ZingTruyen.Info

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 11 - 12

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ Chương 11: Hẻm Tối☆☆

“ Đây là cái gì?” Khương Trạm duỗi tay tiếp nhận vật mà Khương Tự đưa tới, quan sát tỉ mỉ.

Đó là một đoạn ống trúc nhỏ, miệng ống trúc bị đóng kín, bằng vào trực giác, Khương Trạm cho rằng bên trong hẳn là đựng gì đó.

Hắn không khỏi hít vào một hơi, thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm Khương Tự.

Muội muội sẽ không phải nhìn trúng đồ đê tiện nào đó chuyên đi dạo thanh lâu chứ? Cái này không thể được!

Khương Tự nhỏ giọng giải thích: “ Đằng sau Bích Xuân lâu có một cái hẻm tối, nhị ca có từng để ý không?”

Hít—— Tứ muội ngay cả hẻm tối đều biết? Hẳn là đã từng  cùng đồ đê tiện đó hẹn hò rồi?

Vẻ mặt Khương Trạm càng ngày càng khó coi.

Cái hẻm tối kia hiếm có ai đặt chân, nghe nói những kỷ nữ tuổi già sắc trong Bích Xuân lâu sau khi chết bệnh thì sẽ bị bọc chiếu rơm rồi từ nơi đó lặng lẽ chở đi.

Hắn vẫn là trong lúc vô tình nhìn thấy có người kéo một hán tử say xỉn từ trong Bích Xuân lâu tới trong hẻm tối kia đánh tơi bời, mới để ý tới có một cái hẻm nhỏ như vậy.

“ Nhị ca không biết ư? Nếu vậy, muội đây——”

“ Biết, biết!”

“ Vậy xin nhờ nhị ca cầm theo ống trúc đi đến trong hẻm tối kia cẩn thận tìm một chút, nơi đó hẳn là có đặt một ‘ Tế trúc’.”

Cái gọi là tế trúc, là một ống tròn dài chừng một thước, được đặt ở trong hẻm nhỏ vắng vẻ, nếu như có người muốn tố giác một ít quan viên nào đó làm việc ác, thì có thể lặng lẽ bỏ thư tay vào đó, rồi tự có Ngự sử âm thầm sắp xếp định thời gian tới lấy tế trúc.

Đời trước An Quốc Công phủ gắt gao giấu nhẹm việc này đi, Bá phủ có tổ mẫu đè ép cũng không truyền ra phong thanh gì, tất nhiên không có chuyện Ngự Sử đi tìm An quốc Công phủ gây phiền phức.

Trước mắt chuyện ầm ỹ của An quốc Công phủ mặc dù truyền đi, nhưng các Ngự sử Đô Sát viện trời còn tối thì đã thượng triều, lúc này còn chưa nghe được phong thanh. Chờ mấy ngày nữa sự tình lắng xuống rồi, cho dù Ngự Sử có nghe thấy, cũng chưa chắc nguyện ý tìm An Quốc Công phủ gây phiền phức.

Lần này, Khương Tự mới không muốn để cho An Quốc Công phủ sống thoải mái như vậy.

Trong Đô Sát viện có một vị Ngự sử họ Ngưu, có tiếng là mềm cứng không ăn, hôm nay bãi triều xong sẽ phái thân tín đi lấy Tế trúc hắn chuyên đặt  ở trong hẻm tối Bích Xuân lâu.

Việc nàng nhờ huynh trưởng hỗ trợ, đó là phải trong thời gian nhanh nhất làm cho Ngưu Ngự Sử cắn mạnh An Quốc Công phủ một ngụm.

Nàng biết đến việc này cũng không kỳ quái, kiếp trước sau khi Tế trúc vào tay Ngưu Ngự Sử , tuyệt bút vung lên liền vạch tội luôn Lễ bộ Thượng thư.

Lễ bộ Thượng thư là tổ phụ của Thái Tử Phi đương triều, kết quả sau lại chứng minh được là bị vu cáo, thế là Ngưu Ngự sử liền bị bãi miễn chức quan.

Đáng thương Ngưu Ngự Sử là một người cương liệt, lại đâm vào cột tử vong. Nhưng mà Ngưu Ngự Sử chết rồi, khi còn sống lại đắc tội không ít người, còn lại một nhà cô nhi quả mẫu kết cục thế nào cũng có thể hiểu được.

Cho đến khi Thái tử phạm tội bị phế, sự kiện có người thiết kế Ngưu Ngự Sử mới bị người lôi ra, nhưng mà bi kịch đã không cách nào vãn hồi.

