ZingTruyen.Com

Edit Bhtt Hd Lam Thi Lang Co Gioi Giai Tri Huyen Tien Phan 1

Lâm Duyệt Vi lâm vào trầm tư, rơi vào trầm mặc.

Giang Tùng Bích nhìn biểu tình của nàng, đột nhiên "Ớ" một tiếng, nghiêng đầu nói: "Chẳng lẽ cậu không nói như vậy sao?"

Lâm Duyệt Vi dùng một tay chống cằm, ý vị thâm trường mà "Ừm" một câu.

Giang Tùng Bích dùng hai tay ôm ngực: "Ừm cái gì mà ừm, chỉ cần cậu nói với mình như vậy, mình nguyện trung trinh như một, thề sống chết không từ."

Lâm Duyệt Vi tự rót cho mình một ly trà, xem thường nói: "Có ai từng nói với cậu......"

Những lời này nghe giống lời mở đầu của một bài ca.

"Cậu yêu mình, mình biết mà." Giang Tùng Bích vội ngăn nàng.

Lâm Duyệt Vi yên lặng nhìn cô: "Cậu nói nhãm tiếp đi, nhãm xong rồi chúng ta lại nói chính sự."

Nàng đột nhiên phát hiện yêu đương thật có thể thay đổi một con người, bản thân nàng như vậy, ngay cả Giang Tùng Bích cũng thế. Trước kia Giang Tùng Bích tuyệt đối không có miệng lưỡi trơn tru như hiện tại, không phải một Giang thị hở một tí là có thể nói lời âu yếm, cũng chững chạc hơn rất nhiều, khi cô ở bên bạn gái cho người ta một loại cảm giác rất đáng tin cậy.

Giang Tùng Bích uống trà sữa đến có chút trơn miệng, đứng dậy đi tới chiếc kệ đặt ở góc tường lấy một cốc trà, vừa thổi vừa rót cho Lâm Duyệt Vi một ly: "Giải khát."

Giang Tùng Bích nhấp một ngụm, nói: "Xác thật không ngon."

Lâm Duyệt Vi cười cười, nói: "Không thích thì đừng uống."

"Vẫn uống chứ." Giang Tùng Bích cũng vui vẻ.

Hai người rốt cuộc quay lại chính đề.

Giang Tùng Bích nói: "Cậu cũng biết tính tình mình lúc trước không được tốt, so với cậu lúc này có thể xem như kẻ tám lạng người nửa cân."

Lâm Duyệt Vi ngó cô: "Nói mình thì cứ nói mình, còn so tới so lui? Có khác gì xô ngã rồi còn muốn chà đạp thêm?"

Giang Tùng Bích bật cười ha ha hai tiếng, nói: "Không phải nói theo ý cậu sao, bạn gái mình không có cảm giác an toàn, hơn nữa tuổi còn nhỏ, còn đang trong giai đoạn ăn chơi mơ hồ, chỉ cần mình nói câu một cậu thích là có thể dỗ nàng vui vẻ đến lên trời."

"Vậy không tốt sao?"

"Nhưng quả thật có tác dụng phụ a."

"Hửm?"

Lâm Duyệt Vi từ chỗ Giang Tùng Bích nghe được rất nhiều chuyện mới lạ của tình yêu đôi lứa. Cô bạn nhỏ thường xuyên bởi vì đủ loại việc nhỏ mà giận chó đánh mèo với Giang Tùng Bích, tỷ như nói ở nhà bị mẹ mắng, tỷ như nói kỳ thi này có một môn không qua, hay tỷ như nói hôm nay bị dậy sớm nên thiếu ngủ, mọi lỗi sai đều đổ hết lên người Giang Tùng Bích, trách cô không chỉnh đồng hồ báo thức cho nàng, cho dù tối hôm trước chính nàng cố ý tắt đồng hồ báo thức đi.

Tóm lại tác dụng phụ quả rất nghiêm trọng, thứ nhất Giang Tùng Bích chưa từng chiều bạn gái, thứ hai chưa từng chiều cô bạn gái nào nhỏ tuổi như vậy, hoàn toàn không biết xử lý thế nào, hai người bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, cãi nhau xong lại hòa hảo, có đôi khi Giang Tùng Bích xin lỗi, có đôi khi cô bạn nhỏ khóc sướt mướt tới nhận sai. Cô nàng mới vừa vào đại học, lại bị quản khá nghiêm, không cho rời trường, buổi tối còn có giờ giới nghiêm, thứ bảy mới có thể về nhà, hai người trước lạ sau quen xuống một đoạn thời gian dài.

