ZingTruyen.Com

[Edit] App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 112: Địa ngục người sống (14)

Hoarmieue

“Gió chiều nào che chiều ấy.”

≈≈∞≈≈

“Ý của anh là.. thang tơ lên trời cũng là quà tặng, ban thưởng chúng ta đã tin tưởng lẫn nhau, nhưng phương hướng chính xác lại là.. hướng xuống dưới ư?!” Nhậm Trạch run giọng nói.

Suy nghĩ này quá lạ, quá chấn động.

Tạ Trì gật đầu: “Nếu như chia đều năng lượng có thể giúp các phạm nhân có thể đồng thời ở chung một tầng thoải mái dễ chịu, như vậy có thể chứng minh, thang tơ cũng tốt, nhưng càng leo lên trên thì tội nghiệt càng sâu nặng, tới gần địa ngục Vô Gian, như vậy hướng xuống phía dưới, so ra mà nói lại gần với nền móng cơ bản, tới gần chúng sinh đại chúng, mà chúng sinh chính là… nhân gian Vạn Tượng.”

Tạ Trì: “Còn nhớ bộ phim này của chúng ta tên gì không?”

Nhậm Trạch lập tức trả lời: “Địa ngục người sống.”

Tạ Trì nhìn lên biển mây mênh mông trên đỉnh đầu và vực sâu khôn cùng dưới chân thông qua màn sương máu: “Thế giới cực lạc không tồn tại, cho tới bây giờ chỉ có địa ngục Vô Gian và nhân gian Vạn Tượng, mà chỗ chúng ta bị tù đày nằm giữa hai bên, cho nên đây là… địa ngục người sống, cả anh và tôi đều là người sống, đây là… địa ngục của anh và tôi, chúng ta đều là phạm nhân có chung số phận, chúng ta sẽ vĩnh viễn giãy giụa lựa chọn trong nhân gian và địa ngục, đau đớn không chịu nổi, phía trên là ảo tưởng không thực tế khiến chúng ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, phía dưới lại là Utopia cả đời khó mà tới được.”

(Utopia: Xã hội không tưởng, mô tả một xã hội không tồn tại mà có ý là tốt hơn đáng kể so với xã hội hiện tại)

“Thực ra cậu nói không đúng lắm, chia đều năng lượng ra, như vậy không gọi là cộng đồng giàu có, gọi là chủ nghĩa quân bình, cũng là một dạng cực đoan, là ý tưởng về một chốn đào nguyên.”

“Nhưng đây là một tác phẩm phim, có lẽ nó muốn nhắn nhủ những gì tốt đẹp nhất.”

“Sở dĩ con người làm người, bởi vì vĩnh viễn theo đuổi một vài đồ vật có lẽ không đạt được hoặc không chiếm được, ví dụ như quyền lực, ví dụ như tình yêu, trong tín ngưỡng có một vài thứ đồ không thể có được, ví dụ như Phật Tổ, ví dụ như Thượng Đế.”

“Bởi vì không phải hy vọng cần con người, mà con người cần hy vọng, nhất là ở nơi như địa ngục này. Chúng ta cần tin vào điều gì đó.”

“Đây có lẽ chính là chủ đề “Địa ngục người sống”.”

Nhậm Trạch sáng tỏ thông suốt, lại cảm thấy hơi phiền muộn.

【Đột nhiên cảm thấy bộ phim này rất hay, hoàn toàn không giống phim ma.】

【Trì cưng bá đạo quáaaa】

【Mặc dù hơi phá hỏng bầu không khí, nhưng em vẫn muốn nói, hôm qua Trì cưng vẫn còn là một kẻ bóc lột lạnh lùng vô tình, hôm nay đã lắc mình biến thành một nhà thần học tất cả thế gian đều là hư vô, Trì cưng à, lập trường của cưng đâu??!】

【Tạ Trì: Có thể sống sót ra ngoài có thể kiếm điểm tích lũy có thể xếp thứ nhất trên tổng điểm xếp hạng chính là lập trường của tôi.】

【Hahahaha chứng nhận gió chiều nào che chiều ấy!】

【Chắc phim này sắp hết rồi ha.】

【Nói đến đứng đầu bảng xếp hạng, mấy thím cảm thấy là Tạ Tinh Lan hay là Tạ Trì nhỉ? Đó giờ Trì Trì vẫn luôn đứng nhất đi lên, chắc lần này sẽ bị đè ép một chút nhỉ?】

【Em theo phe Tạ Trì!】

Ba người lại trò chuyện thêm một lúc nữa.

Nhậm Trạch nhìn về phía Tạ Trì: “Vậy.. vậy tấm áp phích thì sao?”

