ZingTruyen.Com

[Edit] App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 152: Trò chơi Tarot (2)

Hoarmieue

• The star •

≈≈∞≈≈

Phim sắp bắt đầu, những con quỷ mua được vé dáo dác tìm chỗ ngồi, có con quỷ cầm vé đi tới, trông thấy rạp chiếu phim kín người thì ngạc nhiên mở to mắt nhìn, trong phim màu đỏ, nếu không phải đội hình diễn viên vô cùng mạnh mẽ xuất chúng, bản thân các diễn viên đều có tên tuổi và sức hút thì rạp chiếu phim không thể kín chỗ được, bởi vì giá vé quá đắt đỏ, khiến bầy quỷ ít để ý tới hơn.

Nhưng lần này, thậm chí app còn bắt chước thế giới của người sống ―― phá lệ chào hàng giá vé đứng thấp hơn một nửa, nhưng đáng xấu hổ hơn là, thế mà anh ta có thể trông thấy có tên quỷ đang chào hàng ghế dùng một lần ở trong góc rạp chiếu phim.

Bầy quỷ vào chỗ ngồi, cho dù là rạp chiếu phim màu đỏ, bên trong vẫn ầm ĩ như cũ:

“Nghe nói bộ phim này có ảnh đế mới!”

“Aaaaaaaaaaa em cũng tới vì cái này, 2000 tệ lận, đắt ơi là đắt huhuhuhu.”

Đại đa số khán giả đều tới vì lời mời chào “Ảnh đế mới” này, lúc app tuyên truyền cho bộ phim “Trò chơi tarot” cũng không ngừng nhấn mạnh điều này, thậm chí trong rạp chiếu phim còn treo băng rôn, trên đó viết “Ảnh đế đã thay đổi, đây là màn biểu diễn đầu tiên kể từ khi ảnh đế Giang Sóc đăng cơ, bộ phim “Trò chơi tarot” trong series Tarot chào đón anh.”

“Chắc Giang Sóc có clone đó, không biết là đại thần nào, nếu không thì không thể leo lên làm ảnh đế ngay được.”

“Thằng Giang Sóc chết cho tao nhờ!! Ông đây bớt ăn bớt mặc tới xem phim là muốn xem nó chết!!”

“Bình tĩnh cái coi,” Con quỷ kia liếc mắt nhìn sang bên cạnh, “Thẩm Dật cũng đã bị anh ta xử đẹp rồi, ông xem trong bảng xếp hạng què quặt kia còn ai có năng lực kéo Giang Sóc xuống?”

Kia là fanboy của Thẩm Dật, nghe vậy lập tức mặt đỏ tía tai: “Khốn nạn, sáu chọi một, không thấy nhục mặt à! Ảnh đế? Thằng đấy xứng chắc?”

Con quỷ bên cạnh cười giễu: “Ai 1vs1 với nhà anh? Thế giới của người lớn, quá trình không quan trọng, quan trọng là Giang Sóc thắng, thế là được rồi.”

Tiếng cãi cọ của họ nhanh chóng bị một con quỷ khác đè xuống:

“Vậy bây giờ sắp bước vào thời của Giang Sóc rồi à? Em phải thích ứng mới được.”

Có con quỷ hừ một tiếng: “Nghe nói mấy thập niên trước, Bán Thần thống trị app sáu năm rưỡi, bồ nói xem liệu Giang Sóc có thể kiên trì được hai năm không?”

“Ai mà biết được, xem thế nào đi.”

“Mặc dù em không hiểu ân oán giữa các đại lão, nhưng Giang Sóc đẹp trai thiệt sự luôn hehe.”

“Sự thực chứng minh, làm fan phim chứ không làm fan diễn viên là cách tốt nhất để không đau lòng.”

“Hình như Tạ Trì cũng tới.”

“Tạ Trì? Cái người lên hạng hai một cách thần tốc á?” Con quỷ lên tiếng hơi ngạc nhiên, “Cậu ta tự tin đến mức ấy sao, còn chưa vững chỗ ở phim cam đã dám lên phim đỏ rồi? Cậu ta còn chưa có đạo cụ màu đỏ mà?”

