ZingTruyen.Info

[Edit] App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 172: Trò chơi tarot (22)

Hoarmieue

• Hoa hồng •

≈≈∞≈≈

Dường như kể từ khi bắt đầu phó bản, tất cả các diễn viên đều biết trong phim có rất nhiều lá bài tarot bị ẩn giấu đi, trừ năm mươi sáu lá bài bộ ẩn phụ ra, Tạ Trì vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc trong phim có bao nhiêu lá bài tarot.

Theo từng lá bài xuất hiện, con số dần lớn hơn.

Lúc sắp hết thời gian ẩn sĩ đã nhắc tới lá bài “The devil”, trong phó bản đã xuất hiện mười lăm lá bài của bộ ẩn chính, theo thứ tự là lá bài thân phận của chín người chơi, một lá bài “The hermit” phụ trách giúp người chơi, ba lá bài “The devil”, “The tower”, “Death” giúp vu sư, còn có hai lá bài thiên tượng.

Mà bộ ẩn chính chỉ có tổng cộng hai mươi hai lá bài, theo thời gian, số lượng bài còn lại càng ngày càng ít ―― bấy giờ chỉ còn lại bảy lá bài.

Trước đó Tạ Trì từng phân loại lá bài tarot với Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu, mà trong số bảy lá bài chưa xuất hiện, vừa khéo có bốn lá bài trừu tượng mà anh từng chia ra làm một nhóm là: The chariot, Strength, Justice, Temperance, và lá bài thiên tượng “The sun”, hai lá bài có ý nghĩa tương đối phức tạp “Judgment” và “The world”.

Nếu bạo dạn một chút, trả lời cho câu hỏi “Rốt cuộc trong bộ phim có bao nhiêu lá bài” là hai mươi mốt, thậm chí hai mươi hai, cũng chính là toàn bộ lá bài trong bộ ẩn chính, như vậy tất cả đều đã có đáp án.

Bảy lá bài tarot còn lại đều tồn tại, chỉ là vẫn ẩn giấu trong phó bản mà thôi.

Vừa khéo, trên cánh cửa đá có bốn lỗ khảm, khoảnh khắc con số bốn này xuất hiện, trong lòng Tạ Trì đã lờ mờ có dự cảm.

Theo thời gian qua đi, dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt.

Vu sư lựa chọn chuyển thế có lá “The tower”, “Death”, “The devil” làm trợ lực, mục tiêu là thu thập tế phẩm, trước mắt đã biết phía người chơi có trợ lực là “The hermit”, có lẽ phía người chơi cũng nên có mục tiêu trò chơi.

Mà tìm được bốn lá bài tarot phẩm chất trừu tượng bị che giấu, mở cánh cửa đá ra, dường như vừa khéo tìm ra được đây chính là mục tiêu trò chơi mà phía người chơi không tìm được ra.

Phía vu sư đạt được mục tiêu giết chết tế phẩm thì có thể thắng được trò chơi, chuyển thế thành công, cứ như vậy suy ra, phía người chơi tìm được đủ bốn lá bài “The chariot”, “Strength”, “Justice”, “Temperance”, thì cuối cùng trong lúc thẩm phán (Judgment) sẽ viên mãn thành công, tìm được cái gọi là lá bài “The world”.

Lá bài “The world” mang ý nghĩa viên mãn, thành công, kết thúc hoàn mỹ.

Đây mới là trò chơi hoàn chỉnh, là toàn bộ quy tắc bị giấu dưới mặt nước, lựa chọn chuyển thế tượng trưng cho tà ác, giết chóc, tội nghiệt, ích kỷ, đây là con đường chết, hại người lợi mình, đứng đối lập với chính nghĩa, cho nên con đường này được ba lá bài phản diện như “The tower”, “The devil”, “Death” ưu ái.

Lấy sát chứng đạo, con đường này được gây dựng trên cái chết của người chơi khác. Người chơi thành công sẽ thế chỗ vu sư, trở thành vu sư tarot mới, thoát khỏi thân phận “hoạt tử nhân”, có được sinh mệnh mới, một lần nữa có được thân phận diễn viên, thuận lợi rời khỏi nơi này.

Nhưng con đường này vừa hắc ám vừa chật hẹp, cuối cùng chỉ có một người sống có thể giành thắng lợi, bởi vì trong thuật tarot chuyển thế, cuối cùng chỉ có… một người có thể chuyển thế thành công.