Nhậm Trạch vẫn còn nhớ trên tấm áp phích của bộ phim, phía trên địa ngục là tiên cảnh hồ sen đẹp đẽ, chứ không phải địa ngục Vô Gian kinh khủng.

Tạ Trì mỉm cười, nhưng anh không nghi ngờ vào suy luận của mình mà bảo rằng: “Hồ sen, phần mộ của phạm nhân, mọi tội ác đều muốn được che giấu dưới lớp vỏ đẹp đẽ.”

Không hiểu sao Nhậm Trạch sởn gai ốc.

Tạ Tinh Lan lại nghĩ tới điều gì đó, đưa mắt nhìn Nhậm Trạch: “Cậu từng thấy ảo tượng chưa?”

Nhậm Trạch: “Thấy rồi, anh nói cái thứ trông giống sứa kia á?”

Tạ Tinh Lan “Ừ” một tiếng: “Đó là cấu tạo của địa ngục.”

Nhậm Trạch sửng sốt, hoàn hồn lại, giọng không tự chủ cất cao lên: “Ý anh là có vô số địa ngục giống như chúng ta ư?”

Tạ Trì đưa mắt nhìn Tạ Tinh Lan, cũng nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nói với Nhậm Trạch: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là… đầu sứa.”

Nhậm Trạch vừa nghĩ liền liên hệ xúc tu và đầu sứa đại diện cho điều gì: “Xúc tu sứa là địa ngục, cho nên đầu sứa là.. “thế giới cực lạc” ư?”

Tạ Trì hờ hững nói: “Chúng ta chỉ chú ý tới cấu tạo của địa ngục, nhưng quên mất, xúc tu hay đầu thì vẫn là sứa, vốn đồng căn đồng nguyên, cùng một loại đồ vật.”

Nhậm Trạch cảm thấy rét lạnh trong lòng, hoàn toàn bị thuyết phục.

Phải rồi, xúc tu là địa ngục, đầu sứa đương nhiên cũng là.. địa ngục giống như vậy. Về bản chất chúng cùng là một loại đồ vật. Nếu ảo tượng đang ngầm hại người muốn nói gì đó, như vậy chỉ có thể là ―― trên đỉnh chính là địa ngục Vô Gian.

“Vậy sau đó chúng ta..”

Mặc dù Nhậm Trạch biết rõ chân tướng, nhưng vẫn không biết nên làm thế nào.

Tạ Trì nói: “Thông báo cho tất cả mọi người, càng nhanh càng tốt, hoàn thành việc chia đều năng lượng.”

Nhậm Trạch nhướng mày lên: “Nhỡ bọn họ không tin thì sao? Người năng lượng ít nhất định sẽ tin, dù không tin thì cũng sẽ không chút do dự gia nhập cùng chúng ta, bởi vì chia đều năng lượng với họ là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, bọn họ chỉ cần an tâm chuẩn bị cho tốt là được, nhưng với những người nhiều năng lượng lại hơi khó ――”

Tạ Tinh Lan cắt ngang: “Đánh địa chủ chia ruộng rất.”

Nhậm Trạch: “………..”

Tạ Tinh Lan nhìn về phía Tạ Trì, cười hỏi: “Thầy Tạ à anh nói có đúng không?”

Tạ Trì nhìn hắn khen ngợi.

Tạ Tinh Lan: “Không phí công học.”

Đêm hai hôm trước không có việc gì làm, Tạ Trì lại nói với hắn về kết cấu xã hội.

“Chỉ dựa vào ba người chúng ta thì đánh kiểu gì?” Nhậm Trạch cẩn thận cân nhắc sức chiến đấu của ba người họ, Tạ Tinh Lan và Tạ Trì đấu đơn rất mạnh, nhưng nếu bị mọi người hợp lực tấn công, phần thắng nhỏ tới đáng thương, những người kia đều không phải kẻ tầm thường.

Tạ Trì nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái: “Ai nói chỉ có ba người chúng ta chứ?”

“Hở?” Nhậm Trạch lại ngẩn người.

Tạ Tinh Lan: “Người xưa có câu, kẻ có được lòng người thì sẽ chiếm được thiên hạ.”

Tạ Trì: “Nói một cách thông tục thì, lực lượng quần chúng nhân dân là vĩ đại nhất.”

Nhậm Trạch: “………” Dường như cậu hiểu ra điều gì đó.

Tạ Tinh Lan: “Chúng ta không hề chiến đấu một mình, một khi chúng ta ‘dốc hết gia sản’. người bị hợp lực tấn công chính là bọn họ.”

