ZingTruyen.Com

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trọng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo

Chương 99. "Đại lễ"

Kisekirin

Edit + beta: Iris

Nguyễn Trì Tranh thấy Ô Nhược nhìn hắn, ho nhẹ một cái, vội vàng thu lại cảm xúc: "Nghe nói Ô gia gặp đại kiếp nạn, nên người Ô gia đều dọn ra ngoài tị nạn, có thật không?"

Ô Nhược gật đầu: "Đúng vậy, qua năm nay, người Ô gia sẽ dọn về Ô gia."

"Khoảng thời gian trước, cô cô ta tới Nguyễn gia tìm chúng ta." Nguyễn Trì Tranh cong khóe miệng đầy châm chọc: "Bọn họ đánh ta, còn đánh chết người của ta, hiện giờ lại muốn kéo cả dòng họ đến ở Nguyễn gia chúng ta, ngươi nói có buồn cười hay không, cũng không biết da mặt nàng làm bằng cái gì."

Ô Nhược biết hắn đang nói Nguyễn Lam Như, thực ra trước đó cậu đã nghe Thi Diệc kể lại rồi: "Các ngươi từ chối?"

"Chỉ nói rằng không còn phòng cho bọn họ ở, dượng và đại biểu ca là người sĩ diện, trực tiếp phất tay áo chạy lấy người." Nguyễn Trì Tranh không thèm để ý nói: "Đi thì đi đi, dù sao thì lần trước bọn họ đánh ta, ta đã không muốn dựa dẫm vào bọn họ nữa, nên lần này ta đến nói với ngươi một tiếng, ta phải rời khỏi Cao Lăng thành một đoạn thời gian."

Ô Nhược ánh mắt lóe lên: "Ngươi đi đâu?"

Nguyễn Trì Tranh cười tự giễu: "Đi xem thử có ai nguyện ý thu ta làm đồ đệ."

Nghe được lời này, trong nháy mắt Ô Nhược muốn khế ước với Nguyễn Trì Tranh, để từ nay về sau hắn sẽ nghe lời cậu, nhưng cậu không muốn dính líu với người này quá nhiều, hơn nữa sợ sau khi khế ước, vận mệnh của Nguyễn Trì Tranh sẽ thay đổi, không tìm thấy người muốn gϊếŧ cậu kia.

"Ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có người thu ngươi làm đồ đệ, đừng nhụt chí."

Khóe miệng Nguyễn Trì Tranh nở nụ cười, hắn thích Ô Nhược khen hắn như vậy, chỉ có ở trước mặt Ô Nhược, hắn mới cảm thấy bản thân hữu dụng, ít nhất sẽ không phế đến nỗi không có linh lực như Ô Nhược.

Ô Nhược vỗ vai hắn, khi chạm mắt hắn thì lặng lẽ dùng linh ngôn chi thuật, hạ ám chỉ: "Tìm, được, sư, phụ, phải, báo, với, ta, một, tiếng."

Nguyễn Trì Tranh ngẩn người, ngốc lăng gật đầu: "Được."

Sau đó thì thanh tỉnh lại, đáy mắt hắn hiện lên nghi hoặc: "Vừa rồi sao ta lại..."

Vừa rồi vì sao hắn lại nói "được"?

Ô Nhược dời lực chú ý của hắn, cười nói: "Ngươi sắp phải rời đi, chúng ta không còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa, ngươi ở lại đây dùng cơm chiều với ta, được không?"

Nguyễn Trì Tranh lắc đầu: "Không được, ta chỉ đến đây chào từ biệt ngươi, thuận tiện xem ngươi sống ở Hắc gia thế nào, sau đó sẽ lập tức rời khỏi Cao Lăng thành."

Ô Nhược nhướng mày: "Gấp vậy?"

