ZingTruyen.Info

[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trùng sinh (Phần 1) - Kim Nguyên Bảo

Chương 127. Nam nhân Ma tộc

Kisekirin

Edit + beta: Iris

Cức Hi bỗng bay ra cách Ô Nhược một trượng, tức giận trừng mắt Ô Nhược: "Ngươi dám hút linh lực của bổn tọa."

Ô Nhược không thể tin được cúi đầu nhìn thân thể của mình: "Ta có hút linh lực của ngươi hả?"

Quả thật cậu có cảm nhận được một cổ linh lực chui vào người mình, giống như ở tiệc mừng thọ của Ô Thần Tử vậy, trong cơ thể cậu đột nhiên có thêm một cổ linh lực khác.

Cức Hi từ trên không đáp xuống đất: "Không phải ngươi thì là ai?"

Nếu không phải hắn trốn nhanh, có khi linh lực trong cơ thể hắn đã bị hút đi hết rồi.

"Quả thật trong cơ thể ta đột nhiên có thêm một cổ linh lực, nhưng mà..." Ô Nhược hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta hút linh lực của ngươi bằng cách nào?"

"Sao bổn tọa biết được." Cức Hi thấy cậu thật sự không biết thì cũng hết tức giận: "Có phải trên người ngươi có pháp bảo hút linh lực của người khác không?"

Ô Nhược lắc đầu: "Nếu ta mang theo pháp khí như hút linh lực của người khác, vậy linh lực của Đản Đản cũng sẽ bị ta hút rồi."

Trừ khi cậu cầm pháp khí nhắm ngay Cức Hi mới có thể hút linh lực của một mình hắn.

Cức Hi ngẫm lại thấy cũng đúng, ngay sau đó sắc mặt đại biến, vội nói một câu "đừng nói với ai là quen với bổn tọa" liền biến mất ngay trước mặt Ô Nhược và Đản Đản.

Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện ngay chỗ Cức Hi vừa biến mất.

Người tới là một nam tử tuấn mỹ, mái tóc dài xõa sau lưng, mày kiếm vừa dài vừa dày, đôi mắt đen không có tròng trắng, mặc hoa bào màu đỏ có thêu phù văn Ma tộc, ngón tay thon dài cầm một cây sáo ngọc màu đỏ, trông như một công tử hòa nhã nhưng cả người lại tản ra hơi thở tà ác.

Ô Nhược thấy đối phương là Ma tộc, nhanh chóng chạy đến ôm Đản Đản vào ngực.

Nam tử Ma tộc nhìn thoáng qua cục đá dưới chân, lạnh lùng nói: "Cức Hi đâu?"

Ô Nhược nhớ đến câu nói trước khi đi của Cức Hi, liền tỏ vẻ không hiểu cảnh giác nhìn nam tử Ma tộc, thầm suy đoán từ khi Cức Hi đến Hoàng Đô Thành thì chưa từng ra khỏi phủ, có khả năng là vì nam nhân này, mà vừa rồi Cức Hi dùng ma lực nên nam nhân này mới chạy đến đây.

Đản Đản ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên, chớp đôi mắt xinh đẹp: "Gia gia, ngươi nói cái gì vậy?"

Gia gia? Nam tử Ma tộc âm lãnh nhìn về phía đứa nhỏ trong ngực Ô Nhược.

Ô Nhược co rút khóe miệng, chắc chắn đứa nhỏ này cố ý kêu như vậy.

Nam tử Ma tộc đột nhiên híp đôi mắt lạnh băng, bay đến trước mặt Ô Nhược, vẫn luôn nhìn chằm chằm đứa bé xinh đẹp trong ngực Ô Nhược.

Ô Nhược vội ôm chặt bé vào lòng để bảo vệ.

Đúng lúc này, một đạo hắc quang phóng tới, đánh vào người nam tử Ma tộc.

Nam tử Ma tộc rùng mình, bay ra tránh xa Ô Nhược.

Sau đó, một thân ảnh màu xanh biển xuất hiện trước mặt Ô Nhược, che chở trước người Ô Nhược.

Mắt Đản Đản sáng lên: "Phụ thân."

Hắc Tuyển Dực hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau: "Không sao chứ?"

Y cảm nhận được có người phá vỡ trận pháp, có Ma tộc xông vào nên mới vội vàng tới đây.

Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm: "Không sao."

Nam tử Ma tộc nhìn phía sau Hắc Tuyển Dực, lại nhìn mặt của Hắc Tuyển Dực, đạm thanh hỏi: "Con của ngươi?"

Hắc Tuyển Dực đáp: "Phải, không biết các hạ vì chuyện gì mà xông vào phủ đệ của tại hạ?"

Nam tử Ma tộc thấy nam nhân trước mắt không dễ chọc: "Bổn tọa đang tìm một đồng bạn, hắn vừa ở chỗ này của các ngươi, không biết các ngươi có quen hắn hay không?"

Hắc Tuyển Dực phủ nhận: "Không quen Ma tộc."

"Phải không?" Hiển nhiên nam tử Ma tộc không quá tin, lại nhìn thoáng qua phía sau Hắc Tuyển Dực, không tiếp tục dây dưa nữa, nói một câu cáo từ liền rời đi.

