ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] Em tới là để ôm anh

Chương 31

thuongthu9420

Edit by Shmily

#Do not reup#

----------------------------

Vân Chức cơ hồ cho rằng bản thân sinh ra ảo giác, giật mình đến mức ngay cả cảm giác tê ngứa bên eo do bị anh bóp cũng đều xem nhẹ, có chút đầu nặng chân nhẹ đứng ở tại chỗ, ngẩn ra hai phút không thể đáp lại được lời nào.

Từ lúc gặp mặt Tần Nghiên Bắc cho tới bây giờ, cô đã nghĩ tới rất nhiều lý do anh cố ý tới đây tìm cô, phần lớn là mặt trái, cho dù là vừa rồi thái độ của anh đã mềm đi, làm sáng tỏ chuyện hôm gia yến cho cô nghe, cô cũng không đoán trước được anh sẽ làm trò trước mặt cô, chính miệng nói ra những lời như vậy.

Người kiêu ngạo bễ nghễ như anh, không để người khác vào trong mắt mới là thái độ bình thường, cho dù đã sống chung mấy ngày như vậy, cô cũng không trông cậy vào việc thái tử gia có thể có thái độ gì tốt với cô, càng không chờ mong anh sẽ chấp nhận mình, thậm chí là cần tới mình.

Lông mi Vân Chức run rẩy.

Tuy rằng... những lời này của Tần Nghiên Bắc nghe có chút ái muội, nhưng thời điểm bệnh tình của anh không ổn định thì vốn dĩ không thể đối đãi như bình thường được.

Lần trước cô bắt gặp anh phát bệnh giữa đêm khuya, anh còn không phải ban ngày vừa mới phủi sạch quan hệ với cô, ban đêm đã vừa ôm vừa cắn, cũng căn bản không thể chứng tỏ điều gì.

Tần Nghiên Bắc chỉ là trong lúc bệnh nặng, đã thích ứng được việc cô làm bạn an ủi anh, mà sau khi cô rời đi, anh lại cần cô giống như cần uống thuốc vậy.

Anh đối với cô không có tình yêu nam nữ, điểm này... cô hẳn là có thể xác định.

Rốt cuộc Vân Chức cũng hoàn chỉnh mà thở ra một hơi, thử gãi gãi cánh tay Tần Nghiên Bắc, muốn bảo anh buông ra để nói chuyện cho dễ, lại không cẩn thận ấn ở trên vết sẹo bỏng của anh, tâm cô căng thẳng, tay nhịn không được hơi lỏng ra.

Cô vừa định rụt lại thì ngón tay đã bị Tần Nghiên Bắc nắm lấy.

Lòng bàn tay anh cực nóng, siết chặt lấy cô, thân thể thon dài từ phía sau cô không hề cố kỵ mà vây quanh, môi răng không nặng không nhẹ nghiền đi nghiền lại trên vai cô: "Vân Chức, sau này em có bất cứ yêu cầu gì hoặc là có bất mãn gì với anh thì cứ trực tiếp nói cho anh biết, không cho phép lại rời nhà trốn đi nhé."

Vân Chức rất muốn cãi nhau với anh, cái gì mà rời nhà trốn đi, đó cũng không phải là nhà cô có được không.

Cô nhiều nhất chỉ tính là một đứa ở nhờ mà thôi.

Nhưng rất nhanh Vân Chức đã bình tĩnh lại, hiện tại mà lý luận với một người bệnh đang rối loạn tinh thần thì thật sự không sáng suốt, sẽ chỉ làm anh càng mất khống chế hơn mà thôi.

Cô nhẫn nhịn trái tim đang nảy lên, tự mình trấn định, nói với Tần Nghiên Bắc: "Được, tôi có thể trực tiếp nói cho anh đúng không. Vậy hiện tại, Tần Nghiên Bắc, anh có thể buông tôi ra trước không, đừng có làm vậy với tôi."

