ZingTruyen.Com

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trọng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo

Chương 140. Liu liu mắc cỡ

Kisekirin

Edit + beta: Iris

Nơi xảy ra chuyện là trong hiệu thuốc, người xem bệnh bên trong đều bị dọa sợ chạy ra ngoài, trong hiệu thuốc truyền ra tiếng rống thịnh nộ: "Ba Sắc, tên vương bát đản nhà ngươi, ta muốn làm gỏi ngươi."

Đây là giọng của Ô Hạ. Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau, Ba Sắc? Ba Sắc cũng ở đây? Không phải hắn vừa vào thành sao? Như thế nào lại đến chợ đen rồi?

Chỉ thấy ba nam nhân đội mũ có rèm đang che chở một nam tử không mặc quần, ngay cả áo cũng đang mở ra chạy ra ngoài, các cô nương xung quanh thấy nam nhân khỏa thân liền thi nhau hét chói tai.

Ô Nhược còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hai mắt bị Hắc Tuyển Dực bịt kín.

"..."

"Tứ thúc, người kia cũng có tiểu Đản Đản." Đản Đản được Hắc Tuyển Đường ôm tới thì nhìn thấy hạ thân nam tử kia, cười khanh khách.

"Đản Đản, con còn nhỏ không được nhìn cái này, sẽ bị đau mắt hột đấy." Ô Hi vội che mắt Đản Đản lại.

"Một cô nương chưa xuất giá như ngươi cũng không được xem cái này." Hắc Tuyển Đường nhanh chóng che mắt Ô Hi lại.

Ô Hi: "..."

Ba Sắc vội mặc quần áo vào, cả giận nói: "Ô Hạ, ngươi đủ rồi đó, ngươi có cần nghiêm túc đuổi gϊếŧ ta từ Nam Bộ đến chợ đen như vậy không? Hay là nói ngươi muốn ta phụ trách ngươi? Ta nói cho ngươi biết, không bao giờ, ta không cần ngươi."

"Mẹ nó ngươi đánh rắm đấy hả, bây giờ ta chỉ muốn làm gỏi ngươi cho hả giận." Ô Hạ gọi ra hai thú linh khế ước với hắn, công kích thủ hạ Ba Sắc.

"Ô Hạ?" Ô Hi kinh ngạc nói: "Người nọ là Ô Hạ? A, ta nhớ rồi, người vừa đụng trúng nhị ca ban nãy là Ô Hạ, thảo nào giọng nghe quen như vậy, sao hắn lại đến đây vậy?"

Ô Nhược nhìn không thấy chuyện gì xảy ra, liền hỏi Hắc Tuyển Dực: "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vệ binh chợ đen tới." Hắc Tuyển Dực thả tay ra.

Ô Nhược liền nhìn thấy mười mấy vệ binh tuần tra đi đến: "Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Ba Sắc vội chỉ vào Ô Hạ: "Vệ binh đại nhân, người này làm trái quy định chợ đen, mau bắt hắn lại đi."

"Ba Sắc, tên khốn nhà ngươi." Ô Hạ tức giận nâng kiếm lên.

Vệ binh dẫn đầu nhìn Ba Sắc, lại nhìn Ô Hạ: "Mang tất cả về."

"Dạ." Binh lính tuần tra có linh giai cao hơn Ô Hạ, trị thú linh của hắn xong thì bắt hắn lại.

Bọn Ba Sắc cũng bị vệ binh bắt đi: "Người gây chuyện đâu phải chúng ta, vì sao lại bắt chúng ta đi?"

Vệ binh tuần tra nói: "Sau khi chuyện được điều tra rõ, nếu các ngươi không vi phạm quy định chợ đen thì sẽ thả các ngươi đi."

Thế là bọn Ba Sắc và Ô Hạ bị áp ra khỏi hiệu thuốc, bỗng nhiên vệ binh dẫn đầu đứng thẳng người, cung kính hành lễ với nam tử trẻ tuổi đang đi ngang qua: "Gặp qua tổng quản."

