ZingTruyen.Info

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 105: phiên ngoại thế giới thứ 2

Link_Home

Edit: Tiêu Lạc

Beta: Cá chờ ngày này lâu lắm rồi
_______

Mấy tháng sau trên giang hồ đã xảy ra vài chuyện kinh thiên động địa, chuyện thứ nhất là Ma giáo tội ác tày trời đột nhiên giải tán, chuyện thứ hai là Giang Diệc Hàn đạt được chức võ lâm minh chủ, chuyện thứ ba là hậu nhân của Thanh Trần Diệp gia đã suy tàn vài thập niên trước - Diệp Mộ Sanh đã dùng đàn đánh bại các cao thủ trong thiên hạ đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất cầm sư.

Ngoại trừ mấy chuyện trên thì còn có rất nhiều chuyện không lớn không nhỏ, chẳng hạn như Độc Nhứ Nhi bị võ lâm minh chủ giết. Hay là mấy tên đạo tặc giang hồ bị cướp sạch, nghe nói người cướp của chúng chính là một nam tử bạch y cùng với một nam tử hồng y…

Trong đình viện Ma giáo của Quân Khanh Mặc lúc trước vốn là một nơi có vô số hoa hải đường nhưng hiện giờ đã trụi lủi một mảnh, những hoa hải đường đó đều bị di dời tới một chỗ yên tĩnh xa xôi, cũng chính là chỗ ở của Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh và Vu Lâm Nhi.

Ngày hôm nay Diệp Mộ Sanh ngồi trong đình viện nghiên cứu thảo dược, Quân Khanh Mặc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở trước mặt Diệp Mộ Sanh: “Nương tử, ngươi đoán xem ta mang gì đến cho ngươi……”

“Meo!” Quân Khanh Mặc còn chưa dứt lời thì đã cảm giác được bàn tay phía sau truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó ‘kinh hỉ’ mà hắn chuẩn bị cho Diệp Mộ Sanh túm lấy áo hắn, leo từ trên lưng hắn tới bả vai: “Meo~”

Nhìn ‘kinh hỉ’ ở trên vai Quân Khanh Mặc vẫy đuôi, đôi mắt tròn xoe, đó là một chú mèo màu trắng, đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh nháy mắt sáng lên. Thật đáng yêu……

Không chờ Quân Khanh Mặc tặng mèo nhỏ cho cậu, Diệp Mộ Sanh đã trực tiếp ném dược liệu trong tay xuống rồi đứng lên, vươn tay về phía mèo nhỏ, lại bắt chước tiếng mèo kêu khẽ gọi: “Tới đây, meo~”

Nháy mắt Quân Khanh Mặc cũng bị chính nương tử của mình điểm trúng huyệt manh. Mà chú mèo trắng dường như rất thích Diệp Mộ Sanh, vô cùng tự nhiên nhảy từ trên vai Quân Khanh Mặc rồi nhào vào trong ngực Diệp Mộ Sanh.

“Quả nhiên rất mềm mại, thật thoải mái, thật đáng yêu!” Diệp Mộ Sanh dùng tay vuốt ve lông chú mèo hưng phấn nói. Cảm giác dễ chịu không kém mèo nhồi bông…

Nhìn nương tử dồn sự chú ý vào chú mèo, còn cười cực kỳ sáng lạn, mặc dù Quân Khanh Mặc rất hâm mộ và ghen tị với mèo nhỏ, nhưng nhìn Diệp Mộ Sanh tươi cười làm khóe môi Quân Khanh Mặc cũng cong lên.

Hắn mang một chú mèo đến cho Diệp Mộ Sanh là bởi vì lúc trước hắn cùng nương tử du đãng giang hồ, hắn thấy nương tử nhà mình nhìn mèo nhỏ nhà người ta đến mức hai mắt tỏa sáng, rất muốn ôm ôm.

“Vươn tay ra đây.” Diệp Mộ Sanh ôm mèo nói với Quân Khanh Mặc vẫn luôn chắp tay sau lưng.

“……” Quân Khanh Mặc ngây người vài giây, sau đó ngoan ngoãn vươn tay.

Nhìn mu bàn tay Quân Khanh Mặc có vết cào, Diệp Mộ Sanh nói: “Quả nhiên bị thương.” Nói xong bèn xoay người rời đi. 

“……” Nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh rời đi, Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, trong mắt hiện lên ủy khuất.

Một lát sau thấy Diệp Mộ Sanh ôm chú mèo và cầm một bình sứ trở lại, Quân Khanh Mặc đang lạnh mặt mới nở nụ cười: “Nương tử……”

Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, đặt mèo nhỏ ở trên bàn đá, sau đó mở bình sứ ra bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho Quân Khanh Mặc.

Bôi thuốc xong, Diệp Mộ Sanh cất dược liệu đi, ngẩng đầu nhìn Quân Khanh Mặc rồi khẽ gọi: “Quân Khanh Mặc.”

“Ừ.”

“Mấy ngày nữa theo ta trở về núi Bách Thảo, ta mang ngươi đi gặp sư phụ ta.”

“Được.”

“Cha mẹ ta đều không còn nữa, sư phụ chính là phụ thân ta, chờ sau này chúng ta thành hôn thì sẽ quỳ sư phụ ta cũng mẫu thân ngươi.”

“Được.” Quân Khanh Mặc không tự chủ được duỗi tay xoa mặt Diệp Mộ Sanh, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn ở khóe mắt cậu. Nương tử, ta sẽ làm ngươi hạnh phúc……

Diệp Mộ Sanh nhướng mày cười, lại gần Quân Khanh Mặc rồi ngẩng đầu đặt một nụ hôn trên cánh môi hắn. Hôn xong, Diệp Mộ Sanh nằm ở trong lòng Quân Khanh Mặc nói: “Nụ hôn kia là khen thưởng cho ngươi, ta rất thích chú mèo kia.”

“Phu quân, ta thích ngươi.” Nói xong Diệp Mộ Sanh lại chủ động vươn người chụt một cái.

Lá cây hải đường trong viện đã rơi gần hết, trên bàn đá có chú mèo nhỏ cuộn tròn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người trước mắt ôm nhau…
_____

Cá: tạm biệt Quân Khanh Mặc, dù thi thoảng muốn chém anh nhưng em vẫn iu ank nhắmmmm <3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info