Trong quá trình thẩm phán, các diễn viên khác sẽ trở thành “đĩa petri” – nơi mang lại năng lượng mới cho người đó sau khi chuyển thế.

Mà con đường còn lại là con đường tràn ngập cơ hội sống, nó có thể đạt được kết cục tất cả cùng có lợi, chỉ cần người chơi tự nguyện hy sinh, đồng thời có được bốn phẩm chất.

Lá bài “The chariot” đại diện cho ý chí và “Strength” đại diện cho sức mạnh là dễ dàng tìm được nhất, lá bài “Justice” cần diễn viên từ bỏ cơ hội chuyển thế dễ như trở bàn tay, khó khăn nhất là lá bài “Temperance”, nó cần diễn viên bình tĩnh khám phá chân tướng, thấy chết không cứu.

Bởi vì chỉ có một người có thể đi tìm con đường sống, nó muốn một người có đồng thời bốn phẩm chất đại diện cho lá bài, mà người chơi trở thành “hoạt tử nhân” dư thừa chỉ có thể lựa chọn chuyển thế mà nhiều người có thể lựa chọn, nhưng con đường đó lại quá chật hẹp, đã định trước chỉ một người mới có thể giành chiến thắng, mà những người chơi thất bại, sẽ ở trong phó bản vĩnh viễn sau khi trò chơi kết thúc.

Bởi vì người đó đã mất đi thân phận diễn viên, đồng thời không được chuyển thế thành công để lấy lại thân phận một lần nữa.

Mặc dù bây giờ Diệp Tiếu Tiếu đã “chết”, nhưng là chết đi khi mang theo thân phận diễn viên, chỉ cần thắng trong quá trình thẩm phán, Diệp Tiếu Tiếu có thể giành được cuộc sống mới với thân phận diễn viên.

Đây mới là điều mà lá bài “Temperance” muốn truyền đạt―― nhờ kiềm chế và từ bỏ, ngược lại mới giành được cơ hội tất cả cùng có lợi.

Con đường sống kia, có một khả năng không nhỏ là.. tất cả các diễn viên có thể bình an vô sự thoát khỏi trò chơi, chỉ cần họ không cùng nhau tiến vào trạng thái “hoạt tử nhân”.

Tranh đoạt, xô đẩy, ngược lại khiến đường sống của con người trở nên chật chội, còn hy sinh, tin tưởng sẽ dẫn mọi người tới một con đường rộng rãi, sáng sủa hơn.

Đây là chủ đề cuối cùng của phó bản “Trò chơi tarot” này.

Tìm đường sống từ trong chỗ chết, không chỉ có một bộ phận người chơi sau khi bị dồn vào chỗ chết sẽ thay da đổi thịt bước vào trạng thái “hoạt tử nhân”, còn một bộ phận người chơi tự nguyện từ bỏ trạng thái “hoạt tử nhân” những tưởng an nhàn vô địch, chủ động rơi vào trạng thái tử vong, trực tiếp đi tới khu vực thẩm phán, thực sự dồn bản thân vào chỗ chết.

Trước giờ sự sống và cái chết không hề tách rời nhau, chúng có thể chuyển đổi qua lại.

Phần lớn con người hướng đến sự sống đều chết đi vì ích kỷ, trong đó những kẻ mạnh nhất có thể leo lên đỉnh vinh quang, mất đi tất cả trừ chiến thắng.

Còn người đến với cái chết bởi vì hy sinh sự sống, mới thực sự đạt được kết cục viên mãn mà lá bài “The world” muốn biểu đạt.

Mà Tạ Trì tin chắc rằng, động tĩnh phía sau cánh cửa đá chính là quan tài, là khu vực thẩm phán của trò chơi, bởi vì trên lá bài “Judgment” có rất nhiều quan tài đen, trong lá bài “Judgment” có bầu trời bao la rộng lớn, thiên sứ thẩm phán lơ lửng trên cao, dang đôi cánh khổng lồ, đứng trước mặt nó, tất cả tội nghiệt không có chỗ che giấu.

Khi đó mỗi con đường lựa chọn của mọi người lại dẫn họ tới một kết cục khác biệt.

Tạ Tinh Lan cũng đã nghĩ thông suốt, hắn nói: “Đi, quay trở lại mật đạo.”

Nếu đã có lá bài “Temperance” rồi, như vậy chắn hẳn đã có thể khởi động được bốn lỗ khảm trên cánh cửa đá, Giang Sóc có thực lực mạnh mẽ, tốc độ giết người nhanh chóng mặt, họ không còn nhiều thời gian.