Nam tử trẻ tuổi nhàn nhạt liếc hắn, bước chân tiếp tục đi về phía trước.

Ô Nhược nhìn kỹ lại, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, vội nhỏ giọng hỏi Ô Nhược: "Người kia có phải là người đã thay ông ngoại ta đưa hạ lễ không?"

Hắc Tuyển Dực cũng chú ý diện mạo đối phương: "Ừ."

Ô Nhược nghi hoặc: "Sao hắn lại ở đây? Hơn nữa còn là tổng quản nơi này, chẳng lẽ ông ngoại ta cũng ở đây?"

Hắc Tuyển Dực hơi nhíu mày: "Lúc hắn đưa hạ lễ đến chỉ nói là ông ngoại ngươi phái tới, chứ không nói là người của ông ngoại ngươi, có lẽ hắn chỉ là người ông ngoại ngươi nhờ gửi lễ vật đến chúng ta mà thôi."

"Có lẽ là vậy."

"Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng ông ngoại ngươi cũng ở đây."

Ô Nhược: "..."

Cho dù ông ngoại có ở đây thì bọn họ cũng không hẳn đã nhận ra.

Hắc Tuyển Dực kéo tay cậu: "Chúng ta chỉ có thể ở đây đến trước khi trời tối, phải tranh thủ thời gian xem xem có gì cần mua không."

"Được." Ô Nhược nhìn hiệu thuốc trước mắt, cười nói: "Ngươi nói xem, có khi nào Ba Sắc đến đây là vì muốn tìm y sư kiểm tra mệnh căn của hắn hay không?"

Xem tình huống vừa nãy thì chắc là tám, chín phần mười rồi.

"Hẳn là vậy, ta nghe nói y thuật của y sư trong chợ đen rất cao minh, chuyên trị mấy bệnh nan y."

"Xem ra nơi đó của hắn bị thương không nhẹ a."

Hắc Tuyển Dực xoa nắn tay cậu, tỏ vẻ không muốn nói về nơi tư mật của nam nhân khác.

Ô Nhược cười càng tươi hơn.
Hắc Tín và Hắc Càn có đồ muốn bán nên đến phòng đấu giá.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực liền đi dạo trên phố, thấy đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon hoặc những món chưa từng nhìn thấy đều mua hết.

Không lâu sau, Hắc Càn tìm đến đây, nói bên tai Hắc Tuyển Dực: "Chủ tử, thuộc hạ nghe nói chợ đen sẽ bán đấu giá hai viên cực phẩm thần linh đan."

Trong tình huống bình thường, phòng đấu giá chợ đen sẽ không để lộ ra vật phẩm muốn bán đấu giá, mục đích là muốn để các thuật sư bình thường khác có thêm cơ hội sở hữu vật quý hiếm.

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Tin tức chính xác không?"

"Mọi người đều đang truyền tai nhau chuyện này, chúng ta lén hỏi thăm chủ quán chợ đêm, hắn chỉ cười ha ha, không phủ nhận chuyện này, ta nghĩ hẳn là thật."

"Hội đấu giá khi nào bắt đầu?"

"Nửa canh giờ sau."

"Được, đợi lát nữa chúng ta sẽ qua, ngươi hỏi thăm xem hội đấu giá còn vật gì đáng mua hay không."

"Dạ."

Sau khi Hắc Càn rời đi, Ô Nhược liền hỏi: "Ngươi muốn mua cực phẩm thần linh đan?"

"Ừ, để ngươi nâng linh giai."

Ô Nhược cực kỳ cao hứng, chuyện gì Hắc Tuyển Dực cũng nghĩ cho cậu: "Nhưng mà thứ này quý lắm đó."

Hắc Tuyển Đường đi theo phía sau cười nói: "Đại tẩu, tẩu yên tâm đi, chúng ta mang theo rất nhiều ngân phiếu, hơn nữa đại ca ta đã kêu Hắc Tín bán mấy thứ kia, tuyệt đối đủ để đại ca kiếm được một số tiền lớn."