Hắc Tuyển Dực xoay người, ôm một lớn một nhỏ vào trong lòng, đi đến sân của bọn họ, chờ quay lại phòng mới hỏi: "Tới tìm Cức Hi hả?"

"Ừ." Ô Nhược suy nghĩ rồi quyết định kể lại chuyện vừa hút đi linh lực của Cức Hi: "Ta có thể hút linh lực của người khác để nâng cao linh giai cho bản thân, cụ thể thế nào thì ta chưa biết."

Hắc Tuyển Dực nói: "Ngươi có thể thử hút linh lực trên người ta không?"

Ô Nhược lắc đầu: "Bây giờ ta vẫn chưa nắm được bí quyết, lỡ như không khống chế được mà hút hết linh lực của ngươi thì sao?"

"Nếu Cức Hi có thể né, vậy ta cũng có thể né." Hắc Tuyển Dực khẳng định.
Ô Nhược do dự một lát rồi gật đầu, đặt đứa nhỏ xuống đất, cùng Hắc Tuyển Dực đi ra ngoài phòng.

Hắc Tuyển Dực xoay người nhìn về phía Ô Nhược: "Trước tiên ngươi xem thử hút linh lực của ta bằng cách nào."

Ô Nhược nhíu mày, không biết nên xuống tay từ đâu hoặc là dùng bí thuật gì để hút linh lực mới tốt, cậu đi đến chạm vào người Hắc Tuyển Dực, nhưng lại không có phản ứng gì.

Hắc Tuyển Dực suy tư: "Ngươi kể lại chi tiết lúc ngươi hút linh lực của Cức Hi lần nữa đi."

Ô Nhược bắt đầu kể từ lúc Cức Hi đập đá đến khi hút được linh lực mới ngừng.

Sau khi Hắc Tuyển Dực nghe xong lại kết hợp với chuyện lạ vào ngày sinh nhật của Ô Thần Tử mà Ô Nhược thấy được, đoán được đại khái: "Ta sẽ sử dụng bí thuật trong tộc của ta, ngươi nhìn kỹ."

Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Ô Nhược đều không có nhiều cơ hội xem Hắc Tuyển Dực sử dụng bí thuật trong tộc, nên khi nghe y nói sẽ sử dụng bí thuật thì hưng phấn, không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào.

Hắc Tuyển Dực cuộn tròn ngón cái bên cánh tay phải, bốn ngón còn lại xác nhập lại đặt trên ngực, khi vung ra thì ngón út cong lại, ba ngón tay cùng vẽ một phù chú hình tròn phức tạp trên không trung, cánh tay phải đập xuống đất, động tác cực kỳ ưu nhã như đang hiến tế vậy.

Lần này, Ô Nhược nhìn thấy rất rõ một cổ hắc quang thật lớn từ linh điền trong bụng của Hắc Tuyển Dực đi ra, linh điền xoay ba vòng rồi lao ra khỏi nhâm mạch trung quản*, sau khi đến ngọc đường** lại dạo thêm một vòng, độ sáng hắc quang bỗng nhỏ lại.

*Nhâm mạch trung quản: vị trí trên rốn 4 thốn.

**Ngọc đường vị trí trên huyệt chiên trung 1.6 thốn, ngang với khe sườn 3-4, chiên trung nằm ở giữa đường nối hai núm vú trên ngực.

Ô Nhược cảm giác được Hắc Tuyển Dực đang áp chế linh lực lại, sau đó hắc quang linh hoạt đi đến nhâm mạch hoa, đi vào kinh huyệt vân môn trên cánh tay phải, cuối cùng nhắm về kinh huyệt thiếu thương, tức khắc đầu ngón tay xuất hiện hắc quang, theo đó mặt đất cũng phát ra tiếng động như có thứ gì đó muốn chui từ dưới nền đất lên, hồ nước cũng trở nên vẩn đục.

Đột nhiên, năm cánh tay xương xám trắng trồi từ dưới hồ lên vịn vào bờ hồ, nổ mạnh một tiếng, nước trong hồ văng ra, năm bóng trắng nhảy ra khỏi hồ, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Ô Nhược.

Cậu định thần lại thì phát hiện đó là năm bộ xương.

Đản Đản hưng phấn chạy tới, dùng ngón tay mập mạp chọc chọc vào một bộ xương trong số đó.

Bộ xương đột nhiên nắm bé ném lên cao.

Ô Nhược kinh hô một tiếng.

Đản Đản bị ném lên không trung cười khanh khách, không hề lo lắng là mình sẽ bị té dập mặt.

Khi bé rơi xuống đất, bộ xương chuẩn xác đón được bé.

"Chơi vui quá, chơi vui quá." Đản Đản trèo ra khỏi người bộ xương, chạy đến ôm đùi Hắc Tuyển Dực: "Phụ thân, dạy cho con đi, con muốn học, con muốn học."

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc bé một cái: "Sau này rảnh sẽ dạy."

Đản Đản trề môi, sau đó lại chạy tới chơi cùng bộ xương trắng.

