ZingTruyen.Info

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trùng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo

Chương 196 - 199. Rời Thiên Hành quốc

Kisekirin

Chương 196. Rời Thiên Hành Quốc (1)

Edit + beta: Iris

Nhóm của Ô Nhược khoảng ba bốn trăm người đi chung với nhau, rất dễ thu hút sự chú ý, nhưng người công kích bọn cậu không nhiều lắm, một là vì cánh tay có đeo vải trắng, ít nhất có một nửa người ở đây sẽ không tấn công bọn cậu, hai là vì có pháp khí phòng ngự cao cấp, cấp bậc dưới lục giai khó lòng công phá lớp phòng ngự này, mà thuật sư lục giai trở lên đều bận đối phó với người khác, không rảnh quan tâm bọn cậu, ba là vì bọn cậu chỉ phòng không công, xách theo tay nãi, vừa nhìn là biết bọn cậu chỉ muốn ra khỏi thành mà thôi, những người khác tất nhiên không ngốc đến nỗi tự chuốc khổ vào thân, huống chi chỉ có vài thuật sư sẽ không giết được bọn cậu. Nhưng mấy người Ô Nhược vẫn tốn rất nhiều sức mới đến được cửa thành, vì bọn cậu đông người, phải chiếu cố mỗi người không để ai bị thương trên đường đi.

Bên ngoài cổng thành, giao tranh càng gay gắt hơn, mặt đất bị nổ thành lồi lõm, cây cối hai bên đường bị thiêu cháy, hên là hiện giờ đang là mùa đông, lửa không bùng lớn được, không lan ra những nơi khác. Bên phía Thái Tử cũng bớt lo lỡ làm bá tánh bị thương, có thể đánh nhau mà không còn bị bó tay bó chân nữa, cũng vì thế mà thương vong đặc biệt nhiều, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Ô Nhược và mọi người bước qua thi thể này đến thi thể khác, Ô Trúc cau mày: "Ngôi vị chí cao vô thượng vĩnh viễn luôn giẫm lên thi thể người khác để đi."

Ô Hi siết chặt tay Quản Đồng, nàng vĩnh viễn không tài nào hiểu được, vì sao phải hy sinh nhiều người như vậy chỉ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

"Mọi người đi mau." Ô Nhược kêu mọi người đi trước, chờ mọi người ra hết, cậu mới đi cuối cùng.

Đột nhiên một cổ lực lượng cực mạnh đánh qua, phá vỡ lớp phòng ngự của bọn họ, ngay cả pháp khí cũng nổ tung.

Mọi người cả kinh, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng màu xanh nhảy xuống từ thành lâu, tay ngưng tụ linh lực cường đại đánh vào sau lưng Ô Nhược.

Ô Trúc và những người khác thấy người tập kích bọn họ là Ô Thần Tử, đồng tử co rụt lại, cuống quít hô lên: "Tiểu Nhược, coi chừng đằng sau."

Hai hộ vệ đi phía trước Ô Nhược vội chạy trở lại che trước người Ô Nhược, nhưng bọn họ chỉ mới tứ giai, đâu đỡ được công kích của thuật sư cửu giai, người còn chưa tới gần đã bị linh lực đánh bật ra ba trượng, bỏ mình tại chỗ.

Ngay khi Ô Thần Tử sắp đánh trúng Ô Nhược, đột nhiên Ô Nhược xoay người lại, tay đã ngưng tụ linh lực cực lớn từ trước, trực tiếp nghênh đón công kích của hắn.

Hai cổ linh lực cường đại va chạm nhau, đám thuật sư linh giai cấp thấp xung quanh đều bị linh sóng đánh bay ngoài năm trượng, hộc máu ngất đi.

Không còn thuật sư nào dám lảng vảng đến gần đám Ô Nhược nữa.

Ô Thần Tử kinh ngạc, hắn tưởng một chưởng này có thể đánh Ô Nhược thành bã, nhưng không ngờ Ô Nhược lại có thể lấy thực lực của bản thân để nghênh đón công kích của hắn.

"Ngươi đã lên cửu giai?"

Sao có thể?

Một thuật sư lục giai sao có thể chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn đã lên đến cửu giai? Cho dù có liên tục ăn cực phẩm thần linh đan để lên cửu giai, nhưng dưới tình huống tiềm tu chưa tới, căn cơ chưa vững cũng không thể nào đánh ngang cơ hắn được.

Ô Nhược lãnh lệ nhìn chằm chằm hắn: "Rất ngoài ý muốn đúng không?"

Thực ra bản thân cậu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Cậu vốn nghĩ hậu chiêu của Hắc Tuyển Dực là một biện pháp tuyệt diệu để bắt gọn Thánh Tử, nào ngờ Hắc Tuyển Dực lại gọi tất cả Quỷ tộc bên cạnh y đến, cho cậu hút hết linh lực của Quỷ tộc để tăng linh giai, nên hiện tại đám Quỷ tộc tạm thời đang trong trạng thái hư thoát, phải mất vài ngày mới khôi phục lại được, đây là lý do vì sao Hắc Tuyển Dực không gọi Quỷ tộc đến bảo hộ bọn họ. Vì vậy, cái hôm mà Nguyễn Trì Tranh hẹn cậu, cậu đã đạt đến cửu giai. Khi đó, cậu che giấu thực lực nên không ra tay tróc nã Tu Quân, cũng không có đánh chết Ô Úy Tuyết tại chỗ, tất cả là vì chờ đến ngày này.

Từ Hắc phủ ra tới đây, Ô Nhược đã hút được khá nhiều linh lực, rất nhanh liền ngưng tụ linh lực lên cao nhất.

Ô Thần Tử bị linh lực của cậu buộc lui hai bước, trên mặt tràn đầy tức giận: "Chỉ bằng tên nhóc mới ra đời như ngươi mà cũng muốn đấu với lão phu, nằm mơ đi!"

Hắn nhanh chóng tập trung toàn bộ linh lực trong tay.

Hai cổ lực lượng đáng sợ liên tục va chạm nhau, mặt đất hai bên không chịu được va chạm, nứt thành một cái hố lớn, tường thành lung lay dữ dội, thậm chí các thuật sư đứng trên tường thành còn cảm thấy tường thành sắp vỡ vụn đến nơi rồi.

Đám thuật sư vội vàng bay xuống tường thành, thấy Ô Thần Tử đang đối chiến với một tiểu tử trẻ tuổi lạ mặt thì không khỏi sửng sốt.

Yến Đăng Đạo kinh ngạc nói: "Hóa ra là tiểu tử kia..."

Hắn đã từng nghe Thái Tử nói, sở dĩ hắn có thể thuận lợi ngồi lên vị trí Quốc Sư, Ô Nhược có công rất lớn.

Ô Hi kinh hỉ phấn khích nói: "Trời đất quỷ thần ơi, muội không có nhìn lầm đúng không, nhị ca có thể địch lại Ô Thần Tử kìa? Đây là nhị ca thật hả? Sao nhị ca đột nhiên trở nên lợi hại vậy? Ca ấy lên cửu giai hồi nào thế?"

Ngày nào nàng cũng ngồi cùng bàn ăn cơm với Ô Nhược, vậy mà lại không hề hay biết Ô Nhược đã lên đến cửu giai rồi.

Ô Trúc và Ô Tiền Thanh cũng cực kỳ khiếp sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu.

Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng rất phấn khích, hiện tại cửu giai là cảnh giới cao nhất, cho dù Ô Nhược chỉ là bát giai, nhưng với bí thuật trong đầu cậu thì cũng chỉ miễn cưỡng đối phó lại thuật sư cửu giai mà thôi.

