ZingTruyen.Com

[Edit - Đấu La Đại Lục 3] Long Vương Truyền Thuyết (C614-C900)

Chương 647: Diệp Tinh Lan quyết đoán

VnV586

Vũ Trường Không ngẩn người, lúc này ngay cả hắn trong lòng phảng phất có một cỗ nhiệt huyết trào lên, hận không thể thay Nhạc Chính Vũ cùng Long Dược đại chiến một trận, vậy tâm tình của các học viên có thể nghĩ.

"Nhưng mà đối thủ của bọn chúng đã vượt qua phạm vi kì tích." Vũ Trường Không thanh âm không còn lạnh như băng, mà mang theo vài phần đáng tiếc.

Thái lão trầm giọng nói: "Cái gì gọi là kì tích? Kì tích, chính là biến cái không có khả năng thành có khả năng. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là nhụt chí. Từ trong mắt của bọn chúng, ta thấy được phẫn nộ, thấy được khuất nhục, nhưng không có chứng kiến nửa điểm nhụt chí. Cho nên, tinh thần của bọn chúng không cần ngươi đi kéo lên cùng ảnh hưởng, bọn chúng hiện tại càng không cần an ủi. Bọn chúng cần chính là đột phá bản thân, phóng xuất ra càng nhiều tiềm năng hơn nữa, biểu lộ ra nội tâm thống khổ. Đây là thời cơ tốt nhất để bọn chúng phát triển. Chúng ta cần làm, chính là trong quá trình bọn chúng phát triển, không để cho tình huống uy hiếp sinh mệnh cùng tương lai bọn chúng xuất hiện."

"Thái lão, ngài quá tàn nhẫn." Vũ Trường Không có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Thái lão thản nhiên: "Lúc mới bắt đầu ta đã làm người xấu. Dù sao vẫn cần người xấu, không phải sao? Ngươi cũng là vì lúc trước lão già Trọc Thế quá mềm lòng, mới về sau tan vỡ. Chẳng lẽ ngươi hi vọng trên người học sinh của mình cũng xuất hiện tình huống như vậy?"

Vũ Trường Không chấn động toàn thân, trên mặt oán giận chớp mắt biến thành trắng xám, chậm rãi cúi đầu. Từng màn từng màn nhanh chóng từ trong đầu xẹt qua.

Đúng vậy! Chính mình đã từng lựa chọn thoả hiệp, mà không nghênh đón khó khăn. Nếu như mình thuỷ chung dốc sức liều mạng chống lại, coi như là kết quả cuối cùng như trước không cách nào vãn hồi sinh mệnh của Băng Nhi, nhưng ít ra mình có thể cùng nàng một chỗ li khai. Nhất thời nhát gan, từng bước phạm sai lầm, mới đưa đến bi kịch cuối cùng.

Bọn nhỏ phải đối mặt đã không chỉ là một lần thi đấu, mà là một khảo nghiệm ý chí cực lớn. Bọn chúng không thể dựa vào bất luận kẻ nào, chỉ có thể dựa vào chính mình. Có thể đi xa bao nhiêu cũng chỉ có thể dựa vào bọn chúng.

Đường Vũ Lân ôm Nhạc Chính Vũ đi ở đằng trước, đồng bạn theo phía sau hắn, rời khỏ sân đấu. Vì bảo hộ an toàn của bọn họ, nhà nước cố ý phái quân đội bảo vệ, một mực đưa bọn họ về khách sạn.

Từ đầu đến cuối, Đường Vũ Lân cùng đồng bạn đều không có nói câu nào, mọi người đều rất trầm mặc, làm không khí dường như đều muốn đọng lại.

Đem Nhạc Chính Vũ đưa về gian phòng, Tạ Giải chủ động xin đi giết giặc, muốn chiếu cố Nhạc Chính Vũ. Đừng nhìn hai người bọn họ mỗi ngày đều ồn ào, nhưng lúc này trong mắt Tạ Giải lại hơi hồng hồng.

"Đội trưởng!" Đứng ở trong hành lang, những người khác đều không hẹn mà nhìn về phía Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Các ngươi sợ sao?"

"Sợ cái rắm ý!" Tạ Giải phẫn nộ gào thét một tiếng.

Đường Vũ Lân trầm giọng nói: "Chính Vũ đã toàn lực ứng phó, ít nhất hắn cho chúng ta thấy được đối thủ cuối cùng cường đại cỡ nào. Có lẽ chúng ta căn bản không có khả năng chiến thắng hắn. Nhưng không đánh đến cuối cùng nhất quyết không được buông tha."

