ZingTruyen.Com

[Edit] App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 99: Địa ngục người sống (1)

Hoarmieue

“Trai đẹp lạ mặt.”

≈≈∞≈≈

Đêm đó Nghiêm Kính đăng ký, Tạ Trì nhận được tin nhắn từ Nhậm Trạch.

Nhậm Trạch: Nghe quản lý của tôi nói anh định tới bộ phim cam kia à?

Tạ Trì ngẩn người ra, tiện tay trả lời: Ừ.

Nhậm Trạch: Chuyện đó, anh đừng hiểu lầm, không phải tôi theo dõi anh đâu, tất cả mọi người đều đang chú ý tới anh, bàn bạc về anh, tôi.. tôi vô tình nghe thấy thôi.

Tạ Trì: Ừ.

Nhậm Trạch: Quản lý tôi bỏ điểm tích lũy ra thuê rất dày dặn kinh nghiệm, nghe ngóng được không ít tin tức, tôi hỏi thăm, có hai cách để mở quyền tham gia phim cam, một loại là đủ 3000 điểm tích lũy, một loại là chưa tới 3000 điểm tích lũy nhưng trước đó từng đóng phim thăng cấp lên phim cam, loại này rất ít, cho nên anh tham gia phim cam kia, 3000 điểm chắc là thấp nhất, điểm tích lũy của anh chắc còn không được nổi điểm trung bình, không định cân nhắc thật à? Nhỡ đụng phải đại ca thì sao..

Tạ Trì hờ hững: Có giới hạn đạo cụ sử dụng, sợ gì chứ.

Trong app tồn tại chế độ giới hạn đạo cụ được sử dụng.

Mới đầu diễn viên không có đạo cụ, hoặc là có ít đạo cụ, theo quá trình đóng phim tăng lên, đạo cụ có được sẽ càng ngày càng nhiều lên, đương nhiên app không thể để diễn viên mang hết đạo cụ vào một phim, như vậy không công bằng với những nhân tài mới nổi nhưng ít đạo cụ, khán giả cũng không muốn xem đấu đá đạo cụ loạn cả lên, dù sao kịch bản phim mới là trọng điểm, cho nên app thiết lập chế độ hạn chế đạo cụ.

――Trong một phim kinh dị, diễn viên chỉ có thể mang nhiều nhất ba đạo cụ.

Có chế độ hạn chế đạo cụ mang theo, ngăn cản hiện tượng diễn viên ỷ vào đạo cụ mà chủ quan, xem nhẹ năng lực bản thân, cũng đả kích vào những diễn viên cấp cao thu thập được nhiều đạo cụ sau đó bắt nạt người mới trong phim cấp thấp.

Dù sao mục đích của app là tạo ra những ngôi sao mới, những bộ phim chất lượng, chứ không phải nuôi ra mấy kẻ già đời đóng mấy bộ phim rác.

Cho nên dù diễn viên đối thủ có nhiều điểm tích lũy đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể mang nhiều nhất ba đạo cụ.

Lại nói, dưới tình huống hạn chế đạo cụ mang theo, phẩm chất đạo cụ rất quan trọng.

Thế nhưng chênh lệch phẩm chất giữa các đạo cụ với nhau không lớn như trong tưởng tượng. Đạo cụ nói thẳng ra chỉ là công cụ, có thể vận dụng hết tác dụng hay không phải xem diễn viên.

Nhậm Trạch: Kể cũng đúng. Lại nhắc nhở anh một câu, diễn viên 5000 điểm trở lên có thể có thiên phú đấy.

Tạ Trì: Ồ.

Nhậm Trạch: Anh không hỏi tôi là thiên phú gì à?

Tạ Trì: Tôi không hỏi thì cậu không nói à?

Nhậm Trạch khựng lại một lúc, dường như hơi nghẹn lời, qua hồi lâu mới phẫn nộ đáp: Xem như anh lợi hại.

Sau đó lại nhận mệnh bắt đầu lải nhải với Tạ Trì chuyện liên quan tới thiên phú.

Xong xuôi, Nhậm Trạch bảo: Đến khi đó chúng ta so xem thiên phú của ai bá đạo hơn đi.

Tạ Trì không hứng thú trả lời: Ừ.

Nhậm Trạch: ………

Nhậm Trạch đột nhiên im lặng một lúc lâu: Có định suy xét tới ông đây một lần nữa không?