Độ khó của phim đỏ chưa chắc đã cao, nhưng nhất định năng lực của quỷ quái sẽ tăng lên theo phẩm chất của bộ phim, hệ số nguy hiểm cũng sẽ tăng lên nhiều lần.

Phim màu đỏ lấy chế tác tỉ mỉ tinh tế, phong cách khó lường và nội dung để bổ sung cho nhau, thử thách mọi mặt năng lực của diễn viên, nếu muốn sống tạm bợ thì đừng tới phim đỏ, tới phim phẩm chất thấp một chút, vừa an toàn mà xếp hạng cũng tốt, xếp hạng tốt điểm tích lũy ắt sẽ nhiều lên, nhất định nhiều điểm hơn đứng hạng chót ở phim đỏ.

Bởi phải phá vỡ lớp lớp vòng vây, dựa vào thực lực cá nhân để tự vệ giành chiến thắng lấy được vị trí thứ nhất, điều này yêu cầu thực lực cá nhân rất cao.

Cho nên phần lớn phim màu đỏ nếu không quen biết hợp tác với nhau, thì phải có năng lực cá nhân mạnh.

Người căn cơ bất ổn lại không có nhiều mối quan hệ trong app như Tạ Trì, đúng là không tài nào tưởng tượng nổi.

Có con quỷ nhạy bén đánh hơi ra được điều bất thường, thần thần bí bí lên tiếng: “Tôi nghe nói trong phim trước Tạ Trì dùng đạo cụ của Thẩm Dật, cho nên rõ ràng Tạ Trì cùng phe với Thẩm Dật, vậy.. Giang Sóc, có phải không chỉ muốn chứng minh tên mình xứng với danh hiệu, còn muốn một mũi tên trúng hai con chim nhạn, giết Tạ Trì không?”

“Trời má, bảo sao phim sắp bắt đầu mới nghe tin Giang Sóc muốn tới phim này! Vậy ảnh tới là để diệt tàn dư phe của Thẩm Dật à?”

“Tui phục trí tưởng tượng của mấy bồ luôn á”, Con quỷ bên cạnh xấu hổ nói, “Cơ mà lại nói, Tạ Trì tham gia như vậy, liệu có phải vì bi phẫn cùng cực, muốn báo thù cho Thẩm Dật không? Không thì cậu ta xuống phim cấp thấp tránh đi là được rồi mà, có ai đến lúc này rồi lại tự dâng mình ra trước họng súng không, ngốc à?”

“Không ngốc đâu, nghe bảo Tạ Trì thiếu có chút điểm tích lũy nữa là có thể hoàn thành tâm nguyện rời đi rồi, như vậy nhất định phải tham gia phim cao cấp, nếu tới phim cấp thấp, có người muốn giết bồ, như vậy càng ở lâu lại càng nguy hiểm.”

“Báo thù ư?” Một nữ quỷ đang buồn ngủ đột nhiên trở nên hưng phấn.

Quỷ ở bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, “Mặc dù cậu ta là tân binh giết hạng ba, ngôi sao mới nổi giết hạng một trong top, nhưng không có chuyện hạng hai giết ảnh đế đâu nhé? Huống hồ còn vừa mới lên hạng hai nữa. Đừng có ngây thơ như vậy, cậu ta có đạo cụ màu đỏ không? Người ta là ảnh đế xứng đáng như vậy, còn có thiên phú tuyệt đỉnh, nói không chừng còn có đồng đội, Tạ Trì thì sao, cậu ta có gì chứ?”

“Có khi bây giờ lá gan cậu ta co rúm co ró lại rồi.”

“Em kệ đó, không có chuyện gì mà Trì Trì không làm được!”

“Lại nói, tui vẫn không dám tin, vậy mà baba Thẩm Dật lại chết rồi, cứ như vậy mà đi, không có chút dấu hiệu nào…”

Rạp chiếu phim rộn rã tiếng quỷ, ánh đèn đỏ trên màn ảnh rộng lập lòe, khán giả lập tức hiểu ý nhau.