Diệp Tinh Lan trong mắt hào quang lập loè, "Rất chờ mong được gặp hắn."

Nguyên Ân Dạ Huy thở sâu, "Ta thích đối thủ như vậy."

Tạ Giải vung cánh tay, trong mắt hàn quang lập loè, "Giết chết hắn!"

Hứa Tiểu Ngôn không có lên tiếng, cắn môi dưới.

Cổ Nguyệt thản nhiên nói: "Vậy đều trở về tu luyện đi, nếu muốn để cho những người kia á khẩu không trả lời được, phải dựa vào thực lực của chúng ta."

Đường Vũ Lân trong mắt thiêu đốt lên chiến ý đậm đặc, "Vô luận như thế nào, chúng ta đều phải đứng thẳng lưng."

Nhạc Chính Vũ thất bại, cũng không có đánh rớt tinh thần của bọn hắn, từ đầu đến cuối, Nhạc Chính Vũ đều không có nhận thua, hắn chiến đấu đến phút cuối cùng.

Mặc dù vẫn thất bại, nhưng tinh thần của hắn không có thua.

Võ hồn Sơn Long Vương xác thực đáng sợ, nhưng ý chí chiến đấu của học viện Sử Lai Khắc cũng đã bị kích phát ra rồi.

Chỉ có đối thủ như vậy mới có thể làm cho bọn họ càng thêm đoàn kết, càng thêm cố chấp theo đuổi lực lượng cường đại.

Một trận thắng lợi toàn diện áp chế, một trận võ hồn Sơn Long Vương bày ra, làm tâm tình cả thành Tinh La dường như bị thiêu đốt lên.

Các đai truyền thông Tinh La Đế Quốc tranh nhau báo danh, trong lúc nhất thời tất cả mặt trái ngôn luận lúc trước đều bị quét sạch. Danh tiếng học viện quái vật đã lên tới đỉnh phong.

Võ hồn Sơn Long Vương từ ý nào đó mà nói cũng không phải là Thú võ hồn, mà là một loại võ hồn Lĩnh Vực, các chuyên gia giới hồn sư Tinh La Đại Lục đã tiến hành một loạt phân tích, Long Dược vốn được vinh danh là thiên tài nghìn năm mới gặp, danh xưng này lập tức được nâng đến cực hạn, được vinh dự là cường giả có khả năng trùng kích Thần Cách nhất, dù sao năm nay hắn mới có hai mươi tuổi.

"Phanh phanh!"

Đường Vũ Lân đang tu luyện trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Lông mày hắn cau lại, đứng dậy mở cửa.

"Tinh Lan?" Chứng kiến Diệp Tinh Lan đứng ngoài cửa, Đường Vũ Lân không khỏi kinh ngạc.

Diệp Tinh Lan cũng không khách khí, trực tiếp đi vào trong phòng của hắn.

"Đội trưởng, ta nghĩ ta cần thương lượng với ngươi một việc." Diệp Tinh Lan trầm giọng nói.

Đường Vũ Lân gật đầu nói: "Ngươi nói đi."

Diệp Tinh Lan nói: "Ta cùng Lạp Trí thương lượng qua, chúng ta quyết định buông tha thi đấu hai đối hai, đồng thời ta cũng không tham gia thi đấu cá nhân nữa."

"A? Vì cái gì?" Đường Vũ Lân giật mình hỏi thăm.

Diệp Tinh Lan trầm giọng nói: "Ta quyết định muốn toàn lực chế tác Đấu Khải, tuy rằng ta không biết trong thời gian này sẽ chế tạo ra bao nhiêu. Nhưng ta sẽ chuyên môn vì ngươi mà chế tác, tận khả năng giúp ngươi hoàn thành một ít Đấu Khải, tăng thực lực của ngươi lên."

Đường Vũ Lân vội la lên: "Cái này sao có thể? Tinh Lan, luận về thực lực cá nhân, ngươi ..."