Tần Nghiên Bắc đã bị những lời này kích thích, nhíu mày ôm cô, hai tay càng siết chặt hơn, cắn cũng nặng hơn so với vừa rồi, không hề cho cô đường sống.

Trong mắt Vân Chức thấm ra chút nước mắt sinh lý, giọng nói không tự giác được mang theo chút lên án: "Anh sắp cắn chết tôi rồi, đau quá."

Người đang giam cầm cô dừng động tác lại, hô hấp cực nóng từ bên cổ cô chậm rãi nâng lên, Vân Chức có thể cảm nhận được, ánh mắt anh như ngưng tụ thành thực thể, nhìn chằm chằm vào nơi mình vừa mới phát tiết ra.

Vài giây sau, Tần Nghiên Bắc không nói một lời lại lần nữa cúi đầu với cô.

Vân Chức theo bản năng nhắm chặt mắt, chờ đợi sự đau đớn mãnh liệt hơn rơi xuống da thịt, trong lòng lại chuẩn bị liều mạng thoát ra ngoài, thà rằng chọc giận anh còn hơn.

Ngay sau đó, môi mỏng nóng rực của anh liền rơi xuống chỗ máu bầm của cô.

Nhưng mà anh không dùng lực, cũng chỉ là đặt môi mình lên, nhẹ nhàng chạm vào những nơi bị anh làm cho đỏ lên, trầm mặc ôn tồn, giống như an ủi.

Càng như là... hôn.

Máu Vân Chức dồn hết lên đầu, cô bị cắn còn có thể chịu đựng, bị mút trấn an nhẹ nhàng mềm mại như vậy, ngay cả khi là việc nhỏ đi nữa thì thần kinh cô đã bắt đầu không được tự nhiên mà nhảy lên.

Mũi chân cô âm thầm cuộn lại, tìm đúng cơ hội đi về phía trước một bước, tránh khỏi cái ôm của Tần Nghiên Bắc, giơ tay che lại chỗ da bị anh lưu luyến lặp đi lặp lại kia, mang theo giọng mũi nói: "Anh đừng ỷ vào bệnh của mình mà muốn làm gì thì làm, có một số việc không phải cứ thích cho qua là có thể coi như hoàn toàn chưa từng xảy ra đâu. Tâm thái tôi đã thay đổi, nếu như đã dọn ra khỏi Nam Sơn Viện rồi thì sẽ không quay..."

"Không muốn quay lại cũng được..." Tần Nghiên Bắc cắt đứt khả năng khác của cô, "Anh có thể tới chỗ này của em."

Vân Chức kinh ngạc đến ngây người.

Tới... chỗ này của cô?!

Cô chỉ nghĩ ở một mình, cho nên rất tiết kiệm thuê một căn hộ rộng chưa tới 60 mét vuông mà thôi, một bếp một phòng vệ sinh, một phòng khách nhỏ, ban công nhỏ, cộng thêm một cái phòng ngủ tương đối rộng, thế là hết rồi nha!

Thái tử gia Tần gia sống trong nhung lụa từ bé, ngay cả Nam Sơn Viện anh còn không quá vừa lòng, sao có thể ở trong căn nhà nhỏ bé này của cô?!

Lại nói trọng điểm là...

Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô chăm chú, đường cong đuôi mắt có chút đỏ lên.

Anh lại lần nữa lấy cái lý do vô cùng quang minh chính đại là không đứng được, dựa về phía Vân Chức, thân hình cao lớn nhẹ nhàng áp xuống, một tay ôm lấy đầu cô: "Sắp Trừ Tịch rồi, người bên cạnh anh đều đã nghỉ về quê ăn Tết, dì Trịnh về quê ở phương Nam, Phương Giản đi Đức, những người khác càng không cần nhắc tới."

Vân Chức bắt được sơ hở: "Tài xế đâu? Mới vừa lúc nãy ở bên ngoài tiểu khu, tài xế còn lái xe cho anh mà."

