ZingTruyen.Info

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 94: Ác Sát Vô Danh

hoanglong04101995

"Con mẹ nó chứ...".

Sức mạnh gì mà biến thái vậy?

Con ngươi của Bạch Thường cũng sắp rớt ra ngoài, cô gái này chẳng lẽ là Cự Linh Thần hay sao?

Giật mình thì giật mình, nhưng phản ứng của Bạch Thường vẫn rất nhanh. Hắn lật mình lăn qua một bên, nhanh như chớp đã nhảy ra xa.

"Ầm!".

Con Cự Mãng khổng lồ kia vô tình bị biến thành một cái roi cứ thế mà vụt xuống đất, khói bụi bay mù mịt. Kèm theo là mùi lá khô thối rữa bốc lên khiến cho người ta chỉ muốn nôn mửa. Hỗn hợp mùi này xông thẳng vào thất khiếu của Bạch Thường.

"Phi phi phi... Con mẹ nó, con mẹ nó!".

Bạch Thường vừa tránh được một đòn này, lập tức nôn ọe liên tục. Ráng mãi mới bò dậy được, mắt thấy cô gái kia đã quăng xác của con Cự Mãng sang một bên, điên cuồng gào thét lao tới.

Một cỗ sát khí vô cùng lạnh giá đang ùn ùn kéo đến, bao trùm cả thân thể Bạch Thường.

Trong chớp nhoáng hắn cảm thấy mình giống như là rơi vào vực sâu vạn trượng, vô cùng lạnh lẽo, Bạch Thường cảm giác cả thân thể như hoàn toàn bất lực.

Lúc nay quả thật là không còn đường để trốn nữa.

"Được rồi, xem ra chỉ có thể liều mạng vậy!".

Bạch Thường cố gắng hết sức rút ra Phệ Hồn, đâm tới phía cô gái.

Nghe có vẽ mọi thứ xảy ra rất chậm nhưng thật ra chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Bạch Thường tay cầm Phệ Hồn đối đầu với cô gái kia.

Cơn gió đang gào thét bỗng nhiên dừng lại một chút.

Bạch Thường suýt chút nữa là bị luồng sát khí này giết chết. Hắn cảm thấy xương cốt tứ chi, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng dường như đều bị cắt thành vô số vết thương.

Hắn nghiến răng, run lên cầm cập, giữ vững tư thế hướng về phía trước. Chỉ cảm thấy phía sau lưng không một tiếng động.

"Mình... Mình thắng rồi sao?".

Hắn thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì Phệ Hồn cũng là một kiện pháp bảo phi thường lợi hại. Cô gái thần bí kia mặc dù cường đại nhưng dù sao cũng chỉ là Hồn Thể, không cách nào có thể chống đỡ nổi sức mạnh của Phệ Hồn.

Bỗng nhiên, ngực của hắn đau nhói. Cúi đầu nhìn thì thấy quần áo của mình đã bị luồng sát khí kia xé nát. Trước ngực xuất hiện vết thương chằng chịt, đang chảy máu không ngừng.

Sát khí này thật lợi hại...

Cô gái này, rốt cuộc lai lịch là gì?

Cũng còn may là Phệ Hồn đủ cường đại, nếu không thì...

"Ngươi... Là... Ai...".

Giọng nói âm u quỷ dị đột nhiên vang lên bên tai.

Cô gái kia bị trúng đòn như vậy mà lại không bị thương tích gì cả. Nàng lập tức đưa tay lao tới.

"Con mẹ nó...".

Bạch Thường thiếu chút nữa là bị dọa cho mất cả hồn, lạc cả vía. Nàng tại sao lại không chết? Phệ Hồn đối với nàng không có tác dụng hay sao?

Câu nàng mới vừa nói không phải là "Đưa... Đây" mà là "Ngươi... Là... Ai...".

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạch Thường nhìn chằm chằm vào cô gái kia đến mức quên mất là ngực mình đang chảy máu, đánh bạo hỏi nàng.

"Này, vậy tại sao cô không đoán thử xem tôi là ai?".

Cô gái không nói gì. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Thường, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn bộ ngực của hắn, nuốt nước miếng ực một cái, ánh mắt lộ vẻ khao khát.

"Con mẹ nó, cô không phải là sắc quỷ đó chứ?".

Bạch Thường theo bản năng lấy mảnh áo rách che ngực lại, cảnh giác nói: "Này này, cô.... Cô muốn làm cái gì vậy...?!".

"Ta... Muốn...".

Cô gái đưa tay ra, chụp lấy ngực của Bạch Thường.

"Thôi đi, tôi xin cô. Cô tha cho tôi đi. Tôi còn là xử nam đó...".

"Đói... Ta đói...".

"Cái gì, đói?".

Bạch Thường sững sờ. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được trên người cô gái này có cái mùi rất quen thuộc.

Sát khí lạnh lẽo xung quanh cũng dần dần biến hóa.

Bạch Thường nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.

Cảm giác này giống như được trở lại mật thất trong quán cơm họ Bạch.

"Chẳng lẽ, cô gái này...".

Do dự một chút, Bạch Thường mới dám đưa ra một quyết định tày trời.

Hắn dùng ngón tay chấm một chút máu trước ngực, nghiến răng đưa tới.

"Ờ ờ! Gần đây có chút bận rộn cho nên lâu rồi chưa có đến thăm cô. Cô sẽ không giận tôi đấy chứ?".

