ZingTruyen.Com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 134 - 136

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ CHƯƠNG 134 : LIÊN LỤY ☆☆

Vợ chồng Khương Nhị lão gia dẫn Khương Thiến đến Từ Tâm Đường, đại nha hoàn A Phúc đứng ở cửa cúi người chào ba người: “ Nhị lão gia, Nhị thái thái, lão phu nhân mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”

“ Lão phu nhân thế mà đã nghỉ ngơi?” Khương Nhị lão gia vẻ mặt buồn bực.

Lúc vợ chồng bọn họ đi Trường Hưng Hầu phủ lão thái thái còn tinh thần lắm mà.

Tiêu thị nhìn quen thủ đoạn hậu trạch, lập tức hiểu được ý tứ của Phùng lão phu nhân: Này là không nguyện ý gặp Thiến nhi đây mà.

“ Nếu lão phu nhân đã nghỉ ngơi, khi nào chúng ta lại đến thỉnh an.” Tiêu thị lặng lẽ kéo Khương Nhị lão gia một phen , trở lại Nhã Hinh Uyển.

Nhã Hinh Uyển thoạt nhìn không khác thường ngày bao nhiêu, chỉ là bọn hạ nhân đi đường đều theo bản năng thả nhẹ bước chân, có một loại ăn tĩnh làm người ta áp lực.

Khương Thiến vào nhà liền khóc: “ Con làm Bá phủ mất mặt, tổ mẫu nhất định là giận con, mới không nguyện ý gặp con ——”

Ở phương diện này Khương Thiến cũng rất mẫn cảm.

Khương Nhị lão gia không nhịn được nói: “ Đều đã lúc này rồi khóc lóc thì làm được gì? Tổ mẫu ngươi chỉ là mệt mỏi, làm sao lại nói thành không nguyện ý gặp ngươi?”

Khương Thiến rơi nước mắt lã chã, ngoài miệng cũng không phản bác, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi.

Đổi thành thời điểm nàng còn phong quang như dĩ vãng mỗi lần về nhà ngoại tổ mẫu chưa từng như vậy bao giờ? Hiện tại rõ ràng là bất mãn với nàng, cho thấy thái độ.

Chẳng qua lời này nói ra với phụ thân sẽ chỉ chọc ông phiền chán thôi, nam nhân và nữ nhân đến cùng vẫn khác biệt.

“ Thiến nhi, ta hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng tính thế nào?” Khương Nhị lão gia xác thực đối với đọ sức giữa nữ nhân không muốn động não nhiều, đặt toàn bộ ý nghĩ ở trên đại sự trước mắt.

Khương Thiến đình chỉ thút thít, cúi đầu nói: “ Nữ nhi nghe phụ thân, mẫu thân.”

“ Ý của chúng ta là muốn ngươi cùng Trường Hưng Hầu thế tử nghĩa tuyệt, lời này ở Hầu phủ cũng đã nói qua rồi.”

Nhà trai gây ra loại sự tình này, làm gia trưởng nhà gái đương nhiên phải biểu đạt rõ tư thái, nhưng vì tương lai nữ nhi không bị oán trách, lời này vẫn cần phải hỏi rõ một tiếng.

“ Phụ thân nói làm sao thì làm thế, nữ nhi đều nghe Người.” Khương Thiến nhu thuận nói.

“ Được, vậy ta liền đến quan phủ khiếu nại, chờ lấy được thư nghĩa tuyệt, lại để cho mẫu thân ngươi đi Hầu phủ kiểm kê đồ cưới rồi kéo trở về, từ đây thanh toán sòng phẳng với Hầu phủ.” Khương Nhị lão gia nói xong không muốn ở lâu trong phòng, chắp tay đi ra ngoài.

Khương Thiến lúc này mới đâm đầu thẳng vào trong ngực Tiêu thị khóc rống lên: “ Nương, nữ nhi thật khổ, về sau nữ nhi phải làm sao bây giờ?”

Tiêu thị vỗ nhẹ lưng Khương Thiến, an ủi: “ Quay đầu ta sẽ phân phó mấy bà tử lắm mồm đem chuyện con bị Trường Hưng Hầu thế tử ngược đãi truyền đi, đến lúc đó mọi người đều biết con chịu khổ, với con chỉ có đồng tình, chờ một thời gian qua đi sự tình phai nhạt, nương tìm thêm cho con một hộ nhân gia tốt.”

