ZingTruyen.Info

[Edit|Chuyển ver][NielWink] GẶP ĐƯỢC TÔI, EM THẬT BẤT HẠNH

Chương 3

baezie



Vẻ ngoài của Chí Huân, quả thực người không bằng tên, người khác mới nhìn sẽ thấy cái tên này thực hay, trong đầu sẽ ngay lập tức liên tưởng đến một nam nhân thanh tú động lòng người. Ai biết lại là cái đứa nam không ra nam nữ không ra nữ đứng trước mặt, tóc ngắn đến mang tai, lôi tha lôi thôi, trông cũng nhanh nhẹn linh hoạt. Tuy mũi ra mũi, mắt ra mắt, nhưng mà rất bình thường. Chiều cao vừa phải, dáng người nói dễ nghe thì là mảnh khảnh, kỳ thật chẳng khác nào cục gạch. Hồi nhỏ không nói làm gì, tuổi càng lớn, cậu với em đi ra ngoài, người ta đều tưởng cậu là bảo kê hay bảo vệ cho đóa hoa nhỏ phía trước. Vẻ ngoài chênh lệch thì thôi, nhưng ngay cả trí thông minh cũng chênh lệch có phải quá đáng lắm hay không?

Em cậu là học sinh ưu tú nhất toàn trường, cậu làm anh lúc đi thi phải bán mạng mới đạt được mức trung bình. Trừ môn thể dục là sở trường ra, không có cách nào, mặt mũi của cha cậu đều bị cậu làm cho mất hết, chỉ thiếu điều sợ người ta biết được ông ấy có đứa con trai lớn là cậu.

Cậu chỉ hơn em trai hai tuổi, nhưng mà vì sao lại khác nhau một trời một vực như vậy, chẳng lẽ thời gian hai năm đó khiến cho cha mẹ cậu đột biến gen, hay là thực ra mẹ cậu đã ôm nhầm con người khác?

Lúc Chí Huân còn nhỏ, còn có thể suy nghĩ luẩn quẩn về vấn đề này thật lâu, nhưng mà giờ đã hơn hai mươi tuổi, những gì tồi tệ đều đã trải qua, thần kinh vững hơn rất nhiều, ý chí cũng cứng cỏi không ít, em cậu châm chọc khiêu khích cậu lập tức đi ăn, mẹ già kêu tam lấy tứ cậu sẽ đeo tai nghe, cha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cuối cùng vẫn bị cậu chơi xỏ.

Tóm lại, cậu thích làm gì thì làm, đã bị người ta ghét bỏ, chính mình lại còn ghét bỏ mình nữa thì còn sống làm gì. Cậu từ nhỏ đã học được vô số bài học, chịu khổ nhọc, cha mẹ cưng chiều em trai, cậu thực sự chưa từng được đãi ngộ như một đứa con nhà giàu, Chí Huân cũng nghĩ qua, bây giờ đính trên đầu cái danh hão con nhà giàu cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, làm việc gì cũng phải hạn chế, cho nên bạn bè bên cạnh Chí Huân trừ có Hoàng Mẫn Hiền chơi từ nhỏ đến lớn ra, những người khác vẫn nghĩ rằng cậu chỉ là con của một nhà giai cấp lao động bình thường. Mục tiêu sống bây giờ của cậu là ăn no, ngủ kỹ, làm việc tốt, đơn giản sống thật tốt, không thẹn với lương tâm.

Hôm nay, cậu cố ý đến tìm tiểu ác ma, còn mua một món đồ chơi đang được bọn nhỏ rất thích, định an ủi tâm hồn bị cậu làm cho tổn thương của đứa nhỏ này. Nhưng mà, cậu sai rồi, cầm thú sở dĩ được gọi là cầm thú vì nó có chỗ khác người, bị tiểu ác ma khinh bỉ không chỉ có món đồ chơi kia mà còn cả cậu nữa, nó mắng cậu ba lần liên tiếp là bà la sát, lại còn bỏ thêm một câu ngoan độc "Tôi sẽ không bỏ qua cho thầy." Thể diện của Chí Huân quả thật không nhịn được, thằng nhóc này bình thường người lớn đều phải kiêng nể, chắc chắc là ăn no rửng mỡ, cần phải có người giúp nó tiêu hóa tiêu hóa.

