ZingTruyen.Info

(EDIT) [ABO/CAOH] Dã Tính Săn Thú

Chương 19

BeliaFergis

*Vì Thần Châu tỏ tình rồi nên mình đổi xưng hô thành anh-em nhé.

Kiều An Tử kinh hãi nhìn Thần Châu toàn thân không có nơi nào tốt trước mắt. Hướng Lăng đứng bên cạnh ho nhẹ một cái, ra hiệu Kiều An Tử băng bó cho Thần Châu.

Kiều An Tử liếc nhìn Hướng Lăng, hai tay run run. Tổ tông này giỏi thật đấy, lại có thể đánh Thần Châu thành bộ dáng thảm hại kia.

Thần Châu nhìn Hướng Lăng cười nói: "Bé cưng, em ra ngoài trước đi, anh muốn nói với bác sĩ vài câu."

Hướng Lăng nhìn hắn một cái, xoay người đi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm lại khiến Kiều An Tử sợ tới mức mềm chân, nhanh chóng bám lấy giường mới không ngồi bệt xuống đất.

"Sao gan cậu lại nhỏ thế chứ." Thần Châu khó hiểu, "Lúc trước khi bị đánh ghê hơn tôi còn chưa thấy bộ dáng như này của cậu đâu."

Kiều An Tử bình tĩnh lại sau đó phản bác: "Cmn mắt cậu có bị đui không hả, từ trước đến nay lúc nào bộ dáng tôi chẳng như vậy, ai thấy 'ngài ấy' mà không sợ hãi chứ?!" Nói xong lại khó hiểu nói: "Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được lí do cậu thích tên kia, cậu ta đánh cậu thành cái dạng này rồi mà cậu vẫn cố la liếm, sáp lại gần cậu ta."

Kiều An Tử thực sự bị Hướng Lăng chọc tức, dù sao với anh Thần Châu là bạn tốt lâu năm còn Hướng Lăng chỉ là một kẻ từ đâu chui ra, hơn nữa xuất hiện chưa được bao lâu đã đánh bạn tốt anh thành bộ dạng kia.

Giọng nói Kiều An Tử tuy không lớn nhưng vẫn đủ để Hướng Lăng ngoài cửa nghe được, cậu mím môi, vẻ mặt hơi khó coi.

Thần Châu vội vàng giơ tay đặt ngón tay lên miệng suỵt một tiếng: "Nhỏ giọng chút đi, tôi vừa mới dỗ em ấy xong đó."

Kiều An Tử lấy đồ chữa thương trong văn phòng ra băng bó cho Thần Châu, vừa băng bó vừa chửi Thần Châu là đồ la liếm*.

*Bản gốc là từ "liếm cẩu"

"Ok, băng bó xong rồi, à mà nhắc cậu ta lần sau đừng có cắn mạnh như vậy, tuyến thể của cậu suýt chút nữa bị xé ra đó biết không hả?" Kiều An Tử đang thu dọn thuốc, vừa quay đầu thì thấy Thần Châu điệu bộ không muốn nghe mà muốn đi, quát: "Thần Châu!"

Nhưng Thần Châu đã đẩy cửa đi mất rồi.

Hắn vừa ra khỏi cửa liền thấy Hướng Lăng ngồi trên bệ cửa sổ, sắc mặt hơi khó chịu, cười bước đến cạnh, vươn tay muốn xoa xoa cậu nhưng lại bị Hướng Lăng hất ra.

Hướng Lăng chống cửa sổ nhảy xuống, liếc Thần Châu một cái: "Còn không đi?"

Thần Châu sờ sờ mũi, đi theo bước chân của Hướng Lăng: "Đi chứ, đi, về nhà thôi."

Sau khi hai người về đến nhà, Thần Châu bị Hướng Lăng đuổi đi tắm rửa, còn cậu đi nấu mấy món thanh đạm, bày lên bàn cho Thần Châu ăn.

Tới khi ăn cơm xong cũng đã là buổi chiều, Hướng Lăng phải đi làm thêm trong tiệm, Thần Châu thì bị cậu ra lệnh nằm ở nhà dưỡng thương. Khi Hướng Lăng về đến nhà thì thấy căn nhà giờ đã được dọn sạch không còn một hạt bụi, cực kì gọn gàng ngăn nắp.

Hướng Lăng nhìn Thần Châu, có vẻ như nuôi một con chó ở nhà cũng khá tốt nhỉ.

Cứ như vậy mà mấy ngày trôi qua. Ban ngày Thần Châu ở nhà dọn dẹp, đi đưa cơm cho Hướng Lăng, còn Hướng Lăng đi tuần tra ở đầu đường hoặc làm thêm trong tiệm để kiếm chút tiền. Buổi tối nằm trên giường thì bị Hướng Lăng phân ranh giới, nhưng sau khi thức dậy đều sẽ thấy Thần Châu hất gối ra ôm cậu.

Sau khi các vết thương của Thần Châu lành lại một chút, cuối cùng hắn cũng có thể đi ra ngoài với Hướng Lăng.

