ZingTruyen.Com

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trọng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo

Chương 93 - 95. Phân nhà

Kisekirin

Chương 93. Phân nhà (1)

Edit + beta: Iris

Ô Bặc Phương vội vàng phái người đi theo phía sau đại yêu, xác nhận đại yêu đã rời xa Cao Lăng thành mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn quay lại nhìn các thuật sư trên thành lầu, không phải chết thì chính là bị nội thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó khôi phục lại.

Đây là lần đầu tiên hắn chạm trán với một con đại yêu như vậy từ khi sáng lập ra Ô gia ở Cao Lăng thành. Với năng lực của các thuật sư Cao Lăng thành, căn bản không phải là đối thủ của đại yêu, nếu không phải vừa rồi đại điểu đuổi đại yêu đi, chỉ sợ rằng tất cả các thuật sư ở đây đều chết sạch, Cao Lăng thành cũng sẽ biến thành một đống đổ nát.

Vinh trưởng lão đi đến trước mặt Ô Bặc Phương để báo cáo tình hình thương vong: "Tộc trưởng, chúng ta đã thống kê xong số người, ngoại trừ Tây Đại Viện phụ trách trị an Cao Lăng thành năm nay, còn có hộ vệ của Đông, Nam, Bắc Đại Viện cũng đều đã chết..."

Ô Bặc Phương hít một hơi thật sâu, giọng run run hỏi: "Tây Đại Viện chết bao nhiêu người?"

Vinh trưởng lão sắc mặt đau thương: "Ngoại trừ những đứa nhỏ rèn luyện bên ngoài và đang ở học đường, đại gia tam gia Tây Đại Viện và người nhà của bọn họ đều bất hạnh bỏ mình, còn có đại nhi tử của nhị gia và nhi tử của ngài cũng..."

Ô Bặc Phương nghe vậy, thân mình lảo đảo, trước mắt tối đen.

Vinh trưởng lão nhanh chóng đỡ lấy Ô Bặc Phương: "Tộc trưởng, ngài không sao chứ?"

Trong phút chốc, trông Ô Bặc Phương như già đi rất nhiều, hắn bi thống xua tay: "Không có gì, không có gì, ngươi ở đây giải quyết những chuyện còn lại đi, còn những chuyện khác để sau rồi nói."

"Dạ."

Vinh trưởng lão an bài người bị thương trở về dưỡng thương, lại an bài nhân thủ an táng những hộ vệ đã chết, bọn đại gia bên Tây Đại Viện đã chết thì cho người nâng về Tây Đại Viện.

Hắn an bài xong mọi việc thì trở về Ô gia, nghe được nhị gia Tây Đại Viện và mẫu thân hắn muốn Ô Bặc Phương làm chủ, nghiêm khắc xử trí người Nam Đại Viện, nếu không phải bọn họ thả đại yêu mạnh như vậy ra, người Tây Đại Viện đã không chết nhiều người như thế.

Vốn Tây Đại Viện đã không có nhiều người như những viện khác, bây giờ sau khi đại chiến kết thúc, Tây Đại Viện càng quạnh quẽ hơn.

Ô Bặc Phương và Hiền trưởng lão thật vất vả mới trấn an được nhị gia Tây Đại Viện và mẫu thân hắn, để bọn họ trở về nghỉ ngơi thật tốt. Sau đó lại nhận được tin tứ gia Đông Đại Viện dẫn người đi tìm Bắc Đại Viện tính sổ.

"Sao mọi chuyện lại như thế này chứ?"

Ô Bặc Phương đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn quan tâm mấy chuyện này nữa.

Vinh trưởng lão nói: "Tộc trưởng, chỉ sợ này cũng là kiếp nạn của Ô gia ta, chúng ta nên nhanh chóng tìm cách giải quyết, nếu không Ô gia chúng ta chỉ sợ sẽ đến hồi kết."

Hiền trưởng lão thở dài: "Hiện nay là tháng ba, còn hơn nửa năm nữa, không biết tiếp theo sẽ ra sao."

Ô Bặc Phương mệt mỏi ngồi trên ghế, không muốn động đậy.

"Bặc Phương, ngươi lập tức viết thư gửi cho Quốc Sư đại nhân, để hắn đưa chủ ý." Phu nhân của Ô Bặc Phương là Diêu Xu Uyển đi tới và nói.

"Đúng, đúng." Ô Bặc Phương lên tinh thần, sai quản gia chuẩn bị giấy mực.

Đúng lúc này, người hầu trong viện mang theo một hộ vệ thân hình cao lớn vội vàng đi tới: "Tộc trưởng, người của Hoàng Đô tới."

Ô Bặc Phương đứng lên nhìn người đang đi tới: "Ngài là... Ngài là Diêu hộ vệ bên cạnh Quốc Sư đại nhân?"

Lúc đi gặp Ô Thần Tử, hắn đã gặp qua người này hai lần.

Diêu hộ vệ cười: "Đúng vậy, thật ra vãn bối vẫn là người Diêu gia ở Hoàng Đô, tên là Cẩn Khôn, phụ thân ta là Diêu Xu Trí, nên hẳn là phải gọi các ngươi một tiếng dượng và cô mẫu."

Diêu Xu Uyển kinh ngạc nói: "Ngươi là con trai của Xu Trí?"

Từ sau khi thành thân, nàng rất ít khi về Hoàng Đô, cho dù có về cũng không nhất định sẽ gặp người Diêu gia, huống chi ở Diêu gia nàng chỉ là thứ nữ, thân phận không cao, gả cho người có thân phận cũng không cao, trở lại thăm Diêu gia thì người Diêu gia cũng không có khả năng huy động mọi người đến tiếp đãi nàng, cho nên nàng không biết người trước mắt này cũng là chuyện rất bình thường.

"Đúng vậy, cô mẫu."

