ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 96: Tiểu Đầu Bếp Nữ Quỷ

hoanglong04101995

"Ây da... Vậy để ta sắp xếp người mang cơm cho cậu. Cậu không cần phải gấp. Chờ một chút là có ngay ấy mà...".

"Sắp xếp cái cọng lông của ông đó...!".

Bạch Thường bật dậy bỏ chạy.

Điều hắn đang lo nghĩ không phải bữa trưa của bản thân hắn. Mà là bữa trưa của cả một nhóm người.

Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 12h30. Giờ cơm sắp trôi qua rồi.

Thật ra thì, thỉnh thoảng một ngày không mở cửa cũng không có gì. Nhưng hắn đã treo bảng trước khi đi ra ngoài, lỡ hứa với người ta sẽ miễn phí ba ngày ăn trưa. Bây giờ mà không làm theo thì mình chắc chắn sẽ bị người ta chửi cho sm...

Khi Bạch Thường vội vàng trở lại tiệm cơm thì có một điều khiến hắn vô cùng bất ngờ là cửa tiệm cơm lại đang mở.

Tim hắn đập liên hồi: "Nguy rồi, mình nhớ buổi sáng lúc ra ngoài rõ ràng là có đóng kín cửa mà. Chẳng lẽ lại có kẻ địch đến?".

Ba chân bốn cẳng vọt thẳng vào cửa, ánh mắt đảo qua, hắn liền đứng ngây như phỗng.

Bảy chiếc bàn trong nhà hàng được bày biện gọn gàng trên sàn nhà sạch sẽ.

Trong cửa tủ có vài cái khay lớn với số ít thức ăn thừa vẫn chưa được dọn sạch. Cạnh bên có một nồi cơm điện to trong có cơm nóng đang bốc khói nghi ngút.

"Ai da..!".

"Cái này là ai làm vậy?".

Bạch Thường buồn bực đi tới phòng bếp thì thấy mọi thứ đã được quét dọn sạch sẽ. Ngay cả nồi niêu cũng được dọn rửa và sắp xếp gọn gàng.

"Ông chủ đã về rồi."

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một âm thanh, Bạch Thường quay đầu nhìn lại. Cô gái mặc cổ trang màu đỏ đang đứng trước mặt mỉm cười với hắn, vẻ mặt đắc ý vui sướng.

"A... A Nguyễn?" Bạch Thường chỉ chỉ vào những món ăn kia, "Đây.... Đây đều là do cô làm sao?".

"Vâng ạ. Tại mới giữa trưa mà đã có rất nhiều người vây ở ngoài cửa. Mà ông chủ vẫn chưa trở về cho nên A Nguyễn đã tự tiện làm một bữa tiệc đứng, hy vọng ông chủ đừng giận A Nguyễn.".

Bạch Thường sắc mặt có chút kinh ngạc, không nói gì, từ từ đi ra bên ngoài, cầm đũa lên nếm thử những đồ ăn còn thừa kia.

Hắn không phải là trách cứ A Nguyễn không nghe lời. Mà hắn sợ A Nguyễn làm qua loa, sẽ vô tình đập vỡ uy tín mà Bạch gia xây dựng bấy lâu nay.

Đầu tiên hắn gắp lên một cái trứng muối đậu hủ bỏ vô miệng nếm.

Wow! Mùi vị cũng khá quá đó chứ. Nêm nếm vừa miệng, trứng muối cũng không tệ, trang trí đẹp mắt.

Hắn lại gắp lên một ít rau chân vịt trộn bỏ vào miệng.

Đột nhiên hai mắt sáng lên.

Món rau trộn này thì tuyệt vời. Độ lửa khi chần cũng vừa phải, mùi vị đậm đà, không tệ không tệ.

Còn món Củ Niễng Xào Mộc Nhĩ này hương vị cũng rất ngon.

Nấm Kim Châm Xào Dưa Chuột Xắt Sợi cũng được.

Còn có cả Củ Sen Xắt Lát Ngâm Mắm Gừng, Gà Xé Phay, Cá Chép Chiên Giòn...

Mặc dù mỗi món chỉ nếm thử một ít, nhưng Bạch Thường không bỏ sót một món nào cả. Hắn cảm thấy những món ăn này đều rất ngon miệng.

Tuy nhiên những món ăn ở đây toàn bộ đều là thức ăn nguội. Không có một món nóng nào cả.

"A Nguyễn, tay nghề không tệ nha. Thật không nghĩ tới, cô lại còn biết cả nấu nướng.".