Tạ Trì sững người, một lúc sau mới đáp lời.

“Sao vậy?” Tạ Tinh Lan nhạy cảm nhận ra thái độ khác thường của Tạ Trì, dịu dàng hỏi.

Tạ Trì mím môi: “Anh à, em cảm thấy mình vẫn còn để lọt thứ gì đó, mở cánh cửa đá rồi thì sao, sau đó là kết thúc luôn sao….?”

Trong đôi mắt Tạ Trì lộ ra vẻ mờ mịt, anh vô thức cảm thấy, phó bản vẫn còn chưa đủ hoàn chỉnh. Mở cửa được rồi thì sao? Anh nên làm gì? Nằm vào quan tài? Giao lưu với mình đã ở trong trạng thái tử vong?

Anh hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện tiếp theo đó.

Tạ Trì quả quyết nói: “Chúng ta quay lại mật đạo rồi tính sau.”

“Được rồi.”

Tạ Tinh Lan dùng tốc độ nhanh nhất để đi về phía mật đạo.

….

【??? Thấy chết mà không cứu??】

【Nhân phẩm tệ quá, rõ ràng có năng lực… hmm】

【Thất vọng thật đấy.】

【Ôi, xem như Diệp Tiếu Tiếu không gặp được người tử tế rồi, mặc dù biết Tạ Trì ích kỷ, nhưng đến khi thấy anh ta hành động như vậy thật, trái tim cũng quá băng giá.】

【Cứu sống Diệp Tiếu Tiếu thì cũng bị liên lụy thôi mà, thím thử đặt mình vào lập trường của Tạ Trì là hiểu được thôi.】

【Bây giờ fan của Tạ Trì còn tẩy trắng giùm nữa à? Hừ, suốt ngày chê bai nhân phẩm của ảnh đế, cậu ta thì tốt hơn chỗ nào chứ?】

【Uầy, ảnh đế tìm được Lương Chân rồi. Lương Chân tiêu đời rồi!】

…..

Vừa quay trở lại căn phòng của cô hầu xinh đẹp, Tạ Trì nghe thấy tiếng Lương Chân kêu đau thảm thiết ở trên hành lang.

Trái tim anh trở nên trĩu nặng.

Ngày thứ tư, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Giang Sóc đã liên tục giết hai người Diệp Tiếu Tiếu và Lương Chân, dâng tế phẩm lên thiên địa, tiến độ của gã thậm chí đã ngang hàng với vu sư.

Dựa theo trình tự tử vong, tế phẩm thứ năm chắc hẳn là Giang Sóc, bởi vì gã đã tự sát trở thành “hoạt tử nhân”, cho nên trình tự tử vong tự động nhảy tới người tiếp theo. Bây giờ trong phó bản chỉ còn lại bốn diễn viên “còn sống” ―― Nhậm Trạch, đôi tình nhân kia và Cốc Vũ.

Tạ Trì mím môi, theo tốc độ của Giang Sóc bây giờ, nhiều nhất là hai mươi phút nữa, trong phó bản không còn người nào sống sót.

Huống hồ không chỉ có một mình Giang Sóc giết người, vẫn còn có vu sư.

Mà với cái tính đểu cáng của app, sau khi Giang Sóc đã giết hết tế phẩm, không phải không có khả năng phó bản sẽ tăng tốc độ nhảy tới đêm cuối cùng.

Hai mươi phút.

Tạ Tinh Lan đạp tấm gỗ, lại chui xuống mật đạo. Bấy giờ vu sư đang mải cạnh tranh giết tế phẩm với Giang Sóc, nhất định không rảnh để trông chừng mật đạo, dù sao trước mắt Giang Sóc mới là mối nguy lớn nhất với hắn ta, so ra việc thủ mật đạo có vẻ vô nghĩa.

Hành vi của Giang Sóc ngược lại đã giúp hắn một tay.

Tạ Tinh Lan nhìn đồng hồ, hắn chạy suốt cả dọc đường, lại đi tới trước cửa đá. Hắn cũng làm giống như lần trước, đè tay vào ba lỗ khảm.

Cánh cửa đá càng rung dữ hơn.

Đặt tay vào lỗ khảm thứ tư, trong lúc chờ đợi, Tạ Trì hơi căng thẳng.