"Khi đó mình cảm thấy bọn mình chắc sắp chia tay rồi," Giang Tùng Bích dù nhớ lại vẫn còn kinh hãi, "Mình cảm giác bất kỳ lời nào mình nói cũng không ổn, nói hay không nói nàng vẫn giận, hở một tí lại chiến tranh lạnh, có một lần giận từ thứ hai, tới thứ bảy mới hòa hảo."

Lâm Duyệt Vi tò mò: "Hòa hảo thế nào?"

Nàng phải học hỏi kinh nghiệm.

Giang Tùng Bích chớp chớp mắt: "Cậu đoán xem."

Lâm Duyệt Vi thành thật nói: "Đoán không ra."

Giang Tùng Bích bỏ lửng chủ đề, cô hoài nghi mà nhìn vào mắt Lâm Duyệt Vi, nói: "Hai người có phải không có cuộc sống 'bình thường' không?"

Lâm Duyệt Vi: "...... Có a." Rất nhiều lần.

Giang Tùng Bích: "Vậy mà cậu không hiểu? Chính là vận động sau đó tâm sự xuyên đêm, mình dỗ nàng một hồi, liền hòa hảo."

Lâm Duyệt Vi nghẹn họng, nói: "Mình đương nhiên hiểu."

"Vậy không phải được rồi à." Giang Tùng Bích nói, "Cậu chưa từng nghe qua câu, muốn thấu hiểu nữ nhân trước hết phải......"

Lâm Duyệt Vi đỏ mặt vội cắt ngang lời cô: "Được rồi, ý mình muốn biết ngoại trừ biện pháp này ra." Chiêu chủ động hiến thân này Lâm Duyệt Vi đã học được từ lâu rồi, tấm card cầu thượng kia của nàng khiến Cố Nghiên Thu cao hứng biết chừng nào.

Giang Tùng Bích: "Biện pháp khác? Không tính là biện pháp đi, do thói quen tạo thành tự nhiên. Mỗi lần nghỉ đông, ngoại trừ ở nhà nàng đều tới chỗ mình, hết thảy đều rất hài hòa."

"Rồi sao nữa?"

"So với trước kia khá hơn nhiều, có thể do ở bên nhau lâu rồi thì ngán, ai lại thích mỗi ngày điều giống nhau a, mình không mệt nàng cũng mệt đó." Giang Tùng Bích phân tích.

"Vậy kết hôn đi?" Lâm Duyệt Vi trêu chọc.

Giang Tùng Bích lắc đầu, nói: "Không biết."

Lâm Duyệt Vi sửng sốt: "Cậu thật vì nàng thay đổi nhiều như vậy, còn không phải muốn kết hôn?"

Giang Tùng Bích chỉ chỉ chính mình, nói: "Mình mới hai mươi hai còn chưa đến hai mươi ba tuổi."

Lâm Duyệt Vi nói: "Mình cũng vậy mà." Nhưng nàng đã kết hôn rồi, ngẫm lại cũng có chút kiêu ngạo.

Giang Tùng Bích xuy nói: "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu a, cậu còn nhớ không, lúc vừa vào đại học, cậu cảm thấy đáng tiếc nhất chính là đám nữ sinh vừa tốt nghiệp đã kết hôn, hơn phân nửa nhân sinh đều chôn vùi cho gia đình."

Lâm Duyệt Vi cười nói: "Trước kia do mình khờ, bây giờ mình mới phát hiện kết hôn rất tuyệt, giống như mình vậy, qua thôn này của Cố Nghiên Thu thì không còn quán trọ khác[1], mình đi đâu mới tìm được đối tượng tốt như chị ấy chứ."

[1] Quá liễu giá thôn một giá điếm: qua thôn này mà không nán lại thì sẽ không còn quán trọ khác. Ý nói cơ hội chỉ tới một lần bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa.

Giang Tùng Bích hừ một tiếng: "Mình cũng có, không hâm mộ."

