ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 95: Thì Ra là Ngươi!!

hoanglong04101995

"Nào! Tôi biết cô nhất định đang rất đói. Nào, ăn đi.".

Bạch Thường mỉm cười, khóe mắt bỗng nhiên ướt ướt.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nàng lần nào. Nhưng trong lòng đứa bé mười năm trước đã sớm xem nàng là một người bạn tốt.

Cô gái cúi đầu mút bàn tay của Bạch Thường. Cũng không cần vận lực, chỉ mút một cách nhẹ nhàng. Sắc mặt trắng bệch dần dần xuất hiện một tia máu đỏ.

Nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười cứng ngắc.

Hẳn nhiên là ngay lúc Bạch Thường chảy máu, nàng cũng đã nhận ra người trước mặt mình là ai.

"Này! Làm sao cô lại chạy đến đây?".

Bạch Thường hỏi nhỏ.

Thật ra thì khi hắn lớn lên đã biết được trong mật thất đang phong ấn một Ác Sát. Một Ác Sát mạnh đến mức mà ngay cả ông nội của hắn cũng không dám chọc vào.

Chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy Ác Sát hút máu này sẽ không đi hại người lung tung.

Nhưng kể từ khi nhìn thấy cái xác khô trong mật thất, hắn mới chợt tỉnh ngộ. Thì ra cái thứ mà mình nuôi nhiều năm qua lại chính là một Ác Sát.

Ngay cả tổ tiên của Bạch gia cũng phải dùng đến tám đạo phù chú mới phong ấn được Ác Sát này.

Mới vừa rồi chứng kiến được sức mạnh của Ác Sát, trong lòng hắn càng kiên định, mình bắt buộc phải bắt nàng trở về còn không thì phải tiêu diệt nàng bằng mọi giá.

Chứ nếu để nàng ở bên ngoài, thế giới này sẽ lâm vào đại nạn.

Hắn biết cô gái này nhẹ nhàng vung tay đã có thể ném một con Cự Mãng dài hơn 10 thước như một món đồ chơi. Chứng tỏ là sức mạnh của nàng còn đáng sợ hơn cả Thanh Sát.

Ngay cả Phệ Hồn cũng không thể đả thương được nàng. Mình thì càng không phải là đối thủ của nàng. Muốn đối phó với nàng sao? Đâu có dễ như vậy.

Biện pháp duy nhất chính là dùng tình nghĩa nhiều năm của hai người để dần dần tìm ra nhược điểm của nàng.

Cô gái ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ nhìn Bạch Thường. Dường như nàng nghe không hiểu những điều hắn đang nói.

"Tôi nói này, cô làm sao lại bỏ chạy đến đây vậy?? Mấy ngày này cô đều ở đây sao?".Bạch Thường lặp lại một lần nữa.

Cô gái khuôn mặt khó hiểu, chỉ lẩm bẩm một chữ.

"Nhà... Nhà...".

Được rồi, xem ra thần trí của nàng có chút vấn đề. Như thể chỉ biết làm mọi việc theo bản năng vậy.

Bạch Thường suy nghĩ một chút. Nàng hẳn là được linh khí hấp dẫn tới đây. Trong lúc chạy đi tìm Lá Bất Tử Linh thì vô tình gặp phải Cự Mãng Bảo Hộ ngăn cản nên hai bên đã giao chiến với nhau.

Kết quả là nàng vừa mới làm thịt con Cự Mãng thì mình lại chạy tới, lại cướp đi Lá Bất Tử Linh ở trước mặt nàng.

Vậy nên nàng mới tranh đoạt Lá Bất Tử Linh với mình.

Nếu như vậy thì... chỉ cần mình không cầm Lá Bất Tử Linh nữa thì chắc hẳn là sẽ có cơ hội...

Thật ra thì Bạch Thường cũng không muốn làm như vậy. Nhưng lúc này đứng ở trước mặt của mình là kẻ đã mất đi thần trí. Hơn nữa còn là một Ác Sát vô cùng nguy hiểm.Hắn bắt buộc phải làm như vậy.

