ZingTruyen.Info

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trùng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo

Chương 153. Đúng là một ông trùm nịnh nọt

Kisekirin

Edit + beta: Iris

Nguy hiểm gần ngay trước mắt nhưng Ô Nhược chỉ ung dung vươn tay với thú linh, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, nghe lời..."

Khoảnh khắc chạm vào thú linh, cậu dường như sở hữu ma lực liên hệ, dần dần thú linh hung dữ cũng trở nên ngoan ngoãn, một đầu thú linh khác rung đùi đắc ý đảo quanh Ô Nhược, bộ dạng cực kỳ cực kỳ lấy lòng Ô Nhược.

Ô Nhược hơi mỉm cười, mọi người đều thất thần ngắm nhìn nụ cười làm cho thiên hạ thất sắc kia.

Người cách Ô Nhược khá gần vẻ mặt hoa si nhìn cậu: "Thật muốn làm thú linh trong tay hắn a, được hắn vuốt ve, để hắn mỉm cười nhìn ta, rồi ta cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy là đã cảm thấy mỹ mãn rồi."

"Đúng vậy a, hắn chỉ có thể cười với một mình ta, các ngươi ai cũng đừng mơ cướp hắn đi."

"Ta muốn cưới hắn về nhà."

Đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên: "Đám ngu ngốc các ngươi, mau tỉnh lại cho ta."

Tức khắc mọi người thanh tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau.

"Vừa nãy ta làm gì vậy?"

"Sao ta lại ở chỗ này?"

"Ơ, ta có ái mộ cô nương nào hả?"

Có người trợn trắng mắt nói: "Các ngươi trúng ngôn linh chi thuật, là ngôn linh chi thuật của Ô gia, rất lợi hại, ngay cả thần linh cũng có thể điều khiển được."

Trên đài, Ô Nhược vuốt ve thú linh trên tay vài cái, khẽ nâng mí mắt nhìn Ô Ngọc, ánh mắt lãnh lệ, chỉ vào Ô Ngọc nói: "Đi, giết hắn cho ta."

Đột nhiên, thú linh ôn thuần trở nên cực kỳ hung ác, rống to một tiếng rồi nhắm về phía Ô Ngọc.

Ô Ngọc vội thu thú linh lại, hung tợn trừng mắt Ô Nhược.

Đáng chết, thú linh của hắn lại bị Ô Nhược khống chế mất.

Ô Nhược cong khóe môi, nhanh chóng vung kiếm trong tay, sau đó bên cạnh Ô Nhược xuất hiện ba thú linh càng lớn càng hung mãnh hơn con của Ô Ngọc lúc nãy, hung ác nhào về phía Ô Ngọc.

Ô Ngọc vội lấy linh phù ra chống đỡ, nhưng thú linh vẫn không sợ hãi chút nào, trực tiếp cắn phập hắn một cái, hắn sợ đến mức la lên chói tai, ngay sau đó ba con thú linh xuyên qua người hắn, cảnh sắc cũng theo đó thay đổi, xuất hiện một đứa nhỏ Ma tộc mặc hoa bào màu đỏ, có đôi cánh nhỏ trên đầu.

Ô Ngọc kinh ngạc nhìn đối phương, đáy mắt hiện lên tia chột dạ.

Không đúng, rõ ràng hắn đang ở sân tỷ thí, đứa nhỏ Ma tộc này sao lại xuất hiện ở đây được, ảo giác?

Hẳn là ảo giác.

Đứa nhỏ Ma tộc hung ác trừng mắt hắn: "Không muốn chết thì trả Tam Thất Thạch cho bổn tọa."

Ô Ngọc nhìn về phía khác: "Ô Nhược, ta biết đây là ảo giác, ta sẽ không mắc mưu."

Đứa nhỏ Ma tộc hừ lạnh, tay ngưng tụ hắc khí, hút cái túi trên eo hắn, sau đó một cục đá trắng tinh như mây trắng trên trời bay ra từ túi trên eo hắn, rơi vào tay đứa nhỏ Ma tộc.

