ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 266 - 270

khuynhvu1892

❤❤ Chương 266 : Hiểu lầm

Trong nháy mắt xe ngựa mất khống chế, phản ứng theo bản năng của Khương Y chính là ôm chặt Khương Tự. Tỷ muội hai người đồng thời đập vào vách xe bên cạnh, phát ra tiếng kinh hô trầm thấp.

Xe ngựa xóc nảy kịch liệt, căn bản không có cách nào ngồi vững, Khương Y chịu đựng va đập với vách xe vội vàng hỏi Khương Tự: “Tứ muội, muội không sao chứ?”

Khương Tự được Khương Y bảo hộ trong ngực sắc mặt tái nhợt cực kỳ, vô số ký ức như pháo hoa xé thành mảnh nhỏ nổ mạnh trong đầu nàng.

Kiếp trước, nàng chính là ngồi ở trong xe ngựa, một đường lao về phía vách núi……

Ký ức tương quan với tử vong giấu ở sâu trong đáy lòng, bị kích phát trong nháy mắt khiến cả người nàng lạnh băng cứng ngắc, nhất thời quên cả phản ứng.

Tiếng kêu vội vàng của Khương Y cùng tiếng gió vù vù thổi vào từ cửa sổ làm Khương Tự lấy lại tinh thần.

Không thể hoảng, nếu nàng luống cuống, ai tới bảo hộ đại tỷ đây?

“Đại tỷ, muội không sao.” Khương Tự duỗi tay túm lấy vách xe nhô người lên, cố hết sức dịch chuyển ra cửa xe.

Khương Y thấy thế khẩn trương, cả giọng đều thay đổi: “Tứ muội, muội làm gì?”

“Muội xem thử chuyện gì xảy ra……” Giọng nói của Khương Tự đứt quãng theo xe ngựa kịch liệt xóc nảy, động tác dịch về phía cửa xe lại không hề dừng.

Khương Y hợp lực túm lấy cổ chân Khương Tự, vội la lên: “Tứ muội, muội đừng hồ nháo, lỡ đâu rớt xuống xe ngựa thì làm sao bây giờ?”

Khương Tự xuyên thấu qua mành cửa xe bị gió thổi bay lên cao liền thấy rõ tình trạng: Con ngựa vốn dĩ dịu dàng ngoan ngoãn tựa như đã bị cái gì kích thích chạy băng băng như bay, xa phu đánh xe sớm đã không thấy bóng dáng. Nghĩ đến thanh âm vang lên lúc biến cố đột nhiên xảy ra, xa phu đại khái là đã bị quăng xuống khi đó rồi.

Nói cách khác, giờ phút này theo xe ngựa chạy như bay chỉ còn hai tỷ muội các nàng.

Gió thổi cơ hồ làm Khương Tự không mở mắt được, cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, tất cả đều giống như lặp lại ác mộng kiếp trước, chẳng qua lúc này đây không phải một mình Khương Tự, trên xe ngựa mất khống chế còn có Khương Y bồi nàng.

Mà chính điểm khác biệt này, làm cho Khương Tự dưới tình huống một lần nữa trải qua nỗi sợ hãi chẳng những cảm xúc không hỏng mất, ngược lại còn trấn định vô cùng.

Chuyện đáng sợ hơn nàng đã từng trải qua, lúc ấy nàng không có biện pháp tự cứu, nhưng lần này tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.

Khương Tự một tay chống khung cửa xe ngựa, một tay mò bên hông, lấy từ túi tiền ra một cây gai nhọn.

Dưới tốc độ kiểu này vô luận là cổ trùng hay là những loại thuốc bột kia đều không có cách nào dùng đến trên người ngựa bị chấn kinh, lựa chọn tốt nhất chính là lợi dụng gai nhọn tẩm độc mà không lâu trước đây đánh ngã râu quai nón.

Chỉ cần gai nhọn đâm thủng da ngựa chấn kinh, độc tố sẽ khiến toàn thân ngựa tê liệt trong thời gian cực ngắn, tốc độ tất nhiên sẽ chậm lại, đến lúc đó là nhảy xe hay là áp dụng phương thức tự cứu khác đều sẽ có đường sống để lựa chọn.

Chỉ có điều ngựa khác với người, đâm thủng da lông đâu có dễ như vậy, huống chi là ở dưới tình huống chạy như bay  như hiện giờ.

Khương Tự nắm chặt gai nhọn dùng sức cắn môi, tầm mắt dần dần rơi vào trên mông ngựa phía trước.

Thịt chỗ đó hẳn là mềm hơn.

Giờ khắc này, nàng đột nhiên có hơi hiểu được vì sao Nhị Ngưu thích nhằm chỗ này mà cắn rồi.

Tìm đúng mục tiêu, Khương Tự quyết tâm bò ra bên ngoài.

Khương Y bò ở phía sau gắt gao ôm lấy chân nàng: “Tứ muội, muội điên rồi sao?”

“Đại tỷ, tỷ cứ nắm chặt vách xe không cần phải để ý muội, muội có biện pháp làm tốc độ ngựa chậm lại."

Nói là ngựa bị chấn kinh, nhưng dù sao cũng kéo một chiếc xe chở người, lại chạy vội trên con đường lầy lội, tốc độ dù nhanh nữa cũng chưa tới mức nhanh như tia chớp.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Khương Tự có lòng tin có thể tự cứu.

“Không được, Tứ muội, nếu ta buông tay muội sẽ té xuống.” Khương Y lúc này cũng cứng rắn, ôm mắt cá chân Khương Tự chết sống không buông tay.

Khương Tự rất là bất đắc dĩ.

Đây mới gọi là kéo chân sau này!

Mắt thấy người đi đường phía trước nhao nhao thét chói tai né tránh, xe ngựa mơ hồ có xu thế tan ra thành từng mảnh, Khương Tự đang chuẩn bị dùng cậy mạnh tránh thoát trói buộc của Khương Y, đột nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến: “Cô nương, nắm chặt!”

Lão Tần cưỡi ngựa đuổi kịp lập tức bay lên trời, từ trên lưng ngựa dưới thân nhảy đến trên lưng ngựa bị chấn kinh.

Ngựa nổi điên bị kích thích, giơ lên vó ngựa muốn vùng vẫy thoát khỏi người trên lưng ngựa, xe ngựa nhất thời ngã trái ngã phải, thoạt nhìn càng mạo hiểm hơn.

Trong nháy mắt nghe thấy thanh âm của lão Tần, Khương Tự liền lùi về xe ngựa, nắm chặt vách xe che ở trước người Khương Y: “Đại tỷ đừng hoảng hốt, lão Tần nhất định có biện pháp, tỷ nhất định phải nắm chặt đừng bị hất ra đó.”

Khương Y sắc mặt trắng bệch, ngay cả một câu cũng không nói ra được, chỉ biết không ngừng gật đầu.