Bàn tay đột nhiên có cảm giác nóng ran và nhói đau, cùng lúc này, cánh cửa đá rung lên, toàn bộ mật thất bắt đầu rung chuyển, đá vụn rơi xuống, máu bên trong cũng dậy sóng.

Có lẽ cảm nhận được sự cố gắng của người đứng bên ngoài cửa, tiếng gõ “cộc cộc” bên trong cánh cửa đá lại càng lớn hơn, giống như đang cổ vũ, vội vàng thúc giục, đang đưa ra lời ám hiệu.

Trên cánh cửa đá, huyết dịch ngưng đọng rồi lại hòa tan, sau đó có một bông hoa màu trắng đẹp dị thường nở ra trên chỗ huyết dịch.

Nhưng khiến người ta thất vọng là cánh cửa đá không hề mở ra.

Nó ngừng rung chuyển, ám chỉ đã thất bại trong gang tấc.

“Quả nhiên….”

Lúc trông thấy kết quả này, cảm giác mờ mịt trong lòng Tạ Trì cũng tan biến.

Họ đã thuận lợi tìm được “Temperance” đại diện cho lỗ khảm thứ tư, nhưng cánh cửa vẫn chưa mở ra với họ.

Vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Chuyện này không hẹn mà khớp với cảm giác của anh.

Tạ Tinh Lan thử xô vào cánh cửa, không có chút động tĩnh nào. Tiếng gõ “cộc cộc” trong cửa đá càng lúc càng gấp rút, càng lúc càng hỗn loạn, ám chỉ càng ngày càng có nhiều diễn viên chết đi, càng ngày càng có nhiều diễn viên rơi vào trạng thái “tử vong”.

Có lẽ họ cũng ý thức được phó bản đang dần tới hồi kết, thúc giục anh phải tranh thủ thời gian.

Tạ Trì nhìn đồng hồ, lại năm phút trôi qua.

Anh cẩn thận lắng tai nghe ngóng, có sáu tiếng gõ vào quan tài khác nhau, theo trình tự tử vong Giang Sóc xếp thứ năm, Nhậm Trạch xếp thứ sáu, sáu âm thanh, vậy là Nhậm Trạch cũng đã bị Giang Sóc giết chết rồi.

Chỉ còn lại ba người cuối cùng, Giang Sóc có thể dễ dàng giết chết Cốc Vũ, bởi vì Cốc Vũ không chút đề phòng, hoàn toàn bị Giang Sóc nắm gọn trong tay.

Chỉ còn đôi tình nhân kia.

Tạ Trì giữ tỉnh táo. Anh đi tới ngày hôm nay, đã trải qua rất nhiều sóng gió, không còn điều gì có thể khiến anh mất kiểm soát nữa.

Anh đi dạo trong mật thất một vòng, không thu hoạch được gì cả. Anh quay người lại, ánh mắt dừng trên bông hoa trắng lạ thường nở ra trong vũng máu kia.

Tạ Trì thảng thốt, trái tim khẽ run lên, sải bước đi tới trước đóa hoa, cúi đầu chạm xuống, hít thử mùi hương.

Hoa trắng lá xanh cành lá có gai, hương thơm dịu nhẹ, nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ là hoa hồng, hoa hồng trắng.

Một đóa hồng trắng nở trên vũng máu hôi tanh.

Tạ Trì còn nhớ, trong hai mươi hai lá bài của bộ ẩn chính, lá bài đầu tiên là “The fool”, trên lá bài là một người trẻ tuổi bận bộ đồ tươi sáng, trước mặt người đó là vực sâu thăm thẳm, nhưng người đó vẫn ngẩng cao đầu tiến lên như chưa hề nhìn thấy, vẻ mặt vô ưu vô lo, bước về phía trước, vừa có vẻ vô tri không biết sợ sệt, lại cũng giống như một người đại trí giả ngây.

Lá bài “The fool” đại diện cho mạo hiểm, nhẹ dạ, trực giác, ngốc nghếch nhưng hết mực nhiệt tình, dũng cảm mà thuần khiết.

Mà trong tay trái của “The fool” có một bông hồng trắng.

Bông hồng trắng này tượng trưng cho nội tâm thuần khiết và nhiệt tình của anh ta.

Sau khi thu thập đủ bốn lá bài tarot lại xuất hiện một bông hồng trắng có ý nghĩa quan trọng tiếp tục chỉ dẫn anh.

Nó đang ám chỉ Lương Văn của lá bài “The fool” ư?

