ZingTruyen.Info

[Edit - Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam (Q19-Q20)

Chương 1100: Ta cũng nhớ nàng, bảo bối

VnV586

Chiếm Hoàng chi chiến đã sắp xếp thứ hạng của các cường giả Thập Nhất giai, đồng thời cũng khiến họ nhận ra chênh lệch giữa mình với các cường giả khác. Muốn có được cơ hội trở thành Hoàng Giả trong tương lai, bọn họ phải cố gắng hơn mới được.

Đối với Đường Tam, trực tiếp giết chết Cận Miểu Lâm là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn sẽ không làm như vậy. Dưới sự trợ giúp của hắn, Lam Kim Thụ tộc đã trở nên cường đại hơn, nhưng đồng thời, dưới sự che giấu của Lam Kim Thụ tộc, hắn đã làm được rất nhiều chuyện trước đây không thể làm được. Ngày hắn thực sự rời đi sẽ là thời khắc Cận Miểu Lâm chân chính trở về Lam Kim Thụ tộc.

Không có đánh thức Cận Miểu Lâm, Đường Tam lặng yên truyền tống về thành Gia Lý.

Không dám chậm trễ nửa phần, hắn đã xuất hiện bên cạnh Mỹ công tử.

Lúc này, Mỹ công tử đang minh tưởng.

Chiếm Hoàng chi chiến lần này có ý nghĩa vô cùng lớn đối với nàng. Ảnh Ma Kiếm dung hợp đã khiến uy năng thực sự của Tu La Kiếm bắt đầu hiện ra, cũng làm nàng thực sự bắt đầu dung hợp với Siêu Thần Khí này.

Liên tục đối mặt với cường giả, mỗi lần thiêu đốt huyết mạch chi lực của bản thân thúc giục thần kiếm, nàng và thần kiếm ngày càng trở nên thân thiết, không ngừng đi cảm nhận cấp độ cao hơn.

Vì vậy, sau khi trở về, nàng liền bế quan.

Tuy rằng Mỹ công tử đạt được quán quân cuối cùng, nhưng trong lòng nàng biết rõ, chênh lệch giữa mình và Đường Tam không hề thu hẹp mà ngày càng rộng ra. Đường Tam vẫn có thể đi đến cuối cùng ở Chiếm Hoàng chi chiến mà không cần sử dụng các huyết mạch siêu cấp, ngay cả Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng cũng không muốn giao thủ với hắn, có thể thấy được thực lực bây giờ của hắn đã đạt đến trình độ nào. Chỉ có cố gắng nhiều hơn nữa mới không kéo chân hắn trong thời khắc mấu chốt.

Khả năng thu liễm khí tức của Đường Tam bây giờ rất mạnh, dù truyền tống đến nhưng Mỹ công tử đang minh tưởng cũng không cảm ứng được.

Đường Tam cũng không quấy rầy nàng, cứ như vậy ngồi cách nàng không xa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nàng mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản làm từ lụa. Bộ quần áo màu bạc hơi rộng, che đi cơ thể mỹ lệ của nàng.

Lúc trước rời khỏi thành Gia Lý, ra ngoài kinh lịch, tìm kiếm cơ hội thành Hoàng của mình, tinh thần của hắn luôn ở trạng thái căng thẳng, đặc biệt là trong Chiếm Hoàng chi chiến về sau. Trong Chiếm Hoàng chi chiến, mỗi ngày đều phải đối mặt với khiêu chiến, đồng thời phải giấu kín Hoàng Giả. Xuất hiện trước mặt nhiều Hoàng Giả, có thể nói mỗi giây mỗi phút đều nguy hiểm.

Trong suốt chặng đường, có vẻ mọi thứ đều tốt đẹp. Nhưng phía sau đó là tinh lực của Đường Tam tiêu hao.

Nhưng dù vất vả như thế nào, giờ đây, khi hắn ngồi bên cạnh Mỹ công tử, yên lặng ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm thụ được khí tức trên người nàng, Đường Tam cảm thấy, mọi thứ mình trả giá đều xứng đáng.

Chỉ cần có thể che chở thật tốt cho nàng, có thể luôn đồng hành bên nàng, nàng bình an bồi bạn cùng mình, như vậy là đủ rồi.

Tuy đã trải qua rất nhiều khó khăn hiểm trở, nhưng bên nhau cả đời là một chuyện rất tốt.

Cứ lẳng lặng nhìn nàng, Đường Tam cũng quên mất thời gian, cho đến khi đôi mi Mỹ công tử khẽ run, nàng sắp tỉnh lại từ minh tưởng, Đường Tam mới yên lặng toả ra khí tức của mình, để nàng không sợ hãi khi tỉnh lại.

Rất nhanh, Mỹ công tử đã mở mắt ra. Khi nàng nhìn thấy Đường Tam ngồi cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn mình thì biểu cảm trên mặt nhanh chóng thay đổi.

Đầu tiên, nàng mím đôi môi đỏ và rũ mắt xuống. Nhưng sau đó, mây đen trên mặt không thể giữ được nữa, vành mắt đỏ hoe, nàng vẫn bĩu môi và mở rộng hai tay với hắn.

Đường Tam ôm nàng vào lòng. Giờ khắc này, nàng đâu còn vẻ lạnh lùng và uy nghiêm của đệ nhất Chuẩn Hoàng, chỉ còn lại sự dịu dàng và quyến luyến của thiếu nữ.