Đúng lúc này, một bóng trắng từ cửa thành chạy tới, sử dụng tất cả pháp bảo và huyền thuật tấn công Ô Nhược.

Mọi người đều không kịp phản ứng lại, chỉ có Hắc Tuyển Dực đi nhanh đến bảo vệ cho Ô Nhược.

Tuy rằng bóng trắng mang khăn che mặt, nhưng Ô Nhược vẫn nhận ra người đó là Thánh Tử, cậu lạnh lùng cười, cuối cùng cũng dụ hắn ra rồi.

Thánh Tử không muốn đánh một trận sống mái với Hắc Tuyển Dực, đột nhiên chuyển hướng sang Quản Đồng, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, khiến các hộ vệ không kịp ngăn hắn lại.

Ô Nhược vội hô to: "Cha, mẹ, mọi người cẩn thận!"

Hắc Tuyển Đường vội ném pháp khí phòng ngự ra nhưng lại bị Thánh Tử một chưởng phá vỡ, vọt đến trước mặt mấy người Quản Đồng.

Ngay khi Hắc Càn định dùng tính mạng để sử dụng pháp bảo phòng ngự cao cấp, thì đột nhiên một tia sét đánh xuống Thánh Tử.

Thánh Tử kinh hãi, vội tránh xa ra ba trượng.

Ngay sau đó, một bóng người màu đen từ trên cao đáp xuống trước mặt mấy người Quản Đồng.

Ô Nhược sửng sốt, cậu không ngờ người đó lại là Thị Chủ.

Cậu và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái, cả hai đều không ngờ Thị Chủ ở chợ đen lại xuất hiện.

"Lại là ngươi." Thánh Tử phẫn nộ nói.

Thị Chủ híp mắt nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi đã quên lần trước ta cảnh cáo ngươi thế nào rồi sao?"

Lần trước lúc Ô gia làm tang sự, Thị Chủ đã cảnh cáo hắn ta một lần.

Quản Đồng nghe thấy giọng của Thị Chủ thì đờ người ra.

Thánh Tử siết chặt nắm đấm, không cam lòng liếc nhìn Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược, ở Thiên Hành quốc có Thị Chủ che chở cậu, hắn không mần ăn gì được ở đây, chỉ có thể chờ mấy người Ô Nhược rời khỏi Thiên Hành quốc.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi cũng đừng quên lời thề của ngươi."

Thánh Tử xoay người rời đi.

Hắc Tuyển Dực muốn đuổi theo nhưng bị Thị Chủ ngăn lại.

"Với thực lực bây giờ của ngươi, đuổi theo cũng chỉ lưỡng bại câu thương, mất nhiều hơn được."

Thị Chủ nói xong thì nhấc chân định rời đi.

Quản Đồng kích động kêu lên: "Cha - -"

Bước chân của Thị Chủ hơi ngừng lại.

Ô Tiền Thanh và Ô Trúc ngẩn ra.

Ô Hi mở to mắt: "Hắn là ông ngoại?"

Tuy rằng trước kia Ô Nhược đã lờ mờ đoán được Thị Chủ có thể là ông ngoại của cậu, nhưng chính tai nghe Quản Đồng gọi cha, cậu vẫn cảm thấy khiếp sợ.

"Thị Chủ là cha ruột của bà thông gia?" Hắc Tuyển Đường đứng cạnh Quản Đồng kinh ngạc há hốc mồm, không biết nghĩ đến chuyện gì, hắn cuống quít nhích người ra sau Hắc Càn, để Hắc Càn che mặt mình.

"..." Hắc Càn yên lặng ngoái đầu lại nhìn hắn.

Hắc Tuyển Đường dùng ngón trỏ đẩy mặt hắn quay trở lại.

Thị Chủ không trả lời bà, cũng không quay đầu lại, sau khi nhìn Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực một cái liền dùng kinh công rời đi.

"Cha - -" Quản Đồng nôn nóng gọi thêm tiếng nữa, nhưng Thị Chủ đã đi mất.

Ô Hi vội hỏi: "Mẹ, người kia thật sự là ông ngoại sao?"

Quản Đồng thu lại tầm mắt, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Giọng giống y như đúc, dáng người cũng rất giống, chắc chắn là ông ấy."

"Vậy vì sao ông ngoại không trả lời mẹ?"

Quản Đồng lấy ti lụa lau khóe mắt: "Ta bị trục xuất khỏi tộc, không được nhận cha con."

Ô Hi: "..."

Ô Trúc: "..."

Ô Tiền Thanh áy náy ôm Quản Đồng vào lòng.

Ô Nhược: "..."

Thảo nào kiếp trước, cậu và Thị Chủ không thân không thích, nhưng Thị Chủ vẫn mặc trời phạt mà trọng sinh cậu, thì ra là ông ngoại của cậu, vậy thì mọi chuyện đều rõ rồi.

Ô Nhược rùng mình, dùng hết sức đánh bay Ô Thần Tử ra, lập tức Ô Thần Tử như trái cầu bị đá bay ra ngoài. Người Ô Thần Tử đập mạnh vào tường thành, miệng phun đầy máu tươi.

Cậu thờ ơ thu hồi linh lực, nếu không phải vì Ô Thần Tử mang theo nhiều pháp bảo cao cấp, và cho dù đánh chính diện hay đánh lén cũng khó làm hắn bị thương, thì cậu cũng không mạo hiểm mang người nhà ra ngoài ngay trước mặt Ô Thần Tử, thuận tiện dẫn Thánh Tử ra, nhưng tiếc là Thị Chủ cũng xuất hiện khiến Thánh Tử rời đi, không có cơ hội nhìn thấy mặt thật của hắn, chứ đừng nói là giết hắn.

Mọi người há hốc kinh ngạc.

Ngay cả Yến Thiên Sư cũng chưa chắc đánh bại Ô Thần Tử trong thời gian ngắn, bây giờ không ngờ lại có người chỉ dùng một chiêu đã đánh cho Ô Thần Tử nằm bò ra đất.

Ô Thần Tử cũng không cách nào tin được mình lại bị một tiểu bối đánh lui, vì vậy mà hận ý đối với Ô Nhược lại càng sâu, hắn nhất định phải giết chết người này.

Ô Nhược không cho hắn cơ hội phản kích, lại xuất chiêu thêm lần nữa.

Ô Thần Tử cuống quít triệu hồi ba ma linh, trong đó có hai ma linh đối phó với Ô Nhược, một ma linh khác thì giúp hắn bay lên tường thành.

Hắn nhanh chóng nuốt đan dược chữa thương, lại giơ trường kiếm lên ra hiệu, tức khắc một đám thuật sư từ trong rừng vọt ra, toàn lực công kích mấy người Ô Nhược.

Hắc Càn lấy ra một đống pháp khí phòng ngự cao cấp bảo vệ Ô Tiền Thanh và mọi người, lúc nãy là vì muốn dẫn Ô Thần Tử ra nên cố ý dùng pháp khí trung cấp, nhưng bây giờ dù Ô Thần Tử có toàn lực công kích cũng chưa chắc phá vỡ lớp phòng ngự này, nhưng pháp bảo phòng ngự cao cấp cũng có phạm vi hữu hạn, chỉ có thể bảo vệ được bảy, tám người.

Hắc Tuyển Đường nói: "Bảo vệ ông thông gia rời đi trước."

"Được." Hắc Càn vừa đánh vừa lui.