"Cục đá của ta, đây là đá của ta." Cuối cùng Ô Ngọc cũng không rảnh suy nghĩ xem đây có phải ảo giác hay không, kích động vọt tới trước mặt đứa nhỏ Ma tộc: "Ngươi mau trả lại cho ta, mau trả nó lại cho ta."

"Đúng là tên mặt dày vô sỉ, rõ ràng ngươi cướp Tam Thất Thạch của bổn tọa, sao lại biến thành đá của ngươi rồi?" Đứa nhỏ Ma tộc hung hăng nắm hầu kết hắn: "Nói, Nhân tộc đã giúp bổn tọa đâu rồi?"

Ô Ngọc khó thở nói: "Ta không biết."

"Thật sự không biết?" Lực tay của đứa nhỏ Ma tộc tăng thêm vài phần.

"Thật, thật sự không biết." Ô Ngọc càng lúc càng khó thở.

Đứa nhỏ Ma tộc cười âm lãnh: "Nếu đã không biết, vậy thì đi chết đi."

"A." Ô Ngọc cảm giác cổ tê rần, cảm giác khó thở khiến hắn cuống quít: "Ta, ta chỉ biết hắn bị Ma tộc bắt đi thôi."

"Thật không?" Đứa nhỏ Ma tộc nới lỏng tay.

Ô Ngọc thở hổn hển: "Thật, là thật, ta tận mắt nhìn thấy."

"Vậy ngươi có biết Nhân tộc cứu bổn tọa tên gì không?"

"Hắn tên Ô Trúc, là tam ca ta."

Đứa nhỏ Ma tộc lạnh lùng cười, buông cổ hắn ra, thanh âm đột nhiên biến thành giọng của Ô Nhược: "Ô Ngọc, ngươi thua rồi."

Ô Ngọc lấy lại tinh thần, cảnh sắc lại biến thành sân thi đấu lần nữa, đứa nhỏ Ma tộc biến thành Ô Nhược.

Ô Nhược một chưởng đánh hắn rớt xuống đài.

Ô Ngọc phun ra một ngụm máu tươi.

"A, Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc." Nguyễn Lam Như và Ô Tiền Ly lo lắng chen qua đám người, nâng Ô Ngọc dưới đất lên đút đan dược chữa thương: "Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, con không sao chứ?"

"Keng - -" quan thẩm phán tuyên bố: "Ô gia Ô Nhược thắng - -"

Mọi người vỗ tay chúc mừng.

Nguyễn Lam Như phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Ô Nhược trên đài: "Ô Nhược, ngay cả thân nhân mà ngươi cũng ta tay nặng như vậy, ngươi không phải là con người."

Lời nàng nói khiến người khác bất mãn: "Đã tỷ thí tất nhiên sẽ bị thương, nếu sợ bị thương thì đừng có lên đài, chỉ phun ra một ngụm máu thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? Lúc trước tỷ thí chết cả đống người sao không thấy ngươi nói gì? Với lại tỷ thí nào đến hồi cuối mà không phải đánh người một nhà? Bị thương cũng là chuyện bình thường thôi."

Trận tỷ thí nào cũng vậy, sau khi đánh bại mấy người ở gia tộc khác thì chỉ còn dư lại người nhà, rồi sau đó sẽ tranh thắng bại với người nhà, cho dù là bên thắng hay bên thua thì cũng đều sẽ bị thương, điều này là cực kỳ bình thường, nên trong mắt mọi người, chỉ phun một ngụm máu là còn nhẹ chán.

Nguyễn Lam Như tức giận phản bác: "Bị thương không phải con của các ngươi, tất nhiên các ngươi không đau lòng."

Lời này của nàng khiến những người thắng trận đấu từ đầu đến giờ tức giận: "Quy tắc thi đấu thứ ba có nói, tỷ thí nếu phát sinh thương tích hoặc thương vong thì cũng không được truy cứu trách nhiệm hoặc trả thù đối phương, ngươi nói mấy lời này là muốn vi phạm quy định sao?"

Nếu như ai cũng quậy nháo như nàng, vậy thì dù có thắng cũng chỉ rước thêm xui xẻo.

Nguyễn Lam Như tức đến hộc máu.

