ZingTruyen.Com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 29 - 30

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ Chương 29: Đu dây☆☆

Khương Tự trở lại Hải Đường Cư, bắt đầu vùi đầu vào trong đống dược.

Bạch Giác Thảo hái từ bờ đê liễu về cần phơi khô nghiên thành phấn, nhân dịp ánh nắng vừa đủ, A Xảo cùng A Man liền cẩn thận phơi trong sân.

Khương Trạm ôm một đống đồ đi đến, gặp hai người A Man trong sân, cười hỏi: “ Cô nương các ngươi đâu?”

A Xảo vội bỏ xuống công việc trong tay: “ Cô nương đang trong phòng đó, để tiểu tỳ đi bẩm báo một tiếng.”

Khương Trạm nhìn thoáng qua đống đồ trong ngực, vội ngăn lại: “ Không cần, chờ ta làm xong cái này rồi sẽ gọi cô nương các ngươi ra.”

A Man cùng A Xảo tò mò vây lại.

“ Ôi, bàn đu dây!” A Xảo trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.

Khương Trạm đảo mắt một phen, quyết định chọn hai gốc Hải Đường có khoảng cách thích hợp, chỉ dùng thời gian uống cạn một chén trà đã làm xong một khung đu dây, còn quấn lên dây thừng một dải lụa màu rất dày, vừa quấn vừa cười nói: “ Quấn lên cái dải lụa màu này chẳng những đẹp mắt, mà còn không chai tay. Được rồi, các ngươi ai tới thử xem?”

A Man cùng A Xảo rất là ngoài ý muốn, cố nén kích động muốn thử trong lòng từ chối nói: “ Cô nương còn chưa có ngồi đâu, tiểu tỳ sao có thể thử trước được?”

“ Kêu các ngươi thử thì thử đi, làm gì nhiều lời như vậy?” Khương Trạm hơi không kiên nhẫn, thầm nghĩ đương nhiên muốn các ngươi thử một chút xem có bền chắc không mới có thể cho muội muội chơi chứ.

Ừm, A Man thân thủ tốt, chính là nàng ta.

“ A Man tới đây đi.” Khương Trạm cười ha hả vỗ vỗ bàn đu dây.

“ Vậy tiểu tỳ trước thay cô nương thử xem nhé.” A Man giẫm lên bàn đạp, dưới chân hơi dùng sức, rất nhanh liền đu lên cao.

“ A Man, ngươi cẩn thận một chút.” A Xảo nhìn A Man càng đu càng cao, lúc đu đến chỗ cao nhất còn vượt qua đầu tường, không khỏi kinh hồn táng đảm.

A Man mắt điếc tai ngơ, đến chỗ cao nhất bỗng nhiên bật ra sau một cái, ở trong không trung lộn nhào một cú xinh đẹp rồi lại vững vàng đáp xuống trên bàn đu dây.

A Xảo che mắt kinh hô một tiếng.

Khương Tự nghe được động tĩnh đi ra, đứng ở dưới hiên nhìn vào trong viện.

“ Cô nương, chơi đu dây thật thú vị.” A Man từ trên đu dây nhảy xuống, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Sắc mặt Khương Trạm lại hơi trắng bệch, nhón chân gỡ xuống dây thừng mới buộc chắc: “ Chợt nhớ tới cái đu dây này là tìm người mượn, ta vẫn nên trả lại thì hơn.”

Khương Tự xách theo váy bước nhanh đi tới: “Nhị ca hù muội đấy à, chưa nghe nói một cái bàn đu dây còn cần tìm người mượn.”

“ Tứ muội thân thể yếu ớt, đánh đu trúng gió cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Vẫn là gỡ xuống đi.”

Má ơi, nha hoàn của Tứ muội quá ngang tàng rồi, đu dây mà định đu đến cao tận trời, nhỡ dạy hư mất muội muội thì làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ tới lỡ như mà Khương Tự rơi từ trên bàn đu dây xuống, Khương Trạm không khỏi tăng nhanh động tác trên tay.

Khương Tự giữ chặt dải lụa màu cột trên dây thừng cười nói: “ Nhị ca, muội thích cái bàn đu dây này mà.”

Khương Trạm dừng tay lại, đón nhận đôi mắt mỉm cười của thiếu nữ, chỉ do dự một chút liền nhanh chóng thỏa hiệp: “ Nếu Tứ muội thích, vậy thì giữ lại đi. Nhưng mà trước phải nói rõ, không thể đánh đu cao như A Man, vạn nhất té ngã hậu quả khó lường.”

