ZingTruyen.Info

Edit Dau La Dai Luc 3 Long Vuong Truyen Thuyet C614 C900

Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Tướng quân, ngài cho là ta ngốc sao? Hay nhìn ta giống người đầu óc tối dạ? Bây giờ ngài nói danh dự với ta? Trên máy bay có túi dù, mời Thẩm tham mưu đưa ta một đoạn đường, sau khi ta cảm giác được an toàn sẽ để nàng nhảy dù. Ta tin các ngươi có năng lực đón nàng trở về. Cái khác không cần nhiều lời, hiện tại ngươi chỉ có thể tin tưởng, ta và nàng có thể đồng quy vu tận."

Lúc này, Thẩm Tinh toàn thân run rẩy, nghẹn ngào, hai chân của nàng mềm nhũn, dựa vào người Đường Vũ Lân mới có thể đứng thẳng.

Thẩm Nguyệt hai nắm tay nắm chặt, lạnh lùng nhìn Đường Vũ Lân, "Ngươi tốt nhất cầu nguyện tương lai không nên rơi vào tay ta."

Đường Vũ Lân thản nhiên nói: "Chuyện tương lai thì tương lai nói, hiện tại như thế nào?"

Thẩm Nguyệt quát chói tai một tiếng, "Tránh ra, để bọn họ lên phi cơ."

Đường Vũ Lân mang theo Thẩm Tinh, cứ như vậy dưới vạn chúng nhìn chăm chú leo lên Thiên Tường 17. Không nóng lòng đóng cửa cabin, hắn thản nhiên nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng một biện pháp khác. Lát nữa ta sẽ mời Thẩm tham mưu đưa ta về Ma Quỷ Đảo. Sau đó để nàng điều khiển máy bay trở về. Như vậy các ngươi không có tổn thất gì. Nghe nói Thiên Tường 17 có thể được trang bị hệ thống điều khiển từ xa, không biết bộ này có không. Ta cũng không muốn đến lúc đó tự máy bay bay về. Nếu có, ta đề nghị các ngươi tốt nhất nên gỡ bỏ. Nếu không, các ngươi hiểu đấy."

Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy thanh niên trước mặt này chẳng khác gì kẻ lọc lõi, suy tính mọi việc phi thường cẩn thận.

"Không có, không có lắp đặt hệ thống điều khiển." Nàng lạnh giọng nói.

"Rất tốt, hy vọng ngươi không gạt ta, nếu như ngươi thật sự yêu mến muội muội của mình." Máy bay khởi động, cửa cabin chậm rãi khép lại, ngăn cách tất cả bên ngoài.

Đường Vũ Lân dùng Lam Ngân Thảo quấn lấy Thẩm Tinh, để nàng ngồi ở vị trí phó lái. Thuần thục thao túng một đống nút, Thiên Tường 17 đột ngột tăng tốc trên đường băng và thăng nhập bầu trời tối đen.

Thẩm Tinh hoảng sợ nhìn Đường Vũ Lân vô cùng thuần thục điều khiển máy bay. Khi máy bay rời khỏi căn cứ Bắc Hải Quân Đoàn, nước mắt của nàng không khỏi chảy ra.

Rời khỏi căn cứ Bắc Hải Quân Đoàn có nghĩa là vận mệnh của nàng hoàn toàn bị thanh niên này nắm giữ.

Lúc này, nàng mới chính thức nhìn thấy tướng mạo của Đường Vũ Lân. Từ mặt bên có thể nhìn thấy lông mi thật dài, khuôn mặt anh tuấn, còn có đôi mắt trong suốt.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, dù thế nào nàng cũng không tưởng tượng được tên này là một kẻ bắt cóc to gan.

Không thể không nói, đây là một thế giới nhìn mặt. Khi Thẩm Tinh nhìn rõ tướng mạo của Đường Vũ Lân thì run rẩy và phẫn nộ trong lòng không còn nặng nề như trước nữa.

"Ngươi, ngươi sẽ giết ta sao?" Thẩm Tinh hỏi.

Đường Vũ Lân mỉm cười, "Ngươi không phải không sợ chết sao?"

Thẩm Tinh trong mắt bùng lên lửa giận, "Có bản lĩnh ngươi giết ta luôn đi. Ngươi cũng không sống được."