Ô Thần Tử thấy Ô Nhược muốn rời đi, khuôn mặt trở nên dữ tợn khủng bố, càng chỉ huy thêm nhiều người công kích bọn họ, khiến Ô Nhược không còn chỗ trốn.

Đúng lúc này, bầu trời bỗng biến dạng.

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Chương 197. Rời Thiên Hành Quốc (2)

Edit + beta: Iris

Mọi người nghi hoặc, đồng thời lui ra xa.

Bầu trời càng lúc càng biến dạng, dần dần hình thành một lốc xoáy lớn màu đen, quay được một lúc thì ngừng lại, một cái lỗ màu đen xuất hiện, sau đó một nam tử mang mặt nạ hoa lệ, mặc hoa bào đỏ đen dẫn theo hơn vạn binh lính áo giáp đỏ bay ra từ lốc xoáy.

"Là Ma tộc." Mọi người biến sắc, sao đột nhiên Ma tộc lại xuất hiện ở đây, có phải là muốn nhân cơ hội đánh chiếm quốc gia của bọn họ không?

Ô Trúc mím môi, nhìn chằm chằm cái người cầm đầu, cho dù người kia không tháo mặt nạ ra, hắn cũng dễ dàng đoán được người kia là ai.

"Xí - -" Cức Hi nhìn Dạ Ký đứng sau nam nhân cầm đầu, cười nhạt một tiếng, ôm Đản Đản xoay đi, không thèm nhìn bọn họ.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau, dường như đã đoán được ý đồ Ma tộc đến đây.

Ô Thần Tử giận dữ, ngay lúc hắn muốn đoạt đế vị, lẽ nào Ma tộc chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi sao: "Ma Đế, đây là chiến tranh của Nhân tộc chúng ta, đám ma chủng các ngươi đến đây làm gì?"

Ma Đế lười biếng nói: "Bản tôn đến để bảo vệ tướng công."

Mọi người: "!!!!!!"

Ngài xác định là tướng công chứ không phải phu nhân?

Lão Hắc cảm thán: "Người làm tướng công của hắn thật hạnh phúc, ta cũng muốn có người bảo vệ ta giống vậy a."

Ô Trúc: "..."

Ô Thần Tử không tin Ma Đế: "Tướng công ngươi là ai?"

"Ngươi là cái thá gì mà bản tôn phải nói cho ngươi biết?" Ma Đế liếc hắn một cái, sau đó chuyển mắt ra chỗ chiến trường, rồi quẹo lại chỗ mấy người Ô Trúc đứng.

Ô Thần Tử tức muốn chết, với tình huống hiện tại, hắn không muốn đối địch với Ma Đế, mắc công lại có thêm một địch nhân.

Dạ Ký đứng sau Ma Đế xoay người bay đến chỗ Cức Hi, diệt trừ hết mấy người muốn tấn công bọn họ, các binh tướng khác thấy thế cũng bay đến chỗ Cức Hi, vây quanh bảo vệ người Hắc phủ.

Mọi người nhìn vào liền biết Ma Đế muốn bảo vệ ai, không còn ai dám tiến lên đối phó với người Hắc phủ.

Hắc Tuyển Đường nói nhỏ bên tai Cức Hi: "Ma Đế là phu nhân của ngươi hả?"

Cức Hi lườm hắn: "Không phải."

"Vậy là ai?" Hắc Tuyển Đường tò mò.

Cức Hi nhìn Ô Trúc không nói gì.

Mấy người Ô Tiền Thanh cũng rất tò mò, nghĩ tới nghĩ lui nhưng lại loại Ô Trúc ra, vì ở trong lòng họ, Ô Trúc cùng lắm chỉ là con rể của Ma Đế.

Ô Thần Tử thấy Ma Đế che chở cho đám Ô Nhược, ánh mắt trầm xuống, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, chờ hắn lấy được đế vị rồi đối phó với đám Ô Nhược cũng không muộn.

Hắn xoay người, dùng khinh công bay về phía hoàng cung.

Yến Thiên Sư muốn đuổi theo nhưng lại bị Ô Thần Trung ngăn lại.

Ô Nhược thấy có Ma Đế bảo vệ người nhà nên cũng không còn bận tâm gì, đuổi theo Ô Thần Tử, thừa dịp Ô Thần Tử bị thương chưa lành mà giải quyết hắn.

Hắc Tuyển Dực xoay người lại nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước."

Ô Tiền Thanh hơi lo lắng nhìn hướng Ô Nhược rời đi: "Tiểu Nhược nó..."

"Con đưa mọi người rời khỏi đây trước rồi quay lại tìm hắn."

"Được."

Ô Trúc nhìn Ma Đế đang bay trên không trung, đáy mắt hiện lên tia phức tạp, cúi đầu, cố gắng không nhìn Ma Đế nữa, nhanh chóng lui ra khỏi chiến trường cùng mọi người.

Ma Đế đeo mặt nạ vẻ mặt mất mát, tầm mắt chăm chú nhìn Ô Trúc.

Mọi người được Ma tộc bảo vệ nên không ai ngu ngốc đi lên đánh bọn họ, thậm chí còn chủ động nhường đường cho bọn họ rời đi.

Sau khi đã cách xa chiến trường, Hắc Tuyển Dực liền dẫn theo Hắc Dương và Hắc Âm trở lại tìm Ô Nhược.

Ma tộc đưa mấy người Ô Tiền Thanh đến trấn nhỏ gần đó, sau khi mua xe ngựa xong liền rời đi.

Tình hình chiến đấu trong hoàng cung còn thảm hơn ngoài thành, xác chết la liệt khắp nơi, máu bắn đầy lên tường, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, hầu hết thái giám cung nữ trong cung đều không có linh lực, cũng không có võ công, nếu không tránh kịp thì chỉ có chết.

Ô Thần Tử nóng lòng muốn giết Linh Mạch Hàn, phi như bay đến hoàng cung, nhìn thấy người phe mình liền hỏi Thái Tử ở đâu.

Người thấy Thái Tử lập tức trả lời: "Thái Tử đang ở đại sảnh linh đường của chính điện."

Ô Thần Tử nhanh chóng bay đến đại sảnh, trên đường hắn thoáng nhìn ra đằng sau, hắn bỗng dừng lại quan sát, ngoại trừ mấy người đang đánh nhau ngoài kia thì không còn ai khác.

Hắn nghi hoặc, chẳng lẽ là ảo giác?

Ô Thần Tử không rảnh bận tâm nhiều như vậy, nhanh chóng đi vào chính điện.

Vách tường chính điện treo đầy lụa trắng, lồng đèn trắng, quan tài màu đen của Đế Quân được đặt ở trung tâm chính điện, Đế Quân an tường nằm trong quan tài, người phe Thái Tử đều mặc áo tang, phe địch thì ăn mặc lòe loẹt, không xanh thì đỏ, Linh Mạch Hàn tức giận chửi ầm lên: "Linh Mạch Nghiêm, đồ hỗn đản, cho dù ngươi muốn tranh quyền đoạt vị với bản quan thì cũng không được mặc y phục đỏ thẫm, sao ngươi dám làm vậy với phụ hoàng?"

Nhị hoàng tử cười lạnh: "Từ nhỏ đến lớn hắn có coi ta là con của hắn sao? Bất kể đồ ăn ngon hay thứ gì tốt, hắn cũng thưởng cho Thái Tử đầu tiên, còn ta và các hoàng tử khác thì chỉ có thể lấy đồ thừa của ngươi, đã bất công như vậy lại còn muốn ta khấu tạ long ân, bây giờ hắn chết rồi, mắc gì ta phải làm bộ làm tịch lấy lòng hắn như con chó nữa."

