ZingTruyen.Com

[Edit/Cao H] Tuyển Tập Truyện Biến Thái

🍀 Chương 4: Bại lộ thân phận, uy hiếp đe doạ

HeoHuHongg

Editor: Heo Hư Hỏng
────

"Ưm a..." Loan Ngư khẽ nhăn mi đẹp, tử cung vô lực thừa nhận tinh dịch nam nhân bắn vào, bụng nhỏ vốn bằng phẳng cũng dần phồng lên. Nàng mệt mỏi suy yếu nằm trong lòng ngực nam nhân, gương mặt hồng rực một cách kỳ dị, nhìn qua đúng là bộ dạng nên có sau khi bị nam nhân tưới tắm một phen.

"Bắn xong rồi sao?" Cố Huyền chau mày hỏi Chu Đình.

"Xong thì xong rồi, Cố huynh muốn khai bao cúc huyệt của tiểu công chúa sao?" Chu Đình vừa nói vừa rút côn thịt mềm nhũn bên trong tiểu huyệt ra. Một dòng tinh dịch trắng đục từ trong hoa kính của thiếu nữ chảy xuống, cái miệng nhỏ hồng nhạt phun ra đục dịch, đối lập như vậy lại đẹp đến kinh người.

"Không vội, trước tiên phải làm công chúa tỉnh dậy đã. Con mồi có thể giãy giụa mới ngon miệng." Cố Huyền thong thả mở nắp một chiếc bình lưu li, bên trong bình đựng đầy chất lỏng màu xanh lục. Hắn đặt miệng bình bên dưới mũi Loan Ngư, chỉ chốc lát sau nàng đã tỉnh lại. Cố Huyền cũng không hề vội vã làm gì Loan Ngư, hắn trước tiên nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng sâu đến mức có thể thấy thịt non trên cổ Loan Ngư, sau đó cởi vải lụa trên mắt nàng xuống.

Dạ minh châu trong phòng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt Loan Ngư vẫn còn khá tốt nhưng vì lúc nãy khóc quá nhiều, nàng phải ra sức chớp chớp đôi mắt khô khốc mới có thể nhìn rõ diện mạo hai nam nhân đã gian dâm mình.

"... A." Loan Ngư kinh ngạc mở to hai mắt, người này nàng đã gặp rồi! Nam nhân có dáng người tinh tráng trước mắt chính là người không lâu trước đây đã thu phục Ung Châu khải hoàn trở về, Chu tiểu tướng quân Chu Đình. Ở tiệc trừ tịch nàng đã gặp qua hắn, dáng người đĩnh bạt, oai hùng bất phàm, là người tình trong mộng của các thiếu nữ Lạc Dương, ngay cả Tam hoàng tỷ cũng vô cùng ái mộ hắn. Người như vậy, sao có thể đối xử như thế này với nàng? Loan Ngư không thể tin nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, phản ứng của nàng chọc Chu Đình cười phá lên, hắn bắt lấy bả vai nàng cúi đầu hôn lên môi, nụ hôn chứa đầy nhu tình và tình yêu.

"Tiểu công chúa, ta rất thích nàng."

Chu tiểu tướng quân thích nàng?

Nàng nghe lầm rồi sao?

Cánh tay đặt nàng trước ngực nàng bỗng dưng siết chặt, Loan Ngư lúc này mới nhớ ra phía sau còn có một người nữa. Nàng chậm rãi quay đầu lại thì lập tức đối diện với con ngươi sâu không thấy đáy của Cố Huyền.

Người này... là người ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái phụ hoàng trong tiệc trừ tịch, tên của hắn là...

"Ta là Cố Huyền." Nam nhân mở miệng.

Phải rồi, người có thể ngồi ở vị trí kia cũng chỉ có một người, tả tướng của Đại Yến, Cố Huyền.

Tuy nàng lâu nay đều ở trong thâm cung nhưng cũng từng nghe kể qua về hắn. Một tay che trời, tả tướng quyền khuynh triều dã*, tuy khí chất hào hoa xuất trần, nhưng đã ba mươi vẫn chưa cưới vợ, người trong cung thường hay trộm nói hắn có vấn đề. Loan Ngư lặng lẽ nhìn một cái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân đẹp đến vậy.