Tứ muội vừa từ hôn, trong lòng ắt sẽ khổ sở, có cái đu dây chơi cũng coi như giải sầu.

“ Muội biết rồi, nhị ca yên tâm đi.”

“ Vậy ta đi đây, đợi lát nữa còn phải ra ngoài.”

“Nhị ca muốn ra ngoài à, đúng lúc muội cũng muốn ra ngoài mua ít đồ, chúng ta cùng đi đi.” Khương Tự nghĩ đến còn thiếu một vị thuốc, thuận miệng đề nghị.

Khương Trạm đương nhiên sẽ không cự tuyệt, kiên nhẫn chờ Khương Tự thay xong y phục ra ngoài, rồi hai huynh muội cùng nhau đi ra ngoài.

“ Nhị công tử, Tứ cô nương.” Trên đường gặp được một tỳ nữ, tỳ nữ vội vã hành lễ.

“ Tứ cô nương ——Ấy, Nhị công tử.” Đi chưa được mấy bước, lại có một bà tử không ngừng thi lễ.

Khương Trạm dần dần cảm thấy không được bình thường, nói khẽ với Thương Tự: “Tứ muội, muội có phát hiện, hôm nay những nha hoàn bà tử này đặc biệt ân cần không.”

Hắn còn nghĩ Tứ muội mới từ hôn, những hạ nhân này sẽ mắt chó coi thường người khác chứ, không nghĩ tới giác ngộ lại còn rất cao.

“ Có sao? Muội muội không thấy mà.” Khương Tự vẻ mặt vô tội.

Lời này vừa lúc bị một bà tử mới nhào tới hành lễ nghe được.

Bà tử nọ âm thầm liếc mắt, thầm nghĩ: Bọn tôi đây vì sao ân cần như thế, trong lòng ngài còn không rõ sao.

“ Hành lễ xong thì bước qua một bên đi, còn cản đường làm cái gì? Chờ tiền thưởng à?” Khương Trạm thấy bà tử đứng đờ ở giữa đường, cau mày nói.

Bà tử khẽ run rẩy, vội vàng chạy đi.

Bà ta nào dám muốn tiền thưởng của Tứ cô nương, đây chính là vị chủ nhân dám làm cho Nhị thái thái nghẹn đến á khẩu không trả lời được đó.

Khương Trạm sờ lên đường cong trên chiếc cằm thon, buồn bực nói: “ Bình thường cũng không thấy bọn họ sợ ta như vậy, nhìn sắc mặt bà tử kia xem, thật giống như ta ăn người vậy.”

“ Nhị ca suy nghĩ nhiều, chúng ta mau mau xuất phủ đi.”

Vừa ra khỏi hẻm Du Tiền chính là đường cái, trên đường dòng người đông như trẩy hội, tiếng người bán hàng rong rao hàng không dứt bên tai.

“ Tứ muội muốn mua cái gì?” Khương Trạm thuận tay gọi người bán hàng rong mua mấy xâu hồ lô đường, chọn một xâu tốt nhất đưa cho Khương Tự, còn lại thì kín đáo đưa cho gã sai vặt A Cát.

A Cát rất có ánh mắt chia cho A Man một xâu, lấy lòng hỏi Khương Trạm: “ Công tử, ngài không ăn sao?”

“ Đại nam nhân ăn hồ lô đường gì chứ?” Khương Trạm trừng A Cát một cái, thấy Khương Tự chỉ cầm không ăn, lại hỏi, “ Tứ muội không thích ăn sao?”

Khương Tự chỉ chỉ mũ có rèm đội trên đầu: “Không tiện.”

“ Cũng đúng ha.” Khương Trạm tiếc nuối thở dài, giọng nói vừa chuyển, “ Vẫn nên đội thì hơn.”

Muội muội đẹp như vậy, cũng không thể để những tên ăn chơi nhìn thấy được.

Thấy đã đến hiệu thuốc lớn nhất kinh thành, Khương Tự liền dẫn A Man đi vào mua thuốc, Khương Trạm ngại mùi thuốc nồng nặc bên trong, liền ở lại bên ngoài chờ.

“ Cho ta một xâu!” Khương Trạm vươn tay ra.

“ Công tử, ngài vừa rồi không phải nói đại nam nhân không ăn hồ lô đường kia mà?”

Khương Trạm đập một phát vào đầu vai A Cát: “ Ở trước mặt muội muội ta là đại nam nhân, ở trước mặt tiểu tử ngươi ta là đại gia! Đại gia muốn ăn hồ lô đường ngươi có ý kiến hử?”

