ZingTruyen.Info

[Edit♥BHTT♥HĐ] 《Lâm Thị Lang Cố [ Giới Giải Trí ]》- Huyền Tiên (Phần 1)

Chương 120

esleyy_

"Cậu cảm thấy em ấy thật sự yêu mình sao?"

Cố Nghiên Thu hỏi Trình Quy Diên, mà lại như đang hỏi chính mình, cuối cùng cô cũng không chờ đáp án của Trình Quy Diên, trực tiếp đi ra ngoài.

Trình Quy Diên nhìn bóng dáng cô rời đi mà thở dài.

Cô với Cố Nghiên Thu là bạn thân, nhưng không phải loại bạn thân không có gì giấu nhau, mà giống như quân tử chi giao bình đạm như nước, sau khi về nước bởi vì Lâm Duyệt Vi, hai người mới trở nên thân thiết hơn, cô cũng được gánh vác trọng trách bài ưu giải nạn trên phương diện này.

Nhưng Trình Quy Diên biết trong lòng Cố Nghiên Thu vẫn cất giấu rất nhiều chuyện, Cố Nghiên Thu sẽ không nói với cô, cũng không muốn nói với cô.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ do bây giờ Cố Nghiên Thu thế này khiến cô quá lo lắng.

Cố Nghiên Thu tiếp nhận dây cương từ trong tay nhân viên công tác, tay mang bao tay trắng nhẹ vỗ về lưng ngựa, kề gần sát lỗ tai con ngựa, thấp giọng nói gì đó, rồi cô nắm dây cương đắm chìm trong ánh mặt trời, quanh thân lại không toát ra chút ấm áp nào, mà như cơn gió lạnh thổi tới, làn da cô cũng trắng đến lạnh lẽo.

Tiếng ầm ĩ trên khán đài như bị ngăn cách bên ngoài một thế giới khác.

Cố Nghiên Thu nói chuyện với con ngựa xong, thì lưu loát mà xoay người lên ngựa. Lần này dường như cô đã quyết định chuyện gì, nên dùng yên ngựa và bàn đạp, tiếng giày ủng chạm vào bàn đạp, nhẹ nhàng vang lên một tiếng kim loại va chạm nhau, con ngựa trắng nhào mình trên không trung nhẹ nhàng mà lao nhanh về phía trước.

Trại nuôi ngựa còn có mấy người khác đang cưỡi ngựa trong sân, trên lầu hai cũng có một đám người vừa xuống, mỗi người tự cưỡi ngựa của chính mình bước vào trong sân cùng Cố Nghiên Thu. Thấy sắc mặt cô không tốt, không dùng kịch bản tiếp cận thông thường, mà trực tiếp đề nghị thi đua chạy quanh sân hai vòng với cô.

Thấy cô nhiệt tình cưỡi ngựa như vừa rồi, hẳn sẽ không cự tuyệt.

Cố Nghiên Thu đang có cảm xúc không rõ ràng lắm, lại không có chỗ giải quyết, lập tức đáp ứng bằng giọng lạnh lùng: "Được."

Mấy vị công tử tiểu thư này nhìn quen người trong giới giải trí, bất thình lình gặp được một người như Cố Nghiên Thu, nên cảm thấy rất mới lạ, vô luận có xuất phát từ mục đích kết bạn hay không, thì đều cười rộ lên, kéo dây cương quay đầu ngựa về vạch xuất phát: "Chúng ta bắt đầu."

Trên khán đài.

Trần công tử phát hiện Lâm Duyệt Vi đã biến mất không thấy đâu, đang tính đi tìm nàng thì thấy nàng bước vừa cửa, anh bèn bước lên chào đón: "Em đi đâu vậy?"

"Nhiều người quá, nên ra ngoài hít thở không khí, ngại quá."

Trần công tử cười nói: "Em về vừa đúng lúc, có một cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi."

Lâm Duyệt Vi đem ở nàng trong đầu phân hoá ra tới hoàn toàn ngàn cái Cố Nghiên Thu toàn bộ vứt ra đi, giơ lên một cái cảm thấy hứng thú tươi cười: "Àh? Lần này là ai với ai?"

"Vài người trong chúng ta, còn có Cố Nghiên Thu vừa rồi trong sân." Trần công tử đọc mấy chữ Cố Nghiên Thu đặc biệt rõ ràng, vừa xa vừa gần, đây vốn là một chuyện tốt, nhưng Lâm Duyệt Vi vừa nghe thấy lại không được thoải mái.

Nàng sợ bị Trần công tử nhìn ra nàng không giữ nỗi bình tĩnh, đành nhìn về phía khán đài: "Cũng thú vị, mình đi xem."

***

Trong sân vang lên một tiếng hiệu lệnh, tất cả ngựa mang bảng số trên đường đua đều xuất hiện.

Rất nhiều tiểu thuyết đều viết đại đa số phú nhị đại đều là người vô tích sự, mà không nêu lên sự thật rằng họ vốn dĩ cũng chỉ là người bình thường nhưng do tốt số nên được đầu thai vào gia đình giàu có, nên mới trở thành phú nhị đại mà thôi, phần lớn các phú nhị đại trên thế giới đều là những người đứng đầu trong mọi lĩnh vực, bởi họ được hưởng nền giáo dục và tài nguyên bậc nhất, chỉ cần chút bồi dưỡng thì có thể thúc ngựa không khác gì dân chuyên nghiệp.