Thái Tử liếc nhìn các hoàng tử khác, bọn họ cũng vẻ mặt không cam lòng, nhưng lại không có biểu hiện to gan muốn tạo phản đoạt vị như nhị hoàng tử.

Ô Thần Tử tức giận nói: Nhị hoàng tử, hà tất phải lãng phí thời gian với hắn như vậy."

Nhị hoàng tử nghe vậy, lập tức huy kiếm vọt đến chỗ Linh Mạch Hàn.

Ô Thần Tử cũng vọt qua đi.

Trưởng lão Lăng gia bên cạnh Linh Mạch Hàn đứng ra đằng trước bảo vệ Linh Mạch Hàn.

Đột nhiên nóc đại điện nổ tung, gạch ngói rơi xuống, hai bóng người nhảy xuống, một người trong đó là tộc trưởng tộc hàng đầu, một người khác là nam nhân trung niên, mặt mày cương nghị nhưng không có lông mày, con người sáng ngời có thần, mũi cao thẳng, môi dày, cằm còn có chòm râu đen dài, tay cầm trường tiên (roi dài) màu tím.

Tộc trưởng tộc hàng đầu tức giận trừng hắn: "Đại vu sư Nỗ Mộc, vì sao ta đi đến đâu ngươi cũng lết theo đến đó? Có phải muốn làm tướng công thứ mười một của ta không?"

Nỗ Mộc phi một tiếng: "Thứ nữ nhân không có liêm sỉ, ai thèm làm tướng công của ngươi, đừng làm ta mắc ói nữa."

Cái bản mặt đầy hoa văn kia của nàng, nhìn thôi là gai óc nổi toàn thân rồi.

Tộc trưởng tộc hàng đầu bỗng đen mặt: "Nếu đã không muốn làm tướng công của ta, vậy thì chết đi."

Nàng giơ cây gậy xương trong tay lên và niệm chú, đột nhiên, một bóng người từ đằng sau Ô Thần Tử bay vụt qua, huy kiếm chém vào tộc trưởng tộc hàng đầu.

Tộc trưởng tộc hàng đầu ngẩn ra, vội lui ra sau mấy bước.

"Ô Nhược?" Ô Thần Tử kinh hãi, người này trốn sau lưng hắn khi nào vậy?

Cứ nghĩ tới cậu vô thanh vô tức đi theo hắn là hắn sởn tóc gáy, thậm chí có hơi sợ hãi, nếu Ô Nhược muốn lấy mạng hắn, hắn đã chết không toàn thây rồi.

"Tiểu Nhược?" Nỗ Mộc kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Linh Mạch Hàn vui mừng: "Ô Nhược."

"Ngươi là Ô Nhược? Sao lại chưa chết?" Tộc trưởng tộc hàng đầu tức giận trừng Ô Nhược, đồng thời cũng âm thầm đánh giá cậu: "Quả nhiên phóng đãng y như Quản Đồng mẹ ngươi, đến cả con trai ta cũng chết dưới vẻ đẹp của ngươi, hôm nay ta sẽ báo thù cho con trai ta."

Ánh mắt Ô Nhược trầm xuống, trường kiếm trên không trung ngưng tụ linh lực, nhanh chóng vẽ ra một đạo phù văn kim sắc đánh về phía tộc trưởng tộc hàng đầu.

Tộc trưởng tộc hàng đầu giơ gậy xương lên chuẩn bị đón chiêu này.

Ô Thần Tử vội nói: "Hắn là thuật sư cửu giai, mau tránh ra."

Đáng tiếc hắn nhắc quá trễ, phù văn kim sắc đánh thẳng vào gậy xương, gây xương nổ tan tành, nếu không phải tộc trưởng tộc hàng đầu trốn nhanh, chỉ sợ cánh tay hoặc là cả người đều bị nổ chết.

Tộc trưởng tộc hàng đầu giận dữ hỏi Ô Thần Tử: "Không phải ngươi nói hắn là thuật sư lục giai hả? Sao lại biến thành cửu giai rồi?"

Linh Mạch Hàn và Nỗ Mộc cũng nghe thấy, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.

Ô Thần Tử đen mặt: "Chắc chắn là hắn ăn cực phẩm thần linh đan nên mới thăng giai nhanh như vậy."

Ô Nhược cầm kiếm chỉ vào tộc trưởng tộc hàng đầu hỏi: "Hai mươi năm trước là ngươi hạ cổ mẹ ta đúng không?"

Tộc trưởng tộc hàng đầu sửng sốt, cười âm trầm: "Đúng vậy, mẹ ngươi câu dẫn trượng phu của ta, ta đương nhiên phải giáo huấn nàng một trận, nhưng mẹ ngươi cũng sống dai thật, vậy mà không có chết."

"Mẹ ta không chết, là vì ngươi không hạ cổ với mẹ ta, mà là hạ cổ với thai nhi trong bụng mẹ ta, khiến thai nhi không thể tụ linh được, đúng không?"

Tộc trưởng tộc hàng đầu híp mắt: "Sao ngươi biết được?"

Nỗ Mộc nặng nề nói: "Tiểu Nhược, cổ trên người ngươi là nàng hạ?"

Ô Nhược liếc hắn một cái, gật đầu: "Chắc là vậy."

Tộc trưởng tộc hàng đầu kinh ngạc: "Ngươi là đứa con trong bụng Quản Đồng lúc đó? Ngươi vẫn còn sống? Hơn nữa còn giải cổ rồi?"

"Ta không có béo chết, có phải rất thất vọng không?" Sau khi Ô Nhược hỏi xong thì không còn xíu nhân từ nào nữa, chiêu nào chiêu nấy đều hạ tử thủ, ép cho tộc trưởng tộc hàng đầu không còn đường lui.

Ô Thần Tử muốn thừa cơ giết Ô Nhược hoặc Linh Mạch Hàn, nhưng bị Nỗ Mộc cản lại.

Hai người đều là cửu giai, tuy linh lực của Ô Thần Tử mạnh hơn Nỗ Mộc, nhưng Nỗ Mộc vẫn có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn.

Ô Nhược không định dây dưa cùng nàng ta, trực tiếp thông qua bóng nàng để hút linh lực.

Tộc trưởng tộc hàng đầu sắc mặt đại biến, nàng lảo đảo ngã xuống đất, kinh hãi hỏi: "Ô Nhược, ngươi đã làm gì ta? Vì sao linh lực của ta bị tiêu tán?"

Ô Thần Tử: "!!!!!!"

Linh lực của tộc trưởng tộc hàng đầu bị hút đi?

Người của tộc hàng đầu thấy tộc trưởng bị ngã thì muốn đi qua hỗ trợ, nhưng lại bị người của Linh Mạch Hàn ngăn lại.

"Xuống địa phủ hỏi Diêm Vương đi." Mặt Ô Nhược lạnh băng, giơ kiếm đâm xuống.

Tộc trưởng tộc hàng đầu cuống quít dùng pháp khí phòng ngự bảo vệ bản thân, chặn lại công kích của cậu: "Chờ đã Ô Nhược, ngươi không tò mò vì sao lúc trước ta không lấy mạng mẹ ngươi, vì sao không hạ cổ với nàng mà lại chỉ hạ với ngươi sao?"

"Biết hay không có gì khác nhau sao." Ô Nhược chém vào pháp khí của nàng, tức khắc pháp khí bị nứt ra một khe.