"Hiện tại trị an Cao Lăng thành không ổn định, đi sớm chút thì tốt hơn, cũng không cần phải nhìn thấy người Ô gia đấu đá tới lui mỗi ngày. Nếu cứ như vậy, Ô gia sớm muộn gì cũng xong đời." Nguyễn Trì Tranh vừa nói vừa đánh giá Ô Nhược: "Hiện tại ngươi gầy đi trông rất đẹp, trượng phu ngươi hẳn rất tốt với ngươi."

Ô Nhược cố ý tự giễu nói: "Một người không có linh lực, lớn lên có đẹp bao nhiêu cũng chẳng ích gì?"

Nguyễn Trì Tranh nghe lời này, tức khắc thấy thư thái rất nhiều, cho rằng Hắc Tuyển Dực đối với cậu không tốt, liền an ủi: "Ngươi đừng nản chí, trượng phu ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra ngươi tốt đẹp cỡ nào, trời cũng không còn sớm, ta phải về."

"Vậy được, để ta đưa ngươi ra ngoài."

Ô Nhược hận không thể để hắn đi nhanh chút, đưa người đến cổng lớn, nhìn thấy Nguyễn Trì Tranh lên xe ngựa mới yên tâm.

Nguyễn Trì Tranh nhấc màn xe, hô: "Tiểu Nhược, chờ ta sắp xếp ổn thỏa sẽ viết thư cho ngươi, nếu ngươi ở Hắc gia không vui, có thể đến tìm ta."

"Được, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió." Ô Nhược vẫy tay với hắn, cho đến khi không còn nhìn thấy xe mới xoay người hồi Hắc phủ.

Vốn cậu muốn phái người theo dõi Nguyễn Trì Tranh, nhưng nếu bị Nguyễn Trì Tranh phát hiện thì không tốt, nên cậu từ bỏ ý niệm này.

Nguyễn Trì Tranh buông màn xe, thu hồi lại tươi cười, châm chọc nói: "Dung mạo đẹp hơn trước kia thì thế nào, còn không phải là một phế vật."

Xe ngựa rời khỏi Hắc phủ không lâu, đột nhiên ngừng lại.

Nguyễn Thắng ngồi bên ngoài nói: "Thiếu gia, ta nhìn thấy người Tây Đại Viện và Nam Đại Viện cãi nhau, rất có khả năng sẽ đánh nhau, chúng ta nên đi qua hay là đổi đường?"

Nguyễn Trì Tranh nhấc màn xe lên nhìn, thấy Ô Huyền Nhiên và vài tên hộ vệ của hắn.

Sau đó, ánh mắt hắn chuyển động, nói bên tai Nguyễn Thắng: "Đợi lát nữa tìm người nói với Ô Huyền Nhiên, con thứ ba của hắn mời hắn đến Thanh phủ ở."

Ha ha.

Hắn và Ô Nhược là "huynh đệ tốt", trước khi rời khỏi Cao Lăng thành phải đưa đại lễ cho cậu chứ, để sinh hoạt của Ô Nhược trở nên náo nhiệt mới không làm hắn thất vọng.

Nguyễn Thắng gật đầu: "Vậy chúng ta..."

"Đổi đường."

Nguyễn Trì Tranh còn chưa rời khỏi Cao Lăng thành, vẫn có người giám thị nhất cử nhất động của hắn, nên chuyện hắn tìm người nói với Ô Huyền Nhiên là Ô Tiền Thanh muốn mời hắn ở chung cũng truyền tới tai Ô Nhược.

Ô Nhược cười lạnh: "Đúng là huynh đệ tốt."

Lần đầu đến Hắc phủ bái phỏng còn không quên tặng quà, trước khi rời khỏi Cao Lăng thành còn không quên tặng cậu đại lễ, còn không phải là huynh đệ tốt sao?

Tuy nhiên, dù Nguyễn Trì Tranh không làm chuyện này, với thói quen của Ô Huyền Nhiên cũng sẽ không chịu nổi căn nhà nhỏ hiện giờ, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cha cậu, nên Ô Nhược không định cản Ô Huyền Nhiên tìm tới cửa.

