ZingTruyen.Com

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)

Chương 92: Không Gian Dưới Gốc Cây

hoanglong04101995

Bạch Thường dùng Phệ Hồn đâm vào một tấm phù chú, miệng lẩm bẩm. Một tay bấm chỉ quyết, một tay đâm kiếm ra.

Phệ Hồn vụt một cái đã đâm xuống đất, một ánh sáng đỏ lóe lên, làm phép hoàn thành.

Hắn làm như vậy liên tục trong vòng trăm thước xung quanh tòa miếu nhỏ. Bày ra đủ loại pháp trận.

Bát Môn Tỏa Hồn Chú, đây là pháp trận trấn Sát trâu bò nhất của Bạch gia.

Trong chốc lát, pháp trận được hình thành. Bạch Thường đứng ngay tòa miếu nhỏ lấy chính mình làm trận nhãn, bấm pháp quyết khởi động, một kiếm đâm xuống đất.

Trong nháy mắt, bát môn đồng thời kích phát, tám luồng ánh sáng đỏ bắn lên cao.

Lão đạo trưởng ở phía xa cũng ngây ngẩn. Cổ ngẩng cao, ánh mắt đờ đẫn, tự lẩm bẩm.

"Cao....Cao..... Cao nhân mà. Đây mới thật sự là cao nhân đó...".

Tám luồng ánh sáng đỏ sáng rực ở giữa không trung tầm một nén nhang. Sau đó mới dần dần biến mất.

Bạch Thường âm thầm gật đầu. Điều này chứng minh âm khí ở đây đã được hóa giải. Hơn nữa nơi đây đã thi triển Bát Môn Tỏa Hồn Chú. Chắc chắn sau này ở đây sẽ không còn chuyện quái dị gì xảy ra nữa.

Khi mọi chuyện kết thúc, hắn mới đưa tay vẫy vẫy lão đạo sĩ: "Lão đạo trưởng. Yêu Tà ở đây đã được trừ đi. Ông tới đây một chút, xác nhận xem Hải Vân Chân Nhân có phải cỗ thây khô này hay không?".

Lão đạo sĩ liền vội vàng đáp, vui vẻ chạy tới. Vừa đến nơi đã thấy xung quanh tòa miếu nhỏ vô cùng bừa bộn. Trên đất còn có một cỗ thây khô đã đốt thành than đen đang tỏa ra mùi khét.

"Vô Lượng Thiên Tôn. Tội lỗi, tội lỗi.".

Lão đạo sĩ không ngừng thi lễ bồi tội, nhìn về phía Bạch Thường nói: "Thì ra cậu thật sự là cao nhân. Lão đạo mới vừa rồi vô lễ, xin đừng trách.... Đừng trách.".

"Nào nào, Lão đạo trưởng đừng quá khách khí. Hàng Yêu Trừ Ma là trách nhiệm của mỗi người tu đạo chúng ta. Không gạt ông, tổ tiên của tôi là kế thừa từ Mao Sơn. Cho nên từ nhỏ tôi cũng học được một chút món nghề. Đã để cho ông chê cười rồi.".

"À à.... Thì ra là cao đồ của Mao Sơn. Khó trách lại có bản lĩnh như vậy. Lão đạo quả là có mắt không tròng. Thật là thất kính.... Thất kính.".

Tổ tiên của Bạch gia năm đó chính xác là học nghệ ở Mao Sơn. Bạch Thường không hề nói bậy hay bịa chuyện. Hắn biết Thần Tiêu Ngũ Lôi Phá Sát Quyết kia thật ra chính là một loại lôi pháp của Mao Sơn.

Có điều là trải qua trăm năm, Bạch gia đã sớm lột xác, tự thành nhất mạch. Nếu quả như thật sự gặp phải đệ tử Mao Sơn, chỉ sợ rằng hắn đã sớm bị vạch mặt từ lâu.

Bạch Thường đi chung quanh nhìn một chút, sau đó nói với lão đạo sĩ: "Mầm mống tai họa ở đây đã bị diệt trừ. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa thì ông cho người mua một mớ cây đào, mang tất cả trồng xung quanh ở đây. Nhớ là phải xếp theo phương vị bát quái đó. Ngoài ra, tòa miếu nhỏ này cũng có thể đập đi được rồi. Sau đó hãy làm một cái lễ Siêu Độ thật lớn, nếu ông làm theo như lời tôi dặn thì sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.".