"Ngũ công chúa, chấp nhận chúng ta đi." Cố Huyền dịu dàng nói với nàng.

Loan Ngư có chút sợ sệt khẽ gật đầu một cách yếu ớt, miệng vết thương trên cổ vẫn còn đau đớn và hạ thân không khỏe nhắc nhở nàng hai nam nhân trước mắt ác liệt như thế nào, vô lực giãy giụa, thừa nhận dục vọng vô tận, miệng vết thương xanh xanh tím tím trên người... tất cả đều do bọn họ mang lại.

"Hai người chúng ta phải lòng công chúa đã lâu, nếu công chúa chấp nhận hai chúng ta trở thành phu quân của nàng, chúng ta sẽ dốc hết sức lực phò tá Tứ hoàng tử bước lên đế vị." Cố Huyền không muốn nhiều lời, gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Giúp a huynh, bước lên đế vị?

Tất cả mọi người trong cung đều biết, Tứ hoàng tử và Ngũ công chúa vốn là một đôi long phượng song thai nên được sủng ái. Nhưng huynh muội hai người sinh ra đã tàn tật nên bị hoàng đế coi là điềm xấu. Tứ hoàng tử thì mù một mắt, còn Ngũ công chúa thì bị câm. Mẫu thân của bọn họ là một nữ tử dân gian vô cùng tuyệt mỹ cũng bởi vì khó sinh mà chết, việc này càng khiến huynh muội bọn họ không được hoan nghênh, bị rất nhiều người khinh nhục.

Nhưng lúc nàng bị cung nữ đánh chửi, đều là a huynh đứng trước mặt bảo vệ nàng; lúc không có gì ăn, cũng là a huynh tới phòng bếp trộm về cho nàng ăn; a huynh còn đi nghe lén thái phó dạy dỗ các hoàng huynh, thậm chí trộm sách trong ngự thư phòng về dạy nàng đọc sách vẽ tranh. Loan Ngư nhớ rõ thần thái như muốn bay lên trời của a huynh khi đàm luận chính sách trị quốc... A huynh hở chút ra là bị các hoàng huynh khác đánh chửi, cũng có thể trở thành hoàng đế sao?

Tuy rằng nghe qua đã không thể tưởng tượng nổi nhưng trực giác nói cho nàng biết, lời hai nam nhân này nói đều là sự thật, bọn họ nhất định có thể giúp a huynh bước lên đế vị.

Nhưng mà, gả cho bọn hắn cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ vĩnh viễn bị hai nam nhân đáng sợ này tra tấn.

Loan Ngư cắn ngón tay trầm tư, nhưng nàng còn chưa suy nghĩ được bao lâu, Cố Huyền đã dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt giải cứu ngón tay ở trong miệng nàng, cười nói: "Tứ hoàng tử có lẽ cũng mơ ước vị trí này đúng không? Nếu nàng không đáp ứng, bọn ta cũng không thể đảm bảo được những hoàng tử khác có làm ra hành động gì quá khích với Tứ hoàng tử hay không."

Loan Ngư điên cuồng lắc đầu, nhìn Cố Huyền cầu xin, cánh tay nho nhỏ nắm lấy bàn tay to của Cố Huyền, vừa rơi lệ vừa hôn lên đầu ngón tay hắn, cuối cùng nàng cũng thần phục trước nam nhân này.

"Tiểu công chúa đúng là thức thời." Chu Đình cảm thán nói, "Không uổng một mảnh chân tình chúng ta dành cho nàng." Nói xong, Chu Đình duỗi tay xoa xoa gương mặt nhỏ của nàng, sau đó thuận tay vỗ vỗ mông nhỏ non mềm vẫn còn dính đầy tinh dịch, trên mặt lộ vẻ tươi cười ác liệt.

"Hay là chúng ta thu trước một chút lợi tức?" Cố Huyền nói.

Loan Ngư lại bắt đầu phát run.

******************************************
(*) Quyền khuynh triều dã: Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Đại khái là chỉ người có quyền lực dưới một người trên vạn người, thường là thừa tướng hoặc là đại thần nhiếp chính, hoặc chỉ hoàng thượng bù nhìn, bị khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com