Tộc trưởng tộc hàng đầu nhanh chóng nói: "Đương nhiên là khác, bởi vì người muốn hại ngươi không phải ta mà là một người khác, ngươi không muốn biết kẻ thù đó là ai sao?"

Ô Nhược dừng lại nhìn nàng: "Hắn là ai?"

"Ngươi thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Chương 198. Rời Thiên Hành Quốc (3)

Edit + beta: Iris

Nỗ Mộc nói: "Tiểu Nhược, nàng ta rất xảo trá, đừng tin lời nàng ta, có khi chính nàng ta còn không biết là ai muốn hại ngươi."

Tộc trưởng tộc hàng đầu hung dữ quát hắn: "Đại vu sư, hiện tại mệnh của ta trong tay hắn, sao ta lại lừa hắn được, ta, a - -"

Nàng hét thảm một tiếng, chưa nói hết câu đã bị Ô Nhược chém đứt tay phải.

Ô Nhược trầm mặt đẩy lòng bàn tay của nàng ra, sáu con cổ trùng bò ra khỏi lòng bàn tay, cậu ném linh phù thiêu chết cổ trùng, rồi sử dụng ngôn linh chi thuật hỏi tộc trưởng tộc hàng đầu: "Nói, năm đó là ai muốn hại ta và mẹ ta?"

Tộc trưởng tộc hàng đầu vừa đau đến muốn ngất đi lại vừa bị mất linh lực, nhanh chóng bị Ô Nhược mê hoặc, hai mắt trống rỗng vô thần, nói: "Ta không quen hắn, chỉ biết huyền thuật của hắn rất lợi hại, ta đánh không lại hắn nên đành nghe theo lệnh của hắn, hạ cổ với thai nhi trong bụng Quản Đồng, khiến đứa nhỏ này không thể tụ linh được, thậm chí còn có thể chết một cách vô thanh vô tức."

Nỗ Mộc vừa đối phó với Ô Thần Tử, vừa tức giận nói: "Ta đã nói là không thể tin nữ nhân này mà."

Ô Nhược lại hỏi: "Trông người nọ thế nào?"

"Lúc ấy hắn mang mũ có rèm, ta không thấy diện mạo của hắn."

"Người kia có đặc điểm gì không? Hoặc là có món nào tượng trưng cho hắn không?"

"Không có, nhưng bên cạnh hắn có hai người hầu, khi hắn xoay người, lụa trắng bị gió thổi, ta nhìn qua khe hở thì thấy mỗi bên mắt của tên người hầu có tận hai con ngươi màu đen, ta nhìn một lần là sợ chết khiếp, không dám nhìn lần thứ hai."

Ô Nhược: "..."

Cậu chưa từng nghe nói hoặc gặp người nào có hai con ngươi màu đen cả.

Ô Nhược không còn chuyện muốn biết nữa nên thu hồi ngôn linh chi thuật, cố ý chờ nàng tỉnh táo lại, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của nàng, cậu một chưởng đánh chết nàng.

Ô Thần Tử thấy mất đi một trợ thủ thì sốt ruột, dùng hết toàn lực đánh lui Nỗ Mộc, tấn công Linh Mạch Hàn.

Ô Nhược liếc Ô Thần Tử, nhanh chóng giơ kiếm, dùng bí thuật Ảnh Sát đâm kiếm vào bóng của hắn, sau đó Ô Thần Tử hét thảm một tiếng, cúi đầu nhìn bả vai của mình, nơi đó không hề có pháp khí hay vũ khí sắc bén gì cắm vào nhưng lại bị đâm thành một cái lỗ.

Linh Mạch Hàn không phải là đối thủ của Ô Thần Tử, thừa dịp hắn ngừng lại thì chạy nhanh đến chỗ an toàn.

Ô Nhược định tấn công Ô Thần Tử, đột nhiên một pháp khí công kích ở đâu đó bắn qua đây, cậu vội né ra, quay đầu nhìn người ném pháp khí, không khỏi nheo mắt lại: "Ô Úy Tuyết..."

Ô Thần Tử nghe thấy tên của Ô Úy Tuyết, bỗng chốc ngẩng đầu, hai mắt toát ra lệ khí và lửa giận: "Ô Úy Tuyết - -"

Khoảng thời gian này, hắn chịu một đống tai tiếng, ai cũng chỉ trỏ mắng hắn bại hoại đạo đức luân thường ở sau lưng hắn, còn nói trước kia sở dĩ hắn sủng Ô Úy Tuyết như vậy là vì hắn thích cháu gái của mình. Mà Ô Úy Tuyết thì trốn ở đâu không biết, tìm thế nào cũng không thấy người đâu.

Ô Úy Tuyết nhàn nhạt liếc hắn, chỉa kiếm vào Ô Nhược: "Giết hắn."

Trước giờ nàng luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Hắc phủ nên biết Ô Nhược sắp rời Hoàng Đô Thành, nếu bây giờ không giết Ô Nhược, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa, vì vậy nàng tuyệt đối sẽ không để Ô Nhược sống sót ra khỏi Hoàng Đô Thành.

Ô Thần Tử cau mày.

Đáy mắt Ô Úy Tuyết tràn ngập oán hận và hận ý thấu xương: "Giết hắn cho ta."

Ô Thần Tử siết chặt nắm đấm, hắn cảm giác sắp không khống chế nổi bản thân, vội dùng linh lực áp chế nhưng hoàn toàn vô dụng, ánh mắt dần thay đổi, từ vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trở nên ôn nhu: "Tuyết Nhi, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi rất cực khổ a."

Ô Úy Tuyết cố nhịn xuống, lặp lại lần nữa: "Giết Ô Nhược cho ta."

Nếu không phải tại Ô Nhược đã lên cửu giai, nàng sẽ không khống chế Ô Thần Tử đối phó với Ô Nhược, chỉ cần Ô Thần Tử giết được Ô Nhược, nàng có thể chịu đựng được ánh mắt trái luân thường đạo đức của Ô Thần Tử.

"Được, ngươi kêu ta làm cái gì thì ta làm cái đó, sau khi ta giết được hắn, chúng ta thành thân nha." Ánh mắt Ô Thần Tử chuyển qua Ô Nhược, lại trở nên hung ác: "Ô Nhược, nộp mạng đi."

Nỗ Mộc bị sự thay đổi thất thường của Ô Thần Tử làm cho mồ hôi đầy đầu: "Người này bị sao vậy?"

Ô Thần Tử ném tất cả pháp khí trên người ra, huy kiếm tấn công Ô Nhược, nhưng vừa nhảy lên thì thần sắc bỗng thay đổi, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, mờ mịt nhìn xuống đất, không nhớ nổi mình đang định làm gì.

Nỗ Mộc chớp cơ hội tấn công.

Ô Thần Tử vội né ra.

"Giết Ô Nhược." Ô Úy Tuyết lại nói: "Ta kêu ngươi giết Ô Nhược."

Ô Thần Tử lại mất khống chế lần nữa, đánh về phía Ô Nhược.

Nhị hoàng tử thấy Ô Thần Tử bị Ô Úy Tuyết khống chế, vội kêu lên: "Ông cố ngoại, ngài mau tỉnh lại đi, đừng để nữ nhân này mê hoặc nữa."

Đang thời khắc quan trọng mà nữ nhân này không biết tốt xấu, thật đáng chết.

Nhị hoàng tử hạ lệnh người bên cạnh giết Ô Úy Tuyết, nhưng Ô Úy Tuyết đã là thuật sư bát giai, mấy người dưới bát giai không phải là đối thủ của nàng.