Nhưng mình kết hôn rồi a, Lâm Duyệt Vi đắc ý nói thầm, nhưng những lời này nàng không nói ra miệng, chỉ dùng hai tay nâng cằm, nhìn thoáng qua phía cửa, thấp giọng nói: "Cậu có thể dỗ người yêu vui vẻ mỗi ngày, có thể dạy mình không?"

Giang Tùng Bích "Ai da" một tiếng, bật ghế dựa chỉ chống bằng hai chân sau, bắt chéo chân, nghiêng mắt nhìn: "Xin kinh nghiệm của mình đấy à?"

"Ừm, lấy kinh nghiệm." Lâm Duyệt Vi làm một thế như khiêm tốn thỉnh giáo, "Làm ơn."

"Không dám không dám." Giang Tùng Bích kinh sợ mà trả lễ, "Hoàng Thượng ngài nói quá lời rồi."

Lâm Duyệt Vi chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.

Giang Tùng Bích biết lựa lời mà nói, thu hồi câu nói vô nghĩa sắp lọt ra khỏi miệng, nói: "Đầu tiên, điểm thứ nhất cũng chính là điểm quan trọng nhất, phải xuất phát từ nội tâm mà biến đối phương trở thành......"

Lâm Duyệt Vi: "Chờ một chút."

Giang Tùng Bích: "Sao vậy?"

Lâm Duyệt Vi lấy giấy bút tập vở ra đặt ngay ngắn ở trước bàn, ngay ngắn ngồi cách bàn một bàn tay, nói: "Được rồi, có thể tiếp tục."

Giang Tùng Bích: "Cậu có cần phải đến mức này không?"

Lâm Duyệt Vi chặc lưỡi nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

***

5 giờ chiều, Lâm Duyệt Vi học thành tài trở về, ngồi trên sô pha ôn tập bút ký, nhắm mắt mặc niệm.

Quý cô Nhiễm Thanh Thanh ở Phật đường tĩnh tọa, trong nhà an tĩnh đến khiến người giúp việc cũng không dám hít thở mạnh. Phật đường vừa mới được tu sửa từ một gian phòng khách nhỏ xong hôm nay, cách phòng ngủ Nhiễm Thanh Thanh không xa.

Nhiễm Thanh Thanh suy xét thật lâu, vẫn hạ quyết tâm, tự mình lên chùa thỉnh một pho tượng phật về nhà, ngày đêm cung phụng, tu thân dưỡng tính.

Lâm Duyệt Vi và Cố Nghiên Thu sớm hay muộn cũng sẽ dọn về nhà riêng, không có người trẻ tuổi nào nguyện ý sống cùng mẹ vợ, cừng lắm chỉ về thứ bảy, ngủ lại một đêm, ăn một bữa cơm rồi thôi, phần lớn thời gian đều muốn có sự riêng tư, Nhiễm Thanh Thanh cũng không muốn bó con ở bên mình.

Nhiễm Thanh Thanh ngoài miệng luôn nói đã có cháu trai cháu gái chó mèo như hô mưa gọi gió, nhưng chỉ có mình bà biết, bà sẽ rất khó để yêu thêm một người khác, ngoài miệng bà nói vậy, bất quá chỉ vì muốn cùng bọn chúng giải sầu thôi.

Tu trước Phật đường, đối với Nhiễm Thanh Thanh bây giờ mà nói là sự lựa chọn tốt nhất. Cố Nghiên Thu tặng mà chuỗi Phật châu bây giờ bà luôn đeo cả ngày lẫn đêm, niệm mấy tháng kinh Phật cũng nếu có chút giác ngộ.

Trong màn khói hương lượn lờ, Nhiễm Thanh Thanh ngồi quỳ trên đệm bồ đoàn, lần từng hạt Phật châu trong tay.

"Chị về rồi đây." Cố Nghiên Thu vừa bước vào nhà, Lâm Duyệt Vi đã nhảy khỏi sô pha chạy như bay tới, khom lưng giúp Cố Nghiên Thu đổi giày, nghênh đón người trong lòng bằng cơ thể ấm nóng.

Cố Nghiên Thu lấy làm lạ nghĩ: Sao hôm nay lại nhiệt tình quá vậy?