Khương Tự nghĩ, lấy tính cách nôn nóng của Ngưu Ngự Sử, hẳn là sẽ rất vui lòng đem chuyện ầm ỹ của An Quốc Công phủ bẩm cho Hoàng Thượng nghe.

Chỉ cần chuyện Quý Sùng Dịch  cùng nữ tử tự tử bị Hoàng Thượng biết được, Quý Tam công tử có muốn cưới lại danh môn khuê tú cũng chỉ là hi vọng xa vời, đến cuối cùng nói không chừng sẽ còn cùng Xảo Nương người có tình chung quy thành thân thuộc, cũng không cần rước tai họa đến cho cô nương nhà người khác nữa.

Nếu có thể cứu tính mạng của Ngưu Ngự Sử, lại có thể thành toàn cho một đôi uyên ương có tình, Khương Tự cảm thấy mình cực khéo hiểu lòng người.

“ Tế trúc là cái gì?” Khương Trạm vẻ mặt mờ mịt.

Khương Tự nhìn huynh trưởng, thở dài.

Vẫn là phối phương quen thuộc, vẫn là hương vị thân quen, mà ca ca của nàng vẫn là không học vấn không nghề nghiệp như vậy !

Giải thích rõ ràng cái gì gọi là ‘ Tế trúc’ xong, Khương Trạm vẻ mặt hưng phấn: “ Thế mà còn có đồ chơi có ý tứ như thế, sớm biết thế ta cũng viết một phong thư thử xem.”

“ Nhị ca vẫn chớ nên làm loạn, những bức thư vạch trần việc ác đó bị rất nhiều người coi là hồng thủy mãnh thú, nếu như truyền ra ngoài bị người ta nhìn ra chữ viết sẽ chọc phải phiền toái.”

“  Vậy hả.” Khương Trạm tiếc nuối lắc đầu.

“ Nhị ca mau đi đi, bằng không không chờ được Ngưu Ngự Sử vạch tội An Quốc Công phủ, tổ mẫu sẽ gọi Nhị thúc trở về mất. Đại sự trong phủ từ trước đến giờ đều là do hai người tổ mẫu cùng Nhị thúc quyết định, muội nghĩ Nhị thúc chắc chắn không thích muội từ hôn đâu.”

“ Muội muội yên tâm, ta đi liền đây, tuyệt không làm lỡ chuyện của muội đâu!”

“ Nhị ca cầm theo đôi đũa gỗ này, nhớ kỹ đem gắp một cái ống trúc nhỏ ở trong tế trúc trên cùng ra ngoài.”

Trong ống trúc nhỏ phía trên cùng chính là thư tay tố giác Lễ bộ Thượng thư.

“  Vì sao?”

“ Về sau muội sẽ giải thích cho nhị ca, hiện tại không còn kịp rồi.”

Khương Tự vội vàng thúc giục, Khương Trạm lập tức quên luôn tò mò, đặt ống trúc nhỏ vào trong ngực bịt lại, rồi vội vàng rời đi.

Khương Tự nhịn không được cười cười.

Huynh trưởng như vậy cũng rất tốt, lòng hiếu kỳ dù mạnh, nhưng quay đầu cái là lại quên ngay.

Khương Trạm giấu ống trúc trong lòng, không dám chậm trễ chạy đến Bích Xuân lâu.

Chịu thôi, ai bảo hắn ngựa quen đường cũ chứ.

Buổi sáng ở Bích Xuân lâu rất an tĩnh, cửa lớn đóng chặt, đèn lồng đỏ chót treo dưới mái hiên sớm đã dập tắt, theo làn gió hơi đong đưa, lộ ra vẻ buồn bã ỉu xìu.

Ban ngày chính là thời điểm  để người trong lâu ngủ bù, đến khi đèn hoa thắp sáng, cả tòa Bích Xuân lâu tỏa ra ánh sáng lung linh, mới có thể tiếp tục náo nhiệt.

Khương Trạm ấn theo lời Khương Tự đi vào hẻm tối kia, quả nhiên ở một chỗ gạch xanh loang lỗ tìm được tế trúc.

Trước dùng đũa gỗ từ miệng tế trúc gắp ra một cái ống trúc nhỏ, lại đem ống trúc mình mang đến nhét vào, hoàn thành nhiệm vụ Khương Trạm vốn nên công thành lui thân, nhưng hắn tròng mắt xoay động, bò lên một cây đại thụ trên chân tường.

Đang vào ngày hè, đại thụ cành lá um tùm, che chắn thân hình hắn đến cực kỳ chặt chẽ.