"Vậy chúng ta đừng mua mấy thứ khác nữa, tránh cho lát nữa không đủ bạc dùng."

Hắc Tuyển Dực gật đầu.

Lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn đoạt cực phẩm thần linh đan, phải dự trữ sẵn nhiều bạc.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đi dạo một vòng rồi mới đến phòng đấu giá chợ đen.

Phòng đấu giá cực kỳ đơn giản, ở chỗ đất trống dùng một tấm vải trắng bao xung quanh thành một vòng tròn lớn, sau đó dựng một bàn đấu giá ở giữa, những người muốn đi vào chỉ cần giao năm lượng bạc là được, bên trong không có sương phòng, cũng không có chỗ ngồi, để tránh cản trở tầm nhìn của người phía sau, chỉ kê vài hàng ghế trước bục đấu giá, cực kỳ tùy tiện, ai tới trước là có thể cướp được chỗ ngồi.

Đám Ô Nhược tới trễ nên chỉ có thể đứng nhìn ở chỗ gần bục đấu giá, kiện hàng thứ nhất là một con sủng vật vừa giống thỏ vừa giống mèo, Ô Hi thấy được thì hai mắt sáng ngời, nhưng sau khi nghe giá khởi điểm là năm vạn lượng bạc thì ỉu xìu.

Ô Nhược định mua cho nàng một sủng vật, nhưng nghĩ đến hội đấu giá có khả năng sẽ xuất hiện cực phẩm thần linh đan, cần phải dự trữ bạc nên đành thôi.

Dù sao đây là cơ hội hiếm có, không phải lúc nào cũng gặp được, nên chỉ có thể chờ sau này lại mua một con sủng vật khác cho nàng.

Vật phẩm của hội đấu giá rất hiếm lạ cổ quái, có bán yêu thú, cũng có bán nô ɭệ Ma tộc, còn có cả tài liệu quý hiếm.

Ô Nhược nhìn trúng hai dược liệu trân dị quý hiếm, nhưng chỉ có thể nhịn đau để người khác lấy mất.

Một canh giờ sau, cuối cùng người bán đấu giá cũng lấy ra một viên cực phẩm thần linh đan, tức khắc, toàn bộ hội đấu giá trở nên náo nhiệt, cực kỳ phấn khích, mọi người đều ngo ngoe rục rịch, người còn bạc trong túi hai mắt tỏa sáng lấp lánh, bộ dạng nhất định phải lấy cho bằng được.

"Mọi người hẳn đã biết cực phẩm thần linh đan là đan dược nâng cao linh giai, ta cũng không cần giải thích hiệu dụng của thần linh đan nữa, mà lần bán đấu giá này có tổng cộng hai viên cực phẩm thần linh đan, cơ hội hiếm có như vậy, có lẽ hai mươi năm nữa cũng chưa chắc gặp được, mọi người ngàn vạn lần đừng bỏ qua, nhưng mà..." Giọng điệu người bán đấu giá vừa chuyển, tâm mọi người cũng nhấc lên theo: "Lúc này cực phẩm thần linh đan không được đấu giá riêng, nếu khách nhân muốn đấu giá thì phải đấu giá hai viên cùng lúc, nên giá quy định là một trăm vạn lượng bạc, mỗi lần đấu giá không thể thấp hơn một vạn lượng."

Mọi người nghe xong, người không có tiền chỉ có thể chảy nước miếng mà nhìn, người có tiền vội lấy ngân phiếu trong túi ra xem có đủ mua cực phẩm thần linh đan hay không.

"Một trăm vạn... Hai..." Lần đầu tiên Ô Hi thấy cảnh tương khủng bố như vậy, khiếp sợ há to miệng: "Một viên đan dược thôi mà, sao lại đắt như vậy? Viên đan dược này có thể tăng bao nhiêu linh giai chứ?"

Ô Nhược đã từng ăn cực phẩm thần linh đan, nói: "Nếu thuật sư nhất giai ăn cực phẩm thần linh đan thì có thể trực tiếp tăng lên tam giai, nếu là thuật sư ngũ giai sẽ trực tiếp tăng đến lục giai."