Người phân theo nhóm, vật hợp theo loài, những người hôm nay tới đại đa số đều là người thừa kế của các đại gia tộc, có vài người còn là cao thủ cưỡi ngựa, cùng con ngựa trắng của Cố Nghiên Thu người trước kẻ sau, đuổi theo không bỏ.

Lâm Duyệt Vi nắm chặt tay vịn lan can.

Trần công tử còn có tâm tình nói giỡn: "Đoán xem ai sẽ thắng?"

Trong ánh mắt Lâm Duyệt Vi sớm chỉ còn lại bóng dáng không ngừng bay vút theo lưng ngựa kia, đâu còn để tâm đến điều gì khác.

Trần công tử sờ sờ mũi, cũng dời tầm mắt xuống sân.

Cố Nghiên Thu đã thúc không ngừng vào hông dưới con ngựa trắng để đạt tới tốc độ nhanh nhất, nhưng ánh sáng đen cứ không ngừng như ẩn như hiện phía sau, như bóng với hình. Người nọ trong lúc chạy như bay trong gió còn mỉm cười với Cố Nghiên Thu, chóp mũi để lộ một nốt ruồi vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt Cố Nghiên Thu hoàn toàn giá lạnh.

Trần công tử: "Kha Bân rất lợi hại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ cậu ta sẽ thắng, dù sao cũng là thuần huyết mã, do chính cậu ta tự mình chọn lựa còn tự mình nuôi lớn, đặc biệt ăn ý với nhau."

Lâm Duyệt Vi trước sau vẫn nhìn chằm chằm sân đua đột nhiên từ khe hở nhỏ xíu trong âm thanh mà bắt giữ điểm này, đột nhiên quay đầu nói: "Anh nói ai?"

Trần công tử: "Kha Bân a."

Lâm Duyệt Vi lại càng hồi hộp hơn.

Trong những người Cố Nghiên Thu vừa điểm danh khi ăn dấm bậy bạ có Kha Bân.

Trong sân thế cục thay đổi trong nháy mắt, trước chung điểm chỉ còn ba chướng ngại, Cố Nghiên Thu bắt đầu rơi ở phía sau.

Trong mắt Lâm Duyệt Vi con ngựa vốn đã chạy rất nhanh tựa hồ càng nhanh hơn nữa, mới đầu nàng còn tưởng do mình khẩn trương nên tạo thành ảo giác, sau khi nghe thấy Trần công tử kinh hô một tiếng, nàng mới phát hiện khi nhảy qua chướng ngại thứ hai, Cố Nghiên Thu đã khôi phục vị trí dẫn đầu.

Trần công tử hiếm khi bày ra vẻ mặt phẫn nộ, trách mắng: "Cô ấy không muốn sống nữa sao?"

Lâm Duyệt Vi căn bản không hiểu thuật cưỡi ngựa, chỉ biết trong nháy mắt vừa rồi Cố Nghiên Thu ở trên lưng ngựa bay ra rất xa, nếu không phải cô câu mạnh chân lại thì đã sớm ngã xuống đất. Sau khi Trần công tử giải thích nàng mới biết, khi Cố Nghiên Thu với ngựa nhảy qua chướng ngại đã không dùng kỹ thuật bình thường, mà cơ hồ như đang làm bừa, cũng may không gặp nguy hiểm mới vững vàng tiếp đất.

Người điên rồi, ngựa cũng điên rồi.

Sau khi dẫn đầu vượt qua chung điểm, con ngựa trắng cùng Cố Nghiên Thu vẫn tiếp tục vọt tới phía trước, Cố Nghiên Thu bị kéo đi đến ngửa ra sau, vội kéo mạnh dây cương, khiến hai vó trước của con ngựa trắng giơ lên, phát ra một tiếng hu thật dài, tiếp theo chi trước của nó mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất.

Cố Nghiên Thu lay động trên lưng ngựa, cúi người dán lên lỗ tai nó trấn an vài câu, dứt khoát mà xoay người xuống ngựa, giao cho nhân viên chăn nuôi: "Nó mệt muốn chết rồi, hãy hảo hảo chiếu cố."

Nhân viên chăn nuôi có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn tỏ ra khá ngạc nhiên với cô gái trẻ tuổi không muốn sống này, còn Kha Bân về ngay phía sau thì giơ ngón tay cái lên khi còn đang ngồi trên lưng ngựa: "Lợi hại!."

Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà gật đầu.

Kha Bân cũng xoay người xuống ngựa, đuổi theo cười hỏi: "Cô có bạn trai chưa?"

Cố Nghiên Thu quay đầu lại.

Kha Bân nghiêng đầu, chọn mày: "Hay là, bạn gái?"

Cố Nghiên Thu: "Tôi đã kết hôn, xin thứ lỗi."

Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Kha Bân sững sờ tại chỗ: "......"

Kết hôn?

Không đúng nha, kết hôn rồi vì sao còn chọc ghẹo con gái nhà lành?