Xe ngựa dường như bắt đầu chậm lại. Dưới lực lượng cùng kỹ xảo của lão Tần khống chế, ngựa bị chấn kinh có xu thế dần dần bị chế phục.

Nhưng mà cố tình lúc này giữa con đường phía trước đột nhiên chạy ra một tiểu đồng, nhìn xe ngựa lao nhanh mà đến ngơ ngác quên cả phản ứng.

Thái dương Lão Tần hằn gân xanh, dùng sức kéo cổ ngựa xoay chuyển phương hướng, mắt thấy cách tiểu đồng càng ngày càng gần, một đạo thân ảnh vọt tới giữa đường bế lấy tiểu đồng, linh hoạt lăn một vòng tránh sang bên đường.

Chớp mắt này qua đi, vang lên tiếng khóc lảnh lót của đứa bé.

Xe ngựa lại vọt tới phía trước hơn mười trượng, cuối cùng mới chậm rãi dừng lại.

Toàn bộ xe ngựa như tan thành từng mảnh, chật vật dừng ở ven đường, Khương Y được Khương Tự đỡ lảo đảo chui ra xe, khom lưng bắt đầu nôn mửa.

“Cô nương, ngài không sao chứ?” Lão Tần đem ngựa buộc ở gốc cây ven đường, đi tới.

Sắc mặt Khương Tự tuy khó coi, biểu tình vẫn coi như trấn định, xua xua tay nói: “Ta không sao. Lão Tần, ngươi đi xem đứa bé kia có bị thương không.”

Lão Tần gật gật đầu, đi ra đằng sau.

Khương Y dần đỡ hơn, trắng mặt nói: “Tứ muội, ta không có việc gì, chúng ta đi xem đứa bé kia đi.”

Tỷ muội hai người dìu nhau trở về đi, người cứu hài đồng đang không vui chất vấn lão Tần: “Các ngươi lái xe kiểu gì vậy, người trên đường qua lại không nói, đứa bé này suýt nữa thì bị đụng rồi.”

Khương Tự lúc này mới chú ý tới người cứu hài đồng lại là một nữ tử trẻ tuổi.

Khác với khuê tú bình thường nhìn thấy, nữ tử trước mắt vóc người cao gầy, mặc một áo ngắn màu xanh lá cây tay áo bó, dưới chân đi một đôi giày bó, ống quần nhét vào trong giày, một thân trang phục làm nổi bật mắt mày đen thui , anh khí cùng sắc bén nói không nên lời.

“Đứa bé không sao chứ?” Khương Tự mở miệng hỏi.

Ánh mắt nữ tử chuyển hướng Khương Tự, thấy thiếu nữ lên tiếng dung mạo cực mỹ, ngữ khí ôn hòa, thần sắc căng chặt hơi hòa hoãn, hơi hơi gật đầu: “Cũng may không có việc gì.”

Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười rõ ràng: “ Vậy là tốt rồi, ít nhiều nhờ cô nương vừa mới ra tay.”

Nữ tử đang định nói gì đó, ở đồng ruộng có một phụ nhân vội vã xông tới, ôm đứa bé đang khóc thét không ngừng bắt đầu khóc lóc nỉ non.

Khương Tự thò tay tới túi tiền treo ở thắt lưng sờ sờ, có hơi xấu hổ.

Trong túi tiền của nàng đựng quá nhiều, đã không có chỗ chứa tiền bạc, tiền đều đặt ở chỗ của A Man rồi.

“Đại thẩm, thật không phải, đây là tiền thuốc men cho đứa bé.”

Phụ nhân tiếp nhận quả bạc Khương Y đưa qua, dắt đứa bé nói cảm ơn, chỉ sợ bị người ta nhớ thương số bạc trắng bóng lóa mắt người, ngay cả nông cụ ném ở đồng ruộng cũng không thèm lấy, ôm hài tử chạy đi.

Khương Y mang theo Khương Tự lần nữa nói lời cảm tạ với nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử không để ý lắm xua xua tay, xoay người rời đi.

Mà lúc này, đứng ở trong đám người đi đường ngừng chân xem náo nhiệt, hai đôi mắt dõi theo nữ tử.

 ❤❤ Chương 267 : Ngựa kinh hãi 

Trong đám người, nam tử áo dài và râu quai nón liếc nhau, đối với phát hiện ngoài ý muốn đều cảm thấy rất kinh hỉ.

Bọn họ suy đoán trốn ở sau cây nghe lén cũng tập kích bọn họ hẳn là một nữ tử lăn lộn giang hồ, đang lo không tìm được manh mối, không nghĩ tới ở chỗ này liền gặp được nhân vật khả nghi.

Những người tầm thường xem náo nhiệt khả năng không chú ý, mà trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy nữ tử lao ra cứu hài đồng thì đã sớm biết nữ tử là người có công phu trong người.

Nhìn phương hướng nữ tử tới, đúng là chùa Bạch Vân.

Một nữ tử trẻ tuổi rất có thể từng đi qua chùa Bạch Vân lại có công phu trong người, đây lẽ nào không phải là nhân tuyển phù hợp nhất sao?

“Đuổi theo nữ tử kia.” Nam tử áo dài thấp giọng nói.

Râu quai nón gật gật đầu, sờ sờ thiết đầu côn treo ở bên hông, trong mắt hiện lên hung ác.

Dám ném bột ớt cay vào trong mắt gã? Dám đánh đầu gã đến hôn mê? Hôm nay nếu gã không dạy dỗ bà cô này làm người thật tốt, vậy sống nhiều năm như vậy e uổng phí rồi!

Nam tử áo dài thấy đồng bạn rời đi, không còn cảm thấy hứng thú với náo nhiệt trước mắt, nhìn Khương Tự một cái thật sâu rồi lặng yên rời đi.

Vị Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ này với Thánh Nữ A Tang thật đúng là giống nhau, nếu ở ấn đường điểm một nốt ruồi đỏ, lại thêm chút tân trang, như vậy đủ khả năng lấy giả tráo thật.

Đáng tiếc, thiếu nữ trước mắt xuất thân Bá phủ, một người sống sờ sờ tự dưng mất tích tất nhiên sẽ tạo nên sóng to gió lớn, về sau càng không thể công khai xuất hiện ở bên người Thất hoàng tử, thế thì dù dung mạo có giống thế nào đi nữa cũng chỉ có thể từ bỏ, không bằng tìm một nữ tử trong Câu Lan cho dễ khống chế.

“Y nương, nàng không sao chứ?” Đám người Chu Tử Ngọc rốt cuộc đuổi tới.

Vừa thấy thần sắc nôn nóng của Chu Tử Ngọc, Khương Y chợt thấy chân cẳng nhũn ra, suýt nữa thì rơi lệ.

Chu Tử Ngọc bước nhanh tiến lên, ôm lấy Khương Y mềm giọng nói lời nhỏ nhẹ an ủi.