Chí Huân liền thu hồi khuôn mặt tươi cười, đồ chơi cũng lấy lại luôn, mềm mỏng với thằng nhóc này cũng vô ích, chỉ có thể cứng rắn. Coi như không nhìn thấy ánh mắt hung ác của Khang Vũ Trấn, Chí Huân phủi mông rời đi, Khang Vũ Trấn đương nhiên không thể ngờ tới thầy Phác nói trở mặt liền trở mặt, không khỏi sửng sốt, khuôn mặt tròn như cái bánh bao nhất thời bị đông cứng, lạnh như băng vậy, chẳng qua là, những giáo viên khác nếu thấy mặt nó biến thành bánh bao đông lạnh nhất định sẽ ba chân bốn cẳng chạy đến mà dỗ dành nó, nhưng mà thầy Phác thì không.

Chí Huân cật lực không tức giận, có phần bị đè nén, nhưng cậu không phải loại người có thể giữ bực tức lại trong lòng, nhất định phải tìm cái gì đó để xả hết ra. Giống như lúc bị em trai cười nhạo khuôn mặt của cậu cực kỳ giống bảo vệ, cậu liền đi ăn một trận tơi bời, đúng, đối với một kẻ háu ăn mà nói, ăn chính là một cách xả tức cực kỳ tuyệt vời. Đang lúc Chí Huân định tính qua quán mì ăn một trận, thì điện thoại của mẹ già lại gọi đến bảo cậu mau về nhà.

Bình thường người nhà này chắc chắn sẽ không gọi cậu về nhà ăn cơm, thế nên, Chí Huân mang theo tám phần cảnh giác, hai phần bụng rỗng trở về nhà. Vừa vào cửa, đã thấy cậu em khóc đến đỏ cả hai mắt, chạy tới bổ nhào trên người cậu, kéo cậu đến trước mặt cha già: "Tiểu Huân về rồi, hỏi anh ấy đi, anh ấy có thể chứng minh con thật sự không bị đại thúc... đại ca kia nhìn trúng."

Chí Huân lập tức hiểu ra, sự việc đã bại lộ mất rồi.

Cha Phác giận dữ mười phần ánh mắt quét tới người Chí Huân, giọng điệu chẳng vui vẻ gì: "Hôm đó, cậu đưa em cậu vào đúng không?"

"Vâng."

"Chúng nó ở trong đó bao lâu?"

"Không lâu lắm."

"Không lâu lắm là bao lâu?"

"Đại khái khoảng chừng 10 phút."

"Chừng 10 phút?" Cha Phác nhướn mày, bắt đầu quát, "Giỏi lắm, cậu làm anh mà làm được việc không thấy, bại sự có thừa! Hừ, bên kia gọi điện nói, nói Nghĩa Kiện căn bản không gặp Doãn Nhi, Doãn Nhi còn để lại tờ giấy cho cậu ta, lại còn viết hai chữ, biết là hai chữ gì không?"
"Hai chữ?" Doãn Nhi ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía Chí Huân.

Cha Phác tức đến toàn thân phát run: "Chính cậu nói, đừng có nhìn anh cậu làm gì. Bình thường cha thương cậu thế nào, cậu muốn gì cha đều cho, cưng chiều cậu đến vô pháp vô thiên, giờ cha muốn cậu hỗ trợ, cậu lại chặn đường lui của cha cậu! Nói, cậu viết hai chữ gì?"

"Con... con..."

Doãn Nhi dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Chí Huân. Chí Huân ngửa đầu nhìn chiếc đèn pha lê tráng lệ treo trên trần nha đến xuất thần, đến khi Doãn Nhi "Con" được đến chữ thứ năm, rốt cục cũng hồi hồn, thay thằng nhóc nói: "Chết đi."

"Đúng, đúng, chết đi... Chết đi?!!!" Doãn Nhi mặt hoa thất sắc.

"Cậu là bảo cha cậu đi chết đi!"

Cha Phác giơ tay muốn đánh xuống, mẹ Phác cứu người như cứu hỏa, sợ hãi kêu lên bảo vệ bảo bối.

Cha Phác không thể nguôi giận: "Bà còn che chở nó làm cái gì, nó đang muốn tôi đi chết đây, tôi đánh nó xong rồi đi chết."