"Người trẻ tuổi, lời này của ngươi nghe như ngươi đã từng ăn viên thần linh đan rồi vậy." Người bên cạnh nghe Ô Nhược nói thì cười trêu chọc: "Ta nghe nói hai viên thần linh đan này là chủ nhân của chợ đen lấy ra bán đấu giá, từ khi chợ đen được mở đến nay, đây là lần đầu tiên chủ nhân chợ đen lấy đồ ra bán đấu giá, hơn nữa vừa ra tay đã lấy ra hai viên cực phẩm thần linh đan, xem ra chủ nhân chợ đen này có rất nhiều vật phẩm mà chúng ta chưa từng nhìn thấy."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Tiền bối có biết thân phận chủ nhân chợ đen không?"

Người nọ lắc đầu: "Không biết, không có ai biết rõ thân phận lai lịch của hắn, cũng không biết hắn tên là gì, người tới chợ đen đều gọi hắn là Thị Chủ, còn lại thì chẳng biết gì cả, tần xuất lộ diện cực nhỏ, một năm chưa chắc đã nhìn thấy hắn một lần, cho dù có xuất hiện trước mặt chúng ta thì hắn cũng mang mặt nạ, căn bản không nhìn thấy dung mạo của hắn, ngày thường đều là lục tổng quản ra mặt xử lý."

"Lục tổng quản? Có phải là người có diện mạo rất bình thường ở kia không?"

"Đúng, chính là hắn, đừng nhìn hắn còn trẻ mà lầm, hắn chính là thuật sư cửu giai đó, không phải là người dễ chọc."

Ô Nhược: "..."

Lợi hại vậy hả.

Ô Nhược lén hỏi Hắc Tuyển Dực: "Ngươi biết thân phận chủ nhân chợ đen không?"

Hắc Tuyển Dực lắc đầu.

"150 vạn lượng." Có người bắt đầu kêu giá, vừa nói liền nâng lên 50 vạn lượng, con số khổng lồ này khiến nhiều người đánh trống rút quân.

Người kêu giá đắc ý, xem ra ít có ai có năng lực tranh đoạt cực phẩm thần linh đan với hắn.

Sau đó có người hô: "200 vạn lượng."

Người kêu giá trước đó biến sắc.

Ô Hi trừng lớn mắt, chưa đến nửa nén hương đã tăng đến 200 vạn lượng.

"300 vạn lượng."

"400 vạn lượng."

"..."

"1000 vạn lượng."

Giá này vừa kêu ra, lập tức có vài người đánh mất ý chí cạnh tranh, có vài người không dám kêu giá tiếp, sợ là kêu xong lại trả không nổi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có lẽ sau này sẽ không được vào chợ đêm nữa.

Ô Nhược yên lặng nhìn Hắc Tuyển Dực: "Đủ bạc không?"

Hắc Tuyển Dực đơn giản hữu lực nói: "Đủ."

Ô Nhược: "..."

Cậu đã nói là muốn nuôi nam nhân này, nhưng hai viên đan dược kia đã ngốn hơn ngàn vạn lượng, đến khi nào cậu mới kiếm về được số bạc đó đây.

Xem ra sau này cậu phải cố gắng luyện đan mới được, bởi vì phu quân cậu tiêu tiền kinh quá.

Hắc Tuyển Dực cho rằng cậu đang lo không mua được đan dược nên an ủi: "Yên tâm, ta sẽ mua được mà."

Ô Nhược nói: "Ta chỉ là đang nghĩ sau này phải cố gắng kiếm bạc mới được, nếu không thì sẽ không nuôi nổi ngươi mất."

Hắc Tuyển Dực nghe được lời này thì cao hứng, không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Ô Nhược nhanh chóng ngẩng đầu tiến gần đến mặt y, muốn nhìn rõ nụ cười của y.

Hắc Tuyển Dực trực tiếp ôm người vào lòng, cách màn lụa đen hôn lên môi cậu.