Hắc Tuyển Dực đến trước mặt Ô Nhược, không có cảm giác linh lực bị hút đi.

Đáy mắt y hiện lên tia nghi hoặc, đi quanh người Ô Nhược một vòng, ngay khi bóng của y và bóng của Ô Nhược giao nhau, đột nhiên linh lực trong cơ thể trào ra ngoài.

Ô Nhược cảm nhận được có linh lực tiến vào cơ thể mình, vội cách xa Hắc Tuyển Dực một trượng, khiếp sợ nhìn Hắc Tuyển Dực: "Ta hút linh lực của ngươi."

Hắc Tuyển Dực hơi nhíu mày: "Ta phát hiện ngươi hút linh lực của người khác thông qua cái bóng."

Bóng? Có liên quan đến bóng? Ô Nhược nhướng mày, tất cả bí thuật trong đầu cậu đều có liên quan đến cái bóng.

Hắc Tuyển Dực tiếp tục nói: "Bởi vì ngươi không biết cách làm nên mới vô ý hút đi linh lực của người khác, bây giờ ngươi đã biết thì sau này sẽ không tùy tiện hút linh lực của người khác nữa."

"Đây là huyền thuật gì, sao lại cổ quái vậy?" Một thân ảnh màu hồng (đỏ ấy) xuất hiện trước mặt Ô Nhược.

Ô Nhược thấy Ô Hi thì cau mày: "Ma tộc vừa rồi là ai?"

Cức Hi hừ nhẹ: "Là người xấu muốn cướp đồ của bổn tọa."

Đắc ý vênh váo như vậy, bộ đã quên lúc nãy là ai trốn chui trốn lủi sao, chỉ sử dụng có chút ma pháp mà đã bại lộ hành tung.

Ô Nhược híp mắt: "Vừa rồi ngươi bỏ chúng ta lại, không lo là hắn sẽ gϊếŧ chúng ta sao."

"Mục đích của hắn là đồ trong tay ta, sẽ không giết người lung tung, huống chi có nam nhân của ngươi ở đây, hắn càng không dám tới." Cức Hi nhìn Hắc Tuyển Dực: "Trận pháp ngươi bố trí quá tệ, cùng lắm chỉ ngăn được thất giai, bây giờ ngươi nhanh làm cái trận pháp có thể ngăn được cửu giai thì gia hỏa kia mới không vào được."

Hắc Tuyển Dực híp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Cức Hi thấy y bất động, đành phải lôi cả Ô Nhược và Đản Đản ra: "Ngươi cũng muốn phu nhân và đứa con của ngươi an toàn đúng không? Bố trí một cái đại trận pháp, đối với ai cũng có lợi hết, không phải sao?"

Hắc Tuyển Dực ngưng mắt một chút, xoay người đi làm lại trận pháp.

"Ngươi cũng rành sai khiến người khác quá đó." Ô Nhược nhanh chóng đi đến chỗ bóng của Cức Hi, thử xem có thể hút linh lực của hắn lần nữa không, nhưng khi cậu dẫm lên bóng của Cức Hi thì không có gì xảy ra cả.

"Ngươi lại muốn hút linh lực của bổn tọa?" Cức Hi phát hiện hành động của cậu, vội né ra xa.

Ô Nhược vô tội nhìn hắn: "Ta chỉ muốn thử xem thời gian có thể hút linh lực của người khác là bao lâu thôi mà."

May mà có hạn chế thời gian, nếu không trước khi có thể khống chế được huyền thuật này, chẳng phải là cậu không thể đến gần Hắc Tuyển Dực sao. Nhưng vì sao khi hút linh lực của người khác thì nhất định phải nhìn người đó thi pháp?

Ô Nhược rất muốn tìm mẹ để hỏi cho rõ, nhưng nghĩ đến mẹ cậu đã thề độc liền nhụt chí.

Cức Hi bay quanh Ô Nhược, hiếu kỳ hỏi: "Đây là bí thuật gì? Vì sao khi hút linh lực của bổn tọa mà ngươi vẫn không bị ảnh hưởng?"

Dù sao thì một người là Nhân tộc, một người là Ma tộc, một bên linh lực chính khí, một bên linh lực tà ác, linh lực hai bên không thể nào dung hợp được mới đúng, nhưng Ô Nhược lại làm được.

"Ta còn muốn biết hơn ngươi nữa này." Ô Nhược cũng lạ lẫm cơ thể của mình, nhưng bây giờ chỉ có thể tự mò mẫm tìm hiểu.

Cức Hi xoa cằm xoay tới xoay lui quanh Ô Nhược.

Ô Nhược đỡ trán: "Ngươi đừng xoay nữa, ta sắp bị ngươi làm cho chóng mặt rồi nè."

Cức Hi ngừng lại trước mặt Ô Nhược: "Sau khi hút linh lực của bổn tọa nhưng ngươi vẫn không sao, vậy chứng tỏ ngươi có thể học ma pháp của Ma tộc đúng không?"

Ô Nhược: "..."

Hình như là vậy.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Cứ tưởng hôm nay không xong được chương này, ai dè thầy cho nghỉ nên dịch xong luôn 😂

Đăng: 8/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info