A Man vội vàng xông tới ôm lấy Khương Tự, thanh âm phát run: “Cô nương, hù chết tiểu tỳ!”

Khương Tự vỗ vỗ A Man ý bảo nàng buông tay, không nói một lời đi đến trước mặt ngựa bị chấn kinh.

Lúc này ngựa bị chấn kinh đã an tĩnh lại, thành thành thật thật đứng dưới tàng cây, mồ hôi tuôn ra như suối, uể uể oải oải lắc đuôi, hoàn toàn không giống bộ dạng táo bạo vừa rồi.

A Man vội vàng kéo Khương Tự: “Cô nương ——”

“Không sao.” Khương Tự vòng quanh ngựa hai vòng.

Lão Tần đi tới.

“Lão Tần, ngươi nói ngựa này vì sao đột nhiên chấn kinh?”

Lão Tần tiến lên cẩn thận kiểm tra miệng mũi của con ngựa bị chấn kinh, nhíu mày nói: “Bình thường mà nói, ngựa thuần tốt đột nhiên chấn kinh, có thể là ăn phải cỏ khô có trộn lẫn dị vật khiến ngựa táo bạo, cũng có thể là thân thể đột nhiên không khoẻ, hoặc là bị ngoại giới quấy nhiễu rồi kinh hãi. Lúc trước trên đường hết thảy bình thường, có thể bài trừ ngoại vật quấy nhiễu. Ta vừa rồi có kiểm tra một chút, trên thân ngựa không có ngoại thương rõ ràng, còn có phải thân thể không khoẻ còn chờ thương thảo. Về phần ăn cỏ khô có vấn đề hay không, cần phải kiểm tra cỏ khô còn thừa mới có thể biết……”

“Kiểm tra đồ ăn còn lại trong dạ dày ngựa cũng có thể biết đi?”

Lão Tần cuộn đầu lưỡi, bị hỏi đến sửng sờ, trầm mặc một chút mới nói: “Cái này thì phải xem tình huống, nếu dị vật lẫn vào cỏ khô còn chưa bị tiêu hóa hoàn toàn, thầy thuốc có kinh nghiệm có lẽ có thể tìm ra nguyên nhân, nếu như đã tiêu hóa hầu như không còn vậy thì khá khó khăn, mà muốn dùng loại biện pháp này điều tra rõ nguyên nhân, thì phải mổ bụng mổ ngực ngựa ……”

Hắn ngay cả giết người đều không nhíu mày, giết một con ngựa đương nhiên không đáng kể, làm hắn giật mình chính là cô nương cư nhiên nghĩ đến cái này……

Nhớ tới lúc Khương Tự nghe hắn nói biết giết người mà mặt không đổi sắc, lão Tần thoải mái hẳn.

Nữ tử có thể thu lưu loại người như hắn, đương nhiên phá lệ cường hãn rồi.

A Nhã lặng lẽ dựng lỗ tai nghe ngóng mắt lộ ra hoảng sợ nhìn Khương Tự, che miệng.

Xem đi xem đi, Khương cô nương sao có thể như A Man nói yêu thích điều hương? Quả nhiên đây mới là bản sắc của Khương cô nương.

A Man cũng có hơi giật mình, có điều rất nhanh liền lộ ra biểu tình không sao cả.

Con ngựa này suýt nữa hại cô nương xảy ra chuyện, mổ ngực rạch bụng cũng là đáng đời.

Khương Tự chỉ là việc nào ra việc đó phân tích tình huống, thấy ba người thần sắc khác thường liền biết là bị hiểu lầm, có điều biểu hiện chịu đủ kinh hãi của A Nhã làm nàng khá là vừa lòng, dứt khoát không giải thích, tiếp tục hỏi: “Kiểm tra phân ngựa và nước tiểu thì sao?”

Lão Tần lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: “Khó mà nói, có ít dị vật cũng không phải có độc, chỉ là vừa lúc có tác dụng với ngựa, vậy thì kiểm tra phân ngựa với nước tiểu cũng không được gì.”

“Vậy sao……” Khương Tự tiến lên một bước, giơ tay nhấn nhấn xung quanh mông ngựa.

Lưu ý đến hành động này của nàng ba người tức khắc hoảng sợ không thôi.

Bọn họ quá vô tri rồi, vừa rồi cô nương có dự định mổ bụng ngựa tính là gì? Vẻ mặt bình tĩnh sờ mông ngựa mới giật mình kìa! Cô nương chẳng lẽ đang thúc giục con ngựa này nhanh nhanh bài tiết phân ——

Nghĩ đến hình ảnh ấy, ba người đồng thời rùng mình một cái.

Khương Tự căn bản không để ý tới ý nghĩ của người khác, biểu tình chăm chú sờ mông ngựa.

Ngựa bị chấn kinh có lẽ chưa bao giờ gặp qua người vô sỉ như thế, vừa mới bắt đầu mắt còn choáng váng nên không phản ứng, đến khi cô nương này rất có tư thế sờ đến đất trời u ám, đột nhiên giơ lên móng sau.

A Man giật mình, túm chặt Khương Tự vội vàng thối lui ra sau.

Ngựa bị chấn kinh đá hậu vài cái, không bao lâu liền an tĩnh lại.

Chu Tử Ngọc dắt Khương Y đi tới, vẻ mặt quan tâm: “Tứ muội không sao chứ?”

Khương Tự nhìn về phía Chu Tử Ngọc, lông mi hơi hơi run rẩy, giọng nói trong bình tĩnh ẩn chứa cảm xúc khiến người đoán không ra: “Không sao.”

Trên mặt Chu Tử Ngọc mang theo nụ cười ôn hòa, phảng phất như xem Khương Tự như muội muội ruột thịt mà cưng chiều: “Ngựa này bị kinh sợ, tính tình khó đoán, Tứ muội không nên lại gần nó.”

Khương Y theo sát nói: “ Đúng đó, Tứ muội, muội vừa rồi tới gần ngựa bị chấn kinh thật sự quá nguy hiểm.”

Khương Tự cười cười: “Tỷ phu nói phải, ngựa bị chấn kinh quá nguy hiểm, mới vừa rồi ta với đại tỷ ngồi ở trong xe ngựa, nếu không phải lão Tần kịp thời đuổi tới, chờ xe ngựa đụng phải cây cối hoặc là người đi đường rồi lật ngược nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.”

Khương Y nghĩ đến tình cảnh vạn phần mạo hiểm vừa rồi, cả người nhịn không được run rẩy.

Nếu như Tứ muội xảy ra chuyện, nàng biết ăn nói sao với phụ thân đây? Nếu như nàng xảy ra chuyện, Yên Yên còn nhỏ như vậy không có nương nên làm sao bây giờ?

Khương Y chỉ cần nghĩ đến những điều này, cảm giác hoảng sợ liền như sóng biển mãnh liệt ập tới, so với hoảng sợ lúc ở trên xe ngựa mất khống chế còn sâu sắc hơn.