Tần Nghiên Bắc thấp giọng: "Ngay sau khi đỗ xe ở dưới lầu nhà em, anh đã cho ông ấy nghỉ rồi, nói tối hôm nay ông ấy không cần trở lại, hiện tại xe vẫn còn đang đỗ ở ngoài cửa, hơn nửa đêm rồi, em muốn để cho anh dùng hai cái chân tàn phế này trở về sao?"

Vân Chức chưa từng thấy ai vô lại như vậy.

Đặc biệt người này còn là Tần Nghiên Bắc, cô càng không thể tưởng tượng.

Cô cắn môi không ra tiếng, tận lực chống lấy thân thể trước mặt.

Nói tới cùng, cô với anh cũng không phải người yêu, sau khi cãi nhau còn phải dỗ dỗ dành dành gì đó mới có thể cho đối phương sắc mặt tốt. Hai người chỉ là người có ơn và người đi trả ơn bình thường mà thôi, yêu cầu của cô đối với Tần Nghiên Bắc vốn dĩ cũng không cao.

Nếu lời nói đều đã nói rõ, thái độ của thái tử gia cũng đã hạ thấp như vậy rồi, còn tới đây cầu xin cô, cô còn sờ được tới vết sẹo đại biểu cho việc anh cứu cô, như vậy thì sao có thể chỉ bởi vì chuyện tối hôm đó mà ý chí sắt đá thờ ơ với anh được.

Cô muốn báo đáp anh, chuyện này chưa từng thay đổi.

Trước kia không biết anh có yêu cầu gì, chỉ có thể mù quáng mà làm, hiện tại anh đã nói rõ ràng, còn đang ở trong thời kỳ phát bệnh, cho dù là có cố ý đi chăng nữa thì cô cũng không thể bỏ anh mặc kệ được.

Vân Chức vì đỡ anh mà mặt đều đỏ cả lên, cố hết sức đỡ anh ra sofa ngồi, không quá tình nguyện nói: "... Dù sao nơi này của tôi có điều kiện thế nào anh cũng đã thấy rồi đấy, anh muốn ở thì ở, nhưng chỉ đêm nay thôi, phòng ngủ của tôi nhường anh, tôi ngủ ở sofa."

Cái sofa kia tính cả tay vịn thì chỉ có 1 mét 8, còn sắp sập tới nơi rồi.

Tần Nghiên Bắc không hề suy xét một giây nào, lập tức từ chối: "Vân Chức, anh cần em, cách xa như vậy thì có lợi ích gì, em ở bên cạnh anh mới có hiệu quả với anh."

Vân Chức cảm thấy bản thân không nên giảng đạo lý với người đang bệnh nặng: "... Vậy tôi ngủ ở trên mặt đất trong phòng ngủ, có thảm rồi, chỉ cần thêm cái chăn là được."

Tần Nghiên Bắc bực bội, nhíu mày nhìn chằm chằm cô.

Lần trước cô để cho anh ôm, nằm ở trên giường ngủ một đêm, vì cái gì hiện tại quan hệ đã đi tới bước này rồi, anh cũng đã cầu xin cô rồi mà cô vẫn muốn phân rõ giới hạn như vậy.

Anh yêu cầu quá mức sao, anh chẳng qua chỉ là...

Chẳng qua chỉ là muốn cô thân mật hơn một chút.

Giống như người bệnh bị khát chết, bức thiết muốn có được sự quan tâm của cô, ôm, hôn môi, thậm chí là làm những chuyện quá mức hơn, trước kia anh sẽ lạnh mặt cự tuyệt, hiện tại nếu như cô vẫn có thể ngoan ngoãn tới gần anh, anh sẽ mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Vân Chức đại khái có thể đoán được suy nghĩ của anh, hơn phân nửa là muốn làm ra tình huống như trước kia.