A Cát thè lưỡi, vội vàng đưa một xâu cho Khương Trạm.

Khương Trạm cắn xuống một viên, híp mắt quét qua đám người nhộn nhịp.

Thiếu niên tướng mạo tuấn tú, tuy chỉ tùy ý đứng ở góc tường cũng thường thường hấp dẫn tầm mắt qua lại của người đi đường, đối diện đi tới mấy người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khương Trạm đang gặm hồ lô đường.

“ Ồ, đây không phải Khương Nhị sao.” Trước mắt xuất hiện một người cẩm bào ngọc quan, cầm trong tay quạt xếp, trên mặt lộ ra nụ cười âm tàn, “ Lần trước ngươi chạy nhanh, nhưng lần này không dễ như vậy đâu.”

Khương Trạm sắc mặt khẽ biến.

Người ăn mặc như gà cảnh trước mặt là con trai của Vinh Dương trưởng công chúa và Đại tướng quân Thôi Tự - Thôi Dật, bắt đầu từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì con gà cảnh này liền khắp nơi kiếm chuyện với hắn.

Lấy tính tình của Khương Trạm bị người ta khiêu khích nhiều lần đương nhiên không nhịn được, lần trước rốt cục không thể nhịn được nữa liền phản kháng, xem như hoàn toàn đắc tội với Thôi Dật .

Hắn không sợ đánh nhau, nhưng mà Tứ muội còn đang ở trong hiệu thuốc, nếu như bị những người này gặp được thì nguy rồi.

Nhìn đám người vây quanh, Khương Trạm cười lạnh một tiếng: “ Thôi công tử, nơi này người đến người đi, nếu như đánh nhau không đến một hồi quan sai sẽ nhào tới, ta nghĩ ngươi đánh cũng không thoải mái ? Muốn đánh nhau ta đây sẽ phụng bồi, ngươi chọn một chỗ đi!”

Thôi Dật ngoắc một ngón tay với Khương Trạm: “ Xem như ngươi có cốt khí, vậy thì đi theo ta.”

Khương Trạm âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “ Đi.”

Sau lưng truyền đến thanh âm êm ái của thiếu nữ: “ Nhị ca muốn đi đâu?”

☆☆Chương 30 : Còn đánh nữa không ?☆☆

Vừa nghe đến tiếng của Khương Tự, khuôn mặt tuấn tú của Khương Trạm thoắt cái biến đen, sải bước trở về chắn ở trước người nàng, tức muốn hộc máu hạ giọng nói: “ Muội sao lại ra làm gì?”

“ Muội mua xong rồi mà.” Khương Tự làm như không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thành thật trả lời huynh trưởng.

“ Ôi, đây là ai nha? Nhân tình?” Thanh âm trêu tức truyền đến.

Khương Tự cách màn sa nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Kiếp trước nhị ca chết, những người này hết thảy đều là đồng lõa!

Khi đó nàng cùng huynh trưởng quan hệ xa cách, cũng không quan tâm hắn kết giao với bằng hữu gì, đắc tội người nào, chỉ có một lần nhị ca bị phụ thân đánh cực kỳ tàn nhẫn, mơ hồ truyền đến trong tai nàng một ít lời.

Phụ thân tức giận nhị ca qua lại với đám người Dương Thịnh Tài cháu của Lễ bộ Thượng Thư, nhị ca lại cứng cổ nói Dương Thịnh Tài giúp hắn vượt qua việc khó khăn, hắn không thể rét lạnh tâm bằng hữu.

Đây cũng là chỗ Khương Tự thấy khó hiểu.

Thôi Dật con trai của Vinh Dương trưởng công chúa cùng Dương Thịnh Tài quan hệ không tệ, mà trước mắt nhị ca và Thôi Dật rõ ràng có khúc mắc, về sau sao lại chơi cùng nhau chứ?

Nhị ca không muốn rét lạnh tâm bằng hữu, lại không biết bằng hữu huynh ấy nhận định lại muốn mạng của huynh ấy.

“ Ngươi đừng có nói bậy!” Khương Trạm kéo Khương Tự ra sau lưng, như một con mèo xù lông nhìn chằm chằm Thôi Dật đang bước tới gần, “ Muốn đánh nhau hôm nào hẵng nói, chỉ cần không phải hiện tại, ta tùy thời phụng bồi.”