Đường Vũ Lân nói: "Chỉ cần tỷ tỷ ngươi không làm chuyện điên rồ, ta sao phải giết ngươi, ta và ngươi không có thâm cừu đại hận gì. Được rồi, ngồi cho ngay ngắn."

Dưới sự khống chế của Đường Vũ Lân, tốc độ của Thiên Tường 17 được đẩy đến cực hạn, 30 km thoáng cái đã qua. Máy bay chậm rãi hạ thấp, chuẩn bị đi vào phạm vi Ma Quỷ Đảo.

Thẩm Nguyệt quả nhiên cố kỵ an toàn của muội muội, cũng không có bất kỳ công kích hay khống chế nào xuất hiện.

Đường Vũ Lân kéo cần điều khiển, máy bay lần nữa lên không, trên không vẽ một đường vòng cung duyên dáng, bay về phía Bắc Hải Quân Đoàn.

"Ngươi có chuyện gì? Không phải nói để ta tự lái máy bay về sao?" Thẩm Tinh giật mình nhìn hắn.

Đường Vũ Lân nói: "Binh bất yếm trá ngươi hiểu không? Thật uổng ngươi là một tham mưu tác chiến."

Trong khi nói chuyện, máy bay lần nữa đã vượt qua 30 km. Đường Vũ Lân thu hồi Lam Ngân Hoàng, "Thắt chặt dây an toàn."

Cái gọi là túi dù, đó là Đường Vũ Lân cố ý mê hoặc Thẩm Nguyệt, để Thẩm Nguyệt cho rằng hắn không quen thuộc với máy bay.

Thẩm Tinh đã ý thức được cái gì, vội vàng buộc dây an toàn lại.

Đường Vũ Lân mỉm cười, "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Chúng ta sau này còn gặp lại." Vừa nói, hắn vừa nhấc tay, vỗ một cái trên bụng Thẩm Tinh. Thẩm Tinh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu bừng bừng, hồn lực bị phong bế đã trở lại. Sau đó, Đường Vũ Lân ấn một cái nút, ghế phụ lái trong chớp mắt bắn ra.

"Khốn khiếp! Ta sẽ không bỏ qua ngươi." Thẩm Tinh thét chói tai trên không.

Nghe thanh âm uy hiếp của nàng, Đường Vũ Lân chỉ cười cười, khống chế Thiên Tường 17 tăng tốc, bay về Ma Quỷ Đảo.

Máy bay chui vào Ma Quỷ Đảo, chậm rãi đáp xuống. Bộ thứ ba. Đây là bộ máy bay thứ ba Đường Vũ Lân lấy được rồi. Bất quá lần này cuối cùng không phải mui trần, rốt cuộc là một bộ nguyên vẹn.

Khi máy bay vững vàng đáp xuống đất, Đường Vũ Lân giật mình nhìn thấy, trừ Ác Mộng lão ma và Phá Diệt lão ma còn có một lão giả thân hình cao lớn.

Khi đối mặt với Thẩm Nguyệt và tướng sĩ Bắc Hải Quân Đoàn, Đường Vũ Lân có thể khống chế cục diện, mà khi nhìn thấy ba vị lão giả, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, trong tiềm thức tự nhiên sinh ra cảm giác bất ổn.

"Ba~, ba~, ba~!" Phá Diệt lão ma vỗ tay, "Không tệ, không tệ. Cuối cùng là thành công."

Đường Vũ Lân nhìn về phía Ác Mộng lão ma, "Ta làm được rồi, thả đồng bạn của ta ra."

Ác Mộng lão ma nhún vai, "Không có vấn đề, lão phu luôn giữ lời nói. Từ giờ trở đi, ta thả những đồng bạn của ngươi."

Đường Vũ Lân sửng sốt, hắn thực không nghĩ tới, Ác Mộng lão ma lại nói như vậy. Hắn vội vàng hỏi: "Bọn họ ở đó?"

Ác Mộng lão ma cười hắc hắc, "Ta thả bọn họ cho Thôn Phệ rồi. A, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Thôn Phệ lão ma. Ngươi nhìn, ta hành hạ các ngươi lâu như vậy, hắn đã sớm không kiềm chế được. Tiếp theo, đồng bọn của ngươi thuộc về hắn."