Khương Trạm ngồi ở trên chạc cây chờ đến ngủ gật, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Cơn buồn ngủ lập tức bị đuổi đi, lặng lẽ đẩy ra lá cây nhìn xuống dưới.

Một thiếu niên mặt mày thanh tú nhìn ngó xung quanh, men theo chân tường tiến vào, sau khi đi đến trước mặt tế trúc thì vừa lấy xuống tế trúc còn vừa không quên quay đầu nhìn quanh, chờ đem tế trúc ôm vào trong ngực, lập tức giơ chân chạy như bay.

Khương Trạm sờ cằm tự lẩm bẩm: “Thật sự là có người lúc này tới lấy tế trúc nha.”

Tứ muội làm sao biết được nhỉ?

Có điều muội muội từ nhỏ đã thông minh, biết nhiều hơn hắn cũng không lạ mà.Ừm, chính là như vậy.

Khương Trạm đang chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên lại có tiếng bước chân vang lên.

Hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng rụt người về lại.

Tiếng bước chân này so với người lúc trước còn nhẹ, động tác còn linh xảo hơn, rất nhanh đã như du long đi vào vị trí vốn dĩ đặt tế trúc, nhìn chằm chằm lỗ thủng để lại, ánh mắt lấp lóe.

Tại sao lại có người nữa? Đây lại là loại người nào?

Khương Trạm âm thầm suy nghĩ.

Bỗng nhiên người nọ mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt như đao xuyên thấu cành lá, đối diện với hai mắt của Khương Trạm.

Nồng đậm sát khí trong nháy mắt bao phủ toàn thân, Khương Trạm xuất phát từ bản năng mà da đầu tê rần.

Hắn nhìn không thấy ta, hắn nhìn không thấy ta.

Khương Trạm yên lặng thuyết phục chính mình, khi mặc niệm đến lần thứ ba, đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, co cẳng bỏ chạy.

Lúc này vẫn là chớ lừa mình dối người thì hơn, bỏ chạy mới  là thượng sách!

Động tác của người nọ nhanh như chớp, duỗi tay đè lại bả vai Khương Trạm rồi bắt hắn trở về.

Mắt thấy chạy trốn vô vọng, Khương Trạm không rảnh lo đến việc hối hận, quay người phản kích.

Làm một tay ăn chơi thường xuyên gây tai hoạ, hai tay biết chút công phu là điều cần thiết.

Song khi đối đầu với cao thủ chân chính, Khương Trạm mới hiểu được chênh lệch giữa cao thủ cùng đám bạn xấu.

Đó là khoảng cách một dải Ngân Hà a.

Hắn cơ hồ trong nháy mắt đã bị người ta túm chặt tay chân, sau đó trước mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

Má ơi, hắn thiếu bạc Túy Tiêu Lâu còn chưa trả đâu!

☆☆ Chương 12 : Thiếu niên Cùng Cẩu ☆☆

Lúc mà Khương Trạm nhắm mắt lại chờ chết, chợt nghe được một tiếng keng vang lên, ngay sau đó là thanh âm dao nhỏ đâm vào vật gì đó.

Hắn hét lên một tiếng, ôm bụng dựa vào tường.

Vách tường trong hẻm tối quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho dù là ngày hè vẫn ẩm ướt lạnh băng.

Khương Trạm từ từ nhắm hai mắt sờ vách tường, xúc cảm trơn trượt ẩm ướt truyền đến, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.

Xong rồi xong rồi, máu của hắn chảy cả một mặt tường, có phải là chết rồi không?

Có thứ gì đó đang kéo vạt áo của Khương Trạm.

Đầu Khương Trạm ong một tiếng.

Nhanh như vậy đầu trâu mặt ngựa đã đến lấy mạng rồi?

Không được, hắn không thể chết, muội muội còn đang ở nhà chờ hắn đáp lời mà!

Khương Trạm đột nhiên mở to mắt, đối diện với ‘ đầu trâu mặt ngựa’ túm vạt áo hắn.

Lỗ tai dựng thẳng, mặt thật dài, chóp mũi nhô ra, còn có lông tóc màu vàng xám rất dày......

Hử, tướng mạo này với ‘ đầu trâu’ chênh lệch xa cả vạn dặm, hẳn là ‘mặt ngựa’ nhỉ!

Khương Trạm xem xét tường tận một hồi lâu, rồi cẩn thận hạ kết luận.