Sự nhiệt tình Lâm Duyệt Vi càng thêm nhiệt tình hơn khi nàng hôn lên môi cô, tay cũng không đoan chính mà chuyển qua sau eo cô, lúc nặng lúc nhẹ sờ khắp thân thể cô, Cố Nghiên Thu bị đè trước huyền quan, "Chờ...... Ngô."

Lâm Duyệt Vi tặng cô một nụ hôn sâu dài dòng kiểu Pháp, một lúc mới chống tay lên huyền quan thở dốc, hỏi: "Dễ chịu không?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Cô khẽ xoa đầu Lâm Duyệt Vi, cười nói: "Nếu thoạt nhìn em không mệt như vậy, thì những lời này sẽ có hiệu quả hơn." Dừng một chút, cô mới dịu dàng trả lời, "Dễ chịu."

"Muốn thay quần áo bên trong sao?" Lâm Duyệt Vi hỏi một cách trắng trợn.

Cố Nghiên Thu làm ra vẻ suy tư, cười nói: "Tạm thời không cần."

Lâm Duyệt Vi không chút nào che dấu mà lộ ra vẻ thất vọng.

Cố Nghiên Thu hôn lên môi nàng, trấn an: "Ngoan ngoãn chờ tới tối."

Hiệu ứng của những lời Lâm Duyệt Vi nói lúc giữa trưa không thể nói không lớn, Cố Nghiên Thu đã phải trải qua cả một buổi chiều mất hồn mất vía, bất quá trên đường lái xe về, đầu óc cô cũng dần dần bình tĩnh lại, đêm còn rất dài, có rất nhiều thời gian cho cả hai chậm rãi lăn lộn.

"Tối rồi mà." Lâm Duyệt Vi u oán mà nói, phát hiện nàng càng ngày càng phát triển đoạn đối thoại này theo một hướng quái lạ, sao nghe cứ như nàng thèm khát lắm vậy? Không phải nàng chỉ tạm thời bị trấn áp khí công thôi sao?

Cố Nghiên Thu hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, yên lặng mà nhìn vào mắt nàng.

Lâm Duyệt Vi hắng giọng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mẹ đang trong Phật đường."

"Phật đường?" Cố Nghiên Thu nhướng mày, "Sửa xong rồi sao?"

"Chị biết à?"

"Dạo gần đây em lo chạy quảng cáo dì vẫn luôn đốc thúc công việc tu sửa."

"Sao mẹ em lại đột nhiên cho xây Phật đường? Nhìn thế nào mẹ cũng không giống người tin phật, không phải nói phải lục căn thanh tịnh sao?"

"Không cần phải nghiêm khắc như vậy, chị luôn lục căn không tịnh, ở nhà vẫn luôn dâng hương Phật Tổ mà."

"Chị không tịnh khi nào?" Lâm Duyệt Vi cố ý hỏi.

"Không tịnh nhất mỗi khi nhìn thấy em." Cố Nghiên Thu tháo Phật châu trên cổ tay xuống, ra dáng ra hình mà tụng một câu phật hiệu, rất giống thần tiên động lòng phàm.

"Phật Tổ mà biết chị như vậy sợ sẽ phải tức chết." Lâm Duyệt Vi buồn cười.

"Không đâu, Phật Tổ rất rộng lượng." Cố Nghiên Thu nói, "Em chờ chị một chút, chị đi rửa tay dâng hương."

Khi Thẩm Hoài Du còn sống, mỗi khi tan học về nhà Cố Nghiên Thu đều rửa tay, sau đó vào Phật đường dâng hương cho Bồ Tát đầu tiên. Dù đã xuất ngoại nhiều năm, thói quen này vẫn luôn khắc trong lòng cô, bây giờ thấy Lâm gia có Phật đường, cảm giác quen thuộc khi xưa bất chợt ùa về.

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Em có thể cùng chị dâng hương không?"

Cố Nghiên Thu nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần em có lòng thành kính là được."

Lâm Duyệt Vi dựa vào bả vai cô, ngọt ngào nói: "Biết rồi."

Cố Nghiên Thu: "......"

Hai người lại tương đối trầm mặc.

Lâm Duyệt Vi nghĩ lại: Sao nàng càng ngày càng ngốc bạch ngọt.