Đúng là một vở hài kịch, Chí Huân đứng một bên xem cực kỳ hứng thú. Doãn Nhi vừa yếu ớt giả bộ đáng thương, vừa lấy ánh mắt giết người phóng về phía anh, lại không có cách nào nói ra tình hình thực tế, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Ba người đuổi bắt một lúc lâu, cha Phác lớn tuổi rồi người cũng trở nên nặng nề, cuối cùng bại trận trước, thở hồng hộc chỉ vào Doãn Nhi nói:" Cậu nghe rõ đây, lúc nãy tôi khó khăn lắm mới thay cậu hẹn lại, tôi mặc kệ cậu dùng cách nào, nhất định phải để cho Nghĩa Kiện nhìn trúng cậu! Nghe rõ chưa?"

Doãn Nhi từ nhỏ đến lớn đều là báu vật trong nhà, cha mẹ chưa từng to tiếng với cậu bao giờ, nghe mắng luôn luôn là Chí Huân, lúc này cậu bị cha tức giận mắng cho trời đất điên đảo sợ tới mức toàn thân phát run, trốn trong lòng mẹ già không dám ló ra, nhưng cuối cùng vẫn tính cách trẻ con, cố vùng vẫy: "Nhưng mà... nhưng mà, người kia vừa xấu lại vừa già... còn làm nhiều chuyện ác, anh ta ngay cả cánh tay của tình nhân của mình cũng có thể phế đi! Vì sao cứ phải tìm anh ta? Con có thể đi tìm Ông Thành Vũ..."

"Câm miệng! Đừng có nhắc đến người nhà họ Ông với tôi, cậu còn dám lắm miệng, xem tôi có đốt hết thẻ tín dụng của cậu hay không. Còn nữa, ai nói với cậu, Khang Nghĩa Kiện vừa già vừa xấu? Cứ coi như anh ta là kẻ quái dị, cậu cũng phải gả. Biến về phòng ngoan ngoãn tỉnh lại, trước khi hẹn gặp không cho phép ra khỏi nhà một bước."

Chí Huân đột nhiên có chút thương hại cho Doãn Nhi, một đóa hoa kiều diễm như vậy, ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, chói lọi như thế nào, bây giờ chẳng khác nào một cọng cỏ đuôi chó khô héo, mỗi một bước chân đều giống như bước về phía đáy vực sâu tuyệt vọng.

Doãn Nhi bước lên lầu xong, Chí Huân sờ sờ bụng, nhìn cha già đang lo lắng u sầu, lại nhìn mẹ già đang đau lòng cho em trai, chắc là hôm nay không kịp ăn cơm mất rồi.
"Ách... Nếu không còn việc gì, con về trước, mai có tiết sớm."

Chí Huân vừa mới đi được nửa bước, đã nghe thấy cha cậu gầm lên giận dữ "Quay lại đây."

Chí Huân thu chân, xoay người.

"Lần này cậu liệu mà trông coi Doãn Nhi cho cẩn thận, còn để xảy ra chuyện gì..."

Chí Huân dám cá là, cha cậu nhất định đang vét lòng vét dạ cố tìm ra được cái lý do gì đó để có thể uy hiếp cậu, hơn nửa ngày, ông ta cuối cùng cũng nói tiếp: "Lần này mà có vấn đề gì, đại thọ của bà nội, cậu đừng có đến nữa."
Những lời này rốt cục khiến sắc mặt Chí Huân khẽ thay đổi, cậu hạ giọng đáp lại: "Biết rồi." Từ nhà mình bước ra, thở ra một hơi, Chí Huân so với lúc trước lại càng thêm ức chế, còn chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy có người kêu tên cậu, cậu quay đầu, không thấy người đâu, chẳng ngờ đầu lại tê rần, có người lấy thỏi son ném vào đầu cậu.

"Ngốc, nhìn lên trên này!"

Chí Huân ngẩng đầu, thấy Doãn Nhi đang vươn nửa người ra từ cửa sổ lầu hai "Anh lập tức đi tìm Thành Vũ, giúp tôi nói với anh ấy ngày mai tôi không đi hẹn hò với anh ấy được."

"Em gửi tin nhắn cho anh ta không được sao?"