Kha Bân không hiểu làm sao, đám bạn đuổi kịp tới phía sau đã vây quanh cậu, thấy dáng vẻ cậu ủ rũ đã đoán được đại khái, cố ý chế nhạo nói: "Bân gia mà ra tay, thì chỉ có từ chết tới bị thương?"

Một người trong số họ còn nhìn theo phương hướng Cố Nghiên Thu rời đi, vui vẻ nói: "Bân gia, người đâu rồi?"

Kha Bân phủi tay: "Đi, người ta kết hôn rồi."

Cả đám bạn cười ha ha: "Bân gia, ngài mà cũng tin sao? Thiếu gì người dùng lý do này chứ."

Kha Bân tháo bao tay ném cho nhân viên công tác, cũng cười nói: "Chính cô ấy nói, tôi lừa mấy cậu làm gì."

Một người thấy cậu còn cường điệu, cũng hơi tin, rồi kinh ngạc nói: "Thật kết hôn à, hình như cũng cỡ tuổi chúng ta mà, sao bây giờ con gái kết hôn sớm vậy?"

Kha Bân: "Tôi làm sao biết?"

Cậu bạn: "Đáng tiếc."

Kha Bân cong môi nói: "Sao lại đáng tiếc? Kết hôn thì chẳng lẽ không thể theo đuổi sao?"

Cậu bạn sửng sốt, rồi chợt cười rộ lên, vỗ vỗ bờ vai Kha Bân: "Cố lên a."

Trong đám người có vài cô gái tới xem náo nhiệt nói: "Aizzz, chắc tôi cũng phải theo đuổi quá."

Người này nối tiếp người kia, giống như đang thi đấu vậy: "Nếu không cùng nhau theo đuổi đi, xem ai ôm được mỹ nhân về trước."

Đều là trò đùa không biết tiết tháo, có người xem là thật có người không, có thuận miệng nói đùa hay không, chỉ có mình bản thân họ biết.

***

Cố Nghiên Thu đã biến mất trong tầm mắt, Lâm Duyệt Vi mới rốt cuộc buông được tay vịn lan can, lòng bàn tay vì nắm quá chặt mà hơi đau nhức.

Trần công tử quan tâm hỏi: "Sao sắc mặt em kém vậy?"

Lâm Duyệt Vi lắc đầu nói: "Không có gì."

Trần công tử: "Có phải do bên ngoài gió quá lớn không, hay em vào trong nghỉ ngơi một lát đi?"

Lâm Duyệt Vi: "Cũng được."

Trần công tử muốn đưa nàng vào, những Lâm Duyệt Vi đã lễ phép cự tuyệt cự tuyệt: "Tôi tự đi được, cứ để anh chiêu đãi, những người khác hẳn sẽ dị nghị, còn có, anh không muốn xuống sân chạy một vòng sao?"

Trần công tử cũng không miễn cưỡng nàng.

Lâm Duyệt Vi quay về sảnh rót cốc nước, vừa uống vừa nhìn màn hình di động đến phát ngốc.

Lâu như vậy, mà Cố Nghiên Thu vẫn không thèm nhắn tin cho nàng, không biết nàng đang rất lo lắng sao? Tưởng tượng đến đây Lâm Duyệt Vi liền giận sôi máu, chỉ là thi đấu bình thường, có cần thiết liều mạng như vậy không? Đua cho ai xem, hay là nguy hiểm cho ai xem?

Nếu thật Cố Nghiên Thu cố ý làm động tác mạo hiểm như vậy để dụ nàng, thì cô sai rồi, làm vậy sẽ chỉ khiến nàng thêm tức giận.

"Tiếp theo chúng ta nói về Immanuel Kant[1]?"

Đang lúc Lâm Duyệt Vi trực giác bị chi phối không rõ ràng, và rối rắm không biết có nên chủ động cầu hòa với Cố Nghiên Thu hay không, thì đỉnh đầu rơi xuống một giọng nói trong trẻo, là giọng của cô gái học triết học cột tóc kiểu đuôi ngựa vừa rồi đang ngồi trên sô pha bên cạnh nàng, trên tay còn bưng tới một mâm trái cây.

Lâm Duyệt Vi cất di động, mỉm cười nói: "Được."

Dựa vào cái gì lại muốn nàng chủ động chịu thua, đừng hòng.

***

Lần này Trình Quy Diên không phải tim đập gia tốc nữa, mà sắp bị Cố Nghiên Thu làm cho sợ tới mức đứng tim, hình tượng bình tĩnh trước giờ cũng duy trì không được, chờ cô vào lại bên trong thì dùng một tay túm cô đi, sau đó còn hung hăng mà giã một quyền lên vai Cố Nghiên Thu, tức muốn hộc máu nói: "Cậu không muốn sống nữa sao?"

Cố Nghiên Thu xoa xoa bả vai, tìm chỗ ngồi, nhàn nhạt mà cười nói: "Không phải không có việc gì sao, đừng quá lo lắng."

"Vạn nhất có chuyện thì làm sao bây giờ?"

"Cậu quan tâm mình à?"

"Vô nghĩa, mình không quan tâm cậu thì quan tâm ai."