Đại Chu dân phong cởi mở, rất khoan dung với nữ tử, nữ tử để tang chồng hoặc là ly hôn tái giá thậm chí gả lần ba đều không có gì là lạ.

Đương nhiên đại bộ phận nữ tử tái giá nhà chồng thường đều kém hơn lần gả đầu một chút.

Khương Thiến dựa ở trong ngực Tiêu thị hung hăng rùng mình một cái: “ Nương, nữ nhi muốn ở mãi bên cạnh Người, không muốn tái giá nữa.”

Nếu mà gặp lại biến thái như Tào Hưng Dục, nào có tự tại bằng ở lại Bá phủ. Nàng hiện tại chính là muốn tranh thủ sự đồng tình của mẫu thân nhiều hơn, về sau ngày tháng sống ở Bá phủ mới tốt hơn được.

Tiêu thị nghĩ đến nữ nhi mới gặp được loại chuyện này không muốn tái giá là chuyện rất bình thường, vội nói: “ Được, không nghĩ xa như vậy, con muốn ở lại bên cạnh nương bao lâu liền bấy lâu.”

Khương Thiến lúc này mới nín khóc mà cười.

Bây giờ toàn bộ kinh thành đều đang nhìn chằm chằm vào chuyện Trường Hưng Hầu thế tử giết người, vì thế tin tức Khương Nhị lão gia tìm đến quan phủ yêu cầu thư nghĩa tuyệt giống như mọc cánh rất nhanh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

“ Nghe nói chưa, Đông Bình Bá phủ muốn cùng Trường Hưng Hầu phủ nghĩa tuyệt rồi.”

“ Nghĩa tuyệt tốt mà, cái loại người nhà này sớm cách xa xa mới là đúng đắn, ta nghe nói sau khi cô nương của Đông Bình Bá phủ gả qua đó cứ ba ngày hai quận lại bị đánh đâu. Đáng thương cho một tiểu thư khuê các như hoa như ngọc, trên thân vết thương chỗ xanh chỗ tím còn chưa có lành đâu......”

“ Nghiệp chướng nha, nữ nhi nhà ai gặp phải loại sự tình này đều muốn nghĩa tuyệt mà, chẳng qua cao môn đại hộ bọn họ hay để ý, về sau cô nương này muốn gả cho một hộ môn đăng hộ đối e là khó khăn rồi?”

“ Ta nghe nói trước khi chuyện xảy ra Bá phủ có hai cô nương còn đi Trường Hưng Hầu phủ ở một đoạn thời gian cơ, cũng không biết có bị làm hại hay chưa......”

“ Hắc hắc, cái này cũng khó mà nói, ai biết được.”

......

Lời đồn đại truyền về Đông Bình Bá phủ, Phùng lão phu nhân tức giận đến phát run, gọi Tiêu thị tới mắng cho một trận té tát.

Vốn dĩ do nữ nhi phong quang gả cao rơi xuống khó khăn, Tiêu thị chỉ có thể nén giận nghe, sau khi trở về nhịn không được oán giận nói: “ Thiến nhi, nếu con đã biết súc sinh kia là đức hạnh gì, sao còn muốn bọn muội muội con đến Hầu phủ ở chứ?”

Khương Thiến tự nhiên cắn chết không thừa nhận việc tính toán Khương Tự, ủy khuất nói: “ Nữ nhi gọi bọn muội muội qua ở, là muốn chứng minh nữ nhi ở nhà mẹ đẻ có mặt mũi, như vậy cũng làm cho Tào Hưng Dục kiêng kị chút ——”

Tiêu thị thở thật dài một hơi, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt.

Chỉ mong Thương Nhi đừng vì việc này của Thiến nhi mà ảnh hưởng làm trễ nải đọc sách mới tốt.

Giờ phút này đồng dạng không an tĩnh còn có Lục cô nương Khương Bội.

Nàng và Ngũ cô nương Khương Lệ ở cùng một viện, sau khi nghe được phong thanh bên ngoài liền đi thẳng đến phòng Khương Lệ.

“ Ngũ tỷ, chuyện bên ngoài ngươi nghe nói gì chưa?”

“Chuyện gì?”