Thôi Dật phe phẩy quạt xếp mạ vàng ha ha cười: “ Làm sao, sợ hù dọa tiểu mỹ nhân này hả? Không nghĩ tới Khương nhị công tử còn là người thương hương tiếc ngọc.”

“ Trong miệng ngươi chỉ toàn phun mấy lời không sạch sẽ!” Khương Trạm tức giận đến gân xanh trên thái dương nhảy thình thịch, nghẹt nỗi cố kỵ Khương Tự đang ở một bên, nên cũng không dám phát tác.

Hắn quá hiểu những tên khốn kiếp này, chuyện đùa giỡn nữ tử đàng hoàng bọn hắn thật sự làm ra được.

Mặc dù Tứ muội là cô nương Bá phủ, bọn hắn không đến mức cướp người ngay bên đường, nhưng nếu nói mấy lời quá đáng hoặc là thật sự đánh nhau rồi thừa cơ lôi kéo một chút, người ăn thiệt thòi vẫn là Tứ muội.

Khương Trạm chưa từng ảo não như thế này.

Nếu như hắn có thừa bản lĩnh như Thất ca thì tốt rồi.

Không, chỉ cần có bản lĩnh như con chó hoang kia cũng được nữa !

“ Không phải nói muốn đánh nhau sao?” Thanh âm êm ái của thiếu nữ vang lên lần nữa.

Tiếng nói vừa rơi xuống, song phương đều ngây ngẩn cả người, không ít người thậm chí bắt đầu móc lỗ tai.

Bọn họ có nghe lầm hay không? Tiểu nương tử này nói cái gì?

“ Tứ muội, muội im miệng cho ta!” Khương Trạm hiếm khi nặng lời với Khương Tự như vậy.

Hắn quả thực không thể tin được, muội muội của hắn lại hố ca ca như thế!

“ Ha ha, Khương Nhị, ngươi nghe không, muội muội này của ngươi còn chờ xem đánh nhau kìa!” Ánh mắt Thôi Dật không rời dáng người yểu điệu của thiếu nữ, gõ cán quạt cười to nói.

Những người hầu kia đều cười ầm lên.

“ Khương Nhị, rốt cuộc còn muốn đánh nữa hay không? Sao cứ lằng nhà lằng nhằng như đàn bà thế!”

“ Đừng nói nhanh như vậy, tiểu nương tử bên người người ta vẫn còn chờ kìa.”

“ Đúng, đúng, Khương Nhị ngay cả đàn bà cũng không bằng, lúc nào học được ra vẻ đáng thương, ha ha ha ——”

Khương Trạm dùng sức nắm chặt nắm đấm, gắt gao khắc chế xúc động muốn nện nát những miệng thúi này, hít một hơi thật sâu: “ Tùy các ngươi nói sao thì nói, tóm lại hôm nay ta không muốn đánh, các ngươi tránh ra!”

“ Đừng nha, Khương Nhị, ngươi muốn đi, muội muội này của ngươi còn chưa muốn đi đâu.” Thôi Dật lắc lư quạt xếp bày ra một nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng với Khương Tự, “ Tiểu nương tử, nàng nói có phải hay không?”

“ Đương nhiên không phải rồi.” Khương Tự lành lạnh nói.

Tươi cười của Thôi Dật cứng lại, ngay cả quạt xếp cũng quên phe phẩy.

Tình huống gì đây? Cô nương này thay đổi thật nhanh!

A Man liếc xéo Thôi Dật, khinh bỉ bĩu môi.

Tên này có bị ngốc không vậy? Cô nương các nàng đương nhiên là đứng về phía Nhị công tử rồi.

Tiểu nha hoàn mắt quét một vòng, yên lặng đếm đầu người.

Ừm, đối phương có năm người, nàng một người xử lý ba bốn tên vẫn không có vấn đề, để lại một tên cho Nhị công tử ứng phó, về phần A Cát —— Không thêm phiền là tốt rồi.

“ Chúng ta vội vã về nhà, nếu như các ngươi không đánh nhau với nhị ca ta, vậy chúng ta đi đây.” Khương Tự nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Khương Trạm.

Khương Trạm như ở trong mộng mới tỉnh: “ Đúng vậy, chúng ta đi trước.”

Thôi Dật sờ cằm suy nghĩ một chút.

Hình như có chỗ nào không đúng!

“ Từ từ!” Hắn khép lại cây quạt rồi duỗi ra, ngăn lại hai huynh muội, cười lạnh nói, “ Suýt chút để các ngươi lừa gạt bỏ đi, ta lúc nào thì nói các ngươi muốn đi thì có thể đi hả?”