Diêu Xu Uyển nhanh mời hắn ngồi: "Không biết lần này ngươi đến Ô gia là vì chuyện gì?"

Diêu Cẩn Khôn nhận trà từ hạ nhân: "Ta đến là vì giúp Quốc Sư đại nhân gửi thư cho Ô gia."

Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão vừa nghe liền lên tinh thần.

Ô Bặc Phương vội hỏi: "Có phải Quốc Sư đại nhân đã nghĩ ra biện pháp giải quyết kiếp nạn của Ô gia hay không?"

Diêu Cẩn Khôn vẻ mặt ngưng trọng, lấy ra một bức thư từ trong ngực đưa cho Ô Bặc Phương: "Dượng, ngài tự đọc đi."

Ô Bặc Phương nhanh chóng mở phong thư, nội dung thư tín cũng không dài, cuối cùng chỉ viết hai chữ - - phân nhà.

Vẻ mặt hắn ngốc lăng, bức thư rơi từ trên tay xuống lúc nào cũng không hay.

Đồng thời, lúc này Ô Nhược cũng nhận được thư từ Hoàng Đô gửi đến, phía trên cũng chỉ có hai chữ - - phân nhà.

Cậu cười nhẹ gấp bức thư lại.

Tuy rằng trên thư không có ghi người gửi, nhưng mà cậu biết là thái tử Linh Mạch Hàn gửi đến.

Khi Ô Bặc Phương hỏi thần ba nén hương bị gãy vào ngày đông chí hiến tế, cậu cũng đã nghĩ đến Ô Bặc Phương chắc chắn sẽ hỏi Ô Thần Tử tìm cách phá giải kiếp nạn này, cho nên lúc Linh Mạch Hàn trở về Hoàng Đô điều kiện rất đơn giản, chính là để Linh Mạch Hàn sắp xếp người vào bên cạnh Ô Thần Tử, lúc Ô Thần Tử tính toán nên phá giải kiếp nạn Ô gia như thế nào, thì âm thầm thúc đẩy một phen, để khiến cho Ô gia Cao Lăng thành phải phân nhà là phương pháp phá giải tốt nhất.

Hiện tại cậu nhận được thư, chứng tỏ Linh Mạch Hàn đã thành công thuyết phục Ô Thần Tử, thậm chí Ô Thần Tử đã phái người đến để làm Ô Bặc Phương phân nhà.

Đột nhiên, bức thư trong tay Ô Nhược bị đoạt đi.

"Đại tẩu, tẩu đang cười cái gì vậy?" Hắc Tuyển Đường mở thư ra thì thấy: "Phân nhà?"

Lập tức trợn to mắt: "Đại tẩu, tẩu không phải là muốn phân nhà với đại ca chứ?"

Hắc Tuyển Dực nâng mí mắt nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược tức giận liếc Hắc Tuyển Đường một cái: "Đệ đang nghĩ đi đâu đó?"

Cậu lấy bức thư về, thiêu hủy.

Ô Nhược nói: "Tứ đệ, ngày nào đệ cũng rảnh rỗi như vậy, vậy phiền đệ giúp ta một việc."

Trước đó, bọn họ nhìn thấy đại yêu thoát khỏi Cao Lăng thành thì trở về Hắc phủ, con hàng này vậy mà ngủ say như chết, một chút cũng không sợ đại yêu tấn công sẽ đạp bẹp hắn.

Ánh mắt Hắc Tuyển Đường sáng rực: "Đại tẩu, tẩu muốn đệ làm gì?"

Từ khi vào Cao Lăng thành, cả ngày đều ăn không ngồi rồi, ăn no thì ngủ, ngủ dậy ăn tiếp, không có người chơi đùa cùng hắn, hu hu, hắn thật là đáng thương.

Bây giờ cuối cùng cũng có chuyện để hắn làm, thật tốt quá.

"Mấy ngày trước ta có mua tòa nhà cách vách, ngươi phụ trách tìm người trang trí, càng nhanh càng tốt, biết không?"

Hắc Tuyển Dực lại trừng lớn mắt: "Đại tẩu, tẩu thật sự muốn phân nhà với đại ca."

"..." Ô Nhược lười giải thích với hắn.

Lúc này, Đản Đản chạy đến đại sảnh, hưng phấn bổ nhào vào lòng Ô Nhược: "Cha, phụ thân, con đã về."

"Có bị thương hay không?" Ô Nhược lập tức bế bé lên kiểm tra.

"Không có." Đản Đản trượt khỏi người Ô Nhược, vui vẻ nói: "Cha, con có món quà muốn tặng cho cha.".

Ô Nhược nhướng mày: "Quà gì vậy?"

"Hi Hi, Pi Pi, các ngươi nhanh vào đi."

Cức Hi đi vào, trợn trắng mắt nói: "Đã bảo đừng có gọi ta là Hi Hi rồi còn gì?"

Tên tiểu gia hỏa này vốn gọi hắn là đại ca ca, nhưng mà hắn lại cảm thấy gọi như vậy sẽ thấp hơn một đoạn so với Ô Nhược, liền không cho phép tiểu gia hỏa gọi như vậy, ai ngờ tiểu gia hỏa này liền sửa lại gọi Hi Hi, đây là tên của tiểu cô nương mà.

Pi Pi trong miệng ngậm một vật nhỏ bị đốt thành than đen đi phía sau Cức Hi, vật đó có khói trắng bốc lên, còn có mùi thịt nướng nữa.

Hắc Tuyển Đường ngửi ngửi: "Tiểu chất nhi, con nướng nguyên một con heo cho đại tẩu sao?"

Vật nhỏ bị Pi Pi ngậm vừa nghe lập tức giãy giụa gào to.

Hắc Tuyển Đường sửng sốt: "A, nó vẫn còn sống."