Cuối cùng nàng chỉ có thể chụp cái 'nồi' này lên đầu Giang Tùng Bích, đều do cô giáo huấn nàng về độ da mặt dày cả một buổi trưa, nào là cái gì mà bán manh, tư tưởng bảo bảo. Đồ khuê mật rác rưởi, trả khí công lại đây cho mình.

Cố Nghiên Thu ho nhẹ, thong dong mà tiếp nhận Lâm tiểu thư vừa trở thành, nói: "Đi rửa tay đi."

Lâm Duyệt Vi ôm mặt, nhàn nhạt trả lời: "Ừm."

Cố Nghiên Thu nhìn nàng, khóe chậm rãi cong lên.

Lâm Duyệt Vi dùng hai tay bịt miệng không cho cô bật tiếng cười, hung hăng nói: "Không được cười!"

Cố Nghiên Thu gật đầu hai cái.

Lâm Duyệt Vi chậm rãi buông tay ra, ánh mắt tập trung.

Cơ mặt Cố Nghiên Thu co giật vài lần, không nhịn được: "Phì." cười

Lâm Duyệt Vi: "Chị còn cười!"

Nàng còn chưa dứt lời, Cố Nghiên Thu đã cười đến không dừng được: "Không được, em để chị cười một lát." Ai nói cô là tiểu khả ái, Lâm Duyệt Vi mới đáng yêu nhất nhà.

Lâm Duyệt Vi trực tiếp động thủ, bịt miệng Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu: "Ngô ngô ngô."

Lâm Duyệt Vi: "Chị còn cười không -- a!" Nàng bỗng như bị điện giật buông tay ra, giữa ngón giữa cùng ngón áp út hiện lên một vệt nước trong suốt, xúc cảm vừa ướt vừa mềm như ký ức được làn da ghi lại.

Đầu lưỡi hồng nhuận của Cố Nghiên Thu trong nháy mắt hiện lên trong tầm mắt nàng.

Lâm Duyệt Vi: "Chị!" Vậy mà dám chơi trò lưu manh!

Cố Nghiên Thu không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chú thật sâu, khoảng cách với nàng càng ngày càng gần, càng lúc càng gần, đôi mắt như dòng nước suối ôn hòa, kéo tới vây lấy nàng.

Lâm Duyệt Vi thấp người tránh thoát nụ hôn của cô, nhảy một bước ra xa, cười nói: "Cố Nghiên Thu, chị có tính rửa tay hay không?" Giọng nói hoảng loạn còn chưa kịp hoàn toàn che dấu.

Cố Nghiên Thu đạm nhiên cười, đi theo nàng.

Hai cô gái trong gương đang vai kề vai, cúi đầu rửa đôi tay dưới cùng một vòi nước, chuỗi Phật châu được tháo xuống lót giấy đặt cạnh bồn rửa. Lâm Duyệt Vi nắm lấy tay Cố Nghiên Thu, dùng nước rửa tay cẩn thận tỉ mỉ giúp cô bôi lên lòng bàn tay, mu bàn tay, lòng bàn tay, rồi đến mỗi một khe hở giữa các ngón tay, biểu tình chăm chú.

Không khí bốn phía thật yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh này lại ẩn núp những thứ khác.

Trái tim Cố Nghiên Thu đập rộn ràng, bởi vậy trong không gian này, các ngón tay bị Lâm Duyệt Vi khiêu khích đến có chút tê dại, không phải từ những giây thần kinh cô luôn phải khống chế một cách cứng nhắc, hay những cảm xúc vật lý do bàn tay mang lại, mà đến từ nơi sâu nhất trong đại não, một phần nào đó trong cô bị kích thích tố khống chế, một khát vọng không thể vãn hồi.

Lâm Duyệt Vi có thể cảm nhận được cằm Cố Nghiên Thu lướt đi trên vai nàng, dọc theo phần da thịt trên cổ chậm rãi di chuyển lên trên, rồi tới sau tai, một nụ hôn nhẹ nhàng và ôn nhu, Lâm Duyệt Vi dần gian nan khi phải duy trì tiết tấu hơi thở bình thường.

Nàng trầm mặc đẩy tay Cố Nghiên Thu đầy xà phòng tới vòi nước, dòng nước ấm áp thấm quá từng khe hở trên ngón tay, khiến cả hai cơ thể đều đồng thời run rẩy.