Khương Bội dậm chân: “ Trường Hưng Hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vậy mà không phái nha hoàn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài?”

Khương Lệ mím môi không nói.

Cho dù có động tĩnh gì thì cũng không phải một thứ nữ nho nhỏ như nàng có thể giải quyết, cùng với nhảy nhót lung tung rước lấy phiền toái không cần thiết, còn không bằng yên lặng ngồi đây.

Khương Bội trực tiếp tức phát khóc: “ Ngũ tỷ, ngươi thật sự là một đầu gỗ ngu ngốc! Hiện tại bên ngoài đều nói chúng ta ở Hầu phủ lâu như vậy, đã bị Nhị tỷ phu —— Phi, bị tên súc sinh kia chiếm tiện nghi đi rồi! Bây giờ chúng ta thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.”

Khương Lệ chậm rãi nói: “ Kinh thành náo nhiệt nhiều như vậy, những lời này qua ít ngày nữa sẽ tan thôi. Lúc trước Nhị tỷ thịnh tình mời, chúng ta làm muội muội sao tiện từ chối được?”

Khương Bội sững sờ, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Khương Lệ: “ Nhị tỷ có phải là cố ý không?”

“ Cố ý gì?”

Khương Bội nhắm lại mắt, trong đầu vô số suy nghĩ quay nhanh, dường như chưa từng rõ ràng như thế.

Trách không được Nhị tỷ lại nhiều lần mời các nàng đến Hầu phủ ở, trách không được thái độ của Nhị tỷ với Tứ tỷ lại kỳ quái cơ hồ đến tình trạng thuận theo tuyệt đối như thế, hóa ra đáp án rất đơn giản: Mục tiêu kế tiếp của Trường Hưng Hầu thế tử là Tứ tỷ!

Khương Bội đột nhiên trợn mắt.

“ Lục muội, sao vậy?” Khương Lệ buồn bực nói.

“ Không có gì, Ngũ tỷ, ta về phòng đây.” Khương Bội miễn cưỡng cười cười, động tác cứng ngắc đi trở về, chỉ cảm thấy chân như nặng ngàn cân.

Nàng biết, Khương Thiến căn bản không phải vô tội, mà là đồng lõa!

Theo Khương Bội rời đi, một nửa rèm châu còn đang nhẹ nhàng đung đưa, châu ngọc chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy êm tai.

Khương Lệ nhìn chằm chằm rèm châu nửa ngày, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Xem ra Lục muội cũng nghĩ ra rồi.

Về sau có một người như vậy ở tại Bá phủ, nàng càng phải giữ vững tinh thần hơn thôi.

Thuận Thiên phủ bên kia, vụ án Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ mười nữ tử đến chết còn chưa hoàn toàn kết thúc. Tìm kiếm thông tri khổ chủ phải tốn rất nhiều thời gian, không vội vàng được, Chân Thế Thành thừa dịp thời gian này phái người đi nghe ngóng tình huống của Khương Tự.

Vị tiểu cô nương kia xuất hiện ở vườn hoa Trường Hưng Hầu phủ, luôn cảm thấy không phải là trùng hợp.

☆☆ CHƯƠNG 135 : GẶP LẠI CHÂN THẾ THÀNH ☆☆

Từ chùa Linh Vụ đến Trường Hưng Hầu phủ đều có thân ảnh của tiểu cô nương kia, Chân Thế Thành bằng vào trực giác nhạy bén dưỡng thành qua nhiều năm phá án, liền không thể nào xem nhẹ điểm này.

Thuộc hạ hồi bẩm nói: “ Đại nhân, ti chức điều tra rồi, trong những quý nữ đi dự tiệc Trường Hưng Hầu phủ cùng ngày cũng không có cô nương họ Tưởng.”

Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu.

Dòng họ là giả sao?

Này cũng không khó lý giải, lúc ấy huynh trưởng của tiểu cô nương quấn vào án giết người ở chùa Linh Vụ, không muốn nói ra tên thật chính là nhân chi thường tình thôi.

Chân Thế Thành dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn thuộc hạ: “ Nào cần phiền toái như vậy, trực tiếp đến hỏi trong những quý nữ dự tiệc cùng ngày vị xinh đẹp nhất có lai lịch gì là được rồi.”

Thuộc hạ nhìn về phía Chân Thế Thành ánh mắt lập tức vô cùng vi diệu.