Tạ Trì ngạc nhiên, nhớ tới những chuyện Nhậm Trạch đã làm cho mình, cảm thấy ấm lòng. Nhậm Trạch đúng là một người đồng đội đáng tin, sẽ không phản bội anh trong lúc nguy nan.

Anh mỉm cười, vui vẻ trả lời: Được thôi.

Nhậm Trạch: Coi như anh thức thời, phim sau tôi cũng tham gia, anh siêu lắm mà, anh bảo kê cho tôi, tôi buff cho anh.

Tạ Trì: Được rồi.

Trò chuyện với Nhậm Trạch xong, Tạ Trì đang định tắt máy, lại có một tin nhắn mới.

Hạ Dao: Nghe nói anh tham gia phim cam kia à?

Tạ Trì lịch sự trả lời: Có chuyện gì vậy?

Hạ Dao: Bộ phim kia là phim ma, tôi cũng có thể tham gia, tôi hơi động lòng, nhưng app đề cử diễn viên có năng lực tổng hợp mạnh tham gia, cho nên tới lúc đó liệu anh có thể tiện thể.. quan tâm tôi một chút không? Dù sao trước đó chúng ta cũng hợp tác rất vui vẻ.

Tạ Trì biết cô ấy đang ngầm nhắc tới chuyện trước đó đã giúp mình, hy vọng anh có thể ra tay giúp cô ở bộ phim tiếp theo, Tạ Trì nghĩ đúng là mình thiếu nợ ân tình với một người có cũng như không này, tiện tay trả lời: Năng lực có hạn, tự vệ là điều kiện tiên quyết, những thứ khác chỉ là thuận tiện làm thôi.

Hạ Dao: Tôi biết rồi, nhất định sẽ không làm anh khó xử.

Tạ Trì đang định tắt màn hình, Hạ Dao lại gửi tin nhắn: Anh cừ hơn Du Cảnh nhiều. 【Xấu-hổ.jpg】

Tạ Trì cứ cảm thấy có điều gì đó kỳ quái, anh đáp qua loa mấy câu, đang định tắt máy, lại có một thông báo.

Lần này là yêu cầu thêm bạn.

Tạ Trì ấn mở ra xem, bàn tay dừng lại.

【Thẩm Dật muốn kết bạn với bạn, có đồng ý hay không?】

Tạ Trì ngớ người, không phải trùng tên ư? Ảnh đại diện là hình hoa hồng vàng, là Thẩm Dật không thể nghi ngờ gì nữa.

Tạ Trì cảm thấy buồn cười, anh và người này không phải người cùng một thế giới, một là ngôi sao mới nổi, một là vua màn ảnh, thế mà cái người này lại kết bạn với anh.

Lại nói thái độ của Thẩm Dật cũng thật kỳ quái, lúc ở trong gameshow kinh dị liên hoàn cho anh điểm tối đa đã rất gây chú ý rồi, sau đó còn tặng anh dao, giúp anh không ít.

Thậm chí Tạ Trì còn nghi ngờ, Thẩm Dật biết anh, hoặc là có mối quan hệ không muốn người ta biết với anh, nhưng điều này quả thực có chút hoang đường.

Tạ Trì hoàn hồn, ấn đồng ý.

Thẩm Dật vào thẳng vấn đề: Có thể giúp tôi một việc không?

Tạ Trì khẽ giật mình, bây giờ anh có thể giúp được gì cho Thẩm Dật chứ? Thế nhưng bất luận Thẩm Dật cố ý quan tâm hay là vô tâm trồng liễu, nhìn vào kết cục mà nói, đúng là anh ta đã giúp sức cho mình một chút, Tạ Trì không thích nợ nần người ta, dứt khoát trả lời: Anh nói trước đi, tôi xem liệu mình có thể giúp được gì hay không.

Thẩm Dật: Không làm khó cậu đâu, phim tiếp theo bạn tôi cũng tham gia, nếu cậu dư sức, có thể giúp tôi chăm sóc cậu ấy được không?

Tạ Trì thoáng giật mình: Anh cảm thấy tôi giúp được sao?

Thẩm Dật nhanh chóng trả lời: Đương nhiên.

Tạ Trì hơi ngạc nhiên, Thẩm Dật coi trọng anh như vậy?