Ô Ngọc lén lút sờ túi trên eo, thấy bên trong vẫn còn thứ kia, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, thi đấu bị thương một chút rất bình thường, mẹ đừng cãi nhau với bọn họ."

"Được, không cãi nhau, ta không cãi nhau với bọn họ."

Ô Nhược lạnh lùng nhìn bọn họ, đi xuống đài.

Ô Hi hưng phấn lao tới: "Nhị ca, ca thắng rồi, không ngờ ca thắng luôn đó."

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nhị ca nàng sẽ thắng.

Ô Nhược mỉm cười.

Ô Tiền Thanh đi tới, hừ nhẹ một tiếng.

Ô Nhược nhanh chóng giải thích: "Cha, con không phải cố ý giấu giếm đâu."

Ô Tiền Thanh quét mắt nhìn xung quanh: "Ở đây không thích hợp để nói chuyện, sau khi trở về thì giải thích."

"Dạ."

Ô Thần Lưu đi lên hỏi: "Tiểu Nhược, lão phu rất tò mò, trong chiến trường hỗn loạn, ngươi làm thế nào để bố trí đại trận dưới ánh mắt của nhiều người như vậy?"

Người xung quanh dỏng tai lên nghe.

Ô Nhược cười: "Về nhà rồi nói."

Ô Thần Lưu nhìn ánh mắt ta cũng muốn biết của mọi người thì cười to: "Được được, sau khi về nhất định phải nói với lão phu đấy."

"Được."

Những người khác thất vọng.

Ô Thần Tử thấy Ô Nhược thắng thì tức giận phất tay áo rời đi.

Linh Mạch Hàn ngồi ở đài quan sát hoàng thất mặt toàn ý cười, như thể hắn mới là người chiến thắng vậy. Hắc Tuyển Đường ngồi ở phòng quan sát hạng thường cũng đặc biệt vui vẻ, ôm Đản Đản hoan hô: "Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi."

Đản Đản vui đến mức mắt cong thành vầng trăng, không ngừng cười khanh khách, người ngồi bên cạnh đều bị bé làm vui lây.

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười.

Quản Đồng mỉm cười nhìn Đản Đản, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nỗ Mộc cười nói: "Đồ đệ ta thật đúng là lợi hại."

Hắc Tuyển Đường nói: "Tiếc là chúng ta không được vào sân thi đấu chúc mừng đại tẩu."

Sớm biết như vậy thì bọn họ đã lấy thân phận người thân của Ô Nhược để đi vào, nhưng sau khi vào đó thì không được đặt cược nữa, hơn nữa cũng không được thoải mái ngồi quan sát thi đấu.

Ô Nhược ở sân thi đấu như cảm nhận được ánh mắt của mấy người Hắc Tuyển Dực, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Hắc Tuyển Dực đang ngồi: "Còn hai trận nữa là đến lượt Lưu tiền bối thi đấu, chúng ta đến phân điện nghỉ ngơi trước, cũng để cho Lưu tiền bối dưỡng thần."

Ô Thần Lưu thì cảm thấy không sao cả, dù sao hắn cũng không định thắng, chờ qua một nén hương rồi xuống đài là được, nhưng Ô Nhược vừa thi đấu xong quả thật cần nghỉ ngơi, hai trận thi đấu kế tiếp cũng không khác gì mấy trận trước nên hắn cùng bọn Ô Nhược về phân điện.

Vào trong điện, người Ô gia Cao Lăng Thành đều nhìn về phía họ, ngay khi thấy Ô Nhược thì mọi người đều lộ ra thần sắc khác nhau, muốn nói mấy câu châm chọc thì lại nhớ đến Ô Nhược là người chiến thắng, nhưng cũng không muốn làm trái lương tâm đi chúc mừng Ô Nhược, rồi cứ nghẹn cục tức, không cam lòng nhìn Ô Nhược, bọn họ cực kỳ muốn biết vì sao Ô Nhược lại đột nhiên có linh lực, nhưng bọn họ đều hiểu rõ Ô Nhược sẽ không trả lời vấn đề này.

Ô Bặc Phương áy náy nhìn Ô Tiền Thanh.