"Được được được. Tất cả mọi chuyện đều nghe theo cậu.".

Bây giờ Bạch Thường nói gì lão đạo sĩ sẽ lập tức nghe nấy. Không chút thắc mắc, vô cùng kính phục. Thái độ hoàn toàn trái ngược so với lúc nãy.

Bạch Thường cười đắc ý, nhìn lão đạo sĩ nói: "Vậy bây giờ, tôi có thể tự do hái vài lá cây được rồi chứ?".

Lão đạo sĩ vội vàng nói: "Tất nhiên, tất nhiên, à ờ.... Cậu muốn hái bao nhiêu thì tùy cậu. Hải Vân từ trên xuống dưới tuyệt đối không ngăn cản. Cứ thoải mái đi, thoải mái đi.".

Bạch Thường khẽ mỉm cười. Xem ra mọi việc trên thế gian này thật sự đều có nhân quả của nó. Nếu như không phải ngày đó mình có thiện ý đi theo Khâu Tiểu Điệp lên núi thì sẽ không thể gặp được cổ thây khô này. Không thì hôm nay cũng chả dễ dàng lấy được lá của cây cổ thụ ngàn năm kia.

Cho nên có thể nói, người sống trên đời vẫn phải luôn luôn tích đức cho bản thân thì mới nhận được kết quả tốt.

Vì vậy làm việc thiện hay việc ác thì cũng đều nhận được nhân quả. Nếu như chưa gặp được nhân quả thì là do con mẹ nó chưa đến lúc mà thôi.

Quay lại trước cửa Hải Vân Quán một lần nữa, Bạch Thường biết rõ mình phải tranh thủ thời gian. Thư ký Hoàng mới vừa rồi bị mình hù dọa chạy té khói, khẳng định là đã trở về báo cáo lại với cấp trên.

Mặc dù hắn không biết vì sao lại có người muốn chặt cái cây này. Nhưng nếu như không nhanh chóng lấy được lá của Vạn Niên Thanh thì chỉ sợ những người hồi nãy sẽ kéo nhau trở lại. Lúc đó chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn.

Hắn đi xung quanh cổ thụ hai vòng. Lúc này cây cổ thụ đã khôi phục lại tình trạng như cũ, không còn những hiện tượng quái dị như ban nãy nữa.

Chẳng qua là những con tiểu quỷ hắn thả ra không biết đã mất tích đi đâu.

Chẳng lẽ là bị cái cây cổ quái này cắn nuốt rồi hả ta?

Bạch Thường phun nước miếng vào lòng bàn tay và bắt đầu leo lên cây.

Đây là một cây Hòe cổ thụ, ước chừng phải cao đến năm sáu thước, tán cây rậm rạp. To đến mức phải bốn người ôm mới hết. Khắp trên thân cây đều có những nút thắt cho nên rất dễ trèo.

Bạch Thường từ nhỏ đã là cao thủ leo cây, thoát một cái đã leo lên.

Nhưng lúc đang ở trên thân cây, không biết tại sao hắn lại có cảm giác rùng mình giống như những cành lá đang tỏa ra từng luồng khí lạnh bao bọc hắn ở trong.

Điều này thật là kỳ lạ. Tại sao cái cây này lại làm cho người ta có cảm giác như thế?

Cây này tuy đã có lịch sử ngàn năm, nhưng vẫn sinh trưởng tươi tốt. Khắp cây đều là lá xanh biếc.

Bạch Thường vươn tay nhẹ nhàng bẻ một cành cây. Sau đó ngừng lại đề phòng nhưng đợi một hồi cũng không có chuyện gì kỳ quái xảy ra.

Hắn biết cái cây này nhất định là có điều kỳ bí. Cầm cành cây trong tay nhưng Bạch Thường không lập tức rời đi ngay. Thay vào đó, hắn dạt tàng cây xung quanh mình và bắt đầu tìm kiếm.