Màn ảnh rộng sáng lên, trên đó hiện một hàng chữ ――

【Phim kinh dị “Trò chơi Tarot” chính thức bắt đầu.】

….

Đó là một khu rừng chết chóc héo rũ, ẩn trong mặt đất đen và tanh nồng, có con tôm hùm toàn thân màu nâu tím trốn dưới lá cây, thi thoảng lại giơ cái kìm nhỏ bé lạnh lẽo của mình ra.

Trên cành cây trụi trơ đen xì, có bầy quạ bộ lông đen bóng đang dừng chân.

Rừng cây này quá trơ trụi, không hề có tác dụng che chắn, đến mức từ cuối cánh rừng có thể trông rõ tòa lâu đài cổ trên vách đá.

Bầy quạ dõi đôi mắt đen láy về phía hơn mười người nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, đám người này mới xâm nhập tới đây.

Trong tòa lâu đài vọng ra ba hồi chuông giống như đang nói “Trò chơi bắt đầu”, sau đó các diễn viên trên mặt đất tỉnh lại.

Khoảnh khắc lấy lại được ý thức, Tạ Trì đột nhiên mở mắt ra, đập vào tầm mắt anh không phải là vầng trăng tròn cô độc trên tấm poster, mà là tám ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Đúng vậy, Tạ Trì xác nhận lại một lần nữa, trên trời chỉ có tám ngôi sao, bảy nhỏ một lớn, những ngôi sao nhỏ đang quay xung quanh ngôi sao lớn, những ngôi sao nhỏ chỉ lớn bằng 1/10 mặt trăng, ngôi sao lớn thì không chênh lệch với mặt trăng quá nhiều, bọn chúng phân bố dày đặc trên bầu trời của tòa lâu đài cổ, rọi chiếu lên tòa lâu đài cổ u ám quỷ dị, còn vùng trời trên đầu Tạ Trì lại âm trầm ảm đạm, không có lấy một ánh sao.

Tạ Trì nhanh chóng đứng dậy, đưa mắt nhìn Giang Sóc đang ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.

Tạ Trì suy luận theo bức thư cuối cùng Thẩm Dật để lại cho mình, có lẽ Thẩm Dật lớn hơn anh khoảng mười tuổi, anh hai mươi hai, Thẩm Dật có lẽ ngoài ba mươi, Giang Sóc là anh trai Thẩm Dật, lớn hơn Thẩm Dật bốn tuổi, cho nên độ tuổi thật là ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi.

Nhưng người trước mặt trông rất trẻ, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Giang Sóc nắm được kỹ thuật gen, từ đó có thể đạt được khả năng dễ dàng đổi ngoại hình, thậm chí gã có thể dựa vào đó để trì hoãn sự già yếu của bản thân, cho nên đối với Pet mà nói, gương mặt không tương đương với số tuổi thật.

Dù không có kỹ thuật gen, Giang Sóc cũng có thể hứa nguyện vọng che giấu ngoại hình với app.

Gương mặt có lẽ là giả, nhưng khí chất kia không thể lừa người được.

Làn da Giang Sóc nhợt nhạt, dáng người dong dỏng cao nhưng lại rất gầy, tuy vậy không hề yếu đuối, ngoại hình anh tuấn, nhưng bởi ngũ quan quá sắc sảo mà có vẻ hơi nham hiểm.

Bên cạnh anh ta còn có một chàng thanh niên ngoại hình hơi âm hiểm, chính là người trong bảng xếp hạng đứng cạnh Giang Sóc lúc truy sát Thẩm Dật trong video, Tạ Trì nhớ rất rõ, trong bảng xếp hạng người này tên là Cốc Vũ, dựa vào sự giảo hoạt khó lường để đạt được danh hiệu.

Tạ Trì nhìn bốn phía, không ngừng xác nhận trước mắt anh chỉ có hai người, rõ ràng có ba người truy sát Thẩm Dật, cho nên Lê Hạo không tới đây.