Cô mím chặt khóe miệng, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt ôn nhu trong sáng, nhưng tận sâu trong chỗ tối nhất lại lộ ra thanh lãnh: "Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, hơn nữa... tách ra mấy ngày này, tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, trước kia có rất nhiều chuyện tôi làm chưa được tốt lắm."

"Anh nói muốn quay trở lại như trước đây, bảo tôi đối xử với anh như trước, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều điều băn khoăn, đã không có khả năng làm được như vậy nữa."

Tần Nghiên Bắc rũ mắt đối diện với cô.

Cô gái nhỏ mặc quần áo ở nhà, so với bình thường thoạt nhìn càng ngoan mềm hơn. Tóc bị anh xoa đến có chút rối loạn, giống như thỏ trắng tai cụp, cô ngồi ở bên chân anh, mỗi một chút hơi thở ấm áp đều đang câu lấy anh, giống như tra tấn, muốn đem cô ôm tới hung hăng bắt nạt.

Cô lại nói cho anh biết, không có khả năng trở lại như lúc trước.

Hầu kết Tần Nghiên Bắc đè nặng xuống, phảng phất như nuốt phải thứ đồ sắc bén gì, mặt mày không che giấu được sự thống khổ.

Vân Chức đã nói rất rõ với anh, sau đó liền đứng dậy đi vào trong phòng ngủ trải giường chiếu. May là giường này đủ dài, bằng không thì đêm nay anh phải chịu khổ rồi.

Cô lại cầm thêm một bộ chăn gối nữa phủ ở trên sàn cạnh mép giường, sau khi thu dọn xong liền đi ra đỡ Tần Nghiên Bắc, lúc này Vân Chức mới nhớ tới vấn đề to lớn, nơi này của cô căn bản không có quần áo của đàn ông, anh phải tắm rửa thế nào đây?!

Đáy mắt Tần Nghiên Bắc có một mảnh huyết sắc hơi mỏng, môi cũng tái nhợt hơn so với vừa rồi, Vân Chức nhìn vài lần, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Cô chạy về tủ quần áo tìm tìm một lúc lâu, thật vất vả mới tìm được một bộ quần áo ở nhà mà lần trước cô mua cho anh trai, bởi vì số đo không vừa người, lại quên đi đổi cho nên vẫn luôn cất dưới góc tủ quần áo.

Vân Chức đưa quần áo cho Tần Nghiên Bắc, không nghĩ tới ngón tay anh đột nhiên nắm chặt, hung thần ác sát nhìn cô, quả thực như muốn nuốt cô vào bụng: "Em lấy đâu ra quần áo đàn ông?!"

Cô trả lời đương nhiên: "Mua cho người khác, nhưng chưa tặng."

Cả người Tần Nghiên Bắc đầy lệ khí, quần áo như sắp bị anh xé nát: "... Vân Chức!"

Trong mắt Vân Chức lấp lánh ánh nước: "Cho anh trai tôi, không được sao?"

Cô lấy một cái ghế nhựa để trong phòng tắm, gương mặt bởi vì không vui mà có chút nâng lên: "Tự anh tắm đi, tôi đỡ anh qua đó."

Tần Nghiên Bắc nhắm mắt, đem quần áo nắm lấy.

Anh thế nhưng lại ghen tị.

Chỉ là bởi vì bộ quần áo không biết cô mua cho ai, ở thời khắc nhìn thấy nó, tâm liền không khống chế được mà run rẩy đau đớn như bị kim châm, chua xót tức giận, càng nghiêm trọng hơn là sợ cô cũng đối tốt với người khác.

Vân Chức không biết thái tử gia với đôi chân bị thương kia sẽ tắm rửa như thế nào, nhưng mới hơn mười phút anh đã xử lý sạch sẽ, tóc bị nước gội qua, bớt đi chút khí thế âm trầm áp người, ngược lại càng làm cho ngũ quan của anh thêm ưu việt.