"Chỉ có cậu quan tâm mình." Cố Nghiên Thu nhìn đôi chân thon dài mang ủng, khom lưng, dùng tay nhẹ nhàng xoa lên cơ chân tê mỏi.

"Cậu nói gì?"

Cố Nghiên Thu làm như không có việc gì mà nhún vai, trước sau cũng không nhìn Trình Quy Diên, nói: "Mình nói, ngoại trừ cậu, chắc cũng không có ai để ý đến mình."

Trình Quy Diên: "Không phải còn có Lâm......"

Cố Nghiên Thu: "Em ấy mặc kệ mình mà, nghĩ mình là người mắc bệnh tâm thần."

Trình Quy Diên bỗng đứng lên: "Em ấy dám nói vậy à?" Tuy Cố Nghiên Thu hiện tại quả thật có chút không bình thường, nhưng nói bệnh tâm thần thì hơi quá đáng.

Cố Nghiên Thu ngăn cô lại: "Không có, tự mình nghĩ vậy, em ấy chỉ mặc kệ mình thôi."

Trình Quy Diên lại ngồi xuống, dựa gần hơn một chút, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: "Vì sao?"

"Hmm......" Cố Nghiên Thu trầm mặc không lâu, "Nghĩ mình ghen bậy ghen bạ, tham muốn chiếm hữu quá mạnh." Rồi cô lắc đầu, "Có khả năng còn nghĩ mình bị bệnh, mình không biết."

Trình Quy Diên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.

"Kỳ thật......" Cố Nghiên Thu cúi đầu, ngón tay vô ý thức mà xoa xoa lên đùi, "Mình cũng cảm thấy mình có bệnh, có lẽ mình thật sự có bệnh, hôm nay cậu cũng nhắc nhở mình rất nhiều lần, mỗi khi mình gặp phải chuyện của em ấy thì không thể duy trì lý trí."

Một giọt nước bỗng thấm ướt chất vải nhạt màu, rồi dần dần lan rộng ra.

Cố Nghiên Thu cố mở to hai mắt trong chốc lát, để tầm mắt trở nên rõ ràng hơn rồi mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trình Quy Diên nói: "Ngày mai, cậu cùng mình đi gặp bác sĩ tâm lý đi."

Trình Quy Diên hơi khó hiểu, hỏi: "Sao cậu không nói với Lâm...... Nàng?"

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng lắc đầu: "Em ấy không muốn nghe mình nói chuyện."

"Cậu không nói thì sao biết nàng không muốn?"

"Mình không muốn em ấy biết mình có bệnh."

"Mình khuyên cậu nên nói," Trình Quy Diên nói, "Đương nhiên, nếu cậu không muốn mình cũng không còn cách nào, mình chỉ có thể cho kiến nghị."

Cố Nghiên Thu ngửa đầu nhìn trời, thở dài: "Để sau hẳn nói."

Trình Quy Diên cũng thở dài theo.

Buồn bực mà thầm nghĩ: Sao từ trước đến nay cô yêu đương chưa bao giờ cảm thấy lao lực thế này đây?

Hai người ngồi một chỗ cũng không được an bình, Kha Bân cùng vài vị công tử tiểu thư chủ động tới tìm, Cố Nghiên Thu lập tức đứng lên, nói: "Mình về trước, cậu giải quyết họ dùm mình."

Một câu cũng không thèm nói với đám người Kha Bân.

***

Buổi tối Trần công tử còn có tiệc rượu, Lâm Duyệt Vi uyển chuyển từ chối, vì cùng anh tham gia tiệc rượu vào buổi tối không thỏa đáng, trên phương diện khác vì nàng nghe nói Cố Nghiên Thu đã bỏ về trước rồi, nàng không yên lòng, hàn huyên vài câu rồi cũng ra về.

Hai người một trước một sau về đến nhà.

Lâm Duyệt Vi đổi giày vào cửa, nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy đâu rồi mẹ?"

Nhiễm Thanh Thanh nói vọng ra: "Làm gì vậy, ở nhà mà lén lút, đề phòng trộm cướp à?"

Cửa phòng trên lầu vang lên một tiếng kẽo kẹt.

Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua, ngồi xuống bên cạnh mẹ nàng, dùng giọng nhỏ hơn bình thường nói: "Chị ấy về khi nào?"

Nhiễm Thanh Thanh nghiêng mắt: "Sớm hơn con một giờ, cãi nhau à?"

Lâm Duyệt Vi: "Không phải." Nàng cúi đầu vuốt lông miêu, Schrodinger gác cằm lên lòng bàn tay nàng, cọ tới cọ lui, Lâm Duyệt Vi bế Schrodinger lên, ngồi xếp bằng trên sô pha.

Nhiễm Thanh Thanh: "Ồh, vậy sao không dám lên tìm lão bà đi?"

Lâm Duyệt Vi dựa đầu lên vai mẹ nàng, lấy lòng làm nũng nói: "Không phải vì người ta muốn ở bên mẹ sao?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Đi đi."

Lâm Duyệt Vi: "Mẹ con muốn ăn trái cây."

Nhiễm Thanh Thanh: "Muốn ăn tự......"

