ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 97: Pháp Quyết Hoàng Tuyền Dẫn Lộ

hoanglong04101995

Khâu Tiểu Điệp đã hôn mê trong bệnh viện đến bốn ngày rồi.

Mẹ của nàng vẫn luôn túc trực ở bệnh viện. Không biết tại sao dù đã thử qua bao nhiêu cách mà Khâu Tiểu vẫn không tỉnh lại.

Bác sĩ nói là do sóng điện não của Khâu Tiểu Điệp quá yếu, yếu một cách dị thường. Hoặc nói đúng hơn là não của nàng gần như đã chết.

Nhưng điều kỳ quái là tại sao nàng vẫn còn sống.

Mấy ngày nay, mẹ của Khâu Tiểu Điệp chỉ toàn dùng nước mắt để rửa mặt. Còn cha nàng ngoài than ngắn thở dài ra thì cũng không biết phải làm gì khác.

Đáng giận nhất là nhà mình sắp trở thành thông gia với Thiệu Thiết Trụ. Vậy mà lão chỉ phái người đại diện đến thăm cho có lệ.

Ngay cả Thiệu Vô Ưu cũng chưa từng xuất hiện hay là hỏi thăm con gái mình dù chỉ một lần.

Nếu không phải vì cầu cứu sự trợ giúp của Thiệu gia, thì có lẽ Khâu Bách Thịnh đã xé bỏ cái hôn ước với những con người bạc tình này rồi.

Nhưng lúc này Khâu Tiểu Điệp đang hôn mê bất tỉnh, mạng sống của nàng hiện giờ cách cái chết cũng chẳng còn bao xa. Nếu bây giờ xé bỏ hôn ước thì cũng chẳng lợi lộc gì cả!

Cuối buổi chiều, mẹ của Khâu Tiểu Điệp một mình trong phòng bệnh đang ngẩn người nhìn con. Bỗng bên ngoài có người gõ cửa.

"Công việc làm ăn của gia đình mình dạo gần đây càng ngày càng lụi bại. Bạn bè bên cạnh cứ vậy mà vơi dần đi. Nhưng dù gì thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Còn có ai tới thăm vậy ta?".

Bà ấy nghi hoặc mở cửa. Bên ngoài là một thanh niên ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng với đôi mắt đen láy.

Người trẻ tuổi này tạo cho bà ấy là một cảm giác rất thoải mái.

"Cậu là..." mẹ Khâu nghi ngờ hỏi.

"Cháu chào bác! Bác khỏe chứ?! Cháu là bạn của Tiểu Điệp. Cháu nghe nói Tiểu Điệp xảy ra chuyện nên cố ý tới thăm cô ấy một chút. Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi ạ?".

Bạch Thường lễ phép hỏi thăm. Thật ra thì bây giờ tình trạng của Tiểu Điệp thế nào thì hắn phải là người rõ hơn ai khác.

"Thì ra là bạn của Tiểu Điệp. Nhưng sao tôi chưa thấy cậu bao giờ vậy ta!?!".

Mẹ Khâu cảnh giác. Khâu gia mặc dù bây giờ tự thân khó bảo toàn. Nhưng dù sao gia nghiệp vẫn rất lớn. Cho nên đối với những người xa lạ cũng phải giữ một khoảng cách nhất định.

"À! Chuyện là như vậy. Cháu có mở một quán cơm. Tiểu Điệp rất thích đồ ăn ở chỗ cháu nên cô ấy thường xuyên đến lắm. Vì vậy mà quan hệ của chúng cháu rất tốt. Nghe tin cô ấy có chuyện nên hôm nay cháu cố ý dành chút thời gian làm món ăn Tiểu Điệp thích, để mang tới cho cô ấy.".

Hóa ra là mở tiệm cơm. Mẹ Khâu bấy giờ mới yên lòng, mở cửa nói: "Vậy thì thật đã làm phiền cậu rồi. Mau mau vào đi, vào đi.".

Đi vào phòng bệnh, Bạch Thường liếc mắt liền thấy Khâu Tiểu Điệp đang nằm ở trên giường.

Tóc tai rũ rượi, hai mắt nhắm nghiền. Sắc mặt rất khó coi. Hơi thở yếu ớt, môi vẫn còn đang mấp máy. Giống như nàng đang ăn cái gì đó trong giấc mơ vậy.

Bạch Thường vừa thương xót vừa mắc cười. Chắc bây giờ ở thành phố Âm, miệng của nàng cũng không nhàn rỗi đâu ha?

Hắn lấy một hộp đựng thức ăn từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Bên trong là canh trứng gà hắn vừa nấu. Còn có một ít bánh ngô nữa.

"Haizzzz... Cái con bé Tiểu Điệp này. Đúng là quá cứng đầu mà. Không vừa ý là lập tức tự tử. May mà chúng tôi phát hiện sớm. Chứ nếu không thì...".

Mẹ Khâu sụt sùi, lấy tay vuốt vuốt mấy cọng tóc dính trên trán của Khâu Tiểu Điệp.

Bạch Thường nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng có chút khó chịu. Quả thật, Khâu Tiểu Điệp sắc mặt rất tiều tụy. Một cô gái xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời. Ấy vậy mà bây giờ lại gầy hốc hác đi như thế. Hỏi sao mà không đau lòng cho được.

Haizzzz... Dù sao thì nàng cũng đã nằm trên giường bảy tám chục chương.... À không, quên mất, là nằm ở trên giường ba bốn ngày rồi. Không ăn không uống gì cả thì làm sao mà trụ được.

"Bác à! Người cũng đừng đau buồn quá mà sinh bệnh.".