Khát vọng của Cố Nghiên Thu vào thời khắc này đã bị đẩy lên tới cực hạn.

Cô khống chế không được mà nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên sau một cái nghiêng đầu, cô cắn nhe trên vành tai Lâm Duyệt Vi, lẩm bẩm nói: "Vi Vi, chị muốn thượng em."

Cánh cửa phòng rửa mặt bị tay Cố Nghiên Thu chặn lại, áp Lâm Duyệt Vi tựa vào phía sau cánh cửa.

Cô vội vàng tìm kiếm đôi môi mềm mại ấy của Lâm Duyệt Vi, mời nàng cùng cô nhảy múa, mỗi một lần đôi môi hòa vào nhau thì thân thể họ lại gần sát vào nhau hơn, tựa như một đống cỏ khô bỗng bị cho thêm một mồi lửa, càng cháy càng lớn.

......

Lúc hai người bước ra từ phòng rửa mặt, quần áo bất chính, gương mặt ửng đỏ, còn ăn ý mà liếc nhau, không dám đề cấp tới chuyện dâng hương Phật Tổ nữa, cùng nhau lên lầu. Nếu Phật Tổ mà biết cả hai vừa làm gì, phỏng chừng sẽ phải tức đến bẻ gãy nén hương.

Tuy rằng chưa làm xong tới đâu, nhưng dù sao cũng đang ở Lâm gia, làm được một nửa cũng đã đủ lớn mật rồi, thế nên Lâm Duyệt Vi cứ liên tiếp nhìn về phía Cố Nghiên Thu, hoàn toàn không thể ngờ cô lại là người như vậy, vừa rồi nếu không phải nàng kêu dừng lại, hơn nữa còn tỏ rõ thái độ, thì Cố Nghiên Thu khẳng định sẽ không chịu bỏ dở giữa chừng.

Không giống người tu hành ăn chay niệm phật thì thôi đi, sao bây giờ lại càng ngày càng giống lang sói bị tuột xích vậy chứ.

Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm thay đồ trong phòng tắm, rửa sạch tay lần nữa, Cố Nghiên Thu xuống lầu trước nàng một bước, cô đứng trước cửa Phật đường mặc niệm mấy lần kinh Phật, sau khi tĩnh tâm, mới dám bước vào.

"Dì." Cô nhẹ giọng chào hỏi Nhiễm Thanh Thanh.

"Về rồi à." Nhiễm Thanh Thanh nhường chỗ cho cô tiến vào.

Cố Nghiên Thu thành kính dâng ba nén hương lên Bồ Tát cùng tổ tiên Lâm gia.

Nhiễm Thanh Thanh cười nói: "Động tác con còn thuần thục hơn dì."

Cố Nghiên Thu nghe bà nói cũng vui vẻ theo: "Thêm một thời gian nữa dì sẽ còn thuần thục hơn con."

"Mẹ." Lâm Duyệt Vi thò đầu vào Phật đường thăm dò, mũi ngửi ngửi, hương khí ở đây rất giống hương vị trên người Cố Nghiên Thu, đều là mùi trầm hương, nhưng mùi hương bên trong nặng hơn trên người cô.

Nhiễm Thanh Thanh: "Sao không vào?"

Lâm Duyệt Vi: "Con tĩnh tâm một chút." Nàng tĩnh tâm xong mới nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, dưới sự chỉ đạo của Cố Nghiên Thu nàng cũng dâng hương. Cuối cùng nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm trước tượng Bồ Tát miệng lúc đóng lúc mở, hồi lâu, mới cắm nén nhang vào lư hương.

Nhiễm Thanh Thanh: "Con vừa thì thầm gì đó?"

Lâm Duyệt Vi: "Thì cầu nguyện."

Nhiễm Thanh Thanh xem thường nói: "Lần đầu tiên bái Bồ Tát đã cầu nguyện, Bồ Tát biết con là ai sao?"

Lâm Duyệt Vi khiếp sợ nói: "Oa, dâng hương Bồ Tát mà mẹ cũng cố bắt bẻ con?"