Tạ Trì khẽ mỉm cười: “Chiều hướng ở chỗ chúng ta, tôi tin những người nhiều năng lượng kia đều là người thông minh, cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn của một người thông minh.”

Nhậm Trạch: “……….” Hai người này kẻ xướng người họa.

【Hahaha chứng nhận tổ chức bán hàng đa cấp.】

【Năng lực tẩy não đạt max】

【Uể? Kỷ Tinh Thần giành được chìa khóa kìa?!】

【Vãi nồi, tình hình gì đây? Thành Châu anh ta…】

Kỷ Tinh Thần vừa mở mắt, khẽ thở phào một hơi. Hắn vẫn còn sống.

Ở dưới đáy địa ngục Đao Sơn hắn gặp phải một con quái vật không biết tên, thiếu chút nữa là mất mạng. Đúng là cái số cả rồi, cái miệng to như chậu máu kia vốn không ăn năng lượng, mà ăn sinh mệnh! May mà hắn phản ứng nhanh, trước khi con quái vật cắn đã quyết định nhanh chóng tự sát, rơi xuống tầng tiếp theo.

Khoảnh khắc trước khi chết, hắn trông thấy dường như trong hàm răng kia kẹp lấy thứ gì đó, bèn mạo hiểm đưa tay vào, chịu đựng cảm giác bị cắn đau đớn khôn cùng để lấy ra, giữ lại trong lòng bàn tay….

Kỷ Tinh Thần giật mình, trong tay hắn không có đồ!

Hắn ngồi bật dậy, trông thấy Thành Châu đang nhét chiếc khóa màu đen vào trong túi của mình.

Nhất thời Kỷ Tinh Thần không đoán được ý của cậu ta, cất giọng lạnh lùng nói rằng: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Trước giờ Thành Châu vẫn luôn đi theo hắn, bây giờ lại lấy chiếc chìa khóa trong lúc hắn hôn mê, thực sự quá lạ thường.

“Cầm giúp anh.” Thành Châu đi tới.

“Không khiến,” Kỷ Tinh Thần cảnh giác, vươn tay về phía Thành Châu, “Trả cho tôi.”

Dựa vào sự nhạy cảm của Kỷ Tinh Thần, đương nhiên hắn biết khả năng cao là chiếc chìa khóa này có thể mở cánh cửa ở tầng một địa ngục Bát Nhiệt tiến tới thế giới cực lạc, cho nên chiếc chìa khóa này rất quan trọng. Mà thứ này hắn phải mạo hiểm tính mạng mới có được, hoàn toàn thuộc về hắn, Thành Châu ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám đoạt lấy?

Thành Châu nhún vai, cười nói: “Sao không cảm kích gì vậy?”

Kỷ Tinh Thần phát hiện cậu ta đang cao ngạo nhìn mình, hoàn toàn giận dữ: “Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?! Tôi khuyên cậu nên thức thời, bây giờ đưa cho tôi, cậu vẫn còn là anh em của tôi.”

Kỷ Tinh Thần còn nghĩ tới mấy phần tình cảm của Thành Châu, hắn cho rằng mình đã nể mặt Thành Châu rồi, lại bị Thành Châu cười xùy thành tiếng: “Anh cho rằng anh là cái thá gì chứ? Con hàng bị Tạ Tinh Lan vả sấp mặt, dựa vào đâu mà lại khiêu chiến với tôi chứ?”

Kỷ Tinh Thần thực sự không ngờ Thành Châu sẽ nói những lời này ra, muốn ra tay, đột nhiên tỉnh táo lại.

Người trước mặt ngoại trừ gương mặt quen thuộc ra thì mang tới cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác lạ, bất kể là giọng điệu hay là thần thái.

Trước giờ Thành Châu vẫn luôn nịnh nọt, lựa ý hùa theo hắn, nhưng bây giờ lại huênh hoang tàn nhẫn.

Kỷ Tinh Thần chắc chắn đây chính là Thành Châu đã tham gia ba phó bản cùng mình, danh sách diễn viên mà app cho không thể là giả, Thành Châu không thể bị đánh tráo, hơn nữa Thành Châu đang cầm điện thoại của Thành Châu, điện thoại mà app khóa lại chỉ nhận chủ nhân, dù những người khác muốn ngụy trang thành cậu ta, điện thoại sẽ bại lộ ngay tức thì, cho nên có hai khả năng, một là cậu ta bị ác linh chiếm thân xác, hai là cậu ta vẫn luôn cố ý che giấu, hạ thấp bản thân mình.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Kỷ Tinh Thần nhìn chòng chọc cậu ta.

“Không cần phải nghĩ, tôi không bị chiếm thân xác.”

