ZingTruyen.Info

[Edit/Cao H] Tuyển Tập Truyện Biến Thái

🍀 Chương 7: Chơi trên long ỷ (1)

HeoHuHongg

Editor: Heo Hư Hỏng
────

Khi Loan Phong được thái giám Tiểu Lộ Tử dẫn đường tiến vào đại điện thì bị chính điện kim bích huy hoàng doạ sợ, thảm vàng thêu chỉ đỏ, kim long bàn trụ*, cự long miệng ngậm minh châu, mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Tuy đại điện là nơi rồng sinh sống nhưng vẫn khiến sống lưng hắn nổi lên một hồi ý lạnh.

"Thỉnh an Tứ hoàng tử." Chu Đình mặc áo khoác đen thêu bạch hạc, đứng ở bậc thang gần long ỷ hơi hơi gật đầu nhìn Loan Phong, trong tay hắn cầm một thanh kiếm lạnh lẽo, trên thân trường kiếm có vết máu tươi.

Đó là máu tươi của ai?

Loan Phong không rảnh bận tâm tại sao chính điện đêm khuya vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, Trung Tĩnh hầu gia Chu tiểu tướng quân tại sao lại cầm binh khí đứng trước long ỷ tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng, càng không có tâm tư tự hỏi tại sao Chu Đình lại gọi hắn đến đây giờ này.

Hắn nghe thấy tiếng nước kì lạ.

Mắt phải của thiếu niên vừa chuyển đã thấy hai chân trắng nõn của thiếu nữ đặt trên hai bên tay vịn của long ỷ. Ánh sáng vàng nhạt làm da thịt nàng càng thêm trơn bóng, nếu cẳng chân không có vết hôn tím bầm và dấu răng xanh tím có lẽ sẽ còn mê người hơn nữa. Một nam nhân có thân hình cao lớn thon dài đứng giữa hai chân thiếu nữ quay lưng về phía hắn, đĩnh động eo thon.

Loan Phong không thấy được dung mạo của thiếu nữ, nhưng hắn biết, nàng chính là người hắn đau khổ tìm kiếm suốt hai ngày nay, muội muội mà hắn ngưỡng mộ nhất, Loan Ngư.

Bảo bối mà hắn quý trọng bây giờ đang mở rộng hai chân mặc cho nam nhân thao lộng.

"A ưm ư hức... Ưm ha a.." Là muội muội của hắn đang khóc kêu rên rỉ, hắn tìm lâu như vậy, đi hỏi từng người từng gặp qua Loan Ngư trong tiệc trừ tịch, cho dù bị nhiều người xem thường và mắng chửi, hắn vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm muội muội. Hắn thậm chí quyết định, nếu ngày mai vẫn chưa nhận được tin tức của muội muội thì sẽ quỳ trước cửa phòng luyện đan của phụ hoàng cầu xin ngài, bọn họ dù thế nào đi chăng nữa cũng là huyết mạch của phụ hoàng.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ muội muội ham chơi, chạy đến nơi nào trong cung rồi không biết đường về; có lẽ muội muội đụng phải một phi tử được phụ hoàng sủng ái, bị các ma ma bắt nhốt; hoặc có lẽ muội muội ngủ quên ở nơi nào đó, thời tiết lạnh như thế, muội ấy có hay không bị đông lạnh,... Muội muội của hắn ngoan ngoãn đáng yêu như thế, vì sao lại không báo cho hắn một tiếng mà biến mất không thấy tăm hơi?

Hắn thống hận bản thân vì phân bàn cùng nữ quyến mà sơ sẩy không để ý tới muội muội, nếu không phải tại hắn, muội muội làm sao có thể lạc mất...

Loan Phong nghĩ qua vô số khả năng, duy nhất không nghĩ tới, muội muội của hắn bị quan lại quyền quý bắt cóc gian dâm.

"A ——" Nhận thức được điều này khiến Loan Phong điên cuồng rống to, hai mắt đỏ đậm, muốn xông lên phía trước cứu muội muội của mình. Nhưng Chu Đình đang đứng trước long ỷ, hắn chỉ hơi giơ tay, trường kiếm đã đâm vào bờ vai của Loan Phong, Loan Phong trực tiếp dùng hai tay nắm lấy mũi kiếm muốn rút kiếm ra ngoài.