Cức Hi giải thích: "Nó là đại yêu vừa nãy, Pi Pi bất cẩn đốt nó thành cái dạng này."

Ô Nhược nhịn không được đánh giá Pi Pi, con chim này thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là thân thể lớn hơn mấy con chim khác mà thôi, không nghĩ đến lại mạnh hơn cả đại yêu, hẳn không phải là một con chim bình thường.

Pi Pi đặt con đại yêu đến trước mặt Ô Nhược.

Trong lòng Ô Nhược có chút phức tạp.

Bởi vì đã trải qua một kiếp, sau khi biết đại yêu được thả ra phải tĩnh dưỡng hơn một tháng mới có thể khôi phục lại sức mạnh, cũng biết tính tình chán ghét bị người khác quấy rầy khi đang ngủ đông của nó, nó chắc chắn sẽ đến gây phiền toái cho bọn Ô Tiền Cạnh, nên cậu định sẽ lợi dụng đại yêu này đối phó với người Ô gia, đến lúc đó có thể gϊếŧ được bao nhiêu người thì cứ gϊếŧ bấy nhiêu, mà cậu cũng không định sẽ lại khế ước với đại yêu này. Không nghĩ tới đến cuối cùng, đại yêu này vẫn được đưa đến trước mặt cậu, điều này có phải chứng tỏ quỹ đạo vận mệnh lại quay trở lại hay không.

Đản Đản thấy Ô Nhược không hề vui mừng, lập tức hỏi: "Cha không thích nó sao? Nó có thể bảo vệ cha."

Ô Nhược xoa xoa tóc bé: "Không phải không thích, nhưng mà hiện tại nó cần phải dưỡng thương mới khỏe lại được."

Đản Đản nói: "Con kêu Pi Pi chăm sóc nó."

Pi Pi lập tức ngậm đại yêu rời khỏi phòng.

Hắc Tuyển Đường hâm mộ nói: "Hâm mộ đại tẩu quá đi, tiểu chất nhi thật hiếu thuận với tẩu."

"Con trai của ta, không hiếu thuận với ta thì hiếu thuận với ai." Ô Nhược bế Đản Đản lên, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của bé.

Đản Đản cười khúc khích.

Hắc Tuyển Dực nhìn hai phụ tử cậu thân thiết như vậy, khóe miệng cũng cong lên.

Cức Hi đảo mắt, đáy mắt vụt qua tia ghen tị.

Hắc phủ bên đây thì ngập tràn hạnh phúc, nhưng tình cảnh bên Ô Bặc Phương lại bi thảm vô cùng, hắn làm sao có thể chịu đựng được Ô gia mà hắn và cha hắn cất công xây dựng nên lại bị phân ra. Nếu như thật sự bị phân ra, vậy về sau có muốn gộp lại cũng không được, Cao Lăng thành cũng sẽ không còn Ô gia tồn tại.

Vì vậy, hắn sẽ không đồng ý phân nhà.

Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão vốn dĩ cũng không đồng ý với việc một đại gia tộc bị chia cắt thành nhiều mảnh, nhưng mà ngày nào cũng bị người Tây Đại Viện tới cửa khóc nháo, còn không thì là nghe được tiếng đánh nhau của Đông Đại Viện và Bắc Đại Viện, Nam Đại Viện cũng không an phận, mỗi ngày đều chạy tới hỏi chuyện Ô Bặc Phương mời Vu sư.

Đôi khi người Nam Đại Viện và Tây Đại Viện vừa khéo đến tìm Ô Bặc Phương cùng lúc, bọn họ lập tức cãi nhau ngay trước mặt Ô Bặc Phương, cuối cùng mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, tóc Ô Bặc Phương liền bạc đi rất nhiều.

Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão không thể không khuyên Ô Bặc Phương để mọi người dọn ra ngoài, nhưng mà đây chỉ là kế sách tạm thời, chờ qua một năm này, mọi việc suôn sẻ lại thì lại kêu mọi người dọn về.

°°°°°°°°°°

Đăng: 27/9/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 94. Phân nhà (2)

Edit + beta: Iris

Diêu Xu Uyển cũng không muốn mỗi ngày đều ồn ào nhốn nháo, đặc biệt là nhìn thấy cảnh con cháu không hòa thuận, nàng cũng rất khổ sở, liền gia nhập với Vinh trưởng lão khuyên Ô Bặc Phương: "Ta và ngươi đã là phu thê nhiều năm, tuy không thể hiểu hết về ngươi, nhưng ít ra cũng biết được suy nghĩ hiện tại của ngươi. Ta biết Ô gia này là tâm huyết của ngươi, là con của ngươi, là do một tay ngươi gây dựng nó trở nên lớn mạnh, hy vọng nó có thể khai chi tán diệp, càng lúc càng mạnh hơn, sẽ có một ngày vượt qua được địa vị gia chủ ở hoàng thành. Nhưng hiện giờ Ô gia chúng ta đang đối mặt với kiếp nạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Ô gia cũng sẽ bị hủy, tới lúc đó ngươi có hối hận cũng đã muộn."

Ô Bặc Phương trầm mặt, hắn vẫn không muốn phân nhà.

Diêu Xu Uyển tiếp tục nói: "Ngươi cũng thấy nửa năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta không thể chịu đựng được đả kích lớn hơn nữa, chúng ta không nhất định phải phân gia, chỉ là để bọn họ dọn ra ngoài ở nửa năm, chờ qua kiếp nạn này lại kêu bọn họ trở về, sau này chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."

Ô Bặc Phương thở dài: "Ta hiểu ý của các ngươi, ta chỉ là lo sau khi bọn họ dọn ra ngoài vẫn không tránh khỏi kiếp nạn, hiện nay bốn đại viện nháo thành như vậy, nếu không có ta ở giữa can ngăn thì sẽ càng thêm làm càn."