Hơn nữa, Thẩm Dật có thể làm bạn với một người có khả năng cần anh chăm sóc hay sao? Mặc dù anh không tò mò tìm hiểu người khác, nhưng cũng nghe nói Thẩm Dật là một người theo chủ nghĩa vị kỷ, không thích liên quan tới kẻ yếu.

Tạ Trì nhìn lại lịch sử trò chuyện, càng cảm thấy Thẩm Dật có quan hệ không tầm thường với người này.

Tạ Trì: Được rồi, tôi nhận lời.

Yêu cầu của Thẩm Dật không quá đáng, chỉ thuận tay mà thôi, dưới tình huống không gây tổn thất cho bản thân, Tạ Trì không ngại trả nợ ân tình.

Thẩm Dật: Cậu ấy tên Túc Thanh, là người tóc dài đẹp nhất.

Tạ Trì lại cảm thấy có điều gì đó kỳ quái: ….Được rồi.

Thẩm Dật không trả lời, Tạ Trì đang định tắt màn hình, Thẩm Dật lại gửi tin nhắn: Đừng bảo cậu ấy là tôi tìm cậu.

Cảm giác kỳ quái lại càng mãnh liệt, nhất thời Tạ Trì không tìm hiểu được, bèn không nghĩ ngợi nữa, anh nhận yêu cầu của Thẩm Dật, cuối cùng cũng có thể đặt điện thoại xuống.

..

Vào buổi đêm bốn ngày sau, Tạ Trì nhận được thông báo vào phim kinh dị.

【Ba phút nữa bạn sẽ tham gia bộ phim “Địa ngục người sống”】

“Địa ngục?” Lục Văn đứng bên cạnh cũng nhìn thấy, chau mày lại nói, “Theo lý mà nói hẳn phải là địa ngục người chết, nhưng đây lại là địa ngục người sống.”

“Không biết nữa.”

App tải mấy giây, áp phích phim hiện ra ngoài, bàn tay Tạ Trì dừng lại, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên.

Giữa tấm áp phích là một hồ sen. Nước hồ sen trong vắt như thủy tinh, lá sen trong đó giãn ra, nhụy sen vàng như ẩn như hiện, trông rất đẹp, là chốn đào viên tiên cảnh, điểm mâu thuẫn là dưới hồ nước xanh như phỉ thủy, là.. địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời.

So với hồ sen đẹp đẽ rạng ngời, địa ngục áp bức ngột ngạt, nguy hiểm khó lường không từ ngữ nào có thể hình dung. Tạ Trì có thể trông thấy bóng yêu ma quỷ quái trong đó, còn có đao thương lạnh lẽo, lửa nóng rực, hồ máu cuồn cuộn, rừng sâu buốt giá.

Sợi tơ nhện bám trên lá sen rủ xuống dưới địa ngục, tơ vừa dài vừa mảnh phất phơ trong địa ngục, liên thông giữa hồ sen với địa ngục, giống như một cái thang yếu ớt, bám vào vách đá dốc ngược, dường như muốn cứu vớt những người vùng vẫy giãy chết dưới vách núi.

“Điều này ám chỉ gì vậy?” Lục Văn chau mày, anh hoàn toàn không nhìn ra. Đây là tấm áp phích không để lộ thông tin gì nhất.

Tạ Trì nhìn nửa phút, đoán qua loa: “Có thể là một phim biểu tượng tương đối mạnh, chí ít tấm áp phích nói cho tôi, trên địa ngục không phải nhân gian, là một hồ sen, tơ nhện kia liên thông giữa hồ sen và địa ngục.”

“Kỳ quái thật đấy,” Lục Văn vuốt ngón tay, “Trước đó còn có thể nhìn rõ là phim ngôi nhà bị ám, nhưng đây là phim gì? Không nhìn ra bố cục nhỉ.”

Tạ Trì nhún vai: “Cho nên app mới nói là phim ma loại khác.”