Thật không nghĩ tới đại nhân còn là loại người này!

Chân Thế Thành tức giận đến thiếu chút nữa giật đứt luôn bộ râu, nhấc chân đạp cho thuộc hạ một cước: “ Còn không mau đi thăm dò!”

Thuộc hạ rất nhanh có hồi âm: “Vị cô nương kia họ Khương, chính là cô nương Đông Bình Bá phủ, hàng Tứ.”

“ Đông Bình Bá phủ?” Chân Thế Thành ánh mắt chợt lóe, vuốt vuốt râu.

Thê tử của Trường Hưng Hầu thế tử xuất thân Đông Bình Bá phủ, thì ra tiểu cô nương kia là em vợ của Trường Hưng Hầu thế tử.

Chùa Linh Vụ, ngắm hoa yến Trường Hưng Hầu phủ, dung mạo xuất chúng Khương Tứ cô nương, Trường Hưng Hầu thế tử chú trọng ăn mặc......

Những tin tức này giống như từng viên trân châu, chỉ thiếu một sợi dây là đã có thể xâu chuỗi.

Chân Thế Thành nhắm mắt dựa vào thành ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Một kiện tiếp một kiện bản án làm cho người đàn ông tuổi gần chạc trung niên này bởi vì bận rộn mà lộ ra mấy phần tiều tụy, đỉnh mày cương nghị cùng mi tâm khóa chặt dựng thẳng nếp nhăn khiến cho người ta hiểu được đó là một người cho dù gặp được vấn đề cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Thuộc hạ biết đây là thời điểm đại nhân suy nghĩ, thành thành thật thật ngậm miệng lại không dám quấy nhiễu.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ ngón tay có tiết tấu đột nhiên dừng lại, Chân Thế Thành mở mắt.

“ Ta hiểu rồi!”

“ Đại nhân ——”

“ An bài một chút, ta muốn gặp vị Khương Tứ cô nương kia.”

“ Gì chứ?” Thuộc hạ há to miệng.

Đại nhân, cái này quá phận nha.

“ Làm sao?”

Thuộc hạ lộ vẻ mặt khó xử: “ Đại nhân, người ta dù sao cũng là quý nữ Bá phủ, ta phải lấy thân phận gì gặp mặt nha?”

Về công về tư, dù sao cũng phải có cái lý do đi.

Chân Thế Thành dứt khoát đứng dậy: “ Theo ta đi Bá phủ một chuyến, vừa vặn bản án chưa kết thúc, Bá phủ với Trường Hưng Hầu phủ lại là loại quan hệ thông gia, bản quan cần tìm mấy vị cô nương tìm hiểu một vài tình huống.”

Đông Bình Bá phủ nhận được bái thiếp của Chân Thế Thành, cảm thấy ngoài ý muốn.

“ Trường Hưng Hầu thế tử không phải đã phán trảm lập quyết rồi sao, đang yên đang lành sao còn muốn tìm Thiến nhi hỏi chuyện nữa?” Tiêu thị siết chặt khăn, vẻ mặt không vui.

Khương Nhị lão gia cười lạnh: “Chân Thế Thành đều dám trực tiếp phán Trường Hưng Hầu thế tử trảm lập quyết, nói ra được lời vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, còn không thể tìm Thiến nhi tra hỏi sao ? Đừng quên, Thiến nhi từng là vợ cả của Trường Hưng Hầu thế tử, coi như nghĩa tuyệt cũng không đổi được sự thật này. Chân Thế Thành muốn từ chỗ nó biết được càng nhiều tình huống không có gì đáng trách cả.”

“ Vậy cũng không được, Thiến nhi đã gặp nhiều tội như vậy, ta không muốn để cho nó bị thêm kích thích nữa.” Tiêu thị kiên trì nói.

Cứ việc không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng xuất phát từ trực giác của một người mẫu thân, bà cũng không muốn để cho nữ nhi ở ngay đầu miệng xuất đầu lộ diện.

Thiến nhi đối với tội ác của Trường Hưng Hầu thế tử rốt cuộc như chính lời nó nói không biết chút nào, hay là đã sớm phát hiện cái gì —— Nhỡ may Thuận Thiên phủ Doãn kia đem tội danh biết chuyện không báo chụp lên trên người nữ nhi thì sao?