Thông qua Nghiêm Kính, Tạ Trì biết được Lê Hạo là người anh em mà Thẩm Dật kết bạn giữa đường, hai người gặp nhau, cùng vào sinh ra tử nhiều lần, là thực sự cùng vào sinh ra tử chứ không phải diễn.

Tạ Trì đoán, có lẽ ngay từ đầu Lê Hạo cũng không biết Thẩm Dật chính là kẻ thù mà bọn họ vất vả tìm kiếm, Thẩm Dật cũng không biết Lê Hạo là pet mà hắn căm hận tới tận xương tủy, họ không hay biết gì kết bạn với nhau, cuối cùng rơi vào tình cảnh như vậy, có thể nói do số mệnh rồi.

Lê Hạo không tới, không biết là Giang Sóc phái anh ta đi làm nhiệm vụ khác, hay là Lê Hạo vì nguyên nhân cá nhân nên không muốn tham dự.

Đương nhiên chuyện này với anh mà nói là một tin tốt, anh bớt đi một đối thủ.

Giang Sóc cảm nhận được ánh mắt của Tạ Trì, cúi đầu nhìn về phía anh, ánh mắt bình tĩnh ảm đạm, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một nụ cười lạnh như băng.

Có lẽ gã đã quen với việc ra lệnh, quen dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn mọi người, ánh mắt giống như mang theo gai độc, khiến Tạ Trì cảm thấy không được thoải mái.

Tạ Trì chỉ thờ ơ nhìn lại, chứ không cảm thấy sợ hãi trước sự chênh lệch thực lực to lớn.

Trong đôi mắt Giang Sóc ánh lên tia nhìn ngạc nhiên.

Cốc Vũ lại gần Giang Sóc, mờ mịt nhìn về phía Tạ Trì, hạ thấp giọng cung kính hỏi: “Bây giờ có ra tay không?”

Giang Sóc: “Nắm rõ được kịch bản rồi tính sau.”

Giữa các diễn viên đẳng cấp có sự ăn ý ngầm với nhau ―― bất luận giữa các diễn viên có thù hận gì, đợi đến khi nắm rõ được kịch bản rồi mới ra tay.

Có hai nguyên nhân, thứ nhất là để đề phòng nhân vật của người này có liên quan tới mình, cái chết của người ấy gây ra ảnh hưởng không thể xóa nhòa tới mình.

Trước đó Dịch Hòa Tụng tham gia bộ phim “Bệnh viện” đã gặp phải tình huống oái ăm nhưng cũng không hiếm gặp này ―― Nhân vật của Tạ Trì là cha nhân vật của Dịch Hòa Tụng, nếu Dịch Hòa Tụng còn chưa hiểu rõ kịch bản đã ra tay giết Tạ Trì, rất có thể sẽ đánh mất tính mạng mình.

Ngoài chuyện này ra, trong series phim kinh dị Người Sói cũng từng xảy ra tình huống hai người là “người yêu” của nhau, một bên bắt đầu bị báo thù, người còn lại theo quy tắc của trò chơi cũng bị ép chết cùng.

Giang Sóc chưa từng gặp chuyện này, nhưng lúc ở giai đoạn tân binh hắn từng gặp tình huống thứ hai ―― một diễn viên nào đó có tác dụng vô cùng quan trọng trong kịch bản, anh ta bất ngờ tử vong khiến kịch bản không thể phát triển tiếp, hoặc đường sống bị phá hủy.

Trong bộ phim đó, bởi vì ân oán cá nhân mà diễn viên đóng vai chủ chốt bị diễn viên khác giết chết ngay từ đầu, kết quả tới cuối phim, tuy rằng gã tìm được đường sống, nhưng phát hiện đường sống có liên quan chặt chẽ với diễn viên đã chết kia, cuối cùng gã đành phải chịu đựng đến khi bộ phim kết thúc.