Lúc này dòng giới thiệu của phim “Địa ngục người sống” hiện ra ――

【Bạn có tin trên đời này có địa ngục? Để tôi nói cho bạn biết, địa ngục thực sự tồn tại. Chỉ là người tiến vào đây không phải người chết mà là tội nhân còn sống. Khi còn sống con người phạm phải tội nghiệt, lương tâm bất an, ngu ngơ dại dột, tam hồn thất phách sẽ dao động bất ổn, vì vậy mà Hắc Bạch Vô Thường tới tìm bạn, bắt một hồn một phách về địa ngục, bạn mất đi một hồn một phách, ở thế giới hiện thực giống như một cái xác không hồn. Nếu có thể thuận lợi chuộc tội dưới địa ngục, sau khi một hồn một phách mãn kỳ phạt sẽ trở lại trần gian, thậm chí có thể vì biểu hiện tốt đẹp mà được thần tiên đặc cách tới thế giới cực lạc. Đương nhiên, với đại đa số người tới đây mà nói, thứ chờ đợi bản thân là sự yên tĩnh vĩnh hằng.】

Lục Văn lờ mờ cảm thấy bất an: “Tạ Trì à, bộ phim này không có kết cấu gì, thiết lập cũng rõ là kỳ quái..”

Lục Văn cảm thấy hết sức sợ hãi trước những sự thay đổi, nếu có thể, anh muốn sống cuộc sống an ổn một khi đã hình thành thì không thay đổi, bộ phim này với anh mà nói chẳng có đầu có đuôi nào cả, những thứ không có quy luật khiến anh vô thức cảm thấy mê man và bất an.

Ngược lại Tạ Trì không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục chờ đợi.

“Bạn trong vai một tội nhân đang cố gắng chạy thoát.”

“Đang dịch chuyển, xin vui lòng chờ đợi.

Trước kia mỗi lần mở mắt ra đều đã bước vào bộ phim, nhưng lần này thì khác, Tạ Trì phát hiện mình đang ở trong bóng tối trầm lắng.

Tạ Trì nhướng mày, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Anh cũng không sợ hãi, lặng lẽ chờ đợi, nửa phút sau, điện thoại đổ chuông, Tạ Trì cúi đầu nhìn dòng chữ trên màn hình, đồng tử mắt co lại, sau đó phóng to ra.

―― 【Theo lý thuyết, xuống địa ngục là một hồn một phách của diễn viên, chứ không phải bản thân diễn viên, tình huống của bạn tương đối đặc biệt, bạn có hai nhân cách, hai nhân cách hoàn toàn độc lập và có được tam quan hoàn chỉnh, nhân cách phụ có được năng lực hơn người, đạt được điều kiện của một diễn viên. Cho nên bộ phim sẽ chia bạn ra làm hai diễn viên, hiện tại mời bạn tách hai nhân cách ra, một chia làm hai, cùng nhau tham gia bộ phim.】

【Điểm tích lũy sau cùng là điểm tích lũy trung bình của nhân cách chính và nhân cách phụ】

【Bởi đã mang lại bất tiện cho bạn, sau khi hoàn thành, bạn sẽ được đền bù 300 điểm tích lũy.】

Trong rạp chiếu phim, những con quỷ đã ngồi xuống ồn ào:

“Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên màn hình đen xì vậy!”

“Có vấn đề à?”

“Chắc không có gì đâu, có lẽ là tạm thời có sự cố, đợi một chút là được rồi.”

“Nghe nói phim này có nhiều diễn viên lắm hả?”

“Kỷ thần! Kỷ thần tới phim này!”

“Vãi nồi, thiệt hay đùa vậy??”

“Còn có mỹ nhân Túc Thanh nữa.”

“Nói nhỏ nè, Trì thần vô địch! Trì thần cừ nhất!”

“Trì thần là ai vậy? Tôi xem phim cam suốt mà sao không nghe nói tới?”

“Là tân binh giết sao hạng ba ấy! Cái người trở mình kinh ngạc kia ấy!”

“Ò ò, tui nhớ ra rồi, tò mò ghê, nghe nói ảnh đẹp trai lắm.”

“Sáng lên rồi! Sắp bắt đầu rồi!!”

“Ui vãi, lại có trai đẹp hàng tuyển nè!! Mà lạ hoắc à! Ở bên cạnh ao ấy! Cao vãi, ngầu thiệt sự luôn!!”

“Có ai biết không? Phổ cập cái nào!”

“Em đu hết trai đẹp mà hổng có biết ảnh.”

“Trên điện thoại thấy tên ảnh là Tạ Tinh Lan!”

“Theo dõi theo dõi!”

“…Thím à, phim còn chưa bắt đầu đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com