Thanh âm của hắn rất là dịu dàng, mang theo một sức hút đặc biệt. Giống như là đang trấn an một người bạn cũ.

Những lời này, từ nhỏ đến lớn hắn đã nói qua vô số lần.

Cô gái kinh ngạc ngây dại nhìn Bạch Thường, trong ánh mắt nàng lộ ra sự mê man.

"Ăn nhanh đi, máu nóng hổi vừa thổi vừa ăn... Nhưng mà cô chỉ có thể uống máu. Chứ ngàn vạn lần không được cắn tôi đâu đó...".

Bạch Thường thấp thỏm bất an, đưa tay tới.

Chuyện như vậy, hắn đã từng làm biết bao nhiêu lần.

Nhưng lúc đó lại để ông nội vô tình phát hiện được, ông đã nghiêm nghị khiển trách, bắt hắn phải đổi thành vật còn sống khác.

Đột nhiên, cô gái nọ há miệng, lộ ra vẻ thèm muốn. Chụp lấy tay của Bạch Thường mút lấy mút để.

Bạch Thường run lên một cái, nhưng ngay sau đó có một cảm giác kỳ diệu từ ngón tay truyền tới.

"Cảm giác này thật là thoải mái mà...".

Cô gái mút ngón tay Bạch Thường một hồi cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Ờ ngoan... Ngoan nào... Như vậy mới đúng á...".

Bạch Thường nhẹ nhàng an ủi, rốt cuộc hắn mới xác định được một chuyện.

Cô gái với sức mạnh dị thường bá đạo này chắc chắn là cái thứ bị tiền nhân của Bạch gia phong ấn. Là cái thứ đã bỏ trốn khỏi mật thất hai ngày trước, một con Ác Sát Vô Danh.

Thật ra thì cho tới tận bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc cái thứ trong mật thất là gì? Càng chưa từng nhìn thấy cô gái này bao giờ.

Thế nhưng nguồn sát khí cường đại lạnh như băng này thì hắn hết sức là quen thuộc.

Nội tâm có chút kích động, hắn nhắm hai mắt lại, ký ức từ khi còn bé ùa về...

"Này! Ta gần đây bị ông nội bắt ép luyện công. Cho nên nhiều ngày rồi cũng không đến thăm ngươi được. Ngươi đừng giận ta nha?".

Một đứa bé trai tầm 10 tuổi. Nước mũi tèm nhèm, nằm ở trên cơ quan ngầm của mật thất, cẩn thận đưa tay vào.

"Ta biết ngươi nhất định là rất đói. Ngươi ăn nhanh đi.".

Một cảm giác khác thường từ trong lòng bàn tay truyền tới. Giống như bị thứ gì cắn trúng, thằng bé nhíu mày một cái nhưng không có rút tay về.

"Ta nghe ông nội nói là ngươi đã bị nhốt ở đây rất nhiều, rất nhiều năm rồi. Mặc dù ta không biết ngươi là ai? Nhưng sẽ có một ngày ta cứu ngươi ra ngoài. Thật đấy!".

"... Ngươi... Tại... Sao... Phải.... Cứu... Ta...".

Giọng nói đứt quãng truyền ra lạnh như băng, nghe như lúc có lúc không.

"Bởi vì, ngươi là bạn tốt của ta đó.".

Thằng bé trai vui vẻ cười. Hắn cố gắng ghé con mắt tiến tới bên trên cơ quan ngầm, muốn nhìn xem một chút bên trong rốt cuộc là cái gì.

Đáng tiếc, bên trong lại tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

"Tiểu vương bát đản kia, ngươi đang làm gì vậy!".

Một tiếng quát từ sau lưng truyền tới, đứa bé trai lập tức bị một bàn tay to xách lên.

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Không được lén lén lút lút vào mật thất cơ mà. Vừa rồi không phải là ngươi lại đút cho nó ăn đấy chứ?!".

"Nhưng... Nhưng mà nó không có đồ ăn, nó rất đáng thương đó...".

"Ngươi có biết không hả??! Nó không phải là người. Ngươi đối xử tốt với nó cũng không có lợi ích gì đâu. Hơn nữa nó sẽ hút khô hết máu của ngươi. Ngươi vẫn còn ở đó mà đáng thương nó à. Cái tên tiểu vương bát đản này. Xem ta có nên đánh vào mông ngươi một trận không hả...?".

"Nhưng mà ông nội à... Cũng không có nhiều đâu... Nó mỗi lần đều chỉ hút một chút ít thôi à... Nó...".

"Đừng có cãi. Mau mau theo ta ra ngoài, sau này ta mà thấy ngươi làm như thế nữa. Ta sẽ chặt đứt chân của ngươi đó!".

Đứa bé trai bị kéo ra khỏi mật thất, đau lòng nhìn lại. Chỉ thấy có một làn sương mù lạnh như băng đang dần dần dâng lên trong mật thất. Mọi thứ từ từ chìm hẳn vào làn sương, không còn thấy gì nữa...

Ở lòng bàn tay của nó có hai dấu răng. Nhưng chỉ bị cắn đứt một chút bên ngoài lớp da.

...

Bỗng nhiên, một tia đau nhói từ lòng bàn tay đã kéo Bạch Thường ra khỏi ký ức.

Cô gái ở trước mặt đang dùng răng cắn vào lòng bàn tay của mình.

"Là nàng.... Là nàng, không thể nào sai được.".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info