Tạ Trì chau mày lại.

Không đúng.

Anh không nghĩ ra được mối liên hệ giữa Lương Văn và bông hồng trắng này, hơn nữa Lương Văn đã chết rồi.

Chẳng lẽ trên thi thể của Lương Văn ẩn chứa bí mật?

Nhưng nếu vậy sao lại dùng bông hồng trắng này để ám chỉ? Dùng lá “The fool” không phải tốt hơn sao?

Bốn lá bài tarot trước đó thu thập được đều mang nghĩa chính diện, dựa theo mạch suy nghĩ trước đó, đóa hồng trắng này chắc hẳn cũng tượng trưng cho điều gì đó, nhưng không thể nào móc nối với thi thể của Lương Văn…

Khoan đã ――

Tạ Trì cả kinh.

Trong lá bài “The fool”, hoa hồng trắng đại diện cho nội tâm thuần khiết, có lẽ là… trái tim.

Mà “The fool” là lá bài đầu tiên trong bộ ẩn chính, có thể nó đại diện cho sự bắt đầu, sự bắt đầu của tất cả.

Tạ Trì biến sắc, bàn tay trở nên run rẩy.

Anh nhắm nghiền mắt lại, nhớ lại một lượt tất cả những gì xảy ra trong phó bản từ đầu tới giờ, đến khi mở mắt ra, trong mắt hằn rõ sự kinh hãi.

Có một điểm này, bởi vì đã lâu không tìm được đáp án đối ứng nên bị anh vô thức xem nhẹ ―― Sau khi bộ phim bắt đầu không bao lâu, họ được dẫn vào tòa lâu đài cổ, nhìn thấy người hầu lấy một miếng thịt thối rữa trong bình vàng ra cho bầy quạ ăn.

Tạ Trì nhìn chòng chọc bàn tay mình, sau đó từ từ đặt tay lên vị trí trái tim.

Nó đang đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp vững vàng, chân thực mà ấm áp.

Tạ Trì từ từ mỉm cười, nụ cười hết sức thản nhiên.

Ra là như vậy.

Hoa hồng trắng ám chỉ anh quay trở lại điểm xuất phát để suy nghĩ vấn đề.

Mà đầu phó bản, không phải lúc họ bước vào tòa lâu đài cổ, không phải lúc gặp người hầu mặc áo choàng đen, cũng không phải là khi phát hiện con tôm hùm màu nâu tím và lông cò son đỏ.

Mà là… lúc họ tỉnh lại, họ tỉnh lại trong khu rừng tối om.

Đây mới là bắt đầu của phó bản ―― các diễn viên lục tục tỉnh dậy trong khu rừng tối om.

Tạ Trì còn nhớ rất rõ, anh đã tham gia nhiều phó bản như vậy, nhưng chưa một lần nào tỉnh dậy trong cơn mơ màng.

Duy chỉ có lần này, lúc họ tỉnh dậy phát hiện mình nằm bất tỉnh nhân sự dưới mặt đất.

Trước khi nhìn thấy bông hồng trắng, anh chỉ cho rằng đó là yêu cầu của bộ phim này, không hề nghĩ sâu xa.

Nhưng bây giờ, có một vấn đề quan trọng hơn xuất hiện trong đầu anh ―― rốt cuộc trò chơi tarot này bắt đầu từ khi nào?

Từ lúc cô hầu nói quy tắc của trò chơi, hay là khi bầy quạ khiêu vũ, hoặc sớm hơn một chút, khi cô hầu gái nuốt chìa khóa vào, và liệu có thể còn sớm hơn nữa không?

Liệu có khi nào… trò chơi đã lặng lẽ bắt đầu từ lúc họ tỉnh lại.

Thậm chí, có khi nào… trò chơi đã bắt đầu từ trước khi họ tỉnh lại hay không?

Tạ Trì vẫn còn nhớ rõ, lúc cô hầu giảng giải quy tắc của trò chơi không nói “Sau khi giới thiệu xong quy tắc thì trò chơi sẽ bắt đầu”, mà là “Trò chơi đã bắt đầu, bây giờ tôi sẽ giới thiệu một phần quy tắc của trò chơi”. Trong lúc họ hoàn toàn không hay biết gì, trò chơi đã thực sự bắt đầu rồi.

Và việc vì sao họ lại tỉnh từ cơn mê mới là vấn đề mấu chốt.

“Anh à, móc bên trái lồng ngực.” Tạ Trì bình tĩnh nói.