Mỹ công tử cũng ôm hắn thật chặt. Nơi này là thành Gia Lý, mọi thứ cuối cùng cũng ổn định, rốt cuộc bọn họ cũng có thể ôm nhau mà không cố kỵ điều gì. Còn có chuyện gì tốt đẹp hơn đây?

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, thật lâu không nói điều gì. Cho đến khi trên người bọn họ tràn ngập khí tức của đối phương.

"Ta nhớ chàng." Mỹ công tử nghẹn ngào nói.

"Ta cũng nhớ nàng, bảo bối."

"Gọi Mỹ tỷ."

"Được, Mỹ tỷ."

"Chàng đã giải quyết xong chuyện bên kia chưa?" Mỹ công tử nhẹ giọng hỏi.

Đường Tam gật đầu, nói: "Sắp xong rồi. Ta đã phân phối xong, tất cả các sứ giả đều đã lên đường. Bên này, ta phái tới một trưởng lão cấp Tinh Vương, một thời gian nữa sẽ đến. Ta để Cận Miểu Sâm ở lại toạ trấn thành Kiến Mộc. Về sau có lẽ ta sẽ không quay về thành Kiến Mộc nữa. Ta sẽ giúp nàng xây dựng Sinh Mệnh Chi Tháp ở thành Gia Lý. Trước khi tới cầu hôn, ta sẽ xử lý tốt. Đến lúc đó, ta sẽ âm thầm mang một nhóm tộc nhân Lam Kim Thụ tộc Cửu giai tới, để bọn họ đóng quân ở thành Gia Lý và thành Kiến Mộc ở hải ngoại. Vừa hay tên giống nhau, có thể lấy danh nghĩa mở rộng thành Kiến Mộc. Bọn họ sẽ ngưng tụ năng lượng sinh mệnh cho nhân loại chúng ta."

Mỹ công tử nói: "Chàng chuẩn bị lúc nào cầu hôn ta?" Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của nàng cực kỳ sáng.

Đường Tam mỉm cười nói: "Lần này ta không vội rời đi, ta muốn tới hải ngoại xem và chuẩn bị cho thành Kiến Mộc của chúng ta, để tương lai chào đón tộc nhân của chúng ta tốt hơn. Đợi làm xong những việc này, ta sẽ trở về Lam Kim Thụ tộc, mang theo sứ đoàn chính thức đến đây."

"Gần đây chàng không đi?" Mỹ công tử rất vui, nàng đã sớm quên cơn giận vì hắn không ở lại bên cạnh mình trong thời gian dài, lúc này nàng hưng phấn như một tiểu cô nương.

"Ta không đi, ta sẽ ở bên nàng." Đường Tam khẽ cười nói.

Hắn đã rời khỏi thành Gia Lý khá lâu, cũng phải xem thành Kiến Mộc xây dựng như thế nào. Quan trọng nhất là, hắn muốn bắt đầu thử nghiệm những thứ mình đã chuẩn bị.

Sau Chiếm Hoàng chi chiến, Đường Tam biết thời gian mình và Mỹ công tử ở lại Pháp Lam tinh ngày càng ngắn. Cơ hội mà hắn nói với Tô Cầm ngày hôm đó chính là sự xuất hiện của bản thể Tu La Kiếm và Hải Thần Tam Xoa Kích.

Khi hai Siêu Thần Khí này đến, đó là lúc bọn họ sắp hoàn thành thời khắc đột phá cuối cùng. Lúc đó, ngay cả vị diện Pháp Lam tinh cũng khó ngăn cản được bọn họ.

Một giờ sau.

Đường Tam và Mỹ công tử tay trong tay đến bờ biển Đông Hải. Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, vầng sáng màu vàng nhạt vờn quanh bọn họ. Đó là tín ngưỡng lực từ đại dương. Cảm nhận được Thần Vị trên người Đường Tam, nó tự nhiên ngưng tụ đến.

Đường Tam không nóng lòng hấp thu tín ngưỡng lực này. Bây giờ tu vi của hắn đã rất cao, một khi đạt đến giới hạn thì tuỳ thời phải đối mặt với nguy cơ độ kiếp. Mà bước điều chỉnh cuối cùng của hắn vẫn chưa hoàn thành.

Nắm tay Mỹ công tử, lúc này trong lòng hắn vô cùng an ổn. Đây mới là cảm giác thoải mái, dễ chịu và tốt đẹp nhất.

"Đi thôi, ta dẫn chàng đi xem." Mỹ công tử hưng phấn nói.

"Được."

Ngân quang lượn lờ, trong nháy mắt tiếp theo, hai thân ảnh đã hư không tiêu thất. Khi bọn họ xuất hiện thì đã ở trên đảo Nguyệt Nha.

Khi đến đảo Nguyệt Nha, ngay cả Đường Tam cũng cảm thấy mình không biết nơi này.

Bản thân đảo Nguyệt Nha không thay đổi nhiều, chỉ là có nhiều toà nhà hơn và có nhiều người hơn. Mà thay đổi lớn nhất là cách đó không xa có cầu vượt biển khổng lồ ở ba hướng khác nhau.

Cầu vượt biển được xây dựng từ cây đại thụ nhìn không thấy giới hạn, nước biển dưới cầu trong xanh, phẳng lặng như mặt hồ.

Thỉnh thoảng sẽ có Hải tộc từ trong nước biển bay lên và nhảy qua cầu. Lúc này, Kiến Mộc Quốc giống như là thế ngoại đào nguyên nổi trên đại dương bao la. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info