Ô Thần Tử nghe thấy giọng của nhị hoàng tử, đột nhiên dừng lại, hất đầu.

Ô Úy Tuyết thấy Ô Thần Tử lúc thì thanh tỉnh, lúc thì bị nàng mê hoặc, không khỏi nói to hơn: "Ô Thần Tử, ngươi còn không mau làm theo lời ta."

Ô Thần Tử cắn chặt răng, tránh đòn tấn công của Nỗ Mộc, nhắm mắt ngưng tụ linh lực thật lớn, sau đó nhanh vẽ bùa trên không rồi ném về phía Ô Nhược, nhưng lúc ném ra lại đột ngột chuyển hướng tấn công Ô Úy Tuyết.

Ô Úy Tuyết cả kinh, cuống cuồng dùng pháp bảo cản lại công kích, nhưng Ô Thần Tử là thuật sư cửu giai, lại một lòng muốn giết nàng ta, nên tất nhiên dùng linh lực cực kỳ mạnh, bởi vậy dễ dàng đập nát pháp khí kia, đánh vào người nàng.

"A - -" Ô Úy Tuyết bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Ô Thần Tử lạnh lùng hung ác nhìn chằm chằm nàng. Nếu nàng cứ trốn mãi không ra, có lẽ hắn sẽ tha nàng một con đường sống, nhưng cố tình ngay lúc hắn đang tranh quyền đoạt vị lại chạy tới phá hỏng chuyện tốt của hắn, vậy đừng trách hắn hạ thủ vô tình.

Hắn triệu hồi ma linh, chỉ vào Ô Úy Tuyết: "Giết nàng..."

Ô Úy Tuyết nhìn đáy mắt hắn đầy sát ý, suy yếu trào phúng: "Ô Thần Tử, ngươi nỡ giết ta sao?"

Ô Thần Tử: "..."

Ma linh mờ mịt nhìn Ô Úy Tuyết và Ô Thần Tử, vậy rốt cuộc là có giết hay không?

Ô Nhược sử dụng bí thuật Tàng Ảnh, trốn vào dưới bóng, né đòn công kích của pháp khí Ô Thần Tử, lặn ra sau Ô Thần Tử.

Pháp khí của Ô Thần Tử mất đi mục tiêu công kích, đứng im giữa không trung.

Nhị hoàng tử nhìn Ô Nhược đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Ô Thần Tử, thân ảnh quỷ dị khiến hắn sợ hãi mở to mắt, hô lên: "Ông cố ngoại, cẩn thận đằng sau."

Ô Thần Tử nghe xong vội xoay người, dùng ảo thuật mê hoặc mắt Ô Nhược, lập tức trước mắt Ô Nhược xuất hiện ba Ô Thần Tử, khiến cậu nhất thời không rõ cái nào là thật, cái nào là giả.

Ô Thần Tử thừa dịp Ô Nhược thất thần, nhanh chóng cách xa cậu một trượng, dùng ma linh đối phó cậu.

Nỗ Mộc thấy thế cũng vội ra tay giúp đối phó ma linh.

Ô Úy Tuyết phẫn hận trừng mắt nhìn Ô Thần Tử cách nàng không xa, cố nén đau đớn, ngưng tụ tất cả linh lực, đột nhiên nhảy lên vọt qua Ô Thần Tử, đâm kiếm vào lưng Ô Thần Tử.

Kiếm bạc cấm phập vào, đâm xuyên qua ngực Ô Thần Tử.

Ô Thần Tử vẻ mặt khó tin nhìn lợi kiếm trên ngực.

Ô Úy Tuyết điên cuồng cười to: "Ha ha, Ô Thần Tử, chiêu này là ta học được từ ngươi đó, ha ha, lúc trước Tống Yên thả thóa xà ra cắn ta, ngươi đứng sau nắm vai ta, nhìn ta bị thóa xà cắn vào mặt, trơ mắt nhìn ta bị hủy dung, bây giờ ta đâm một kiếm sau lưng ngươi báo thù chuyện hôm đó, ha ha."

Nàng rút kiếm ra, tức giận nói: "Ngươi muốn giúp nhị hoàng tử đoạt ngôi hoàng đế, mơ ngàn kiếp cũng chưa có đâu."

Từ sau khi nàng trở lại Hoàng Đô Thành cùng Thánh Tử, ngoại trừ muốn giết Ô Nhược, nàng còn muốn hủy đi Ô gia, hủy đi Ô Thần Tử.

Ô Úy Tuyết lại ngưng kết linh lực vào kiếm lần nữa, đột nhiên một bóng đen xuyên qua eo nàng, đáp lên tay Ô Thần Tử, nhìn lại thì thấy là pháp khí công kích Tam Bảo Luân của Ô Thần Tử.

Động tác nàng dừng lại, khiếp sợ nhìn eo của mình, đột nhiên thân thể bị cắt ra làm hai, không còn hơi thở, mắt trừng to, bộ dạng chết không cam lòng.

Ô Nhược nhàn nhạt nhìn thi thể Ô Úy Tuyết, không ngờ nàng lại chết trong tay tổ phụ Ô Thần Tử của nàng.

Ô Thần Tử hừ lạnh, cuối cùng cũng giải được chú đào hoa.

Hắn xoay lại định đối phó với Linh Mạch Hàn nhưng cơ thể lại đột nhiên bất động, ngay sau đó linh lực trong cơ thể như thác nước chảy ào ào ra ngoài, hắn biết cảm giác này, vì ngày sinh nhật hôm đó hắn cũng từng bị người hút linh lực giống như vậy. May là đối phương không khống chế hắn lâu nên chỉ mất đi một phần linh lực.

Ô Thần Tử nôn nóng vặn vẹo thân thể, ngay khi có thể cử động, hắn liền xoay người lại, thấy người đứng phía sau là Ô Nhược thì tức giận nói: "Ô Nhược, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại có huyền thuật quỷ dị tà ác như vậy."

Ô Nhược cười lạnh: "Tà ác?"

Nếu Ô Thần Tử biết cậu dùng bí thuật Ảnh Trộm mà ai ai cũng ao ước, không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ, sẽ tiếp tục giữ vững chính khí hay là muốn giết cậu để đoạt bí thuật đây.

Ô Thần Tử chưa từng gặp bí thuật nào như vậy, tức khắc sinh ra sợ hãi, vô thức siết chặt kiếm trong tay và lui về sau vài bước. Hắn hiểu rõ, nếu không giết Ô Nhược trước thì sẽ rất khó giết được Thái Tử.

Hắn vừa niệm chú vừa sử dụng ma lực và pháp khí công kích Ô Nhược hết nấc.

Ô Nhược lấy ra pháp khí công kích mà Hắc Tuyển Dực luyện cho cậu để đối phó.

"Tiểu Nhược..." Đúng lúc này, Hắc Tuyển Dực ngoài đại điện bước vào.

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực: "Cha mẹ và những người khác đâu?"

"Đã đưa đến nơi an toàn cách xa Hoàng Đô Thành." Hắc Tuyển Dực đi tới trước mặt cậu, nắm cổ tay cậu: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?"

Vẻ mặt y đầy lo lắng: "Nếu có bị thương thì phải nói cho ta biết, ta có đem theo thuốc."

Nỗ Mộc trợn trắng mắt: "Phu phu các ngươi có thể giết Ô Thần Tử xong rồi hẵng ân ái được không."