Đỏ chỉ là một loại, còn có nhiều loại khác, ví dụ như trong bộ phim đỏ nổi tiếng “Tử chú sư”, Tử Chú Sư chỉ có thể nhập vào thi thể người chết, càng nhiều diễn viên chết thì lực lượng của Tử Chú Sư lại càng lớn, càng có nhiều thân xác để bám lấy, bởi vì báo thù mà tự nhiên cho Tử Chú Sư thêm nhiều thân xác, chẳng khác nào làm tăng độ khó cho bộ phim.

Những diễn viên tham gia bộ phim Tử Chú Sư gần như bị giết hết, cũng bởi vì đấu đá không ngớt với nhau dẫn tới tử thương nặng nề, không ngừng cho Tử Chú Sư thể xác mới.

Nếu là phim kinh dị phẩm chất thấp, Giang Sóc không cần phải bận tâm nhiều, chỉ cần qua ải là được rồi, nhưng trước giờ phim đỏ theo hướng khác thường, gã không thể coi thường.

App cấm diễn viên giết diễn viên, không chỉ vì cân nhắc cho sự an toàn của diễn viên, mà còn để phó bản có thể tiến hành thuận lợi, diễn viên không đến nỗi tự ăn phải trái đắng.

Diễn viên chết vì kịch bản, đồng nghĩa dù anh ta có chết thì kịch bản vẫn có thể tiến hành bình thường, nhưng nếu do bị ngoại lực quấy nhiễu, diễn viên không chết vì nguyên nhân kịch bản, như vậy thì khó nói.

Đã tồn tại quy tắc thì ắt có đạo lý của nó, trước khi nắm rõ tình huống, tuân thủ quy tắc là an toàn nhất, đợi nắm rõ kịch bản rồi, có được suy luận hoàn chỉnh, khi đó có thể bỏ qua quy tắc mà làm việc của mình.

“Đúng vậy,” Cốc Vũ nịnh bợ cười nói: “Mạng của ngài quý giá hơn tên ấy nhiều.”

…..

Tạ Trì thu hồi tầm mắt lại.

Anh biết rõ Giang Sóc đang nghĩ gì. Lý do Giang Sóc không dám động thủ cũng chính là lý do lớn nhất anh dám tới đây. Nói trắng ra vẫn cần tranh thủ thăm dò kịch bản, chỉ cần anh lần ra được manh mối kịch bản khiến Giang Sóc không thể giết anh, hoặc anh mượn phó bản để có được trợ lực nghịch thiên, anh có thể chuyển bại thành thắng.

Nhờ Thẩm Dật, trong thời gian ngắn Giang Sóc không có nhiều thủ hạ có thể vào phim đỏ, Tạ Trì anh sẽ không bị pet không sợ chết bao vây với số lượng lớn, đó là khốn cảnh của Thẩm Dật, không phải của anh, có lẽ anh sẽ không rơi vào vết xe đổ ấy.

Anh chỉ cần phải đối mặt với một ảnh đế Giang Sóc tiếc mạng, đa nghi, và một diễn viên hạng một trong top Cốc Vũ hoàn toàn không đủ sức để giết mình.

Không nghi ngờ gì cả, Thẩm Dật đã mở rộng con đường, để anh không đến nỗi không có chút cơ hội nào cả.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, anh phải tìm được kịch bản mấu chốt.

“Tạ Trì à!” Nhậm Trạch tỉnh dậy đi tới, trông thấy Tạ Trì bị Giang Sóc để ý tới, lập tức cảnh giác, sợ trong lúc Tạ Trì không hề phòng bị Giang Sóc đã ra tay với anh.

Tạ Trì lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, tạm thời anh ta sẽ không ra tay với tôi, nhưng hiển nhiên thời gian an toàn này sẽ không kéo dài quá lâu.”

Nhậm Trạch nghĩ mãi mà không hiểu rõ nguyên nhân trong đó, nhưng cậu cũng thông minh không hỏi nhiều, không muốn kéo dài thời gian của Tạ Trì.

“Kiếm của anh đâu?” Nhậm Trạch nhỏ giọng hỏi.

Tạ Trì: “Cất đi rồi.”