Diêu Xu Uyển nhíu mày: "Nhưng mà sau khi bọn họ dọn ra ngoài, kiếp nạn này có thể cũng sẽ bị phân tán, không đến mức phải mất mạng người, khiến Ô gia chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn."

Ô Bặc Phương nghe được bốn chữ cuối thì tâm thắt chặt, đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài một chút."

Nhưng mà sau khi rời khỏi Bặc Cẩm Viện, hắn lại không biết nên đi nơi nào, đành phải đi dạo trong viện.

Đúng lúc này, bên Đông Đại Viện lại truyền đến tiếng ầm ĩ.

Ô Bặc Phương nhìn qua, chỉ thấy Ô Tiền Tô mang theo một đám người đi gây sự với người Bắc Đại Viện.

Hắn nhanh chóng đi đến phía bọn họ, nhưng mới đi được hai bước thì ngừng lại, thở dài một tiếng, thầm nghĩ, ngăn được lần một, vậy lần thứ hai có thể ngăn được sao?

Ô Bặc Phương không quan tâm nữa, xoay người đi vào đại môn sân bên cạnh, lọt vào tầm mắt là một màu trắng xóa, lồng đèn trắng và hoa trắng, hộ vệ và hạ nhân trong viện đều mặc áo tang, không có ai nói chuyện, khung cảnh cực kỳ quạnh quẽ, lâu lâu còn văng vẳng tiếng khóc thê lương.

Lúc này, hắn mới biết được bản thân vừa đi vào Tây Đại Viện.

Ô Bặc Phương vốn nghĩ đến thắp hương cho người đã khuất, nhưng mà tang sự rất kiêng kị người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hơn nữa hắn cũng không biết phải đối mặt với con cháu Tây Đại Viện như thế nào, liền rời khỏi Tây Đại Viện, bất tri bất giác đã đi tới Nam Đại Viện.

Nam Đại Viện khắp nơi đều bị đánh đến tan hoang, thoạt nhìn cực kỳ rách nát, có chỗ tuy đã được sửa chữa nhưng toàn là sửa bằng bùn đất, nếu như trời đổ mưa sẽ biến thành một đống bầy nhầy. Nhưng bầu không khí lại tốt hơn Tây Đại Viện, nhìn mặt ngoài cũng hòa thuận hơn so với viện khác. Chủ tử các viện đều an phận ở trong nhà, không có cãi nhau, cũng không có tiếng khóc ghê rợn, yên lặng ngoài ý muốn.

"Hì hì, cha mau tới bắt con a."

Đột nhiên, một giọng nói của con nít truyền đến tai Ô Bặc Phương.

Hắn không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ, nơi này sao lại có giọng của con nít?

Ô Bặc Phương nương theo âm thanh đi đến cửa Thư Thanh Viện, liền thấy Ô Nhược chơi trò bịt mắt với tiểu oa nhi đánh đại yêu ngày ấy.

Ô Nhược cười nói: "Chờ ta bắt được con sẽ đánh mông nhỏ của con, xem con còn dám chạy loạn nữa không."

"Cha không bắt được con, cha không bắt được con." Tiểu oa nhi cực kỳ linh hoạt tránh né Ô Nhược.

Ô Bặc Phương nhịn không được mà cười.

Ô Nhược không nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh mà chạy tới bắt người, bỗng nhiên cậu đụng phải một người.

"A? Ai vậy?"

"..." Ô Bặc Phương để mặc Ô Nhược chạm vào mặt mình.

"Cha hả?" Ô Nhược nhíu mày: "Không giống."

Đản Đản cười khúc khích: "Cha, nếu cha đoán được là ai, con sẽ cho cha đánh mông nhỏ."

"Đây là chính con nói đó." Ô Nhược lại sờ quần áo đối phương: "Hôm nay cha không có mặc quần áo này, vậy không phải là cha rồi, là ai vậy a?"

Chất vải cực kỳ tốt, tuyệt đối không phải là hạ nhân trong viện, chẳng lẽ là bọn đại bá?

Hắc Tuyển Dực đứng ở một bên quan sát, thấy Ô Nhược vuốt nam nhân khác thì híp mắt đi qua, dưới ánh mắt nghi hoặc của Ô Bặc Phương, vươn tay để Ô Nhược vuốt mình.

Ô Nhược vừa chạm vào tay y đã lập tức nhận ra nói: "Là Tuyển Dực."

Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong lên, buông tay ra rồi ôm người vào trong lòng.

Ô Nhược ngửi ngửi: "Mùi hương này tuyệt đối là Tuyển Dực."

Cậu thân mật đặt tay lên trước ngực Hắc Tuyển Dực: "Ta đoán được rồi, có phải ngươi nên dạy ta luyện kiếm hay không?"

Ô Bặc Phương thầm giật mình, hắn vẫn luôn cho rằng Ô Nhược rất hận cuộc hôn nhân này, không nghĩ đến tình cảm của hai người lại tốt như vậy.

Hắc Tuyển Dực giúp cậu tháo khăn vải bịt mắt xuống.

Ô Nhược cười tươi: "Ta đoán được nha."

Đột nhiên, cậu nhớ tới vừa rồi chất vải cậu sờ được không giống với loại Hắc Tuyển Dực đang mặc, nhìn qua bên cạnh, ngoài ý muốn nhìn thấy Ô Bặc Phương.

"Tằng tổ phụ!?"

Ô Bặc Phương gật đầu, hỏi: "Cha mẹ ngươi có ở đây không?"

"Dạ có."

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng nghe thấy tiếng của Ô Bặc Phương thì từ trong đại sảnh đi ra: "Tổ phụ, sao ngài lại ở đây?"

Ô Bặc Phương thở dài: "Tùy ý đi dạo thôi."