Ánh mắt Khương Tự hơi đổi nhìn thoáng qua xe ngựa lẳng lặng dừng ở bên cạnh, khẽ nhếch cằm hỏi Chu Tử Ngọc: “Tỷ phu, xa phu đâu?”

Chu Tử Ngọc nhìn lướt qua ven đường.

Một hán tử trên dưới 40 tuổi đi ra, quỳ rạp xuống trước mặt Chu Tử Ngọc liên thanh xin tha: “Tiểu nhân đáng chết, lúc ấy quá mức đột ngột bị hất xuống, không có bảo vệ tốt đại nãi nãi cùng cô nương……”

Khương Tự mắt lạnh nhìn xa phu Chu phủ thỉnh tội, không hề dao động.

Khương Y là người mềm lòng, thở dài: “Thôi, loại ngoài ý muốn này cũng không phải ngươi có thể dự đoán được……”

Chu Tử Ngọc nhìn về phía Khương Tự, mặt mang hổ thẹn: “Xa phu tuy rằng vô tâm có lỗi, lại tồn tại thất trách. Tứ muội yên tâm, tỷ phu chắc chắn phạt ông ta thật nặng. Chuyện hôm nay đều do tỷ phu không an bài tốt, quay đầu tỷ phu sẽ tới cửa bồi tội với nhạc phụ……”

Khương Tự mặt vô biểu tình nghe Chu Tử Ngọc nói xong, cười lành lạnh với hắn ta: “Tỷ phu xác thật nên bồi tội với phụ thân.” 

❤❤ Chương 268: Đây là mưu sát

Khương Tự trả lời không chút khách khí khiến Chu Tử Ngọc sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Ai cũng biết mấy lời vừa rồi của hắn chỉ là lời xã giao, không nghĩ tới nha đầu này thế mà tưởng thật.

Tới cửa bồi tội đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là phản ứng của Khương Tự lại làm Chu Tử Ngọc phải nhận thức lại cô em vợ này.

Chu Tử Ngọc với Khương Tự gặp mặt không nhiều lắm, trong ấn tượng cô em vợ này mỹ mạo kinh người, là một cô nương điềm đạm dịu dàng, không nghĩ tới tính tình chân thật lại không dễ tiếp xúc như vậy.

Chu Tử Ngọc thấy hơi may mắn quét Khương Y một cái, thầm nghĩ cũng may thê tử hoàn toàn khác với cô em vợ, là một người tính tình nhu tình như nước.

Câu trả lời của Khương Tự cũng khiến Khương Y lắp bắp kinh hãi, không khỏi nói: “Tứ muội ——”

Tình tình Tứ muội có chút cứng rắn nàng biết, hôm nay bị ủy khuất cùng kinh hách lớn như vậy muốn phát giận cũng là bình thường, nhưng mà trước mắt nhiều người như vậy, phu quân mất mặt khó xử cũng không có gì, nhưng nếu truyền ra thanh danh Tứ muội ngang ngược không buông tha người âu sẽ không tốt.

Khương Y lo lắng quét mắt bốn phía.

Lúc trước người đi đường dừng lại xem náo nhiệt đại đa số đã rời đi, nhưng vẫn có số ít người rảnh tới không có việc gì lưu lại tiếp tục xem náo nhiệt.

“Tứ muội, đại tỷ biết trong lòng muội ủy khuất, có chuyện gì chúng ta trở về nói đi.” Khương Y ôn nhu khuyên nhủ, đáy mắt mang theo lo lắng cùng khẩn cầu.

Khương Tự lạnh tâm không để ý tới Khương Y khẩn cầu, giơ tay đến trước mặt Chu Tử Ngọc, chậm rãi mở ra lòng bàn tay.

Lòng bàn tay thiếu nữ trắng nõn mềm mại, trên đó thình lình nằm một cây châm dài.

Ánh mắt Chu Tử Ngọc chợt co rụt lại, kinh ngạc nhìn Khương Tự.

Trái tim Khương Y cũng đập dồn dập, kinh nghi bất định hỏi: “Tứ muội, châm này là từ đâu tới?”

Chẳng lẽ nói muội muội tùy thân ngoài mang theo ớt cay và sâu ra còn mang theo cả châm dài?

Khóe môi Khương Tự căng chặt, ngữ khí lạnh lùng: “Cái này được lấy ra từ trong lớp lông trên mông con ngựa bị chấn kinh, châm này đâm rất sâu vào trong thịt chỉ chừa một đoạn nhỏ bên ngoài. Muội nghĩ, đây là nguyên nhân ngựa đột nhiên chấn kinh.”

Khương Tự mặc kệ mọi người sau khi nghe được lời này sẽ có ý nghĩ như thế nào, ánh mắt nặng nề nhìn Chu Tử Ngọc: “Tỷ phu, ta nghĩ xa phu Chu phủ không phải vô tâm có lỗi đâu?”

Khương Tự hỏi một câu làm sắc mặt Chu Tử Ngọc xanh mét.

Khương Y càng là hoa dung thất sắc, thất thanh nói: “Tứ muội, muội là nói châm dài này là xa phu cố ý đâm vào?”

Khương Tự đi lên trước hai bước, nhàn nhạt nói: “Con ngựa đang chạy bị một cây châm dài đâm vào mông, đại tỷ không cảm thấy xa phu là người dễ dàng làm được nhất sao?”

Khương Y không cách nào phản bác, không khỏi nhìn Chu Tử Ngọc.

Sự tình hôm nay thật sự ra ngoài nàng dự kiến của nàng, đây hết thảy cứ như nằm mơ.

Chu Tử Ngọc chậm rãi hồi thần, hung hăng liếc xa phu một cái, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười với Khương Tự: “Tứ muội, chờ trở về tỷ phu sẽ tỉ mỉ thẩm vấn xa phu, chuyện hôm nay nhất định cho muội một công đạo. Trước mắt nhiều người nhiều miệng, chúng ta vẫn nên đi trước đi”

Khương Tự lắc đầu.

Chu Tử Ngọc cho Khương Y một ánh mắt.

Khương Y áp xuống rất nhiều suy nghĩ cuồn cuộn, theo đó khuyên nhủ: “Đúng vậy, Tứ muội, tỷ phu muội nói đúng, có chuyện gì chúng ta vẫn là trở về rồi nói.”

Khương Tự vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, thở dài: “Đại tỷ, chẳng lẽ tỷ cho rằng một xa phu nho nhỏ sẽ cố ý nhằm vào tỷ?”

Khương Y bị hỏi đến nghẹn họng.

Khương Tự hơi hơi híp mắt nhìn về phía Chu Tử Ngọc, cười như không cười hỏi: “Hay là nói, tỷ phu cho rằng như vậy?”

“Đương nhiên không phải……” Sắc mặt Chu Tử Ngọc càng thêm khó coi, lại không thể phát cáu, nghiêm mặt bảo đảm nói, “Chờ trở về tỷ phu nhất định điều tra rõ chân tướng, không để muội với đại tỷ muội chịu ủy khuất vô ích.”