Cố Nghiên Thu lẳng lặng mà nhìn hai mẹ con đấu võ mồm, chờ đấu đến sắp động thủ đánh nhau -- đương nhiên, do Nhiễm Thanh Thanh đơn phương vận dụng vũ lực, Cố Nghiên Thu mới tiến lên một bước, kéo Lâm Duyệt Vi ra sau lưng, mỉm cười nói: "Bồ Tát đang nhìn đấy ạ."

Nhiễm Thanh Thanh: "...... được rồi, xem như nể mặt Bồ Tát."

Cố Nghiên Thu cười cười, ôm lấy Lâm Duyệt Vi đi ra ngoài.

Nhiễm Thanh Thanh xoay người nhìn gương mặt hiền từ của Bồ Tát trên bàn thờ Phật, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Bồ Tát Bồ Tát, con bé vừa rồi là con gái con, mong người nhất định phải thực hiện nguyện vọng của nàng, việc cung phụng cứ giao cho con."

Nói xong bà lại bái hai lần, rồi đi ra ngoài.

Khói nhang trước bàn thờ Phật chậm rãi bay lên, quanh quẩn trước tượng thờ, càng thêm toát ra vẻ trang nghiêm.

"Còn hai ngày nữa là tới tết, hai đứa tính thế nào?" Thấy dì giúp việc bận rộn trong bếp, Nhiễm Thanh Thanh ngồi trên sô pha hỏi đôi tiểu thê thê.

"Tính gì cơ?"

"Tỷ như đi du lịch gì đó, người trẻ tuổi các con không phải đều thích đi chơi sao?"

"Có tính sao?" Lâm Duyệt Vi chạy quảng cáo nhiều tới mức hồ đồ, năm trước, năm sau nàng còn không nhớ rõ, ánh mắt vội hướng nhìn Cố Nghiên Thu bên cạnh.

Cố Nghiên Thu nhìn nàng với vẻ bất mãn, dừng một chút, rồi nói với Nhiễm Thanh Thanh: "Bọn con tính đi chụp ảnh cưới lần nữa."

Nghe cô nói vậy Lâm Duyệt Vi mới nhớ tới, "Đúng rồi, trước đó chụp ảnh quá tùy ý, bối cảnh đều có sẵn, đừng nói Hawaii, Maldives, ngay cả chút xíu biển cũng không có, toàn cảnh giả của studio."

"Vậy mấy đứa tính khi nào đi?"

Trước đó Cố Nghiên Thu đã xem qua lịch làm việc của Lâm Duyệt Vi, nói: "Dạ mùng hai tết, tổng cộng đi năm ngày, con xin thêm một ngày phép."

Lâm Duyệt Vi chỉ việc phụ họa: "Đúng vậy!"

Nhiễm Thanh Thanh vô cùng khinh thường thói học vẹt của nàng, đẩy ót nàng nói: "Đúng gì mà đúng, chỉ biết nói đúng, còn nói con là...... cái gì cũng để người ta lo, còn sống nhăn ra đó mà cái gì cũng đẩy cho người ta làm, không biết xấu hổ sao?"

Cố Nghiên Thu mờ mịt: Nàng là gì?

Lâm Duyệt Vi bỗng nhiên nhớ tới việc này, khí tràng tức khắc bỗng thay đổi, nói: "Ăn uống, vui chơi còn có lịch trình do con an bài, còn có nhiếp ảnh gia, con biết một người không tệ, con lập tức đi hẹn."

Nhiễm Thanh Thanh miễn cưỡng lộ ra một chút vui mừng, hừ nhẹ nói: "Vẫn còn kém xa lắm."

Cố Nghiên Thu: "???"

Lâm Duyệt Vi vui vui vẻ vẻ đi hẹn nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia cũng là phú nhị đại như nàng, học nhiếp ảnh, nổi danh ăn chơi trác táng nhất thành phố Yến Ninh, nhị thế tổ, sau khi kiếm được đối tượng thì thu tâm, thành thành thật thật tu học, trình độ nhiếp ảnh do có đối tượng làm hình mẫu mỗi ngày nên có tiến bộ vượt bậc, mấy năm nay nhận không ít giải thưởng. Vừa hay nàng cũng nói sang năm muốn tìm chỗ đi du lịch, tiện đường cho cậu ta kiếm thêm chút khoản thu nhập.

Cố Nghiên Thu bên này vẫn nhìn Nhiễm Thanh Thanh với ánh mắt khó hiểu.