"Ngài mau vào trong ngồi." Ô Tiền Thanh mời hắn vào đại sảnh.

Quản Đồng nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, tổ phụ cũng ở lại ăn một bữa rồi hẵng đi."

Ô Bặc Phương muốn từ chối, nhưng tưởng tượng đến việc sau khi quay lại viện, rất có thể người Tây Đại Viện lại đến tìm hắn xử phạt người Nam Đại Viện, liền đáp ứng ở lại Thư Thanh Viện dùng cơm.

Tất nhiên, không phải vì hắn thiên vị Nam Đại Viện nên không trừng phạt, hắn cũng giận bọn Ô Tiền Cạnh khi thả đại yêu ra ngoài, hại con cháu của hắn chết nhiều như vậy, tâm sao có thể không đau cho được, nhưng mà sau khi xử phạt Nam Đại Viện xong, Tây Đại Viện sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao, bọn họ đối với Nam Đại Viện hận ý sâu đậm, lỡ như sau khi xử phạt Nam Đại Viện, rất có thể Tây Đại Viện sẽ thừa dịp Nam Đại Viện có thương tích mà muốn mệnh bọn họ thì sao, đây không phải là kết quả hắn muốn.

Không khí ở Thư Thanh Viện rất yên bình, mọi người vừa nói vừa cười làm cho Ô Bặc Phương không muốn rời đi. Nhưng dù sao nơi này cũng không thích hợp để hắn ở, nên sau khi ăn xong liền rời đi Thư Thanh Viện, về Bặc Cẩm Viện liền đi lên tháp lâu hắn thích nhất.

Gần đây bởi vì quá nhiều chuyện xảy ra, đã rất lâu hắn không lên đây.

Đứng trên đỉnh cao quen thuộc, nhìn các viện Ô gia, trong lòng Ô Bặc Phương lại ê ẩm, nếu cứ ép buộc mọi người lưu lại đại viện Ô gia, có khả năng con cháu Ô gia sẽ càng chết nhiều người hơn, cuối cùng là tuyệt tử tuyệt tôn. Nếu để bọn họ dọn ra ngoài như lời phu nhân hắn nói, đại kiếp nạn sẽ phân tán lên người mỗi người, mọi người cùng nhau gánh vác một chút, nói không chừng thật sự có thể bình yên vượt qua một năm này.

Ô Bặc Phương đứng ở tháp lâu suy nghĩ rất nhiều, đến khuya mới đi xuống.

Sáng sớm hôm sau, hắn tập hợp tất cả mọi người ở các viện đến Bặc Cẩm Viện.

Tứ đại viện vừa thấy mặt nhau suýt chút nữa lại lao vào đánh nhau, bọn họ có nơi nào giống như thân nhân có quan hệ huyết thống, quả thật y hệt như kẻ thù không đội trời chung.

Ô Bặc Phương nhìn thấy bọn họ ác ngôn chế giễu lẫn nhau thì hốc mắt đỏ lên, Diêu Xu Uyển ở bên cạnh vỗ vỗ lưng hắn, trấn an hắn. Ô Bặc Phương vốn không hoàn toàn hạ quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì trầm mặt, lạnh giọng nói: "Các ngươi còn nhớ ngày đông chí, sau khi ta hỏi thần linh thì ba nén hương bị gãy không?"

Mọi người ngơ ngác nhìn hắn.

"Hiện tại ta nói cho các ngươi biết, ba nén hương này là dự báo đại kiếp nạn của Ô gia chúng ta, ta từng viết thư nhờ Quốc Sư đại nhân hỗ trợ, hắn hồi âm nói yêu cầu các ngươi rời khỏi Ô gia để tránh đầu ngọn sóng gió, chờ qua năm nay thì các ngươi lại trở về. Hiện tại các ngươi trở về tìm nơi để ở, năm ngày sau sẽ dọn khỏi Ô gia."

Sắc mặt mọi người thay đổi, sôi nổi nghị luận, nhưng không ai dám hoài nghi lời Ô Bặc Phương, bởi vì mọi người đều biết Ô Bặc Phương rất coi trọng đoàn kết trong Ô gia, nếu không phải thật sự có chuyện sẽ không để bọn họ rời đi.

Hiện tại bọn họ rất luyến tiếc nơi này, dù sao cũng đã ở nhiều năm như vậy, chắc chắn là có tình cảm, giờ lại dọn đi nơi khác cũng rất phiền phức.

Có người hỏi: "Vậy mấy đứa nhỏ học ở học đường thì làm sao bây giờ?"

Ô Bặc Phương nói: "Tạm dừng tất cả các hoạt động, các ngươi có thể tự dạy dỗ mấy đứa nhỏ, được rồi, mọi người nhanh trở về tìm nơi ở đi."

Mọi người ai cũng sợ chậm chân sẽ không tìm được nơi ở, vội vàng tản đi, chỉ có người Nam Đại Viện là lưu lại.

Ô Tiền Bân nói: "Tổ phụ, chúng ta còn chưa có giải cổ."

Ô Bặc Phương nói: "Hẳn là ngày mai vu sư sẽ đến Ô gia, sau khi tới ta lập tức kêu hắn giải cổ cho các ngươi, hiện tại các ngươi đi tìm nơi ở trước đi."

Người Nam Đại Viện đành phải rời đi, sau khi mọi người đi hết, Ô Huyền Nhiên đầu tiên là phái hạ nhân đi tìm nơi ở, sau đó làm trò trước mặt Ô Tiền Thanh, gọi những con cháu khác vào sân hắn, lại cố tình không để ý tới Ô Tiền Thanh.

Ô Tiền Thanh cười khổ một tiếng, cùng Quản Đồng Ô Hi trở về Thư Thanh Viện.