Nha đầu này quá không đúng mực, làm trò trước mặt nhiều người như vậy rồi đồn ầm ra, người khác biết Chu phủ có một xa phu có ý định hại chủ tử, quay đầu còn không biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì.

“Tỷ phu bảo đảm thế nào?” Khương Tự hỏi lại, không đợi Chu Tử Ngọc trả lời liền cười lạnh nói, “Sai sử xa phu hại người tất nhiên không phải người bình thường, nói không chừng còn có quan hệ cực thân cận với tỷ phu, đến lúc đó ta sao biết tỷ phu có xử lý theo lẽ công bằng hay không? Có thể tùy tiện tìm một người chịu tội thay ứng phó ta hay không?”

Vầng trán Chu Tử Ngọc đã thấm ra mồ hôi mỏng, cười khổ nói: “Tứ muội, lời này của muội thật khiến tỷ phu không chỗ dung thân. Muội có thể hỏi thử đại tỷ muội, tỷ phu có phải người như vậy hay không.”

Khương Y đương nhiên không muốn muội muội cùng phu quân nháo căng như vậy, vội hoà giải nói: “Tứ muội, tỷ phu muội sẽ không như vậy……”

Khương Tự xua xua tay: “Tỷ phu không cần kéo đến đại tỷ ta. Lại nói tỷ phu cũng là chủ tử Chu phủ, cũng rất có thể sai sử được xa phu trong phủ. Tình ngay lý gian, tỷ phu vốn nên tránh nghi ngờ mới phải.”

“Tứ muội!” Khương Y tuyệt không nghĩ tới Khương Tự sẽ nói ra những lời này, thần sắc đột nhiên thay đổi.

Tứ muội đây là có ý gì, lẽ nào hoài nghi sự tình hôm nay là phu quân sai sử?

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Khương Y, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười, lần đầu cảm thấy muội muội quá mức tùy hứng.

Nếu nói bà bà bởi vì nàng mãi không có con trai mà có hơi phê bình kín đáo hoặc là chị em dâu luôn thích ganh đua với nàng, này còn thấy có chút khả năng, còn nói là phu quân…… Tuyệt không có khả năng này.

Gả vào Chu phủ mấy năm, phu quân che chở cho nàng từng li  từng tí, sao có thể làm hại nàng?

Phản ứng của Khương Y làm Khương Tự cười khổ trong lòng.

Nàng đã sớm đoán được muốn để cho đại tỷ không nghi ngờ ái tình thân thiết hoài nghi Chu Tử Ngọc cơ hồ là việc không có khả năng, nhưng sự việc ngoài ý muốn này làm nàng càng có thiên hướng Chu Tử Ngọc có vấn đề.

Lúc trước nhìn thấy đại tỷ ngồi xe mà Chu Tử Ngọc cưỡi ngựa, có lẽ không phải nàng quá mức mẫn cảm, mà là Chu Tử Ngọc đã sớm biết xe ngựa sẽ mất khống chế……

Đương nhiên, điều này vẫn chỉ là nàng suy đoán, nhưng sau khi tính mạng đại tỷ bị nguy hại, suy đoán này không thể nghi ngờ đáng tin hơn lúc trước rất nhiều.

Lại có vận rủi của đại tỷ hơn hai tháng nữa sẽ tới, dưới tình huống như vậy Khương Tự đương nhiên sẽ không bỏ qua bất luận dị thường gì.

Chu Tử Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ Khương Y, đối mặt với Khương Tự thái độ vẫn ấm áp như cũ: “Vậy Tứ muội cảm thấy nên làm thế nào cho phải?”

Một bên là quân tử khiêm tốn sau khi bị nghi ngờ vẫn ôn nhuận như ngọc, một bên là tiểu cô nương có lý không tha người, so sánh cả hai, càng làm nổi bật Khương Tự hùng hổ doạ người.

Khương Tự không thèm để bụng cái nhìn của người khác một chút nào, hơi cong khóe môi nói: “Chuyện này, tỷ phu phải tới cửa nói rõ với phụ thân ta.”

Trước mặc kệ ai sai sử xa phu, tính mạng đại tỷ bị uy hiếp mà nhà mẹ đẻ không phản ứng gì, cái người hại đại tỷ về sau sẽ càng không kiêng nể gì.

“Đây là đương nhiên.” Chu Tử Ngọc lập tức đáp ứng.

Cô em vợ tính tình lớn như thế, sự tình đương nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua, tới cửa xin lỗi ở trong dự kiến của hắn ta.

Khương Tự hơi gật đầu, cằm trắng nõn giương lên: “Xe ngựa mất khống chế, trên xe chỉ có hai nữ tử yếu đuối, đây là mưu sát, cho nên ta muốn báo quan!”

Trước mặc kệ quan phủ có thể tra ra người ám hại trưởng tỷ hay không, chỉ cần việc này vừa báo quan, sau khi lan truyền ra ngoài mọi người sẽ lưu lại ấn tượng Chu phủ có người gây bất lợi với đại tỷ. Như vậy chờ đến mùa đông cho dù nàng không ngăn được chuyện trưởng tỷ cùng người “Tư thông” xảy ra, ít nhất cũng sẽ có đường sống phản kích.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu lúc trước đã có người lợi dụng xa phu động tay động chân  hại đại tỷ, sau đó tiếp tục hãm hại sẽ chẳng có gì lạ.

Cử động lần này của Khương Tự xem như hóa bị động thành chủ động, chiếm trước một tia tiên cơ.

“Không được!”

 ❤❤ Chương 269 : Người cầu cứu 

Chu Tử Ngọc vừa nghe Khương Tự nhắc tới báo quan, rốt cuộc không duy trì nét mặt mặt bình tĩnh được nữa, quả quyết cự tuyệt.

Khương Y cũng giật mình không thôi, kéo tay Khương Tự lẩm bẩm nói: “Tứ muội, việc này sao có thể báo quan chứ.”

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đây là suy nghĩ của tuyệt đại đa số người, huống chi đối với người làm dâu, làm vợ người ta như Khương Y mà nói, đương nhiên đóng cửa lại xử trí là tốt nhất.

Báo quan? Đây là chưa từng nghĩ đến ấy chứ.

Khương Tự xin lỗi cười cười: “Nhưng muội đã đuổi A Man đi báo quan rồi.”

Khương Y lắp bắp kinh hãi, ngắm nhìn chung quanh, quả nhiên không thấy thân ảnh A Man.

“Tứ muội, muội thật sự bảo A Man đi báo quan?” Khương Y hãy còn không thể tin được Khương Tự lớn mật như thế.

Khương Tự gật đầu, đánh vỡ hy vọng của Khương Y: “ Phải, muội nghe nói phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân nhiều lần phá kỳ án, mời ngài ấy đến điều tra chắc chắn sẽ tra ra manh mối, cũng không cần tỷ phu hao tâm tốn sức điều tra. Tỷ phu, huynh cảm thấy sao?”