A Nguyễn ngượng ngùng nói: "A Nguyễn khi còn sống rất thích nghiên cứu nấu ăn. Đã để cho ông chủ chê cười rồi. Có điều là A Nguyễn không đụng vào lửa được. Cho nên chỉ có thể làm những món nguội.".

Bạch Thường bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi đúng rồi. A Nguyễn dù sao cũng chỉ là một nữ quỷ. Mặc dù có thể làm đồ ăn nhưng vẫn không thể nào đụng vào lửa được.

"Được được được!! A Nguyễn! Cô thực sự đã giúp tôi rất nhiều. Hay là ngày mai cô cũng giúp tôi nấu một bữa nữa đi!?!".

"Sao vậy?? Ngày mai ngài còn bận chuyện gì sao?".

Bạch Thường cười khổ. Thật ra thì hắn vừa sực nhớ ngày mai là yến hội của Thiệu gia. Xem chừng sẽ là một ngày bận rộn, không có thời gian để chuẩn bị bữa trưa được.

Ngày hôm qua vì nổi hứng mà lỡ viết sẽ miễn phí ăn trưa ba ngày. Chỉ vì khi đó hắn nhất thời vội vàng mà quên mất ngày mai mình còn có việc bận.

Nhưng mà không sao nữa rồi, mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa. A Nguyễn có thể làm đồ ăn, đây mới là điều mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.

Ngồi phịch xuống ghế, Bạch Sướng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hồi tưởng lại những những sự kiện đã trải qua, thật là kinh tâm động phách. Nhất là những chuyện phát sinh ở Hải Vân Quán càng làm cho hắn rùng mình hơn.

Còn cô gái đã buông tha mình và bỏ trốn, không nghi ngờ gì nữa, nàng chính là Ác Sát trong mật thất.

Nhưng bây giờ nàng đã bỏ đi rồi, muốn tìm nàng xem rằng khó như lên trời.

"Haizzzz... Có lẽ đây là hình phạt do ông trời xếp đặt. Như vậy là thiên hạ sắp lâm vào đại nạn rồi.".

Nghỉ ngơi chốc lát, Bạch Thường lấy lại tinh thần một lần nữa. Hắn nhớ tới hôm nay còn có một chuyện phải làm.

Con trai chết yểu của Giang Văn Võ, Giang Tiểu Ba.

Thật ra thì chuyện này hắn cũng có thể từ từ làm.

Nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ là yến hội của Thiệu gia vậy thì hôm nay nhất định phải hoàn thành việc này trước.

Nguyên nhân rất đơn giản. Hắn đã hiểu được phần nào chuyện Thiệu gia tìm mình làm thức ăn nhất định là có mục đích khác.

Từ cái hôm mà bị người của Thiệu gia phá đám ở Hải Vân Quán, lại còn tính chặt cây nữa chứ. Rõ ràng là đang kiếm chuyện đối đầu với mình.

Mặc dù bây giờ mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ vì hắn vẫn chưa biết rốt cuộc người giật dây phía sau là ai, mục đích thật sự là gì? Nhưng hắn nghĩ những chuyện này nhất định là có liên quan đến Âm Dương Bát Môn.

Hắn mơ hồ cảm thấy yến hội ngày mai chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Nếu mà làm không tốt thì ắt hẳn sẽ tạo ra một bữa Hồng Môn Yến.

Giang Văn Võ có lẽ sẽ là tấm bài tẩy để đối phó với Thiệu gia.

Bởi vì Giang Văn Võ đã từng tiết lộ một bí mật. Năm đó chính tập đoàn Thiệu Thị đã ra tay chiếm mối làm ăn của lão, khiến lão phải tán gia bại sản.

Cho nên, chỉ cần mình trợ giúp Giang Văn Võ đông sơn tái khởi. Như vậy đối với Thiệu gia đó chính là một đòn đả kích rất lớn.

Đồng thời, mình cũng có thể kéo thêm một đồng minh.

Nghĩ tới đây, hắn liền lập tức gọi điện cho Đường Cát.

"Bạch đại sư! Tôi vẫn một mực chờ điện thoại của ngài đó. Lần này có gì phân phó không vậy?".

Trong điện thoại, giọng nói của Đường Cát vô cùng cung kính. Bạch Thường hài lòng gật đầu, xem ra cái tên này cũng biết điều lắm.