Ô Hi nói: "Cha, hẳn là tổ phụ không muốn ở cùng chúng ta, bọn họ không xem chúng ta là người Ô gia."

Ô Tiền Thanh thở dài: "Không ở cùng thì không ở cùng."

Quản Đồng an ủi ông: "Chúng ta chỉ có vài người, tìm nơi nào thanh tĩnh một chút, không cần phiền phức như vậy."

Hiện tại thật vất vả mới có thể tách ra, nàng mới không muốn cùng bọn họ ở chung, sợ sẽ gặp phải một đống phiền toái không hiểu từ đâu ra.

Ô Tiền Thanh gật đầu.

"Cha, mẹ, tiểu Hi, thì ra các ngươi ở đây." Trên đường đi đến học đường, Ô Nhược nhìn thấy bọn họ đứng trong ngõ nhỏ thì hiếu kỳ.

Ô Hi không quản được miệng, lập tức kể chuyện Ô Bặc Phương gọi bọn họ đến Bặc Cẩm Viện và bọn Ô Huyền Nhiên bài xích bọn họ.

Ô Nhược nghe xong thì cười càng tươi, cuối cùng không nhịn được hưng phấn cười to: "Vậy hả? Tổ phụ cho mọi người dọn ra ngoài thật đúng lúc, lúc trước Tuyển Dực có mua một tòa nhà lớn bên cạnh Hắc phủ, mọi người có thể dọn qua đó ở."

Ô Tiền Thanh ngốc lăng nhìn Ô Nhược cười cực kỳ vui vẻ, lòng muôn vàn nghi vấn, con ông sao nghe hai việc này lại vui vẻ như vậy?

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chắc là thứ 4, thứ 5 mình sẽ không có chương mới vì hai ngày này mình học tận 10 tiết lận nên không dịch kịp 😭, thứ 6 thì mình dành hẳn một ngày ra để chạy deadline cho xong nên cũng không có nốt, mấy ngày còn lại thì đều có chương nha.

Đăng: 28/9/2021

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 95. Phân nhà (3)

Edit+ beta: Iris

Ngay khi Ô Huyền Nhiên và đám con cháu tiến vào đại sảnh liền nói thẳng: "Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe tằng tổ phụ nói rồi, chúng ta tạm thời dọn khỏi nơi này, ta muốn cùng bốn huynh đệ các ngươi ở chung, có thể chăm sóc lẫn nhau, để tránh người trong đại viện khác hoặc là kẻ thù tìm tới cửa lại không thể đánh trả được."

Ô Tiền Cạnh, Ô Tiền Bân, Ô Tiền Ly và Ô Tiền Đồng đều gật đầu, không ai có ý kiến.

Ô Bách hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không thấy người Thư Thanh Viện liền hỏi: "Tổ phụ, tam bá đâu? Hắn không ở cùng chúng ta sao?"

Ô Tiền Đồng đen mặt: "Tiểu Bách, người lớn đang nói chuyện, con nít đừng có xen vào."

Ô Huyền Nhiên nhàn nhạt nói: "Lần này dọn ra ngoài, ta không định ở cùng bọn nó, cũng không muốn nhìn thấy bọn nó."

Ô Bách ôn hòa nói: "Nhưng mà, tam bá nhiều kẻ thù như vậy, hiện nay linh điền còn bị hủy, tứ ca lại không ở đây, toàn bộ Thư Thanh Viện chỉ có thất tỷ dùng được huyền thuật, nếu bọn họ không ở cùng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Ô Huyền Nhiên vô tình nói: "Chết thì chết đi, con trai của ta thiếu hắn cũng không sao."

Ô Thế cười lạnh: "Đúng vậy, bọn họ chết càng tốt, từ khi chuyện chúng ta lấy sính lễ của bọn họ bị phát hiện, chúng ta toàn gặp vận rủi, nếu bọn họ chết đi, nói không chừng chúng ta sẽ gặp may mắn trở lại."

Lần trước bởi vì đánh bạc thua, hại người trong nhà bị phát hiện việc lén lấy sính lễ, sau khi bị xử phạt thì mất hảo cảm với người Thư Thanh Viện, sau đó còn xảy ra nhiều chuyện như vậy càng không cần phải nói.

Ô An Dịch nói: "Sau này chúng ta rời khỏi Nam Đại Viện còn không giữ nổi thân mình, hơi sức đâu mà chiếu cố người không có linh lực."

Ô Bách: "..."

Ô Huyền Nhiên nhìn Ô Tiền Cạnh: "Tiền Cạnh, đợi lát nữa ngươi đi nói với Ô Tiền Thanh, chúng ta ở cùng nhau, tự hắn đi tìm nơi ở đi."

Ô Tiền Cạnh gật đầu, rời khỏi Huyền Uyển Viện, cùng ba huynh đệ khác đi Thư Thanh Viện.

Vừa vào sân đã thấy bọn hạ nhân Thư Thanh Viện vội vội vàng vàng, mang đồ vật khắp viện chất lên xe.

Ô Tiền Ly cười nhạo: "Nhanh như vậy đã thu dọn hành trang, chẳng lẽ tam đệ cho rằng chúng ta đã tìm được nhà ở để bọn họ dọn vào, nếu như hắn biết chúng ta không muốn ở cùng hắn, để hắn tự tìm nhà, không biết sẽ trưng ra biểu cảm gì đây."

Ô Tiền Đồng cười trào phúng: "Có lẽ sẽ cầu xin chúng ta cho bọn họ ở chung, dù sao người một nhà bọn họ, ngoại trừ Ô Hi thì ai cũng không có linh lực, sao có thể tự bảo vệ bản thân."