Nhiễm Thanh Thanh từ ái mà nói: "Có mệt hay không a?" Đừng tưởng rằng bà không thấy lúc hai người bước vào Phật đường, môi vẫn còn sưng, đặc biệt là Cố Nghiên Thu, môi cô vốn dĩ có màu nhàn nhạt vì không thường thoa son môi, bây giờ lại diễm lệ đến kinh người, nếu nói bà không biết gì, thì thật uổng cho Nhiễm Thanh Thanh sống hơn các nàng hai mươi mấy năm tuổi đời.

Chính nàng sanh con gái nàng không biết sao, rõ ràng là bạo hành gia đình điển hình, không biết về nhà riêng còn lén lút khi dễ Cố Nghiên Thu của bà thành cái dạng gì nữa.

Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Không mệt ạ."

Nhìn xem đứa bé đáng thương này, lúc này rồi mà còn suy nghĩ cho trưởng bối, Lâm Duyệt Vi có thể cưới được nàng thật là có phúc phận ba đời.

Nhiễm Thanh Thanh càng nhìn Cố Nghiên Thu thêm trìu mến, ôn nhu nói: "Buổi tối còn muốn ăn gì? Dì kêu người chuẩn bị cho con."

Cố Nghiên Thu không khỏi hơi run, rụt về sau một chút: "Không cần đâu dì, con khá tốt, dì hỏi xem Vi Vi muốn ăn gì, nàng rất mệt mỏi." Đêm nay thượng sẽ càng mệt mỏi hơn, không ăn đủ chỉ sợ kiên trì không đến quá nửa đêm.

Nhiễm Thanh Thanh xùy một tiếng: "Nàng? Không kén ăn đã may mắn rồi, dễ nuôi."

Cố Nghiên Thu không nghe rõ: "Dạ?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Không có gì, nếu con có yêu cầu gì, cứ việc nói với dì, nếu con nhỏ Lâm Duyệt Vi kia dám hô to gọi nhỏ với con, con cứ kêu dì, dì dạy lại nó cho con."

"Không cần đâu dì."

"Cần mà."

"Thật sự không cần."

Lâm Duyệt Vi hẹn bạn bè xong, quay lại thấy không khí hài hòa giữa Cố Nghiên Thu và mẹ vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Nghiên Thu vội vàng đứng lên, hiếm khi thấy thần sắc cô chật vật đến vậy, trốn đến sau lưng Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi dùng một tay che chở cho Cố Nghiên Thu, hỏi Nhiễm Thanh Thanh: "Có phải mẹ không vậy? Vừa quay lưng đi đã bắt nạt lão bà của con?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Kệ cô." Nói xong bà còn ôn hòa cười với Cố Nghiên Thu vẫn trốn sau lưng nàng, "Có chuyện nhớ nói với dì ha."

Cố Nghiên Thu: "......"

Nhiễm Thanh Thanh vỗ vỗ tay, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người Lâm Duyệt Vi, cũng đứng lên: "Đi vô bếp xem chân giò hầm đến đâu rồi, hai đứa tự chơi với nhau đi."

Cơ thể căng cứng của Cố Nghiên Thu rốt cuộc có thể thả lỏng, Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ mu bàn tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Nghiên Thu dùng dăm ba câu nói về chuyện vừa rồi.

Lâm Duyệt Vi vừa nghe đã hiểu ngay, nhưng vẫn gạt cô nói: "Mẹ chỉ quan tâm chị thôi, mẹ lúc nào cũng vậy mà, có đôi khi quan tâm có chút hơi quá đáng."

"Trước đó không phải vẫn tốt sao?"

"Bây giờ không phải mẹ em tin phật sao, cái gì, cái gì mà......" Lâm Duyệt Vi linh cơ vừa động, nói, "Phổ độ chúng sinh, nói vậy đúng không?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi chớp chớp mắt: "Em nói không đúng sao?"

Cố Nghiên Thu vì một cái chớp mắt mà luân hãm, đôi mắt cong cong.

Em nói cái gì thì chính là cái ấy đi.

Tác giả có lời muốn nói: Quý cô Nhiễm Thanh Thanh sẽ có một ngày kia nhận rõ chân tướng sao? Để chúng ta rửa mắt mong chờ ﹁_﹁

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com