Chu Tử Ngọc sắc mặt khó coi vô cùng, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên tức giận đến không nhẹ, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Khương Y.

Ở dưới ánh mắt như vậy, Khương Y có chút khó xử, lại vẫn giữ gìn Khương Tự nói: “Phu quân, tứ muội còn nhỏ, không hiểu chuyện……”

Chu Tử Ngọc trầm khuôn mặt không hé răng.

Chuyện của Chu phủ chưa trải qua sự đồng ý của hắn đã nháo đến quan phủ rồi, việc này có thể dùng một câu “Không hiểu chuyện” lấp liếm cho qua sao?

Khương Tự chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội lại nghi hoặc: “Đại tỷ, hôm nay chúng ta suýt nữa mất đi tính mạng, mời Chân đại nhân tới tra một cái không phải là nên sao? Chẳng lẽ nói cái gọi là thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng của tỷ với muội? Tỷ phu, huynh sẽ không nghĩ như vậy chứ?”

Chu Tử Ngọc xả ra một nụ cười cứng đờ: “Đương nhiên sẽ không. Có điều rõ ràng chuyện đóng cửa lại đã có thể giải quyết, hà tất kéo đến quan phủ cho người ta chế giễu?”

Bị lời của Khương Tự đuổi đến chỗ này, Chu Tử Ngọc lửa giận đầy mình không có cách nào phát tác.

Khương Tự cười nói: “Tỷ phu là người đọc sách, hẳn phải biết tiên hiền có một câu: Biết đạo lý trước, sau đó mới đến nghiên cứu sâu xa. Tỷ phu muốn đóng cửa lại giải quyết đương nhiên là tốt, nhưng vạn nhất tra không ra cái gì thì sao? Đến lúc đó mới mời quan phủ tham gia chẳng phải đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất? Tỷ phu quan tâm đại tỷ như vậy, sẽ không muốn nhìn thấy người hại đại tỷ ung dung ngoài vòng pháp luật chứ?”

Chu Tử Ngọc bị hỏi đến chỉ còn lại có cười khổ.

“Đại tỷ, ngồi xe muội trở về đi.” Khương Tự nhẹ nhàng kéo kéo Khương Y.

Khương Y không khỏi nhìn về phía Chu Tử Ngọc.

“ Rời nơi này trước đã.” Chu Tử Ngọc vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chu Tử Ngọc khó xử làm Khương Y càng cảm thấy hổ thẹn hơn.

Nàng ra ngoài dâng hương bà mẫu vốn đã không cao hứng cho mấy, hiện tại lại ầm ỹ ra chuyện lớn như vậy, sau khi trở về còn không biết phải ăn nói như thế nào đây.

Khương Tự âm thầm thở dài, lôi kéo Khương Y lên xe ngựa thuê.

Vén màn lên, ló ra khuôn mặt tươi đẹp của thiếu nữ: “Lão Tần, đánh xe vững chút.”

Lời này có ám chỉ, lão Tần tự nhiên nghe được rõ ràng, lớn tiếng nói: “Cô nương yên tâm đi, tuyệt đối ổn định vững chắc.”

Mắt thấy xe ngựa thấp bé không đáng chú ý chậm rãi chuyển động, Chu Tử Ngọc ánh mắt nặng nề đứng tại chỗ trong chốc lát, nói với hai nha hoàn bị vứt lại: “Còn không lên xe!”

A Nhã và A Châu một tiếng cũng không dám nói, nơm nớp lo sợ bò lên chiếc xe ngựa Chu phủ sắp tan thành từng mảnh dừng ở ven đường.

Chu Tử Ngọc xoay người lên ngựa, không xa không gần đi theo cạnh xe ngựa của tỷ muội Khương Tự, trên mặt không có biểu tình gì khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ.

Khương Tự rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Khương Y thấp xuống, sau khi lên xe ngựa thì trầm mặc.

“Đại tỷ giận muội?” Khương Tự cái khác đều không sợ, sợ nhất là thời điểm mấu chốt trưởng tỷ lựa chọn đứng ở bên Chu Tử Ngọc, cách lòng với nàng.

Khương Y cười khổ thở dài, giơ tay sờ sờ mái tóc đen tuyền của Khương Tự: “Đại tỷ làm sao lại giận muội được? Chỉ là cách làm hôm nay của Tứ muội quá xúc động, mọi việc ầm ỹ đến quan phủ sẽ không dễ thu lại.”

“Đại tỷ còn nhớ rõ chuyện của Vĩnh Xương Bá phủ chứ?”

Khương Y sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “Sao mà không nhớ rõ chứ.”

Vĩnh Xương Bá phủ cùng Đông Bình Bá phủ liền nhau nhiều năm, vợ chồng Vĩnh Xương Bá với nàng mà nói là trưởng bối rất quen thuộc, nhớ tới bọn họ bất hạnh qua đời Khương Y liền khó chịu không thôi.

“Đại tỷ tỷ nghĩ xem, lúc trước nếu Vĩnh Xương Bá phủ lựa chọn không báo quan, cuối cùng làm sao biết được hung thủ là một đầu bếp nữ bởi vì hiểu lầm mà oán hận Vĩnh Xương Bá mười mấy năm? Vĩnh Xương Bá chắc chắn lưng đeo áy náy giết vợ hậm hực mà chết, việc này cũng sẽ trở thành nỗi đau đớn vĩnh viễn trong lòng huynh muội Tạ gia.”

So với phụ thân tự tay giết hại mẫu thân, kết quả sau đó không thể nghi ngờ càng làm cho người ta khó có thể tiếp thu hơn.

Khương Y tuy tán đồng lời Khương Tự nói, lại vẫn lắc đầu: “Chuyện hôm nay cùng chuyện của Vĩnh Xương Bá phủ sao có thể giống nhau……”

Khương Tự dùng sức cầm tay Khương Y: “Đại tỷ, có người muốn hại tỷ đó, tỷ nghĩ đến Yên Yên đi.”

Khương Y đột nhiên đánh cái rùng mình.

Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Yên Yên không thể nghi ngờ là uy hiếp của nàng, cũng là nơi dũng khí nàng phát ra.

Nếu thật sự có người hại nàng, bị bà mẫu trách cứ so ra tốt hơn nhiều là sau khi nàng xảy ra chuyện nữ nhi sẽ không nơi nương tựa.

“Nhưng nếu quan phủ tra không ra thì sao?”

Nghe Khương Y hỏi như vậy, Khương Tự nhẹ nhàng thở ra.

Đại tỷ nói như vậy, ít nhất sẽ không bởi vì việc này mà sinh ra khoảng cách với nàng.