Ô Tiền Thanh trực tiếp dẫn Ô Nhược cách xa đám người Ô gia Cao Lăng Thành.

Ô Hi nhỏ giọng nói: "Hình như bên tằng tổ phụ mất rất nhiều người."

Lúc trước khi tới Hoàng Đô Thành, đội ngũ Cao Lăng Thành có hơn trăm người, nhưng bây giờ chỉ còn lại có mấy chục người.

Ô Tiền Thanh trầm mặc không nói.

Ô Nhược liếc qua một cái: "Ngoại trừ mấy người chết đi lúc tỷ thí thì những người còn lại hẳn là đi nhặt xác."

Ô Hi khẽ thở dài.

Dù lòng nàng rất bất mãn với hành vi của người Ô gia Cao Lăng Thành, nhưng chung quy nàng vẫn là người lương thiện, tất nhiên không mong thấy người thân của mình chết đi.

Ô Tiền Thanh vỗ vai nàng.

Không lâu sau, tộc trưởng Ô gia lại tiến vào điểm danh, sau khi điểm danh xong thì thoáng nhìn qua bọn Ô Nhược rồi rời đi.

Khoảng hai canh giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt Ô Thần Lưu thi đấu.

Ô Thần Lưu sau khi lên đài chỉ phòng thủ chứ không tấn công, qua một nén hương thì lập tức xuống đài, tộc trưởng Ô gia trừng hắn, tức tới mức râu dựng thẳng lên. Cuối cùng, vì Ô gia không có Ô Thần Tử nên Yến Thiên Sư thắng trận tỷ thí này.

Mọi người đứng lên chúc mừng, Yến Thiên Sư đứng ở lôi đài mỉm cười cảm tạ mọi người.

Sau khi kết thúc thi đấu, người thắng cuối cùng ở mỗi giai đều sẽ đến đài quan sát hoàng thất để nhận thưởng. Vì đó là phần thưởng do Đế Quân ban tặng nên mọi người đều phải lên đó để nhận.

Ô Thần Tử thấy Ô Nhược thì mỉm cười ôn hòa: "Biểu hiện khá lắm."

Ô Nhược hơi mỉm cười, trong lòng lại bội phục sức nhẫn nại của Ô Thần Tử không thôi, rõ ràng tức đến đỏ mắt nhưng vẫn có thể mỉm cười khen ngợi.

Mọi người xếp hàng theo thứ tự thi đấu trên đài.

Ô Thần Tử là người thắng bên thuật sư nhất giai, tất nhiên đứng ở vị trí đầu tiên.

Đế Quân thấy Ô Thần Tử thì cười to: "Khuông sư đại nhân, trận đấu hôm nay của ngươi rất thú vị."

Khóe miệng Ô Thần Tử giật giật: "Có thể khiến Đế Quân vui vẻ, là vinh hạnh của lão thần."

Đế Quân lại cười to: "Trẫm nghe nói hai tháng nay ngươi đều ở nhà điều dưỡng thân thể, vô cùng nhàn nhã tự tại, nhưng đừng quên ba ngày sau là ngươi có thể phục chức, Tư Thiên Giám còn rất nhiều sự vụ chờ ngươi xử lý, có lẽ tới đây sẽ rất bận."

"Có thể phân ưu vì Đế Quân, lão thần có mệt cũng không từ."

Ô Nhược niết môi, đúng là ông trùm nịnh nọt.

Linh Mạch Hàn cũng cười lạnh.

Gần hai tháng nay hắn vẫn luôn nghĩ cách dâng tấu Ô Thần Tử thêm lần nữa, ngặt nỗi Ô Thần Tử cứ ru rú trong nhà, thuộc hạ của Ô Thần Tử cũng lo sợ phạm lỗi nên càng làm tốt bổn phận hơn, căn bản không bắt lỗi được chỗ nào, cũng không tìm thấy cơ hội vu hãm bọn họ. Ba ngày nữa là Ô Thần Tử phục chức rồi, sau này muốn kéo hắn xuống lại e là rất khó.

Linh Mạch Hàn và Yến Thiên Sư nhìn nhau, ánh mắt chuyển tới người Ô Nhược.

