ZingTruyen.Com

[Edit♥BHTT♥HĐ] 《Lâm Thị Lang Cố [ Giới Giải Trí ]》- Huyền Tiên (Phần 1)

Chương 117

esleyy_

Edit: Nhện

Beta: Esley

Lâm Duyệt Vi nhìn cửa phòng bếp, Nhiễm Thanh Thanh cự tuyệt sự giúp đỡ của mọi người, tự mình xuống bếp làm bữa tối.

"Mẹ em thật sự sẽ không sao chứ?" Lâm Duyệt Vi lo lắng hỏi.

Sau khi ba nàng rời đi, Nhiễm Thanh Thanh đã ngồi một mình khóc rất lâu, dữ dội hơn tất cả các lần Lâm Duyệt Vi từng thấy trước đây rất nhiều, bản thỏa thuận nàng cũng không dám cầm lên, chỉ lẳng lặng chờ bà khóc xong rồi về nhà.

Trên đường chạy ngang qua siêu thị, Nhiễm Thanh Thanh khăng khăng muốn xuống xe, đi mua một đống lớn đồ ăn, và sau đó thì như hiện tại.

Bà đã ở trong bếp xoay vòng vòng gần một tiếng hơn, xử lý nguyên liệu nấu ăn, chiên xào đủ thể kiểu.

Lâm Duyệt Vi trộm nghe ngóng, mở hé cửa đủ cho một lỗ tai lọt vào, nghe thấy mẹ nàng đang hát "Hôm nay là một ngày lành, mọi chuyện dự tính đều đã được hoàn thành".

Nhưng lúc Lâm Duyệt Vi nhìn vào lại thấy bà không giống đang có một ngày tốt lành.

Lâm Duyệt Vi nói: "Có phải mẹ em bị đả kích hơi mạnh......"

Cố Nghiên Thu cầm hợp đồng chuyển nhượng đang đặt trên sô pha lên, lật xem từng tờ, cô xem xét nó theo khía cạnh kinh doanh, do bệnh nghề nghiệp hay xem văn kiện, hợp đồng linh tinh, nên không nhịn được mà muốn đánh giá giấy chuyển nhượng này một cách rõ ràng minh bạch.

Phần chuyển nhượng đã được ký, nhưng vẫn chưa báo cho các bên liên quan về vấn đề thay đổi, đương nhiên điều này đồng nghĩa với việc chưa được công khai. Cũng sắp đến cuối năm, cô có thể chờ đến năm sau để xử lý mọi chuyện chậm rãi.

"Do em đa cảm thôi." Cố Nghiên Thu dừng lật giấy trong tay lại, ngước mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ nói, "Dì đã sống bên ba em nhiều năm như vậy, đối với sự níu kéo của ba em còn hạ được quyết tâm mà ly hôn, nhưng có buông bỏ được hay không, đơn giản là vấn đề về thời gian, em không thể mong đợi bà vừa ly hôn thì bỗng giống y như lúc bình thường, dù là thần tiên cũng không làm được."

"Em biết đạo lý này, nhưng em không nhịn được lo lắng." Lâm Duyệt Vi đứng ngồi không yên, sẵn sàng xông vào phòng bếp bất kì lúc nào.

"Lo lắng thì nên lo lắng cho chính em đi." Cố Nghiên Thu nói, không dời chú ý của nàng sang chỗ khác không được.

Lâm Duyệt Vi ngạc nhiên nói: "Em có gì mà phải lo lắng?"

Cố Nghiên Thu giơ giơ hợp đồng chuyển nhượng trong tay lên, "Sau này em chính là đại diện pháp lý kiêm chủ tịch công ty."

Lâm Duyệt Vi mờ mịt: "Hả?"

Qua vài giây, Lâm Duyệt Vi mới phản ứng lại đây: "Đệt!"

Cố Nghiên Thu: "Không được chữi bậy."

Lâm Duyệt Vi lại "Đệt" một câu, Cố Nghiên Thu cười khẽ lắc lắc đầu, nói: "Em chưa từng cân nhắc về chuyện này à?"

Lâm Duyệt Vi quả thật chưa nghĩ tới.