Máu tươi không ngừng nhỏ giọt nhưng hắn giống như không hề cảm nhận được đau đớn, bướng bỉnh nắm chặt trường kiếm. Chu Đình trở tay, thanh kiếm mạnh mẽ đâm sâu vào xương bả vai đơn bạc của thiếu niên. Chu Đình nhấc chân tiến lên phía trước, vặn tay Loan Phong về phía sau, dùng dây buộc tóc của Loan Ngư trói chặt tay hắn lại, sau đó dùng mũi chân đạp nhẹ đầu gối của thiếu niên, ép hắn quỳ gối thẳng tắp.

Một đóa hoa máu nở rộ trên trường bào, Chu Đình cũng không có ý định rút kiếm ra, chỉ đè lại đầu vai, ngăn cản bước chân thiếu niên tiến lên.

"A Ngư, A Ngư." Thiếu niên hét to kêu tên muội muội.

"Đừng kêu, nàng không nghe được. Ta đã phong bế thính lực của Tiểu Ngư." Chu Đình nói.

"Xin các ngươi, cầu xin các ngươi hãy thả A Ngư! Nàng năm nay mới mười bốn tuổi, nàng đơn thuần như thế... Cầu xin ngươi, cầu xin các ngươi hãy thả nàng! Thả nàng!" Loan Phong hiện tại mới ý thức được, vận mệnh của huynh muội bọn họ, đều bị hai nam nhân này nắm giữ trong tay.

Chu Đình thờ ơ nói: "Nàng là của chúng ta."

Cố Huyền đang hung hăng thao Loan Ngư bắt đầu rơi vào cảnh xuân, bởi vì Loan Ngư ngồi trên long ỷ, eo nhỏ của nàng trầm xuống, nam nhân có thể thoải mái thao vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt đáng thương, buộc nó phun ra nuốt vào côn thịt. Cố Huyền sảng khoái dùng quy đầu nghiền nát mỗi một tấc thịt mềm bên trong tiểu huyệt, không chút lưu tình cọ xát cửa huyệt sưng đỏ, thiếu nữ bởi vì động tác rút ra cắm vào của hắn không ngừng run rẩy, tay nhỏ nắm chặt đai lưng thêu hoa văn phiền phức.

Nàng không biết tại sao hai nam nhân này lại đưa nàng tới đây, còn ép nàng bày ra tư thế thẹn thùng thế này trên long ỷ. Nàng vẫn luôn khóc lóc một cách đau thương và oan ức, rõ ràng nói sẽ đưa nàng hồi cung gặp hoàng huynh, cuối cùng lại đè nàng ở đây muốn làm gì thì làm, không lâu trước đó còn phong bế thính giác của nàng, khiến nàng không nghe thấy gì cả. Thế giới yên tĩnh càng làm nàng sợ hãi, cơ thể cũng thêm mẫn cảm, hai núm vú nhỏ đã dựng đứng, nam nhân vừa nhìn đã muốn yêu thương thật tốt một phen, đầu vú bị cắn đến sưng lên.

Miệng vết thương sau lưng cọ lên họ văn chạm khắc trên long ỷ, đau quá...

Tiểu huyệt ướt nóng mềm mại gắt gao phun nuốt côn thịt của nam nhân, Loan Ngư dường như bị khung cảnh trước mắt làm cho khẩn trương, dâm thuỷ chảy ra càng nhiều, thấm ướt côn thịt.

"Đúng là bé con dâm đãng." Cố Huyền vừa bắt lấy đùi của thiếu nữ vừa thao mãnh liệt.

Loan Phong đang quỳ dưới đất nghe thấy lời nói của nam nhân đáy lòng phẫn nộ vô cùng, nhưng hắn không có biện pháp gì, chỉ có thể siết chặt bàn tay bị trói sau lưng, cúi đầu cầu xin: "Van xin hai vị đại nhân thả muội muội của ta ra, cầu xin các ngươi." Hắn là bào huynh của Loan Ngư, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, chưa trải qua tôi luyện tàn khốc, chỉ có thể cúi đầu với hai nam nhân kia, cầu xin bọn họ buông tha tiểu muội non nớt của mình.

******************************************
(*) Kim long bàn trụ: rồng vây trụ, giống hình dưới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info