“Cho dù tra không ra, ít nhất cũng cho người muốn hại đại tỷ một hồi chuông cảnh báo, cho hắn biết người của Đông Bình Bá phủ chúng ta không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.”

Khương Y khe khẽ thở dài, mỏi mệt dựa vào xe trên vách không nói gì nữa.

Đầu tiên là đình hóng gió sơn chùa, sau đó là trên đường ngựa bị chấn kinh, liên tiếp ngoài ý muốn thật làm người ta tâm lực lao lực quá độ.

Trong xe vẫn luôn bảo trì không khí trầm mặc như vậy vào thành.

Thanh âm ngoài xe rõ ràng nhiều lên, tiếng cười nói của người đi đường, tiếng hết to của người rao hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiếng ngựa xe kẽo kẹt, hòa lẫn với nhau cấu thành một bức cảnh tượng phồn hoa.

Khương Tự không có lòng dạ thưởng thức mấy cái này, yên lặng tính toán dự định kế tiếp.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, theo sát là một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

“Lão Tần, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Ngoài mành cửa xe truyền tới thanh âm bình thản của lão Tần: “Có một nữ tử đột nhiên lao tới, suýt nữa đụng vào ngựa của Chu công tử.”

Khương Y bỗng nhiên mở mắt ra, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.

Chu Tử Ngọc đã xuống ngựa, mềm giọng hỏi: “Cô nương không sao chứ?”

Nữ tử giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao túm chặt ống tay áo Chu Tử Ngọc, thở hồng hộc nói: “Công, công tử, cứu cứu ta ——”

Chu Tử Ngọc quay đầu nhìn về phía xe ngựa, đối diện với Khương Y, trên mặt toàn là xấu hổ cùng bất đắc dĩ.

Khương Y theo bản năng sửa sửa quần áo, đi ra xe ngựa đến bên cạnh Chu Tử Ngọc, hỏi: “Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này một trận ồn ào truyền đến: “Tránh ra, tránh ra!”

Rất nhanh hai gã đại hán đẩy ra đám người chặn đường chen tới, tiến lên kéo nữ tử muốn đi, trong miệng mắng: “Ngươi còn dám chạy? Thật là lật trời!”

Nữ tử túm chặt ống tay áo Chu Tử Ngọc, cầu xin nói: “Công tử cứu cứu ta ——”

Chu Tử Ngọc nhíu mày, không dao động.

“Còn dám cầu cứu? Ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Một gã đại hán giơ tay đánh nữ tử một bạt tai.

Bị đánh lệch trên mặt đất nữ tử cố hết sức duỗi tay ôm lấy chân Khương Y, ngửa đầu cầu xin: “Phu nhân, cầu ngài cứu cứu ta đi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài……”

 ❤❤ Chương 270: Làm một hồi ân nhân 

Nữ tử thoạt nhìn tuổi tác không chênh lệch mấy với Khương Tự, một thân áo vải thô không che được da thịt trắng nõn, khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay tuy rằng không thể xưng là mỹ lệ, nhưng tuổi trẻ chính là vốn liếng tốt nhất, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy là một tiểu cô nương động lòng người.

Lúc này dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương động lòng người vừa đỏ vừa sưng, thoạt nhìn càng thêm chọc người thương tiếc.

Khương Y là người thiện tâm, bị thiếu nữ vừa ôm vừa khóc lóc cầu xin, trong mắt lập tức hiện ra vài phần không đành lòng.

Khương Tự mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm thiếu nữ trên mặt đất, trong lòng sinh ra may mắn trần ai lạc định.

May mắn manh mối nàng đau khổ tìm kiếm thế mà xuất hiện ngay trước mắt nàng, thiếu nữ này hẳn chính là người mà kiếp trước trưởng tỷ nhắc tới không nên cứu rồi!

Như vậy, trưởng tỷ hẳn là sẽ rất nhanh đáp ứng tỉnh cầu của thiếu nữ.

Giờ khắc này, Khương Tự có chút chần chờ.

Ngăn cản trưởng tỷ cứu thiếu nữ tuy là không khó, nhưng mà kiếp trước trưởng tỷ rơi vào tuyệt cảnh như vậy, trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không hay biết, người mà trưởng tỷ nhắc tới không nên cứu kia nổi lên tác dụng gì cũng không hay.

Nàng hiện tại đuổi thiếu nữ tránh xa bên người trưởng tỷ, nếu lại có người khác lấy phương thức càng làm người ta không thể tưởng hơn tiếp cận trưởng tỷ thì sao?

Có tâm tính vô tâm, hoàn toàn làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nếu vậy, không ngăn cản thiếu nữ được trưởng tỷ cứu hình như càng tốt hơn chút, ít nhất có một mục tiêu rõ ràng nhìn chằm chằm đề phòng. Từ đó vô luận là thiếu nữ xuất phát từ mục đích cá nhân hãm hại trưởng tỷ hay là sau lưng có người sai sử, đều có dấu vết để lại.

“ Đứng lên cho ta!” Đại hán như xách gà con đi túm lấy thiếu nữ.

Thiếu nữ kinh hoảng trốn ra sau Khương Y.

Đại hán cao to, vẻ mặt dữ tợn, Khương Y thấy cũng có chút hoảng.

Chu Tử Ngọc duỗi tay ngăn lại đại hán: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng dọa đến nội tử.”

Đại hán tròng mắt đảo loạn đánh giá Chu Tử Ngọc, cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi đừng nên xen vào việc của người khác, ca ca của tiểu nương môn đây thiếu ta hai mươi lượng bạc, chính miệng hắn ta nói lấy muội tử ra gán nợ.”

Nói đến đây, đại hán một phen túm được thiếu nữ kéo tới, xô đẩy mặc người dòm ngó: “Mọi người nhìn xem đi, với tư sắc của tiểu nha đầu này, hai mươi lượng bạc ta có thể mua ba người, đồng ý lấy ả ta gán nợ đã là đại phát từ bi rồi……”

Thiếu nữ chảy nước mắt liều mạng giãy giụa: “Ngươi buông ta ra, ca ca ta thiếu ngươi tiền ngươi tìm hắn đi, hắn dựa vào cái gì lấy ta gán nợ?”

Đại hán lại là một cái tát đánh qua: “Tiểu nương môn, ngươi muốn trách thì trách chính mình mệnh khổ, ai bảo cha mẹ ngươi mất cả rồi. Ca ca ngươi bắt ngươi gán nợ, về sau ngươi chính là người trên hoa thuyền chúng ta, còn muốn chạy liền ném ngươi vào trong sông đút cho cá ăn!”

“Ta không muốn, ta chết cũng không lên hoa thuyền. Phu nhân, cầu ngài cứu cứu ta đi……”

Khương Y cắn môi rất là do dự.