Nàng trăm cay ngàn đắng mới tạo được cho mình thân phận phàm nhân mộc mạc ngoài đời. Mỗi khi ra ngoài cũng không dám mặc quần áo đắt tiền, nhưng sau khi kế thừa cổ phần công ty thì sẽ khác. Quyền sở hữu công ty và số cổ phần chuyển nhượng đều sẽ được công khai, tin của nàng cũng sẽ xuất hiện trong tập chí ngôi sao, tra một phát là ra, vậy có khác gì công khai thân phận của nàng?

"Mẹ, con cần nói chuyện này với mẹ." Lâm Duyệt Vi vào phòng bếp, nhìn mẹ nàng chớp chớp mắt.

Nhiễm Thanh Thanh: "Vận may tới, chúc người vận may tới, người nói, vận may mang đến vui và yêu, vận may tới chúng ta vận may tới, đón vận may thịnh vượng phát đạt......"

Lâm Duyệt Vi: "Con không thể kế thừa cổ phần công ty."

Nhiễm Thanh Thanh: "...... Đi tứ hải."

Lâm Duyệt Vi nhìn bà.

"Cô không cần cổ phần?" Nếu không phải trong nồi đang có thức ăn, Nhiễm Thanh Thanh thật sự có thể cầm nguyên cái nồi ụp lên đầu nàng, vẻ mặt nghiêm khắc nói, "Tôi cực cực khổ khổ kiếm tiền cho cô, dành giang sơn cho cô, cô lại muốn giả lại cho ba cô."

Lâm Duyệt Vi kinh ngạc mà khịt mũi một tiếng, nghĩ: Đây mà do mẹ kiếm được sao?

Nàng giải thích: "Con không phải muốn trả."

Nhiễm Thanh Thanh trừng mắt: "Vậy cô muốn thế nào?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Con không có thời gian."

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Xem như trên danh nghĩa thôi, có thời gian hay không thì liên quan gì, bây giờ chủ tịch đều có thể bổ nhiệm, chỉ cần chúng ta nắm giữ nhiều cổ phần nhất, các cổ đông khác nói gì hay phản đối gì cũng không ảnh hưởng tới chúng ta."

Lâm Duyệt Vi: "Nhưng mỗi khi mở đại hội cổ đông, con không thể cứ vắng mặt được, con làm sao có thời giờ tới dự các thứ. Còn nữa, cứ thế này, thân phận của con không phải sẽ bị phơi trước ánh sáng sao?"

"Thân phận gì?"

"Thì phú nhị đại."

"Trong giới giải trí phú nhị đại tốt hơn, cũng đâu phải có mình con a~." Nhiễm Thanh Thanh vẫy vẫy tay, "Tránh ra đi, đừng quấy rầy tôi nấu cơm."

"Không phải mẹ nói con không được dùng thân phận thật trong giới giải trí sao?"

"Bây giờ khác xưa rồi mà?" Nhiễm Thanh Thanh cho muối vào trong nồi, đảo đều, gắp một gắp, đưa lên môi thổi thổi, nói, "Mẹ không quan tâm con dùng thân phận gì." Chỉ chưa đầy một năm mà Lâm gia đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ Nhiễm Thanh Thanh vừa ly hôn với ông Lâm, Lâm gia chỉ còn Cố Nghiên Thu có thể hỗ trợ quản lý sản nghiệp, Lâm Duyệt Vi lại khăng khăng một mực muốn ở giới giải trí không chịu trở về kế thừa gia nghiệp.

"Mẹ đồng ý chứ con còn chưa đồng ý mà, lời nói rồi thì như bát nước hất ra ngoài, con nói không dựa vào gia thế trong nhà thì nhất định sẽ không dựa."

Nhiễm Thanh Thanh nhìn Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi ưỡn ngực ngẩng đầu, thái độ kiên quyết.

Nhiễm Thanh Thanh gắp măng lên ăn: "Chuyện này chúng ta từ từ nói, còn thời gian. Đói chưa?"

"Cũng hơi."

"Đi ra ngoài chờ đi."

"Dạ."