Hắc Tuyển Đường ho nhẹ một tiếng: "Đại ca, đại tẩu, chú ý xung quanh."

Đản Đản cười nhìn hai người: "Phụ thân, cha, liu liu mắc cỡ."

Ô Hi nghẹn cười đến nỗi hai má đỏ bừng, thấy nhị ca của mình và phu quân ân ái như vậy, lòng vừa vui vẻ vừa hâm mộ, hy vọng sau này nàng cũng có thể có một trượng phu yêu thương mình như vậy.

Mặt Ô Nhược nóng lên, nếu không phải có màn lụa đen che lại, chắc cậu đã không còn mặt mũi gặp người.

Hắc Tuyển Dực nhìn Hắc Càn đứng phía sau.

Hắc Càn hiểu ý, giơ tay kêu: "3000 vạn."

Mọi người kinh hô.

Tăng gấp ba lần, nếu không phải người có của cải hùng hậu thì căn bản không lấy ra được cái giá này.

Tiền bối nói chuyện với Ô Nhược lúc nãy cũng hâm mộ nhìn bọn họ không thôi.

Ô Hi mở to mắt nhìn Hắc Càn.

Người bán đấu giá kích động nói: "Giá của hai viên đan dược đã tăng hơn lúc đầu 2000 vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?"

Trong phòng mọi người ồn ào hẳn lên, nhưng không có ai tăng giá tiếp, người ra giá lúc trước cũng trừng mắt nhìn bọn Ô Nhược.

"3000 vạn lần thứ nhất."

Người bán đấu giá nhìn mọi người dưới đài, thấy không ai nhấc tay lên, lại kêu thêm lần nữa: "3000 vạn lần thứ hai, còn có người ra giá khác hay không, nếu không thì người kia..."

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên một bóng người ngồi phía dưới nhắm về phía bàn đấu giá, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh đến mức người bán đấu giá và vệ binh xung quanh đều phản ứng không kịp.

Bóng người kia đoạt lấy cực phẩm thần linh đan trong tay người đấu giá rồi bỏ chạy.

Mọi người sợ hãi kêu lên: "Có người cướp hàng đấu giá."

Vệ binh nhanh chóng chạy đến vây công, những người khác vội trốn sang một bên.

Hậu trường bán đấu giá cũng hô to: "Lục tổng quản, có người đoạt cực phẩm thần linh đan."

Thân hình lục tổng quản chợt lóe, cản người cướp linh đan lại, đạm thanh nói: "Đặt thần linh đan xuống, tạm tha cho ngươi một mạng."

Người cướp thần linh đan hừ lạnh một tiếng, sau đó, năm nam tử nhảy tới bên cạnh người cướp linh đan: "Kinh Luân, ngươi đi trước đi."

Kinh Luân gật đầu, xoay người chạy đi.

Hắc Tuyển Đường nghiêm mặt: "Đại ca, hình như là bọn họ."

Hắc Tuyển Dực phất tay, linh lực ở đầu ngón tay bắn về phía Kinh Luân.

Kinh Luân biến sắc, may rủi tránh được một đòn.

Hắc Tuyển Đường vọt qua, chặn Kinh Luân lại.

Ô Nhược vội hỏi: "Những người đó là người chạy ra từ tộc ngươi?"

Hắc Tuyển Dực gật đầu, phân phó Hắc Càn: "Bảo vệ bọn Tiểu Nhược."

Sau đó nhảy lên, đáp xuống trước mặt Kinh Luân.

Kinh Luân nhìn Hắc Tuyển Đường, rồi nhìn Hắc Tuyển Dực, vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi là ai?"

Hắc Tuyển Đường châm chọc: "Đường đường là một quan lớn, bây giờ lại lưu lạc đến nỗi đi cướp đan dược, nói vậy vạn quỷ dạ hành ở Cao Lăng Thành chắc đã khiến tu quân ngươi hao tổn rất nhiều linh lực nhỉ?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Xong tuần này là mình rảnh rồi, sẽ đăng đều lại •́ ‿ ,•̀

Đăng: 22/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com