Kỷ Tinh Thần siết chặt tay: “Sao lại giả ngu ở bên cạnh tôi?”

“Anh không cần phải để ý tới điều này,” Thành Châu để ý thấy Kỷ Tinh Thần đang lặng lẽ siết tay thành nắm đấm, cười nói: “Anh có thể ra tay, nhưng tôi khuyên anh nên cẩn thận.”

Kỷ Tinh Thần giận sôi. Theo lý mà nói, dù Thành Châu có che giấu một phần thực lực, thì thực lực thật cũng sẽ không mạnh đến mức ấy, dù sao cậu ta tham gia từng bộ phim với hắn, điểm tích lũy có nhiêu đó, đúng quy đúng củ, kém hắn một khoảng lớn, hắn hoàn toàn không cần e ngại cậu ta, nhưng Thành Châu quá mạnh, lại khiến hắn ném chuột sợ vỡ bình, sợ đắc tội cậu ta.

Bây giờ hắn bị thương chưa lành, thực sự không nên mạo hiểm.

Trước giờ Kỷ Tinh Thần vẫn luôn là người biết nhẫn nhịn, hắn cố gắng chống đỡ, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Muốn làm cái gì?”

“Câu hỏi phía trước nếu anh biết thì không có gì tốt cả, câu hỏi phía sau, tôi có thể nói rõ cho anh biết.”

Kỷ Tinh Thần chau mày nhìn về phía cậu ta.

“Giết Tạ Trì và Túc Thanh.”

“Trước đó không may, không gặp được bọn họ, tìm trên tìm dưới cũng không gặp được, hơn nữa hốt gọn một mẻ không dễ gì.”

“Bọn họ có quan hệ gì?” Kỷ Tinh Thần chau mày lại. Theo lý mà nói, Tạ Trì và Túc Thanh cũng chỉ mới quen nhau.

“Không liên quan gì tới anh.”

“Tôi nhớ đây là lần đầu tiên cậu gặp họ, cậu có thù oán với họ ở thế giới hiện thực à?”

“Anh không thấy anh hỏi nhiều à?” Giọng Thành Châu trở nên lạnh lùng, hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn.

“Nói cho tôi vì muốn tôi hỗ trợ à?”

Thành Châu cười giễu: “Chẳng qua là tăng thêm chút phần thắng để tuyệt đối không xảy ra sơ hở gì mà thôi, đừng quá đề cao bản thân, chúng ta không bị xung đột lợi ích, đúng không nào? Chuyện này thành công, tôi còn vừa khéo có thể báo thù cho anh, anh không muốn giết Tạ Trì sao?”

Kỷ Tinh Thần cân nhắc, đúng là hắn có ý đó, nhưng lại sợ quá tùy tiện sẽ khiến bản thân mình chịu thiệt, nhưng bây giờ hắn có cảm giác sợ hãi rằng nếu mình từ chối sẽ bị diệt khẩu.

Lúc hắn có đủ năng lượng có lẽ còn có thể liều mạng, nhưng bây giờ..

“Sau khi chuyện thành công, trả chìa khóa lại cho anh.” Thành Châu đoán được hắn đang nghĩ gì, cười bảo.

Kỷ Tinh Thần mừng rỡ, lập tức tỉnh táo lại, cười lạnh bảo rằng: “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu chứ?”

Ngộ nhỡ là lời nói suông, hắn nhận lời làm việc giúp Thành Châu, sau đó Thành Châu lại lật lọng, chẳng phải hắn lợi bất cập hại hay sao? Huống hồ thứ vật phẩm mấu chốt như chìa khóa này, sao Thành Châu lại có thể tùy tiện cho hắn?

Thành Châu cười mỉa một tiếng: “Để app làm trọng tài, sao hả?”

Kỷ Tinh Thần kinh ngạc, app có tính năng làm trọng tài, khi song phương giao hẹn, nếu một bên kết thúc không làm được, sẽ bị app trừng phạt. Nhưng chìa khóa là món đồ quý như vậy, tại sao Thành Châu không hứng thú một chút nào vậy? Nếu trái lời trọng tài, muốn hối hận cũng không được.

Thành Châu không muốn rời phó bản này sao?

Sao có thể?

Kỷ Tinh Thần nghĩ thế nào cũng không ra, nhưng hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, bèn nói ngay: “Được rồi, nhưng đến lúc đó cậu phải thể hiện thực lực của cậu, tôi sẽ không dâng mình vào.”

“Yên tâm, anh chỉ là trợ thủ thôi.”

Thành Châu nói đoạn, vô thức sờ lên vai trái.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com