Ô Nhược nhìn hắn một cái rồi rời tầm mắt.

Phần thưởng của Đế Quân chỉ đơn giản là vàng bạc châu báu, nhưng số lượng phần thưởng thì phân theo cấp bậc linh giai, vàng bạc tài liệu linh giai càng cao thì càng nhiều càng quý.

Năm vị lên trước đều vui vẻ nhận ban thưởng của Đế Quân, nhưng đến phiên Ô Nhược thì cậu lại không nhận ban thưởng mà nói: "Đế Quân, thảo dân có chuyện muốn nói."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.

Đế Quân cũng nhìn Ô Nhược, vừa liếc mắt là hắn đã nhận ra Ô Nhược chính là người làm hư cửu cung long ngọc của Thái Tử vào tiệc sinh thần của quốc sư, bởi vì Ô Nhược lớn lên quá xuất chúng: "Ngươi muốn nói gì với trẫm?"

Ô Nhược cung kính nói: "Khởi bẩm Đế Quân, thảo dân muốn đổi phần thưởng khác."

Thái giám bên người Đế Quân lập tức quát: "Điêu dân lớn mật, có thể nhận phần thưởng của Đế Quân là vinh hạnh phúc phận của ngươi, há có thể muốn đổi là đổi."

Đế Quân nâng tay, ý bảo tổng quản thái giám không cần nói nữa.

Hắn tò mò hỏi: "Ngươi muốn đổi phần thưởng gì?"

"Trước khi nói, thỉnh Đế Quân thứ cho thảo dân vô lễ."

"Được, ngươi nói đi."

"Hồi Đế Quân, hôm bái nguyệt tiết, thảo dân có cùng người nhà đến Liên Chùa dâng hương và nghe nói Liên Chùa có một Tiên Khí, phu quân nhà ta khi biết chuyện này thì cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc chỉ có trưởng lão Liên Chùa, phương trượng, Đế Quân và Quốc Sư đại nhân mới vào được bảo tháp, nên muốn xin Đế Quân hạ thánh chỉ cho phép chúng ta được tận mắt nhìn Tiên Khí, nếu Đế Quân cảm thấy khó xử thì không cần để ý tới yêu cầu vô lý của thảo dân."

Tổng quản thái giám muốn trách cứ nhưng bị Đế Quân ngăn lại: "Chỉ đơn giản là vì phu quân ngươi muốn xem Tiên Khí, nên ngươi nguyện ý vứt bỏ tài liệu quý báu và vàng bạc tài bảo để đổi lấy cơ hội xem Tiên Khí?"

"Vâng."

Đế Quân mỉm cười: "Tình cảm giữa ngươi và phu quân ngươi rất sâu đậm, khiến người khác cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng trẫm nghe nói là vì một vài lý do nào đó nên hai ngươi mới thành thân, chẳng lẽ ngươi không có bất kỳ oán hận nào sao."

"Trước khi thành thân tự nhiên là có oán hận đôi chút, nhưng sau khi thành thân thì chúng ta sống chung rất tốt, cực kỳ ân ái, chỉ tách ra một chút là liền nhớ nhau, nên thảo dân đặc biệt cảm kích người đã thúc đẩy cuộc hôn nhân này." Lúc Ô Nhược nói mấy lời này, mặt mày còn hiện lên tia ngại ngùng tình ý, khiến người khác vừa nhìn đã biết cậu và phu quân cậu cực kỳ ân ái.

Ô Thần Tử: "..."

Ánh mắt Linh Mạch Hàn trầm xuống, đột nhiên sinh ra cảm giác hâm mộ đố kỵ Hắc Tuyển Dực.

Đế Quân hơi mỉm cười, không nói là có đáp ứng hay không: "Ngươi cứ nhận mấy phần thưởng này trước đi."

"Tạ Đế Quân ban thưởng." Ô Nhược nhận lấy phần thưởng từ thái giám.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ngày nào đó rảnh sẽ đăng bù hai chương, editor đang trong giai đoạn áp lực ktra cuối kỳ (⌐■-■)

Đăng: 10/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info