"Ngày hôm qua tôi đưa cho ông món cháo trứng muối thịt nạc. Ông có làm theo lời tôi dặn không vậy?".

"Tất nhiên rồi! Tôi hoàn toàn làm theo lời của Bạch đại sư dặn. Đặt chén cháo trước mặt linh đàn của tiểu quỷ, rồi thắp ba cây nhang. Sáng hôm nay tôi xem lại thì chén cháo quả thật là biến thành màu xám đó. Bạch đại sư! Thật sự là quá thần kỳ mà...".

Bạch Thường khẽ mỉm cười, lòng thầm nói thần cái rắm ấy. Hễ là thức ăn của nhân gian mà quỷ ăn phải thì đều sẽ biến thành màu xám. Chưa kể phần cháo kia còn có thêm bột quỷ. Đối với quỷ thì đây là món ngon nhất trên đời rồi.

Mặc dù tiểu quỷ kia không thực sự ăn quỷ nhưng bởi vì đặc tính của Quỷ Hồn là thôn phệ lẫn nhau. Cho nên chỉ cần cho thêm ít bột quỷ vào thức ăn là nó có thể hấp thu được.

"Như vậy thì tốt. Xem ra tất cả đều dựa theo kế hoạch của tôi. Đường Tiên Sinh! Tối hôm nay, ông cứ ở nhà chờ điện thoại của tôi. À còn nữa, đến lúc đó ông hãy mang nó đi với tôi đến một chỗ.".

"Bạch đại sư! Tôi... Tôi phải mang nó theo sao?".

"Ông cứ ôm cái linh đàn của nó đó. Cái này đơn giản mà, đúng không?".

"Ờ... Ờ... Ờ, được.... Được... Được, tôi còn tưởng ý của ngài là để nó nhập lên người của tôi chứ. Bạch đại sư, khi nào bắt đầu đi thì ngài điện thoại cho tôi nha.".

Sắp xếp cho Đường Cát xong thì lại xuất hiện một vấn đề mới.

Làm sao để gặp vợ của Giang Văn Võ đây? Làm cách nào để nàng tin tưởng mình cơ chứ?

Dựa theo lời Giang Văn Võ nói, vợ của lão đang nắm trong tay hơn phân nửa sản nghiệp. Chứng tỏ nàng cũng là một đại thổ hào, đại phú bà. Chỉ sợ ngay cả gặp còn khó chứ nói chi đến thuyết phục nàng.

Nếu để cho Giang Văn Võ đi nói, phỏng chừng là khó lại thêm khó.

Vợ lão hận lão đến thấu xương. Nếu như lời của Giang Văn Võ có tác dụng thì lão đã không lang thang ở bên ngoài ba năm rồi.

Suy nghĩ nửa ngày, Bạch Thường lại gọi điện thoại cho Giang Văn Võ.

"Alo! Giang đại thúc. Tôi có một vấn đề muốn hỏi ông. Ông thử tìm xem trong bạn bè của mình, có ai có quan hệ tốt với vợ ông không?.... Đúng vậy! Tìm giúp tôi một người có thể thuyết phục được vợ ông. Để cho bà ấy tin là tôi có thể giúp bà ấy thấy con của mình.".

Trong điện thoại, Giang Văn Võ chần chừ nói ra tên của một số người. Bạch Thường nghe đến tên của một người thì bỗng nhiên hai mắt sáng lên.

Hắn nghe được cái tên Khâu Bách Thịnh và vợ của Khâu Bạch Thịnh chính là người bạn tốt nhất của vợ lão.

Khâu Bách Thịnh chính là cha của Khâu Tiểu Điệp.

Nếu như vậy thì mọi chuyện dễ dàng rồi.

Bạch Thường khẽ nhíu mày, nảy ra một ý tưởng.

Có điều, nguyên liệu của món Tiên Nhân Chỉ Lộ cần phải xử lý ngay lập tức, không được chậm trễ.

"A Nguyễn, lại đây. Để tôi dạy cho cô nấu một món, có được hay không?".

Bạch Thường cười híp lại. Sau này có nữ quỷ A Nguyễn phụ giúp nấu ăn, vậy thì hết thảy những việc trong bếp đều đã có người làm rồi.

Kiên nhẫn chỉ dẫn nửa ngày, Bạch Thường mới yên tâm đi ra cửa chạy thẳng tới bệnh viện.

Ngày mai sẽ là lễ đính hôn rồi. Bây giờ hắn cần phải đi gặp một người trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info