"Ngươi!" Đường Vũ Lân nhìn hằm hằm Ác Mộng lão ma, trên mặt tràn đầy lửa giận.

Thôn Phệ lão ma nói với thanh âm khàn khàn, "Yên tâm, ta không vô nhân tính như hắn. Dùng thủ đoạn hạ lưu như hạ thuốc mê, ta rất khinh thường. Yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần ngươi có thể làm được, ta liền thả bọn hắn."

Đường Vũ Lân sau khi phẫn nộ ngắn ngủi thì lập tức tỉnh táo lại, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn đã sớm đoán được, những lão ma này không dễ dàng tha cho mình và đồng bạn.

Hắn lạnh lùng nhìn Thôn Phệ lão ma, "Vậy ngươi muốn chúng ta làm gì?"

Trong mắt Thôn Phệ lão ma đột nhiên toát ra vẻ cuồng nhiệt, "Không làm cái gì, ta đời này, chỉ có một yêu thích, chính là ăn. Cho nên bọn họ gọi ta là Thôn Phệ lão ma. Chỉ cần ngươi ăn hết đồ ta cho ngươi thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."

Ăn? Biểu lộ của Đường Vũ Lân chớp mắt liền trở nên cổ quái. Còn có chuyện đơn giản như vậy? Hỏi hắn am hiểu gì nhất, điều đầu tiên Đường Vũ Lân nghĩ đến tuyệt đối không phải rèn, mà là ăn.

Tuy rằng hắn có thiên phú rèn dị bẩm, nhưng dù sao mới chỉ là Đoán Tạo Sư cấp 6, Đoán Tạo Sư cấp 7 trở lên đều mạnh hơn hắn. Nhưng nói đến ăn, Đường Vũ Lân cảm thấy trên Đấu La Đại Lục không có bao nhiêu người có thể mạnh hơn hắn.

"Được, ăn cái gì?" Đường Vũ Lân nhìn Thôn Phệ lão ma.

Thôn Phệ lão ma vừa sải bước đã đến bên cạnh hắn, sau đó bắt được bả vai Đường Vũ Lân, thân hình lóe lên, mang theo hắn biến mất tại chỗ.

Thôn Phệ lão ma và Đường Vũ Lân rời đi, Phá Diệt lão ma nhìn về phía Ác Mộng lão ma, "Ác Mộng, tiểu tử này giống như đã phá kỷ lục. Ba tháng lẻ sáu ngày, vượt biển thành công, lẻn vào Bắc Hải Quân Đoàn, thành công điều khiển một bộ máy bay trở về."

Ác Mộng lão ma nhẹ gật đầu, tách ra rồi lại tách ra ngón tay, "Hình như là phá kỷ lục rồi. Đứng thứ nhất trong 1500 năm qua. Tiểu mập mạp kia cũng vượt biển, bất quá vừa qua khỏi liền bị giết chết rồi. Ta phải an bài cho hắn một thoáng. Như thế mới bình thường. Tên Đường Vũ Lân này, không hổ là đội trưởng."

Phá Diệt lão ma bẻ ngón tay nói: "Chúng ta phải nhanh nghĩ cách tra tấn hắn. Hắn tốt như vậy, sức thừa nhận so với hồn sư bình thường mạnh hơn nhiều. Không tệ, không tệ, thích nhất loại tiểu quái vật biến thái này. Chúng ta phải tìm ra nhược điểm của hắn."

Ác Mộng lão ma hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không phải người."

Phá Diệt lão ma, "Nói như ngươi là người vậy."

"Phá Diệt, ngươi nói hắn ở chỗ Thôn Phệ cần bao lâu mới có thể vượt qua đây?" Ác Mộng lão ma hỏi.

Phá Diệt lão ma đột nhiên rùng mình một cái, "Thôn Phệ tên kia ... thật là quá ác tâm, đừng nhắc đến hắn."

Cảnh vật trước mắt thay đổi, lúc Đường Vũ Lân nhìn thấy rõ ràng thì đã ở trong rừng rậm. Đương nhiên, ở trong sơn cốc, rừng rậm tràn đầy sức sống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info