Cố Nghiên Thu đặt hợp đồng trong tay xuống, nâng mắt nhìn lên mỉm cười, nghiêng người kéo Lâm Duyệt Vi ngồi vào lòng mình, để những lọn tóc dài của nàng buông xuống bên người cô, nói: "Thế nào rồi?"

"Em nói với mẹ rồi." Lâm Duyệt Vi tránh tay cô đang duỗi ra, ngồi xuống bên người cô, nhướng mày nói, "Làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của em à?"

Cố Nghiên Thu: "Như vầy mà là chiếm tiện nghi à?"

Lâm Duyệt Vi: "Đương nhiên." Nàng giơ tay nhéo vành tai Cố Nghiên Thu, cười nói, "Em nói chiếm thì chính là chiếm."

Cố Nghiên Thu nhanh nghiên người, hôn như chuồn chuồn lướt nước trên cánh môi nàng, nói: "Thế bây giờ là gì?"

Lâm Duyệt Vi cười rộ lên: "Đây là yêu nha." Chợt nói, "Sao chị lại không e lệ?"

"Không ngại, ấy ấy nhà mình có gì phải e lệ." Cố Nghiên Thu cười, khẽ vuốt trên tóc nàng.

Gần đây cô làm động tác này đến nghiện.

Lâm Duyệt Vi hiểu ý, không sợ đang ở trong phòng khách, người hầu kẻ hạ căn bản không nghe được âm lượng nói chuyện của hai người, cố ý ghẹo cô: "Nhà mình cái gì?"

"Em biết mà."

"Em không biết nha."

Cố Nghiên Thu im lặng hai giây, rồi nói lí nhí mấy chữ.

Lâm Duyệt Vi ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng tai nói: "Chị nói gì? Nói to lên."

"Lão bà nhà mình."

"Không nghe rõ." Lâm Duyệt Vi vẫn nói, mắt đã cười đến cong.

"Lão bà nhà mình."

"Vẫn chưa nghe được, chị là con nít hả, sợ gì chứ."

Rõ ràng Lâm Duyệt Vi chỉ muốn nghe cô nói thêm lần nữa, nên Cố Nghiên Thu không thèm đếm xỉa đến lễ nghi nữa, vừa ôm vừa hét vào tai Lâm Duyệt Vi: "Lão bà!"

Lâm Duyệt Vi lập tức vui vẻ, trước giờ nàng luôn lớn mật hơn Cố Nghiên Thu suốt ngày chỉ biết nội liễm, đây lại còn là nhà nàng, lúc này được nước làm tới ấn lên vai Cố Nghiên Thu đẩy cô ngã xuống sô pha, hôn lên đôi môi đỏ mọng của đối phương.

Lâm Duyệt Vi dùng lực rất lớn, Cố Nghiên Thu đẩy một chút nhưng sợ làm đau nàng, chỉ đành thụ động nằm dưới, hai người được lưng ghế sô pha che chắn, từ phòng bếp nhìn sang không thể thấy hết, nên hai tay Cố Nghiên Thu không kiêng dè câu lấy cổ Lâm Duyệt Vi đáp lại một cách nồng nhiệt.

Hai người ở trên sô pha hôn đến khí thế ngất trời, Corgi nằm trong lồng sắt gâu gâu sủa vang, mắt chó tròn xoe trừng to, cảm giác như sắp bị chọc mù.

Khi tách ra, Lâm Duyệt Vi ở bên tai cô thở gấp, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch trên tóc Cố Nghiên Thu, ôn nhu mà trêu chọc, có ý riêng mở miệng: "Đêm nay nhường em một chút nha?"

Cố Nghiên Thu mở đôi mắt mê ly: "Không phải qua ngày của em rồi sao? Hôm nay là thứ sáu."

Từ lần đầu tiên chơi oẳn tù tì để quyết định trên dưới, hai người cũng không muốn dùng lại cách cũ nữa, nên lập ra quy định ba năm bảy Cố Nghiên Thu nằm dưới, hai tư sáu thì đến phiên Lâm Duyệt Vi, chủ nhật có thể oẳn tù tì tiếp hoặc đánh nhau phân thắng bại.