Bạch Thường an ủi: "Tiểu Điệp là một cô gái rất lạc quan. Nhất định là sẽ không sao đâu. Nói không chừng ngày mai nàng có thể sẽ tỉnh lại đó!".

"Cậu đừng có an ủi tôi. Bác sĩ nói với tình trạng của nó bây giờ, muốn tỉnh lại là điều hoàn toàn không thể nữa rồi. Với lại, nếu như nó thật sự tỉnh lại được, chỉ sợ gặp chuyện gì không vừa ý sẽ tiếp tục tìm cái chết. Vậy thì thà nó cứ ngoan ngoãn nằm như vậy. Ít ra mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy nó, tâm cũng sẽ không còn đau nữa.".

Bà ấy nói cũng đúng. Nếu như Khâu Tiểu Điệp tỉnh lại phát hiện mình đã đính hôn với Thiệu Vô Ưu. Theo như tính cách của nàng thì thế nào cũng sẽ quậy cho rối tung rối mù lên. Hơn cả Tề Thiên đại náo Thiên Cung ấy chứ. Tất nhiên là nàng tuyệt đối sẽ không cam chịu kết cục như vậy.

Bạch Thường nhíu mày nói: "Bác nhìn xem. Với bộ dạng của Tiểu Điệp bây giờ thì ngày mai có thể đính hôn hay không?".

"Làm.... Làm sao mà cậu biết ngày mai Tiểu Điệp sẽ đính hôn?".

"À à, chuyện là như vậy. Mấy ngày trước Tiểu Điệp có kể với cháu. Lúc đó cháu còn khuyên cô ấy mấy câu...".

"Thì ra là như vậy. Thật ra thì bác cũng đã khuyên hết mức nhưng cha nó nói, đối phương đã nhắn là chỉ cần Tiểu Điệp không chết thì dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể đám cưới được.".

Bạch Thường nổi giận. Cái con mẹ nhà nó! Nói ra mấy lời này không sợ thiên lôi đánh à? Chỉ cần người ta không chết thì phải đính hôn, dù là hôn mê hay bất tỉnh??? Mẹ nó chứ... Cái đám Thiệu gia này nhân tính chó tha rồi hay sao?

Nghe không khác nào lũ ác bá hay đám địa chủ đang đi bức hôn vậy.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Khâu Tiểu Điệp mà hắn cảm thấy chạnh lòng.

"Thưa bác. Thật ra thì hôm nay cháu tới đây là vì chuyện khác. Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, cháu chỉ có thể nói tóm tắt."

Bạch Thường ngẩng đầu nói: "Nếu như bây giờ cháu nói cháu có biện pháp để cho bác có thể lập tức thấy Tiểu Điệp, thì bác có tin cháu không?".

"Cái.... Cái gì?" mẹ Khâu ngây ngẩn, "Tiểu Điệp không phải là đang ở đây sao??! Lời này của cậu là có ý gì?".

"Ý của cháu là cho bác gặp một Tiểu Điệp sống động đó.".

"Hả?".

Mẹ Khâu mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ một lúc thì bỗng nhiên mừng rỡ nói: "Ý của cháu là có cách để cho Tiểu Điệp lập tức tỉnh lại đúng không?".

Bạch Thường lắc lắc đầu: "Bây giờ thì cô ấy vẫn chưa thể tỉnh lại. Nhưng mà cháu có biện pháp để cho bác ngủ.".

"Cái này...".

"Bác không cần phải hoang mang. Bây giờ cháu có một việc cần bác giúp đỡ. Trước tiên là bác ngồi xuống đây đi đã, chúng ta sẽ đi ngay đó. Nhưng mà cháu dặn này, chút xíu nữa có gì đó đáng sợ xuất hiện thì bác cũng giữ bình tĩnh nha.".

Nói xong, Bạch Thường cũng không đợi bà ấy trả lời, trực tiếp bấm Dẫn Hồn Quyết, vươn tay vỗ thẳng lên đỉnh đầu của bà một cái. Xong chuyện.

Mẹ Khâu đảo mắt một cái. Bà cảm thấy có thứ gì đó trong nháy mắt đã chọc thủng đỉnh đầu của mình từ từ bay ra ngoài.

Trong cơn hoảng hốt, bà ấy nghe được tiếng Bạch Thường nói chuyện.

"À đúng rồi! Vì để tránh cho bác hoảng loạn, bây giờ bác ngủ một xíu đi. Khi nào nhìn thấy cô ấy cháu sẽ gọi bác dậy... Âm Ty Minh Phủ, Hoàng Tuyền dẫn lộ, Bách Quỷ sắc lệnh, mở!".

Trước mặt xuất hiện một luồng sáng trắng, cảnh vật và âm thanh xung quanh dần dần biến mất.

Mẹ Khâu đột nhiên rơi vào một cảm giác kỳ lạ. Cả thân thể như vô tri vô giác. Tâm trí chìm vào trong một giấc mơ. Mọi thứ hư hư thực thực. Cả người như vô thức đi theo một người vào nơi nào đó vô tận.

Trời đất mờ mịt, xung quanh phảng phất bóng người lướt qua lướt lại. Xa xa thấp thoáng những thứ giống như bông hoa màu đỏ, nở đầy dọc đường.

Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Không biết qua bao nhiêu lâu, bà chợt nghe được một âm thanh vô cùng quen thuộc.

"Ô kìa! Cuối cùng anh cũng đã đến. Lần này anh mang cho tôi món gì vậy?".

Bạch Thường mỉm cười, xoay người lại, chỉ chỉ sau lưng.

"Tôi đem mẹ của cô đến đây nè. Nhào tới mà ăn đi.".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com