Lâm Duyệt Vi chặn ngang, buông mèo xuống, đi vòng vào phòng bếp: "Tự mình gọt, con hiểu rồi. Dì giúp việc đâu rồi mẹ?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Nghỉ rồi, không phải sắp đến tết à, mẹ thấy trong nhà cũng không có việc gì, nên cho bà ấy về sớm, buổi tối chúng ta tự nấu là được."

"Dạ." Giọng Lâm Duyệt Vi truyền ra từ phòng bếp, "Mẹ muốn ăn táo hay lê, hay thanh long."

Nhiễm Thanh Thanh cao giọng nói: "Gọt hết đi."

Lâm Duyệt Vi: "Chà, ăn mạnh dữ."

Giọng hai người nói chuyện đều rất lớn, xuyên qua cánh cửa khép hờ trên lầu, Cố Nghiên Thu đang ngồi trên sô pha, trong tay cô cầm di động cứng đờ dừng lại trên giao diện Weibo của Lâm Duyệt Vi, đã lâu rồi chưa chuyển giao diện.

Qua một lát, không còn nghe thấy tiếng gì dưới lầu, bước chân Cố Nghiên Thu khẽ nhúc nhích, đi tới cửa, ngồi xổm sau lan can nhìn xuống xem.

Hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách ăn trái cây, đưa lưng về phía nàng, không thể nhìn thấy biểu tình, hẳn khá hoà thuận vui vẻ.

"Con đưa lên cho Cố Nghiên Thu, me chờ con một lát, không được ăn hết đó."

"Biết rồi biết rồi." Nhiễm Thanh Thanh ăn một hơi ba miếng.

Lâm Duyệt Vi quay đầu đi lên trên lầu, Cố Nghiên Thu lập tức về phòng, đóng của lại, đóng cửa xong cô mới phát giác đây là phòng ngủ của Lâm Duyệt Vi, cô chỉ mới tới đây ở bất quá ngắn ngủi mấy ngày, vậy mà đã tập mãi thành thói quen, xem như nhà cô.

Lâm Duyệt Vi ngừng bước chân ở ngưỡng cửa, tay nâng lên giữa không trung, đợi vài giây, mới nhẹ nhàng gõ lên cửa.

"Ai?" Giọng Cố Nghiên Thu có chút rụt rè và trầm thấp, hoàn toàn khác mỗi khi cô ngồi trong văn phòng ở công ty.

Lâm Duyệt Vi không vui nhíu mi: "Là em."

"Vào đi."

Lâm Duyệt Vi nắm then cửa, tay làm động tác đẩy xuống, còn chưa sử lực, cửa đã bị mở ra từ bên trong, hai người đứng cách một khung cửa, bốn mắt nhìn nhau.

Sự lặng im bao trùm không khí giữa cả hai.

Lâm Duyệt Vi nói: "Cảm phiền?"

Cố Nghiên Thu tránh sang một bên như máy móc.

Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn, màn hình di động vẫn sáng lên trên bàn trà, nàng đặt mâm đựng trái cây xuống bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Của chị."

Nói xong, bèn muốn rời đi.

Nhưng ánh mắt dõi theo phía sau nàng kia thật sự nhìn đến cả người nàng như bị thiêu đốt, Lâm Duyệt Vi quay đầu lại, đối diện ánh mắt chưa kịp thu về ấy, vừa bực vừa đau lòng, nói: "Được rồi, chị bày ra bộ dáng đáng thương như vậy cho ai xem đây?"

Cố Nghiên Thu cơ hồ tính buột miệng thốt ra: Cho em xem.

Lời đã vọt tới bên miệng, lại cố nuốt trở vào.

Cô lẳng lặng chăm chú nhìn Lâm Duyệt Vi, ánh mắt vẫn không di chuyển khiến Lâm Duyệt Vi cảm thấy, bây giờ chỉ cần nàng dám quay đầu bỏ đi, Cố Nghiên Thu chắc chắn sẽ trốn ở đây khóc nhè.

Vì vậy nàng càng không thể bỏ đi, bước chân không chịu khống chế mà quay lại, thuận tay đóng cửa.

Nàng đi đến trước mặt Cố Nghiên Thu, nhìn thẳng vào mắt cô, một bàn tay kéo lấy bàn tay đã nắm thành quyền của cô, cúi đầu bẻ từng ngón tay đang gập lại ra, để lộ lòng bàn tay đã bị móng bấm đến ửng đỏ, nàng khẽ vuốt lên từng nơi rồi nhẹ nhàng thổi khí: "Có đau hay không?"

"Không đau."

Lâm Duyệt Vi hôn vào lòng bàn tay Cố Nghiên Thu, nâng trên tay mình, thái độ nhu hòa hơn: "Em còn chưa giận, nể mặt một chút có được không? Huh?"

"Không nể mặt." Cố Nghiên Thu nhỏ giọng cãi lại.

"Còn cãi lại?" Lâm Duyệt Vi nhịn không nổi, tức giận đến nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng ra, trực lai trực vãng [2] nói, "Hôm nay chị ở trại nuôi ngựa cưỡi kiểu đó mà gọi là cưỡi ngựa sao? Đó là không muốn sống nữa thì có, đầu tiên không mang yên ngựa, không mang bàn đạp, sau lại còn thi đấu kiểu đó, kỹ xảo gì em không biết, nhưng ai cũng nói rất nguy hiểm, một chút không cẩn thận thì cả người và ngựa đều Game over. Chị nghĩ mình là Cửu vĩ hồ à, mỗi cái đuôi là một mạng, có thể nhiệt tình mà bán mạng."