Nhưng vấn đề là, công tác của Lâm Duyệt Vi không ổn định, không có cách nào tự chủ sắp xếp thời gian, thật vất vả một chuyến mới có thể về nhà ngủ, còn gặp ngay thứ sáu.

Lâm Duyệt Vi ghé vào người Cố Nghiên Thu, mặt mũi cũng không cần, giống một con chó lớn cọ vào cô, một tay còn nắm cánh tay cô lắc qua lắc lại: "Em lâu như thế mới trở về nhà một lần, chị nhường em một chút đi, xin chị đó."

Cố Nghiên Thu đẩy mắt kính vốn không tồn tại trên mũi, đại công vô tư nói: "Nếu đã định ra quy tắc, thì phải dựa theo quy tắc thực hiện."

"Nhường em một chút đi, nhường em một chút đi, nhường em một chút đi......" Lâm Duyệt Vi bắt đầu niệm kinh bên tai cô.

"Không được, thật sự không được."

"Lần sau nghỉ em trả lại cho chị một lần."

"Lần sau em cũng sẽ nói vậy."

"Cố-Nghiên-Thu!"

"Sao nào?" Cố Nghiên Thu bị nàng lắc đến sắp hồn lìa khỏi xác, cười đáp.

"Chị có đáp ứng hay không?"

"Không đáp ứng." Cố Nghiên Thu rất có nguyên tắc mà cự tuyệt.

Mặt Lâm Duyệt Vi biến sắc trong một giây, lên lầu tìm Schrodinger. Trong khoảng thời gian này Cố Nghiên Thu luôn ở Lâm gia, Schrodinger đương nhiên cũng theo cô tới đây thường trú, Lâm trạch rộng lớn hơn chỗ ở cũ, phong cảnh cũng đẹp hơn nhiều, Schrodinger lại tìm được một chỗ yêu thích mới trong phòng để ngắm phong cảnh. Vì chiếu cố sở thích này của nó, Nhiễm Thanh Thanh làm một cái ổ cho nó trên bệ cửa sổ, buổi sáng vừa mở mắt là có thể ngắm phong cảnh.

Cố Nghiên Thu chỉnh lại vạt áo tán loạn của mình, nhìn bóng dáng Lâm Duyệt Vi căm giận lên lầu mà bất đắc dĩ mỉm cười.

Nhiễm Thanh Thanh ra ngoài lấy đồ, thấy trên sô pha chỉ còn lại mỗi mình Cố Nghiên Thu, hỏi một tiếng: "Lão bà xui xẻo của con đâu rồi?"

Cố Nghiên Thu tâm tình sung sướng, không suy nghĩ nhiều đáp theo lời bà: "Lão bà xui xẻo lên lầu rồi dì."

Nhiễm Thanh Thanh: "Ha ha ha ha dì sẽ mách Lâm Duyệt Vi con dám gọi nó là lão bà xui xẻo."

Cố Nghiên Thu: "......"

Nhiễm Thanh Thanh trêu cô xong, nói: "Vừa hay nó không có ở đây, dì có chút lời muốn nói cùng con."

"Dì cứ nói đi."

Nhiễm Thanh Thanh kêu cô vào phòng bếp, đóng cửa lại nói chuyện.

"Tình hình nhà của chúng ta con cũng biết, dì chỉ là một bà nội trợ, trước nay cũng chưa từng học kinh doanh, Duyệt Vi lại một lòng một dạ với sự nghiệp riêng, mặc dù có cổ phần công ty, nhưng không ai thích hợp để có thể quản lý." Nhiễm Thanh Thanh nhìn Cố Nghiên Thu, "Cho nên dì nghĩ tới con, con có đồng ý tới quản lý công ty Lâm gia không?"

Biết như vậy là làm khó cô, nên Nhiễm Thanh Thanh cũng hơi ngượng ngùng mà chà xát hai tay vào nhau.

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi không nói với cô tính toán của Nhiễm Thanh Thanh về cổ phần Lâm thị, hôm nay khi Cố Nghiên Thu đến hiện trường mới biết chuyện. Khi xem xét hợp đồng cô cũng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không nghĩ cô phải gánh trách nhiệm này lên vai, mà cho rằng hội đồng quản trị sẽ ra mặt, tuyển cử người Nhiễm Thanh Thanh tín nhiệm.