Đổi lại ngày thường gặp được nữ hài tử đáng thương như vậy nàng nhất định không chút do dự sẽ ra tay tương trợ, chính là hôm nay Tứ muội bởi vì ngựa bị chấn kinh báo quan, đã mang đến cho Chu phủ phiền toái không nhỏ rồi……

Nhưng từng tiếng cầu xin tuyệt vọng của thiếu nữ rốt cuộc làm Khương Y không thể nhẫn tâm làm như không thấy, nàng theo bản năng nhìn về phía Chu Tử Ngọc.

Mà lúc này, Khương Tự đồng dạng lặng yên quan sát biểu tình của Chu Tử Ngọc.

Đầu tiên là xe ngựa mất khống chế, sau đó lại là thiếu nữ cầu cứu, cái trước nàng đã có thể khẳng định là người làm, về phần cái sau xuất hiện đến tột cùng có liên hệ với Chu Tử Ngọc có hay không, còn cần phải xem lại.

Chu Tử Ngọc an ủi cầm tay Khương Y, ôn nhu nói: “Nàng làm chủ là được.”

Khương Tự khẽ nhếch đuôi lông mày, đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Lời này của Chu Tử Ngọc nói thật đường hoàng, nơi nơi tôn trọng ý kiến của trưởng tỷ, trên thực tế là nắm chính xác tính tình mềm lòng của trưởng tỷ.

Nói cách khác, Chu Tử Ngọc không ngăn cản liền mang ý nghĩa rất thích thú vui mừng với thiếu nữ được trưởng tỷ cứu.

Chẳng qua --- Khương Tự nhẹ liếc Chu Tử Ngọc một cái, quyết định lại xác nhận một phen.

“Nếu thế, vậy ---”

“Từ từ.” Khương Tự gọn gàng dứt khoát đánh gãy lời Khương Y.

Khương Y khó hiểu nhìn muội muội, Chu Tử Ngọc cũng quăng ánh mắt tới.

Khương Tự tiến lên một bước, đứng ở trước mặt đại hán.

Đại hán đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó không có hảo ý cười: “Sao nào, tiểu nương tử muốn ra mặt cho ả ---”

“Bớt nói nhảm, nhiêu đây đủ rồi chứ?” Khương Tự đưa mấy viên kim châu qua.

Thấy đại hán nhất thời ngơ ngẩn, Khương Tự không kiên nhẫn hỏi: “Lẽ nào nhiêu đây còn không bằng hai mươi lượng bạc? Ngươi cũng không nên lừa ta, Bá phụ ta làm quan trong nha môn, không nhìn được nhất là mấy kẻ hãm hại lừa gạt.”

Đại hán tròng mắt đảo loạn, theo bản năng quét về phía Chu Tử Ngọc.

Động tác của gã vốn dĩ không rõ ràng lắm, nề hà Khương Tự nhìn chằm chằm chính là cái này, tự nhiên lập tức phát hiện.

Khương Tự lập tức nhíu mày: “Là không đủ, hay là không cần, ngươi chít một tiếng.”

“Đủ rồi……” Đại hán cố nén khó xử nói.

“Vậy là không cần?” Khương Tự sóng mắt lưu chuyển liếc thiếu nữ một cái, cười như không cười hỏi, “Lẽ nào giữ người lại tương lai tranh hoa khôi nương tử sao?”

Kinh thành Đại Chu bình chọn hoa khôi ba năm một lần là sự kiện trọng đại không thua gì kỳ thi mùa xuân, nơi tổ chức ngay tại bờ sông Kim Thủy, đến lúc đó sẽ có một tiểu đồng tóc trái đào gấp một nhánh hoa tặng cho nhóm mỹ kiều nga ăn diện lộng lẫy nhất góp thú vui.

Khương Tự vừa nói như vậy, người xem náo nhiệt không khỏi hiểu ý cười cười.

Thiếu nữ gặp nạn nhiều lắm coi như thanh tú, cho thái thái cô nương nhà giàu làm nha hoàn cũng không tính là xuất sắc, nếu nói đi tranh hoa khôi gì đó vậy cũng quá buồn cười rồi.

Đại hán hiển nhiên hiểu được điểm này, vừa bị Khương Tự hỏi như vậy, lại khẽ liếc Chu Tử Ngọc .

Khương Tự nhướng mày: “Ngươi người này thật kỳ quái nha, có đáp ứng hay không cho câu nói thống khoái là được, cứ nhìn tỷ phu ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn phụ trách tìm chốn về yên ổn cho vị cô nương này hay sao?”

Chu Tử Ngọc nghe xong trong lòng nhảy dựng, có tâm cãi lại một phen lại sợ càng bôi càng đen, chỉ phải ngậm miệng, âm thầm cho Khương Y một ánh mắt.

Đến lúc này hắn ta mới phát hiện trình độ khó chơi của cô em vợ có hơi cao ngạo trong ấn tượng không ngừng đổi mới nhận biết của hắn.

“Tứ muội, chỗ ta có tiền……”

“Đại tỷ, cái này cũng không phải tranh nhau mời khách thanh toán.” Khương Tự một câu ngăn chặn tính toán của Khương Y, không vui nhìn đại hán, “Ta hỏi lại một câu cần hay không cần, không cần nói vậy ngươi mau mau mang người đi đi, vốn dĩ đã chẳng có nửa điểm quan hệ với chúng ta.”

“Cần, cần!” Đại hán căng da đầu tiếp nhận kim châu, cùng đồng bạn xoay người rời đi.

“Ngươi còn có cái gì quên đưa cho ta thì phải? Văn tự bán mình mà ca ca cô nương này viết cho các ngươi đâu?”

Đại hán trán đổ mồ hôi đem một tờ văn khế đưa cho Khương Tự, nhanh chân rời đi.

Khương Tự nhét văn khế vào trong tay thiếu nữ, khóe môi khẽ nhếch: “Đại tỷ, chúng ta đi thôi.”

Kế tiếp, thiếu nữ hẳn sẽ nói ân cứu mạng không có gì báo đáp, muốn làm trâu làm ngựa hầu hạ ân nhân nhỉ.

Chẳng qua lúc này đây là nàng ra tiền, vở diễn sau đó thiếu nữ sẽ diễn thế nào đây?

Khương Tự nghĩ đến đây, lại có chút chờ mong thiếu nữ biểu hiện.

Mà thiếu nữ quả nhiên chần chờ, nhìn Khương Y lại nhìn Khương Tự, cuối cùng bước nhanh đi đến trước mặt Khương Tự quỳ xuống, hai tay dâng văn khế lên: “ Đại ân đại đức của cô nương không có gì báo đáp, ta về sau nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ cô nương……”

“Làm trâu làm ngựa à nha……” Khương Tự hơi hơi mỉm cười, “Nhưng nhà ta không thiếu trâu ngựa đâu. Với cả, việc của trâu ngựa ngươi cũng không làm được, đừng nói lời nói suông.”

Thiếu nữ ngây ngốc.

Người này với tiểu thư khuê các trong tưởng tượng của nàng ta có chút không giống nhau! # Edit by Khuynh Vũ #

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info