Bà tuyệt không thể để cho Thiến nhi mạo hiểm như vậy!

Chân Thế Thành rất nhanh thì đến Bá phủ, đón tiếp ngoại trừ Khương Nhị lão gia thì còn có Khương An Thành.

Hàn huyên đơn giản qua đi, Chân Thế Thành nói thẳng: “ Liên quan tới vụ án Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ mười nữ tử đến chết, bản quan vẫn còn muốn tìm Tào Khương thị tìm hiểu một vài tình huống.”

“ Chân đại nhân, tiểu nữ đã nghĩa tuyệt với Trường Hưng Hầu thế tử, không phải quan hệ vợ chồng nữa.” Khương Nhị lão gia nhắc nhở.

Chân Thế Thành cười cười: “ Ách, bản quan nhớ nhầm, vậy liền làm phiền Nhị lão gia mời lệnh ái ra đây.”

“ Chân đại nhân, thực không dám giấu giếm, tiểu nữ bản tính yếu đuối, vẫn luôn bị Trường Hưng Hầu thế tử ngược đãi, trước mắt lại ầm ỹ ra loại chuyện nghe rợn cả người này, tiểu nữ sớm không chịu nổi đả kích đã bệnh không dậy nổi, hiện tại thực sự không cách nào gặp người, còn xin Chân đại nhân rộng lòng tha thứ cho.”

“ Thế à ——” Chân Thế Thành giật giật đuôi lông mày, đối với  loại tình huống này sớm đã trong dự liệu.

Đừng nói quý nữ Bá phủ, chính là đổi đến gia đình bình thường, nhà gái ngại mất mặt không muốn ra mặt cũng là nhân chi thường tình.

Cũng may hôm nay Chân Thế Thành đến đây cũng không phải ý ở trong lời, cũng không kiên trì nhiều, câu chuyện xoay chuyển nói: “ Vậy các cô nương khác của Bá phủ thì sao? Ngày vụ án phát sinh các nàng đều ở hiện trường, sẽ không bị dọa đến bệnh hết cả đi?”

Khương Nhị lão gia không khỏi nhìn Khương An Thành một chút.

Khương An Thành là người thật thà, đối với vị Chân Thế Thành gọn gàng mà dứt khoát phán quyết Trường Hưng Hầu thế tử trọng hình này nhìn rất thuận mắt, nghe vậy cười nói: “ Bọn nó đều rất tốt.”

Tự nhi gặp phải loại sự tình này ông liền giật nảy mình, ông còn đặc biệt mua hai cái tương giò an ủi Tự nhi nữa đó.

“ Vậy bản quan tìm mấy vị cô nương hỏi một vài tình huống được chứ.”

“ Chân đại nhân cứ hỏi đi, có thể giúp ngươi một tay thì quá tốt rồi.” Khương An Thành không để ý nói.

Khương Nhị lão gia âm thầm bĩu môi.

Đại ca ngốc này, gặp được loại sự tình này người khác tránh còn không kịp đó.

Chân Thế Thành cao giọng cười to: “ Đa tạ Bá gia, chờ ta rảnh rỗi mời ngươi uống rượu.”

“ Vậy ta đây liền chờ bữa rượu này của Chân đại nhân.”

Chân Thế Thành lấy thẩm vấn cần giữ bí mật làm lý do mời mấy người Khương An Thành tạm thời tránh đi, người thứ nhất gặp là Khương Tiếu.

Khương Tiếu đi vào ước chừng thời gian một khắc đồng hồ thì đi ra, nháy mắt mấy cái với Khương Tự, thấp giọng nói: “ Tứ muội không cần khẩn trương, vị Chân đại nhân kia rất hiền lành.”

Khương Tự gật đầu, sau đó đi vào.

Chân Thế Thành yên tĩnh ngồi đó, tay nâng một chén trà xanh, thấy Khương Tự tiến vào thì mỉm cười: “ Khương cô nương, lại gặp mặt rồi.”

Lúc này trong sảnh không có ai khác, Khương Tự thoải mái nhún gối hành lễ: “ Chùa Linh Vụ từ biệt, đại nhân nói sau này còn gặp lại, không nghĩ tới gặp lại là ở trong nhà của ta.”

Chân Thế Thành cười to, chỉ chỉ cái ghế đối diện: “ Tiểu cô nương là một người sảng khoái, mời ngồi.”