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Chương 199. Rời Thiên Hành Quốc (4)

Edit + beta: Iris

Ô Nhược hơi mỉm cười: "Ta không sao."

"Thật tốt quá, không sao là được, không sao thì tốt." Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng: "Ngươi không biết lúc tới đây, ta lo ngươi bị Ô Thần Tử làm bị thương thế nào đâu."

Ô Nhược dựa đầu lên vai y.

Nỗ Mộc cạn lời nhìn đi chỗ khác.

Linh Mạch Hàn nhìn đôi phu phu ôm nhau, đáy mắt hiện lên tia phức tạp, sau đó mắt trợn to, vội hét lên: "Ô Nhược, cẩn thận tên Hắc Tuyển Dực đó."

Nỗ Mộc nghe thấy tiếng vội quay đầu lại, chỉ thấy Hắc Tuyển Dực cầm chủy thủ ngắn găm vào tim Ô Nhược, hắn biến sắc, định ra tay cứu người thì động tác Hắc Tuyển Dực bỗng ngừng lại

Ô Nhược nhàn nhạt nói: "Từng động tác, khí chất và tính tình của phu quân ta, ngươi có thể bắt chước được hết sao?"

Cậu lạnh lùng thu hồi bí thuật Quỷ Ác, đẩy người ra.

Vào lúc "Hắc Tuyển Dực" rơi xuống, Ô Thần Tử đang đứng cách đó không xa bỗng biến mất, mà khuôn mặt, thân hình và y phục của "Hắc Tuyển Dực" lại thay đổi, biến thành Ô Thần Tử.

Nỗ Mộc và Linh Mạch Hàn định thần lại, thế mới biết lúc nãy bọn họ bị trúng ảo thuật.

"Ngươi..." Khóe miệng Ô Thần Tử chảy ra máu tươi, khó tin trừng mắt nhìn Ô Nhược: "Ngươi dám hủy linh điền của lão phu."

"Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?" Nỗ Mộc vội chạy đến chỗ Ô Nhược, nhìn người dưới mặt đất nói: "Ngươi làm thế nào nhận ra hắn không phải là Hắc tiểu tử."

"Ta và Hắc Tuyển Dực đã nhiều..."

Ô Nhược nói được một nửa thì ngừng lại, cậu định nói là đã làm phu thê với Hắc Tuyển Dực nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ mỗi cử chỉ, giọng điệu và ánh mắt của y, nhưng kiếp này cậu chỉ mới thành thân với Hắc Tuyển Dực hơn một năm mà thôi.

Nỗ Mộc dường như biết Ô Nhược định nói gì, bật cười: "Không hổ là phu phu, có thể phân biệt người kia là thật hay giả chỉ trong tích tắc."

Hắn giơ chân dẫm lên mặt Ô Thần Tử: "Ai mướn ngươi dùng ảo thuật gạt chúng ta, ai biểu ngươi dùng ảo thuật gạt chúng ta."

"Ngươi..." Ô Thần Tử nào giờ có ai dám đạp hắn như vậy, tức giận nắm chuôi kiếm, tuy nhiên lúc này hắn đã yếu đến mức không cầm nổi thanh kiếm.

Nhị hoàng tử nôn nóng kêu lên: "Ông cố ngoại..."

Ô Thần Tử quay đầu nhìn nhị hoàng tử, ánh mắt thống khổ thất bại, bởi vì linh điền bị hủy nên tóc hắn biến thành màu trắng, khuôn mặt bóng loáng lập tức bị nếp nhăn lấp kín, tựa như một lão già gần đất xa trời.

Nỗ Mộc vội dừng chân: "Móa, hắn biến thành bộ dạng này, đến ta cũng ngại đặt chân lên mặt hắn."

Hắn tìm người trói thi thể của Ô Thần Tử và tộc trưởng tộc hàng đầu lại.

"Ông cố ngoại..." Tức khắc hốc mắt nhị hoàng tử đỏ lên, muốn chạy tới nhưng bị Linh Mạch Hàn chặn đường.

Nỗ Mộc đi qua giúp Linh Mạch Hàn, không lâu sau, một trưởng lão Ô gia bị hắn đánh chết, phe nhị hoàng tử liên tục bại lui.

"Tiểu Nhược..."

Ô Nhược nghe thấy tiếng, nhìn về phía cửa đại điện.

Hắc Tuyển Dực dẫn theo Hắc Dương, Hắc Âm bước nhanh đến trước mặt Ô Nhược, ánh mắt nhìn lướt qua người cậu: "Có bị thương không?"

Nỗ Mộc vội nhảy đến chắn trước mặt Ô Nhược, chỉa roi vào Hắc Tuyển Dực: "Không được tới gần Tiểu Nhược đến khi biết được ngươi là thật hay giả."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Hắc Âm, Hắc Dương: "..."

Ô Nhược đè cánh tay của Nỗ Mộc xuống: "Hàng thật đó."

Nỗ Mộc tò mò: "Hắn mới nói có một câu mà ngươi đã nhận ra? Ngươi làm thế nào nhận ra vậy?"

Ô Thần Tử nằm dưới đất không cam lòng trừng Ô Nhược, hồi nãy rõ ràng hắn dùng ảo thuật và ngôn linh thuật để mê hoặc Ô Nhược, vì sao Ô Nhược lại phát hiện dễ như vậy?

Ô Nhược hừ nhẹ: "Ngay cả nam nhân của mình mà còn không nhận ra, sao có thể làm phu nhân của hắn."

Nam nhân của cậu sẽ không bộc lộ cảm xúc ra ngoài như Ô Thần Tử giả trang, hơn nữa mùi hương trên người cũng khác nhau.

Nỗ Mộc bật cười: "Nói rất đúng."

Khóe môi Hắc Tuyển Dực cong lên, nhìn Ô Thần Tử nằm dưới đất, đạm thanh hỏi: "Đã giải quyết xong hết chưa?"

Ô Nhược hỏi: "Bên ngoài cung sao rồi?"

"Nhị hoàng tử rơi xuống thế hạ phong."

Ô Nhược nói với Nỗ Mộc: "Sư phụ, chúng ta phải đi rồi, chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý."

Hôm qua cậu truyền tin bảo Nỗ Mộc tới hoàng cung trợ giúp Linh Mạch Hàn, tất nhiên là muốn giúp Linh Mạch Hàn lên ngôi vị hoàng đế, để sau này Vu tộc liên minh với Thiên Hành quốc, trong vòng hai trăm năm tuyệt đối không có ai dám bắt nạt Vu tộc nữa.

Nỗ Mộc có cảm giác sau này sẽ rất khó gặp lại, vội hỏi: "Các ngươi muốn đi đâu?"

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực: "Về nhà với hắn."

Nỗ Mộc mỉm cười: "Có duyên gặp lại."

"Sau này có về lại đây, ta sẽ đến tộc của sư phụ, ta còn chưa đến Vu tộc bao giờ mà."

"Được, ta chờ các ngươi đến Vu tộc."

Hắc Tuyển Dực nhìn Nỗ Mộc thật sâu: "Cảm ơn ngươi đã giải cổ cho Tiểu Nhược, sau này có duyên gặp lại."

Y nắm tay Ô Nhược rời khỏi hoàng cung.

Chiều hôm đó, nhị hoàng tử vị chém đầu, đầu treo trên tường thành, các thuật sư do Ô Thần Tử chiêu mộ thấy đại thế đã mất, vội vàng rút khỏi Hoàng Đô Thành. Kế tiếp, Hoàng Đô Thành tiến vào giới nghiêm, Thái Tử toàn lực bắt giữ nghịch tặc Ô gia, bất kể là chi thứ hay là tộc thê, chỉ cần là người có quan hệ với Ô gia đều không thoát được.