[2] trực lai trực vãng : Thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co

"......"

"Chị nói đi." Lâm Duyệt Vi trách cô.

"...... Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy."

"Thật à?"

"Thật." Cố Nghiên Thu mở to mắt nói dối, nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Duyệt Vi thật không biết cưỡi ngựa, hơn nữa đua ngựa cũng coi như một môn thể thao vận động mạnh có tính nguy hiểm, trong sân chuyện gì cũng thay đổi trong nháy mắt, lại thấy biểu tình Cố Nghiên Thu không giống nói xạo, nên đành nói: "Lần sau đừng như vậy nữa, quá nguy hiểm, chị không biết em ở phía trên xem đến rất lo lắng."

Cố Nghiên Thu lộ vẻ mặt khó xử.

Lửa giận của Lâm Duyệt Vi liền bốc lên ngóc đầu: "Chị còn muốn giống hôm nay?"

Cố Nghiên Thu thấp giọng nói: "Chị khống chế không được, vừa nhìn thấy em với những người đó ở bên nhau thì chị sẽ không vui." Chuyện không thể bảo đảm cô không thể đáp ứng, cho dù có đáp ứng cô cũng vẫn sẽ làm.

"Vậy dễ thôi, lần sau chị đừng tới nữa là được rồi, nhắm mắt làm ngơ. Chị đột nhiên tới như vậy, khiến em thật sự rất bối rối."

Cố Nghiên Thu cắn cắn cánh môi, hiển nhiên lại lâm vào khó xử lần nữa.

"Em cam đoan với chị, tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào chiếm tiện nghi của em, cũng tuyệt đối sẽ rời xa những người có ý với em, được chưa?" Lâm Duyệt Vi giơ ba ngón tay lên thề, nếu nói thế này rồi mà còn không được, thì nàng thật sự hết cách.

Cố Nghiên Thu mím môi, nhẹ giọng nói: "Có những người em nhìn không ra, ví dụ như cậu Trần công tử kia, hôm nay vẫn luôn ở bên em. Còn có Kha Bân, gọi là Kha Bân đi......"

"Chị còn nói?" Lâm Duyệt Vi cắt đứt lời cô, bực bội đến cực điểm, "Trần công tử không nói, Kha Bân, anh ta rõ ràng coi trọng chị, ngay cả chuyện này mà chị cũng tính đổ lên đầu em?"

"Kha Bân không tính, vậy......" Cố Nghiên Thu phát hiện cảnh tượng này không khác gì lúc hai người cãi nhau trong phòng thay quần áo, cuối cùng cô cũng biết điều thông minh hơn một chút, không nói về vấn đề này tiếp.

Lâm Duyệt Vi không thể nói chuyện cùng Cố Nghiên Thu nổi nữa, ấn cô ngồi xuống sô pha, nhét hai miếng lê vào miệng cô, hôn lên trán cô nói: "Chị bình tĩnh lại trước, khi nào có thể nói chuyện thì hãy nói tiếp, có được không?"

Cố Nghiên Thu muốn đứng lên, lại bị nàng đè xuống ghế.

"Em xuống lầu nói chuyện với mẹ một lát." Lâm Duyệt Vi không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa, chỉ muốn có thể được đi thật nhanh.

"Em yêu chị sao?" Giọng Cố Nghiên Thu bỗng truyền đến từ phía sau, khiến bước chân Lâm Duyệt Vi dừng lại trước cửa.

Động tác nàng thong thả mà quay đầu lại, vẻ mặt tràn ngập sự kinh ngạc: "Chị nói gì?"

Cố Nghiên Thu lặp lại thêm một lần, nhìn nàng hỏi: "Em yêu chị sao?"

Lâm Duyệt Vi không rõ giờ khắc này trong lòng nàng rốt cuộc có cảm giác gì, khổ sở, thương tâm, khó tin...... có lẽ đến cuối cùng chỉ còn lại sự thất vọng vô bờ bến, bởi vì nàng không làm theo ý cô, không muốn tiếp tục cãi nhau, mà khiến cô hoài nghi phần tình cảm này của nàng sao?

Lâm Duyệt Vi nhìn Cố Nghiên Thu, khóe miệng ẩn hiện ý cười như có như không, đáy mắt lại trở nên giá lạnh: "Chị thấy sao?"

"Chị cảm thấy......" Lý trí nói cho Cố Nghiên Thu biết cô không nên nói tiếp, nhưng tình cảm đã chiến thắng, cô gian nan mà nói từng câu từng chữ, "Em không hề yêu chị."

Lâm Duyệt Vi như bị đả kích rất lớn, hơi thở của nàng càng trở nên gấp gáp, sau một lúc trầm mặc thật lâu, nàng nói: "Hóa ra chị nghĩ vậy, đến bây giờ tôi mới biết." Nàng dừng một chút, thở sâu, cúi người với Cố Nghiên Thu ở trước cửa, nói, "Vậy thật lòng xin lỗi."

