ZingTruyen.Info

[EDIT/ĐM/HOÀN] NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Chương 50: Em hôn tôi một cái

tReatn

Edit: Rea

—————

Buổi chiều, Hạ Kiến Vi cầm cần câu cùng Lục Tri đi câu cá, Diêm Hồng Phi thấy thế thì vỗ vai anh nói: "Như vậy không được đâu, Tiểu Lục người ta còn trẻ tuổi như thế sao lại thấy hứng thú với câu cá chứ. Không bằng mày dẫn cậu ấy đi thám hiểm với nhóm Du Phinh Phinh còn thú vị hơn."

Đúng lúc Lục Tri cầm cần câu với xô nước đi tới, "Đi thôi, tôi vừa mới quan sát một chút, phát hiện một chỗ thả câu không tồi."

Hạ Kiến Vi cười híp mắt nói với Diêm Hồng Phi: "Tao nhìn không ra em ấy có chỗ nào không hứng thú với câu cá đấy."

Diêm Hồng Phi cứng đờ người, "Chẳng lẽ tao đã già rồi sao? Không hiểu được người trẻ tuổi bây giờ thích gì."

Hạ Kiến Vi vỗ vai anh ta, "Mẹ Diêm, ra kia chơi đi."

"Lát nữa chúng ta thi xem ai câu được nhiều cá hơn nhé?" Hạ Kiến Vi đi đến bên cạnh Lục Tri đề nghị.

Lục Tri thấy cũng được, "Có thể."

"Nếu là thi đấu thì dù gì cũng phải có thưởng phạt."

Lục Tri liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: "Có thể."

"Dễ nói chuyện như vậy, không sợ tôi gài em sao?"

"Ai gài ai cũng khó nói."

Hạ Kiến Vi líu lưỡi nói: "Tự tin như thế? Vậy được rồi, nếu tôi thắng thì phạt em hôn tôi một cái, còn nếu tôi thua thì phạt tôi hôn em một cái, thế nào?"

Mặc kệ ai thắng ai thua, Hạ Kiến Vi vẫn không thiệt.

Lục Tri lạnh nhạt nói: "Chẳng ra làm sao."

Hạ Kiến Vi xòe hai tay, nói: "Tôi cảm thấy rất hay mà, vậy em nói xem phải làm sao đây?"

Lục Tri trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Ai thua thì đồng ý với đối phương một việc, thế nào?"

Hạ Kiến Vi khẽ nheo mắt, "Em chắc chứ? Việc gì cũng được?"

Lục Tri vừa thấy vẻ mặt của Hạ Kiến Vi là biết trong đầu anh nghĩ cái gì, cậu bình tĩnh đặt xô nước xuống, gật đầu, "Ngoại trừ giết người phóng hỏa, vi phạm pháp luật."

Hạ Kiến Vi bật cười, "Chú Hạ của em là công dân lương thiện."

"Vậy thì tốt."

Vì thế hai người quyết định như vậy, sau khi đều tìm được vị trí tốt thì cả hai bèn ngồi xuống bắt đầu nhàn nhã câu cá.

Cá ở đây rất nhiều, không bao lâu sau Hạ Kiến Vi đã câu lên được một con, anh  xách cá giơ lên với Lục Tri cách đó không xa, "Con thứ nhất."

Lục Tri không để ý tới sự khoe khoang trẻ con của anh, kiên nhẫn chờ cá cắn câu, Hạ Kiến Vi vừa mới bỏ cá vào xô nước thì Lục Tri bên kia cũng câu lên được một con.

Cậu và Hạ Kiến Vi bốn mắt nhìn nhau, giơ con cá trong tay lên, nói: "Con thứ nhất."

Hạ Kiến Vi bật cười, "Nhóc con."

Thời tiết rất nóng, cũng may là cây xanh xung quanh rợp thành bóng râm, thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua, mang lại cảm giác mát mẻ.

Hạ Kiến Vi lau mồ hôi trên trán mình, hối hận vì đã không đội mũ tới.