"Dì." Cố Nghiên Thu nhìn Nhiễm Thanh Thanh, "Có phải dì đã sớm tính toán hết rồi không?" Nhớ đến đủ loại biểu hiện của bà trước kia, Cố Nghiên Thu không thể không nghĩ theo chiều hướng này.

Nhiễm Thanh Thanh bị nhìn thấu, hơi lúng túng nói: "Dì không phải......"

"Vậy Duyệt Vi biết tính toán của dì không?"

Nhiễm Thanh Thanh nghe được câu này mới biết cô đang suy nghĩ gì, lập tức cho thấy thái độ, giúp Lâm Duyệt Vi phủi sạch liên quan: "Con bé không biết, từ đầu tới cuối cũng không biết, khi đó con bé còn thấy rất phiền khi dì tác hợp hai đứa. Sau khi Duyệt Vi biết chuyện ngoại tình, dì mới nói với nó. Con đừng trách dì, dì cũng chỉ mong tìm được một chỗ dựa cho Duyệt Vi."

"Em ấy không cần chỗ dựa đâu dì." Cố Nghiên Thu nghiêm mặt nói.

"Dì biết, nhưng người làm mẹ như dì khó có thể an tâm." Nhiễm Thanh Thanh thở dài.

Cố Nghiên Thu dừng một chút, nói: "Con có thể tiếp quản Lâm thị, nhưng con cần một đoạn thời gian. Công ty ở nhà có một số chuyện cần con phải giải quyết, hơn nữa Lâm thị lớn như vậy, để tìm hiểu cũng cần một chút thời gian."

Nhiễm Thanh Thanh như trút được gánh nặng, vội nói: "Con đáp ứng là được, thời gian đầu không cần vội, từ từ thôi......" Lời này còn chưa nói xong, Nhiễm Thanh Thanh lại hỏi, "Con cần bao lâu?" Vạn nhất cần một năm hai năm, bà làm sao có thể chống đỡ nổi.

"Khi chuyện nhà con kết thúc, còn khoảng gần hai tháng nữa."

Nhiễm Thanh Thanh không biết chuyện cô nói là chuyện gì, nhưng với biểu tình cô thì hẳn là một việc rất quan trọng, có thể liên quan đến tương lai của Thiên Thụy, nên bà cũng biết điều ngậm miệng lại, không hỏi thêm nữa.

***

Cố trạch.

Hạ Tùng Quân nhẹ nhàng đá một chân đang bắt chéo trên sô pha của con trai, liếc nhìn cậu.

Cố Phi Tuyền không để ý, trong tay cầm điều khiển từ xa, chuyển kênh tới lui, chuyển đến kênh văn nghệ, thì nghe người ta ê ê a a mà hát, Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài tiễn biệt, vô cùng kinh điển, dừng lại ngó ngó, vừa định đổi kênh, đã nghe Cố Hòa nói: "Xem kênh này đi."

Cố Phi Tuyền bèn dừng lại.

Hạ Tùng Quân gửi tin nhắn cho con trai: 【 đặt chân con xuống đi 】

Cố Phi Tuyền liếc mắt nhìn màn hình di động, mở khóa, sau khi xem xong chân gác càng cao hơn, không những vậy, anh còn trực tiếp nằm luôn xuống, bày thế cả thân người cao hơn 1 mét 8 trên ghế sô pha đôi.

Hạ Tùng Quân tức giận hết sức, nếu không phải có Cố Hòa ở đây, bà đã tức khí tới chửi ầm lên.

Bà âm thầm chú ý biểu tình của Cố Hòa, phát hiện Cố Hòa không hề bất mãn, ngẫu nhiên còn nhìn sang chỗ Cố Phi Tuyền, ánh mắt vừa dung túng vừa sủng ái, còn có chút bất đắc dĩ, nhưng loại bất đắc dĩ này cũng mang theo vẻ từ ái.

Hạ Tùng Quân nghĩ thầm: Kỳ quái, Cố Hòa không phải thích quy quy củ củ lắm sao? Chẳng lẽ do...... Cố Hòa đã thương con trai tới vượt qua quy củ?