Thanh kiếm Huyết Ma của Thẩm Dật rất gây sự chú ý, với trí thông minh của Giang Sóc, chỉ cần thấy được thanh kiếm kia, nhất định sẽ nghĩ thông suốt chân tướng, như vậy rất bất lợi với anh.

Nhậm Trạch hiểu rõ gật đầu.

Mấy người còn lại trong khu rừng mặc dù hơi chậm chạp, nhưng lúc này đều đã đứng lên cả rồi.

Ngoài miệng Diệp Tiếu Tiếu nói không tới, nhưng cuối cùng cô vẫn tới đây, cô ngượng ngùng cười với Tạ Trì và Nhậm Trạch, sau đó chạy bước nhỏ tới.

Tạ Trì gật đầu ra hiệu với cô, sau đó đếm số người, tính cả anh, có tổng cộng mười một diễn viên.

Không loại trừ trong số mười một người này vẫn còn pet khác.

Các diễn viên chuẩn bị vào vị trí, điện thoại của mười một người đồng loạt đổ chuông báo ――

【Những điều cần nói rõ liên quan tới bộ phim “Trò chơi Tarot”:

1. Bộ phim kéo dài trong bảy đêm.

2. Đây là phim màu đỏ, phẩm chất “Lông phượng sừng lân”, sau khi bộ phim kết thúc, diễn viên xếp hạng nhất được thưởng 2000 điểm tích lũy, các diễn viên còn lại sẽ giảm dần.

3. Hình tượng nhân vật trong bộ phim không quan trọng, nhưng hành vi của các diễn viên nhất định phải phù hợp với logic “Một người tới tham gia trò chơi vì tiền”.】

Tạ Trì xem hết, anh hơi chau mày lại.

Lần thông báo này, điều thứ hai, thứ ba đều rất bình thường, duy chỉ có điều thứ nhất là khác với cách giải thích trước đó.

Trước đó vốn là “Bộ phim kéo dài nhiều nhất là X ngày”, nhưng bây giờ lại biến thành “Bộ phim kéo dài bảy đêm”, đây là một con số chính xác, trong các bộ phim trước, “kéo dài nhiều nhất” đồng nghĩa với việc kịch bản có thể kết thúc sớm, nhưng dường như trong bộ phim lần này, bọn họ nhất định phải chờ đủ bảy đêm.

Hơn nữa kỳ lạ ở chỗ, sao lại là bảy đêm? Ban ngày đâu rồi?

Tạ Trì đang suy nghĩ, điện thoại lại đổ chuông――

【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, mời diễn viên vào lâu đài cổ trong vòng năm phút.】

Cất điện thoại đi, Tạ Trì quan sát các diễn viên xung quanh.

Có thể lên đến phim đỏ, ngoài tốt thí ra là diễn viên hạng hai trở lên, Tạ Trì quan sát, có một cặp hai người, nhìn cử chỉ có vẻ là một đôi, có lẽ thực lực hai người không tệ, qua vẻ mặt có thể nhìn ra, chí ít là hạng nhất.

Bọn họ lập tức lựa chọn chào hỏi Giang Sóc, có lẽ muốn làm quen với ảnh đế, nhưng hiển nhiên phong cách nghiêm túc thận trọng của Giang Sóc khiến họ cảm thấy khó xử.

Bốn người còn lại, ba người có vẻ hoảng loạn căng thẳng, có lẽ bởi vì không cố gắng đóng phim nên bị trừng phạt vào phim đỏ làm tốt thí, còn có một cô gái trưởng thành hờ hững, đang lấy bật lửa ra châm thuốc, không có ý định tới trước mặt Giang Sóc.

“Không có vấn đề gì nữa thì đi thôi.” Giang Sóc lên tiếng, khẽ ngước mắt lên, lại trông thấy ánh sao kì dị trên bầu trời, dường như đã biết được điều gì đó, có vẻ nghiền ngẫm suy tư.

Mọi người không dị nghị gì cả, cùng nhau đi vào.

Tiếng bước chân của họ hù dọa bầy quạ trên cành cây, nhất thời bên tai không ngớt tiếng quạ vỗ cánh bay lên trời cao.

