Không ít người buột miệng thốt ra.

Độc được có thể ở trong khoảng thời gian ngắn làm Thập Ngũ công chúa bỏ mạng lại là Uyên Ương đằng? Quả thực buồn cười!

Khương Tự mặt không đổi sắc phúc thân với Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, vẫn là mời Trương viện sử nói đi.” 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info