Bây giờ anh là “hoạt tử nhân”, bất tử bất diệt, có móc bên trái lồng ngực cũng không bị làm sao.

Anh cần nghiệm chứng.

Tạ Tinh Lan hiểu ý, tìm một mảnh xương vót nhọn bên cạnh, khoét vào vị trí trái tim của mình.

Cơn đau đớn đổ ập lên não, Tạ Tinh Lan cắn răng, bàn tay đầm đìa máu chảy, trước mặt quay cuồng, hắn mò bàn tay nay đã mất khống chế run lên vào trong ngực trái, tìm kiếm trong đó.

Hắn biến sắc.

Vị trí trái tim trong lồng ngực của hắn… rỗng tuếch.

Nhịp tim vững vàng trầm ổn kia chẳng qua là ảo giác mà thôi.

Hắn đã mất trái tim từ lâu rồi.

Tất cả người chơi đều không có trái tim, không có nội tâm thuần khiết mà bông hồng trắng tượng trưng cho.

Cho nên anh không thể mở cửa đá, bởi vì anh đã mất trái tim thuần khiết ban sơ.

Bông hồng trắng thuần khiết lại nở trên vũng máu hôi tanh.

Tạ Trì nhắm mắt, nhanh chóng nhớ lại tất cả những gì xảy ra từ đầu phó bản tới giờ, đến khi mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh chưa từng có: “Anh à, trái tim bị mất của diễn viên nằm trong cơ thể con quạ đen đối ứng với họ, cho nên chúng có thể tạm thời biến thành người, bởi vì trong quy tắc mà trò chơi ẩn giấu, chúng đã tạm thời trộm đi trái tim của diễn viên.”

Tạ Trì nhớ lại, lúc anh mở mắt trong khu rừng rậm, không chỉ trông thấy tám ngôi sao trên bầu trời, còn trông thấy con quạ đậu trên ngọn cây.

Đó là thời khắc bắt đầu, xung quanh chỉ có sao trời và quạ đen, sao trời tượng trưng cho thiên tượng, quạ đen đại diện cho kẻ đánh cắp trái tim.

Trong lúc anh còn không hay biết gì, trái tim đã bị con quạ đen lấy ra khỏi lồng ngực.

“Miếng thịt có lỗ thoát khí thối rữa mà bầy quạ ăn kia chính là trái tim của bọn họ.”

Tạ Trì vẫn còn nhớ rõ, lúc những người hầu cho bầy quạ ăn, mỗi con quạ chỉ được phép ăn đồ trong một cái bình, nếu nó muốn ăn thịt trong bình khác, người hầu sẽ nghiêm nghị quát nó.

Chỗ thịt trong mỗi chiếc bình vàng đều là trái tim của quạ đen, cũng là trái tim đã mất đi của người từng tham gia trò chơi.

Theo thời gian, chúng đã sớm mục nát, phả ra mùi tanh nồng.

Những người chơi trước đó không thuận lợi tìm được trái tim đã mất đi của mình, cho nên khi bắt đầu trò chơi tiếp theo, tự ăn trái tim đã thối nát của bản thân, sa đọa thành mắt chó săn phục vụ cho vu sư.

Miếng thịt thối nát tượng trưng cho sự thất bại và sa đọa lạc lối mãi mãi của họ.

Mà lứa người chơi mới này, kế thừa lứa người chơi trước đó, trái tim của họ đang ở trong cơ thể của bầy quạ đen.

Nếu họ thất bại, khi bắt đầu trò chơi tiếp theo, họ sẽ phải tự ăn trái tim sớm đã thối rữa của mình.

Bởi vì thứ kia đã trở nên vô dụng.

Mà tiền đề cho việc tìm lại tất cả, là tìm lại trái tim của mình, dù sao tất cả các diễn viên, đều bị tiền bạc dụ dỗ nên mới tham gia trò chơi tà ác này.

Đây là thứ quan trọng nhất để mở cánh cửa đá.

Anh phải tìm được con quạ đen đối ứng, lấy trái tim của diễn viên trong lồng ngực nó ra, mở cánh cửa đá, nhét vào lồng ngực diễn viên nằm trong quan tài, mới có thể giúp những người đó sống lại trong quá trình thẩm phán.

Tạ Tinh Lan cũng đã nghĩ thông suốt ngọn nguồn vấn đề.

Tạ Trì nói: “Anh à, chúng ta đi tìm trái tim của em, Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info