Hạ Tùng Quân vui sướng trong lòng, nếu thật vậy, thì ngày nắm được Cố gia trong tay chẳng phải sắp tới rồi sao?

Ánh mắt bà nhìn về phía Cố Phi Tuyền nháy mắt cũng khác xưa, không biết đứa con trai này ngầm hạ công phu gì, mà có thể khiến Cố Hòa dung túng mình đến vậy.

Bèn nói tiếp......

"Hình như lâu rồi Nghiên Thu không về nhà?" Hạ Tùng Quân tựa như tùy ý mà nhắc tới, nhưng vang lên trong phòng khách an tĩnh nghe cũng có vẻ đột ngột.

Cố Hòa nói: "Mới hai tuần."

Hạ Tùng quân: "Nghe nói gần nhất hay đến ở Lâm gia?"

"Mẹ/Em nghe được ở đâu?" Hai giọng nói bỗng vang lên, thuộc về hai người khác nhau, biểu tình lại đều nghiêm túc. Một là của Cố Hòa, giọng còn lại thuộc về Cố Phi Tuyền.

Hạ Tùng Quân hoảng sợ, Cố Hòa thì bình thường, nhưng Cố Phi Tuyền lại là chuyện gì đây?

Cố Phi Tuyền cúi đầu, sờ sờ mũi của mình, anh vốn muốn giấu tiếp, nhưng bây giờ cũng lười che che dấu dấu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mẹ anh, truy vấn: "Ai nói với mẹ?"

Anh gọi điện thoại cho Cố Nghiên Thu mới biết được cô đang ở Lâm gia, một người sợ trời đông giá rét cửa lớn không ra cửa bé không tới như mẹ anh làm sao mà biết được, chẳng lẽ......

Ánh mắt anh đột nhiên trở nên bức người.

Ánh mắt Hạ Tùng Quân như sắp nổi trận lôi đình, nhưng do bên người còn có một tòa đại Phật Cố Hòa trấn giữ, thái độ Cố Hòa tương đối ôn hòa nói: "Trả lời Phi Tuyền đi?"

Hạ Tùng Quân xoay chuyển ánh mắt, nói: "Lần trước liên lạc, bảo con bé về nhà ăn cơm, do chính Nghiên Thu nói."

Cố Phi Tuyền bám riết không tha mà phá ngang: "Ngoại trừ giả vờ trước mặt ba, mẹ còn cùng Cố Nghiên Thu gọi điện thoại à?"

Hạ Tùng Quân: "......"

Thằng quỷ chết bầm!

Cố Hòa: "Hửm?"

Hạ Tùng Quân nói: "Mẹ cảm thấy thật do con bé nói với mẹ, không phải trong điện thoại thì chính là báo mộng, nhất định do gần đây mẹ quá mong ngóng, nên con bé mới báo mộng về."

Cố Phi Tuyền: "......"

Lời này rõ ràng để lừa quỷ đi, không đúng, ngay cả quỷ cũng không tin.

Hạ Tùng Quân lại nói: "Hơn nữa, lần trước mẹ cùng các dì nói chuyện phiếm, nghe nói Lâm gia đang ly hôn, mẹ nghĩ có lẽ con bé chịu ảnh hưởng vì chuyện này, ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó."

Cố Hòa nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, chuyển tầm mắt sang nhìn TV, giống như thật sự tin vào lời bà nói.

Cố Phi Tuyền giơ tay lên che mắt mình, tránh cái nhìn trừng trừng Hạ Tùng Quân bắn thẳng về phía anh.

***

"Theo dõi? Tôi không để ý." Cố Nghiên Thu một tay cầm di động, một tay khác đang đẩy Lâm Duyệt Vi cứ nằm trên người cô dịch tới dịch lui, nhẹ giọng nói, "Đừng quấy mà."

Cố Phi Tuyền bên kia điện thoại: "Tôi có quấy đâu."

Cố Nghiên Thu nói: "Không phải nói anh."

Cố Phi Tuyền hiểu rõ, che ngực nói: "Tôi tổn thương đó."