Ô Huyền Nhiên đang đánh nhau với nhị gia bên Tây Đại Viện không hay biết Nguyễn Trì Tranh đang tính kế hắn, người đầy vết thương đi về nhà thì nghe thấy mấy con trai và con dâu cãi nhau, căn bản không có ai quan tâm thương thế của hắn, chỉ có bạn già nhanh chóng lấy dược thoa cho hắn, trong lòng tức giận và khổ sở không nói nên lời, sinh nhiều con trai như vậy nhưng lại không có ai hiếu thuận với hắn.

Lúc này có người đến báo, nói là đứa con thứ ba Ô Tiền Thanh nhớ hắn, muốn mời hắn đến Thanh phủ ở vài ngày.

Ô Huyền Nhiên vừa nghe, đầu tiên là tức giận, sau đó là cực kỳ đắc ý, cho rằng con thứ ba vẫn không nỡ rời khỏi hắn, lại nghĩ đến con thứ ba hắn hiện giờ đang sống trong tòa nhà lớn thì càng vui vẻ, liền thương lượng với Mục Tú Uyển xem có muốn qua đó ở hay không.

Mục Tú Uyển lo lắng nói: "Trước khi chuyển nhà, chúng ta đã nói lời tuyệt tình, không muốn ở cùng bọn họ, hiện tại chuyển qua đó có ổn không?"

Ô Huyền Nhiên tự cho là đúng lý hợp tình nói: "Chúng ta là cha mẹ hắn, cho dù nói khó nghe cỡ nào thì cũng là cha mẹ hắn, huống chi hiện giờ là hắn mời chúng ta đến, không phải chúng ta mặt dày cầu xin."

Chủ yếu là hắn thật sự không chịu nổi cái nơi chật hẹp này, lúc nào cũng ngửi thấy mùi phân heo cứt trâu, thúi muốn chết, nửa đêm còn có tiếng chó sủa, căn bản là ngủ không an giấc.

Mục Tú Uyển ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng lại muốn làm giá, cố ý kéo dài qua hai ngày rồi mới dọn.

Bọn Ô Tiền Cạnh thấy cha mẹ bao lớn bao nhỏ chất lên xe lập tức đoán được bọn họ muốn đi đâu: "Cha, mẹ, các ngài muốn đến chỗ tam đệ phải không?"

Ô Huyền Nhiên có chút xấu hổ, lúc trước là hắn nói không muốn ở cùng Ô Tiền Thanh, hiện tại lại dọn đến Thanh phủ, quả thật là tự vả mặt mình.

"Tam đệ con cầu chúng ta qua đó ở vài ngày."

Ô Tiền Đồng cả giận nói: "Ở có vài ngày mà xách theo nhiều đồ như vậy hả? Cha, lúc trước chính ngài nói không muốn ở với hắn, hiện tại ngài lại vứt bỏ chúng ta là có ý gì?"

Ô Huyền Nhiên và Mục Tú Uyển chột dạ quay mặt đi.

Ô Tiền Bân nói: "Cha, mẹ, nếu các ngài muốn ở chung với tam ca, chúng ta cũng không ngăn cản, nhưng các ngài đi rồi, con muốn cho con của con vào ở."

"Ở đi, ở đi." Ô Huyền Nhiên căn bản không muốn trở về, thừa dịp mấy đứa con trai không ngăn cản nhanh chóng đánh xe rời đi.

Ô Tiền Đồng tức giận: "Tứ ca, sao lại để cha mẹ đi."

Ô Tiền Bân nói: "Chúng ta không cần dưỡng bọn họ, không phải rất tốt sao?"

Mọi người không hề lên tiếng.

Ô Huyền Nhiên và Mục Tú Uyển hưng phấn đi vào Thanh phủ, không ngờ lại bị hộ vệ chặn ngoài cửa: "Chúng ta chưa từng nghe lão gia nói mời ai tới ở trong phủ, mời các ngươi trở về."

Ô Huyền Nhiên khách khí nói: "Ta là cha mẹ của lão gia các ngươi, ngươi chỉ cần vào thông báo một tiếng, lão gia các ngươi chắc chắn mời chúng ta vào."