“ Mã huynh, ta còn chưa thể chết nha, ta trên có cha già tàn tật, dưới có ấu muội mảnh mai, bọn họ còn phải dựa vào ta nuôi sống. Cầu ngài xin thương xót, thả ta hoàn dương đi ——”

‘ Mặt ngựa’ nhe răng: “ Gâu ——”

Khương Trạm giống như trong nháy mắt bị người ta bóp lấy cổ, một chữ đều không nói ra được, trừng to mắt nhìn ‘ Mặt ngựa’ sủa “ Gâu ” với hắn.

Hình như không đúng chỗ nào ấy.

“ Nhị Ngưu, trở về!” Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

Khương Trạm giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, liền thấy cách hơn mình một trượng đang có một thiếu niên đứng đó.

Thiếu niên kia bộ dạng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng so với hắn còn cao hơn hai tấc, mi phong thẳng tắp, mắt đen trong vắt, trên mặt tựa băng tạc cơ hồ không có biểu tình gì, như một thanh danh đao giấu trong vỏ đao, khiến người ta không dám khinh thường.

“ Ngươi là ai?” Khương Trạm kinh ngạc.

“ Người.” Thiếu niên trả lời.

“ Vậy nó là ——” Khương Trạm gian nan cúi đầu, chỉ vào ‘ Mặt ngựa ” khập khiễng chạy đến bên người thiếu niên mà ánh mắt phức tạp.

Thiếu niên nhìn sâu Khương Trạm một cái, phun ra một chữ: “Chó.”

Trong nháy mắt đó, Khương Trạm lại từ trong ánh mắt thâm thúy của thiếu niên nhìn ra vài phần ý cười.

“ Khụ khụ khụ.” Khương Trạm chỉ có thể lấy ho khan để che dấu xấu hổ.

Thiếu niên vuốt vuốt đỉnh đầu chó to, nhắc nhở: “ Ngươi còn không đi, người này sẽ lập tức tỉnh lại.”

Khương Trạm cúi đầu, lúc này mới phát hiện người lúc trước tập kích hắn đã ngã ở bên chân.

“ Hắn chết rồi hả?”

“ Không, chỉ là ngất đi thôi.”

Khương Trạm nhìn nhìn tay mình, trên đầu ngón tay dính thứ gì đó màu xanh sẫm, lẩm bẩm hỏi: “ Đây là gì thế?”

“ Rêu .” Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng truyền đến, còn quan tâm vươn tay chỉ, “ Trên tường.”

Khương Trạm nhìn lại theo, thế mới biết cảm giác trơn trượt ẩm ướt lúc ấy từ đâu mà đến.

Thì ra không phải máu của hắn, mà là rêu!

Nhận biết này làm cho Khương Trạm nháy mắt đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “ Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi.”

“ Ừm, cùng nhau chạy.” Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.

Một suy nghĩ cổ quái từ trong lòng Khương Trạm dâng lên.

Chẳng biết tại sao, thiếu niên này mang đến cho hắn một cảm giác rõ ràng là người sống chớ lại gần, thế mà với hắn lại phá lệ thân mật như vậy.

Tướng mạo tuấn tú hẳn là còn có chỗ tốt này nhỉ?

Không đúng nha, tướng mạo của thiếu niên này so với hắn rõ ràng còn đẹp hơn một chút xíu mà.

Có lẽ đây chính là cùng thưởng thức lẫn nhau đi.

Hai người một chó chạy ra hẻm nhỏ âm u hẹp dài, một hơi chạy đến đầu đường phồn hoa náo nhiệt.

Dưới ánh mặt trời, Khương Trạm có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, phun ra một hơi nặng nề thật dài, ôm quyền cười nói với thiếu niên: “ Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”

Thiếu niên dừng một chút, nói: “Ngươi có thể gọi ta Dư Thất.”

Nói xong vẫn không quên giới thiệu đại cẩu bên người: “Nó gọi Nhị Ngưu.”

Nhìn dáng vẻ thiếu niên thì có vẻ lớn hơn mình một hai tuổi, Khương Trạm kêu một tiếng “ Dư Thất ca”, sau đó vẫy tay với đại cẩu:” Nhị Ngưu, chào mi.”

Đại cẩu khinh thường liếc Khương Trạm một cái, nghiêng đầu đi.

Thế mà lại bị một con chó khinh bỉ, không phải chỉ là nhận lầm nó thành ‘mặt ngựa’ sao, tiểu súc sinh còn nhớ ư!

Khương Trạm hừ một tiếng, hỏi Dư Thất: “Không biết nhà Dư Thất ca ở chỗ nào, ngày khác tiểu đệ nhất định đến nhà bái tạ.”

Nếu như Dư Thất ca muốn làm chuyện tốt không lưu danh, kiên quyết không chịu lộ ra chỗ ở, vậy hắn sẽ dây dưa đến cùng.