Ô Tiền Cạnh và Ô Tiền Bân nhìn nhau, tuy cảm thấy chuyện này không giống như Ô Tiền Ly nói, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến Ô Tiền Thanh trong quá khứ luôn lợi hại hơn bọn họ, giờ lại phải ăn nói khép nép cầu xin bọn họ cho Thư Thanh Viện vào ở chung, trong lòng đắc ý, thậm chí có loại cảm giác cao hơn Ô Tiền Thanh một bậc.

Ô Tự đang bận rộn, nhìn thấy bốn người Ô Tiền Cạnh lập tức thông báo cho Ô Tiền Thanh.

Ô Tiền Thanh từ trong đại sảnh đi ra, cười tiến lên nghênh đón bốn người: "Đại ca, nhị ca, tứ đệ, ngũ đệ, ta đang muốn thương lượng chuyện chuyển nhà với các ngươi, không ngờ các ngươi lại tới đây."

Ô Tiền Ly cười nói: "Tam đệ, chúng ta đúng là muốn nói với ngươi chuyện dọn nhà."

Sắc mặt Ô Tiền Thanh thay đổi: "Ồ, các ngươi thương lượng có kết quả chưa?"
"Ừ, đã có kết quả." Ô Tiền Ly nhìn về phía Ô Tiền Cạnh.

Ô Tiền Cạnh đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện này như thế nào, liền nghe Ô Tiền Đồng nói thẳng: "Vừa rồi cha nói với chúng ta, không muốn ở cùng người Thư Thanh Viện các ngươi, chỉ ở cùng với bốn huynh đệ bọn ta, nên lần này dọn ra không định mang theo các ngươi."

Ô Tiền Thanh nhăn mày, đã sớm biết kết quả sẽ như vậy nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Những người khác trong Thư Thanh Viện cũng nghe thấy Ô Tiền Đồng nói, đồng loạt dừng động tác nhìn bọn họ.

Ô Tiền Đồng đắc ý, thầm nghĩ, sợ chưa.

"Nếu tam ca lo lắng có kẻ thù tìm tới cửa, có thể dọn đến gần chỗ chúng ta ở, nói không chừng lúc rảnh rỗi chúng ta còn có thể giúp các ngươi, đương nhiên, nếu như ngươi cầu xin chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể nói giúp với ta, để lão nhân gia hắn đồng ý để các ngươi ở chung với chúng ta."

Người Thư Thanh Viện đều tức giận bất bình trừng mắt hắn.

Ô Tiền Đồng cả giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, người Thư Thanh Viện các ngươi rời khỏi Nam Đại Viện, rời khỏi chúng ta thì chẳng là cái thá gì cả, ta cá không quá ba ngày là phải đi nhặt xác các ngươi."

Ô Tiền Thanh đen mặt, đang muốn nói gì đó, đột nhiên một đống người vọt vào.

"Lão gia thông gia, ngại quá, chúng ta tới chậm rồi." Hắc Tín cười tủm tỉm dắt theo 50 hộ vệ đi vào, giống như không nhìn thấy bọn Ô Tiền Đồng, lơ đãng đẩy bốn người bọn họ qua một bên: "Có gì cần chúng ta hỗ trợ không?"

Hắn thấy người Thư Thanh Viện đang khiêng bàn ghế, vội nói: "Bàn ghế không cần phải dọn, bên phủ đệ cái gì cũng có, các ngươi chỉ cần mang theo đồ vật quan trọng và hành trang là được rồi, mấy thứ như đệm chăn gì đó cũng không cần mang theo, bên kia đều đã mua cái mới hết rồi."

Nói xong, hắn lại cười tủm tỉm nhìn Ô Tiền Thanh: "Lão gia thông gia, phủ đệ bên kia còn lớn hơn Thư Thanh Viện của ngài, nhất định sẽ khiến ngài thoải mái dễ chịu, mấy nhà phụ cận chúng ta cũng đã mua, ai muốn đến ở đều được, nên ngài không cần phiền lòng, cái gì cũng không cần lo, cứ an tâm ở là được."

Ô Tiền Thanh thấy sắc mặt bọn Ô Tiền Đồng đều biến thành màu gan heo, nháy mắt từ khổ sở phẫn nộ biến thành thích ý sung sướng.

Ô Nhược từ đại sảnh đi ra, thấy cha mình rốt cuộc cũng chịu cười thì càng hài lòng với năng lực làm việc của Hắc Tín: "Cha đang nói gì vậy, trông vui vẻ như thế?"

Sau khi nói xong mới giả bộ phát hiện ra bọn Ô Tiền Cạnh: "Ồ, đại bá, các ngươi cũng ở đây a? Nhưng mà chúng ta đang bận chuyển nhà, không có thời gian đón tiếp."

Ô Tiền Thanh liếc nhìn bọn Ô Tiền Cạnh, nhàn nhạt nói: "Đại bá con cũng đang vội tìm nhà, không có thời gian ngồi uống trà."

"Vậy sao, vậy tổ phụ muốn ở cùng ai?"

"Tổ phụ con nói, không muốn ở cùng chúng ta, chỉ muốn ở cùng đại bá, nhị bá, tứ thúc, ngũ thúc của con."

Ô Nhược càng cười tươi hơn: "Vậy hả? Vậy tốt quá rồi, sau này phải làm phiền đại bá dưỡng lão tổ phụ tổ mẫu, cha và mẹ con cũng không cần nhọc lòng chuyện của hai vị lão nhân gia."

Ô Tiền Bân đen mặt, cả giận nói: "Ô Nhược, ngươi nói lời này có phải quá bất hiếu rồi không?"

"Sao lại bất hiếu, là do tổ phụ không muốn ở cùng chúng ta, tức là không muốn để chúng ta dưỡng lão, chúng ta cũng có thể tiết kiệm được chút tiền, hy vọng tổ phụ có thể nói được làm được, bởi vì con không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ đến tìm cha mẹ con cầu thu lưu bọn họ."