"Lão gia và phu nhân chúng ta đã ra ngoài, không có ở trong phủ, hơn nữa cha mẹ của lão gia chúng ta đã nói không muốn ở cùng ngài ấy, hiện tại các ngươi tự xưng là cha mẹ của lão gia chúng ta, rốt cuộc rắp tâm gì, vì sao muốn giả mạo cha mẹ lão gia."

Ô Huyền Nhiên tức đến đỏ mặt: "Chúng ta quả thực là cha mẹ của lão gia các ngươi, nếu ngươi không tin thì có thể gọi hạ nhân Thư Thanh Viện đến đây sẽ biết chúng ta là thật hay giả."

Hộ vệ đen mặt: "Nếu các ngươi còn không đi, chúng ta sẽ động thủ."

Mục Tú Uyển cũng sốt ruột: "Chúng ta thật sự là cha mẹ của lão gia các ngươi."

Hộ vệ dẫn đầu lập tức hạ lệnh: "Đánh cho ta."

Ô Huyền Nhiên giận dữ: "Các ngươi dám! Ta chính phụ thân của lão gia các ngươi!"

Các hộ vệ trực tiếp đi lên đánh, hơn nữa còn đánh gần chết mới ngừng.
Mấy hộ vệ do Hắc Tín phái tới này đều là cao thủ, Ô Huyền Nhiên sao có thể là đối thủ của bọn họ, chỉ qua nửa nén hương, Ô Huyền Nhiên đã bị đánh tơi tả, cuống quít ngồi lên xe ngựa rời đi.

Trên xe ngựa, Mục Tú Uyển sầu muốn chết: "Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?"

"Còn có thể làm gì bây giờ? Hiện tại chúng ta chỉ có thể..."

Ô Huyền Nhiên nói được một nửa thì ngừng lại, lúc bọn họ đi thì vô cùng cao hứng, giờ làm gì có mặt mũi trở về.

Hắn càng nghĩ càng khó chịu, ôm lấy khuôn mặt sưng tấy, nổi trận lôi đình: "Vương bát đản, nhất định là Ô Tiền Thanh cố ý chỉnh chúng ta."

Mục Tú Uyển cũng cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng: "Dựa vào những gì ta biết về Ô Tiền Thanh, hắn tuyệt đối không phải là người như vậy, ngươi nói xem có phải chúng ta bị lừa rồi không? Ngươi nghĩ lại đi, người tới truyền tin cho chúng ta không phải là người Thư Thanh Viện, chúng ta cũng chưa từng gặp người đó. Nếu Ô Tiền Thanh thật sự muốn mời chúng ta cũng sẽ để quản gia Ô Tự đến mời không phải sao?"

Từ trước đến nay Ô Tiền Thanh luôn hiếu thuận với bọn họ, cho dù có tức giận cũng tuyệt đối không đánh cha mẹ.

"Không phải hắn thì là ai?"

Mục Tú Uyển suy nghĩ: "Lúc chúng ta đi, bọn Ô Tiền Bân không những không ngăn cản mà còn nói là để con trai của bọn nó vào ở, ngươi nói có phải bọn nó cố ý tìm người nói là Ô Tiền Thanh mời chúng ta đến ở trong phủ, rồi cướp phòng của chúng ta hay không? Hoặc là không muốn dưỡng chúng ta?"

Ô Huyền Nhiên sửng sốt, nghĩ lại thì thấy lời này không phải không có lý.

"Mọe, bọn nó càng muốn chúng ta rời đi thì chúng càng không đi, hiện tại chúng ta về đó."

Sau khi bọn họ rời đi, hộ vệ canh giữ Thanh phủ lập tức báo chuyện này cho Ô Nhược.

Ô Nhược nghe xong, cong khóe môi, về sau sẽ không còn ai quấy rầy cha mẹ cậu nữa rồi.

°°°°°°°°°°

Đăng: 9/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com