Khương Trạm hắn cũng không phải người không biết báo ân.

“ Nhà ta ở hẻm nhỏ Tước Tử, ngay cổng có một gốc cây táo lệch cổ.”

Khương Trạm lại bắt đầu tấm tắc.

Vì sao mà ân nhân cứu mạng của hắn không theo thoại bản thế nhỉ?

“ Thật sự là đúng dịp, hẻm nhỏ Tước Tử cách nhà ta không xa. Tiểu đệ họ Khương tên Trạm, ở ngay tại ngõ hẻm Du Tiền cách Tước Tử hẻm không xa, trong Đông Bình Bá phủ tôn bối đứng hàng thứ hai.”

“ Khương Trạm.” Dư Thất cười lập lại.

“Đúng, đúng, chính là Khương Trạm.” Khương Trạm nghe thiếu niên dùng thanh âm mắt lạnh thuần hậu kêu ra tên của hắn, da đầu tê rần.

Mẹ nó, người này là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện vậy? Thanh âm cũng êm tai quá đi, hắn là một nam nhân mà nghe xong cũng tâm can nhảy loạn.

“ Gâu——”

Khương Trạm đen mặt lườm đại cẩu, khóe miệng giật giật.

Tiểu súc sinh sát phong cảnh.

Đại cẩu khinh thường quay đầu đi.

“ Dư Thất ca, ta còn có việc phải nhanh trở về, chờ giải quyết xong sự tình sẽ lập tức đi tìm huynh nha.”

“Được.” Dư Thất gật đầu, lời ít mà ý nhiều.

“ Dư Thất ca lúc nào ở nhà?”

Dư Thất khóe môi khẽ cong: “Tùy thời xin đợi.”

Không được không được, còn trò chuyện tiếp nữa hắn sẽ phải hoài nghi nhân sinh mất. Khương Trạm lần nữa cám ơn, sau đó chạy về Đông Bình Bá phủ.

Trong Hải Đường Cư hoa cỏ tươi tốt, không biết ở nơi nào ve kêu không ngừng.

Khương Tự cầm một quyển sách dựa vào gốc Hải Đường lật xem, lại hơi thất thần.

Nhị ca sao mà vẫn chưa về? Hay là gặp biến cố gì rồi?

“ Cô nương, Nhị công tử tới.” A Xảo kéo cửa viện ra, dẫn Khương Trạm đi tới.

“Tứ muội ——”

Khương Tự lắc đầu, ngừng lại câu nói kế tiếp của Khương Trạm: “ Vào nhà rồi nói.”

Vừa mới vào nhà, Khương Trạm liền đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí nói với A Xảo: “ Mau bưng chén trà tới cho ta trấn an.”

A Xảo nhìn Khương Tự một cái.

Khương Tự gật đầu, A Xảo thế này mới rời đi, rất nhanh nâng  trà đến.

Khương Tự ra hiệu cho A Xảo ra ngoài chờ, kiên nhẫn chờ Khương Trạm một hơi uống hết nửa chén trà, mới hỏi: “ Nhị ca gặp được chuyện gì?”

Khương Trạm đặt chén trà xuống mặt bàn, lấy ra khăn lụa tùy tiện lau khóe miệng một cái, thở dài: “ Tứ muội, thật đúng là để muội nói trúng rồi, quả nhiên có người đi hẻm tối lấy tế trúc.”

Khương Tự nhíu mày: “ Nhị ca cất kỹ đồ xong không lập tức rời đi hả?”

Quả nhiên là ca ca không đáng tin cậy.

Khương Trạm cười ngượng ngùng: “ Ta không phải tò mò rốt cuộc có người tới hay không sao.”

“ Vậy sau đó thì sao?”

“ Người tới lấy tế trúc đi rồi. Nhưng ta còn chưa kịp đi đâu, lại có người đến!”

“ Lại có người tới? Hắn có nhìn thấy nhị ca không?”

“ Sao có thể chứ!” Khương Trạm không cần nghĩ ngợi phủ nhận, nghênh đón ánh mắt dò xét của Khương Tự, đành trung thực thẳng thắn, “ Nhìn thấy. Chẳng những nhìn thấy, người đó còn muốn giết ta nữa kìa.”

“ Nhị ca sao chạy thoát được?” Khương Tự nghe xong mà kinh hồn táng đảm.

Khương Trạm đem nước trà còn sót lại uống cạn, đè xuống xúc động khoác lác: “ Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại có người nữa đến!”

Khương Tự: “......”

Ca ca không đứng đắn như thế, nàng cũng rất buồn rầu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info