Trên đầu anh đột nhiên có sức nặng, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tri đang đứng bên cạnh, đội một cái mũ rơm lên đầu anh.

"Vừa mới mua từ chỗ người bán hàng rong đi ngang qua, chú ăn kem que không?" Lục Tri đưa một cây kem que bốc hơi lạnh tới trước mặt Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi ngơ ngác rướn cổ, ngậm lấy que kem một cái.

"Ăn."

Không khí khô nóng, ngay cả cơn gió lướt qua cũng mang theo sức nóng, Hạ Kiến Vi nhìn thiếu niên đứng bên cạnh anh, áo chống nắng màu lam nhạt bị gió thổi bay, dưới cái mũ rơm là làn da trắng như ngọc của cậu, không biết sờ lên cũng có xúc cảm giống như ngọc thạch hay không.

Chắc là sẽ rất mát lạnh.

Không hiểu sao, sự khô nóng ngoài da đã dịu xuống, mà sâu trong nội tâm lại như có một ngọn lửa đang bùng cháy ngày càng mãnh liệt.

Lục Tri nhắm mắt lại hưởng thụ làn gió nhẹ lướt qua, bỗng nhiên cậu nghe thấy Hạ Kiến Vi nói: "Nếu tôi thắng, em hôn tôi một cái được không?"

Lục Tri cắn que kem, quay đầu nhìn về phía anh, cậu không thể nói rõ biểu cảm trên mặt Hạ Kiến Vi, chỉ là cậu vừa thấy, đã không nỡ từ chối.

"Chỉ đơn giản như vậy? Tôi còn tưởng chú..."

Hạ Kiến Vi quả thật chỉ muốn Lục Tri hôn anh một cái, bằng không thì sao? Lục Tri tưởng là cái gì?

"Tưởng tôi muốn em làm cái gì?" Hạ Kiến Vi không hề để ý hỏi.

Que kem trong miệng có vị ngọt, Lục Tri đột nhiên nở nụ cười, như một tên vô lại nói với Hạ Kiến Vi: "Tưởng là chú Hạ muốn tôi giúp chú tuốt —— súng ——"

Hạ Kiến Vi chưa từng nghĩ sẽ nghe được loại lời nói tục tĩu này từ trong miệng Lục Tri. Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy mặt già nóng lên, đang muốn nói gì đó thì Lục Tri lại đi về chỗ câu cá của mình, vừa đi được hai bước cậu chợt quay đầu lại nói với Hạ Kiến Vi: "Có thể, nếu chú thắng."

Hạ Kiến Vi đứng hình tại chỗ, anh nghi là mình bị ảo giác, Lục Tri vừa mới nói cái gì? Lục Tri có ý gì? Nếu anh thắng, sẽ đồng ý hôn anh, hay là đồng ý giúp anh tuốt súng?

Hình như cái nào với anh mà nói cũng kích thích không nhỏ.

Làm sao bây giờ, muốn hỏi quá, nhưng Lục Tri đã bắt đầu tập trung câu cá rồi.

Trong lòng Hạ Kiến Vi hoàn toàn rối bời, đâu còn chỗ đặt tâm trí để mà câu cá được, cuối cùng đương nhiên là Lục Tri như một nhà sư ngồi thiền đã chiến thắng.

Xách theo một xô chiến lợi phẩm, Lục Tri cảm thấy thỏa mãn trở về chỗ ở.

Hạ Kiến Vi cảm thấy mình còn tan nát cõi lòng hơn mất năm triệu.

Bạn bè của Du Phinh Phinh biết Hạ Kiến Vi và Lục Tri câu không ít cá trở về, vui vẻ thảo luận xem nên ăn như thế nào.

Diêm Hồng Phi thấy bộ dạng hồn lìa khỏi xác của Hạ Kiến Vi, cố ý đi qua quan tâm anh em của mình một chút.

"Kiến Vi, mày sao vậy?"

"Hả?" Hai mắt Hạ Kiến Vi nhìn đăm đăm, gần như chỉ đáp lại Diêm Hồng Phi theo bản năng.