“Tạ Trì à,” Nhậm Trạch ghé sát lại gần, “Sao lại là bộ phim kéo dài bảy đêm? Có phải ở tòa lâu đài cổ này không có ban ngày không?”

Tạ Trì đang định trả lời, một nữ tốt thí giẫm lên thứ gì đó, dưới chân phát ra tiếng vang giòn rụm, cô ta kinh hãi hét ầm lên.

Giang Sóc dừng bước chân, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Nam tốt thí bên cạnh đá văng lá cây mục nát, trông thấy một con tôm hùm đang giãy giụa dưới tán lá thô to, không thể tin trợn trừng mắt nhìn.

Mọi người dừng lại, Tạ Trì cũng đưa mắt nhìn theo.

Đó là một con tôm hùm màu nâu tím, lớn như cái đế giày, nó có bốn cặp chân nhện, hai cái càng phía trước đang đảo nhanh, phần xúc tu quanh miệng kẹp ra kẹp vào.

Nó to đến mức không giống tôm hùm, nhưng thực sự chỉ là tôm hùm. Mà rõ ràng xung quanh không có nguồn nước cho nó sống sót, chỉ có mặt đất dưới chân xem như hơi ẩm ướt, nhưng hiển nhiên không đủ để nuôi tôm hùm.

Giang Sóc nghĩ tới điều gì đó, càng ngày càng rõ ràng, hắn đi tới, giẫm chân lên con tôm hùm, vỏ của con tôm hùm hết sức cứng rắn, bị hắn dùng sức giày xéo, nhưng vẫn không chết, vẫn còn đang xoay tròn giống như con rết.

Nữ tốt thí kia kinh hãi nói: “Đừng bảo phim này đều là động vật cỡ lớn nhé…”

“Không ai đáp lại cô ta, mọi người tiếp tục đi về phía trước, dường như cảnh tượng trước đó chỉ là một chuyện nhỏ.

Tạ Trì lại ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên trời.

Nhậm Trạch theo sát Tạ Trì, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang định nói gì?”

Tạ Trì nhìn Diệp Tiếu Tiếu, trông thấy Diệp Tiếu Tiếu cũng gật đầu về phía anh, nói rằng: “The star.”

“Star gì cơ?” Nhậm Trạch vừa lên tiếng hỏi, đột nhiên ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi sao trên trời, bừng hiểu ra, “Anh nói là lá bài “The Star” trong tarot á?”

Tạ Trì gật đầu.

Nhậm Trạch hoàn toàn hiểu ra. Trong bộ ẩn chính có 22 lá bài kia, những lá bài này dùng để giải thích những câu hỏi về tinh thần, đếm từ lá bài “The fool”, kết thúc ở lá “The world”, trong đó vừa khéo có lá “The star” này.

Trong lá bài “The star” này, bảy ngôi sao nhỏ quay xung quanh một ngôi sao lớn, những ngôi sao này không phải sao năm cánh, mà là sao tám cánh, có tám ngôi sao ở một bên, vô tình trùng hợp với cảnh tượng dị thường trước mặt.

Trước mắt, lá “The star” trong bộ ẩn chính đã phát huy tác dụng.

Nhậm Trạch giật mình trong lòng, lập tức ý thức được nhiều hơn, nhịp thở trở nên dồn dập: “Chẳng lẽ là, những thứ trong bộ bài tarot kia, cũng sẽ xuất hiện trong phó bản?”

Đã có lá “The star” xuất hiện, khó tránh khỏi không có những lá bài khác.

Tạ Trì hờ hững nói: “Đã xuất hiện rồi.”

Nhậm Trạch: “Hở?”

Tạ Trì: “Con tôm hùm kia.”

Nhậm Trạch lập tức phản ứng lại: “Anh nói là lá “The Moon”?”

Diệp Tiếu Tiếu rất quen thuộc với từng chi tiết trong lá bài, bảo rằng: “Rõ ràng con tôm hùm kia chính là con tôm hùm ở lá bài “The moon”, nằm trong 22 lá bài của bộ ẩn chính, hơn nữa nơi này không chỉ có một con tôm hùm.”