Trái tim bỗng trở nên trống rỗng, Cố Nghiên Thu cảm nhận được một nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có: "Chị không phải......"

Lâm Duyệt Vi đã đóng sập cửa lại.

Thời khắc khi nàng đóng cửa lại, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nhịn nước mắt xuống, nàng vội dùng mu bàn tay lau.

Đừng khóc, không cho khóc.

Lâm Duyệt Vi dùng sức mở to mắt, không cho nước mắt tuôn rơi, nàng đi vào phòng Schrodinger, ngồi bên ô cửa sổ ngự dụng của Schrodinger đến phát ngốc, suy nghĩ lang thang không rõ mục tiêu: Vậy em là gì của chị chứ?

Khóa cửa phòng kêu cạch một tiếng, có người từ bên ngoài muốn mở cửa vào, nhưng cửa đã bị Lâm Duyệt Vi khóa trái, nên không vào được.

Sau tiếng động đó thì không nghe thêm gì nữa.

Lâm Duyệt Vi ôm chặt đầu gối, dùng thảm ngủ của Schrodinger che lên chân mình.

Mơ mơ hồ hồ nghe có người gõ lên cửa phòng.

"Sắp phải ăn cơm rồi, con làm gì vậy? Ở bên trong tu tiên à?" Là Nhiễm Thanh Thanh.

Lâm Duyệt Vi giật mình, nhảy xuống bệ cửa sổ, nói: "Con đây, lập tức xuống."

Lâm Duyệt Vi mang dép lê xuống lầu, thấy rõ người ngồi trên sô pha, lập tức quay đầu đi vào phòng bếp, cao giọng nói: "Mẹ, có cần giúp không?"

Mắt Cố Nghiên Thu rũ xuống, Schrodinger ở trên sô pha dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm lên cổ tay cô, phát ra tiếng kêu "meo" rất nhỏ.

Nhiễm Thanh Thanh nhẹ nhàng đá chân Lâm Duyệt Vi, nhìn ra bên ngoài: "Hai đứa làm gì vậy? Thật cãi nhau à?"

"Không cãi nhau, không thú vị."

"Cái gì không thú vị?"

"Yêu đương không thú vị." Lâm Duyệt Vi một tay ấn bó hành lên thớt, một tay cầm dao phay, động tác thành thạo thái hành. Mỗi khi nàng ở bên Cố Nghiên Thu, đều do Cố Nghiên Thu xuống bếp, nàng giúp đỡ, nên đã sớm luyện ra tay nghề xắt rau.

"Sao lại không thú vị?"

"Không muốn nói."

"Há, thích nói hay không thì tùy, làm như mẹ thích nghe lắm vậy."

Vì Nhiễm Thanh Thanh không muốn nghe, thì Lâm Duyệt Vi ngược lại sẽ rất muốn nói: "Lúc mẹ với ba yêu đương ba cũng quản mẹ rất nghiêm sao?"

"Cái gì gọi là quản nghiêm?"

"Chính là không cho mẹ ở bên người này người nọ, như vậy đó."

"Không có, ba con, ý mẹ là năm xưa ha, năm xưa ông ấy rất ưu tú, ai cũng thua xa ông ấy, nên chẳng bao giờ thấy ổng lo lắng người khác cướp mẹ đi, biết có cho mẹ cũng không thèm."

"Mẹ xem, ngay cả ba mẹ còn bình thường, con cũng không biết chị ấy mỗi ngày đang lo lắng chuyện gì, do không tin chính mình hay do không tin con."

Nhiễm Thanh Thanh không nghe rõ nửa câu sau, "Con nói gì?"

Lâm Duyệt Vi: "Không có gì, chỉ cảm thấy người với người thật quá khác biệt."

Nhiễm Thanh Thanh thông hiểu đạo lí, tâm niệm vừa động: "Không phải bởi vì con bé quản con quá nghiêm đi?"

Lâm Duyệt Vi ngoài cười nhưng trong không cười.

Nhiễm Thanh Thanh: "Hành thái."

Lâm Duyệt Vi gạt hành lên cán dao phay, rồi bỏ vào trong nồi canh đang nóng, nói: "Mẹ không được xía vào, con tự mình giải quyết, cũng không cho có ý nghĩ xấu, giống như để con thái hành vậy." Lâm Duyệt Vi ném chỗ hành còn thừa trên thớt vào thùng rác.

Nhiễm Thanh Thanh xùy xùy rồi nói: "Mẹ không rảnh rỗi đến lo chuyện của mấy đứa, con nên nhớ mẹ vừa ly hôn đó."

Lâm Duyệt Vi bước tới vòi nước rửa dao phay.

Nhiễm Thanh Thanh: "Mau bưng ra đó."

Lâm Duyệt Vi: "Biết rồi, chờ con rửa xong đã."

Vừa dứt lời, Cố Nghiên Thu đã bước vào trong, hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Nghiên Thu nhìn nàng nói: "Dì kêu chị vào phụ."

Lâm Duyệt Vi lau khô dao phay rồi đặt xuống, quay nhìn Cố Nghiên Thu, nhưng thấy cô vẫn không nhúc nhích, nhịn không được nhíu mày nói: "Chị đứng đó làm gì?"