Diêm Hồng Phi đột nhiên nổi hứng diễn xuất, nắm lấy vai Hạ Kiến Vi lắc mạnh, "Kiến Vi! Mày không thể chết được! Đồ chơi mày hứa cho con trai con gái tương lai của tao còn chưa đặt mua đâu!"

Hạ Kiến Vi vô tình giơ tay đập lên tay Diêm Hồng Phi tay, "Thì ra trong mắt mày tao chỉ là một cái máy ATM, thay vì mong tao sống lâu trăm tuổi, còn không bằng mày nỗ lực hơn nữa. Có phải Diêm Hồng Phi mày không được hay không? Bị bệnh thì tốt nhất nên đi khám bác sĩ, người trẻ tuổi đừng giấu bệnh sợ thuốc."

"Đm! Hạ Kiến Vi, mày mẹ nó mới không được đấy, ông đây tốt xấu gì cũng là người đã kết hôn, mày từng này tuổi rồi mà vẫn là trai tân, có tư cách nói tao sao." Diêm Hồng Phi xù lông như con mèo bị dẫm phải đuôi.

Hạ Kiến Vi cười haha, "Bạn nhỏ nhà tao còn chưa thành niên, đừng xúi tao làm sai nguyên tắc."

Diêm Hồng Phi không hề nể tình trợn trắng mắt, nói: "Tao thấy bạn nhỏ nhà mày cũng không dễ theo đuổi như vậy, theo đuổi lâu thế rồi cũng không thấy tụi mày có bước tiến lớn nào."

Hạ Kiến Vi nhìn thiếu niên bị một đám chị em vây quanh cách đó không xa, khóe miệng ngậm ý cười, "Từ từ thôi, em ấy còn nhỏ mà."

Nếu Lục Tri còn chưa nghĩ kỹ, vậy anh sẽ cho cậu đủ thời gian để suy nghĩ, cậu không có cảm giác an toàn, chính mình sẽ cho cậu cảm giác an toàn. Anh thích theo đuổi Lục Tri, thiếu niên sáng ngời này đáng để anh đào rỗng tâm tư theo đuổi, Lục Tri xứng đáng với tất cả mọi điều tốt đẹp trên thế giới này.

Kẹo sữa ngọt ngào, hoa tươi thơm ngát, và tình yêu tràn đầy chân thành của anh.

Bữa tối là một buổi tiệc toàn cá, không chỉ có có kho, nướng, mà còn có chiên, hấp, tóm lại có đủ mọi thứ.

Thịt cá tươi ngon, còn ngon hơn cá bán trong siêu thị gấp mấy lần, mọi người đều thèm nhỏ dãi, ăn đến không dừng được.

Chơi một ngày, Lục Tri và Hạ Kiến Vi trở về phòng, Lục Tri đi tắm trước, Hạ Kiến Vi lấy đồ của mình ra sắp xếp một chút.

Ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu vang.

"Tôi tắm xong rồi, chú vào đi." Lục Tri vừa bước ra trong bộ đồ ngủ vừa lau tóc.

Hạ Kiến Vi gật đầu, cầm quần áo thay đi vào phòng tắm.

Không khí trong phòng tắm mờ mịt, hơi nóng ẩm ướt bốc lên, Hạ Kiến Vi vừa bước vào đã cảm thấy hơi nóng phả thẳng vào mặt mình, dường như hơi nóng này xuyên qua bề mặt da anh thấm vào trong máu thịt.

"Lâu như vậy? Tôi còn tưởng chú ngất bên trong luôn rồi."

Lúc Hạ Kiến Vi đi ra, tóc Lục Tri đã khô, cậu đang ngồi trên ghế nghe tiếng Anh.

Hạ Kiến Vi trái lại không giấu giếm, "Nếu ra sớm mới là có vấn đề đấy."

Lục Tri mới đầu không hiểu ý của anh, một lúc lâu sau mới hiểu ra Hạ Kiến Vi đang nói về cái gì.