Rốt cuộc ai cho bọn hắn quyền lựa chọn chứ, quả thực là buồn cười!

“ Vậy có thể đánh nhanh lên được không, chúng ta xác thực rất vội.” Khương Tự buông ra ống tay áo Khương Trạm, thúc giục nói.

“ A, ta hôm nay thật đúng là thêm kiến thức!” Thôi Dật nhìn chằm chằm Khương Tự, bỗng nhiên lộ ra một ý cười, quát, “ Còn đứng ngây đó làm gì, đánh thật mạnh Khương Nhị cho ta! Đánh xong, tiểu nương tử này liền thuộc về ta!”

“ A Cát, A Man, che chở cô nương đi mau!” Khương Trạm bỗng nhiên đẩy Khương Tự về sau, vung lên nắm đấm nghênh đón.

“ Đi thôi, Tứ cô nương.” A Cát trắng mặt nhìn Khương Trạm bị mấy người vây công, mang theo tiếng khóc nức nở thúc giục Khương Tự.

A Man trấn định phi thường: “Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Khương Tự không trả lời A Man, ngược lại hỏi A Cát: “ Lấy thân thủ của Nhị công tử, ngươi nói có thể chống đỡ bao lâu?”

A Cát đã muốn gào khóc: “ Một khắc đồng hồ đi, tối đa rồi.”

Nếu như lâu hơn công tử vẫn có thể chống đỡ thêm một hồi, nhưng hắn nhất định phải che chở Tứ cô nương chạy đi.

Nhị công tử bị đánh thành đầu heo nhiều lắm thì nỗi đau da thịt, nhưng nếu Tứ cô nương bị những tên khốn nạn này chiếm tiện nghi, đó mới là xong rồi.

“ Chống đến mười là đủ rồi.” Khương Tự lẩm bẩm nói.

“ Gì cơ?” A Cát nghe không hiểu Khương Tự nói.

Khương Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc trong vòng hỗn chiến, trong lòng yên lặng đếm: Một, hai, ba......

Khi số ‘mười’ được nàng yên lặng đọc lên, bỗng nhiên tiếng chó sủa từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Đám người xem náo nhiệt không khỏi nhìn trái nhìn phải, có người hoảng sợ hô: “Sao lại có nhiều chó tới đây như vậy?”

Khoảng chừng bảy tám con chó hoặc lớn hoặc nhỏ không biết từ chỗ nào lao đến, gây nên từng đợt thét lên chói tai.

Thôi Dật đang đứng ở trên đường nhàn nhã xem chiến, bỗng nhiên một đàn chó lớn chạy đến, ngoạm vào mông hắn một cái.

“ A ——.” Thôi Dật kêu thảm một tiếng, phản xạ có điều kiện dùng cán quạt hung hăng đập đầu chó lớn.

Chó lớn lừ lừ hắn, gừ gừ—— Cắn càng ác hơn.

Nhắc tới cũng kỳ, mấy con chó kia đối với đám người làm như không thấy, tất cả đều chạy đến chỗ Thôi Dật, chỉ trong  thời gian nháy mắt Thôi Dật đã bị vây quanh ở chính giữa.

Giờ khắc này, tình cảnh của Thôi Dật cùng Khương Trạm thế mà giống nhau y hệt, chỉ có điều vây quanh Khương Trạm chính là người, mà vây quanh Thôi Dật lại là chó.

Thôi Dật suýt nữa khóc thét.

Tình cảnh của hắn có thể gian nan hơn Khương Nhị a, người có thể phân rõ phải trái, chó thì không phân rõ phải trái đâu !

“ Các ngươi còn đánh cái gì, mau đuổi đám súc sinh này đi mau!” Thôi Dật khàn cả giọng quát.

Khương Trạm đạp ra một cước lại rơi vào khoảng không, suýt nữa trật luôn eo, lại nhìn từng người bên người vùn vụt biến mất, không khỏi mê man mờ mịt .

“ Nhị ca, đánh xong rồi chúng ta về nhà đi.”

“ Đây là có chuyện gì?” Nhìn Thôi Dật bị mấy con chó đuổi đến chật vật không chịu nổi, Khương Trạm vẻ mặt ngốc trệ.

“ Không biết nha, không nghĩ tới trên đường có nhiều chó hoang như vậy.”

Khương Trạm vui vẻ: “ Xem ra ngay cả chó đều không nhìn được cái tính kêu căng ngạo mạn của hắn. Từ từ, trong đó có một con chó rất quen mắt ——”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com