"Nóng."

"Nóng thì chị không biết dùng khăn để cầm à?"

"Khăn ở bên chỗ em."

"......" Lâm Duyệt Vi thầm nghĩ: Chị muốn em tức chết à.

Nàng vẫy vẫy tay, đuổi Cố Nghiên Thu sang một bên, tự mình dùng hai tay bưng một chiếc ra ngoài, đặt trước chỗ ngồi của Nhiễm Thanh Thanh. Hai chén sau do Cố Nghiên Thu bưng ra cho hai người mỗi người một chén, mặt đối mặt mà ngồi.

Lâm Duyệt Vi vì giảm bớt xấu hổ, mà kêu mẹ nàng: "Đồng chí Nhiễm Thanh Thanh, cô có ăn hay không?"

Giọng Nhiễm Thanh Thanh truyền ra từ phòng ngủ lầu một: "Tụi con ăn trước đi, mẹ có chút việc."

Cố Nghiên Thu thổi tay mình, mày thỉnh thoảng còn nhăn lại.

Lâm Duyệt Vi liếc cô: "Làm gì? Không phải chị bị phỏng rồi đi?"

Cố Nghiên Thu không dám hé răng.

Lâm Duyệt Vi ngồi không được yên, nói: "Cho em xem."

Cố Nghiên Thu giấu tay ra phía sau.

Lâm Duyệt Vi bạo phát tính tình: "Chị có cho hay không?"

Lúc này Cố Nghiên Thu mới do do dự dự vươn một bàn tay ra, cả năm ngón tay tất cả đều đỏ bừng.

Lâm Duyệt Vi đã phát hoả vượt mức cực hạn, tức giận đến không biết vì sao mà ngay cả đôi mắt cũng đỏ theo, trầm giọng quát: "Không phải đã kêu chị dùng khăn lót rồi sao?!"

Cố Nghiên Thu yên lặng nhìn nàng: "Quên mất."

Loại thường thức cơ bản này mà cũng có thể quên, thì quỷ mới tin. Lâm Duyệt Vi oán hận rủa thầm: Khổ nhục kế, chị hay lắm, lại làm ra vẻ đáng thương, chị nghĩ em sẽ dính chiêu này của chị sao?

Nửa phút sau, Lâm Duyệt Vi cầm thuốc trị phỏng tới... [Esley: cô gái thiếu nghị lực nhất năm =))]

Nàng kéo chiếc ghế bên cạnh Cố Nghiên Thu ra, bôi một ít thuốc trong tuýp ra đầu ngón tay mình, giọng cứng rắn: "Tay."

Cố Nghiên Thu duỗi tay, mở ra trước mặt nàng.

Lâm Duyệt Vi cúi đầu chăm chú giúp cô bôi thuốc, cứ bôi một chút lại hỏi một lần: "Có đau hay không?"

"Không đau."

"Đau thì nói đau."

"Thật sự không đau."

Cố Nghiên Thu chăm chú quan sát hàng lông mi rũ xuống của nàng, cô cũng biết xúc động của cô đã khiến Lâm Duyệt Vi tổn thương cỡ nào.

"Không......" Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng hé môi thở dốc.

Lâm Duyệt Vi đẩy ghế ra đứng lên, ghế chân cà trên nền gạch men sứ tạo ra tiếng vang chói tai, lời nàng gần như thì thầm:

"Cố Nghiên Thu tiểu thư, bây giờ tôi trịnh trọng nhắc nhở chị, đừng hòng dùng khổ nhục kế với tôi nữa, nếu không sớm hay muộn cũng có một ngày khiến tôi phiền chết."

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay Thạch lựu không biết nói cái gì. Chương sau hứa sẽ hòa hảo nha~

Esley:...đọc chương này mới thấy câu hỏi "Em yêu chị sao?" đau lòng cỡ nào :( Đây là câu hỏi mà con gái trên toàn thế giới thích hỏi nhất. Thật ra bản thân người hỏi đã sớm biết đáp án cho câu hỏi này nhưng vẫn cố hỏi. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì con gái rất nhạy cảm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà một trái tim khác đem lại cho họ. Ai đồng ý thì cho es một *sao* nào~

[1]Immanuel Kant (sinh ngày 22 tháng 4 năm 1724 tại Königsberg; mất ngày 12 tháng 2 năm 1804 tại Königsberg), được xem là một trong những triết gia quan trọng nhất của nước Đức, hơn nữa là một trong những triết gia lớn nhất của thời kỳ cận đại (Neuzeit), của nền văn hóa tân tiến và của nhiều lĩnh vực nhân văn khác. Sự nghiệp triết học của ông được biết đến qua hai giai đoạn: "tiền phê phán" và sau năm 1770 là "phê phán". Học thuyết "Triết học siêu nghiệm" (Transzendentalphilosophie) của Kant đã đưa triết học Đức bước vào một kỉ nguyên mới. "Danh tiếng của ông đã đẩy lùi những gì đi trước vào bóng tối và toả sáng lên trên những gì đi sau", như nhận xét của triết sử gia J. Hirschberger.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info