"Di động và máy tính đều bị cha tịch thu rồi."

"Di động của anh cho em mượn."

"Không được, anh phải đích thân đi một chuyến, như vậy tình huống mới có vẻ khẩn cấp."

"..." Chí Huân vui không nổi, trời lạnh như vậy, dựa vào cái gì mà bắt cậu làm chân chạy việc chứ.

Đôi mắt xinh đẹp của Doãn Nhi bắt đầu ngấn lệ: "Tiểu Huân, anh đừng quên anh hãm hại tôi như thế nào, nếu anh giúp tôi lúc này, tôi sẽ không so đo với anh cái chuyện "Chết đi" kia nữa."

Chí Huân ngẫm nghĩ một phen, miễn cưỡng gật gật đầu.

"Từ từ, tôi còn chưa nói hết, anh gấp cái gì."

Em trai à, bên ngoài rất lạnh, không thể nói hết luôn một lần được sao.

Chí Huân quay đầu lại, rụt cổ nói: "Còn gì nữa?"

"Nói với anh ấy, tôi... tôi sắp bị người ta bức hôn, bảo anh ấy nhanh tới cứu tôi." Doãn Nhi nói xong liền rơi lệ, dáng vẻ như muốn đi tìm cái chết.

Chí Huân gật đầu qua loa. "Biết rồi."
Từ Phác gia đến Ông gia, gần như là đi hết cả thành phố, một nhà ở phía đông thành phố, một nhà lại ở phía tây, ngồi xe bus đến nơi thì sợ đã quá muộn, Chí Huân đành cắn môi đón xe đi, mất hơn trăm nghìn, đau lòng chết đi được.

Cậu gọi điện cho Ông Thành Vũ, đầu kia rất nhanh bắt máy, giọng nói có chút kinh ngạc: "Chí Huân?"

Chí Huân thất thần trong nháy mắt, trong lòng thở dài một tiếng, giọng nói của anh vẫn dễ nghe như vậy, bình thản như nước, có chút lành lạnh, lại rất thanh khiết. Thật sự, hai mươi mấy năm rồi, Chí Huân vẫn chưa từng nghe thấy một giọng nói nào dễ nghe hơn của anh.

"Dạ, là em, anh có ở nhà không?" Chí Huân ngẩng đầu lên, nhìn cửa sổ lầu hai vẫn sáng đèn, hỏi.

"Có."

"Có tiện ra ngoài một chút không, em đang đứng trước cửa nhà anh."

"... Em đứng trước cửa nhà tôi?"
Sau đó, cửa sổ lầu hai lập tức bật mở.

Chí Huân vẫy vẫy tay về phía hắn: "Hi."

Ông Thành Vũ lập tức vội vàng xuống mở cửa, anh nghiêng người: "Vào đi."

"Không cần, không tiện lắm."

"Bên ngoài rất lạnh."

"Chỉ nói mấy câu thôi."

Hai người giằng co một hồi, Ông Thành Vũ nhượng bộ "Được rồi, giờ này còn đến tìm tôi, có chuyện gì?"
Chí Huân yên lặng nhìn anh, đã quên mất mình muốn nói gì. Lần gần đây nhất gặp mặt người này là từ khi nào nhỉ? Hình như là từ năm học cấp ba, cậu tìm anh hỗ trợ thi vào đại học, bọn họ sớm chiều ở chung một tháng, lúc đó đối với Chí Huân mà nói chính là những ngày vui vẻ nhất trong đời, đối với Chí Huân bây giờ mà nói, đó là hồi ức đau đớn nhất trong cả cuộc đời cậu.
Chỉ mới năm năm thôi, vẻ ngoài của anh so với năm đó không khác nhau là mấy, chỉ là khuôn mặt có gầy đi một chút, càng thêm thành thục, dung mạo vẫn tuấn tú như trước, không có nét sắc bén nhưng vẫn khiến người ta khó có thể quên được. Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, không thích cười, không nhiều lời, chỉ có đôi con ngươi đen như mực kia sẽ chăm chú nhìn vào bạn, để bạn biết anh vẫn đang để tâm nghe bạn nói chuyện.

"Chí Huân?"