Cố Nghiên Thu lãnh đạm nói: "Vậy anh cũng đi tìm bạn gái đi."

Cố Phi Tuyền nói: "Đối tượng của em là từ trên trời rơi xuống."

Cố Nghiên Thu nói: "Nếu không thì tìm bạn trai? Phòng ban của anh có cậu nhóc gay, rất chú ý tới anh."

Cố Phi Tuyền hoảng sợ nói: "Sao em biết được? Tôi còn không biết."

Cố Nghiên Thu cười cười: "Đoán đại. Hơn nữa khi gặp loại vấn đề này không phải anh nên nói rõ mình là trai thẳng trước sao? Sao lại hỏi phản vấn?"

Cố Phi Tuyền cười nói: "Ha, em chọc anh, còn cố ý hỏi?"

"Chuyện này...... Ah đau......" Cố Nghiên Thu hít một hơi khí lạnh, gỡ tóc mình ra khỏi đầu ngón tay của Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi cáu giận lườm cô, nhỏ giọng nói, "Có chuyện gì mà nói suốt vậy?"

Cố Nghiên Thu đổi đề tài với Cố Phi Tuyền, nói: "Anh nói có người theo dõi tôi?"

"Không chắc lắm, cứ cảm thấy mẹ tôi kì kì."

"Kì thế nào?"

"Buổi tối hôm nay lúc ăn cơm chiều xong, tôi, ba, còn có mẹ tôi, ba người đang xem TV, mẹ tôi đột nhiên nhắc đến em, nói đã lâu rồi em không về nhà, bà biết em đang ở Lâm gia, nói rằng em đã nói với bà ấy khi hai người gọi điện thoại."

Cố Nghiên Thu không nói gì một lúc, rồi nói: "Sao tôi có thể nói những lời này với bà ta? Hơn nữa, không phải bà ấy luôn toàn nhân cơ hội có ba tôi ở đó để diễn trò sao?"

Lâm Duyệt Vi mang tai nghe tới, cùng Cố Nghiên Thu mỗi người mang một bên, rồi cắm vào di động.

"Tôi cũng nghĩ vậy, nên tôi hơi lo lắng, mẹ tôi biết rõ em ở đâu, có lẽ đã ngầm phái người theo dõi em."

"Tôi sẽ sẽ tìm hai vệ sĩ đi theo, chỉ là phòng ngừa."

"Tôi cũng có ý này, từ khi mẹ tôi nói lỡ miệng, đoán chừng đã biết tôi là khuỷu tay hướng ra ngoài, lúc tôi tìm bà ấy hỏi một số chuyện bà ấy cũng không chịu nói thật."

"Vậy...... chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai mẹ con anh sao?" Cố Nghiên Thu cảm thấy hơi băn khoăn.

"Chắc không đâu, bà ấy chỉ có một đứa con trai là tôi, đừng nói tôi là khuỷu tay hướng ra ngoài, kể cả khi toàn bộ tay chân tôi hướng ra ngoài, bà ấy vẫn sẽ hướng về tôi, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi lại bù đắp cho bà ấy." Cố Phi Tuyền cũng không để ý hình tượng, cười nói.

"Vậy thì được." Cố Nghiên Thu kẹp chặt cánh tay, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi vờ ngã đầu giả chết, xem như người vừa mới trêu cô ngứa cả người không phải nàng.

Cố Nghiên Thu hỏi: "Còn chuyện gì không?"

"Không còn chuyện gì nữa thì không thể nói tiếp sao?" Cố Phi Tuyền nói.

Lâm Duyệt Vi từ "chết" sống lại, giơ hai tay để hờ lên cổ Cố Nghiên Thu ra hiệu, chị còn lung tung lằng nhằng nữa thì em sẽ tàn nhẫn dùng lực, Cố Nghiên Thu đành phải lấy cớ "Tôi còn có chút việc bân" kết thúc cuộc điện thoại.

Lúc này không thể trách Lâm Duyệt Vi không ăn dấm, nàng năn nỉ ỉ ôi lắm Cố Nghiên Thu mới chịu cho nàng đua xe ở sân nhà vốn thuộc về nàng, kết quả mới vừa cắm chìa khóa khởi động ô tô đã phải khóa thắng tay, hỏi ai mà không cáu.