Khương Tự ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh.

Đối phương ở chùa Linh Vụ cũng coi như đã gặp qua dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của nàng, liền không cần giả vờ nhu nhược nữa.

“ Bản quan không nghĩ tới tiểu cô nương là quý nữ Bá phủ.”

Khương Tự mỉm cười: “ Tiểu nữ tử cũng không nghĩ tới đại nhân không phải Huyện úy, mà là Thuận Thiên phủ Doãn.”

Nếu như lúc ấy biết người này chính là Chân thanh thiên, nàng đại khái sẽ thành thành thật thật trốn ở trong đám người xem náo nhiệt, có lẽ cũng sẽ không có lần gặp mặt hôm nay.

Không sai, Khương Tự rất chắc chắn, lần này Chân Thế Thành đến Bá phủ muốn gặp Khương Thiến là giả, muốn gặp nàng mới là thật.

Vị Chân thanh thiên này tuệ nhãn như đuốc, có lẽ đã đoán được gì đó rồi.

Chân Thế Thành uống một ngụm trà, ngữ khí ôn hòa: “Khương cô nương đối với vụ án Trường Hưng Hầu thế tử có ý kiến gì không?”

“ Trường Hưng Hầu thế tử trừng phạt đúng tội, chết chưa hết tội, đại nhân phán quyết khiến người vỗ tay khen hay, chắc chắn lưu danh muôn đời.”

Chân Thế Thành cười: “ Không nói những sáo rỗng này nữa. Khương cô nương, ngươi chính là mục tiêu kế tiếp của Trường Hưng Hầu thế tử đi?”

☆☆ CHƯƠNG 136 : TRẮC ẨN ☆☆

Bàn tay đặt ở đầu gối của Khương Tự nhẹ nhàng giật giật.

Không thể không thừa nhận, vị Chân đại nhân trước mặt này có tâm tư nhạy bén siêu phàm.

Đối với người như vậy, nói dối chỉ là tự rước lấy nhục thôi.

Khương Tự cũng dứt khoát, cong môi cười nói: “ Có lẽ đi.”

Chân Thế Thành vuốt vuốt râu, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt càng ngày càng có ý tứ.

“ Bản quan rất tò mò, vì sao Tú nương tử cùng Trì viên ngoại lại đồng thời mơ thấy oan hồn ái nữ báo mộng kia chứ?” Đây là Chân Thế Thành thử thăm dò, sau khi nói xong hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Khương Tự.

Thiếu nữ trước mắt thần sắc ung dung, ngữ khí bình tĩnh: “ Tựa như mọi người thường nói, ngẩng đầu ba thước có thần minh, người đang làm, trời đang nhìn thôi.”

“ Hay cho một câu người đang làm, trời đang nhìn!” Thần sắc  Chân Thế Thành càng thêm nghiêm túc, “ Trời muốn trừng phạt ác nhân, chắc chắn mượn dùng tay người. Khương cô nương, ngươi nói phải chứ?”

Khương Tự mỉm cười: “ Đại nhân không phải chính là người như vậy sao? Có vị Thanh Thiên đại lão gia như ngài ở đây, mới đưa được Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý, khiến cho những nữ tử bị hại kia được giải sạch oan khuất.”

Chân Thế Thành ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Tự.

Khương Tự nâng lên cái cằm có đường cong ưu mỹ, tùy ý cho hắn dò xét.

Nàng không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ bất luận nghi vấn gì đề ra.

Cho dù xác nhận là nàng giả thần giả quỷ lại như thế nào, Chân đại nhân không có khả năng lấy lý do này bắt nàng lại đi?

Chân Thế Thành lại chợt bật cười, chớp chớp mắt với Khương Tự.

Khương Tự nhất thời có chút ngơ ngác.

Chân đại nhân đã một bó tuổi, bỗng nhiên lại làm ra loại vẻ mặt kỳ quái dọa người này.

“ Tiểu cô nương, ngươi cũng đừng coi ta thành cái gì mà Thuận Thiên phủ Doãn, cứ coi như thành bằng hữu có duyên đi, nói cho ta ngươi làm sao làm được?”

Đối phương đột nhiên chuyển biến khiến Khương Tự không khỏi giật giật khóe miệng, giả ngu nói: “ Đại nhân đang nói gì thế? Tiểu nữ tử một chút cũng nghe không hiểu.”