Cô dừng nói, ba người giữ yên lặng, Nhậm Trạch nhanh chóng nghe thấy tiếng càng va vào nhau “Cạch cạch”, còn có tiếng vật gì đó cọ qua lá cây giòn tan phát ra âm thanh xào xạc.

Nhậm Trạch bắt đầu nhớ lại tư liệu được bổ túc trước đó.

Trong 22 lá bài ở bộ ẩn chính, có ba lá bài tượng trưng cho thiên tượng, theo thứ tự là “The sun”, “The star” và “The moon”.

Trong lá bài “The moon”, giữa màn đêm đen là một vầng trăng tròn đầy đang say giấc, điều này có thể nhìn thấy trong tấm áp phích. Mà lá “The moon” còn vẽ một con tôm hùm cố gắng bò ra khỏi dòng sông dậy sóng chứ không còn yên ả, bước lên một con đường chật hẹp không thấy đầu, con đường nhỏ hướng về phương xa vô định, mà đoạn đường gần nhất có một con sói và một con chó ngăn cản.

Ý nghĩa của lá “The moon” không quan trọng, quan trọng là trên lá bài “The moon” có tôm hùm, mà trong khu rừng đen của họ có một con tôm hùm khác thường xuất hiện.

Nhậm Trạch: “Nội dung trong lá bài sẽ xuất hiện y nguyên…?”

Tạ Trì khẽ gật đầu.

Nhậm Trạch nhớ tới trong 22 lá bài của bộ ẩn chính còn có các lá bài kinh dị như ma quỷ, tử thần, cậu hơi nổi gai ốc.

“Có lẽ tôi đã biết sao lại là bảy đêm rồi.” Tạ Trì nói.

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch sững sờ, đồng loạt nhìn về phía anh.

Tạ Trì nói: “Tôm hùm ở trong lá bài “The moon”, bây giờ bọn chúng đang trốn đi, bởi vì hiện tại “The star” thống trị trên bầu trời, mà trong tấm áp phích có sự xuất hiện cảnh trăng tròn trên trời, cho nên tôi chắc chắn, nhất định có thời điểm “The moon” thống trị bầu trời, con tôm hùm trong lá “The moon” mà ban nãy chúng ta nhìn thấy có thể chứng minh điều này. Trong phó bản thực sự có sự tồn tại của lá bài “The moon”, nhưng hiển nhiên bây giờ còn chưa tới lúc.”

“Cái gọi là bảy đêm, là chỉ…” Tạ Trì dừng lại một chút, “Không có “The Sun”.”

Nhậm Trạch giật mình.

Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy con tôm hùm đại diện cho lá bài “The moon”, trên áp phích còn có mặt trăng đại diện cho lá bài này, mà bây giờ rõ ràng các ngôi sao đang làm chủ bầu trời, phó bản còn nói là bảy đêm, không có ban ngày, nói cách khác…

Phó bản này vốn không có sự chuyển giao giữa ngày và đêm, mà là.. sự chuyển giao giữa sao và mặt trăng, bây giờ bọn họ đang ở trong thời gian của những ngôi sao.

Tạ Trì như có điều suy tư: “Chắc hẳn quy tắc của trò chơi là loại bỏ một số lá bài tarot, ví dụ như lá bài “The sun”.”

Diệp Tiếu Tiếu cũng tỏ ý tán thành, hiển nhiên bộ phim này dùng những yếu tố liên quan tới tarot nhiều hơn bộ phim “Tarot tử thần”.

Tạ Trì nhìn lâu đài đen trước mặt, bảo rằng: “Cụ thể trong trò chơi có những lá bài gì, chúng ta đi vào rồi sẽ biết.”

“Ù ù”, sau lưng có thứ gì đó bay tới, phát ra tiếng động lớn làm kinh hãi tất cả mọi người.

Tạ Trì lập tức xoay người lại, không nhìn thấy gì cả, chỉ trông thấy một cành cây đen ở xa xa dường như bị kích động, đang rung lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com