Hạ Kiến Vi lau ráo tóc ngồi xuống cái ghế đối diện Lục Tri, anh mặc áo choàng tắm, có lẽ động tác hơi lớn nên khi anh ngồi xuống, cổ áo mở rộng ra, để lộ một mảng da mùa lúa mạch.

Mái tóc đen của anh hơi lộn xộn, cổ áo lỏng lẻo làm hiển lộ cảnh xuân, gợi cảm và quyến rũ.

Lục Tri bỗng gỡ tai nghe xuống, nói với anh: "Hôm nay tôi thắng, bây giờ tôi có thể lấy phần thưởng của mình được không?"

Hạ Kiến Vi mặt mày cong cong nhìn cậu, "Đương nhiên có thể."

Lục Tri gật đầu, nói: "Vậy xin chú cởi quần áo ra đi."

Hạ Kiến Vi: "???"

Hạ Kiến Vi còn chưa kịp nghĩ lung tung thì thấy Lục Tri lấy trong hành lý ra một cuốn sổ phác thảo, làm nửa ngày hóa ra là muốn anh làm người mẫu.

"Không phải lần trước đã đồng ý là người mẫu cho em rồi sao? Dùng cái này làm phần thưởng có lỗ quá không?" Hạ Kiến Vi hỏi.

Lục Tri lắc đầu, "Lần trước không có nói đồng ý làm mẫu khỏa thân."

Làm mẫu khỏa thân cho Lục Tri, đương nhiên là Hạ Kiến Vi sẵn lòng, anh không hề có một chút thẹn thùng nào, thoải mái cởi áo choàng tắm ra ném lên trên giường.

Ngón tay thon dài kéo mép quần lót, cười mỉm nhìn Lục Tri, hỏi: "Có cần cởi quần lót không?"

Lục Tri sờ vành tai hơi nóng lên của mình, "Ừm, cởi đi."

Đôi mắt Hạ Kiến Vi nhìn chằm chằm vào Lục Tri, rõ ràng là một việc rất bình thường, nhưng lại bị anh làm như hiện trường nhảy thoát y.

Dáng người của Hạ Kiến Vi rất tốt, dù Lục Tri đã biết từ trước, thế nhưng khi cậu đến gần, nhìn thấy một cách rõ ràng không hề che đậy, Lục Tri cảm giác máu mình đang sôi trào.

Cơ bắp của Hạ Kiến Vi rất đẹp, không quá khoa trương, cũng không đến mức gầy yếu, đường cong cơ bắp mượt mà ẩn giấu sức bật, khi anh xoay người còn có thể thấy hai hõm venus trên eo, đường cong của mông cũng rất đẹp, hơn nữa vừa căng lại vừa vểnh.

"Có cần tôi tạo dáng gì không?" Hạ Kiến Vi không hề thấy không được tự nhiên, mặc dù ánh mắt của Lục Tri đặt trên người anh, nhưng anh cũng không né tránh.

Anh giống như một con báo, tràn ngập tính hoang dã, nguy hiểm mà gợi cảm.

Lục Tri nuốt một ngụm nước bọt, khi mở miệng giọng nói lại hơi khàn khàn, "Chú cứ tùy ý, bản thân thấy thoải mái là được."

Hạ Kiến Vi khẽ nhếch khóe môi, nâng chân bắt chéo lên, ngả người ra sau, nhìn chằm chằm đang Lục Tri bắt đầu nhìn.

Đây là lần đầu tiên Lục Tri thấy tình huống họa sĩ còn giống như ngồi trên đống lửa hơn người được vẽ. Ánh mắt của Hạ Kiến Vi cũng đầy tính công kích như thật sự tràn ra, rõ ràng không còn một mảnh vải nhưng không hiểu sao lại tự tin như thể mặc bộ đồ mới của hoàng đế.

Lục Tri vừa ngước mắt thì va phải ánh mắt của Hạ Kiến Vi, chỉ một thoáng lách tách, tia lửa văng khắp nơi.

Thì ra, ánh mắt khi anh nhìn cậu, là như thế này.

Lục Tri nói trong lòng.

Hết chương 50.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info