Nghĩ tới đây, Bạch Thường cất Phệ Hồn vào bên hông, tay phải lấy ra Lá Bất Tử Linh.

Đột nhiên, cô gái giống như là nhớ ra cái gì đó. Túm lấy cánh tay của Bạch Thường, nhìn chằm chằm vào thanh Phệ Hồn với một khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi... Là.... Ai...".

Nàng lại hỏi lần nữa.

"À! Tôi là Bạch Thường ở quán cơm họ Bạch. Cô quên rồi sao?? Tôi đã nuôi cô hơn mười năm nay rồi. Cô vẫn luôn ở trong mật thất nhà tôi. Trong đó có một mặt tường, bên trên đó có rất nhiều ô ca-rô. Còn cô thì sống ở trong một cái bình...".

"Mật thất... Ca-rô... Bình...".

Cô gái mặt biến sắc, lắp ba lắp bắp nói mấy chữ. Đột nhiên hai tay ôm đầu, ngửa mặt lên trời thét lớn.

Tiếng thét này trấn áp Bạch Thường thiếu chút nữa là ngã xuống. Hắn vội vàng bịt lỗ tai lại, mắt nhìn cô gái. Cả người nàng đã hóa thành một làn sương mù đen ngòm điên cuồng bay 

tán loạn xung quanh như muốn chạy trốn.

"Này này. Alo alo! Cô muốn làm gì vậy...?".

Âm thanh của Bạch Thường trong nháy mắt bị tiếng hú kia bao phủ. Hắn bịt chặt lấy lỗ tai, vẫn không có cách nào chống đỡ được tiếng xé gió đầy uy lực.

Tiếng thét giống như một ngọn giáo nhọn đâm thẳng vào trong đầu, vô cùng đau đớn.Cảnh vật xung quanh mỗi lúc một mơ hồ. Mọi thứ trước mắt dần trở nên đen kịt.Bạch Thường ngất lịm đi.

...

Giật mình, hoảng hốt, mơ hồ.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Bạch Thường mới tỉnh lại được.

Còn chưa kịp mở mắt, hắn theo bản năng sờ vào bên trong ngực.

Cũng còn may là Lá Bất Tử Linh vẫn còn đó.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới chuyện trước khi mình té xỉu, vội vàng xoay mình bò dậy.Mở mắt ra nhìn, hắn thấy mình đang nằm ở trong một căn phòng đơn sơ mộc mạc, vô cùng sạch sẽ.

Trong mũi thoang thoảng có mùi Đàn Hương thoáng qua. Bên cạnh có ba cái bồ đoàn. Góc tường thì có một cái Lô Đỉnh hình Tiên Hạc, bên trong có thắp ba cây hương đang tỏa ra làn khói nhẹ.

Hắn giật mình sờ bên hông một cái.

Phệ Hồn vẫn còn ở đây.

Kỳ quái! Tại sao nàng lại không cướp đi Lá Bất Tử Linh? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

"Cót két...".

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Lão đạo trưởng chậm rãi đi vào bên trong.

"Tiểu tử. Ngươi đã tỉnh.".

Lão đạo trưởng trong tay bưng một mâm trà. Cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh của Bạch Thường, chậm rãi rót hai ly trà.

"Lão đạo. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao tôi có thể đi ra ngoài hang động ở dưới cổ thụ được vậy?

"Đừng vội đừng vội. Uống ly trà trước đi.".

Lão đạo sĩ đưa qua một chum trà. Bạch Thường không đợi kịp, ngửa đầu vội vàng uống cái ực. Nhưng bị hơi nóng của trà làm cho thét lên.

"Này! Ông cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa. Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Lão đạo sĩ lúc bấy giờ mới đứng dậy. Thần sắc nghiêm túc chỉnh lại áo mũ, khom mình hành lễ.