Ô Nhược nói xong câu này, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Cuối cùng thì cha mẹ cậu cũng đã dọn ra khỏi Nam Đại Viện Ô gia, cũng không cần phải hư tình giả ý với mấy người này.

"Ô Nhược, ngươi..."

Ô Tiền Đồng tiến lên một bước, bộ dáng như muốn đánh Ô Nhược.

Hắc Tín và Ô Tiền Thanh lập tức che trước mặt Ô Nhược.

Ô Tiền Thanh cả giận nói: "Ô Tiền Thanh, ngươi dạy con trai như vậy sao? Ngay cả hiếu thuận cơ bản cũng không biết."

Ô Tiền Thanh lạnh mặt: "Đại ca, các ngươi dạy con trai cũng không kém gì ta đâu, ta thân là tam thúc tam bá của bọn nó, nhưng bọn nó sau lưng toàn gọi thẳng Ô Tiền Thanh, ngữ khí cũng rất khinh thường miệt thị."

Bọn họ thật sự cho rằng ông không biết đám con trai của đại bá xưng hô sau lưng ông thế nào sao, ông giả bộ không biết vì không muốn so đo với bọn tiểu bối mà thôi.

"..." Bọn Ô Tiền Cạnh không biết nói gì để phản bác, bọn họ hiểu rõ mỗi tiếng nói cử động của đứa con mình hơn ai hết.

Ô Nhược nói: "Tín bá, tiễn khách, nơi này không chào đón bọn họ."

"Được." Hắc Tín đi tới cửa làm thủ thế mời.

Ô Tiền Cạnh tức giận phất tay áo rời đi.

Ô Tiền Bân và Ô Tiền Ly đi theo sau.

Ô Tiền Đồng đi được hai bước, nhưng hắn thật sự rất tức giận, đột nhiên xoay người ném linh phù vào Ô Nhược và Ô Tiền Thanh.

Hắc Tín vội vàng nói: "Phu nhân, lão gia thông gia, cẩn thận."

Ô Nhược bất động.

Bọn Ô Tiền Cạnh nghe vậy nhanh chóng xoay người, chỉ thấy miệng Ô Tiền Thanh đọc chú ngữ, quát to: "Phá!"

Ngay sau đó, "Ầm - -" một tiếng.

Hai tờ linh phù màu vàng bay trên không trung nổ tung, linh sóng bắn ngược trở về đánh Ô Tiền Đồng bay ra ngoài ba trượng.

"A - -" Ô Tiền Đồng phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó phụt một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu lớn.

Ô Tiền Cạnh và những người khác sững sờ tại chỗ, không thể tin được trừng lớn mắt nhìn Ô Tiền Thanh.

Sao có thể!?

Rõ ràng Ô Tiền Thanh đã bị hủy linh điền, sao có thể có linh lực sử dụng huyền thuật!?

Nhất định là bọn họ nhìn lầm.

Bọn họ đã từng dùng linh lực dò xét thân thể Ô Tiền Thanh, đúng là linh điền đã bị hủy, không có khả năng sẽ khôi phục lại.

"Nơi này không chào đón các ngươi, mời rời khỏi nơi này ngay lập tức." Ô Tiền Thanh vẻ mặt thịnh nộ: "Còn nữa, sau này các ngươi còn dám ra tay làm thê nhi của ta bị thương, không đơn giản chỉ là nôn máu như vậy đâu, ta sẽ để các ngươi nếm thử tư vị bị huỷ linh điền."

Huynh đệ ông ra tay với ông thì ông có thể nhịn được, nhưng mà nếu bọn họ dám làm thê nhi ông bị thương, ông tuyệt đối sẽ không nhịn.

Bọn Ô Tiền Cạnh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn chưa hồi phục lại sau tin Ô Tiền Thanh đã khôi phục linh điền.

Ô Tiền Thanh lạnh mặt nói: "Còn không đi chúng ta sẽ đánh đuổi các ngươi."

Hắc Tín mang theo 50 hộ vệ mặt đầy sát khí đi về phía bọn họ.

Bọn Ô Tiền Cạnh lấy lại tinh thần, cuống quít lui về sau một bước, loạng choạng suýt ngã.

"Cút - -" Ô Tiền Thanh gầm lên.

Ô Tiền Cạnh, Ô Tiền Bân, Ô Tiền Ly bị Ô Tiền Thanh và 50 hộ vệ dọa sợ đến hồ đồ, vẻ mặt hoảng hốt, nghiêng ngã lảo đảo chạy khỏi Thư Thanh Viện, mặc kệ Ô Tiền Đồng đang nằm trên mặt đất.

Hạ nhân Thư Thanh Viện nâng Ô Tiền Đồng lên ném thẳng ra ngoài, sau đó có người hỏi: "Lão gia, linh điền của ngài đã khôi phục?"

Ô Hi từ trong đại sảnh chạy ra, vui vẻ nói: "Cha, ngài đã khôi phục lại linh lực?"

"Ừ." Ô Tiền Thanh cười nhẹ.

"Tuyệt vời, tuyệt vời." Ô Hi vui vẻ ôm cổ Ô Tiền Thanh hoan hô.

Khóe miệng Ô Nhược cong lên, nhịn không được cười.

Ô Tự vui quá mà khóc, lén lau nước mắt nơi khóe mắt.

"Thật tốt quá, thật tốt quá, lão gia đã khôi phục linh lực." Những người khác đều vẻ mặt kinh hỉ, lớn tiếng hoan hô.

Giờ khắc này, toàn bộ Thư Thanh Viện đều tràn ngập âm thanh vui mừng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: định nay làm deadline rồi mai mới đăng, nhưng cô nhắn trong nhóm mai làm 3 bài kiểm tra :))) 1 môn 3 bài kiểm tra đó 😱 nên mai mình không đăng chương mới được nha.

Đăng: 1/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com