Chân Thế Thành: “ ......”  Mệt hắn còn không để ý mặt già bán xuẩn ( tỏ vẻ ngu ngốc ), không nghĩ tới tiểu cô nương vô tình như thế!

Trong mắt Khương Tự chớp động ý cười.

Đối phương suy đoán như thế nào nàng mặc kệ, dù sao nên giả ngu nhất định phải giả ngu.

Cũng may vị Chân đại nhân này không phải loại người vì đạt tới mục đích mà sẽ bức ép một tiểu cô nương.

Chân Thế Thành thở dài một tiếng: “ Thôi, có lẽ là bản quan suy nghĩ nhiều.”

Bán xuẩn không thành, cũng không biết về sau thân quen rồi có thể nói với hắn lời nói thật hay không nữa?

Đối với người quen nắm hết thảy mọi việc liên quan đến vụ án trong lòng bàn tay mà nói, gặp được một chuyện trăm mối vẫn không có cách giải thật quá cào tâm cào phổi rồi.

Ấy, lại nói trưởng tử của hắn tướng mạo khá được, chẳng mấy chốc sẽ vào kinh, có lẽ có thể để cho bọn họ nhận thức một chút.

Trong nháy mắt, Chân Thế Thành hiện lên mấy luồng suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ cuối cùng này thật tuyệt.

Hừ hừ, nếu tiểu nha đầu mà vào cửa nhà hắn rồi, còn dám không nói thật với vị nhất gia chi chủ này hay sao?

Ừm, xem ra chờ trưởng tử đến đây rồi phải cẩn thận căn dặn tiểu tử kia một chút mới được.

Trên quan đạo, thiếu niên cưỡi bạch mã đi bên cạnh xe ngựa, đột nhiên đánh liên tiếp ba cái hắt xì.

Màn xe cửa sổ nhấc lên một góc, truyền đến thanh âm ôn nhu của phụ nhân: “ A Ngôn, có phải cảm lạnh rồi không?”

Thiếu niên xoa xoa mũi, cười nói: “ Có lẽ là phụ thân nhớ con rồi.”

Mỗi lần phụ thân đại nhân nhớ thương hắn liền không có chuyện tốt! Lần này vào kinh còn không biết có

Khương Tự thấy Chân Thế Thành nét mặt khó nén hưng phấn, hơi hơi nghẹn lời.

Thật không nghĩ tới vị Chân đại nhân xử án như thần này trong âm thầm...... Bình dị gần gũi như thế?

“ Chân đại nhân, không biết Tú nương tử ra sao rồi?”

Chân Thế Thành thu liễm tâm thần, khôi phục biểu tình nghiêm túc: “ Tú nương tử trước mắt được an trí trong phòng cho khách ở hậu trạch nha môn, Khương cô nương rất quan tâm Tú nương tử?”

“ Ta ghe nói Tú nương tử vô cùng đáng thương, trước kia thủ tiết cùng nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau, thật vất vả mới nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên, không nghĩ tới nữ nhi lại gặp vận rủi này......”

“ Đúng thế.”  Chân Thế Thành theo sau thở dài.

Sau mỗi lần phá án điều làm cho người ta thổn thức nhất chính là những khổ chủ này, mà Tú nương tử càng đáng thương hơn.

“ Tiểu nữ tử chuẩn bị mở một gian cửa hàng son phấn, vừa lúc cần nữ công. Chân đại nhân nếu như không có chỗ sắp xếp cho Tú nương tử, liền để nàng ấy đến cửa hàng son phấn của ta chế tác đi.”

Chân Thế Thành hai mắt sáng lên: “ Nếu là như thế, vậy không còn gì tốt hơn.”

Hiện tại bản án chưa hoàn toàn chấm dứt, Tú nương tử ở trong nha môn còn nói được, chờ đến khi hoàn toàn kết án mà còn ở nơi đó sẽ không thích hợp nữa. Gia quyến của hắn còn chưa vào kinh, thế nhân lắm lời, thời gian lâu dài rồi tin nhảm nhí gì cũng đều có thể truyền đi.

Cung cấp cho Tú nương tử một nơi thỏa đáng dựa vào hai tay nuôi sống mình, so với cho nàng ta một khoản tiền coi bộ mạnh hơn nhiều.