"A... em nhớ ra rồi." Chí Huân vỗ đầu, cười nói: "Em tới chuyển lời. Doãn Nhi bảo em nói với anh ngày mai nó không đến chỗ hẹn được, bởi vì nó xảy ra việc hệ trọng."

Chí Huân cố ý quan sát nét mặt của Ông Thành Vũ, vẫn không thấy được có bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt anh.

"Cậu ấy xảy ra chuyện gì?"
"Ách, nó bị ép hôn, bây giờ bị ba em cấm đoán, di động máy tính đều bị tịch thu hết, nó bảo anh nghĩ cách cứu nó."

Cậu truyền đạt đúng nội dung chính trên tinh thần, "Em nói xong rồi, không có chuyện gì nữa."
Chỉ thấy Thành Vũ rũ mắt xuống, trầm mặc không nói gì, Chí Huân cười gượng hai tiếng chuẩn bị rời khỏi, không ngờ lại bị Thành Vũ gọi lại: "Chí Huân..."

"Dạ ...? " Chí Huân rụt chân lại, quay đầu, "Muốn hỏi em liên lạc với Tiểu Doãn như thế nào sao? Không sao, quay về em ném di động của em cho nó là được...."

"Không phải."  Thành Vũ bình tĩnh cắt lời cậu, "Tôi muốn hỏi, mấy năm nay, em sống tốt chứ?"

Chí Huân sửng sốt, theo thói quen vò vò tóc, cứ lúc nào xấu hổ cậu luôn có động tác như vậy.

Cậu tùy ý cười nói: "Vẫn như xưa thôi, anh biết rồi đấy, chống lại chính quyền, bỏ nhà trốn đi, làm một giáo viên, kiếm miếng cơm ăn."

Con ngươi trầm tĩnh của Ông Thành Vũ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, nhìn đến lúc Chí Huân cũng sắp không còn cách nào duy trì nổi nụ cười vô tâm trên mặt nữa, rốt cục, anh gật gật đầu: "Có thể tự lập cũng tốt. Tình hình nhà em giờ không tốt lắm, ít nhất cũng không ảnh hưởng gì đến em."
Không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, Chí Huân vội hỏi: "Anh cũng biết tình hình của nhà em bây giờ sao?"
"Ừ, những chuyện kiểu này truyền ra rất nhanh."
Phản ứng đầu tiên của Chí Huân là: "Anh sẽ không vì vậy mà vứt bỏ Tiểu Doãn chứ? Nó vì anh lần này không tiếc đấu tranh với cha em tới cùng, sống chết không muốn đi coi mặt. Lại nói, nhà của bọn em cũng không phải không thể vãn hồi, chỉ là tạm thời không thể quay vòng vốn..."
Chí Huân lúc khẩn trương hồi hộp sẽ nói rất nhiều, sau đó nói xong lại dần dần nói không được nữa, ánh mắt bình thản có chút tĩnh lặng của Thành Vũ làm cho cậu cảm thấy mình giống như một thằng hề lắm mồm.

Chí Huân ngậm miệng, mà Thành Vũ cũng không đáp lại, con ngươi vừa sâu vừa đen phản chiếu khuôn mặt khẩn trương của Chí Huân, vẻ thâm trầm nơi đáy mắt lại càng sâu, sau đó anh xoay người, đẩy cửa vào, chỉ nói: "Em trở về đi, đi đường cẩn thận."

Nhớ lúc trước, anh sẽ nói: "Tôi tiễn em."

Tuy chỉ có ba chữ đơn giản, so với tám chữ bây giờ ấm áp hơn rất nhiều.

Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, Chí Huân thầm than một câu: "Làm gì vậy, mặt than càng ngày càng nghiêm trọng..."
Trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Chí Huân đội mũ, quấn khăn quàng cổ thật chặt bước vào trong gió tuyết.

Sau cánh cửa, Ông Thành Vũ yên lặng đứng trên thềm đá, mặt không chút thay đổi. Vừa rồi Chí Huân không có phát hiện, lúc anh bước ra để gặp cậu, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc vào, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, anh giống như không biết lạnh là gì, đứng thật lâu, không biết đang nhìn cái gì, cũng không biết đang nghĩ cái gì, mãi cho đến khi tuyết trắng rơi phủ khắp trên vai, mới chậm rãi xoay bước vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info