Diệp Tinh Lan đưa tay ngăn hắn nói tiếp, lắc đầu nói: "Ta biết rõ ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi hãy nghe ta nói hết. Không sai, ta đối với mình rất có lòng tin, nhưng mà hôm nay Nhạc Chính Vũ cùng Long Dược chiến đấu ngươi cũng thấy đấy. Tuy rằng chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, chúng ta cùng Long Dược không còn ở cùng một tầng nữa rồi. Ta cũng sẽ không nhụt chí, cũng có lòng tin với chính mình, nhưng ta cũng không mù quáng tự đại. Ta tuy có tối đa Đấu Khải, chỉnh thể thực lực cũng không có kém ngươi, nhưng mà, tình huống của ngươi cùng ta bất đồng, huyết mạch của ngươi đối với võ hồn loài Long trời sinh có tính áp chế, tuy rằng ta không xác định ngươi có thể áp chế Long Dược không, nhưng cái này sợ là cơ hội duy nhất của chúng ta. Bây giờ cách thi đấu đằng sau còn một đoạn thời gian, nếu như dưới sự trợ giúp toàn lực của Lạp Trí, ta có thể giúp ngươi hoàn thành vài kiện Đấu Khải, từ đó toàn diện tăng lên thực lực của ngươi. Chỉ có như thế khi đối mặt với hắn, mới có một ít cơ hội."

"Mấy ngày tới đây, thực lực của ngươi tăng lên mọi người rõ như ban ngày, nhất là khi võ hồn của ngươi tiến hoá lần hai. Ngươi là người có thể sáng tạo kì tích nhất trong chúng ta, thay vì mỗi người đều mù quáng đối mặt, không bằng đem tất cả điều mọi người có thể làm tập trung trên người ngươi. Như vậy mới có cơ hội."

Đường Vũ Lân đã trầm mặc, tuy rằng hắn không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng hắn cũng đồng ý với đánh giá của Diệp Tinh Lan về Long Dược.

Xác thực, bọn họ cùng Long Dược không có ở cùng một tầng nữa. Dù mọi người đồng cấp, muốn chiến thắng hắn đều phi thường khó khăn, huống chi Long Dược so với bọn hắn còn cao hơn hai hồn hoàn.

Hôm nay, hắn thấy rõ trận chiến giữa Nhạc Chính Vũ cùng Long Dược. Long Dược chỉ biểu hiện một ít thực lực, còn cuối cùng hắn mạnh bao nhiêu thì mọi người đều có rõ ràng. Đối mặt với đối thủ cường đại như vậy, một đối một, mọi người Sử Lai Khắc không có bất kì cơ hội nào.

"Tinh Lan nói đúng!" Thanh âm Cổ Nguyệt truyền đến, Đường Vũ Lân vừa rồi đã quên đóng cửa, nàng trực tiếp đi vào cũng thuận tay đóng kĩ cửa lại.

Diệp Tinh Lan nhìn về phía Cổ Nguyệt, hướng nàng nhẹ gật đầu.

Cổ Nguyệt đi đến bên người nàng, nhìn về phía Đường Vũ Lân trầm giọng nói: "Ngươi hôm nay không phải đã hỏi ta, Kim Long Vương huyết mạch cùng Sơn Long Vương huyết mạch ai hơn ai kém sao? Bây giờ ta nói cho ngươi."

"Tinh Lan hi sinh có đáng giá hay không, kì thật điểm trọng yếu nhất cũng là huyết mạch luôn luôn có thể áp chế võ hồn loại Long của ngươi có tác dụng trên người Long Dược không."

Đường Vũ Lân gật nhẹ đầu, đúng vậy, chỉ có huyết mạch của hắn đối với Long Dược có áp chế nhất định, cố gắng tu luyện của bọn hắn mới có ý nghĩa, bằng không thật là uổng phí.

Cổ Nguyệt trầm giọng nói: "Sơn Long Vương trong Long tộc quả thật có địa vị cao quý, nhưng mà ngươi biết lai lịch của Kim Long Vương không? Trong Long tộc vốn không có tồn tại như Kim Long Vương. Người đứng đầu Long tộc, chính là Long Thần. Long Thần ra đời vào thời kì Sáng Thế, là Thần Cách cổ xưa nhất. Cũng là Thần Cách thuỷ tổ của tất cả loài thú."

"Long Thần thiên tính cao ngạo, lúc nhân loại sáng tạo ra Thần Giới, nó cũng tiến vào Thần Giới, bằng vào thực lực không kém Thần Vương, nó ở Thần Giới thống ngự các loại Thần Thú. Long Thần cửu tử, cũng chính là Cửu Đại Long Vương ở dưới tinh cầu tiến hành truyền thừa, có được Long Thần huyết mạch dòng chính, cũng chính là Chân Long."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com