Chân Thế Thành nhìn thiếu nữ trước mắt càng ngày càng yêu thích.

Không nghĩ tới hắn đi chuyến này còn có loại thu hoạch ngoài ý muốn này.

“ Ha ha ha, bản quan thay mặt Tú nương tử trước cám ơn Khương cô nương.”

Khương Tự vội nói: “ Đại nhân khách khí. Chỉ là ta mở cửa hàng son phấn không tiện xuất đầu lộ diện, cho nên mong rằng đại nhân thay ta giữ bí mật, cũng không cần lộ ra tình huống của chủ nhà cho Tú nương tử hay.”

“ Đây là tất nhiên, Khương cô nương yên tâm là được. Có điều ——”

“ Đại nhân còn có chỗ khó xử?”

Cao hứng ban đầu qua đi, Chân Thế Thành lại nghĩ tới vấn đề thực tế: “ Tú nương tử chịu đủ thống khổ mất con, một chốc chỉ sợ rất khó tỉnh lại.”

Khương Tự không khỏi nghĩ đến đêm hôm ấy nhìn thấy Tú nương tử.

Với trạng thái tinh thần kia của Tú nương tử, có thể nói cách nửa điên chỉ xa có một bước.

Nàng muốn giúp giúp Tú nương tử.

Người đều có lòng trắc ẩn, huống chi nữ nhi của Tú nương tử và nàng cùng là người bị Trường Hưng Hầu thế tử làm hại, đây đại khái cũng coi như một loại duyên phận khiến người ta thở dài.

Bây giờ nữ nhi của Tú nương tử đã hương tiêu ngọc vẫn, nàng thì thoát khỏi bóng ma kiếp trước, như vậy liền để nàng thay nữ nhi Tú nương tử đến giúp mẫu thân sống sót thật tốt đi.

“ Tú nương tử bao lâu thì rời giường?”

Chân Thế Thành bị hỏi đến sững sờ, lúng túng nói: “ Bản quan cũng không lưu ý.”

Hắn lưu ý cái này làm gì!

Khương Tự tự biết lỡ lời, mím môi cười cười: “ Tiểu nữ tử có một biện pháp, có lẽ có thể làm cho Tú nương tử tỉnh lại.”

“ Ách, nguyện nghe kỹ càng.” Chân Thế Thành hai mắt sáng lên.

Khương Tự thấp giọng nói vài câu, Chân Thế Thành đầu tiên là sững sờ, sau đó không khỏi gật đầu.

“ Chuyến này đi thật không uổng. Khương cô nương, chúng ta sau này còn gặp lại.”

“ Tiểu nữ tử cáo lui.” Khương Tự nhún gối hành lễ, đi ra khỏi phòng.

Diễn trò làm nguyên bộ, Chân Thế Thành nhẫn nại gặp qua Khương Lệ cùng Khương Bội, lúc này mới rời đi Đông Bình Bá phủ.

Phùng lão phu nhân từ đầu tới cuối đều không hề lộ diện, lại phái nha hoàn lưu ý động tĩnh bên này, nghe nói Chân Thế Thành rời đi, luôn miệng nói: “ Gia môn bất hạnh mà, làm sao lại gặp được người nhà như vậy chứ, không duyên cớ rước lấy một thân hôi thối! Đi nói cho Nhị thái thái, bảo Nhị cô nương về sau an phận ở yên trong viện, bình thường không cần ra khỏi cửa.”

Nếu gả qua liền gặp ngược đãi, thì nên sớm nói cho trưởng bối nhà mẹ đẻ, nếu mấy năm trước liền ly hôn thì làm sao có loại cơ sự này!

Phùng lão phu nhân bắt đầu triệt để chán ghét người cháu gái đã từng thương yêu nhất này.

Khương Thiến nhận được tin tức hận đến cắn nát bờ môi.

Phơi bày ra chuyện Tào Hưng Dục giết người tổ mẫu mới nói loại lời này, nếu hai năm trước nàng bởi vì bị đánh mà muốn ly hôn, người thứ nhất không đáp ứng chính là tổ mẫu!

Nàng không cam tâm, nàng muốn trả thù tất cả những người hại nàng rơi xuống tình cảnh này!

Khương Thiến lau máu trên môi, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com