Đàn em của Hướng Lăng mắt chữ O mồm chữ A nhìn Hướng Lăng sai bảo ra lệnh cho Bạch Hổ như chó, mà Bạch Hổ cũng rất vui khi được Hướng Lăng sai bảo, không khỏi cảm thán trên đời này không có gì là không thể xảy ra được.

Một tuần sau, khi Thần Châu đang đi theo Hướng Lăng tuần tra trên phố bỗng nhiên lại chạm mặt một người quen cũ.

Nói đúng hơn thì là người quen cũ của Thần Châu, nhưng Hướng Lăng cũng từng gặp hắn ta một lần.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trên tay cầm hạt niệm châu, dừng trước mặt hai người sau đó cúi chào Hướng Lăng, thăm hỏi nói: "Hướng thí chủ, buổi sáng tốt lành."

Hướng Lăng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìu mày, sau đó lại thả lỏng, đáp lại: "Chào anh."

Người đó chính là người từng đưa ra lời mời cho Hướng Lăng 'Trí Huyễn'.

Thần Châu ôm cánh tay đứng cạnh, nhìn Trí Huyễn nói: "Anh đến đây làm gì?"

Lúc này Trí Huyễn mới nhìn Thần Châu, giọng nói bình tĩnh: "Ngài ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu: 'Thằng nhãi ranh kia khi nào mới về có việc cho mày làm đây, cái con mẹ mày con trai tao đéo thể tệ vậy được, ngay cả vợ cũng không theo đuổi nổi thì mày chết mẹ luôn đi cho rồi', thế đó."

Mặt Hướng Lăng dại ra, sau đó nhìn về phía Thần Châu, lại phát hiện vẻ mặt Thần Châu kiểu không quan tâm.

"Anh nói cho ông ấy, còn sớm."

Trí Huyễn nói tiếp: "Ngài ấy nói, nếu cậu trả lời tôi còn sớm thì để tôi nói câu này: 'Vậy mày chờ chết đi'."

Thần Châu kéo Hướng Lăng đi, đi được một đoạn đến khi không nhìn được Trí Huyễn Thần Châu mới dừng lại.

Hướng Lăng hất tay hắn ra, hỏi: "Chuyện của anh ta là như thế nào?"

Thần Châu buông tay: "Như em nghe được đó."

"Ngài ấy là ai?"

"Là Boss của tổ chức tụi anh."

Hướng Lăng lại hỏi: "Anh là con ông ta?"

"Con nuôi thôi, rất nhiều cán bộ trong tổ chức đều là con nuôi của ông ấy."

"Trí Huyễn cũng thế ư?"

Thần Châu lắc đầu: "Không phải, hắn ta có bố mẹ ruột, nhưng hình như mẹ hắn bị bố hắn giết, bố hắn thì bị hắn giết."

Nghe vậy, Hướng Lăng trợn tròn mắt, không thể tin được người đàn ông tuấn tú trầm lặng, còn tin Phật kia lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Thần Châu ôm lấy bả vai Hướng Lăng bước về phía trước, vừa đi vừa nói: "Để anh kể em nghe một chút, hắn ấy à, không rõ tên thật, tự đặt cho mình biệt hiệu là Ấn Ninh. Hắn chỉ là vô ý giết bố mình, tình cờ bị bố nuôi anh thấy, sau đó được đưa vào tổ chức làm cán bộ. Đừng nhìn hắn ta bây giờ trông như một nhà sư, khi tham gia tổ chức hắn giết người rất nhiều, là một tay bắn tỉa cừ khôi, giết người xong còn giả vờ giả vịt nói câu 'A di đà phật'."

Nói xong hắn lại nói tiếp: "Hắn ta còn có một người vợ là Omega, nam, tên là Bách Tiện, học vũ khí và kĩ thuật tên lửa, hai người bọn họ ở bên nhau thật đúng là..."

Hắn áp sát vào Hướng Lăng, cười nói: "Giống như hai ta được duyên trời tác hợp vậy."

Hướng Lăng còn đang chấn động bởi những lời Thần Châu nói, không ngờ tổ chức của Thần Châu lại có người giỏi đến thế, không khỏi tự hỏi Thần Châu có địa vị như thế nào trong tổ chức, vừa muốn quay đầu nhìn Thần Châu lại phát hiện khoảng cách giữa mình và hắn cực kì gần, sợ tới mức cậu đấm thẳng một cái vào mặt Thần Châu.

Thần Châu:...

Lại mấy ngày trôi qua, nhà Hướng Lăng chào đón một vị khách.

Hướng Lăng nghe thấy có người gõ cửa bèn bước tới mở, sau đó thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, mang mũ dạ, tay cầm gậy chống đứng trước cửa. Ông ấy nhìn rất nho nhã, dáng người phong độ nhẹ nhàng, tựa như một quý tộc ở thế kỷ trước.

"Cho hỏi Thần Châu có ở đây không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info