Lâm Duyệt Vi sửa lại ô tô một chút, tính định lên đường lần nữa, thì phát hiện động cơ không cháy máy.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy Cố Nghiên Thu đang nhìn trần nhà đến xuất thần.

"Có thể chuyên tâm một chút hay không vậy?" Lâm Duyệt Vi nắm tay cô, cắn một ngụm lên ngón thon dài.

Cố Nghiên Thu thu hồi nỗi lòng, cố chuyên tâm hưởng thụ.

Lâm Duyệt Vi tiếp tục hôn cô, đột nhiên dừng lại, vô tri vô giác nói: "Từ sau khi nói lỡ miệng...... Hạ Tùng Quân nói lỡ miệng chuyện gì?"

"Lúc trước có em nói với em, chị hoài nghi mẹ chị cùng bà ta chẳng những biết nhau, hơn nữa còn có liên hệ, Cố Phi Tuyền đã chứng thực."

"Bị chứng thực như thế nào? Bà ấy đã nói gì?"

"Có một đoạn thời gian, em vội vàng công tác, chị cùng Cố Phi Tuyền có gặp mặt mấy lần, anh ta nói lúc còn sống mẹ chị đã ngầm trợ cấp cho Hạ Tùng Quân, giúp đỡ cuộc sống của hai mẹ con bọn họ." Cố Nghiên Thu cúi đầu, cằm dán xương quai xanh mà nhìn nàng.

"Hả?"

Cố Nghiên Thu thấy xe cứ đi đi dừng dừng, mở máy chạy ầm ầm nửa ngày vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, đành duỗi hai tay kẹp dưới nách Lâm Duyệt Vi, xách nàng sang một bên.

Lâm Duyệt Vi: "Này?"

Cố Nghiên Thu đối với chuyện hôm nay phải làm trước trước sau sau xem như xong rồi, Lâm Duyệt Vi thở dài cảm thán lần đầu tiên trong đêm nay: "Họ rốt cuộc có quan hệ gì chứ?"

"Quan hệ gì cũng sẽ biết nhanh thôi. Đúng rồi," Bỗng nhớ ra điều gì, Cố Nghiên Thu dứt khoát ngồi dậy, lấy máy tính bảng trong ngăn kéo ra, "Chỗ chị có một số ảnh, Lưu tiên sinh gởi tới, chọn lọc chỉ còn lại mười mấy người, bạn gái cũ của mẹ chị hẳn sẽ là một trong số họ."

Lâm Duyệt Vi lộ ra bộ dáng rất có hứng thú: "Em xem với."

Cố Nghiên Thu quét từng tấm ảnh, đối với tư liệu của những người này cô đã đọc thuộc làu làu, giới thiệu về từng người một, đến người bị khoanh tròn thì chỉ chỉ, nói: "Người này họ Phương, ba mươi năm trước gặp tai nạn xe qua đời, chị cảm thấy người này có khả năng lớn nhất."

Lâm Duyệt Vi "Ừm" một tiếng, ngón tay trượt lên một chút, tới tấm cuối cùng, cũng bị khoanh tròn bằng khung đen: "Người này cũng qua đời rồi à?"

Cố Nghiên Thu trả lời: "Ừm, qua đời vào năm kia."

Lâm Duyệt Vi nhìn vào màn hình, đột nhiên lấy máy tính bảng, phóng đại tấm hình ra hết cỡ, nhìn kỹ vào cổ tay trái người nọ, người phụ nữ trong ảnh mặc thân áo rộng tay, chỉ để lộ ra chút, là một cái bóng nhỏ.

Lâm Duyệt Vi chần chừ nhíu mày: "Đây là Phật châu à?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm tiểu thư: Tui có kỹ năng đặc biệt quan sát ảnh chụp.

Lần trước địa chỉ quê quán cũng do Lâm tiểu thư đây nhìn ra

Esley: Lâm thụ còn đặc biệt biết trốn trách nhiệm làm công chuyên tâm làm thụ nữa =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com