Cô đỡ anh, đem anh đặt ở bên mép giường, nhưng mà mới vừa gần tới đuôi giường, cô đã bị anh đẩy ngã, cả hai ngã xuống trên giường.

Vân Chức sửng sốt, nhanh chóng bò dậy, liền nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đã cố hết sức mà cong đầu gối, cầm cái chăn thô sơ cô chuẩn bị cho mình lên, lạnh mặt gói cô vào trong, kéo lên giường, sau đó có chút ghét bỏ mà nằm xuống đất.

"Đừng nhìn..." Anh tắt đèn ngủ, ở trong bóng tối thấp giọng nói, "Còn nhìn nữa thì ngủ với anh."

Vân Chức nuốt lời định nói trở về, ôm chăn lăn trở về trên giường, trong lòng vẫn luôn không nói rõ là cái cảm giác gì, bất ổn điên đảo, cô căn bản không hề buồn ngủ, ngẩng mặt nhìn trần nhà đếm thời gian, còn nghe thấy tiếng hít thở vững vàng.

Cô đợi khoảng hơn nửa tiếng, cảm giác tiết tấu hô hấp của Tần Nghiên Bắc hẳn là anh đã ngủ rồi, mới bất an nhẹ nhàng lật người qua, bò về mép giường, muốn mượn ánh trăng để nhìn anh, xác định được trạng thái của anh đã ổn, chỉ mong là nửa đêm đừng xảy ra chuyện gì.

Phát tác một lần nữa, anh sẽ không chịu đựng dễ dàng như vậy đi.

Tần Nghiên Bắc nằm trên mặt đất, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở liên lụy tới tâm thần của anh ở bên cạnh không xa, nhưng cố tình lại không thể vượt qua được ranh giới.

Cô ở trong chăn ngọ nguậy lộn xộn, khẩn trương cuộn tròn người, nắm lấy góc gối, anh đều có thể cảm nhận được rất rõ, trước mắt phác họa ra con thỏ nhỏ tai cụp đang lăn qua lộn lại ở trên giường, nôn nóng cùng táo bạo trong ngực cùng với thần kinh bị kích thích lôi kéo ra dục vọng chiếm hữu đều đang bồng bột quấy phá, tra tấn tâm trí anh.

Anh thả nhẹ hơi thở, hy vọng cô mau chóng an phận, miễn cho anh lòng tham không đáy.

Vân Chức lại hoàn toàn không phối hợp, sau khi cho rằng anh đã ngủ, cô liền nhẹ nhàng bò qua đây, nằm ở bên mép giường quan sát.

Ánh trăng mơ hồ, không đủ để chiếu sáng, Vân Chức lại không thể bật đèn, nỗ lực nằm tới càng gần hơn, muốn nhìn xem biểu tình hiện tại của anh có sao hay không, có cần thông báo cho bác sĩ Phương một tiếng hay không.

Đang do dự, cô vươn tay muốn thăm dò nhiệt độ cơ thể của anh, nhưng đột nhiên lại bị nắm lấy.

Vân Chức không có phòng bị, cả kinh vội vàng rụt tay lại, nhưng lực của Tần Nghiên Bắc rất lớn, cô căn bản không chống lại được, giãy giụa vài cái, đã bị anh kéo từ trên giường xuống, dùng chính thân thể của mình đỡ lấy cô, cuốn vào trong chăn rộng lớn, ôm ở trước ngực.

Vân Chức nằm ở trong chăn, trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng đều là độ ấm của anh, cùng với hương sữa tắm sạch sẽ có mùi cỏ cây, mà cố tình loại hương vị này ở trên người anh không hiểu sao lại có tính xâm lược.

Cô nhất thời có chút choáng váng đầu óc, ngay sau đó phía sau lưng bị ôm sát, thanh âm tuyệt đối không tính là ổn định của người đàn ông từ tính vang ở bên tai cô: "Chức Chức, anh đã nói rồi, còn nhìn nữa thì ngủ với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info