"Tiểu tử ngươi không sợ khó khăn nguy hiểm, giúp cho Hải Vân trừ đi một mối họa lớn. Đã vậy còn gột rửa yêu khí cho Tùng Phong Sơn. Lão đạo hôm nay muốn bái tạ cám ơn ngươi." Lão đạo sĩ đột ngột quỳ xuống.

Bạch Thường sợ hết cả hồn, vội vàng đỡ lão đạo sĩ dậy rồi nói: "Nào nào. Đừng có như thế! Đừng có như thế! Số tuổi của ông còn lớn hơn tuổi của tôi cộng với tuổi của ông nội tôi đó. Việc này ngàn vạn lần đừng có như thế.".

Lão đạo sĩ lúc này mới nói với Bạch Thường. Vừa rồi lão ở dưới gốc cây cổ thụ chờ hắn. Vốn là vẫn đang nhìn thấy Bạch Thường ở trên tàng cây. Đùng một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sau đó, lão chỉ nghe thấy ở sâu bên trong gốc cây truyền đến một tiếng gầm thét rung chuyển trời đất.

Tiếng hét kia vang dội cả sơn cốc. Toàn bộ người của Hải Vân Quán đều ùn ùn kéo đến.Đủ loại tiếng động kỳ lạ bên trong hốc cây liên tục vang lên. Toàn bộ đạo chúng của Hải Vân Quán, còn có một số khách hành hương lên núi đều bị dọa cho tím mặt, rối rít quỳ lạy. Nói đây là do Thần Thụ hiển linh.

Bỗng nhiên từ trong hốc cây truyền đến một tiếng rít bắn thẳng lên trời xanh. Sau đó một luồng khí đen bay lên, khiến cho cát bay đá chạy, sương đen mờ mịt. Hơn nửa ngày mới tản đi hết.

Chờ đến khi màn sương hoàn toàn biến mất, mọi người mới dám tiến lên nhìn. Thì thấy Bạch Thường đang nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, tay nắm thật chặt một thanh kiếm đồng tiền.

Tức thì, tất cả đạo chúng của Hải Vân Quán đều khẳng định là Bạch Thường đã đại chiến với yêu quái trong cổ thụ, một trận long trời lở đất. Hơn nữa là đã dành chiến thắng. Cuối cùng yêu quái bỏ chạy trối chết, Bạch Thường cũng trọng thương hôn mê.

Kết quả là mọi người đã đưa Bạch Thường vào trong Tịnh Xá của Đạo Quán.

Sau khi lão đạo sĩ nói xong, Bạch Thường sững sờ một lúc mới chợt hiểu ra.

Hẳn là "Nàng" đã dùng hết sức từ trong hốc cây vọt ra, hóa thành một màn sương đen bỏ chạy.

Cũng hên là nàng vẫn còn nhớ đem mình ra ngoài. Điều này chứng minh là nàng không có quên mình là ai.

"Ừm ừm, chúng ta vốn là muốn đem cậu đến bệnh viện. Nhưng cân nhắc lại thì thấy có vẻ không ổn. Cho nên sau khi cậu hôn mê thì lão đạo ta vẫn luôn canh gác ở bên ngoài. Cũng còn may là cậu cuối cùng cũng đã tỉnh..."

Lão đạo sĩ nói tới đây, Bạch Thường bỗng nhiên nhảy cỡn lên.

"Này! Tôi đã hôn mê mấy ngày rồi? Bây giờ là ngày bao nhiêu?".Lão đạo sĩ sửng sốt một chút: "Nào nào! Đừng có khoa trương như vậy. Cậu chẳng qua là mới hôn mê có một buổi trưa thôi...".

"Cái gì?? Một buổi trưa??! Xong rồi xong rồi!! Cơm trưa!! Giờ làm cơm của tôi!! Chết tôi rồi...".

Bạch Thường liên tục giậm chân, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

"Cơm trưa...?" Lão đạo sĩ trợn mắt há mồm. Không ăn có một bữa cơm trưa thôi mà làm gì như muốn chết đi sống lại vậy trời?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com