Đột nhiên, ngay chính giữa gốc cây, hắn phát hiện thấy một cái hố sâu lõm xuống phía dưới, phủ đầy lá rụng và những cành cây đã mục nát từ lâu.

Có điều gì đó rất kỳ lạ.

Bạch Thường giật mình, vội vàng nhảy xuống, lấy tay phủi đám lá khô ra. Phía dưới bất ngờ xuất hiện một cái hốc.

Một cơn gió lạnh cuồn cuộn nổi lên. Bỗng có một tiếng kêu quái dị truyền ra từ hốc cây.

Giống như ở một nơi xa xăm nào đó, có một thứ ma quái đáng sợ đang điên cuồng gào rống.

Do dự một hồi, Bạch Thường mới quyết định đi xuống kiểm tra.

Trong miệng ngậm lấy cành lá, hắn tung người nhảy vào trong hốc.

Theo như hắn tính toán thì cái cây này cũng phải cao đến năm sáu thước. Hiện tại hắn đang ở chỗ lõm của thân cây cho nên khoảng cách gần hơn. Dù có nhảy vào cũng không thành vấn đề.

Không nghĩ rằng, mọi tính toán của hắn đều sai cả.

Cái hốc cây này sâu ít nhất cũng vài chục mét. Bạch Thường giật mình, cảm thấy hối hận vì đã đi vào. Cũng may trong đây là kiểu sườn dốc cho nên hắn có thể dễ dàng một đường đi xuống. Qua không biết bao lâu mới ngã ùm xuống một đống gì đó mềm nhũn có mùi thối rữa.

Hắn xoa xoa cái mông, xoay người bò dậy. Ngón tay điểm lên giữa hai chân mày, lập tức mở ra Linh Nhãn.

Nhưng trước mắt hắn bây giờ chỉ là một màu đen kịt, cho dù có mở Linh Nhãn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra xa thêm hai ba mét. Hắn lập tức đưa tay lấy ra một tấm phù chú. Thổi nhẹ một cái, tấm phù liền bùng lên ánh lửa. Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ cảnh vật chung quanh.

Hắn kinh ngạc phát hiện, ở trước mặt là một không gian rộng như một sân bóng rổ. Khắp nơi đều là cành lá đan chen nhau cùng bộ rễ dài vô tận của cây cổ thụ.

"Xem ra, mình đã đến phần gốc của cổ thụ.".

Ngay phía trước còn có một cái hang động khổng lồ không biết là thông tới nơi nào nữa.

Âm thanh gầm rú kia loáng thoáng hình như là từ trong hang này phát ra.

Khắp mặt đất đều là những thực vật đã hư thối. Ngửi thôi cũng khiến cho người ta muốn nôn mửa.

Chỗ này chắc cũng trên trăm năm rồi không có người đi vào. Đám thực vật bét nhè dưới chân sâu ít nhất cũng phải một thước. Mỗi bước đi đều giống như đang dẫm trên bùn.

Không ngờ trong hốc cây lại có một cái hang động khác.

Bạch Thường đang muốn nhìn kỹ một chút thì tấm phù đã cháy hết. Xung quanh một lần nữa lại trở về một màu đen kịt.

Hắn thò tay tính lấy ra một tấm phù nữa thì đột nhiên phát hiện ở một góc của không gian huyền bí này, có một hình trụ đường kính hơn một mét đang phát ra ánh sáng xanh vàng mờ ảo.

Ánh lửa lại lóe lên, Bạch Thường lại đốt một tấm phù nữa rồi nhanh chân đi đến trước mặt hình trụ kia. Bấy giờ mới phát hiện thì ra đây là hình dạng của một cái cây. Bên trên còn có một quả màu xanh nhạt.

Trên cành cây chỉ có hai chiếc lá, ánh sáng màu vàng xanh là phát ra từ đây.

Điều này thật sự là làm người ta ngạc nhiên. Ở đây là sâu trong lòng đất, không thể nào thấy ánh mặt trời được. Vậy mà hai cái lá này lại có thể phát triển xanh tươi như thế, tỏa ra sức sống tràn trề.

"Đây là..."

Bạch Thường tò mò quan sát thật kỹ. Chợt nhớ tới một đoạn ghi chép trong công thức nấu ăn Âm Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com