Rất nhiều gia tộc bị liên lụy, có vài gia tộc nghe thấy tiếng gió đều vội hợp ly với người Ô gia, nhưng vẫn không trốn thoát được, Thiên Hành quốc lâm vào hoảng sợ.

Cửu tộc Ô gia cực kỳ nhiều người, có ít nhất năm vạn người, lúc bị áp giải đến Hoàng Đô Thành để nhận xử trí trông rất đồ sộ, xếp hàng dài từ cửa thành đến tận đuôi thành, đồng thời trông họ cũng cực kỳ thê thảm, nhiều người lớn tiếng kêu oan nhưng vẫn bị trừng phạt.

Họ hàng xa của Ô gia thì bị lưu đày đến vùng núi hoang vắng, còn một vài họ hàng xa bên thê tộc và chi thứ thì bị hủy linh điền, bị bán làm nô lệ cho các quý tộc, hoặc là bị bán vào kỹ viện làm nô cung đàn hát mặc người chơi đùa, còn về người Ô gia ở Hoàng Đô Thành đều không tránh được cái chết.

Vào ngày hành hình, có rất nhiều người chạy đến pháp trường, khắp nơi đều tấp nập người qua lại, còn náo nhiệt hơn cả họp chợ.

Mọi người nhìn người Ô gia mặc áo tù trắng quỳ dưới đất, đều không khỏi cảm thán, nhớ trước đây Ô gia phong quang vô hạn kiểu gì, tiểu thư hoặc thiếu gia ra cửa mang theo nhiều hộ vệ thế nào, ở Hoàng Đô Thành không ai dám trêu chọc người Ô gia ra sao, đặc biệt là Quốc Sư đại nhân Ô Thần Tử, một câu của hắn tương đương với một câu của Đế Quân, nhưng nay lại rơi xuống bước đường bị tru di cửu tộc, có thể nói là thế sự vô thường.

"Canh giờ đã đến — —" Nhậm tướng quân phụ trách giám sát hành hình ném ra thiêm lệnh bài.

Ô gia quỳ dưới đất run lên bần bật, nhiều người nhát gan khóc thành tiếng, toàn bộ pháp trường đều là tiếng kêu khóc.

"Nhậm tướng quân, chờ chút đã." Một nữ nhân mặc y phục trắng cầm theo hộp đồ ăn đi vào pháp trường.

Nhậm tướng quân đen mặt: "Ngươi là người phương nào?"

"Dân nữ Tống Yên, từng là con dâu Ô gia, tới đây để tiễn nhi nữ đoạn đường cuối." Hai mắt Tống Yên đỏ hoe, quỳ xuống nói.

Mọi người nghe thân phận của Tống Yên xong, đều nghị luận.

"Con dâu Ô gia? Sao lại không bị bắt đi chém đầu?"

"Nàng là con gái Tống gia, người Tống gia đứng ra bảo vệ tánh mạng nàng, Thái Tử xét trên công lao của Tống gia nên cho phép nàng hợp ly với Ô gia, từ đây không còn quan hệ với Ô gia."

"Vậy là nàng cũng có tình nghĩa đấy chứ, ngay lúc mọi người đều nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với Ô gia, nàng còn tới tiễn người Ô gia đoạn đường cuối, còn ai kia thì không biết trốn đến tận đẩu tận đâu."

Người mà bọn họ nhắc đến là Thượng Chỉ Dung, đồng dạng Thượng gia cũng bảo vệ nàng, nên bây giờ không biết nàng đã trốn đến góc nào rồi.

Nhậm tướng quân nhìn sắc trời: "Cho ngươi nửa nén hương."

"Đa tạ Nhậm tướng quân."

Tống Yên nhanh chóng đi đến trước mặt trượng phu, con trai, con gái của mình, mở hộp đồ ăn ra, khóc lóc nói: "Cho dù có chết cũng phải ăn cho no, đây đều là thức ăn mua ở tửu lâu Nhất Phẩm Hương, đều là món mà các ngươi thích."

Hốc mắt Ô Úy Sơ tức khắc đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Đã lúc này rồi, ngươi còn nhớ đưa cơm cho chúng ta, thật có tâm."

Tống Yên khóc rống: "Ngươi nói cái gì vậy hả, chúng ta vốn là một nhà..."

Ô Úy Sơ vội ngắt lời nàng: "Tay ta bị trói rồi, ngươi đút ta đi."

"Được." Tống Yến bưng chén lên, đút từng miếng cơm từng miếng thịt, cuối cùng còn đút một ngụm rượu cho hắn.

Nàng quay sang nhìn con trai của mình: "Con cũng ăn chút gì đi."

Ô Ngạn Lan khóc đến đỏ mắt: "Mẹ."

Thật ra lúc tằng tổ phụ muốn tranh quyền đoạt vị, có rất nhiều người Ô gia không đồng ý, thậm chí còn có người không hề biết Ô Thần Tử sẽ làm chuyện này, nên hầu hết người Ô gia đều bị ép phải đi đoạt vị, bởi vì nếu Ô Thần Tử thua, tất cả Ô gia đều sẽ bị liên lụy.

Cuối cùng, Ô gia vẫn thua.

Tống Yên khóc lóc: "Là mẹ vô dụng, không thể bảo vệ được các con, kiếp sau các con nhất định phải đầu thai vào nhà tốt đấy, đầu thai đến một gia đình có thể bảo vệ các con bình an hạnh phúc cả đời."

Ô Ngạn Lan cười khổ.

Ô gia vốn có thể bảo vệ bọn họ bình an vui sướng cả đời, nhưng bây giờ thì sao? Còn không phải quỳ gối chờ chết ở đây sao.

Tống Yên đút con trai ăn xong thì chuyển qua con gái Ô Ngạn Lê.

Ô Ngạn Lê khuôn mặt hư thối, hai mắt vô thần, giống như đã nhìn thấu sinh tử từ lâu.

"Lê nhi..."

Ô Ngạn Lê mặt vô cảm nói: "Chết cũng tốt, con đã muốn chết lâu rồi."

Tống Yên lại khóc tiếp.

"Đến giờ rồi — —" Nhậm tướng quân nói.

Hai hộ vệ đi ra từ đám đông, nhanh chóng giúp Tống Yên dọn hộp đồ ăn.

Tống Yên đột nhiên trở nên kích động, khóc lớn: "Con của ta vô tội, đừng trị tội con của ta mà."

Mọi người thấy nàng khóc lóc như vậy thì không đành lòng.

"Đều tại ngươi, tại ngươi hại mọi người." Tống Yên vọt tới đá vào người Ô Thần Tử.

Hai hộ vệ đều là người Tống gia, tới đây là để giám sát Tống Yên, thấy nàng sắp phá hỏng trật tự pháp trường thì vội kéo nàng đi.

"Hành hình — —" Nhậm tướng quân hô lớn.

Lập tức, người Ô gia khóc lớn hơn, rất nhiều người không cam lòng chết như vậy.

"Chúng ta vô tội, cầu tân đế luận tội lại lần nữa." Người Ô gia kích động la to.

Bọn họ có những người không tham dự tranh quyền đoạt vị nhưng lại bị tử hình, thật không công bằng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Dịch khúc của Tống Yên mà khóc như mưa Ó╭╮Ò

Đăng: 24/1/2022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info